Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Sarah Maclean
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hi bước vào văn phòng của mình vào sáng hôm sau, Mara phát hiện ra Lydia chính là kẻ phản bội. Lydia đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở bên bàn của Mara và trò chuyện một cách hết sức tự nhiên với Công tước của Lamont, tựa hồ một người đàn ông có kích thước và địa vị như Temple lảng vảng trong trại trẻ mồ côi là chuyện hết sức bình thường đối với cô ấy, còn việc một gia sư giữ anh ở lại cũng chẳng có gì kỳ lạ. Lydia đang cười khúc khích, rõ ràng say sưa với từng lời anh nói khi Mara khép cánh cửa lại sau lưng cùng một tiếng cạch.
Temple đứng dậy, và Mara lờ đi cảm giác ấm áp đang lan khắp cơ thể. Giờ là tháng Mười hai, nơi đây rất lạnh vì than vẫn chưa được giao đến. Người đàn ông này đang không được sưởi ấm. Cô hướng sự chú ý của mình sang Lydia. “Gần đây chúng ta thường cho phép bất cứ ai vào nhà sao?” Lydia đã làm việc cùng Mara đủ lâu để không bị cô doạ cho sợ hãi. “Công tước cho mình biết là cậu có một cuộc hẹn với anh ấy.”
“Mình và anh ta không hề có cuộc hẹn nào hết.” Cô vòng qua chiếc bàn rồi ngồi xuống. “Anh có thể đi được rồi, Đức ngài. Tôi khá là bận rộn.” Temple không rời đi. Thay vào đấy, anh trở lại ghế ngồi và thả mình xuống món đồ nội thất tinh tế ấy. “Có lẽ cô không nhớ. Chúng ta đã thoả thuận rằng tôi sẽ quay lại vào ngày hôm nay.”
“Chúng ta nhất trí là anh sẽ quay lại vào buổi tối.” “Cô Baker đã mời tôi vào.”
“Anh ấy đang ở bên ngoài khi mình thức dậy,” Lydia giải thích. “Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, mình nghĩ có thể anh ấy sẽ muốn dùng một tách trà.” Rõ ràng Temple đã khiến người phụ nữ này rối trí.
“Anh ta không muốn uống trà đâu.” “Trà nghe có vẻ đáng yêu.” Có lẽ không có từ gì thốt ra trên môi người đàn ông to lớn này xa lạ hơn từ đáng yêu.
“Anh ta không uống trà,” Mara chỉ ra. “Tôi đang nghĩ đến việc bắt đầu uống nó.”
Lydia đứng dậy. “Tôi sẽ gọi trà lên.” “Chẳng cần đâu, cô Baker, tôi không thể uống được.”
Trông Lydia có vẻ ngỡ ngàng. “Tại sao lại không?” Mara trả lời thay anh. “Bởi vì anh ta sợ mình sẽ đầu độc anh ta.”
“Ồ,” bạn cô nói. “Chà, tôi có thể hình dung đó quả là một điều đáng lo ngại.” Cô ấy nghiêng người về phía Temple. “Tôi sẽ không đầu độc anh, Đức ngài.” Anh cười toe toét. “Tôi tin cô.”
Mara cáu bẳn tỏ ý không tán thành và lườm Lydia. “Đồ phản bội!” Lydia dường như đang tỏ ra vui thích một cách thái quá. “Chỉ là công bằng thôi, xét đến việc chúng ta bắt anh ấy làm việc ngay từ hôm nay.”
“Sao cơ?”, Mara không thể ngăn bản thân thốt ra câu hỏi ấy. Hay chẳng thể ngăn lại cái cách cô tự gây ra rắc rối cho chính mình. Temple cũng đứng lên.
“Anh ấy đề nghị giúp đỡ các chàng trai của chúng ta.” Mara ngồi xuống. “Anh ta không thể.”
Temple cũng ngồi theo. Cô nhìn anh. “Anh đang làm gì thế?”
Anh nhún vai. “Một quý ông không ngồi khi một quý cô đang đứng,” anh nói đơn giản. “Giờ anh lại là một quý ông sao? Hôm qua anh đã tự nhận mình là tên vô lại đấy.”
“Có lẽ tôi đang cải tà quy chính.” Một bên khoé miệng anh nhếch lên thành nụ cười rất khẽ. Một nụ cười thu hút sự chú ý của cô đến đôi môi anh.
Đôi môi đang run rẩy mà cô không định nghĩ đến. Lạy Chúa. Cô muốn hôn anh.
Không. Cô sẽ không nghĩ về nó nữa. Cô quắc mắt nhìn anh. “Tôi rất nghi ngờ điều đó đấy.”
Anh đang phẫn nộ. Cô lại đứng lên. Và anh cũng đứng lên theo, kiên nhẫn như trước giờ vẫn thế.
Cô ngồi xuống, biết là mình cố chấp, nhưng cũng chẳng thèm bận tâm. Lần này thì anh vẫn đứng.
“Là một quý ông, chẳng phải anh nên ngồi xuống sao?”, cô bắt bẻ. “Quy tắc đứng – ngồi không đúng với chiều ngược lại. Tôi nghĩ rằng có thể tốt nhất là tôi nên tiếp tục đứng trong khi cô… bực bội.”
Mara nheo mắt nhìn anh. “Tôi đảm bảo với anh, Đức ngài, nếu muốn đợi tôi nguôi ngoai cơn bực bội thì anh không bao giờ còn có thể ngồi xuống một lần nữa đâu.” Đôi mắt xanh dương của Lydia ánh lên cùng một tiếng cười cố nén.
Mara lườm cô ấy. “Nếu cậu cười, mình sẽ thả Lavender vào phòng ngủ của cậu lúc nửa đêm. Cậu sẽ bị tỉnh giấc vì tiếng ồn của nó cho mà xem.” Lời đe doạ đó đã phát huy tác dụng. Lydia liền trở nên nghiêm túc. “Quý ông này đơn giản chỉ đề nghị giúp đỡ, và mình nhận ra rằng bọn trẻ có thể được hưởng lợi ích khi có một người đàn ông giám hộ.”
Mắt Mara mở to. “Hẳn là cậu đang nói đùa.” “Hoàn toàn không,” Lydia đáp lời. “Có những điều bọn trẻ lẽ ra nên được học nhưng chúng ta không thể dạy cho chúng.”
“Thật ngớ ngẩn. Chúng ta là những gia sư mẫu mực.” Lydia hắng giọng và đưa một mẩu giấy nhỏ qua chiếc bàn cho Mara. “Mình đã tịch thu thứ này từ vở của Daniel tối hôm qua.”
Mara mở mảnh giấy và phát hiện ra nét vẽ của… “Đó là…” Cô xoay tờ giấy lại và nghiêng đầu. Temple cúi đầu, lúc này anh ở gần cô đến mức nguy hiểm. Rồi cô xoay nó một lần nữa. Tại vị trí ấy, mọi thứ trở nên rõ ràng. Cô gấp mảnh giấy lại nhanh như chớp, cơn giận dữ khiến mặt cô nóng bừng. “Thằng bé chỉ là một đứa trẻ!”
Lydia nghiêng đầu. “Rõ ràng những đứa trẻ mười một tuổi thì tương đối tò mò.” “Đúng vậy, anh ta hoàn toàn không thích hợp là người có thể nói chuyện với chúng về sự tò mò đấy.” Cô vẫy một tay về phía Temple, nhất quyết không nhìn vào anh. Không thể nhìn vào anh. “Tôi cho rằng anh chẳng phải không đủ trình độ để làm việc như một chuyên gia.”
“Tôi sẽ coi đó là một lời khen,” anh nói, ở quá gần cô. Cô xoay người trên ghế để ngước nhìn anh. “Ý tôi không phải như thế. Tôi đơn thuần là đang chỉ ra thói sa đọa của anh.”
Lông mày anh nhướng lên. “Sa đọa ư?” “Xảo quyệt. Bất cần. Vô lại. Côn đồ.”
“Tôi đảm bảo một trong số những từ này không phải từ có nghĩa.” “Bây giờ anh đang cố giành cho bằng được vị trí của một gia sư sao?”
“Nếu bọn trẻ được học những từ như vô lại[1], thì đó cũng có thể không phải là ý tưởng tồi tệ nhất.” [1. Nguyên văn là “scallawaginous”: Từ chính xác phải là “scalawag” (danh từ) có nghĩa là kẻ vô lại, dùng để chỉ những người da trắng ở miền Nam từng chủ trương chống lại việc ly khai, hay những người cho rằng kế hoạch tốt nhất là cộng tác với miền Bắc trong thời kỳ tái thiết sau nội chiến Hoa Kỳ (1861 – 1865). Trong tác phẩm, Mara đã tự ý thêm vào đuôi “inous” để biến danh từ này thành tính từ khi miêu tả tính cách của Temple.]
Mara quay sang Lydia. “Anh ta sẽ rời khỏi đây.” “Mara,” Lydia nói. “Anh ấy là lựa chọn lý tưởng. Anh ấy là một công tước, và mình cho rằng anh ấy đã được rèn giũa những phẩm chất của một quý ông.”
“Anh ta xem chiến đấu như trò giải trí. Anh ta sở hữu một sòng bạc. Anh ta không phải kiểu gia sư dành cho những chàng trai trẻ tuổi, giàu lòng trắc ẩn, những người hẳn là hình mẫu của phong thái quân tử.” “Trước đây, tôi cũng khá thành thạo về những lễ nghi của giới quý tộc.”
Cô liếc anh. “Lạy Chúa, lẽ ra anh có thể đã lừa được tôi.” Những lời đó cất lên trước khi Mara kịp ngăn chúng, lập tức biết rằng mình vừa nhắc anh nhớ lại cái đêm đã gây ra toàn bộ hoàn cảnh trớ trêu này, buộc họ bước đi trên con đường dẫn tới thời điểm này, nơi anh có vẻ đã trù tính trước việc nắm gọn mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô.
Ánh mắt anh tối sầm lại. “Tôi có thể nhắc cô nhớ rằng tôi mới chính là người bị lừa vào tối hôm ấy, cô MacIntyre.” Cách anh nhấn mạnh vào cái tên giả đó khiến cô mím chặt môi khi anh quay sang nói chuyện với Lydia, “Hôm nay tôi rất rảnh và rất có hứng thú với việc dạy kèm cho bọn trẻ về bất kỳ khía cạnh nào cần thiết trong phong thái của các quý ông.” Toàn bộ tình thế đã vượt khỏi tẩm kiểm soát.
Cô không muốn anh ở đây. Ngay bên cạnh. Bất cứ nơi nào gần cô. Người đàn ông này đang có mưu đồ tóm gọn cô. Cô không muốn anh ở gần bọn trẻ của cô, bạn bè của cô cũng như cuộc sống của cô. Cô không muốn anh. Chỉ thế thôi.
Chẳng quan trọng khi cô dành quá nhiều thời gian thao thức cả đêm trên chiếc giường nhỏ của mình để nghĩ về nụ hôn họ dành cho nhau. Và cái cách anh đối đãi với bọn trẻ khi chúng la hét quanh cỗ xe ngựa của anh ngày hôm qua. Chẳng quan trọng khi cô quên đi quá khứ của họ và thấy khá thích anh của hiện tại. Không gì trong số đó quan trọng hết. Không, khi anh nắm giữ tương lai của cô cũng như của trại trẻ này trong tay.
“Phải chăng cả hai người đều không quan tâm đến việc mình mới là chủ nhân của trại trẻ? Và mình chẳng có ý định cho phép người đàn ông này ở lại đây cả ngày?” “Vớ vẩn,” Lydia nói. “Cậu sẽ không ngăn cản bọn trẻ được tiếp cận với một công tước đâu.”
“Không phải với công tước đáng mơ ước nhất của giới quý tộc.” Lời nói ấy thốt ra trước khi cô nhận ra nó đã thành hình. Temple cứng người. Còn Lydia thì há hốc miệng rồi khép lại. Sau đó há ra một lần nữa. Và Mara cảm thấy mình giống như một kẻ vô cùng tồi tệ. “Mình không có ý…” Anh đăm đăm nhìn cô với vẻ tự vệ. “Tất nhiên là cô không có ý đó rồi.”
“Tôi biết tốt hơn là mình không nên…” Anh không nói gì. Cô quay sang Lydia, hy vọng nhận được sự giúp đỡ, song cô nàng gia sư đơn giản chỉ lắc đầu với đôi mắt mở to. Cơ thể Mara ngập tràn cảm giác tội lỗi, nóng ran cùng khó chịu. Cô phải sửa chữa sai lầm này. Cô hướng sự chú ý của mình sang Temple. “Anh từng được đào tạo về lễ nghi của quý tộc sao?”
Anh nhìn cô một lúc lâu trước khi thực hiện động tác khom người hoàn hảo, trông giống một công tước hơn bất cứ lúc nào Mara từng nhìn thấy trước đây. “Đúng vậy.” Tất cả ngưng lại trong giây lát.
“Và cách trò chuyện đúng mực với các quý cô?” Lydia thấy biết ơn khi tình thế đã bớt căng thẳng, ánh mắt lấp lánh hướng về mảnh giấy trong tay Mara. “Có thể chúng tôi sẽ cần đôi chút về điều đó.” “Tôi nhận được rất ít những lời phàn nàn.”
Mara chẳng nghi ngờ gì anh là người có tài đối đáp siêu phàm. Lydia tiếp tục. “Vậy thể thao thì sao? Tôi nghĩ việc dạy cho bọn trẻ các môn thể thao đã bị sao nhãng quá lâu rồi.”
Mara gắt gỏng trước câu nói ấy. “Người đàn ông này có thân hình như một vị thần Hy Lạp. Mình nghĩ rằng thể thao chính là điều anh ta có thể dạy cho bọn trẻ.” Những từ đó vang vọng khắp căn phòng khiến mọi người kinh ngạc. Mắt Lydia mở to. Còn Temple thì bất động.
Miệng Mara dần khép lại. Cô đã không nói điều đó.
Một vị thần Hy Lạp ư? Đó là lỗi của Temple. Anh đã làm đảo lộn mọi suy nghĩ của cô, xen vào từng ngõ ngách trong cuộc sống của cô, trong những thứ cô đã phải làm việc vất vả và đấu tranh rất lâu mới có được. Nhất định đó chính là nguyên do khiến cô nói như vậy.
Một vị thần Hy Lạp ư? Mara nhắm mắt và ước chi anh đã đánh mất khả năng cất tiếng nói. Ngay lập tức và không thể phục hồi. “Rõ ràng, tôi không có ý…”
“Chà, cảm ơn cô!” Trong toàn bộ cuộc trò chuyện này, liệu việc ước ao có bao giờ phát huy tác dụng hay không?
Cô đứng thẳng người. Hết sức kiên định. “Tôi sẽ không xem đó như một lời khen đâu. Các vị thần Hy Lạp là một nhóm người kỳ cục. Luôn biến thành động vật và bắt cóc trinh nữ.” Lạy Chúa. Cô không thể im lặng được hay sao?
“Không khủng khiếp đến vậy đâu,” anh nói. Lydia cười khúc khích.
Mara lườm cô ấy. “Cậu chỉ cần đề nghị anh ta dạy cho bọn trẻ cách trở thành các quý ông lịch lãm thôi.” Lydia hướng đôi mắt to tròn vào Temple. “Đức ngài, anh hiểu quá rõ rằng mình không thể nói chuyện với bọn trẻ theo cái cách… bóng gió như thế.”
“Tất nhiên,” anh đáp. “Nhưng cô cũng thừa biết bà chủ của mình mới chính là người khơi mào nó.” Mara muốn giẫm thật mạnh vào chân anh. Nhưng anh là một người đàn ông vô cùng to lớn và cô ngờ rằng anh chẳng hề biết cảm giác đau đơn là gì hết.
“Vậy thì tốt. Mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi,” Lydia nói, như thể sự thật đúng là vậy. Mà có vẻ đúng là thế thật, mặc dù Mara đã cố kháng cự lại toàn bộ. “Anh ấy sẽ dành cả buổi sáng với bọn trẻ, và chẳng nghi ngờ gì, chúng có thể học hỏi được rất nhiều điều.” Cô ấy quay sang Mara với vẻ thoả mãn hiện rõ trong ánh mắt khi thản nhiên kết thúc câu nói, “Và có lẽ khi đã dành cả ngày với bọn trẻ, anh với cô MacIntyre có thể bàn bạc về việc quyên góp từ thiện cho việc làm tuyệt vời của chúng tôi.” Không thể nói gì khác về Lydia ngoài hai từ khôn ngoan. Trong khi Mara xem Temple là một kẻ thù nguy hiểm, thì Lydia lại nhìn thấy ở anh một đồng minh giàu có tiềm năng. Một người đàn ông có thể chi trả cho tất cả các hoá đơn của họ.
Temple nhướng một bên lông mày. “Đầu óc kinh doanh nhạy bén của cô hoàn toàn đối lập với bà chủ của cô đấy.” Lydia mỉm cười. “Tôi sẽ coi đó là một lời khen ngợi.”
Tất nhiên, cô ấy không nên nghĩ như thế. Temple đơn giản sẽ không chỉ quyết định chi trả cho trại trẻ mồ côi. Anh cũng khôn ngoan không kém. Và cơ hội tốt nhất để chi trả các hoá đơn của họ là để Mara tiếp tục con đường của mình. Mara cảm thấy vô cùng bực bội trước tư tưởng vụ lợi ấy. Cô lờ nó đi.
Đây là vì trại trẻ mồ côi và sự an toàn của bọn trẻ. Những điều kể trên sẽ biện minh cho mục đích đó.
Và rồi Lydia đứng lên. “Chà, đây quả là một chuyện đáng mừng. Không phải ngày nào cũng có một công tước từ bỏ tước vị của mình để đảm trách công việc này.” “Tôi thấy nó xảy ra khá thường xuyên trong các tiểu thuyết đấy,” Temple đáp.
“Đây chính xác không phải là tiểu thuyết,” Mara nói. Trong tiểu thuyết, cô sẽ là một người hầu xinh đẹp, hoàn hảo với quá khứ không tì vết hệt như làn da cô vậy. Và anh là một công tước điển trai, trầm tư. Chà, cô cho rằng phần sau có chút giống với đời thực hơn.
“Thật sao?”, anh trêu chọc, “Tôi thừa nhận là những sự kiện trong tuần vừa qua đã đủ kỳ lạ để thuyết phục tôi theo cách khác.” Lydia bật cười. “Thật vậy.”
Mara chỉ vào cô ấy. “Đừng có nói giống anh ta nữa.” Tiếng cười biến thành một nụ cười toe toét. “Điều đó xem ra rất khó.”
Temple lại cúi chào. Giờ thì họ đang tán tỉnh nhau, và Mara nhận ra rằng nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, cô sẽ không phải là nữ chính. Lydia mới đúng. Cô nàng gia sư tóc vàng, xinh đẹp, tốt bụng với nụ cười tươi tắn và đôi mắt to tròn, chỉ chừng đó đã có thể làm vui lòng vị công tước trầm tư.
Mara cau có. Đây không phải một cuốn tiểu thuyết. “Lydia, hãy chuẩn bị cho bọn trẻ tham dự buổi học đặc biệt với Đức ngài,” cô vừa nói vừa nhìn vào mắt Temple. “Còn anh hãy ở nguyên đây.”
Vẻ tò mò hiển hiện trên nét mặt Lydia, nhưng cô ấy biết tốt hơn là không nên nán lại, vì thế liền lập tức rời đi để thực hiện bổn phận. Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng Lydia, Mara liền vòng qua chiếc bàn làm việc để đối diện với anh. “Anh không cần phải làm thế này.”
“Cô thật tử tế khi nghĩ cho sự thoải mái của tôi.” “Tôi không định nói về chuyện đó.”
Môi anh nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt. “Dù sao thì tôi cũng sẽ suy luận như vậy thôi.” Anh đang rối trí. Cô có thể ngửi thấy mùi đinh hương và xạ hương từ cơ thể anh khi xoa thuốc lên vết thương trong khi anh kiên nhẫn chờ đợi, những ngón tay cô trượt trên làn da ấm áp, mịn màng của anh.
Và từ hành động đó, tâm trí cô lại đột ngột nhớ đến ký ức về đôi môi anh trên môi mình. Cô không thể tin rằng mình đã hôn anh.
Thậm chí còn khó tin hơn khi anh cũng đáp lại nụ hôn ấy. Và cô sẽ không nghĩ đến thực tế rằng mình thích nó.
Và thích có vẻ không đủ mạnh mẽ để lột tả hết cảm giác của cô trước sự mơn trớn của anh. Giờ anh nhếch mép cười, tựa hồ biết rõ những suy nghĩ đang chạy đua trong tâm trí cô.
Mara hắng giọng. Rướn thẳng vai. “Bọn trẻ không có nhiều cơ hội được gặp một quý ông. Chúng sẽ thích anh.” Anh gật đầu. “Điều đó dễ hiểu thôi.”
“Đừng…”, cô ngập ngừng, tìm từ thích hợp. “Đừng làm chúng thích anh.” Lông mày anh nhướng lên.
“Điều đó sẽ chỉ làm mọi thứ khó khăn hơn khi anh rời đi và không bao giờ quay trở lại. Đừng để chúng trở nên quá gắn bó với anh.” Đột nhiên, khả năng trở nên gắn bó với anh không có vẻ phi thực tế nữa. Temple thoáng lưỡng lự trước khi nói, “Chỉ là một buổi sáng thôi, Mara.”
Cô gật đầu, lờ đi cái cách câu nói ấy cuộn xoáy trong không khí giữa họ. “Tôi sẽ tin vào lời hứa của anh.” Anh thở ra một hơi với vẻ bực bội. Hài hước ư? Thất vọng? “Như một quý ông? Hay một tên vô lại?”
“Như cả hai.” Anh gật đầu. “Tôi đoán chắc là cả hai.”
Cô mở cửa, quay lưng lại với anh, cố gắng không chú ý tới anh điển trai đến thế nào. Hấp dẫn đến thế nào. “Tôi hy vọng ít nhất một trong số chúng sẽ gắn bó với mình.” Anh rời đi và cô khép cánh cửa lại sau lưng anh. Sau vài khoảnh khắc muốn đi theo anh, cô liền khoá cửa rồi quay trở lại bàn làm việc của mình.
~*~ Một giờ trôi qua.
Đó là quãng thời gian đủ lâu để Mara bị nỗi tò mò kiểm soát và thúc đẩy đi tìm anh. Cô thấy Lydia đang đứng canh chừng ở sảnh chính của trại trẻ.
“Họ đâu rồi?”, Mara hỏi. Lydia nghiêng đầu về hướng cánh cửa đang đóng chặt dẫn vào phòng ăn. “Anh ấy đã ở cùng bọn trẻ gần một giờ rồi.”
“Họ làm gì thế?” “Mình không rõ lắm.”
Cô tiến đến gần người bạn của mình, hạ thấp giọng thành một tiếng thì thầm, “Mình không thể tin nổi là cậu đã yêu cầu anh ta làm điều này.” Lydia nhún vai. “Anh ấy có vẻ là một người đàn ông tử tế.”
Anh đúng là thế. “Cậu không hề biết điều đó mà.” Đôi mắt xanh dương của Lydia ánh lên vẻ hiểu biết. “Mình biết rõ những người đàn ông đứng đắn. Và chính cậu đã nói rằng anh ấy không làm những gì mà cả thế giới nghĩ anh ấy đã làm.” Cô ấy dừng lại rồi nói thêm, “Và anh ấy đủ giàu có để cứu tất cả chúng ta.”
Giá mà anh biết họ đang gặp nguy hiểm. Cô chẳng thể nói bất kỳ điều gì khiến tôi tha thứ được đâu.
Cô không thể nói bất kỳ điều gì để nhận được sự giúp đỡ của anh. Lydia vẫn đang nói tiếp, “…nhưng bọn trẻ có vẻ thích thú với nó.”
Tiếng cười nói cùng tiếng huyên thuyên vui vẻ vọng ra từ phòng ăn đưa Mara trở về với thực tại. Cô gõ cửa và mở nó ra, tiếng ồn ào liền nhanh chóng lắng xuống. Temple ngước nhìn từ vị trí của mình ở phía đầu bàn và lập tức đứng dậy khi cô bước vào. Bọn trẻ cũng đứng lên theo. “À,” anh nói, “cô MacIntyre. Chúng tôi vừa mới hoàn thành một cuộc thảo luận.”
Mara nhìn hết đứa này sang đứa khác, đứa này lại mím chặt môi hơn đứa bên cạnh, trông chúng như thể vừa được dạy một loạt các ngón nghề bí ẩn. Khi ánh mắt hướng về phía Temple một lần nữa, cô nói, “Tôi tin là mọi thứ đều ổn?” Anh gật đầu với vẻ thận trọng. “Tôi tin rằng đó là một thành công.”
Cô lại rời khỏi chỗ họ một lần nữa, thề sẽ để họ ở riêng với nhau. Lời thề ấy chỉ kéo dài đúng hai tiếng cho đến khi cô không thể ngăn được mình rời khỏi văn phòng để kiểm tra tình hình chuẩn bị bữa tiệc trưa. Mara băng qua sảnh chính của trại trẻ, nơi cô không thể bỏ lỡ một hàng dài ngoằn ngoèo những cậu bé đang vô cùng nghiêm túc và tập trung dọc theo rìa căn phòng, từng đứa đều đang quan sát Temple đứng giữa phòng với Lavender trong tay, Daniel và George cũng ở đó cùng anh.
Cô ngập ngừng ở chân cầu thang, ngay lập tức bước lùi lại để quan sát. “Cậu ta làm cháu nổi giận,” George nói đơn giản. Đó không phải lần đầu tiên thằng bé và Daniel chành choẹ với nhau. Cũng sẽ chẳng phải lần cuối cùng.
Temple gật đầu, tập trung sự chú ý vào thằng bé. “Rồi sao?” “Vì vậy cháu đánh cậu ta.”
Mara hết sức kinh ngạc. Thói hung bạo không được phép diễn ra trong trại trẻ MacIntyre’s. Rõ ràng việc cho phép một võ sĩ đấu tay không ở đây là một ý tưởng vô cùng kinh khủng. Cô tiến vào sảnh đúng lúc Temple cất tiếng hỏi, “Tại sao?” Cô dừng lại trước câu hỏi kỳ lạ mà dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không đưa ra. Câu hỏi khiến George thấy rất khó để có thể trả lời. Thằng bé liền nhún vai, nhìn xuống bàn chân đang không ngừng di trên nền đất.
“Một quý ông sẽ nhìn vào mắt người đang nói chuyện cùng mình.” George liền ngước nhìn Temple. “Bởi vì cháu cũng muốn làm cậu ấy tức giận.”
Temple gật đầu. “Cháu muốn trả thù ư?” Nếu căn nhà sụp đổ ngay giây phút này, Mara cũng không thể ngăn mình ngừng quan sát họ.
“Vâng ạ,” George nói. “Còn Daniel, cháu có tức giận không?”
Thằng bé không hề do dự mà vươn mình đứng thẳng. “Không ạ!” Mara có thể nhìn thấy Temple muốn mỉm cười trước thái độ hiên ngang ấy. Song thay vào đó, anh chỉ quay lại đối mặt với Daniel. “Thật sao? Vì cháu có vẻ khá tức giận khi bị đánh.”
“Tất nhiên là cháu có rồi!”, Daniel nói, như thể Temple là kẻ điên. “Cậu ấy đánh cháu! Cháu chỉ tự vệ thôi!” Temple gật đầu. “Đó là quyền của cháu. Nhưng bây giờ cháu có thấy tốt hơn nếu đánh lại George không?”
Daniel cau có. “Không ạ!” Temple quay sang George. “Và cháu có cảm thấy rửa được thù khi Daniel phải chịu bất kỳ thương tổn nào không?”
George cân nhắc câu hỏi, nghiêng đầu nhìn Daniel một lúc lâu trước khi hiểu ra sự thật. “Không ạ!” Temple gật đầu. “Tại sao không?”
“Bởi vì cháu vẫn còn tức giận.” “Chính xác. Và còn gì khác nữa không?”
“Và bây giờ thì Daniel cũng tức giận.” “Chính xác. Còn Lavender thì sao?”
Bọn trẻ nhìn sang Lavender. “Chúng cháu đã không nhìn thấy nó!”, Daniel nói.
“Tự nhiên nó từ đâu xông ra!”, George bật khóc. “Và nó đã suýt bị mắc kẹt trong cuộc ẩu đả của các cháu. Điều này có thể khiến nó bị thương. Có lẽ còn tồi tệ hơn thế nữa.” Bọn trẻ tỏ ra khiếp sợ. “Hãy lấy đó làm bài học. Ta chẳng yêu cầu các cháu không được đánh nhau. Ta chỉ đơn giản muốn nói với các cháu rằng hãy chỉ làm điều đó vì những lý do chính đáng.”
“Báo thù không phải là lý do chính đáng, đúng không ạ?” Anh im lặng một lúc lâu, và Mara nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh. Biết rằng anh đang nghĩ đến điều gì đấy sâu xa hơn bất cứ nguyên nhân nào đã khơi mào cho trận ẩu đả giữa hai đứa trẻ này. “Theo kinh nghiệm của ta,” cuối cùng anh nói, “thì nó luôn luôn không tiến triển như mong đợi.”
Điều đó có nghĩa là gì? Anh dừng lại một lúc trước khi nói thêm, “Và đôi khi nó kết thúc bằng việc con heo nhỏ dễ thương rơi vào nguy hiểm.” Bọn trẻ liền mỉm cười, George vươn tay vỗ nhè nhẹ lên cái đầu hồng hồng của Lavender khi Temple bắt đầu bước đi.
“Quan trọng hơn là bây giờ, ta cho rằng nắm đấm của các cháu đã làm đối phương bị đau không nhẹ đâu.” George rụt tay lại. “Làm thế nào ngài biết được điều đó?”
Temple giơ một bàn tay của mình lên, kích thước của nó to bằng đầu bọn trẻ. Anh gập những ngón tay lại thành một nắm đấm. “Các cháu đã nhét ngón tay cái vào trong.” Anh lại xòe bàn tay ra và nắm lại. “Nếu các cháu đặt ngón cái ra ngoài, nắm đấm sẽ gây ra ít thương tổn hơn.” “Ngài sẽ dạy bọn cháu cách chiến đấu chứ?”
Và rồi anh liền mỉm cười, một bên khóe miệng nhếch lên. Lạy Chúa, anh mới hấp dẫn làm sao. Từ vị trí giấu mình phía sau cầu thang như thế này, Mara có thể thoải mái ngắm nhìn anh thật kỹ. Không một ai cần biết điều đó. “Ta sẽ rất sẵn lòng.”
Cô nên ngăn anh lại trước khi nắm trong tay cả một tiểu đoàn những võ sĩ được đào tạo bài bản. Điều đó có thể sẽ biến thành sự thật nếu anh không quay sang nhìn cô trân trối, nhanh chóng và trực diện, khiến cô bất ngờ tới mức tim chực bắn ra khỏi lồng ngực. “Cô MacIntyre,” anh nói, “Tại sao cô không tham gia cùng chúng tôi nhỉ?”.
~*~ Mara đã quan sát anh rất lâu, lặng lẽ và bất động trong góc căn phòng. Nếu cô là một người phụ nữ khác, có lẽ anh sẽ không chú ý đến điều đó.
Nhưng cô là Mara Lowe, và Temple miễn cưỡng bản thân thừa nhận rằng mình sẽ luôn chú ý đến cô. Rằng anh đã bị chôn vùi trong nhận thức về cô, ngay cả khi anh ước mình đã không như vậy. Ngay cả khi anh không tin tưởng cô, luôn nghi ngờ và tức giận với cô. Ngay cả khi anh làm thay công việc của cô và mong mỏi cô sẽ nói cho mình biết sự thật.
Và như vậy, khi những gánh nặng nhỏ bé của cô cho anh một cơ hội để đưa cô đến gần anh hơn, anh đã tận dụng nó, thích thú với vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt khi cô nhận ra mình đã bị phát hiện. Mara tiến về phía trước, cố hết sức để tỏ vẻ như thể mình đã không nghe trộm. “Buổi chiều tốt lành, các quý ông!”
Bọn trẻ đứng đối diện với cô như những chàng lính đồ chơi tí hon, từng đứa một trưng ra cái cúi chào hoàn hảo. “Buổi chiều tốt lành, cô MacIntyre,” chúng đồng thanh. Cô bỏ lỡ mục đích ban đầu. “Ơn Chúa! Quả là một lời chúc tuyệt vời!”
Rõ ràng cô yêu bọn trẻ rất nhiều. Một cảnh tượng loé lên. Mara, mỉm cười với một bầy trẻ trên những mảnh đất rộng lớn rợp bóng cây của Whitefawn Abbey. Một hàng dài những cậu bé với mái tóc và đôi mắt sẫm màu, đứa này lại hạnh phúc hơn đứa bên cạnh. Những đứa con của anh. Mara của anh.
Anh lắc đầu và hướng sự chú ý trở lại tình cảnh trước mắt. “Cô MacIntyre, bọn trẻ đòi học cách chiến đấu, và tôi nghĩ có thể cô muốn giúp chúng.” Mắt cô mở to. “Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào.”
Người phụ nữ này từng mang theo một con dao bên người. Temple sẵn sàng đặt cược tất cả mọi thứ mình có rằng cô biết chính xác phải bắt đầu từ đâu. “Thế thì càng có nhiều lý do để cô học nó.” Bọn trẻ, những người đã giữ im lặng từ đầu đến giờ, bắt đầu phản đối. “Cô ấy không thể học được đâu; cô ấy chỉ là một cô gái thôi!”, một đứa hét to.
“Đúng vậy,” một đứa khác phụ họa, “các cô gái chỉ học những thứ như khiêu vũ. Và khâu vá.” Ý tưởng về việc Mara Lowe khâu vá bất cứ thứ gì ngoài một vết thương bị dao đâm khá nực cười.
“Cô ấy có thể học,” George lên tiếng, “nhưng cô ấy không cần làm thế. Con gái không cần phải chiến đấu.” Anh không thích việc ký ức kéo đến nhanh chóng và mạnh mẽ về giây phút Mara bị mắc kẹt trên đường phố ở Mayfair giữa hai gã súc sinh khoẻ gấp đôi cô. Anh muốn cô được an toàn. Được bảo vệ. Và anh có thể chỉ cho cô những cách thức để có thể tự bảo vệ sự an toàn cho chính mình.
“Trước hết, các quý ông không được gọi những quý cô là các cô gái,” Temple chỉ ra. “Thứ hai, ta nghĩ tất cả các cháu sẽ đều học khiêu vũ sớm thôi.” Tin tức đó khơi dậy một tràng rên rỉ từ đám học trò của anh. “Và thứ ba, mọi người đều nên sẵn sàng để có thể bảo vệ chính mình.” Anh quay sang Mara rồi xoè rộng bàn tay, “Đúng không, cô MacIntyre?” Cô do dự, đánh giá bàn tay anh một lúc lâu trước khi đưa ra quyết định, tiến đến gần anh và trượt những ngón tay vào bàn tay anh. Một lần nữa, cô lại không đeo găng, và trong khoảnh khắc ấy, anh ước rằng mình cũng đang không đeo chúng.
Có lẽ đó không phải một ý kiến hay. Anh đã cố tình muốn làm cô bối rối, muốn khai thác sự thật từ cô. Anh đã không tính đến việc nó sẽ trở nên bất ổn.
Nhưng đây chính là cách có được mọi thứ từ Mara Lowe. Temple xoay cô lại đối mặt với bọn trẻ, đặt tay mình lên bàn tay cô, đưa các ngón tay cô vào vị trí cho đến khi tạo thành một nắm đấm hoàn hảo. Anh vừa nói vừa điều chỉnh những ngón tay cô, cố lờ đi sự gần gũi giữa họ. “Hãy cố gắng thả lỏng cơ bắp khi các cháu thực hiện động tác nắm tay này. Không phải cứ nắm chặt mới làm đối thủ bị thương, mà là lực đấm. Nắm tay càng chặt, cú đấm sẽ càng làm các cháu bị đau nhiều hơn.”
Bọn trẻ gật đầu, vừa quan sát vừa tự mình thực hiện động tác nắm tay, những cánh tay vung lên. Mara thì không như vậy. Cô giữ chặt nắm đấm ngay gần mặt mình hệt như một võ sĩ, tựa hồ ai đó có thể tấn công cô bất cứ lúc nào. Cô nhìn vào mắt anh, tập trung vào anh. Sưởi ấm cho anh. Anh quay lại với bọn trẻ. “Các chàng trai, hãy nhớ rằng càng giận dữ bao nhiêu, các cháu càng có nguy cơ thất bại bấy nhiêu.”
Daniel dừng bài tập đấm bóng[2] của chính mình, lông mày nhíu chặt với vẻ bối rối. “Nếu ngài không chiến đấu khi đang tức giận, thế thì vì lý do gì ạ?” [2. Nguyên văn là “shadowboxing”: Phương thức luyện tập một mình thường thấy trong môn boxing được thực hiện bằng cách tự đấu với đối thủ tưởng tượng.]
Một câu hỏi thông minh. “Để phòng vệ.” “Nếu có ai đánh ngài trước thì sao?”, một trong những đứa khác hỏi.
“Nhưng tại sao họ lại đánh ngài trước?”, George phản đối. “Trừ khi họ đang tức giận và phá vỡ các quy tắc?” “Có lẽ họ đã có lối cư xử rất tồi tệ,” Daniel giả thuyết, và mọi người phá lên cười.
“Hoặc là họ không được đào tạo bài bản,” Temple vừa cười vừa thêm vào. “Hoặc nếu ngài làm tổn thương người mà họ quan tâm,” Henry nói. “Cháu sẽ đánh bất kỳ ai làm Lavender bị thương.”
Bọn trẻ nhất loạt gật đầu. “Bảo vệ.” Các khớp ngón tay của Temple vẫn còn đau đớn từ cái đêm Mara bị tấn công. Anh nhìn thấy cô, thấy biết ơn vì cô đã được an toàn. “Đó là lý do hợp lý nhất để chiến đấu.”
Má cô ửng hồng và anh thấy chính mình rất thích điều đó, “Hoặc có lẽ họ đã gây ra lỗi lầm,” cô nói. Điều đó có nghĩa là gì?
Có điều gì đó biểu hiện trong đôi mắt kỳ lạ và đẹp mê hồn ấy. Hối hận chăng? Liệu có thể như vậy không?
“Tiếp theo là gì ạ, Đức ngài?” Bọn trẻ giành lại được sự chú ý của anh. Anh nắm tay lại, giữ nắm đấm ở mức cao ngang mặt. “Các cháu phải luôn bảo vệ đầu của mình. Ngay cả khi tung ra nắm đấm.” Anh rê chân trái về phía trước. “Cánh tay trái và chân trái nên dẫn trước. Đầu gối chùng xuống.”
Bọn trẻ di chuyển vào vị trí, và anh đi dọc từ đầu xuống cuối hàng, điều chỉnh vai lẫn cách thực hiện nắm đấm của chúng. Nhắc nhở chúng giữ đầu gối chùng xuống và để đôi chân luôn được linh hoạt. Khi đã xong việc với đứa cuối cùng, anh liền quay sang Mara, người đang đứng, giơ sẵn nắm đấm và chờ đợi anh. Tựa hồ họ đang ở trong một trận chiến dai dẳng.
Như họ đã từng. Anh tiến về phía cô. “Với phụ nữ sẽ khó điều chỉnh hơn,” anh nói nhẹ nhàng, “vì tôi không thể nhìn thấy chân của họ.” Điều anh nhất định không bỏ qua chính là nhìn thấy chân cô. Anh di chuyển ra phía sau Mara rồi đặt tay lên vai cô. “Tôi có thể chứ?”
Cô gật đầu. “Anh có thể.” Có đến hai chục đứa trẻ đang quan sát họ, tất cả đều vào vai một người tháp tùng. Chẳng có gì trong việc chạm vào cô nên khiến anh cảm thấy phải giấu giếm, ấy vậy mà tiếp xúc đó vẫn như thiêu đốt anh.
Anh điều chỉnh thế đứng của cô, trượt một đầu gối lên phía trước để kiểm tra độ dài của sải chân cô. Vạt váy của cô cọ vào ống quần anh đủ khiến miệng anh khô khốc. Anh ở đủ gần để nghe thấy tiếng cô hít vào thật nhanh, ngửi thấy hương thơm của cô, vị chanh thoang thoảng dù bây giờ đang là tháng Mười hai và chỉ những người giàu có nhất London mới có được. Nếu cô là của anh, anh sẽ trồng những cây chanh trong khắp dinh thự của mình.
Nếu cô là của anh ư? Thật ngớ ngẩn. Cô cao ráo, duyên dáng, xinh đẹp, và anh sẽ muốn bất kỳ người phụ nữ nào có đặc điểm giống vậy nếu cô ta ở gần.
Nói dối. Anh bước xa khỏi cô. “Giữ nắm đấm ở tầm cao và thấp đầu xuống. Hãy nhớ rằng khi chiến đấu, một người đàn ông dùng sức từ đôi vai của mình.”
“Vậy còn phụ nữ?”, cô hỏi. “Họ có dùng sức từ nơi nào khác không?” Anh nhìn cô, tìm kiếm trong ánh mắt cô một tia hài hước. Cô đang trêu chọc anh sao? Ý tưởng đó thật kỳ lạ và phi lý với quá khứ của họ, nhưng không, đôi mắt mang hai màu lục – lam của cô đúng là đang lấp lánh.
Cô đang trêu chọc anh. “Theo kinh nghiệm của tôi, phụ nữ thường chơi không đẹp.”
Thế là cô mỉm cười. “Vớ vẩn. Chúng tôi đơn giản chỉ chiến đấu bằng con tim.” Anh tin rằng cô đang nói về chính mình. Không do dự chút nào. Người phụ nữ này đấu tranh cho những gì cô muốn, và cho những người mà cô tin tưởng. Cô sẽ chiến đấu cho những đứa trẻ này, và có vẻ là cả em trai cô, mặc dù cậu ta là kẻ vô cùng hèn hạ.
Nhưng cô đã chiến đấu có mục đích. Và cả niềm vinh dự trong đó. Anh tự hỏi sẽ thế nào nếu cô chiến đấu vì anh.
Cảm giác ấy sẽ chẳng giống với bất kỳ điều gì khác. Temple gạt suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí và hướng sự chú ý trở lại với bọn trẻ, cho dù không thể ngăn mình chạm vào cô. Anh điều chỉnh đầu cô để tư thế của nó có vẻ hoàn toàn chuyên nghiệp, ngay cả khi mỗi động chạm đều khiến cảm xúc lao vụt qua anh. “Hãy nghiêng đầu về phía trước.” Có phải mái tóc cô luôn mềm mại như thế này không?
“Đừng hếch cằm lên, không thì cô sẽ có nguy cơ bị tấn công ở đây…” Anh cọ các khớp ngón tay vào dưới cằm cô, nơi làn da mềm mại cám dỗ anh như những viên kẹo ngọt ngào. “Và ở đây.” Những ngón tay mạnh mẽ của anh trượt xuống chiếc cổ dài của cô, đến nơi từng mạch máu đang đập điên cuồng và vững chắc dưới động chạm của anh. Cô nín thở, và anh biết cô cũng cảm thấy giống mình.
Niềm phấn khích. Ham muốn.
Người phụ nữ này là ai? Họ đang làm gì với đối phương? Anh khó khăn lắm mới có thể buông tay khỏi cô để cao giọng nói chuyện với bọn trẻ, “Cú đánh không đến từ cánh tay. Nó xuất phát từ cơ thể các cháu. Từ đôi chân của các cháu. Cánh tay chỉ đơn giản là thứ truyền tải sức mạnh ấy.” Khi anh đấm vào không khí, bọn trẻ thở hắt ra.
“Lạy Chúa! Quả là một cú đấm nhanh gọn!” “Có phải ngài là người đàn ông mạnh mẽ nhất thế giới không?”
“Giờ đến lượt các cháu thực hành đấy.” Bọn trẻ rất hứng khởi khi đấm vào không khí, nhảy tới lui trên đôi chân lanh lợi. Anh quan sát chúng một lúc lâu, ánh mắt nấn ná ở đứa lớn tuổi nhất, Daniel. Đứa trẻ nghiêm nghị với mái tóc đen nhánh ấy đang hết sức tập trung vào những cú đấm mạnh mẽ của mình, mong muốn nhận được sự tán dương của Temple, và có điều gì đó quen thuộc ở nó. Điều gì đó ở đứa trẻ ấy mà Temple nhận ra rằng nó giống hệt mình.
Tóc đen. Mắt đen. Mười một tuổi. Thằng bé có đôi mắt xanh lam, nhưng nếu không, nó đã có màu mắt của Temple.
Đôi mắt màu lam của Mara. Cô nói rằng đứa trẻ này đã ở với cô từ lâu lắm rồi. Anh cho rằng thế nghĩa là từ lúc lọt lòng. Kể từ khi cô sinh thằng bé sao?
Nó là con trai anh ư? Nếu đúng là thế, tại sao cô lại giấu anh lâu như vậy? Cô không biết là lẽ ra anh sẽ quan tâm đến họ hay sao? Sẽ bảo vệ họ? Anh sẽ kết hôn với cô. Ngay lập tức.
Họ đáng lẽ sẽ là một gia đình. Ý nghĩ ấy mang nhiều quyền năng hơn Temple có thể mường tượng được, đan xen với hình ảnh về những bữa sáng, bữa tối, những dịp vui tràn ngập tiếng cười và còn nhiều hơn thế. Daniel sẽ không hề cô độc. Thằng bé sẽ có rất nhiều anh chị em, tất cả đều có mái tóc sẫm màu với đôi mắt mang sắc màu của mùa hè. Xanh lục và xanh lam. Và chúng đều vô cùng hạnh phúc.
Hạnh phúc là một điều kỳ lạ thoáng qua. Nhưng trong khoảnh khắc này, cái gia đình bí ẩn không thể tìm thấy của anh đã làm được điều đó.
Tiếng bọn trẻ tập đấm hướng sự chú ý của anh trở lại với hiện tại. Anh sẽ nhận được những câu trả lời từ Mara Lowe. Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. “Làm tốt lắm, các quý ông.” Anh và Mara đứng cạnh nhau khi quan sát những thiên thần của họ trong một khoảng thời gian thật dài, rồi cô nhẹ nhàng nói, “Chẳng ngạc nhiên chút nào khi anh là bất khả chiến bại.”
Anh nhún một bên vai. Rồi hạ xuống. “Đây chính là những gì tôi làm. Nó chứng tỏ tôi là ai.” Đó là điều duy nhất anh làm tốt trong mười hai năm qua. “Anh thừa biết tôi không nghĩ như vậy.”
Anh quay sang cô, dễ dàng nhìn thẳng vào mắt cô, thích cái cách cô nhìn mình. Cái cách cô tập trung vào anh. Ước chi họ đang ở riêng với nhau. Muốn nói với cô rất nhiều điều. Và anh quyết định lên tiếng. “Cô hãy thử xem.” Cô giơ nắm đấm, yếu ớt chiến đấu với đối thủ vô hình trong không khí giữa họ.
Anh lắc đầu. “Không!” Anh vỗ vào ngực mình. “Hãy thử với tôi.” Đôi mắt cô mở to. “Anh muốn tôi đánh anh sao?”
Anh gật đầu. “Đó cách duy nhất để biết cô có làm đúng cách hay không.” Đến lượt cô lắc đầu. “Không!” Cô hạ thấp nắm đấm. “Không!”
“Tại sao không!” Lúc cô nhìn xuống, anh ngạc nhiên khi thấy những vệt tàn nhang trên má cô. Làm sao anh lại không nhận thấy chúng trước đây? Anh cố tỏ ra hài hước. “Chắc chắn cô thích ý tưởng khiến tôi phải chịu đau một chút.” Cô im lặng một lúc lâu, và hai bàn tay anh ngứa ngáy muốn chạm vào cô, nghiêng khuôn mặt cô về phía mình. Song thay vào đó, anh chỉ thốt ra một tiếng thì thầm, “Đúng không, cô MacIntyre?”
Cô lắc đầu, nhưng không nhìn vào anh khi nói, “Tôi không muốn làm đau anh.” Trong số tất cả những điều cô có thể nói thì đây chính là câu trả lời gây choáng váng nhất. Đó là một lời nói dối. Nhất định thế. Suy cho cùng, họ là kẻ thù, gặp gỡ nhau vì lợi ích chung. Báo thù đổi lấy tiền. Tất nhiên là cô muốn làm anh đau.
Thế thì tại sao cô che giấu anh quá nhiều điều như vậy? Lẽ ra lời nói dối của cô nên làm anh tức giận.
Nhưng bằng cách nào đó, nó khiến cơ thể anh ngập tràn cảm giác gì đấy giống như là hy vọng. Anh cũng không hề thích điều này chút nào. “Hãy nhìn tôi!”
Mara làm theo. Và anh thấy sự thật trong mắt cô. Nếu cô không muốn làm tổn thương anh, thì những gì họ đang làm có nghĩa là gì? Họ đang chơi trò gì?
Temple tiến về phía cô, tóm lấy nắm đấm của cô và kéo nó về phía mình cho đến khi chạm vào ngực anh, nhẹ tựa lông hồng, ngay nơi ngực trái. Cô cố gắng rụt lại, nhưng anh sẽ không để cô làm thế, thay vào đó, cô chấm dứt cú đánh sai lầm theo cách duy nhất mình có thể bằng cách bước lại gần anh hơn, xoè rộng lòng bàn tay và áp nó vào ngực anh. Cô lắc đầu. “Không!”, cô lặp lại.
Động chạm ấy thật đáng hổ thẹn trong căn phòng này, trước tầm nhìn rõ ràng của tất cả bọn trẻ, nhưng anh không quan tâm. Anh chẳng nghĩ nổi bất cứ điều gì ngoài hơi ấm từ bàn tay cô. Sự mềm mại trong động chạm của cô. Sự trung thực ở đó. Lần cuối cùng một người phụ nữ chạm vào anh với sự trung thực như thế là khi nào?
Cô đang huỷ hoại anh. Anh gần như đã kéo Mara vào vòng tay và hôn cô cho đến khi cô nói với anh tất cả. Sự thật về cái đêm của mười hai năm trước, những gì nó dẫn đến sau này và làm thế nào họ lại ở đây. Trong thời khắc này. Nơi họ đang có mặt. Và nơi họ hướng đến.
Anh cúi đầu, cô chỉ cách anh vài phân. Ít hơn thế. Cô hắng giọng. “Đức ngài, tôi cam đoan anh sẽ không phiền nếu tôi yêu cầu bọn trẻ đi rửa tay bây giờ. Gần tới giờ ăn trưa rồi.”
Anh buông cô ra như thể cô là ngọn lửa đang bốc cháy. Lạy Chúa. Anh đang ở trước mặt gần hai chục đứa trẻ. “Không vấn đề gì, tôi nghĩ chúng ta đã hoàn thành bài học cho ngày hôm nay rồi.” Cô quay sang bọn trẻ. “Ta hy vọng tất cả các cháu sẽ ghi nhớ bài giảng của công tước. Các quý ông không phải người khơi mào những cuộc ẩu đả.”
“Chúng cháu chỉ kết thúc chúng thôi!” George tuyên bố, rồi bọn trẻ ngay lập tức giải tán, mỗi đứa rẽ sang một đường, ngoại trừ Henry bé nhỏ, đứa tiến thẳng đến chỗ Lavender, ngay cạnh chân Temple. Biết ơn vì sự phân tâm này, Temple liền xốc con heo nhỏ lên. “Ta e là không. Lavender vẫn muốn ở cùng ta.”
Henry bĩu môi trước câu nói ấy. “Chúng cháu không được phép tranh giành nó,” thằng bé chỉ ra. “Cô MacIntyre không thích như vậy.” Temple nhìn ánh mắt Mara dán chặt trên mái tóc vàng hoe của Henry bé nhỏ. “Chà, thế thì cô MacIntyre cứ việc trách mắng ta.”
Có vẻ Henry thấy kế hoạch này khá hợp lý nên vội vàng chạy đến nơi chuẩn bị tổ chức bữa tiệc trưa. Temple thẳng người và đối mặt với Mara, trông cũng đang bối rối hệt như anh. “Anh biết là thằng bé nói đúng. Theo luật thì không sử dụng Lavender như một chiến lợi phẩm.”
“Luật của ai?” “Của tôi,” Mara vừa nói vừa vươn tay về phía Lavender.
Temple lùi lại, tránh khỏi tầm tay cô. “Được thôi, theo luật của tôi thì tôi đã cứu con heo bé nhỏ này. Do đó, nó là của tôi.” “À, luật của những kẻ vô lại.”
“Cô dường như chẳng gặp khó khăn gì trong việc nghiêm khắc với bọn trẻ khi thấy phù hợp,” anh chỉ ra. Cô mỉm cười. “Tôi khá thẳng thắn trong những vấn đề có liên quan đến Lavender.”
Thế rồi anh bước lại gần hơn và hạ thấp giọng, “Vậy thì cô chính là kẻ vô lại tồi tệ nhất.” Cô nhướng một bên mày. “Thế nghĩa là gì?”
“Cô chỉ khoác lên mình lớp vỏ bọc khi cần nó. Cô thiếu sự chắc chắn.” Giờ anh đang ở rất gần cô, thân hình to lớn khiến cô choáng ngợp. “Anh đang cố đe doạ để buộc tôi phải đồng ý với anh sao?”
“Nó hiệu nghiệm đúng không?” Cô nuốt xuống, và anh chống lại thôi thúc muốn vuốt ve cần cổ cô. “Không hề.”
“Cô thừa biết đến cả đàn ông cũng lập tức thu mình khi chỉ nghe nhắc đến tên tôi.” Mara liền bật cười. “Nhìn thấy anh bây giờ, đang nâng niu một con heo nhỏ, có thể xoa dịu nỗi sợ hãi của họ.”
Temple nhìn xuống Lavender đang say ngủ và không thể ngăn lại tiếng cười khùng khục dịu dàng. Mara khựng lại trước âm thanh ấy, sau đó hắng giọng. Temple đã trông thấy cái nhìn của cô. Cô hiểu rõ anh. Nhiều như anh hiểu rõ cô. “Ý anh là những gì anh từng nói về sự trả thù là không đáng bận tâm sao?”
Anh nhướng mày. “Tôi không nói vậy.” “Anh nói nó hiếm khi diễn ra như mong đợi.”
“Đó là sự thật,” anh đáp, “nhưng thế không có nghĩa là nó không kết thúc theo cách như vậy.” Anh phải tin vào điều này. Cô nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt dừng lại ở vết lõm trên cằm anh. “Cuộc trả thù này sẽ kết thúc ở đâu?”
Tôi không biết. Anh sẽ không thừa nhận điều đó. Thay vào đấy, anh nói, “Nó kết thúc với việc tôi trở thành công tước một lần nữa. Với những gì tôi đã được hứa hẹn khi là một đứa trẻ. Với cuộc sống đã được dành sẵn cho riêng tôi. Với một người vợ.” Anh lờ đi suy nghĩ về đôi mắt kỳ lạ. “Một đứa trẻ.” Với mái tóc đen. “Một gia tài.”
Cô nhìn thẳng vào anh. “Vậy đối với tôi thì sao?” Temple suy nghĩ một lúc lâu. Tưởng tượng rằng họ khác với bây giờ. Anh là một người đàn ông khác, còn cô là một người phụ nữ khác. Rằng họ gặp nhau trong một hoàn cảnh khác. Cô là người phụ nữ đáng mơ ước: dũng cảm, mạnh mẽ và trung thành sâu sắc với những đứa trẻ của mình. Với cuộc đời mà cô đã tạo dựng.
Cô không phải là mối quan tâm của anh. Anh ước điều đó đã không trở nên quá khó khăn để tin tưởng.
Bàn tay còn tự do của anh hướng đến khuôn mặt cô, nâng nó lên để nhìn thẳng vào anh. Nói với cô sự thật, “Tôi không biết. Lẽ ra ngày hôm nay, tôi không nên đến đây.” “Nhưng tại sao anh vẫn đến?”
“Bởi vì tôi muốn nhìn thấy cô là chính mình. Tôi muốn nhìn thấy bọn trẻ.” “Mục đích là gì?”
Anh không có câu trả lời cho điều này. Anh không nên muốn biết nhiều hơn về cô. Hiểu được cô. Nhưng anh chẳng thể ngăn nổi bản thân. Có lẽ vì họ đã bị ràng buộc với nhau mãi mãi. Có lẽ vì cô đã cản đường anh. Có lẽ vì anh rất muốn hiểu được cô. Nhưng anh không ngờ đến việc mình sẽ bắt đầu thích cô.
Và anh chắc chắn không mong đợi rằng mình sẽ muốn cô thật nhiều. Biết mình chẳng thể nói được bất kỳ điều gì trong số đó với cô, anh chọn một con đường khác: làm cô sao nhãng, và thu hẹp khoảng cách giữa họ rồi hôn cô.
Mara chìm đắm trong nụ hôn ấy, đôi môi cô vừa đủ cho một lời hứa hẹn, đủ dịu dàng và ngọt ngào để cô tự hỏi liệu nó có thể được gọi là một nụ hôn đúng nghĩa hay không. Nó giống trêu chọc hơn. Một cám dỗ cuộn xoáy khiến anh ngạc nhiên với sức mạnh của nó. Với cái cách anh muốn nó. Cái cách cô muốn nó. Cô thở dài ngay trên môi anh, và đó chính xác là điều mà anh đang chờ đợi. Cô mở lối cho anh và anh nắm lấy cơ hội ấy.
Khoảnh khắc đôi môi cô hé mở, Temple liền ngậm lấy chúng, ra sức mơn trớn, bàn tay anh trượt từ má đến cổ cô rồi cuối cùng lướt xuống lưng cô, vòng quanh eo cô và kéo cô lại gần. Tiếng thở dài của cô khiến anh hài lòng, rồi một tiếng rên rỉ hoang dại bật ra từ sâu trong cổ họng cô khiến anh kinh ngạc. Cô liên tục thử thách khả năng kiểm soát của anh. Và anh thích nó.
Sau đó lưỡi anh trêu chọc môi dưới của cô, còn tay cô vùi vào tóc anh trong lúc cơ thể áp sát vào anh, như thể cô chẳng mong muốn điều gì trên thế gian hơn là được gần gũi anh. Như thể cô không hề sợ anh. Anh kéo Mara lại gần hơn, muốn đắm mình trong sự bạo dạn của cô, muốn ngăn lại tất cả những gì đã, đang và sẽ xảy ra, chỉ muốn sống cho thời khắc này. Với người phụ nữ này, người dường như cũng muốn điều tương tự.
Đó là khi Lavender bắt đầu phản kháng. Con heo nhỏ kêu eng éc giận dữ và bắt đầu vặn vẹo khá tuyệt vọng ở chỗ nằm của mình giữa họ, mong muốn được thoát ra hoặc khôi phục lại trạng thái trước khi giấc ngủ trưa bị phá hoại.
Mara và Temple lập tức rời nhau ra, bàn tay cô nhanh chóng ôm lấy đầu Lavender, giữ nó khỏi liều lĩnh nhảy xuống. Anh đặt con heo nhỏ xuống, nó lập tức chạy như bay, để họ với nhau trong căn phòng, nghẹn thở và nhìn chằm chằm vào đối phương như thể không biết nên chạy ra khỏi nhà hay trở lại vòng tay nhau. Temple đã không rời khỏi căn nhà đó.
Thay vào đấy, anh lại tiến đến gần cô và đã ở ngay bên cạnh cô chỉ sau hai sải chân, bế cô trong vòng tay, yêu trọng lượng của cô ở đó, yêu cái cách những múi cơ của mình gồng lên và căng cứng. Cái cách họ phục vụ cho một mục đích mới, đáng giá hơn rất nhiều. Anh áp miệng mình lên miệng cô lần nữa, dứt khoát và nhanh chóng, nhấm nháp thấy nỗi thất vọng ở đó, nhận ra vì nó cũng đang phản chiếu cảm giác của chính anh. Lạy Chúa. Anh không thể ở lại.
Anh buông cô ra một cách nhanh chóng như khi bắt lấy cô, khiến cô loạng choạng, rồi ôm lấy khuôn mặt cô trong tay, nhìn chằm chằm vào cô và nói, “Cô thật rắc rối,” trước khi kết thúc tuyên bố ấy bằng một nụ hôn cuối cùng đầy mạnh mẽ rồi tránh xa khỏi cô. Cô đặt tay lên môi, và anh quan sát cử động đó với nỗi tuyệt vọng, yêu cái cách những ngón tay xinh đẹp của cô ấn lên phần môi sưng phồng. Ước chi họ là bất cứ ai, ngoài chính mình lúc này. Ở bất cứ nơi nào, ngoài nơi đây.
Giá mà mọi ước muốn viễn vông đều trở thành sự thật. Anh quay đi. Biết rằng mình phải làm thế. Không tin tưởng chính mình để có thể ở lại.
Cô gọi với theo anh. “Anh sẽ cùng ăn trưa với chúng tôi chứ?” “Không, cảm ơn cô,” anh nói với vẻ bối rối. “Buổi sáng của tôi hoàn tất rồi.” Hoàn toàn kết thúc. Anh không nên chạm vào cô. Cô là mối huỷ hoại với anh. Là sự báo thù của anh.
Tại sao anh không thể nhớ điều đó? “Trông anh có vẻ đói.”
Anh suýt phá lên cười. Anh chưa bao giờ thấy đói như vậy trong cuộc đời mình. “Tôi ổn.” “Anh vẫn còn sợ tôi có thể đầu độc anh sao?”
Anh nghiêng đầu, đưa ra một cái cớ hợp lý. “Một người đàn ông không thể lúc nào cũng quá cẩn trọng.” Cô mỉm cười. Anh thích nụ cười ấy. Rất nhiều.
Anh phải ngăn việc này lại. Do vậy, Temple nói một trong những điều mà anh biết sẽ giúp mình làm được điều đó. “Mara.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, cố gắng không chú ý đến cái cách anh điển trai thế nào. Quyến rũ ra sao. “Sao vậy?” “Đêm đó, chúng ta đã làm tình sao?”
Đôi mắt cô mở to. Anh khiến cô sốc. Cô đã lường trước cả tá những điều anh có thể nói, nhưng không phải điều này. Không phải lời nhắc nhở về quá khứ của họ. Các thỏa thuận của họ. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đủ nhanh để anh thấy ngưỡng mộ. “Anh đã quyết định sẽ xóa nợ cho em trai tôi sao?”
Câu hỏi đó kéo họ trở về mặt đất một lần nữa. Thật may mắn làm sao. “Không!” “Thế thì tôi e là mình không thể nhớ.”
“Chà.” Anh quay ra cửa, với tay lấy chiếc áo choàng từ móc treo gần đó. “Chắc chắn tôi hiểu rõ tình thế khó khăn này.” Bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa khi cô lên tiếng, “Dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, anh còn nợ tôi hai bảng nữa.”
Anh quay lại, một cơn ớn lạnh lan dọc cơ thể. “Vì cái gì?” Cô đứng đó, cao ráo và kiêu hãnh tại nơi sảnh chính. “Cho nụ hôn.”
Anh đã không nghĩ đến thỏa thuận của họ khi hôn cô, và anh dám cược tất cả những gì mình có rằng cô cũng không nghĩ tới nó. Bàn tới tiền bạc khiến khoảnh khắc này trở nên vô nghĩa và khó chịu, và anh ghét việc cô hướng họ quay trở lại nơi này. “Hai bảng có vẻ ổn.” Cô không cần biết anh sẽ trả hai trăm bảng cho khoảnh khắc như thế. Hai ngàn. “Tôi sẽ gặp cô vào buổi tối.” Anh mở cửa và nói thêm, "Hãy mặc chiếc váy mà bà Hebert gửi cho cô ngày hôm nay.”
Đam Mê Và Thù Hận Đam Mê Và Thù Hận - Sarah Maclean Đam Mê Và Thù Hận