Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Chương 8
Từ đó đến cuối học kỳ Mùa xuân, Christopher thường xuyên cùng Tacroy đi tới các Thế Giới Nào Đó, nhưng nó không cố đi một mình nữa. Đến lúc này thì có vẻ như cậu Ralph đã có cả một vòng khép kín những thí nghiệm đã được thiết lập. Christopher đã gặp Tacroy ở các Dãy Một, Ba, Năm, Bảy và Chín, sau đó ở các Dãy Tám, Sáu, Bốn và Hai – bao giờ cũng theo thứ tự đó, nhưng không phải lúc nào cũng đến cùng một chỗ hay bên ngoài cùng một thung lũng. Ở Thế Giới Nào Đó nào cũng có người đợi sẵn với một đống các gói bọc mà chỉ cần nhấc lên hay sờ vào cũng biết trong đó là những vật khác nhau. Các gói ở Dãy Một bao giờ cũng đầy mấu và rất nặng, còn ở Dãy Bốn thì là những cái hộp nhẵn nhụi. Ở Dãy Hai và Năm thì có mùi cá và mềm mềm, cái đó cũng dễ hiểu vì cả hai Thế Giới Nào Đó này đều rất nhiều nước. Ở Dãy Tám, những người phụ nữ luôn thở ra nồng nặc mùi tỏi và các cái gói thì lần nào cũng sặc cái mùi hăng hắc đó. Ngoài ra thì chẳng có quy luật nào nữa. Christopher đã quen hầu hết những người cung cấp các gói đó, nó cười đùa với họ trong khi họ xếp các gói lên chiếc xe không ngựa kéo. Và trong khi các thí nghiệm tiếp tục, các phù thuỷ của cậu Ralph dần dần hoàn thiện cái xe ngựa. Đến cuối học kỳ thì nó đã tự chạy được và Tacroy cùng Christopher không còn phải kéo nó lên khỏi các thung lũng để đến Chỗ Trung Gian nữa.
Thực tế, các thí nghiệm trở nên thường lệ đến nỗi mọi việc chẳng có gì thay đổi nhiều lắm so với ở trường. Trong khi làm việc nó nghĩ đến những chuyện khác hệt như trong các giờ học phép thuật, Anh ngữ và các giờ cầu nguyện ở trường.
-Tại sao chúng ta không bao giờ đến Mười một cả? – nó hỏi Tacroy trong khi hai người đi từ một thung lũng ở Dãy Một lên với những gói nặng trĩu các cục cục hòn hòn chất trên chiếc xe ngựa đang lướt phía sau.
-Chẳng ai đến Mười một cả - Tacroy nói cụt ngủn. Christopher thấy rõ anh muốn nói sang chuyện khác. Nó hỏi lý do.
-Tớ đoán là vì mọi người ở đó rất đặc biệt và không thân thiện, nếu cậu có thể gọi họ là mọi người – Tacroy nói – Không một ai biết nhiều về bọn họ bởi vì họ đã ra sức để đảm bảo không bị người ngoài nhìn thấy. Tớ chỉ biết có thế, ngoài một điều nữa, đó là Mười một không phải là một Dãy. Đó chỉ là một thế giới riêng lẻ.
Tacroy không chịu nói gì hơn thế, điều đó thật bực bội bởi vì Christopher có cảm giác rất rõ rằng Tacroy còn biết nhiều nữa. Nhưng tuần đó tâm trạng Tacroy rất tồi tệ. Bà nội chơi violin đã ra đi vì bị cúm và anh đang bị buộc phải làm việc với cô gái cấm cẳn thổi sáo. Anh thở dài nói:
-Đâu đó trong thế giới của chúng ta có một cô gái chơi đàn harp và không bận tâm nếu tớ trở nên trong suốt, nhưng giữa chúng tớ có biết bao nhiêu trắc trở.
Có lẽ bởi vì Tacroy cứ nói mãi những chuyện như thế nên giờ đây Christopher có một hình dung rất lãng mạn về anh ta đang chết đói trong căn gác xép và bực bội vì tình yêu.
-Tại sao cậu Ralph không cho em đến gặp anh ở London?
-Tớ đã bảo cậu thôi cái chuyện đó đi mà, Christopher – Tacroy nói và thôi không nói chuyện nữa bằng cách bước vào màn sương của Chỗ Trung Gian với chiếc xe ngựa bay phấp phới sau lưng.
Suốt cả học kỳ ấy hoàn cảnh lãng mạn của Tacroy cứ ám ảnh Christopher hoài, nhất là khi nó vô tình nói đến tình cảnh của anh trong một câu chuyện phiếm và nhận ra không một đứa nào trong bọn học sinh từng gặp một đứa trẻ nhặt được. Oneir nói:
-Ước gì tớ là một đứa trẻ nhặt. Như vậy tớ sẽ không phải đi vào ngành kinh doanh của ba tớ nữa.
Sau chuyện đó Christopher cảm thấy thậm chí nó sẽ không bận tâm nếu gặp phải cô gái trẻ chơi sáo.
Nhưng chuyện này bị xua khỏi đầu óc nó khi hoá ra việc thu xếp cho nó nghỉ lễ Phục sinh lại rất rắc rối. Má viết thư nói rằng nó sẽ phải đến Genoa với má, nhưng cuối cùng hoá ra má lại đi Weimar thay vì đến Genoa, và ở Weimar không có phòng nào dành cho Christopher cả. Sau khi các bạn đã ra về hết Christopher còn phải ở lại trường một mình thêm một tuần nữa trong khi chờ nhà trường viết thư cho cậu Ralph, và cậu Ralph lại thu xếp để một người em khác của ba – chú Conrad – bốn ngày nữa tới đón nó về. Trong khi đó, bởi vì trường đóng cửa cho nên Christopher được gửi tới ở với cậu Ralph ở London.
Christopher rất thất vọng khi biết cậu Ralph đi vắng. Nhà cậu đóng cửa im ỉm, chỉ còn lại mỗi ông quản gia. Christopher dùng mấy ngày đó một mình đi lang thang khắp London.
Cũng hay chẳng kém gì thám hiểm một Thế Giới Nào Đó. Có nhiều công viên, vườn hoa, tượng đài và rất nhiều nhạc sĩ đàn rong. Mỗi con đường - mặc dù rất hẹp - đều đông nghẹt đầy xe ngựa và xe hòm bánh cao. Ngày thứ hai, Christopher thấy mình đứng trong chợ Covent Garden, giữa đống rau quả, nó ở đó cho đến tận tối, mê mẩn nhìn những người phu khuân vác. Mỗi người có thể đội ít nhất một chồng ngất ngưởng sáu cái giỏ đầy ắp mà không hề loạng choạng. Cuối cùng, nó quay lại định đi thì nhìn thấy một hình dáng quen thuộc trong bộ vét màu xanh đang đi trước mình trên con phố nhỏ.
-Tacroy!- Christopher gào lên và chạy bổ theo anh ta.
Tacroy có vẻ như không nghe thấy gì. Anh ta tiếp tục đi, cái đầu tóc quăn cúi xuống với vẻ rất chán nản và rẽ ngoặt sang phố khác trước khi Christopher đuổi kịp. Khi Christopher chạy qua góc đó thì không còn thấy bóng dáng anh ta đâu. Nhưng nó biết rõ đó là Tacroy, không thể lầm lẫn. Căn gác xép đó nhất định ở rất gần đâu đây thôi. Nó dành hết những ngày rảnh rỗi còn lại ở London chỉ loanh quanh ở cạnh Covent Garden hy vọng có thể nhìn thấy Tacroy, nhưng chẳng ăn thua gì. Tacroy không xuất hiện nữa.
Sau đó Christopher đến ở tại nhà chú Conrad ở Wiltshire, ở đó điều đáng chán nhất lại là thằng em họ Francis. Francis cùng tuổi với Christopher và là một thằng bé loại mà Fenning gọi là “một thằng tầm phào vênh váo”. Christopher coi thường Francis vì điểm đó, còn Francis thì coi thường Christopher vì lớn lên trong thành phố và chưa bao giờ đi săn bằng chó. Thực ra còn lý do khác nữa xuất hiện khi Christopher bị ngã mạnh tới lần thứ bảy khỏi con ngựa hồng hiền lành nhất trong tàu ngựa.
-Mày không làm phép được hả? – Francis nói ngồi trên con ngựa thiến màu hồng cao lớn nham nhở nhìn xuống Christopher - Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Đó là tại bố mày lấy cái mụ đàn bà xấu xí họ Argent ấy. Bây giờ không ai trong gia đình này liên hệ với bố mày nữa.
Bởi vì Christopher tin chắc Francis đã dùng phép thuật để hất nó xuống khỏi lưng con ngựa hồng nên nó chẳng làm gì khác được ngoài việc nghiến răng kèn kẹt và cảm thấy ba mình là một người khác hẳn trong cái dòng họ Chant này. Thật nhẹ cả người khi lại được trở về trường.
Đó còn hơn cả nhẹ người. Lúc đó đang mùa criket. Hầu như đêm nào Christopher cũng bị ám ảnh bởi môn criket. Onier cũng vậy. “Đó là vua của các trò chơi” – Oneir nói vẻ sùng bái, nó đi và mua mọi cuốn sách liên quan đến môn này mà nó có thể mua được. Nó và Christopher quyết định khi nào lớn lên sẽ trở thành vận động viên cricket chuyên nghiệp. “Cứ tạm xếp nghề kinh doanh của ba tớ lại đã” – Oneir nói.
Christopher hoàn toàn nhất trí, chỉ có điều trong trường hợp của nó là gác kế hoạch đi vào Xã hội thượng lưu của má lại. MÌnh đã quyết rồi! Nó nghĩ. Điều đó giống như giải thoát khỏi lời thề. Nó rất ngạc nhiên thấy mình đầy quyết tâm và tham vọng. Cả ngày nó và Oneir luyện tập, còn Fenning –chơi không tốt lắm - được dỗ chạy đi nhặt bóng. Chúng toàn nói với nhau chuyện criket, và ban đêm Christopher mơ những giấc mơ bình thường, toàn về cricket.
Mọi chuyện giống hệt một sự gián đoạn vào đêm thứ Sáu đầu tiên nó phải bỏ những giấc mơ về criket để đi gặp Tacroy ở Dãy Năm.
-Em đã gặp anh ở London – Christopher nói với anh ta – Căn gác xép của anh ở gần Covent Garden phải không?
-Covent Garden? – Tacroy lơ đãng nói – Nó ở đâu đó gần đầy. Chắc cậu nhìn thấy ai đó rồi.
Rồi anh ta cứ khăng khăng như vậy mặc dù Christopher đã tả rất kỹ đó là phố nào và trông Tacroy như thế nào.
-Không đâu- anh ta nói - Chắc cậu chạy theo một người lạ hoắc rồi.
Christopher biết rõ đó chính là Tacroy. Nó thấy khó hiểu. Nhưng dường như tranh cãi cũng chẳng để làm gì. Nó bắt đầu chất những cái gói tanh tanh mùi cá lên xe và quay lại nghĩ đến criket. Dĩ nhiên là vì không để tâm đến việc đang làm nó xếp nhầm chỗ một cái gói. Nó rơi qua Tacroy và bẹt xuống đất, cái gói nằm dưới đất, giấy bị hở và sực mùi tanh.
-Phù! –Christopher nói – Đây là cái gì thế nhỉ?
-Không biết nữa – Tacroy nói - Tớ chỉ là kẻ đưa thư của cậu của cậu thôi. Nhưng sao kia? Hôm nay đầu óc cậu để đi đâu thế?
-Xin lỗi – Christopher nói và nhặt cái gói lên – Em đang nghĩ đến bóng chày.
Mặt Tacroy sáng lên:
-Cậu chơi ki hay chơi bóng chày?
-Bóng chày – Christopher nói – Em muốn trở thành một vận động viên chuyên nghiệp.
-Tớ thì chơi ki – Tacroy nói – Xoáy chậm. Và mặc dầu đó là tự nói về mình nhưng tớ có thể nói là tớ không đến nỗi tệ lắm. Tớ chơi khá nhiều cho… ồ, thật ra đó là một đội của làng thôi, nhưng bọn tớ thường thắng. Thường thường tớ chấm dứt bằng bảy phát bộ ba – và tớ cũng có thể quật kha khá. Thế còn cậu, vị trí phát bóng à?
-Không, em mê làm người quật bóng – Christopher nói.
Trong suốt thời gian Christopher xếp hàng hai anh em chỉ toàn nói chuyện criket. Sau đó họ thả bộ trên bờ biển bới những con sóng xanh đổ ào bên mình và tiếp tục nói chuyện cricket. Rất nhiều lần Tacroy cố miêu tả tài nghệ của mình bằng cách nhặt một viên đá cuội lên, nhưng anh ta chưa đủ cố định để cầm viên đá. Vậy là Christopher nhặt một thanh gỗ trôi lều bều trên nước lên giả làm gậy đánh bóng còn Tacroy chỉ cho nó phải đánh như thế nào.
Sau đó mỗi lần đến bất kỳ một Thế Giới Nào Đó nào Tacroy lại giảng cho Christopher một phần nào đó trong bài huấn luyện và cả hai anh em không ngừng nói chuyện về criket. Tacroy là một huấn luyện viên giỏi. Christopher học được ở anh nhiều hơn ở thầy giáo Thể dục ở trường. Càng ngày nó càng có tham vọng được thi đấu một cách chuyên nghiệp ở Surrey hay đâu đó để quật mạnh quả bóng xuống đường biên của mọi sân bóng trong vùng. Tacroy dạy nó rất tốt đến nỗi nó bắt đầu có tham vọng thật sự là được nhận vào đội bóng của trường.
Bây giờ tối tối ở ký túc xá chúng đọc to sách cricket cho nhau nghe. Cô Nội trú đã phát hiện được cuốn Đêm Ả rập và tước mất, nhưng không ai thấy phiền lòng.Tất cả bọn trẻ trong ký túc, kể cả Fenning, đang điên lên vì cricket. Christopher là kẻ mê nhất.
Rồi tai hoạ xảy ra. Tai hoạ đó bắt đầu bằng câu nói của Tacroy:
-Tiện thể, có sự thay đổi trong kế hoạch. Thứ Sáu tới cậu có thể gặp tớ ở Dãy Mười được không? Dường như có ai đó cố phá hoại các thí nghiệm của cậu của cậu, vì thế chúng ta phải thay đổi cách làm thường lệ.
Christopher hơi cảm thấy có lỗi vì điều đó khiến nó quên cả chuyện cricket. Nó biết mình cần trả tiền cho con Throgmorten, và nó sợ rằng biết đâu Nữ thần có một cách siêu nhiên nào đó để biến được nó đã đến Dãy Mười mà không đem thêm cuốn sách nào cho cô. Nó đến thung lũng, vô cùng cảnh giác.
Tacroy chưa có ở đó. Mất cả một giờ Christopher leo trèo lê lết mới tìm được anh ta ở miệng một thung lũng hoàn toàn khác. Lúc này Tacroy đã trở thành một màn sương mong manh và không định hình.
-Đồ ngốc – Tacroy nói trong khi Christopher làm cho anh ta vững lên - Tớ sắp ra khỏi trạng thái thôi miên bất cứ lúc nào. Cậu biết rõ là trong một dãy đâu chỉ có một thung lũng thôi chứ. Cậu đang nghĩ đến cái gì thế?
-Chắc là em đang mải nghĩ đến cricket – Christopher nói.
Trong cái thung lũng mới này hoàn toàn không có gì có vẻ Ngoại giáo và cổ xưa như ở cái thung lũng nơi Nữ thần sống. Đó là một bến cảng mênh mông với những cần cẩu khổng lồ cao ngất trên đầu. Có những con tàu lớn chưa từng thấy, những con tàu khổng lồ bằng thép đã han rĩ, hình thù rất lạ được buộc vào những sợi cáp lớn đến mức Christopher phải bước qua như bước qua những súc gỗ. Nhưng Christopher biết đây vẫn là Dãy Mười khi thấy người đàn ông đừng chờ với một tấm chiếc xe bò bằng thép chất đầy những thùng nhỏ và nói:
-Lạy Asheth! Tôi cứ tưởng các vị không bao giờ tới đây kia đấy!
-Vâng, nhanh lên – Tacroy nói - Ở đây an toàn hơn thành phố Ngoại giáo, nhưng có lẽ vẫn là kẻ thù xung quanh thôi. Hơn nữa càng làm xong nhanh thì chúng tôi càng có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch phòng thủ của các vị.
Christopher vội vã lăn những cái thùng nhỏ từ chiếc xe bò bằng thép sang chiếc xe ngựa. Khi tất cả các thùng đã được xếp xong, nó vội vã buộc dây chằng để giữ chắc hàng hoá. Và bởi vì nó rất vội nên dĩ nhiên một sợi dây chằng tuột khỏi tay nó và rơi sang phía bên kia xe. Nó phải nhoài qua đống hàng để với sợi dây. Nó nghe rõ tiếng sắt thép lanh canh ở phía xa và vài tiếng thét, nhưng nó chẳng nghĩ gì hết, cho đến khi Tacroy đột nhiên nhảy vọt lên bên cạnh nó.
-Bỏ ra ngay! Bỏ ra! – Tacroy hét lên và kéo áo Christopher một cách vô ích bằng bàn tay mơ hồ.
Christopher vẫn còn đang nằm vắt qua đống thùng, nó ngẩng lên và nhìn thấy một cái móc khổng lồ ở cuối một sợi xích đang tiến về phía nó nhanh hơn nó có thể chạy kịp.
Đó là tất cả những gì Christopher thật sự biết được. Sau đó nó chỉ lờ mờ biết mình đang nằm trên con đường ở thung lũng của nó bên cạnh bộ pijamas. Christopher nhận ra cái móc sắt chắc hẳn đã hất nó ra và thật may là nó phần nào nằm ngang qua chiếc xe ngựa, nếu không Tacroy sẽ không bao giờ đưa nổi nó về nhà. Hơi run run, nó mặc bộ pijamas vào người. Đầu nó đau nhói, vì thế nó loạng choạng đi thẳng về giường mình trong kí túc xá.
Sáng ra thậm chí Christopher không hề thấy đau đầu tí nào. Nó quên mất nên sau khi ăn sáng nó đi chơi cricket với Oneir và sáu bạn khác.
-Đến lượt tớ đánh trước!- Christopher hét lên.
Tất cả những đứa khác cũng đồng thanh hét thế. Nhưng Oneir đang cầm gậy và nó không chịu buông ra. Cả bọn, kể cả Christopher vồ lấy nó. Có tiếng cười khúc khích dại dột, nhưng chấm dứt ngay khi Oneir vung tít chiếc gậy đánh bóng quanh người thành một vòng tròn nghịch ngợm, đầy đe doạ.
Chiếc gậy đánh bóng đập phải đầu Christopher BINH một tiếng. Đau điếng. Christopher nhớ mình nghe thấy rất nhiều tiếng răng rắc, ngay bên cạnh tai trái của nó tựa như xương sọ nó đang nứt ra như một tảng băng. Rồi, giống hệt như đêm qua, rất lâu nó hoàn toàn không biết gì.
Khi tỉnh lại nó biết đã là chiều muộn. Mặc dù không hiểu sao có một tấm vải che ngang mặt nhưng Christopher vẫn thấy ánh chiều muộn lọt qua một khuôn cửa sổ cao tít trên một góc nhà. Nó thấy mình lạnh cóng, đặc biệt là ở chân. Rõ ràng có người đã tháo hộ giày và tất để đặt nó lên giường. Nhưng họ đặt nó ở đâu thế này? Khuôn cửa sổ kia không đúng như ở ký túc xá – hay trong bất cứ căn phòng nào khác mà nó từng ngủ. Nó hất tấm vải ra và ngồi dậy.
Nó ngồi trên một phiến đá cẩm thạch, trong một căn phòng lạnh buốt lờ mờ sáng. Thảo nào nó thấy lạnh. Trên người chỉ mặc mỗi quần áo lót. Xung quanh nó có nhiều phiến đá cẩm thạch khác, hầu hết đều để không. Nhưng trên vài phiến đá có người nằm, bất động và toàn thân phủ vải trắng.
Christopher bắt đầu ngờ rằng mình đang ở đâu. Quấn người trong tấm vải trắng để có thể ấm lên được một tí, nó tụt khỏi phiến đá cẩm thạch và đi tới phiến đá trắng gần nhất có người nằm. Nó thận trọng kéo tấm vải sang bên. Đó là một ông già ăn mày và đã chết cứng. Christopher chọc thử vào khuôn mặt cứng đờ của ông ta để chắc hơn. Rồi tự nhủ phải cố bình tĩnh, một câu tự nhủ thật cần thiết, nhưng đã quá muộn. Nó đã rơi vào cơn hoảng sợ nhất trong đời.
Ở cuối căn phòng lạnh buốt đó có một cánh cửa kim loại lớn. Christopher nắm tay nắm và giật mạnh. Khi thấy cánh cửa bị khoá, nó bèn đá và dùng cả hai tay đấm thình thình và giật mạnh tay nắm. Nó vẫn tự nhủ phải tỉnh táo, nhưng vẫn toàn thân vẫn run bần bật, và cơn hoảng hốt nhanh chóng trở nên không thể nào kiềm chế nổi.
Khoảng một phút sau, cánh cửa mở toang. Một người đàn ông béo phệ trông có vẻ vui tươi, mặc toàn quần áo trắng cáu kỉnh ngó vào. Thoạt tiên ông ta không nhìn thấy Christopher. Ông ta đang ngó qua đầu nó, nghĩ là sẽ nhìn thấy một cái gì cao hơn nó.
Christopher quấn tấm vải mỏng quanh mình vẻ buộc tội:
-Các người khoá cửa phòng này lại để làm gì? – Nó chất vấn - Ở đây toàn người chết cả. Họ đâu có chạy trốn được.
Người đàn ông đưa mắt xuống nhìn Christopher. Ông ta hơi rên lên. Mắt ông ta trợn ngược. Thân hình phục phịch của ông trượt xuống sàn nhà, đổ vật xuống ngay cạnh chân Christopher và chết ngất.
Christopher ngghĩ ông ta cũng đã chết. Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn đầy cơn hoảng loạn của nó. Nó nhảy qua xác người đàn ông và chạy bổ ra hành lang bên ngoài, rồi nhận ra mình đang ở trong một bệnh viện. Có một y tá cố chặn nó lại, nhưng lúc đó Christopher đã không còn biết gì nữa.
-Trường tôi ở đâu? – nó rít lên với cô y tá – Tôi bị lỡ giờ tập cricket rồi! Suốt nửa giờ sau đó cả bệnh viện hoàn toàn rối loạn, mọi người cố bắt giữ một cái xác có năm bàn chân chỉ quấn mỗi tấm vải liệm, cái xác chạy ngược chạy xuôi dọc hành lang rú lên rằng nó bị lỡ giờ tập cricket.
Cuối cùng người ta bắt được nó đang đứng bên ngoài khoa Sản, ở đó một bác sĩ vội vã cho nó uống một thứ gì để ngủ đi.
-Con trai, bình tĩnh lại nào – ông ta nói – Con biết đấy, chúng ta cũng bị choáng. Lúc trước khi ta nhìn thấy con lần cuối thì đầu con trông như một quả bí ngô vỡ toác.
-Cháu đã bảo ông là cháu bị lỡ giờ tập cricket rồi mà! – Christopher nói.
Hôm sau nó tỉnh dậy trên giường của bệnh viện. Cả ba và má đều đang đứng đối diện nhau qua giường nó. Ba đứng một bên, mặc đồ đen và râu quai nón. Má đừng mọt bên, nước hoa sực nức, quần áo rực rỡ. Cứ như để nói rõ cho Christopher biết rằng đây là một cuộc khủng hoảng tồi tệ, hai người đang nói với nhau:
-Cosima, vớ vẩn. – má nói – Các bác sĩ chỉ bị lầm lẫn một chút. Rốt cuộc đó chỉ là một chấn động nặng và cả hai chúng ta đều hoảng sợ một cách không đâu.
-Cô Nội trú ở trường nói là nó đã chết – ba buồn bã nói.
-Và cô ta là đồ dở hơi – má nói – Tôi chẳng tin lời nào cô ta nói cả.
-Nhưng tôi thì tin – ba nói – Miranda, nó có nhiều mạng sống. Điều đó giải thích rằng tử vi của nó luôn khó hiểu.
-Ồ rõ vớ vẩn cái món tử vi nhà anh! – má kêu lên – Thôi đi!
-Tôi sẽ không thôi khi mà tôi biết rõ sự thật! – ba gần như hét lên – Tôi đã làm những điều cần phải làm và gửi cho de Witt một bức điện về nó.
Điều này rõ ràng làm má hoảng hồn:
-Thật là một chuyện nguy hiểm – má nổi giận –Và không thèm hỏi ý kiến tôi! Tôi nói cho ông ha là tôi sẽ không chịu mất Christopher rơi vì những trò quỷ quyệt của ông đâu, Cosimo!
Tới lúc đó cả ba lẫn má đều tức giận đến nỗi Christopher phải nhắm mắt lại. Bởi vì những thứ thuốc bác sĩ cho uống vẫn còn khiến nó buồn ngủ cho nên gần như ngay lập tức nó lại mê mệt, nhưng ngay cả khi ngủ nó vẫn nghe thấy tiếng cãi nhau. Cuối cùng nó tụt xuống khỏi giường, luồn qua ba và má mà không ai nhận thấy và đi ra Chỗ Trung Gian. Ở đó nó tìm thấy một thung lũng mới, dẫn tới một nơi nào đó đang bắt đầu một buổi biểu diễn xiếc. Trong thế giới đó không có ai nói tiếng Anh, nhưng Christopher vẫn không sao, bởi vì nó giả vờ câm và điếc như trước kia vẫn thường làm.
Khi nó trở lại, căn phòng đầy những người ăn mặc lịch sự, rõ ràng đang đi khỏi đó. Christopher luồn qua một người đàn ông trẻ mập mạp, nghiêm nghị với chiếc áo cổ cứng, và một người phụ nữ mặc đồ màu ghi tay xách chiếc cặp da đựng dụng cụ. Nó chẳng biết ai trong bọn họ. Nhưng xem ra thì có vẻ như phần xác nằm lại đó của nó đã được một chuyên gia khám. Khi Christopher luồn qua ba má và trèo lên giường nó nhận thấy vị chuyên gia đã ra khỏi đó, chỉ còn lại ba và một người đàn ông có râu quai nón.
-Tôi nhất trí rằng trong hoàn cảnh này anh gọi tôi tới là đúng – Christopher nghe thấy một giọng nói già nua và khô khan nói – Nhưng ở đây chỉ thấy có một mạng thôi, ông Chant ạ. Tôi thừa nhận là có thể xảy ra những điều kỳ cục, dĩ nhiên là thế, nhưng báo cáo của giáo viên phép thuật ở trường củng cố cho các tìm tòi của chúng tôi trong trường hợp này. E rằng tôi không tin…
Giọng nói già và khô khan đó đi ra phía hành lang, vẫn tiếp tục nói và những người khác cũng đi theo, trừ má. Má nói:
-Nhẹ cả người. Christopher, con tỉnh rồi hả? Đã có lúc mẹ nghĩ rằng cái lão già nguy hiểm đó đã nắm chắc được con, và mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho ba con đâu! Không bao giờ! Mẹ không muốn con lớn lên trở thành một thứ cảnh sát tuân thủ luật pháp chán ngắt, Christopher. Má muốn được tự hào về con kia!