Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uổi chiều, họ gia nhập đội tìm kiếm và đi vào sâu trong đảo khi gió càng ngày càng mạnh và ấm hơn. Phần lớn hòn đảo bị cây cối che phủ, cỏ dại mọc đầy, những cánh đồng cỏ ken dày đan với tua cuốn của những cây sồi cổ thụ và dây leo xanh rậm rì gai. Đa số những nơi này không thể đi qua được, ngay cả với sự giúp đỡ của dao rụa mà thấy người lính gác mang theo. Rachel Solando không có chiếc rựa nào cả và thậm chí nếu có thì dường như bản chất tự nhiên của hòn đảo này là đẩy tất cả những nơi ẩn náu trở ra bở biển.
Cuộc tìm kiếm gây cho Teddy một cảm giác mông lung, như thể không ai thật sự để tâm tới nó ngoài anh và Chuck. Những người đàn ông này đi vòng theo đường viền sát bờ biển bên trong đảo, với những bước chân nặng trịch, mắt sụp xuống. Thế rồi, tới một khúc quành, họ rẽ sang một bãi đá ngầm màu đen và đứng đối mặt với một vách đá nhô ra biển, cao quá đầu họ. Ở phía bên trái, đằng sau một bãi đầy rêu, cây gai, và những bụi quả mọng đỏ mọc quấn quýt um tùm là một trảng đất thoải xuống dần, dẫn tới chân của mấy ngọn đồi thấp. Những ngọn đồi này mọc lên vững chãi, ngọn sau lại cao hơn ngọn trước cho tới khi chúng nhường chỗ cho vách đá lởm chởm và Teddy có thể nhìn thấy những vết cắt trên các ngọn đồi và những lỗ hình chữ nhật bên cạnh vách đá.
"Đó là những cái hang à?" anh hỏi McPherson.
Ông ta gật đầu. "Chỉ có vài cái."
"Ông đã kiểm tra chúng chưa?"
McPherson thở dài và chụm tay che gió để châm một điếu thuốc. "Cô ta có hai đôi giày, đặc vụ. Cả hai vẫn còn trong phòng cô ta. Làm sao cô ta có thể đi qua quãng đường mà chúng ta vừa đi, trèo qua những mỏm đá này để tới được cái vách đá đó?"
Teddy chỉ tay qua trảng đất tới chỗ trũng nhất tại chân đồi. "Cô ấy đi đường vòng, từ phía Tây?"
McPherson cũng chỉ tay về phía đó nói, "Có nhìn thấy chỗ trảng đất tụt xuống không? Có một cái đầm lầy ngay phía đầu ngón tay của anh. Dưới chân đồi thì toàn là dây thường xuân độc, sồi sống, sơn và hàng nghìn loại cây khác nhau, tất cả đều có gai cỡ như cái đấy của tôi ấy chứ."
"Thế có nghĩa là to hay nhỏ?" Câu hỏi phát ra từ phía Chuck, lúc này đang đứng vài bước đằng trước họ, nhìn ngoái lại.
McPherson mỉm cười. "Đâu đó ở giữa."
Chuck gật đầu.
"Tất cả những gì tôi muốn nói với quý vị là cô ta hẳn không có cách nào khác là bám lấy đường bờ biển, chứ đi hướng khác thì chỉ nửa đường sẽ ra khỏi bãi. Và gặp một trong những cái của này." Ông ta chỉ về phía vách đá.
Một tiếng sau, ở phía bên kia của hòn đảo, họ gặp một hàng rào. Phía sau nó là khu pháo đài cũ và ngọn hải đăng. Teddy có thể nhìn thấy ngọn hải đăng cũng có hàng rao bao quanh, hai lính gác đứng dưới cổng, súng bồng trước ngực.
"Quy trình xử lý rác thải tự hoại?" Anh hỏi.
McPherson gật đầu.
Teddy nhìn Chuck. Chuck khẽ nhướng mày.
"Quy trình tự hoại?" Teddy nhắc lại.
Trong bữa tối, không ai tới bên bàn của họ. Họ ngồi một mình, người nhớp nháp vì bất cẩn vị dính mưa, cơn gió nhẹ ấm áp lúc ban chiều đã mang theo hơi nước từ biển. Phía bên ngoài hòn đảo bắt đầu chìm dần vào bóng tối, cơn gió nhẹ đang chuyển mình thành gió lớn.
"Một căn phòng bị khóa," Chuck nói.
"Chân đất," Teddy lên tiếng.
"Qua ba cửa kiểm tra an ninh bên trong."
"Một phòng đầy hộ lý."
"Chân đất." Chuck nhắc lại.
Teddy gẩy gẩy đĩa thức ăn, một kiểu thịt băm nướng với khoai tây nghiền, thịt bết lại với nhau. "Qua một bức tường có chăng dây điện."
"Hoặc qua một chiếc cổng có khóa."
"Ra phía ngoài kia." Gió đang rung chuyển tòa nhà, rung chuyển bóng tối.
"Chân đất."
"Không ai nhìn thấy cô ta."
Chuck nhai thức ăn rồi nhấp một ngụm cà phê. "Ai đó chết trên đảo này, chuyện đó chắc chắn là có xảy ra đúng không? Thì họ sẽ đi đâu nhỉ?"
"Thì chôn."
Chuck gật đầu. "Hôm nay sếp có trông thấy một cái nghĩa địa nào không?"
Teddy lắc đầu. "Chắc được rào kỹ ở đâu đó."
"Giống như cái nhà máy tự hoại. Chắc thế." Chuck đẩy khay thức ăn ra xa rồi tựa lưng vào ghế. "Chúng ta sẽ nói chuyện với ai tiếp đây?"
"Các nhân viên."
"Anh nghĩ là họ sẽ hữu ích chứ?"
"Cậu thì không à?"
Chuck nhoẻn miệng cười. Anh ta châm một điếu thuốc, mắt không rời khỏi Teddy, nụ cười khẽ chuyển thành cười ra tiếng, khói thuốc tuôn ra theo nhịp điệu của nó.
Teddy đứng ở giữa phòng, các nhân viên quây thành vòng xung quanh anh. Anh để hai tay lên thành một chiếc ghế sắt, Chuck đứng dựa vào một thanh cột nhà ở bên cạnh, tay đút túi quần.
"Tôi cho là mọi người đều biết tại sao chúng ta có mặt ở đây," Teddy nói. "Có một người bỏ trốn đêm qua. Cho tới giờ tất cả những gì chúng tôi có thể nói là bệnh nhân đã biến mất. Không có bằng chứng nào khiến chúng tôi tin rằng bệnh nhân có thể rời bệnh viện mà không có sự giúp đỡ. Trại phó McPherson, ông nhất trí chứ?"
"Phải. Tôi cho rằng đó là một suy luận hợp lý vào thời điểm này."
Teddy định nói tiếp thì Cawley, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh đám y tá lên tiếng, "Các vị có thể làm ơn giới thiệu một chút về mình được không? Một số nhân viên của tôi vẫn chưa được làm quen với hai vị."
Teddy đứng thẳng người lên và nói, "Đặc vụ Mỹ Edward Daniels. Đây là đồng sự của tôi, đặc vụ Charles Aule."
Chuck giơ tay vẫy đám đông rồi lại đút tay vào túi quần.
Teddy nói, "Trại phó, ông và người của ông đã tìm kiếm trên đảo?"
"Đúng vậy."
"Và các ông đã tìm thấy gì?"
McPherson ngồi duỗi người trên ghế. "Chúng tôi không tìm thấy bằng chứng nào cho thấy một phụ nữ đang chạy trốn. Không thấy mảnh quần áo bị rách nào, không dấu chân, không dấu hiệu cây cối bị giẵm đạp. Đêm qua biển động, triều lên, nên cũng không thể có chuyện bơi đi."
"Nhưng cô ta vẫn có thể cố làm điều đó." Lời từ y tá Kerry Marino, một phụ nữ mảnh dẻ vừa bước vào phòng vừa đưa tay tháo chiếc cặp tóc ở sau gáy cho mái tóc đỏ đang được búi gọn trên đỉnh đầu xõa xuống. Cô ta để chiếc mũ y tế trong lòng rồi đưa tay gỡ mái tóc với một vẻ uể oải thể hiện sự mệt mỏi nhưng lại khiến tất cả đàn ông trong phòng liếc trộm về phía cô ta như thể cái điệu bộ dùng tay chải tóc hững hờ ấy giống với một lời đề nghị lên giường.
McPherson hỏi, "Ý cô là gì?"
"Sao chúng ta biết được là cô ấy đã không thử bơi và cuối cùng bị chết đuối?"
"Thế thì giờ cô ấy đã bị đánh giạt vào bờ rồi." Cawley khẽ ngáp sau nắm tay che miệng. "Với thủy triều nhu vậy."
Marino giơ một tay lên như thể muốn nói, Ôi xin lỗi đã làm phiền các chàng trai, rồi bảo, "Tôi chỉ nghĩ là cũng nên đề cập tới nó."
"Và chúng tôi đánh giá cao điều đó," Cawley nói. "Đặc vụ, làm ơn hỏi tiếp các câu hỏi của anh. Hôm nay là một ngày dài."
Teddy liếc sang Chuck và Chuck đảo mắt ra hiệu với anh. Một phụ nữ có tiền sử bạo lực mất tích không dấu vết trên một hòn đảo nhỏ mà dường như ai cũng chỉ muốn đi ngủ cho sớm.
Teddy tiếp, "Ông Ganton có nói với chúng tôi rằng ông ấy kiểm tra phòng của cô Solando vào lúc nửa đêm và phát hiện cô ta mất tích. Khóa ở cửa ra vào và cửa sổ trong phòng cô ta không hề có dấu vết phá hoại. Giữa khoảng mười và mười hai giờ đêm hôm qua, ông Ganton, có lúc nào ông không để mắt tới hành lang tầng ba không?"
Vào người quay sang nhìn Ganton và Teddy bối rối khi nhận thấy sự thích thú trên khuôn mặt của một số người, như thể Teddy là một thầy giáo lớp ba đang đưa ra câu hỏi cho học sinh nhanh trí nhất lớp.
Ganton nói, mắt vẫn nhìn xuống chân. "Lần duy nhất tôi rời mắt khỏi cái hành lang đó là khi tôi bước vào phòng của cô ta và phát hiện cô ta đã biến mất."
"Vào khoảng ba mươi giây."
"Mười lăm giây thì đúng hơn." Ông ta ngước lên nhìn Teddy. "Đó là một căn phòng nhỏ."
"Còn gì nữa?"
"Tất cả bệnh nhân đều bị khóa trong phòng từ mười giờ trở đi. Cô ta là người cuối cùng về phòng. Tôi ngồi ngay ở đường đi. Tôi không nhìn thấy ai trong suốt hai tiếng đồng hồ."
"Và ông không bao giờ rời vị trí của mình?"
"Không thưa ngài."
"Đi uống một cốc cà phê chẳng hạn, không gì ư?"
Ganton lắc đầu.
"Thôi được, mọi người nghe này," Chuck nói và rời khỏi cái cột. "Tôi phải tạo ra một bước nhảy vọt ở đây mất thôi. Tôi phải nói là, chỉ để phục vụ cho việc tranh luận chứ không có ý thất kính với ông Ganton đây, rằng chúng ta hãy thử đùa giỡn với các ý tưởng bằng cách nào đó cô Solando đã bò trên trần nhà hay gì gì đó."
Một số người bắt đầu cười khúc khích.
"Và cô ấy ra tới cầu thang xuống tầng hai. Cô ấy sẽ phải đi qua ai?"
Một hộ lý có nước da trắng đục, tóc màu cam giơ tay lên.
"Và tên ông là?" Teddy hỏi.
"Glen. Glen Miga."
"Được rồi, Glen. Ông ở nguyên vị trí của mình suốt đêm hôm qua chứ?"
"Vâng, đúng thế."
"Glen," Teddy nói.
"Gì cơ?" Ông ta ngừng loáy hoáy với vệt xước măng rô ở tay và nhìn lên.
"Sự thật."
Glen nhìn về phía Cawley rồi quay lại Teddy.
"Đúng là có lúc tôi đã rời đi."
"Glen," Teddy tiếp. "Ông nói tiếp đi."
Glen vẫn nhìn Teddy, mắt ông ta bắt đầu trở ra trừng trừng và rồi ông ta nói, "Tôi đi nhà vệ sinh."
Cawley cúi ra phía trước, ngực tì vào đầu gối. "Ai đứng vào thay vị trí của anh?"
"Chỉ là đi đái một tí thôi mà," Glen nói. "Đi tiểu tiện, xin lỗi."
"Trong bao lâu?" Teddy hỏi.
Glen nhún vai. "Một phút là lâu nhất."
"Một phúc. Anh chắc chứ?"
"Tôi đâu phải lạc đà."
"Không."
"Tôi phải ra vào để đi vệ sinh chứ."
"Anh đã vi phạm quy tắc," Cawley nói. "Lạy Chúa tôi."
"Thưa ngài, tôi biết. Tôi…"
"Lúc đó là mấy giờ?" Teddy nói.
"Mười một rưỡi. Khoảng đó." Nỗi sợ hãi của Glen đối với Cawley đã chuyển thành sự căm ghét đối với Teddy. Chỉ cần vài câu hỏi nữa là ông ta sẽ trở nên thù dịch. "Cảm ơn ông, Glen," Teddy nói và quay lại phía Chuck với một cái gật đầu ra hiệu.
"Vào lúc mười một rưỡi," Chuck nói, "hoặc quãng đó, mọi người vẫn đang chơi bài?"
Vài cái đầu quay sang nhìn nhau trước khi quay về phía Chuck rồi một người da đen gật đầu và sau đó những hộ lý khác cũng làm theo anh ta.
‘Những ai ngồi ở đó?"
Bốn người da đen và một người da trắng giơ tay lên. Chuck bắt đầu tấn công vào người đứng đầy nhóm, anh chàng đầu tiên gật đầu, người đầu tiên giơ tay lên. Một gã béo tròn, đầu cạo nhẵn, trơn bóng dưới ánh đèn.
"Tên?"
"Trey, thưa ngài. Trey Washington."
"Trey, tất cả các anh đều ngồi ở đây?"
Trey chỉ xuống sàn nhà. "Ngay đây. Ở giữa phòng. Nhìn thẳng vào bậc cầu thang. Vừa để mắt cửa trước, vừa để mắt cửa sau."
Chuck bước về phía anh ta, nghển cổ lên nhìn cửa trước, cửa sau và cầu thang. "Vị trí tốt."
Trey hạ thấp giọng. "Không chỉ là về bệnh nhân, thưa ngài. Cã bác sĩ hay một số y tá không ưa chúng tôi. Chúng tôi không được chơi bài ở đây. Phải để ý thấy ai đến thì vớ ngay cái chổi lau nhà."
Chuck cười: "Đồ rằng các anh phải di chuyển rất nhanh."
"Anh đã bao giờ nhìn thấy chớp tháng Tám chưa?"
"Rồi."
"Còn chậm hơn tôi vớ lấy cái chổi lau nhà đó."
Tới đây thì sự căng thẳng giữa đám người đó bị phá vỡ, ngay cả y tá Marino cũng không thể nào giấu được một nụ cười và Teddy để ý thấy người da đen đập tay ghi điểm với nhau. Anh biết rằng trong thời gian ở lại đây, Chuck sẽ là một tay cớm tốt. Cậu ta có sở trường trong việc giao tiếp với mọi người, như thể cậu ta hoàn toàn thoải mái giữa bất cứ nhóm người nào trong xã hội, bất kể màu da hay thậm chí cả ngôn ngữ. Teddy tự hỏi không hiểu tại sao văn phòng ở Seattle lại ngu tới mức để cậu ta đi cho dù bạn gái cậu ta có là người Nhật hay gì đi nữa.
Teddy, trái lại là một người mạnh mẽ đầy bản năng. Một khi người ta chấp nhận điều đó, một cách nhanh chóng nhưng trong thời kỳ chiến tranh thì họ sẽ rất thích làm việc với anh. Nhưng nếu chưa đi được tới chỗ đó thì sẽ rất căng thẳng.
"Được rồi, được rồi!" Chuck giơ một tay lên để ngăn những tiếng cười dù miệng anh ta vẫn đang toe toét. "Như vậy thì Trey, các anh đều ở dưới chân cầu thang, chơi bài. Khi nào thì các anh biết có chuyện không hay xảy ra?"
"Khi *** - à, tôi định nói là ông Ganton, bắt đầu hét vọng xuống ‘Gọi trại trưởng. Chúng ta có kẻ bỏ trốn.’ "
"Và lúc đó là mấy giờ?"
"Mười hai giờ hai phút ba chín giây."
Chuck nhướng một bên mày hỏi: "Anh là đồng hồ à?"
"Không thưa ngài, nhưng tôi được rèn luyện phải nhìn đồng hồ ngay khi thấy dấu hiệu bất ổn đầu tiên. Có thể là do cái mà các anh gọi là ‘chứng cứ’, tất cả chúng tôi sẽ phải điền vào một ‘bản tường trình sự việc’. Điều đầu tiên mà cái bản ấy hỏi là thời gian xảy ra sự việc đó. Chắc các anh cũng quá quen với mấy cái tường trình. Cho nên việc liếc nhìn đồng hồ ngay khi thấy dấu hiệu đầu tiên của sự bất ổn đã trở thành bản năng thứ hai."
Mấy hộ lý gật đầu khi anh ta nói, những tiếng "ừ phải" và "đúng thế" tuôn ra từ miệng họ như thể họ đang trong một buổi lễ nhà thờ.
Chuck khẽ ném sang Teddy một cái nhìn như thể muốn nói Thế nào, làm thế được chứ?
"Vậy là mười hai giờ hai phút," Chuck nói.
"Ba mươi chín giây."
Teddy quay sang hỏi Ganton, "Hai phút dư ra lúc quá nửa đêm này chắc là do ông đã kiểm tra một vài phòng khác trước khi tới phòng của cô Solando, đúng không?"
Ganton gật đầu. "Phòng của cô ấy là phòng thứ năm từ đầu dãy trở xuống."
"Khi nào thì trại trưởng tới hiện trường?" Teddy nói.
Trey lên tiếng, "Hicksville - một trong những lính gác - là người đầu tiên xuất hiện ở cửa trước. Chắc đang xử lý cổng ra vào, tôi đoán thế. Anh ta có mặt ở đây vào lúc mười hai giờ sáu phút hai giây. Trưởng trại tới sau đó bốn phút cùng sáu người khác."
Teddy quay sang y tá Marino. "Cô nghe thấy tất cả những báo động đó và cô…"
"Tôi thu khóa phòng y tá lại. Tôi ra tới khu giải trí đúng lúc Hicksville đi vào từ cửa trước." Nói tới đây cô ta nhún vai và châm một điếu thuốc khiến một số người trong nhóm bắt chước theo, cũng châm thuốc của họ.
"Và không có bất cứ ai va phải cô trong phòng y tá?"
Cô ta tựa cằm vào hai cùi tay và nhìn anh qua lớp khói thuốc hình lưỡi liềm. "Va vào tôi để đi đâu? Tới cửa phòng Thủy liệu à? Anh vào trong đó, anh sẽ bị khóa trong một cái hộp xi măng với các bồn tắm và bể bơi nhỏ."
"Phòng đó đã được kiểm tra rồi chứ?"
"Nó đã được kiểm tra, đặc vụ," McPherson nói, giọng có vẻ mệt mỏi. "Y tá Marino," Teddy nói, "cô cũng tham gia nhóm chữa bệnh đêm qua đúng không?"
"Đúng vậy?"
"Có gì bất thường xảy ra không?"
"Định nghĩa ‘bất thường’?"
"Xin lỗi?"
"Đây là một bệnh viện tâm thần, đặc vụ. Cho các tội phạm tâm thần. ‘Bình thường’ không phải là một phần đáng kể trong ngày của chúng tôi."
Teddy gật đầu với cô ta kèm theo một nụ cười nhún nhường. "Để tôi sửa lại. Bất cứ cái gì xảy ta trong nhóm chữa bệnh ngày hôm qua đáng nhớ hơn, ừm…?"
"Bình thường?" cô ta nói.
Câu trả lời khiến Cawley bật ra vài tiếng cười lạc lõng.
Teddy gật đầu.
Cô ta suy nghĩ một lúc, tàn thuốc của cô ta đã chuyển sang màu trắng và sắp rụng xuống. Cô ta gạt điếu thuốc vào gạt tàn rồi ngẩng đầu lên nói, "Không có gì cả. Xin lỗi."
"Cô Solando có nói gì trong buổi chữa bệnh tối qua không?"
"Tôi nghĩ là có một vài lần, đúng thế."
"Về cái gì?"
Marino nhìn sang Cawley.
Ông ta nói, "Lúc này chúng ta cần cung cấp thông tin bảo mật về bệnh nhân cho đặc vụ."
Cô ta gật đầu nhưng Teddy có thể thấy cô ta chẳng thích thú gì lắm cái ý tưởng đó.
"Chúng tôi thảo luận về việc kiềm chế giận dữ. Gần đây chúng tôi có một số trường hợp dễ nổi nóng đột ngột."
"Kiểu gì?"
"Bệnh nhân la hét vào mặt các bệnh nhân khác, đáng nhau, kiểu vậy. Chẳng có gì bất thường nhưng có một cơn bột phát nhỏ trong vài tuần trở lại đây, chắc phần nhiều do ảnh hưởng của đợt triều nóng. Cho nên tối hôm qua chúng tôi thảo luận về các phương thức phù hợp và không phù hợp thể hiện sự lo lắng hoặc không hài lòng."
"Cô Solando gần đây có bất cứ biểu hiện lên cơn giận dữ nào không?"
"Rachel ư? Không. Rachel chỉ trở nên kích động khi trời mưa. Đó là đóng góp của cô ấy cho buổi chữa bệnh tối qua. ‘Tôi nghe thấy mưa. Tôi nghe thấy mưa. Không phải ở đây nhưng mà nó đang tới. Chúng ta có thể làm gì với chuyện thức ăn không?’ "
"Thức ăn?"
Marino dụi điếu thuốc và gật đầu. "Rachel ghét thức ăn ở đây. Cô ấy thường xuyên than phiền về nó."
"Lý do chính đáng?" Teddy hỏi.
Marino suýt mỉm cười nhưng kìm lại được. Cô ta cụp mắt xuống trước khi nói tiếp. "Ai đó có thể bắt bẻ rằng đó là một lý do có thể hiểu được. Nhưng ở đây chúng tôi không gắn các giá trị đạo đức tốt, xấu vào lý do và động cơ của bệnh nhân."
Teddy gật đầu. "Còn có một bác sĩ tên là Sheehan ở đây tối qua. Anh ta phụ trách buổi chữa bệnh. Anh ta có ở đây không?"
Không ai nói gì. Vài người tới dụi thuốc là của họ vào những chiếc gạt tàn giữa các hàng ghế.
Cuối cùng Cawley lên tiếng, "Bác sĩ Sheehan đã rời khỏi đây trên chuyến phà sáng nay. Chuyến phà đã chở các anh tới."
"Tại sao?"
"Anh ấy đã có lịch nghỉ phép từ trước."
"Nhưng chúng tôi cần phải nói chuyện với anh."
Cawley nói, "Tôi có giữ bản tóm tắt của anh ấy về buổi chữa bệnh ngày hôm qua. Tôi có tất cả các ghi chép của anh ấy. Anh ấy rời khỏi khu vực làm việc lúc mười giờ đêm qua, trở về phòng của mình. Anh ấy đi khỏi sáng nay. Kỳ nghĩ đã được lên kế hoạch và bị quá hạn từ lâu. Chúng tôi thấy không có lý do gì để giữ anh ấy ở lại đây."
Teddy nhìn McPherson.
"Ông đã cho phép?"
McPherson gật đầu.
"Trong tình trạng phong tỏa," Teddy nói. "Một bệnh nhân bỏ trốn. Sao ông có thể cho phép bất cứ người nào rời khỏi đây trong thời gian phong tỏa để điều tra?"
"Chúng tôi biết chắc anh ấy ở đâu đêm qua. Chúng tôi cũng đã xem xét kỹ lưỡng và không thấy có lý do nào để giữ anh ấy lại," McPherson nói.
"Anh ấy là một bác sĩ," Cawley lên tiếng.
"Chúa ơi," Teddy khẽ lẩm bẩm. Đấy là lỗi phạm quy nghiêm trọng nhất mà anh từng gặp ở một viện điều trị các bệnh nhân phạm tội hình sự, vậy mà tất cả mọi người đều xử sự như không có chuyện gì xảy ra.
"Thế anh ta đi đâu?"
"Xin lỗi?"
"Đi nghỉ ở đâu," Teddy nói. "Ở chỗ nào?"
Cawley nhìn lên trần nhà như cố nhớ ra. "New York, tôi nghĩ thế. Tp New York, gia đình anh ấy ở đó. Đại lộ Park."
"Tôi sẽ cần số điện thoại của anh ta," Teddy nói.
"Tôi không hiểu tại sao…"
"Bác sĩ," Teddy nói. "Tôi sẽ cần số điện thoại của anh ta."
"Chúng tôi sẽ kiếm nó cho anh, đặc vụ." Mắt Cawley vẫn dán lên trần nhà. "Còn gì nữa không?"
"Ông đoán xem," Teddy nói.
Cawley hạ cằm xuống, mắt nhìn sang Teddy.
"Tôi cần một cái điện thoại," Teddy nói.
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng