For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ảnh sát viên Miami Monica Ramirez, cảm nhận được luồng oán khí tỏa ra từ người cộng sự đang bĩu môi của cô, Walter Kramitz, khi họ đang tảo thanh theo hướng tây Đại Lộ Grand. Walter đã bĩu môi suốt bốn lăm phút vừa qua, từ sau khi hai người kết thúc bữa trưa ở tiệm Burger King trên Đại lộ 27th.
Sự thể là, Walter rốt cục đã vung cần câu tình ái. Monica biết ông tướng này đã sẵn sàng rồi, bởi hổm rày hắn khoe chuột với tần suất cao hơn hẳn ngày thường. Walter tự hào sở hữu hai bắp tay to vật vã; bí quyết giữ cơ của hắn là ngày nào cũng cử tạ vài trăm cái. Cảnh phục đã là sơ mi ngắn tay rồi, song lúc nào bận Walter cũng xắn lút tay áo lên để phơi bày cái độ phồng nam tính, thành quả luyện công của hắn. Ở Burger King, hắn cho Monica hít no thính khi đưa cả hai tay cầm cái Burger bò nướng cho vào mồm, in hình nó nặng tới hai chục kí lô.
“Hổng ấy...” hắn khởi sự, bằng một giọng thản nhiên có tính toán, “tôi đang nghĩ là, tôi với cô, chúng ta nên gặp nhau lúc nào đó?”
“Walter,” cô nói, “mình gặp nhau miết mà. Mình đang gặp nhau nè.”
“Cô hiểu ý tôi mà,” hắn nói.
Dĩ nhiên là cô hiểu. Ý hắn là, mình thử làm tình nghen. Monica đã giác ngộ cách mạng đó là cái ý của tất cả đàn ông khi họ bảo, Chúng ta nên thử gặp nhau. Bài khác của họ là, Ta nên tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Cái họ thực tâm muốn tìm hiểu là bạn trông thế nào khi không mặc quần áo, thế thôi. Song họ đâu thể nào cứ thẳng sợi thừng mà nói: Này, mình làm tình nghen.
“Không,” Monica nói, “tôi không hiểu ý anh. Ý anh là gì?”
“Ý tôi là, ta cứ ngồi trong xe hoài cũng chán, tôi nghĩ... ta nên tìm hiểu về nhau nhiều hơn.”
Monica thở dài. “Walter,” cô nói, “anh muốn làm tình với tôi chứ gì?”
Walter cứng họng ngay giữa lúc đang nhồm nhoàm cái burger, mắt tròn mắt dẹt ngó Monica. Hắn đang mơ chăng? Monica sẽ để hắn đi qua lối tắt đến thiên đàng ư? Bằng cách nào đó hắn đã tìm được lỗ đen vũ trụ mà người đời đã vô vọng tìm kiếm hằng bao thế kỷ? Cái lỗ đen giúp ta nhảy cóc qua hết những chuyện trò lê thê lẩn thẩn mà phi thẳng lên giường! Hắn căng óc suy nghĩ nên phản ứng ra sao trước câu hỏi của Monica.
Sau cùng, hắn trả lời, “Đúng vậy.”
“Ây dà,” Monica nói, “Tôi thì không muốn làm tình với anh.”
Walter sững sờ nhìn cô. Đây là một cú lừa!
“Đừng nghĩ tôi ghét gì anh tội nghiệp,” Monica dịu giọng, “Anh là một cộng sự tốt, một cảnh sát mẫn cán. Nhưng anh đã có vợ rồi.”
“À tưởng gì chuyện đó, tôi và vợ...
“Walter, tôi không muốn nghe chuyện giữa anh và vợ anh. Tôi không quan tâm anh và vợ anh có thuận thảo hay không. Tôi không quan tâm cô ấy có thấu hiểu lòng anh không. Tôi không quan tâm anh có đang nghiêm túc cân nhắc chuyện ly thân không. Tôi chỉ quan tâm mỗi một chuyện: anh đã có vợ rồi, nên chuyện yêu đương với anh cho tôi xin kiếu.” Monica mừng vì Walter đã có vợ, nó giúp cô đỡ mất công suy nghĩ những cách khác để cự tuyệt hắn, chẳng hạn như việc hắn có chiều sâu trí tuệ ngang với sốt mayonnaise.
“Nói không phải để khoe,” Walter nhọng nhịu, “nhưng nhiều phụ nữ khen tôi đẹp trai lắm đó.” Nữa, tưởng chuyện gì chứ chuyện đó đương nhiên. Một sĩ quan như hắn, vai u thịt bắp, đồng phục bó sát, chuột to, đâu khó gì để kiếm vài bóng sắc để tâm sự sau giờ làm; hoặc nếu có một đồng nghiệp biết lắng nghe và thấu hiểu, trong giờ làm.
“Tôi biết chứ, Walter,” Monica nói. “Anh rất đẹp trai” – dù đầu ông nom như cái đe và ông xức dầu thơm nhiều tới mức đủ làm chim muông giãy chết – “nhưng với việc anh đã có vợ, và chúng ta là cộng sự chuyên nghiệp thì tôi chỉ nghĩ đây là ý tồi, làm vậy mất hay. Nhưng chúng ta vẫn là cộng sự, OK? Chúng ta vẫn có thể là bạn, OK?”
“OK,” Walter đáp khan, dù với hắn đó khác nào một tin tức thảm họa. Walter đã mài đít suốt hai tháng trời trong con xe nhà nước cạnh người đàn bà này, người trong mắt hắn có một thân hình cực nuột, thân hình mà hắn khao khát được chiêm ngưỡng một cách chân phương nhất, không đồng phục. Khả năng đó, viễn ảnh đó tiếp cho hắn động lực, trao cho hắn một mục tiêu, một lý do để ngóng chờ ngày làm việc. Và giờ nó đã tan thành mây khói. Công nhận, hắn vẫn được ngồi chung xe với cô ta suốt hàng giờ liền, ngày này qua ngày khác. Nhưng để chi? Nói chuyện khơi khơi thôi hả? Tìm hiểu con người cô ta? Trời, phí thì giờ quá.
Vậy nên đó không phải một chiếc xe cảnh sát hạnh phúc đang tảo thanh theo hướng tây Đại lộ Grand. Monica lẫn Walter không ai mở miệng từ lúc rời Burger King.
Chính Monica, người cầm lái, trông thấy thằng Andrew ở đằng trước. Nó vừa phi ra khỏi con hẻm bên tiệm chạp phô, tay lăm lăm một khẩu súng lục.
“Một người đàn ông cầm súng, ở phía anh,” Monica nói và nhấn ga. “Gọi tiếp ứng đi.” Vừa lúc chiếc xe vọt lên, Walter chộp ngay cái micrô radio. Phía trước, Andrew đã vọt ra khỏi con hẻm, băng qua vỉa hè vào trong Đại lộ Grand. Nó quẹo sang trái, đối đầu trực diện với chiếc xe cảnh sát. Monica dậm phanh, gài số về mo, mở cửa và tuột xuống đường cái, cô khom người sau cửa xe và rút khẩu súng lục bán tự động Glock 40 ra khỏi bao da. Walter gọi tiếp ứng xong, cũng từ ghế tuột xuống đường. Cả hai sĩ quan nhô đầu lên từ cửa xe và chĩa súng vào Anrew.
“Cảnh sát đây! Monica quát. “Dừng lại và bỏ súng xuống lập tức.”
“FREZZE!” Walter quát.
Andrew dừng lại, mắt hấp háy trước ánh đèn pha của xe tuần tiễu.
“FREZZE!” Walter lặp lại.
“Bỏ súng xuống,” Monica nói.
“Đâu phải súng tui,” Andrew nói. “Của thằng cha...”
“Bỏ súng xuống,” Monica nói.
Andrew cúi xuống và đặt khẩu súng lên mặt đường. Chừng nó đứng thẳng dậy thì sĩ quan Walter đã lù lù ngay sát nách, kéo quặp hai cánh tay nó ra sau và ấn mặt nó xuống mui xe. Monica thận trọng nhặt khẩu súng lên – loại súng lục ổ quay 38 rẻ tiền; chương trình phim kinh điển đặc biệt đêm thứ Bảy đây mà! Cô cho nó vào trong chiếc xe tuần tiễu, rồi gọi radio thông báo đã khống chế được đối tượng.
Walter tháo cặp còng số tám giắt ở thắt lưng ra. Hắn giở hai cánh tay thằng Andrew lên cao ngang lưng nó.
“Oái! Andrew hức lên. “Làm ơn nghe dùm! Tui hỏng phải...”
“Câm mồm, thằng yêu,” Walter giở tay Andrew lên cao hơn.
“Úi!” Andrew lại ré lên. “Làm ơn, tui hỏng phải...”
“TAO ĐÃ BẢO CÂM MỒM,” Walter nạt.
Andrew câm mồm. Nó đang bận quần dài kaki và áo polo đan len. Mũi nó xịt máu, và nhìn là thấy ngay cu cậu đang sợ mất mật. Monica thấy mức độ nguy hiểm của nó cũng ngang với Chú Ếch Kermit.
“Sĩ quan Kramitz,” cô nói, “Cũng không nhất thiết phải còng tay cậu ấy lúc này đâu, OK?”
Walter liếc Monica. “Phải còng chớ,” hắn cự. Hắn nôn thử cặp còng này chết được. Ở nhà, cứ canh lúc mụ vợ đi vắng là hắn lại lôi nó ra, diễn tập bằng cách còng cái ghế vào cái bàn ăn, duy hắn vẫn chưa có dịp để thử với người.
“Để tôi nói chuyện với cậu ấy một phút thôi, OK? Monica nói.
Walter đã tính cự lại. Hắn thấy bất đồng hẳn với cô trên phương diện nghiệp vụ, khi hi vọng được thấy cô trần truồng giờ đã tiêu tan. Mặt quạu đeo, hắn ậm ừ, “OK.”
Với Walter đứng sát bên, Monica chỉ bảo Andrew những quyền mà nó có và hỏi nó có hiểu hết không. Andrew gật đầu. Monica hỏi tên nó.
“Andrew Ryan,” nó nói.
“OK, Andrew,” Monica nói. “Cậu đang làm gì với khẩu súng vậy?”
“Tôi nhặt nó ở chỗ kia,” Andrew nói, hất đầu về phía con hẻm. “Có một gã bắn vào bọn tôi, cái hắn làm rơi nó, cái tôi nhặt nó lên rồi bỏ chạy.”
Walter khịt mũi, chuyện nhảm vậy có chó nó tin.
“Kẻ nào bắn cậu, Andrew?” Monica hỏi.
“Không biết. Một cha mập quái đản nào đó, cứ la ông ổng ‘Freeze’ rồi nhắm bọn tôi mà bắn.”
“Bọn tôi là những ai?”
“Thằng Matt bạn tôi và nhỏ Jenny.”
Như có một tia lửa điện đánh xẹt trong trí Monica. Andrew, Matt, và Jenny, sao nghe quen quen ta. Cô không nhớ chắc ở đâu, song nhất định có nghe qua mấy cái tên này rồi.
“Mà mấy đứa làm gì ở đó?”
“À Matt định giết Jenny ở đó,” Andrew nói.
“Nó làm gì cơ?”
“Bằng súng nước,” Andrew vội đáp. “Chỉ là trò chơi thôi.”
“Trời đất,” Monica vỗ trán chạch chạch. Andrew, Matt, Jenny, đủ mặt anh hào rồi. “Có phải cậu đang nói về cái trò gì gì ấy, Killer?”
“Đúng đúng!” Andrew gật đầu lia. “Chính nó! Killer!”
Monica thở dài, tự hỏi sao bọn chíp hôi này chẳng chịu hài lòng với những thú vui trong sáng lành mạnh như cô hồi trước - uống bia này, sờ mó nhau này, thiếu gì.
Một xe cảnh sát chi viện đã tới, còi hụ inh ỏi. Monica kéo Walter sang một bên và nói, “Để thằng nhỏ cho các thầy chú kia lo, anh và tôi củ soát phía sau tiệm chạp phô, xem thử có tay súng nào ở đó không.”
Walter lại khịt mũi, “Cô tin lời thằng yêu đó hả?” hắn hỏi.
“Thì ngó qua thôi chứ có mất mát gì đâu, OK?” Monica nói.
“OK,” Walter làu bàu, “rồi cô sẽ chỉ thấy...”
“CẢNH SÁT! CẢNH SÁT! GIÚP VỚI!”
Tiếng la khàn đặc phát ra từ một dáng hình trùng trục. Còn dáng ai nữa ngoài Jack Pendick, Dũng Sĩ Trừ gian, loạng choạng phới ra từ con hẻm. Vừa nhác thấy xe pháo của người nhà nước là hắn ba chân bốn cẳng chạy tới liền.
“CẢNH SÁT! CẢNH SÁT!” Hắn cứ vừa chạy vừa quang quác như thế, cho đến khi hơi thở nồng nặc mùi rượu rum của hắn phà thẳng vào mặt Monica
“CẢNH SÁT!”
“Chính xác,” Monica nói và đẩy nhẹ ngực hắn, khiến thằng cha suýt ngã ngửa. “Chúng tôi là cảnh sát. Còn ông là?”
“Tụi nó tính bắn con nhỏ!” Pendick nói.
“Tụi nào?” Monica hỏi.
“Tụi gian phi!” Pendick giải thích. “Tụi nó kéo con gái người ta vô hẻm vắng, một thằng cầm súng và... Ế! Nó là một thằng trong bọn!”
Pendick nheo mắt nhìn Andrew.
“Thằng đó là tòng phạm!” hắn khẳng định.
“Đó là súng nước, đồ ngu,” Andrew phản pháo.
“Bởi vậy mà ông... xin ông cho biết tên?” Monica hỏi.
“Jack Pendick,” hắn đáp.
“Vậy là, ông Pendick,” Monica nói, “ông đã thấy những kẻ cầm súng, sau đó thì sao?”
“Tôi bám theo chúng liền,” Pendick đáp với vẻ hãnh diện. “Nói chớ tôi cũng sắp vào làm bên công lực.”
“Mừng cho ông,” Monica gật gù. “Ông có mang theo súng không?”
“Có một khẩu,” Pendick nói. “Công việc của tôi cần đến nó.”
“Công việc gì vậy ông?” Monica hỏi.
“Kính râm,” Pendick nói.
“Kính râm?” Monica nhíu mày.
“Tôi mới bị cho thôi việc,” Pendick giải thích.
“Hiểu rồi,” Monica day day thái dương. “Rồi súng ông đâu?”
“À tôi làm mất nó ở chỗ kia,” Pendick hất đầu về phía con hẻm, nỗ lực đó khiến hắn suýt té gãy cổ.
Monica lấy khẩu 38 ra khỏi xe, chìa cho hắn xem thử.
“Đây có phải súng của ông?” cô hỏi.
Pendick nheo mắt nhìn.
“Đúng nó rồi!” hắn reo lên. “Cho tôi lấy lại nghen? Cần nó cho công việc của mình.”
“Tạm thời chưa được,” Monica nói. “Vậy là, ông bám theo các đối tượng vào hẻm, sau đó thì sao?”
“Nó định bắn con nhỏ!” Pendick nói. “Thằng gian phi! Nó chĩa súng vào con nhỏ!”
“Súng nước,” Andrew chỉnh lại.
“Cái tôi la lên, “ĐỨNG IM!” Pendick nói.
“Sau đó thì sao?” Monica hỏi tới.
“Sau đó...” Pendick ấm ớ. Lần đầu tiên, sâu trong bộ não tí hi đầm alcohol của mình, hắn nhận thức được đáng ra phải suy nghĩ kỹ trước khi nói gì.
“Sau đó thì sao?” Monica giục.
“Ờ... Tôi không nhớ,” Pendick giả lả.
“Ông không nhớ ư?” Monica chất vấn.
“Không,” Pendick nói, lắc đầu như điên. “Không không không không.”
Hơn chục du khách, bị mê hoặc bởi ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát, nô nức đổ xô từ CocoWalk đến để hóng biến. Coi không đâu đủ, phải chụp hình, quay phim. Nào cảnh sát hình sự, nào tội phạm, nào súng ống – Miami danh bất hư truyền đây chứ đâu! Phen này về khỏi lo bị chê kể chuyện thiếu muối.
Xuất hiện một Búp Bê Barbie Sống với đôi chân dài miên man, diện quần soóc ôm cũn cỡn và chiếc áo dây chịu phép hoàn toàn trước bộ ngực núi lửa 94% silicon. Nàng đon đả tiến lại chỗ Walter, ríu rít hỏi: “Thầy cảnh sát ơi, có vụ án gì vậy ạ?”
“À, một vụ nổ súng nhỏ,” Thầy Walter bình thản đáp, in hình một người đã vào sinh ra tử nhiều lắm rồi. “Nhưng chúng tôi đã kiểm soát được tình hình.”
“Đó có phải kẻ nổ súng không thầy?” Búp Bê Barbie Sống thỏ thẻ hỏi, chỉ vào Pendick.
“Cái đó thì chúng tôi đang xác minh, làm rõ.” Walter đáp, đoạn khởi sự rặn cho bắp tay phồng to hết mức có thể, cố không để phát ra tiếng hừ hự. Búp Bê Barbie trao cho chàng cái nhìn chan chứa ngưỡng mộ và biết ơn đối với công việc của người chiến sĩ nhân dân. Nàng ưỡn cặp bong bóng song sinh về phía chàng sĩ quan. Tình yêu lấp đầy không gian.
“Sĩ quan Kramitz,” Monica nói.
“Gì vậy?” Walter tiếc rẻ rời mắt khỏi BBBS.
“Nhờ anh trông chừng khu vực này nghen, tôi vào con hẻm kia coi qua chút.” Monica nói.
“Yên chí đi,” Walter đáp, lại đưa mắt sang cặp bong bóng.
Monica cùng hai sĩ quan khác rà soát con hẻm, và dành mười phút để ngó nghiêng bãi đỗ xe. Họ tìm thấy một ô tô với kính chắn gió rạn nứt, trên đó là một lỗ thủng với kích cỡ một viên đạn; rồi đến một ô tô khác với một thứ trông như lỗ đạn trong tấm bọc cửa. Không thấy bóng người nào.
Vào lúc họ trở ra Đại lộ Grand, đám đông du khách đã lên đến gần trăm mạng. Xuất hiện các tín đồ Hare Krishna đánh trống ì xèo và nhảy tưng tưng để truyền tải những thông điệp tâm linh. BBBS vẫn đang quấn quít bên sĩ quan Walter, người có khuôn mặt đỏ như quả cà chua bởi gồng suốt nãy giờ chưa nghỉ. Thêm vài chiếc xe cảnh sát góp mặt ở hiện trường. Trong số ấy có thám tử cảnh sát Harvey Baker, người đã được Monica tóm lược sự vụ.
“Vậy là,” Baker nói, “như cô nói, lần thứ hai, ba cô cậu này nghịch súng nước, và lần thứ hai, một tay súng thật sự xuất hiện?”
“Nhìn sơ qua là vậy. Ngoại trừ việc tay súng thứ hai này” – cô chỉ Pendick – “biểu hắn bắn xuống đất dám cũng còn trật.”
“Thì cứ cho là vậy đi,” Baker nói, “vẫn trùng hợp quá đáng, cô không nghĩ vậy sao? Một tay súng thật xuất hiện, trong cả hai lần?”
“Thì đây là Miami mà,” Monica nhắc.
“Ừ cũng có lý,” Baker gật gù. “OK, giờ thế này. Tôi sẽ đưa anh này - chỉ Pendick - “và cậu này” - chỉ Andrew - tới sở cảnh sát thành phố làm rõ ngọn ngành sự việc.”
“Cho tôi gọi mẹ mình được không ạ?” Andrew líu ríu.
“Được chứ,” Baker đáp.
“Tôi muốn gọi cho người đó,” Pendick lên tiếng, nhớ mài mại gã luật sư hắn đã thấy trên quảng cáo TV đài địa phương, cái gã đứng bên một kệ sách luật và nhắn nhủ: vấp ngã ở đâu, đòi bồi thường ở đó.
“Người nào?” Baker hỏi.
“Tôi không nhớ,” Pendick nói.
“Dĩ nhiên, anh có thể gọi cho người đó,” Baker nói.
“Tốt,” Pendick nói, “bởi tôi có các quyền của mình chớ bộ.”
“Dĩ nhiên là anh có,” Baker tán thành. Quay sang Andrew ông nói, “Tôi muốn nói chuyện với cả hai người bạn của cậu. Cậu có đoán được họ đang ở đâu không?”
“Tụi nó bỏ chạy lúc hắn bắt đầu bắn,” Andrew nói.
“Đoán được họ đi đâu không?”
Andrew nghĩ ngợi một chặp. “Tôi đoán hai đứa sẽ lên xe của Matt rồi chạy về... hoặc căn hộ của ba nó hoặc nhà nhỏ Jenny.”
“Nhà Jenny,” Monica lên tiếng. “Là cái nơi có kẻ bắn bể TV, đúng không? Và cậu nấp ở sân sau, với Matt?”
“Dạ đúng,” Andrew nói. “Í lộn, dạ không.”
“Người bạn tưởng tượng đây mà,” Monica gật gù, đoạn quay sang Thám Tử Baker cô nói, “Hay để tôi ghé qua nhà Jenny, xem thử mấy cô cậu có ở đó không nghen?”
“Được vậy tốt quá,” Baker nói.
Monica đưa mắt sang Walter, kẻ vẫn đang khóa chặt hai nhãn cầu của mình vào BBBS.
“Sĩ quan Kramitz,” cô gọi, “chúng ta đi được chưa?”
“OK,” Walter đáp rồi quay sang BBBS, “Bọn anh phải đi xử lí vài chuyện. Gặp em lát nữa nghen.” Walter đã điều tra được BBBS đang ngụ tại khách sạn Doubletree, phòng 312, chung phòng với hai con bạn gái nhưng tụi nó không phải vấn đề, bởi nàng và hắn đã hứa hẹn sẽ quẩy xuyên đêm tại một club ở South Beach có tên Cực Khoái.
“Bảo trọng,” BBBS thỏ thẻ, ấp bàn tay nàng lên cánh tay Walter.
“Yên tâm đi,” dứt lời hắn sửa thế gồng để con chuột từ trước chạy ọt ra sau. “Bọn anh là dân chuyên nghiệp mà.” Dứt lời hắn quay phắt lại, sải những bước thật chuyên nghiệp đến bên chiếc xe tuần tiễu. Chừng đến chỗ Monica, hắn bỏ nhỏ, “Để tôi lái nghe?”
Monica tròn mắt, đoạn đưa chìa khóa xe cho hắn rồi leo vào ghế khách. Walter để BBBS chiêm ngưỡng lần cuối những bắp tay của mình xong điệu đà phóng người vào ghế tài, rồ máy, đạp lút ga khiến con xe gầm lên hung hãn. Hắn bật còi báo động và, sau một thao tác khiến các bánh xe ré lên lãng xẹt, cho con xe gầm gừ phi xuống Đại lộ Grand.
Sau một phút, Monica mở miệng, “Walter, tắt cái còi chết tiệt đó đi.”
Sau khi liếc gương chiếu hậu để chắc ăn BBBS đã khuất khỏi tầm nhìn, Walter tắt còi báo động. “Mà này,” hắn hỏi, “chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Ngôi nhà trên đường Garbanzo tối hôm nọ, chỗ có thằng nhỏ bắn súng nước, và thằng nào bắn TV ấy.”
“Trời, ưng cái gì mà tới đó nữa?”
“Thì coi thử tụi nhỏ có đó không, Matt và Jenny ấy mà,” Monica nói. “Ông thám tử muốn nói chuyện với tụi nó.”
“Gì, tự nhiên mình thành xe buýt trường học hồi nào vậy?” Walter cau có. “Trời đất ơi.”
Walter chỉ biết kêu trời, bị lôi khơi khơi khỏi một hiện trường tội ác, với sự hiện diện của một mỹ nhân bốc lửa để chạy đi làm mấy chuyện ba lăng nhăng. Walter đâu làm cảnh sát để đi chăn tụi con nít đít xanh nghịch súng nước! Walter muốn hành động kìa.
MATT NHẬP MÃ số Jenny đọc cho, và cánh cổng điện án ngữ trước lối vào nhà – mới được sửa sau khi bị cảnh sát phá – từ từ mở ra. Matt tấp vào lối đi rồi lẹ làng chui ra khỏi xe cùng Jenny, hai đứa thoăn thoắt rảo bước về phía cửa trước của ngôi nhà. Jenny giữ bình tĩnh khá tốt suốt dọc đường, giờ đang run lập cập, ba trật ba vụt xỏ chìa khóa. Sau cùng cánh cửa cũng được mở ra và cô chạy ngay vào tiền sảnh.
“Mẹ ơi!” cô gọi lớn. “Mẹ đâu rồi?”
“Jenny hả con?” Tiếng Anna vọng ra từ phòng khách. “Con không sao chứ, bé cưng?”
“Mẹ!” Jenny vụt chạy đến bên Anna, ôm chầm lấy nàng và òa khóc. “Có thằng bắn tụi con mẹ ơi! Nó bắn, bắn!”
“Ai cơ?” Anna quàng tay quanh người Jenny, líu ríu hỏi. “Ai bắn con vậy, bé cưng? Ở đâu kia?”
Mải nức nở trên vai Anna, Jenny sức mấy còn tâm trí để trả lời. Rồi Matt bước vào phòng khách. “Đã xảy ra chuyện gì?” Anna hỏi nó. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Thì tụi con ở chỗ quán Grove?” Matt ấp úng. “Chơi trò Killer? Và con sắp bắn Jenny? Rồi có thằng bắn tụi con.”
“Bằng súng nước hay sao?” Anna hỏi.
“Dạ không,” Matt nói. “Súng thiệt. Có đạn.”
“Lạy Chúa!” Anna rùng mình. “Mà đứa nào?”
“Tụi con chịu,” Matt gãi đầu. “Nó kiểu, kiểu như... một thằng điên.”
“Chúa ơi!” Anna bàng hoàng, ôm Jenny chặt hơn.
“Rồi tụi con bỏ chạy, kẹt là giờ không biết thằng Andrew đang ở đâu,” Matt nói. “Hai đứa tính về đây rồi mới gọi cảnh sát.”
“Ừ, đúng rồi,” Anna nói, cố trấn tĩnh. “Gọi cảnh sát đi.”
“Con gọi ba trước được không cô?” Matt hỏi.
“Ừ được,” Anna gật đầu, “gọi cho ba đi, nói ba biết con đang ở đây, rồi gọi cảnh sát sau.”
“Mẹ ơi,” Jenny sụt sịt, “Con sợ quá trời.”
“Mọi chuyện ổn rồi, bé cưng à,” Anna âu yếm vuốt ve mái tóc con gái. “Ổn rồi. Con về nhà rồi. Ở đây con được an toàn.”
NGOÀI ĐƯỜNG PHỐ, trên ghế trước của con Lexus, Snake ngó kĩ bóp của Arthur Herk để đảm bảo địa chỉ trên bằng lái xe - 238 Garbanzo - chính là ngôi nhà mà Herk đã lái đến.
Gật đầu hài lòng, nó bảo, “OK, mở cổng đi.”
Herk bấm mã số và cánh cổng trượt mở. Snake hỏi, “Tụi này sẽ được ai đón tiếp đây đại ca?”
“Làm gì có ai,” Arthur nói. “Chỉ có con vợ tôi, và con gái nó thôi.”
“Hết rồi hả? Toàn đàn bà con gái thôi hả?” Snake gặng hỏi, nó biết tụi trùm thường hay cho thủ hạ túc trực tại nhà.
“Thì có sao tôi nói vậy mà,” Arthur nói.
“Biết điều đừng có mà trở quả,” Snake hằm hè, “vô trỏng rồi là khẩu súng này với cái đầu mày không rời nhau đâu. Thằng nào xớn xác, tao cho óc não mày tung tóe lên tường như mì spaghetti liền.”
“Nghe này,” Arthur khẩn khoản, “bắn tôi đâu có té vàng té bạc gì. Mọi thứ ông muốn đều là của ông, OK? Ông muốn lấy gì cũng được.”
Snake suy nghĩ về chuyện đó.
“Vợ mày,” nó hỏi, “nhìn nó mướt mát không?”
Arthur quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt Snake.
“Mướt lắm,” lão nói. “Mà con gái nó cũng thế.”
Buffy thận trọng di chuyển xuyên qua bóng tối và đường hầm nhớp nhúa, tay lăm lăm cái cọc gỗ, biết rằng nàng phải diệt bằng được cái sinh vật gớm guốc này trước khi nó tiêu diệt nàng. Sinh vật đó đang ở rất gần, nàng cảm nhận được nó.
Eliot cũng cảm nhận được nó. Vào cao trào kịch tính, anh đã phải hoãn lại công chuyện nhai Cheez-It. Mẩu bánh vuông vắn ươn ướt bất động trên đầu lưỡi anh với một cảm giác lờm lợm.
Buffy nhác thấy một khe hở phía trước theo hướng tay mặt của nàng, một cái hang thấp và tối om bên trong bức tường. Nàng dừng lại trước cửa hang, cố nhìn vào bên trong, mắt nàng không thể xuyên thấu bóng tối trập trùng, song nàng biết nó đang ở đây. Và nàng biết mình phải vào trong đó. Rạp mình xuống, cọc gỗ đưa ra phía trước, nàng khởi sự trườn vào bóng tối, bất thình lình...
RENNGG!
Eliot giật bắn người, khiến viên Cheez-It nẩy xóc ra khỏi mồm, rơi xuống cái quần soóc.
“Thiệt tình,” anh lầm bầm đoạn với lấy chiếc phôn. “A lô?”
“Ba hả, có thằng bắn tụi con, giờ tụi con phải gọi cảnh sát,” Matt xổ một tràng.
“Matt hả?” Eliot nói. “Con có sao không?”
“Không sao, nhưng tụi con phải gọi cảnh sát.”
“Con đang ở đâu?”
“Nhà Jenny. Chiếc Kia đang ở đây.”
“Khoan, có thằng bắn con ư? Bằng súng nước hay sao?”
“Không! Súng thiệt đó!”
“Mà thằng nào?”
“Thằng trời đất nào đâu không biết. Rồi thằng Andrew chạy đâu mất tiêu không biết luôn, thôi nhen, con phải gọi cảnh sát.”
“OK, gọi cảnh sát đi, ba đi taxi tới liền.”
Eliot gác máy, lật đật chụp cái bóp, xỏ vội đôi dép tông rồi phóng như bay ra cửa, không phí chút thì giờ nào để tắt TV.
Con Quái lao ra từ bóng tối và đẩy Buffy ngã nhào xuống mặt đất. Cọc gỗ văng khỏi bàn tay, rơi ra ngoài tầm với của nàng. Con Quái hiện đứng sừng sững ngay bên trên nàng, mồm ngoác rộng, những chiếc nanh của nó xoắn lại trong một cái cười kinh dị cổ quái. Buffy đang lâm nguy!
Matt gác máy, nhìn sang má con Anna và Jenny đang thu lu trên trường kỷ. Anna choàng tay quanh Jenny, cô vẫn đang sụt sùi, nhưng đã bình tĩnh hơn.
“Ba con đang tới,” Matt nói. “Giờ con gọi cảnh sát nghen cô.”
Anna gật đầu. Matt bốc máy lên để phôn 911. Vừa bấm 9 thì bỗng nghe cánh cửa trước bật tung, giộng vào tường đánh rầm một cái. Tiếng động bất tử khiến Jenny hốt hoảng hét lên. Matt gác máy, lom dom bước ra xem ai vừa vào nhà.
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối