Số lần đọc/download: 2615 / 61
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:29 +0700
Chương 8
K
hi vòng qua góc đường Beverly và đại lộ Fairfax, tôi trông thấy một đám đông tụ tập: một đám người và xe cộ đông nghẹt trên lòng đường. Nghĩ là có một tai nạn vừa xảy ra, tôi cặp theo vỉa hè và chờ đợi. Nhưng đám đông lại không ngừng đông thêm. Lẩm bẩm chửi rủa, tôi nhảy ra khỏi xe để xem chuyện gì đang xảy ra.
Một chiếc xe Roadster nhỏ đã đứng chình ình khi băng qua đường, tấm chắn xe hoàn toàn bị cong queo. Trên vỉa hè, bốn người đàn ông đang đẩy một chiếc Packard màu đen to kềnh với đèn pha bị vỡ, nhiều chỗ sây sát và một bánh xe bẹp dí.
Peter Tennett đứng giữa một nhóm đàn ông đang khoa tay múa chân. Với vẻ rầu rĩ và giận dữ, anh ta đang cãi nhau với một người đàn ông đứng tuổi.
‘Chào Peter,’ tôi vừa nói vừa thúc chỏ để chen qua đám đông. ‘Tôi có thể giúp gì cho anh đây?’
Khi nhìn ra tôi, khuôn mặt anh ta sáng lên. ‘Anh có xe chứ, Clive?’
‘Có. Nó đậu đàng kia. Chuyện gì xảy ra vậy?’
Anh ta lấy tay chỉ chiếc Packard, ‘Tôi vừa rồ máy thì ông này lại lao vào giữa mấy bánh xe của tôi.’
Người đàn ông đứng tuổi lẩm bẩm mấy lời về chuyện bộ thắng xe, ông ta tái xanh và có vẻ xúc động lắm. Ngay sau đó, người ta nghe tiếng còi xe cảnh sát gào rú rồi một chiếc xe chạy đến đổ gần chúng tôi. Một viên cảnh binh to lớn với khuôn mặt đỏ lự bước ra khỏi xe và mở một lối đi giữa những kẻ tò mò.
Anh ta nhận ra Peter ngay lập tức. ‘Có chuyện gì xảy ra thế, ông Tennett?’
‘Tôi bị tông xe,’ Peter nói, ‘nhưng tôi không muốn chuyện lôi thôi. Nếu ông này không kêu ca gì hết thì vấn đề giải quyết bằng cách tôi chịu phần tôi.’
Viên cảnh binh nhìn ông già với ánh mắt nghiêm khắc.
‘Này,’ anh ta nói, ‘nếu ông Tennett đã đồng ý thì tôi cũng vậy, còn ông thì sao?’
‘Cũng đồng ý,’ ông ta nói và lảng ra xa.
Peter nhìn đồng hồ. ‘Ông vui lòng giúp được không, sếp? Tôi đã trễ giờ đến phim trường rồi.’
‘Được, ông Tennett. Tôi sẽ gọi điện thoại cho xưởng sửa chữa giùm ông.’
Peter cảm ơn anh ta và trở lại với tôi. ‘Đưa tôi đến xưởng phim có phiền anh lắm không?’
‘Xin vui lòng,’ tôi nói. ‘Anh không sao cả chứ? Chắc vậy không?’
‘Vâng, tôi thì không có gì,’ Peter cười nói. ‘Nhưng ông già khốn khổ kia thì không ổn, hy vọng có ai săn sóc cho lão.’
Tôi nghe một cô gái trẻ nói với một nàng tóc hoe nhỏ nhắn đứng bên cạnh, ‘Đó là Peter Tennett, nhà làm phim đấy.’ Tôi nhìn anh ta mỉm cười, nhưng anh ta không nghe thấy gì cả.
Trong khi chạy thẳng đến phim trường, Peter nói, ‘Anh thế nào rồi, Clive? Mấy ngày này tôi không gặp anh.’
‘Tôi lê la chỗ này chỗ nọ,’ tôi nói. ‘Phim tiến hành ra sao?’
Anh ta đưa hai tay lên không. ‘Cuối cùng thì cũng sẽ làm đàng hoàng thôi. Những tuần lễ đầu toàn là những chuyện tệ hại. Bây giờ còn quá sớm để biết nó sẽ ra làm sao.’ Anh ta đưa tay chào Corrine Moreland, nữ diễn viên ngôi sao đi ngang qua trong một chiếc Roadster màu kem.
Tôi muốn điện thoại đến anh Clive ạ. Tôi rất vui khi anh làm việc cho R. G.
‘Ủa! Ông ta đã nói với anh à?’
‘Ông ta nói là đã đề nghị anh nghiên cứu ý của Carol, nhưng không cho tôi biết chi tiết, tôi tự hỏi tại sao thế.’
‘Lúc này tôi đang tiến hành,’ tôi nói, né tránh vấn đề. Tôi không nói gì thêm với anh được bởi vì chính đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ về nó.
‘Nhưng thật sự nghiêm túc chứ? Thường thì Gold luôn nói cho tôi biết những dự kiến của ông ấy nhưng lần này lại làm ra vẻ bí ẩn.’
‘Chừng nào công việc trôi chảy, tôi sẽ cho anh hay.’
Tôi cho xe chậm lại trước hàng rào mắt cáo của phim trường. Người gác cổng đến mở cửa và chào Peter khi chúng tôi đi qua.
‘Có thật là tôi không làm rối lộ trình của anh đấy chứ?’ Peter hỏi tôi trong lúc chúng tôi di chuyển gần như nhích từng bước một trên lối đi rộng được viền bởi những hàng cọ dẫn đến các xưởng làm phim.
‘Nếu không phiền thì tôi để anh xuống đây,’ tôi nói và đạp thắng. ‘Tôi có một việc tàng tàng và…,’ tôi dừng lại vì Carol chợt xuất hiện bên cạnh chúng tôi. ‘Chào,’ tôi mỉm cười nói và giở mũ chào nàng.
Carol mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu nâu và chiếc quần tây màu gạch, tóc nàng được bọc lại bởi một chiếc khăn có màu rực rỡ như lửa. Nàng rỡ ràng, lịch sự và xinh đẹp.
‘Chào Clive. Có phải anh đến là để gặp tôi không?’
‘Đã hẳn,’ tôi nói và bước xuống xe. ‘Cô có biết tôi gọi điện thoại cho cô mỗi ngày đến hai lần không?’
Peter cắt ngang, ‘Tôi để hai người lại đây. Cám ơn sự giúp đỡ của anh, Clive ạ,’ rồi anh ta mất dạng trong một tòa nhà đồ sộ nơi đặt các văn phòng.
Carol lướt nhanh bàn tay trong tay tôi, ‘Xin lỗi, Clive à, tôi bực mình anh lắm đấy.’
‘Tôi biết,’ tôi nói trong lúc nghĩ rằng nàng quả thật duyên dáng. ‘Lỗi của tôi. Hãy đến chỗ nào ta trò chuyện được. Cô nợ tôi nhiều lắm.’
‘Anh cũng vậy,’ nàng nói và luồn cánh tay vào tay tôi. ‘Hãy đến phòng tôi nhé, ở đấy chúng ta được yên tĩnh.’
Lúc chúng tôi đi về hướng những tòa nhà thì một gã phụ việc đã kịp chạy đến, ‘Cô Rae,’ gã hổn hển nói, ‘ông Highams cần cô ngay lập tức.’
Carol phác một cử chỉ nóng nảy, ‘Chà, Clive, thật bực mình! Nhưng hãy đi với tôi, tôi muốn giới thiệu anh với ông Highams.’
Tôi không động đậy. ‘Thôi, Carol, tôi chỉ làm vướng víu cô thôi, cô cần phải làm…’
Nàng kéo cánh tay tôi. ‘Đây là dịp để anh quen biết với những ông sếp lớn,’ nàng nói nghiêm chỉnh. ‘Jerry Highams là một nhân vật quan trọng, ông ta là giám đốc sản xuất đấy, anh nên quen ông ta.’
Tôi để yên và theo nàng đi vào một hành lang quanh co cho đến một cánh cửa bằng gỗ hoa tâm, trên có kẻ hàng chữ Jerry Highams với nét chữ lịch sự. Carol bước vào không cần gõ cửa.
Peter đang ngồi trong một chiếc ghế bành, trên đầu gối anh ta là một chiếc cặp nhét đầy giấy tờ. Gần cửa sổ là một người đàn ông to và khỏe với mái tóc màu rơm và một chiếc áo len màu vàng lấm tấm sắc tro. Tôi để ý đến cặp mắt màu xanh lơ trơ trơ như đá tảng, hiểm hóc và sâu sắc.
‘Jerry, đây là ông Thurston, tác giả của Những thiên thần trong áo khoác bằng lông thú và Cơn mưa ngập ngừng,’ Carol nói.
Ông ta ném cho tôi một cái nhìn nhanh mà sắc bén đến nỗi tôi có cảm giác ông ta nhìn thấu tận cùng hộp sọ của tôi. Ông ta rút một bàn tay ra khỏi túi quần và đi về phía tôi. ‘Tôi đã nghe nói về ông,’ ông ta nói và xiết tay tôi. ‘R. G nói là ông đang viết gì đó cho ông ấy.’
Gold dường như nói nhiều về tôi. Tôi tự hỏi liệu ông ta có đùa cợt tôi về việc đó hay không.
‘Ông ngồi xuống và hút một điếu thuốc,’ Highams nói tiếp trong khi chỉ cho tôi một chiếc ghế. ‘Kịch bản của ông có chủ đề gì thế? Gold không muốn cho tôi biết gì cả.’
‘Ông hỏi Carol đi,’ tôi đáp. ‘Chung qui thì ý tưởng nảy sinh từ cô ấy.’
‘Thật vậy sao, Carol?’
‘Đúng hơn thì nên bảo rằng tôi đã gợi ý để Clive viết một câu chuyện châm biếm cánh đàn ông và nó dùng tiêu đề của anh, Những thiên thần trong áo khoác bằng lông thú.’
Highams lại quay về phía tôi, ‘Và đó là điều anh sắp thực hiện phải không?’
‘Vâng, cái gì đó tương tự như vậy.’
‘Thế thì cũng không đến nỗi tệ,’ ông ta ném về Peter một cái nhìn dò hỏi.
‘Ý tưởng được đấy,’ Peter đặt cắp táp lên bàn, nói. ‘Nếu mà Clive xử lý nó theo kiểu, Với thiên đàng thì quá vội, thì có thể tuyệt đấy.’
‘Vậy tại sao R. G lại làm ra vẻ bí mật đến thế?’ Highams hỏi.
‘Bởi vì ông ta muốn thắng các vị một keo,’ Carol cười nói.
‘Rất có thể,’ Highams xoa cằm nói. ‘Nghe này, ông bạn,’ ông ta xỉa ngón trỏ vào tôi, ‘ông cần phải hiểu cho rõ chuyện gì xảy ra. Không phải Gold sẽ quay cuốn phim đó, mà là Peter và tôi. Do đó ông phải đưa kịch bản cho tôi trước khi đưa cho Gold xem. Tôi sẽ giúp ông theo như khả năng tôi có. Tôi biết là chúng tôi không biết gì ráo. Nếu một kịch bản không vừa ý ông ta thì mọi chuyện cũng đã quyết định rồi. Hãy đưa tôi xem trước rồi chúng tôi sẽ hiệu chính cho ông. Ông có một ý tưởng hay, đừng phí phạm nó và đừng nghe những gì Gold nói. Đồng ý chứ?’
‘Đồng ý.’
Tôi cảm thấy có thể tin cậy ông ta được. Ông ta thành thật, và một khi đã hứa giúp, tôi tin chắc rằng ông sẽ làm mà không có ẩn ý gì.
Có người gõ cửa và khi Highams lên tiếng ‘Vào đi’, một gã đàn ông nhỏ con ốm yếu và ăn mặc lôi thôi xuất hiện ở ngưỡng cửa.
‘Tôi đến trễ?’ anh ta nhìn Highams hỏi với vẻ không yên tâm.
‘Vào đi thôi,’ Highams nói và đi về phía anh ta. Không, anh không trễ đâu. ‘Tôi giới thiệu với anh, Clive Thurston. Thurston, đây là ông Imgram.’
Tôi khó mà tin rằng người đàn ông nhỏ con chán ngắt này là tác giả Mảnh đất cằn cỗi, quyển tiểu thuyết mà tất cả các nhà làm phim tranh nhau giành giựt và nghe đâu cuối cùng thì Gold đã giành được với giá hai trăm năm mươi ngàn đôla.
Tôi đứng dậy và chìa tay ra, ‘Rất vui được biết ông, Imgram ạ,’ tôi nói và quan sát khuôn mặt tái nhợt và dễ kích động của anh ta. Anh ta có cặp mắt to màu xanh lơ lộ ra, vầng trán rộng và mái tóc màu xám lơ thơ.
Anh ném cho tôi một cái nhìn lơ đãng, mỉm cười rồi quay sang Highams, ‘Ông Gold chắc hẳn đã sai lầm,’ anh ta nói với một vẻ gì như phấn khích. ‘Tôi đã suy nghĩ suốt cả buổi sáng: Hélène không thể yêu Cansing được, điều đó khôi hài lắm! làm sao cô ta có thể yêu được một mẫu người phức tạp như vậy được? Đó là sự nuông chiều thấp kém cái thị hiếu của công chúng ở những phim kết thúc có hậu.’
‘Đừng lo lắng thế,’ Highams nói với giọng hòa giải. ‘Tôi sẽ nói với R. G…Cô không có ý kiến gì về vấn đề này sao?’ ông ta hướng về Carol hỏi.
Imgram chồm về phía nàng, ‘Tôi chắc rằng cô cũng đồng ý với tôi. Cho đến lúc này, cô chỉ toàn chia sẻ ý kiến cùng tôi. Cô không thấy nó hoàn toàn vô lý sao?’
‘Đã hẳn,’ Carol đáp lời với một giọng nhẹ nhàng. ‘Chủ đề tiểu thuyết rất cao quý nên tôi cho rằng ta nên giữ lại kết cục đã có là hơn. Anh có nghĩ như vậy không, Peter?’
‘Có chứ, nhưng cô cũng biết là R. G nghĩ gì từ lối kết thúc như vậy,’ Peter trả lời với vẻ bối rối.
Tôi thấy mình hoàn toàn ở ngoài rìa. ‘Này,’ tôi nói, ‘tôi sẽ để các vị…’
Imgram quay sang tôi ngay. ‘Xin lỗi,’ anh ta nói, ‘chỉ vì mọi chuyện này với tôi mới mẻ quá cho nên tôi không khỏi phải lo âu. Hơn hết là đừng nói theo tôi nữa. Ông có thể giúp chúng tôi. Vấn đề là…’
Tôi ngăn anh ta lại. Tôi đã có khá nhiều bận tâm nên lòng dạ nào chú ý đến những mớ băn khoăn của Imgram.
‘Thôi,’ tôi nói. ‘Tôi không có thời giờ, và về chuyện này tôi còn tệ hơn ông nữa. Chừng nào tôi gặp lại cô?’ tôi quay về Carol hỏi.
‘Thật tình anh không nán lại được sao?’ nàng nói với vẻ ỉu xìu.
‘Cô phải làm việc mà tôi thì cũng thế,’ tôi đáp. ‘Hãy hẹn gặp lại thôi.’
Ba người đàn ông nhìn chúng tôi. Tôi thấy rõ là Carol muốn tôi ở lại, nhưng tôi chán ngấy việc họ chỉ chuyên chú đến Imgram.
‘Xem nào, hôm nay là thứ năm,’ nàng nói. ‘Tối mai được không? Tối nay tôi vẫn còn công việc.’
‘Đồng ý,’ tôi đáp. Tôi gật đầu chào Highams, bắt tay Imgram và vẫy tay về phía Peter. ‘Ông đừng lo lắng,’ tôi nói với Imgram, ‘ông đang ở giữa những người đáng tin cậy.’ Tôi cố lấy giọng bảo ban, nhưng hiệu quả khá là tệ. Có thể vì bộ đồ của anh ta xơ xác đã gây cho tôi một cảm giác tự tôn.
Carol đưa tôi ra tận xe. ‘Anh ta ngây thơ và chân thành đến nỗi tôi đâm ra thương hại.’ nàng bảo tôi.
Nàng khiến tôi thích thứ với vẻ mặt trang trọng. ‘Imgram ư? Cô cứ giữ lại đó trong lòng thương hại, còn tôi thì tin là anh ta đã có của Gold một phần tư triệu đôla đấy.’
Nàng phác một cử chỉ phản đối, ‘R. G cho rằng anh ta không có đầu óc, nhưng anh ta lại đầy ăm ắp. Và toàn là những ý tưởng tuyệt vời nữa chứ! Chỉ có Gold là không hiểu điều đó, và không ngớt làm rầy rà anh ta. Tôi chắc rằng nếu để yên thì anh ta sẽ hoàn thành một phim tuyệt hảo mà Peter và Jerry chưa từng thực hiện bao giờ.’
‘Anh chàng nhỏ bé này kỳ quặc thật, nhỉ?’
‘Tôi mến anh ta lắm, một con người hết sức trung hậu.’
‘Đó là một chuyện,’ tôi lạnh nhạt bảo, ‘Cô có để ý đến bộ đồ của anh ta không?’
‘Điều đó không đáng, Clive ạ,’ nàng nói và mặt hơi ửng đỏ.
‘Thì cứ làm theo ý cô đi,’ tôi nói và thô bạo tỳ tay lên bộ khởi động. ‘Và đừng cực nhọc quá. Mai tôi sẽ đến vào khoảng tám giờ.’
‘Clive này!’ nàng nhảy lên bục kê chân, ‘anh đã thỏa thuận với Gold rồi ư?’
‘Ông ta yêu cầu tôi một kịch bản,’ tôi lơ là nói. ‘Tôi sẽ kể lại cho cô ngày mai.’
‘Về cuộc sống của người đàn bà đó ư?’
‘Người đàn bà nào?’ tôi hỏi trong lúc vặn vẹo trên ghế ngồi.
‘Tôi nhận ra ngay mình đã sai lầm khi nêu ra ý tưởng đó,’ nàng nói với một giọng ngạt thở. ‘Thực ra, anh chỉ cố tìm một cái cớ để gặp lại cô ta, phải vậy không, Clive? Tôi rành anh quá mà! Anh đừng mất công khẳng định rằng đó chỉ là một khảo sát về thói tục, nó phức tạp hơn thế nhiều kia. Ít ra cũng hãy coi chừng, Clive ạ. Tôi không thể ngăn cản anh, nhưng tôi cầu mong anh, hãy thận trọng!’
‘Thậm chí tôi không hiểu cô muôn nói gì…’ tôi mở miệng nhưng nàng đã giơ tay, ‘Thôi, đừng nói…’ và quay đi như chạy.
Tôi chậm rãi trở về, khi đến nơi thì đồng hồ nhà xe đã chỉ ba giờ rưỡi. Tôi cảm thấy dao động. Bất chấp niềm tin tưởng của mình, tôi nhận rõ rằng mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm. Tôi rất thiết tha với Carol. Giá như nàng đừng quá ham thích công việc, giá như nàng có thể dành cho tôi thêm chút ít thời giờ, có lẽ tôi đã không đi tìm kiếm lang bang như vậy. Nhưng tôi rảnh rỗi quá, tôi cần có cái gì để giải trí. Tôi tự nhủ là tốt hơn hết đừng nghĩ đến Eva nữa. Thật là nói đùa! Dù có muốn và không phải là trường hợp này - có lẽ tôi cũng không quên nàng dễ dàng như vậy được.
Vừa đến nhà, tôi vứt bừa chiếc mũ lên chiếc ghế gặp phải đầu tiên và đi vào phòng làm việc. Tôi bắt gặp một lá thư của hãng International Pictures Co và đọc nó cẩn thận. Hoàn toàn chính xác. Chỉ có điều tôi ngạc nhiên là sự nhấn mạnh của Gold về việc ông ta muốn giữ bí mật thỏa thuận giữa chúng tôi. Nhưng có lẽ như thế lại có lợi cho tôi cũng như cho ông ta. Lá thư xác nhận rằng ông ta sẽ trả cho tôi năm mươi ngàn đôla cho một kịch bản phim hoàn chỉnh có thực đề là Những thiên thần trong áo khoác bằng lông thú, với điều kiện là đề tài phải xác hợp với những gì chúng tôi đã trao đổi và sau khi được ông ta dứt khoát ưng thuận.
Tôi ghi một lời vào lá thư và gởi cho Merle Bensinger, rồi chuẩn bị để viết bài cho tờ Digest. Thoạt nhìn, phụ nữa Hollywood có vẻ như một đề tài ngon ăn, nhưng vì không quen viết báo, tôi khởi sự công việc một cách không tin tưởng lẫn hào hứng. Tôi đốt một điếu thuốc để suy nghĩ nhưng vẫn không tập trung tư tưởng nổi. Carol cứ lẩn quẩn trong đầu tôi: sự việc nàng dễ dàng đọc tận tim đen tôi làm tôi kinh hãi. Tôi không muốn đánh mất nàng và tuy vậy, tôi biết đó là điều sẽ xảy đến một khi tôi không dè chừng. Rồi ý nghĩ về Eva đẩy lùi Carol ra khỏi tâm trí tôi. Tôi mơ tưởng đến ngày cuối tuần sắp đến. Đưa nàng đi đâu đây? Nàng ta sẽ cư xử ra sao? Nàng ăn mặc như thế nào? Và tại sao nàng lại lo ngại xuất hiện trước đám đông như thế? Nếu phải sợ hãi thì người đó là tôi mới đúng hơn.
Tôi cầm tờ báo và rảo qua danh sách các buổi trình diễn rồi quyết định là chúng tôi sẽ đi nhà hát. Sau một thoáng do dự, tôi cho rằng hay hơn hết là đi xem diễn vở Chị Hélène của tôi. Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường tôi nhận ra đã năm giờ mười lăm rồi. Tôi bèn vội vã buông tờ báo và luồn một tờ giấy trắng vào máy đánh chữ. Tôi gõ tiêu đề, Những phụ nữ Hollywood, bài của Clive Thurston trên đầu trang giấy, rồi ngả người ra, mắt nhìn đăm đăm vào phím chữ. Tôi không biết phải khởi đầu như thế nào, có lẽ tôi muốn bắt đầu bằng cái gì đó tinh tế và hóm hỉnh, nhưng bộ não tôi thì hoàn toàn rỗng tuếch.
Lo ngay ngáy: Eva có ăn bận một cách diêm dúa và có cái vẻ hơi quá lộ liễu như nghề nghiệp của nàng không? Và chúng tôi có chạm trán với Carol không? Tôi chưa bao giờ được thấy Eva lên đồ và mù tịt về thị hiếu của nàng. Tôi quyết định phải moi cho ra một nhà hàng tôi chưa biết đến và là nơi không có nguy cơ bị bắt gặp.
Tôi lại châm một điếu thuốc khác và cố tập trung chú ý vào bài báo. Đến sáu giờ tôi vẫn chưa viết được một dòng nào và bắt đầu cáu kỉnh. Bằng một cử động bất ngờ, tôi lôi chiếc máy đánh chữ về mình và khởi sự gõ những chứ với niềm mong mỏi rằng chúng sẽ có được nghĩa lý gì đó. Đến bảy giờ, tôi gom góp các tờ giấy và kẹp lại bằng một chiếc kim ghim mà không buồn đọc lại chúng. Russell đến báo là đồ tắm đã sẵn sàng. Anh ta ném một cái nhìn hoan nghênh vào xấp bản thảo tôi đang cầm trên tay.
‘Ông hài lòng chứ?’ Anh ta nói với một giọng khích lệ.
‘Ừ,’ tôi trả lời khi bước ra cửa. ‘Tôi sẽ đọc lần nữa khi quay lại và anh có thể mang chúng đến cho cô Bensinger đầu giờ sáng mai được rồi.’
Tôi từ nhà Wilbur trở về thì đã một giờ mười lăm sáng. Buổi tối dễ chịu và đầu tôi hơi nặng vì toàn bộ mớ sâm banh mà tôi đã uống. Tôi quên béng bài báo còn để trên bàn và lên giường ngủ thẳng cánh.
Đến chín giờ, Russell đánh thức tôi dậy. ‘Xin lỗi đã quấy rầy ông, thưa ông. Tôi mang bài báo đến cô Bensinger được chứ?’
Tôi càu nhàu ngồi dậy, đầu tôi nặng trịch và miệng thì đắng nghét. ‘Ừm…’ tôi nói, ‘tôi quên đọc lại. Mang đến cho tôi, Russell, tôi sẽ đọc lại ngay.’
Khi anh ta trở lại với xấp bản thảo, tôi đã vừa nốc vội ly cà phê đầu tiên. ‘Kịp thời giờ đánh giày cho ông và tôi quay lại ngay,’ anh ta nói.
Tôi ra dấu cho anh ta rút lui và bắt đầu đọc lại những gì tôi đã viết. Hai giây sau đó, tôi rời khỏi giường và phóng như bay xuống cầu thang đến phòng làm việc. Không thể gởi cái này cho Merle được, nó không nên cơm cháo gì cả. Nó quá tệ đến nỗi tôi khó tin được là mình đã viết.
Tôi ngồi trước máy, nhưng đầu tôi âm ỉ khó chịu, và tôi không thể viết nối tiếp được hai câu. Nửa tiếng đồng hồ như thế, tôi điên tiết lên. Lần thứ tư tôi lôi tờ giấy ra và ném xuống đất với một câu chửi thề.
Russell ló đầu ở cửa, ‘Đã mười giờ hơn rồi,’ anh ta nói với giọng xin lỗi.
‘Cút ngay lập tức!’ tôi quát lên. ‘Hãy xéo khỏi đây và lạy trời, hãy để tôi yên.’
Anh ta giật lùi đi ra, vẻ mặt chưng hửng.
Tôi lại bắt đầu gõ máy. Đến mười một giờ, đầu tôi có cơ nổ tung và tôi sôi lên vì giận dữ. Sàn nhà rải đầy những tờ giấy nhàu nát. Vô kế khả thi. Tôi không có khả năng viết bài báo này. Vì hốt hoảng, vì điên rồ và vì nhục nhã, tôi toan chụp lấy chiếc máy chữ vứt nó xuống đất. Trên kia, điện thoại lại réo lên.
‘Gì, cái gì vậy?’ tôi hỏi với giọng kiêu kỳ.
‘Tôi đợi mãi bài báo cho tờ Digest…’ Merle bắt đầu nói giọng than vãn.
‘Này, tiếp tục đợi đi!’ tôi gào lên không còn tự chủ được. ‘Cô cho tôi là cái gì? Cô cho là tôi không có chuyện gì để làm ngoài cái việc lo viết bài báo thổ tả của cô cho Digest chắc? Bảo chúng cứ tự mà đi… lấy! Chúng cứ tự mình viết lấy nếu gấp đến thế!’
Và tôi cúp máy.