Số lần đọc/download: 1590 / 24
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:14 +0700
Hồi 8
C
âu cuối cùng “pho bí kíp ấy ở đây cũng có”, Trương Nhược Lâm nói thật chậm rãi dõng dạc vậy mà nó vẫn như tiếng sét nổ ngang tai khiến mọi người đều sững sờ dường như không tin đó là sự thật. Chẳng lẽ một công phu tuyệt đỉnh như vậy lại dễ dàng xuất hiện thế sao? Quần hùng từ người có võ công cao nhất cho đến những kẻ tầm thường đều khao khát truy tìm bấy lâu nay với hy vọng có trong tay một tuyệt kỹ độc nhất vô nhị bị giấu kín. Tự nhiên tất cả quần hào đều nhìn nhau một cách nghi ngờ làm như chỉ sợ nếu Trương Nhược Lâm tung ra cuốn bí kíp thì hết thảy đều chém giết nhau một cách điên cuồng. Đến Từ Huyền đại sư một cao tăng vốn trầm tĩnh trong mọi tình huống cũng không giấu được vẻ tò mò. Lão đưa cặp mắt lấp loáng thần quang nhìn Trương Nhược Lâm một cách soi mói, để quan sát xem họ Trương có nói đúng sự thật hay không? Song khuôn mặt của Trương Nhược Lâm vẫn lạnh như băng. Từ Huyền đại sư giơ tay ngăn tiếng xì xào mỗi lúc một tăng từ phía quần hùng. Lão trầm giọng nói:
- Trương thí chủ. Hôm nay là đại hội võ lâm có đông đủ Chưởng môn các phái và anh hùng hảo hán khắp nơi tới dự. Việc phát ngôn ra một lời là phải hết sức cẩn trọng không phải chuyện đùa đâu!
Trương Nhược Lâm mỉm cười:
- Cám ơn đại sư đã có lời chỉ giáo! Nhưng tại hạ bình sinh từ nhỏ đến giờ chưa biết bỡn cợt là gì? Tại sao đại sư lại...
Từ Huyền đại sư vội nói:
- Ấy! Chẳng qua là vì bần tăng thấy chuyện này vô cùng hệ trọng nên mới nói như vậy thôi...
Trương Nhược Lâm nhếch mép:
- Không sao! Tại hạ hiểu rất rõ ý tứ của đại sư.
Đột nhiên Trương Nhược Lâm cất cao giọng nói thật lớn:
- Sở dĩ các vị nghi ngờ lời nói của tại hạ chỉ là tại sao một công phu tuyệt thế như vậy Trương Nhược Lâm này lại không giữ lấy cho mình, mà lại công bố rộng rãi cho quần hào? Có đúng vậy không?
Trương Nhược Lâm nói câu này quả là đã đánh trúng tâm trạng của mọi người, khiến quần hào đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi được gánh nặng. Đúng vậy, nếu Trương Nhược Lâm giải thích được điều này thì may ra có thể tin lão được...
Trong đám đông phía dưới bỗng có tiếng nói to vọng lên:
- Trương Nhược Lâm, ngươi nói đúng đấy, nếu ngươi có ý định lừa gạt quần hùng hôm nay, thì Cửu Trùng môn sẽ...
Trương Nhược Lâm cắt ngang:
- Xin quý vị đừng nóng nảy thế! Lão phu sẽ giải thích bây giờ. Các vị nghi ngờ Trương Nhược Lâm là hoàn toàn đúng, bởi vì nếu tại hạ ở vào địa vị đó cũng sẽ nghi ngờ như vậy. Đúng ra thì... thoạt đầu khi Cửu Trùng môn của chúng tôi phát hiện ra chỗ này thực tình cũng muốn độc chiếm làm của riêng. Song...
Trương Nhược Lâm nói đến đây lão bỗng trở nên ngập ngừng làm như khó nói, một lát sau lão nói tiếp:
- Song... song... chúng tôi đã cố gắng thử luyện theo bí kíp, nhưng không tài nào tập được. Cuối cùng Giáo chủ của chúng tôi quyết định công bố cho quần hùng biết là với tài trí của đông đảo giới võ lâm mới có cơ may tìm ra được yếu quyết để luyện tập, hai là để khỏi làm một công phu tuyệt đỉnh bị thất truyền...
Từ Huyền đại sư nghe xong, lão khẽ lẩm bẩm trong miệng:
“Họ Trương này nói cũng có lý, bởi lẽ ngay tại Thiếu Lâm tự, các Chưởng môn đời trước của ta cũng không luyện được, nữa là bọn Cửu Trùng môn. Nghe ra thì hữu lý, song tại làm sao mà pho bí kíp ấy lại ở đây thì thật là khó hiểu”.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Từ Huyền đại sư mới lên tiếng:
- Lời của Trương thí chủ nói quả không sai. Cửu Quỷ Bát Mã Đao là một tuyệt học mà Đạt Ma tổ sư đã khổ công sáng chế ra thì dễ gì ai mà lãnh hội được. Chỉ có những người có căn cốt thực sự mới có thể hiểu được. Tuy nhiên xin thí chủ hãy đưa ra cho bần tăng coi thử...
Trương Nhược Lâm nói:
- Tại hạ làm sao đưa cho đại sư được! Tại hạ muốn tất cả quần hùng đều được coi...
Từ Huyền đại sư cau mặt. Rõ rành Trương Nhược Lâm nói ra câu này có ý khiêu khích. Quần hào thấy Trương Nhược Lâm nói như thế, ai nấy đều hả dạ. Có kẻ nói:
- Trương Nhược Lâm nói nghe được đấy, bí kíp là của chung, nếu đưa cho một mình Từ Huyền đại sư thì... không biết thế nào...
Từ Huyền đại sư cố nén cơn giận dữ, lão ôn tồn nói:
- A di đà Phật, thí chủ hiểu lầm bần tăng mất rồi. Bần tăng chỉ muốn xem qua mà thôi... Sau đó...
Trương Nhược Lâm ngắt lời:
- Bây giờ, tại hạ xin nói rõ để đại sư hiểu. Pho võ công ấy không phải ở trong cuốn sách...
Từ Huyền đại sư nhắc lại:
- Không ghi trong cuốn sách? Vậy thì ở đâu?
- Xin quần hùng hãy đi theo tại hạ!
Trương Nhược Lâm khoát tay lên cao rồi rảo bước đi trước. Mọi người ai nấy đều rùng rùng đi theo như chỉ sợ chậm chân một chút thì kẻ khác sẽ lấy mất. Đi vòng vo một hồi, Trương Nhược Lâm dẫn mọi người tới chân một quả núi. Lão chỉ tay vào một cái hang sâu hun hút rồi nói:
- Bí kíp ở trong hang này! Thực ra, tất cả những thế võ kỳ diệu ấy đều được khắc lên thành hang...
Tất cả mọi người đều ngừng lại, sững sờ... Kể cả những người háo hức nhất đều nhìn miệng hang tỏ ý nghi ngờ... Làm sao mà tin gã được...?
Trương Nhược Lâm dường như hiểu ý. Lão cười nói:
- Các vị còn e ngại... Vậy thì Trương Nhược Lâm này xin vào trước... Nếu có gì gian trá xin các vị ở sau cứ việc hạ thủ...
Lão nói xong đường hoàng bước vào. Mọi người lần lượt từ Từ Huyền đại sư, Lâm Chí Trung, Tôn Minh Phương đều lục tục theo sau, chưởng tâm hướng về phía trước đề phòng, nếu họ Trương có ý gì khác là đồng loạt ra tay...
Lòng hang đi thấp dần xuống dưới, nhưng càng đi xuống lại càng sáng ra mới thật là lạ... Đi một hồi lâu, Trương Nhược Lâm quay lại rồi nói:
- Các vị bắt đầu rồi đó. Hãy chú ý nhìn lên tường mà xem...
Mọi người theo tay chỉ quả nhiên thấy những hình vẽ lờ mờ trên tường. Từ Huyền đại sư chăm chú xem một hồi lâu rồi trong bụng giật mình tự hỏi:
“Ở Tàng Kinh các còn lưu lại được một vài hình vẽ giống hệt như những hình vẽ trong hang động này. Như vậy chứng tỏ Trương Nhược Lâm nói đúng sự thật”.
Quần hào ai nấy đều bị thu hút bởi những hình vẽ kỳ lạ trên tường. Kẻ thì hoa chân múa tay, kẻ thì lầm bầm trong miệng như cố ghi nhớ những chiêu thức rắc rối. Lòng hang rất sâu không biết kéo dài tới tận đâu, nhưng các hình vẽ thì không có nhiều, phải đi cả chục thước mới lại thấy có một hình...
Đột nhiên, trong lúc mọi người đang say sưa thì bỗng nghe một tiếng rầm rất lớn từ phía trên, rồi lòng hang tối sầm lại...
Lâm Chí Trung giật nảy mình. Lão lên tiếng thóa mạ:
- Nguy rồi. Chúng ta bị mắc mưu bọn Cửu Trùng môn... Không khéo bị bỏ mạng tất cả ở đây.
Nghe tiếng Lâm Chí Trung nói, trong hang náo loạn cả lên. Có tiếng thét:
- Trương Nhược Lâm kia! Mi hèn hạ đến thế sao? Có giỏi chường mặt ra đây quyết đấu một trận có phải là anh hùng không?
Từ Huyền đại sư cất cao giọng nói:
- Mọi người hãy bình tĩnh. Chúng ta vì sơ ý nên đã mắc mưu Trương Nhược Lâm mất rồi. Bây giờ y đã chuồn ra ngoài, tốt hơn cả là tìm mọi cách để thoát ra khỏi đây đã rồi hãy tính cách trả thù sau.
Mọi người tản ra rồi lần mò đi khắp lòng hang. Văn Chí Hồng cũng theo quần hùng xuống, nên lúc này cũng cùng chung một số phận. Gã nghĩ bụng:
“Mình nếu bị chết ở đây thì thật là lạt nhách. Không hiểu tại sao những hình vẽ trên tường lại đúng y như những hình vẽ trong cuốn bí phổ của mình. Ai là người đã vẽ lên những hình ấy trên thành hang vậy...?”
Gã đang suy nghĩ mông lung chợt có ai đó nắm lấy bàn tay của mình. Trong hang tuy rất tối, song ở lâu nhìn cũng quen có thể thấy được lờ mờ. Văn Chí Hồng giật tay ra. Gã hỏi:
- Ai cầm tay ta vậy?
Gã chợt thấy bàn tay siết chặt lấy một cách mạnh mẽ, nhưng có điều lạ là bàn tay nóng hổi và mềm mại lạ thường. Văn Chí Hồng bỗng nghe tiếng nói quen thuộc khẽ vang lên bên tai:
- Hồng huynh, muội đây mà!
Văn Chí Hồng lấy làm kinh dị. Giọng nói này chính là thanh âm của người bí mật đã dùng phép truyền âm mách bảo cho gã. Nhất định không phải là Sử Bích Ngọc rồi, vì cô đâu có võ công cao đến như vậy, chỉ có một người...
- Sao! Hồng huynh ngạc nhiên lắm phải không?
Tiếng nói vẫn cất lên dịu dàng đồng thời bàn tay cô gái vẫn nắm chặt lấy tay gã.
- Chẳng lẽ tiểu huynh không nhận ra muội sao? Muội là Trần Kim Yến đây mà...
Văn Chí Hồng ấp úng nói:
- Té... té ra là Trần Kim Yến cô nương. Không ngờ võ công cô nương đã cao siêu đến như vậy. Chẳng hay...
Trần Kim Yến dường như có vẻ thích thú được Văn Chí Hồng khen. Cô khẽ nói:
- Thôi... còn nhiều chuyện để nói lắm, song ở đây không tiện. Điều quan trọng bây giờ là làm thế nào thoát ra khỏi hang đã. Huynh có ý kiến gì không?
Lúc đó, đám đông các cao thủ ở phía sau bỗng ào ào xô tới. Trong bóng tối vang lên những tiếng thóa mạ. Có tiếng Lâm Chí Trung nói:
- Không ngờ hôm nay tất cả chúng ta đều bị mắc mưu bọn Cửu Trùng môn. Không lẽ lại chịu bỏ mạng hay sao?
Có tiếng một gã khác nói lớn:
- Biết làm thế nào bây giờ! Lâm đạo trưởng có cao kiến gì không?
- Lão phu nghĩ rằng Trương Nhược Lâm đã vào đến đây rồi lại ra được thì tất phải có một cơ quan bí mật nào đó. Tất cả mọi người cố gắng tìm kiếm thì may ra có thể thoát thân được.
- Ha! Ha...! Ha...!
Bỗng một tràng cười nổi lên. Trong hang bỗng sáng lên nhờ một khe hở ở trên cao dọi xuống. Rồi mọi người bỗng thấy một cái đầu lấp ló ở khe hở phía trên.
- Các ngươi định tìm đường để thoát thân hay sao? Chỉ tốn công vô ích mà thôi! Ta nói cho các ngươi hay để cho có chết cũng đừng hối tiếc. Cơ quan phát động đóng mở cửa hang nằm ở phía ngoài, người bên trong không thể nào mở được... Ha... ha...
Quần hùng nghe rõ ràng tiếng nói của Trương Nhược Lâm. Lâm Chí Trung nổi giận quát vang:
- Trương Nhược Lâm! Các ngươi dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao gọi là anh hùng. Có giỏi đối mặt với ta để phân hơn kém... Ngươi có dám không?
- Tại hạ đâu có sợ gì Lâm đạo trưởng mà dám với chẳng không. Chỉ có điều đạo trưởng sắp chết đến nơi rồi, nên tại hạ chẳng chấp nê gì vài câu nói mà thôi...
Bỗng Từ Huyền đại sư lên tiếng:
- Trương thí chủ. Võ lâm đồng đạo đâu có oán thù gì với Cửu Trùng môn mà các ngươi dùng quỷ kế để hãm hại... Nếu thí chủ biết điều phát động cơ quan để mở cửa hang thì bần tăng xin hứa sẽ bỏ qua chuyện này.
- Ha... ha... ha! Thật là tức cười quá. Việc gì ta lại thả ngươi ra, rồi lại phải cầu xin các người... Các người đang nằm trong tay ta, sống hay chết là do ta quyết định.
Tôn Minh Phương Chưởng môn phái Tung Sơn tức giận nói.
- Ngươi tưởng rằng có thể hãm hại được quần hùng trong này sao?
Trương Nhược Lâm cười sằng sặc.
- Tất nhiên là thế. Ngươi làm sao hiểu được cơ quan này tinh vi đến chừng nào. Lúc ta vào hang đã ngầm phát động máy móc từ trước. Trong một khoảng thời gian nhất định các lối ra vào sẽ tự động đóng lại, chỉ có người bên ngoài mới mở ra được mà thôi. Các ngươi đừng có hy vọng vô ích...
Trương Nhược Lâm nói xong, lão lấy một tảng đá đậy lỗ hố lại. Trong hang lại tối mò như cũ. Quần hùng nhốn nháo cả lên. Từ Huyền đại sư lên tiếng:
- Xin tất cả mọi người hãy bình tĩnh. Bần tăng có ý kiến thế này. Trong hang rất sâu, lại nhiều ngỏ ngách. Chúng ta phải chia nhau ra mỗi người dò tìm một hướng mới mong thoát ra khỏi đây được.
Mọi người khen phải rồi tỏa ra các phía. Văn Chí Hồng với Trần Kim Yến cũng lần mò theo một lối rồi dò dẫm lần tìm từng hòn đá một mong tìm được một kẽ hở nào đó. Con đường càng đi càng thu hẹp lại đến mức hai người phải kẻ trước người sau mới đi được. Văn Chí Hồng nói:
- Trần cô nương, hình như con đường này dẫn lên trên cao thì phải?
Trần Kim Yến đáp:
- Đúng thế. Nhưng tiểu muội thấy ngộp thở quá...
- Trương Nhược Lâm đã thoát ra rất nhanh nhất định phải có một lối ra bí mật nào đó... Nếu đúng như lời lão nói cơ quan mở cửa hang nằm ở bên ngoài thì chúng ta chỉ còn một cách mà thôi.
Trần Kim Yến hỏi.
- Cách gì vậy?
- Chỉ có cách là nhờ người nào đó ở bên ngoài hỗ trợ.
Trần Kim Yến chán nản nói.
- Thế thì cũng bằng không?
Văn Chí Hồng nói:
- Đừng có nản chí. Chúng ta cứ thử bò lên lên cao xem, may ra có hy vọng nào chăng?
Đường lên mỗi lúc một khó hơn. Có những chỗ Văn Chí Hồng phải bò dán mình xuống như con thằn lằn mới qua được. Cũng may võ công của gã và Trần Kim Yến đều cao, nên vượt qua cũng không mấy khó khăn. Chợt Văn Chí Hồng thấy phía xa lờ mờ có tia sáng lọt vào. Gã nói với Trần Kim Yến:
- Tiểu muội coi kìa, phía xa có ánh sáng, chúng ta lại gần xem.
Hai người trườn mình theo nền hang trơn tuột bò lên. Lúc đến nơi thì đó chỉ là một vết nứt dài rộng chưa bằng ngón tay...
Văn Chí Hồng và Trần Kim Yến nằm nghỉ một lát cho đỡ mệt. Thoạt đầu gã không để ý gì, song một lúc sau Văn Chí Hồng bất giác đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên, gã đụng chạm tới thân thể một người con gái, mà lại trong một tình cảnh trớ trêu. Hai người nằm sát bên nhau nghe rõ cả từng hơi thở. Tuy trước đây Văn Chí Hồng có buộc phải làm lễ sẽ chung sống với Trần Kim Yến trước mặt Thanh Bào lão nhân, song trong thâm tâm đối với Trần Kim Yến gã không hề có một cảm tình sâu nặng nào cả. Mọi tình cảm của gã chỉ hướng về Sử Bích Ngọc. Chính vì sự đụng chạm này khiến gã lúng túng khó xử. Văn Chí Hồng khẽ nói:
- Yến muội, có lẽ chúng ta nên xuống thôi. Cứ nằm mãi thế này cũng chẳng có ích gì...
Trần Kim Yến phản đối:
- Không nên! Chúng ta phải chờ ở đây thôi, nếu may ra có người nào đó đi qua thì còn có cơ may... Đến tối mà không có ai thì hãy bò xuống.
Văn Chí Hồng hỏi nữa:
- Nhưng giả sử có ai đó đi qua thì làm sao mà tìm được cơ quan phát động... Nếu là người của bọn chúng thì sao? Tiểu huynh nghĩ rằng bọn Cửu Trùng môn đã bố trí công phu thế này thì hẳn là Phân đà của chúng cũng chỉ ở đâu đây mà thôi... Chúng ta chết cái chắc rồi...
Trần Kim Yến thở dài nói:
- Biết làm thế nào đây. Đằng nào cũng thế, chúng ta còn con đường nào khác đâu?
Văn Chí Hồng hỏi:
- Yến muội! Tiểu huynh có một nghi vấn. Không hiểu tất cả những điều quần hùng nói hồi nãy về sư phụ có đúng không? Tại sao Yến muội lại phải đóng giả làm phu khiêng kiệu vậy?
Trần Kim Yến ấp úng nói:
- À... chuyện đó... chuyện đó... Kể ra thì... thì... cũng đúng sự thật đấy.
Văn Chí Hồng không giấu nổi vẻ kinh ngạc:
- Đúng sự thật? Không lẽ gia gia của Yến muội lại tàn ác đến thế... Năm xưa, lúc tiểu huynh được sư phụ thâu nhận vào môn phái nuôi nấng bao bọc cho, sư phụ đâu có như vậy?
Trần Kim Yến thở dài nói:
- Tiểu muội cũng không hiểu tại làm sao? Để muội kể cho huynh nghe. Sau khi muội đã học được chân truyền về võ công của Thanh Bào lão nhân, muội trở về Hồng Hạc môn. Lúc đó mới biết gia gia đã tạm giao quyền cho Dương Chấn Ninh cai quản, còn người thì bỏ đi đâu biệt tích... Dương Chấn Ninh từ khi nắm ấn Chưởng môn thì sinh lòng phản trắc. Gã phần thì hăm dọa, phần thì mua chuộc các đệ tử của Hồng Hạc môn vu cáo gia gia đã hãm hại Chưởng môn đời trước để tiếm quyền. Gã tuyên bố từ nay trở đi các đệ tử của Hồng Hạc môn gặp Trần Gia Kính thì có quyền giết để thanh lọc môn hộ. Gia gia của tiểu muội đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của bổn bang...
- Thế sư phụ lúc đó đi đâu mà lại trao ấn Chưởng môn cho gã?
- Chính cho tới bây giờ tiểu muội cũng không biết được, khi tiểu muội trở về, Dương Chấn Ninh đã cùng tiểu muội động thủ.
- Gã họ Dương ấy đâu phải là địch thủ của Yến muội. Có đúng không?
- Đúng. Chỉ trong hơn mười chiêu, tiểu muội đã khống chế được gã. Đám đệ tử phái Hồng Hạc trước đây vì sợ Dương Chấn Ninh nên không dám giúp tiểu muội, nay thấy gã đã bị khống chế dễ dàng thì hết sức vui mừng. Tiểu muội bèn cho giam Dương Chấn Ninh trong hầm, sau đó tạm điều khiển môn phái một thời gian. Ít lâu sau, thì nhận được thiếp mời dự cuộc đại hội này... Tiểu muội biết rất rõ vì gia gia đã gây ra một số nghi án trên giang hồ, nên lần này nếu đến dự đại hội chắc sẽ dữ nhiều lành ít.
- Nhưng những nghi án như Tuệ Thắng kể hồi nãy có đúng sự thật không?
- Có lẽ là đúng sự thật mới nguy chứ... Cứ theo lời miêu tả của giới giang hồ, gia gia vì luyện một môn võ công là Cửu Quỷ Bát Mã Đao nên bị tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên khùng không còn biết phân biệt phải trái gì nữa, thậm chí cả người thân cũng ra tay sát hại... Cũng may cuối cùng muội cũng tìm lại được.
Văn Chí Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Yến muội đã gặp sư phụ rồi sao?
- Phải. Nhưng không phải tiểu muội tìm ra mà gia gia tự xuất hiện. Bữa đó gia gia trở về môn phái đầu bù tóc rối trông thật là kinh khủng, lúc đó tiểu muội vừa luyện công ở nhà luyện võ sảnh bước ra. Trông thấy gia gia chưa kịp nói năng gì thì gia gia đã ngã vật xuống đất... Thật là may, nếu gia gia bị ngã ở nơi khác thì hẳn đã mất mạng rồi vì người có biết bao là kẻ thù... Sau đó, tiểu muội đưa gia gia vào mật thất và giữ kín chuyện này, không để lộ ra ngoài. Ngay cả việc giam giữ Dương Chấn Ninh giới giang hồ cũng không biết được... Tiểu muội biết giới võ lâm đang truy tìm gia gia ráo riết nên khi nhận được thiếp mời muội đã nghĩ ra một kế... Tiểu muội cho tìm một người có bộ dạng giống với Dương Chấn Ninh đóng giả y ngồi vào kiệu đi dự đại hội. Lại dẫn y cách đối đáp ra sao. Song mới đi được nửa đường thì y sợ quá trốn mất. Tiểu muội chưa biết tính cách nào thì Hồng ca xuất hiện...
Văn Chí Hồng mỉm cười khẽ nói:
- À, thì ra Yến muội định hại ta... Nếu chẳng may có chuyện gì thì...
Trần Kim Yến lấy tay véo vào người Văn Chí Hồng một cái:
- Muội có ý tốt thì có! Bây giờ đương nhiên Hồng ca là Chưởng môn của phái Hồng Hạc rồi.
Văn Chí Hồng giãy nảy người lên:
- Tiểu huynh không muốn làm Chưởng môn. Chẳng qua là vì tôn kính sư phụ...
Hai người còn đang chuyện trò, chợt Văn Chí Hồng đưa tay lên miệng suỵt một cái rồi khẽ nói:
- Im lặng đã nào! Hình như có tiếng chân người thì phải...
Thính lực của Văn Chí Hồng lúc này thật khó ai bì kịp, bởi lẽ gã đã luyện được một môn công phu thượng thừa nhất là Cửu Ma thần công, nên mặc dù Trần Kim Yến võ công cũng rất cao, song cô chẳng nghe thấy gì cả...
- Hồng ca nói cái gì vậy? Làm gì có ai...
Văn Chí Hồng nói:
- Có mà! Tiểu huynh nghe thấy ở bên ngoài mà hình như có hai tiếng chân người chứ không phải một đâu?
Hai người nằm im. Quả nhiên một lúc sau vọng lại tiếng chân của hai người mỗi lúc một rõ. Văn Chí Hồng cố dán mắt vào khe hở, song chẳng nhìn thấy gì cả.
Tiếng chân mỗi lúc một rõ hơn là hai người đó đến ngồi ngay phía trên đầu Văn Chí Hồng và Trần Kim Yến.
Văn Chí Hồng nghe hai người nói chuyện rì rầm thì ra đó là một người nam và một người nữ. Gã tự nghĩ dù là mình không cố tình, song nằm đây nghe trộm chuyện họ tâm tình với nhau thì thật là khó coi... Gã bèn ghé sát vào tai Trần Kim Yến nói thật khẽ:
- Yến muội! Phía trên là một đôi nam nữ đang tâm tình, chúng ta xuống đi thôi.
Văn Chí Hồng toan bò xuống, chợt gã giật mình nhận ra thanh âm người nữ có vẻ quen quen, song nhất thời Văn Chí Hồng chưa nhận ra là ai cả. Tiếng người nữ nói:
- Trương huynh, muội thế là đã hết lòng với huynh rồi đó.
Tiếng nam nhân nói vẻ tức bực:
- Nhưng ta vẫn chưa được gặp Giáo chủ.
Tiếng cô gái cười có vẻ thích thú:
- Hích... Hích... Giáo chủ, huynh đã gặp rồi...
Gã kia nóng nảy hỏi:
- Ai...?
- Muội chưa thể nói cho huynh được... Song Giáo chủ đã đồng ý thu nhận huynh rồi bởi có muội đứng ra bảo đảm. Sau đó... nếu có dịp gặp Đại giáo chủ...
Tiếng nam nhân gắt lên.
- Lại còn Đại giáo chủ nào nữa?
- Huynh làm gì mà nóng nảy thế! Đại giáo chủ là ai muội cũng chưa biết nữa là... nhưng...
Văn Chí Hồng nghĩ bụng:
“Thì ra hai người này là người của Cửu Trùng môn. Nhưng giọng cô gái sao gã thấy quen quá... hình như đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải”.
Tiếng nam nhân hỏi:
- Hồi nãy muội định nói gì vậy?
- À! Muội bảo nếu huynh để lộ võ công muội dạy cho huynh thì... thì... Giáo chủ sẽ giết huynh đấy. Huynh nên nhớ...
Cô gái thì thầm câu gì vào tai gã nam nhân nhỏ quá nên Văn Chí Hồng nghe không rõ.
Song đến lúc đó gã mới phát hiện ra một điều, cô gái đang nói phía trên chính là Tiểu Thúy, là người đã dạy cho gã môn thần công tuyệt thế Cửu Ma thần công, còn chính gã họ Trương kia là Trương Tử Thành chứ không còn ai khác, kẻ đã lừa Văn Chí Hồng phải chịu bao khổ sở vì hắn...
Văn Chí Hồng nghĩ bụng:
“Tiểu Thúy là người của Cửu Trùng môn thì nguy rồi... Nhưng cô đối với ta thật tốt, chỉ đáng thương cho cô bị gã sở khanh Trương Tử Thành này lừa gạt. Thì ra gã làm bộ yêu thương Tiểu Thúy chỉ là muốn học được Cửu Ma thần công mà thôi...”
Văn Chí Hồng phân vân không biết có nên kêu to nhờ Tiểu Thúy cứu hay không? Gã sợ Trương Tử Thành không đời nào chịu mà sẽ ngăn cản Tiểu Thúy.
Gã lại nghe Tiểu Thúy nói:
- Muội nghe thiên hạ đồn đại về huynh nhiều lắm, nếu quả đúng như thế, thì huynh đừng có trách muội đấy.
Gã họ Trương càu nhàu:
- Đừng có tin những lời đồn đại. Muội còn lạ gì miệng thiên hạ. Trên đời này đối với huynh ngoài muội ra, còn có cái thân thiết nữa đâu...
- Nhưng chuyện về cô nương...
Tiểu Thúy nói đến đó bỗng im bặt dường như ngượng ngập không dám nói ra. Văn Chí Hồng hiểu ý Tiểu Thúy muốn ám chỉ chuyện gì. Cô muốn nói tới việc con gái của Huỳnh Thiên Đạo Chưởng môn phái Hoa Sơn là Huỳnh Tiểu Phượng theo như thiên hạ đồn đại thì Trương Tử Thành đã làm nhục cô ta. Chuyện đó, chính Văn Chí Hồng đã biết và vì thế gã mới bị bọn đệ tử phái Hoa Sơn đánh cho một trận và bắt gã phải uống Tiêu Cân hoàn...
Ở phía trên, vừa nghe thấy Tiểu Thúy nhắc đến hai chữ “cô nương”, Trương Tử Thành đã gạt phắt đi.
- Thật là bậy bạ hết sức, Huỳnh Tiểu Phượng thật ra có lòng thương mến huynh từ lâu nên bày đặt ra chuyện này để trả thù huynh không ngó ngàng gì tới cô ta. Huynh đã nói rồi, muội đừng có hỏi nhăng cuội nữa. Bây giờ muội ở đây, huynh ra kia một lát rồi trở lại ngay.
Tiểu Thúy nhắc nhở gã:
- Đừng có đi đâu lâu đấy! Chút xíu nữa Giáo chủ sẽ tới đây...
Trương Tử Thành nhắc lại vẻ vui mừng:
- Giáo chủ sẽ tới đây?
- Phải! Bởi vì trong hang động phía dưới núi này tất cả Chưởng môn các phái đã bị giam giữ. Chúng ta có nhiệm vụ canh chừng họ, rồi sau đó... đợi quyết định của Giáo chủ...
- Quyết định gì vậy?
- À! Có thể là thủ tiêu hết tất cả. Khi tất cả các Chưởng môn đều bị chết thì việc thống nhất các giới giang hồ sẽ dễ dàng hơn. Lúc ấy chỉ còn một môn phái duy nhất của chúng ta mà thôi...
Trương Tử Thành reo lên:
- Thế thì hay qua! Dưới này hẳn là có cả sư phụ của huynh đấy chứ?
Tiểu Thúy lạnh lùng đáp:
- Tất nhiên rồi! Xem ra huynh có vẻ như không thương xót gì sư phụ lắm nhỉ?
Trương Tử Thành sẳng giọng:
- Muội biết rồi lại còn hỏi. Tuy trước đây huynh là đệ tử của phái Thanh Thành thật, song từ sư phụ đến các đồng môn đều khinh khi, không coi huynh ra gì cả. Huynh trong bụng đã căm hờn họ từ lâu... phen này... ha... ha... ha...
Trương Tử Thành vừa cười vừa bỏ đi xa dần.
Phía dưới thấy Trương Tử Thành đã đi xa Văn Chí Hồng cả mừng. Gã lên tiếng:
- Có phải Tiểu Thúy cô nương còn ở trên đó không?
Giọng Tiểu Thúy bỗng trở nên cảnh giác:
- Cái gì? Kẻ nào gọi tên ta vậy?
- Tại hạ Văn Chí Hồng.
Gã chưa kịp nói hết, Tiểu Thúy đã ngắt lời:
- Hồng huynh có phải là...
- Phải, chính tại hạ là Văn Chí Hồng đây... bà bà ạ!
Văn Chí Hồng nói câu này ngụ ý để cho Tiểu Thúy biết ngay gã là ai... Chỉ có Văn Chí Hồng mà cô gặp trong đường rừng mới gọi cô là bà bà mà thôi...
Tiểu Thúy hỏi dồn:
- Tại sao Hồng ca ca lại bị giam giữ ở đây thế?
- Chuyện dài dòng lắm nói bây giờ không tiện... không hiểu...
Phía trên im lặng một hồi lâu, rồi Tiểu Thúy cấy giọng buồn bã nói:
- Không hiểu lần này muội có giúp gì được cho huynh không? Song việc này rất khó khăn. Vì trong hang đâu phải chỉ có mình Hồng huynh đâu, còn bao nhiêu quần hùng và Chưởng môn các phái, nếu thả tất cả ra...
Văn Chí Hồng nói:
- Huynh đâu có sợ chết! Nhưng muội có thấy làm như vậy là quá tàn độc không?
- Muội... muội... không biết nữa... đấy là lệnh của Giáo chủ... Chút xíu nữa thôi, chúng sẽ thả vào trong hang một chất kịch độc...
Văn Chí Hồng hỏi:
- Nhưng Cửu Trùng môn là một bang hội toàn ác như thế, sao muội lại gia nhập làm chi?
Tiểu Thúy ngập ngừng nói:
- Huynh không hiểu được đâu.
- Huynh rất tiếc là chưa gặp lại muội thì đã chết ở đây rồi. Thôi không dám làm phiền đến muội nữa, huynh xuống đây.
Tiểu Thúy vội nói:
- Hãy khoan!... Cơ quan phát động nằm bên ngoài cửa hang chỉ có Trương đà chủ là biết cách phát động mà thôi... để muội thử xem...
Có tiếng Trương Tử Thành hỏi:
- Tiểu muội đang nói chuyện với ai đấy?
Tiểu Thúy làm bộ ngơ ngác nói:
- Đâu có...
Giọng gã tỏ vẻ ngờ vực:
- Rõ ràng là huynh nghe thấy mà?
- Thì huynh cứ việc tìm xem quanh đây có ai không?
Trương Tử Thành sục sạo xung quanh một hồi. Cuối cùng gã phát hiện ra cái khe hở từ dưới lòng hang.
- Hay là... Muội nói chuyện với tên nào đó dưới này phải không?
Tiểu Thúy gạt đi:
- Làm gì có ai ở dưới đó... Bọn võ lâm cao thủ bị nhốt tận phía dưới chân núi kia mà.
Văn Chí Hồng bấm tay ra hiệu cho Trần Kim Yến bò ngược xuống phía dưới. Bò được một đoạn khá xa, đến một chỗ rộng rãi hai người dừng lại nghỉ. Trần Kim Yến nói:
- Hồng ca! Hồng ca quen cái cô Thúy muội gì đó ở đâu vậy? Sao hồi nãy không kể cho muội nghe?
Giọng Trần Kim Yến có phần trách móc.
Văn Chí Hồng phân trần:
- À, không có gì đâu!... Nhờ Tiểu Thúy mà huynh mới còn sống đến giờ phút này đấy.
Trần Kim Yến hỏi:
- Tiểu Thúy có đẹp không?
- Cô ta... nếu như trước kia thì có thể là đẹp lắm, còn hiện giờ thì... rất là xấu...
Trần Kim Yến ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
- Cô ấy luyện một môn thần công, chân khí bị đi ngược đường nên mặt mũi sinh ra biến đổi, rất kỳ dị. Nhưng thôi... chuyện đó chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ phải xuống gặp quần hùng thông báo cho mọi người biết để chuẩn bị đã, để nếu cửa hang được mở ra thì phải thoát ra ngay mới kịp!
Văn Chí Hồng và Trần Kim Yến lần mò đi xuống phía dưới. Trong hang vẫn tối như hũ nút, song vì đã ở khá lâu trong bóng tối nên hai người cũng quen dần, nhìn thấy lờ mờ phía dưới nên việc đi lại cũng không mấy khó khăn. Lúc gần xuống tới mặt đất họ đã nghe thấy tiếng cãi vã la ó của quần hào ở phía dưới. Văn Chí Hồng đợi cho tiếng la hét dịu bớt, gã mới lên tiếng:
- Thưa tất cả các vị, xin mọi người hãy im lặng một lát để...
Gã định nói tên mình ra, song sực nhớ hồi nãy đã tự xưng là Triệu Thắng Chưởng môn phái Hồng Hạc rồi nên nói tiếp:
- Để Triệu Thắng này xin nói vài lời.
Vừa nghe thấy cái tên Triệu Thắng, Lâm Chí Trung đã nổi giận đùng đùng, lão quát om sòm:
- Tiểu tử họ Triệu kia mi vẫn còn sống thì lạ thật đấy. Dù ở trong hang tối tăm này lão phu cũng nhất định không tha ngươi đâu!
Tiếng Từ Huyền đại sư cất lên:
- Lâm đạo trưởng! Theo bần tăng nghĩ, hiện nay tất cả chúng ta ở đây đang lâm nguy, cũng không nên hơn thua làm gì? Điều cốt yếu là làm thế nào thoát ra khỏi đây đã... Chẳng hay Triệu thí chủ có cao kiến gì chăng?
Văn Chí Hồng nói:
- Đại sư nói rất đúng! Theo như tại hạ được biết, chúng ta không có cách nào thoát ra khỏi đây được. Hơn nữa, chỉ lát nữa thôi, bọn Cửu Trùng môn sẽ thả vào hang một loại chất kịch độc...
Một tiếng nói nghi ngờ cất lên:
- Hay chính ngươi là người của Cửu Trùng môn. Nếu không tại sao ngươi cũng bị giam giữ như chúng ta mà lại biết được điều đó?
- Đúng đấy! Đúng đấy!
Một kẻ nào đó phụ họa.
- Tốt nhất chúng ta hãy bắt trói y lại để trừng trị đã...
Thế là đám đông được thể nhao nhao cả lên. Quần hào cứ nhắm về phía có tiếng nói của Văn Chí Hồng hồi nãy mà nhào tới. Bọn chúng vì chẳng nhìn rõ được ai nên vừa vung gươm lên vừa hô trước:
- Người nào không phải là Triệu Thắng thì phải lên tiếng trước rồi tránh ra. Nếu không mất mạng thì đừng có trách.
Lập tức xung quanh lại nhao nhao cả lên. Rồi có tiếng nói:
- Ấy! Khoan đã... ta không phải là y...
- Ta cũng không phải, đừng chém...
- Đồ chó má, ngươi chém vào vai ta rồi.
Có tiếng keng vang lên của vũ khí chạm vào nhau. Hẳn là gã nào đó bị thương liền điên tiết lên vung gươm chém bừa. Lập tức hàng loạt tiếng leng keng vang lên. Văn Chí Hồng thấy lờ mờ phía trước mặt một tên đang vung đao lên định chém bổ xuống. Gã vội kêu to:
- Ta không phải là Triệu Thắng... Y chạy sang góc bên kia rồi...
Trong hang hỗn loạn cả lên. Khắp nơi vang lên những tiếng ối, ái... và tiếng vũ khí va chạm vào nhau loạn xà ngầu. Từ Huyền đại sư cũng không biết làm sao hơn, lão phải vung cây côn sắt bao bọc khắp thân mình để tự bảo vệ. Các loại vũ khí của bọn cao thủ không may chạm phải cây côn của lão đều bị đánh bật đi khỏi tay tóe lửa, khiến bọn chúng vô cùng kinh hãi. Tự nhiên, đám quần hùng lại tự ẩu đả lẫn nhau, thoạt đầu để giết cho được Văn Chí Hồng, nhưng về sau chẳng ai còn để ý đến y nữa vì những kẻ bị đánh trúng nổi giận chém bừa.
Từ Huyền đại sư thấy tình trạng này mà kéo dài thì thật là nguy. Bởi vì cứ đứng mà múa côn mãi thì trước sau gì nội lực cũng phải cạn kiệt, mà ngăn bọn chúng thì lại chưa được. Mọi người đang hăng máu chém giết...
Lão nghĩ như vậy rồi hô lớn:
- Các vị! Hãy dừng tay lại đã! Chúng ta không nên tàn sát lẫn nhau...
Lão vừa dứt lời bỗng nghe tiếng gió của một thứ binh khí rất trầm trọng xẹt tới. Từ Huyền vội vận kình lực vào cây côn rồi gạt mạnh một cái.
Thì ra thứ binh khí đó là một loại có tên gọi là Lưu Tinh chùy! Từ Huyền đại sư sử dụng nội lực mạnh đến nỗi cây Lưu Tinh Chùy tuột khỏi tay gã đang cầm, bay vọt xa ra, trúng vào mấy gã khác khiến mấy tên này nằm lăn ra chết ngay tại chỗ.
Ở góc bên kia, mấy lão Chưởng môn các phái cũng bở cả hơi tai vì phải huy động khí giới liên tục. Quá mệt mỏi nên sinh ra nổi giận, Huỳnh Thiên Đạo quát to:
- Các ngươi mà không dừng tay lại, thì lão phu sẽ giết chết tất cả ngay lập tức...
Lời dọa nạt của lão đã có tác dụng. Quần hào vì quá mỏi mệt, phần thì sợ võ công của lão, nên lần lần thu lại binh khí. Không khí tạm yên được một lát.
Từ Huyền đại sư cả mừng. Lão lên tiếng:
- Xin quần hùng hãy nghe bần tăng nói đã... Hồi nãy Triệu thí chủ có định nói cho chúng ta biết một điều gì đó. Bây giờ Triệu thí chủ cứ nói ra sẽ không ai động thủ đâu.
Văn Chí Hồng từ nãy đến giờ phải khôn khéo cùng Trần Kim Yến đứng nép vào một góc không dám lên tiếng. Gã thấy Kim Yến bấm vào tay gã ra dấu cứ im lặng là hơn.
Thấy không có tiếng trả lời, Từ Huyền nói tiếp:
- Triệu thí chủ. Bần tăng là kẻ tu hành không lừa dối thí chủ đâu... Nếu thí chủ quả thật là có ý kiến gì hay giúp đỡ được quần hùng, bần tăng xin hứa, mọi chuyện hôm nay chúng ta bỏ qua hết không lý giải gì đến nữa...
Văn Chí Hồng thấy khẩu khí của lão có vẻ thành thật nên lên tiếng:
- Từ Huyền đại sư, hồi nãy tại hạ nói ra là có ý tốt với mọi người. Ai dè lại hiểu lầm suýt mất mạng. Đúng là làm ơn nên oán là vậy...
Từ Huyền đại sư vội nói:
- Triệu thí chủ cũng chẳng nên chấp nhất làm gì... Vì lúc ấy quần hào vì quá nóng nảy nên mất cả suy xét thiệt hơn. Bần tăng đề nghị...
Văn Chí Hồng ngắt lời lão:
- Thôi được... Để tại hạ nói nốt các vị nghe. Hồi nãy tại hạ nói lát nữa bọn Cửu Trùng môn sẽ thả chất độc xuống đây.
Lâm Chí Trung cáu kỉnh nói:
- Điều đó ngươi không nói bọn ta cũng biết?
Văn Chí Hồng mỉa mai nói:
- Nhưng có nhiều điều mà Lâm đạo trưởng chưa biết đâu. Chẳng hạn như là những chuyện ở ngay trong phái Thanh Thành.
Lâm Chí Trung nổi giận:
- Thằng lõi con, đừng có nói láo. Ta là Chưởng môn việc gì trong bổn phái chẳng phải qua tay ta, làm gì mà lại không biết. Ngươi chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sửa. Sao dám nói bậy...
Văn Chí Hồng nhẹ nhàng đáp:
- Tại hạ không nói bậy! Tại hạ xin hỏi Lâm đạo trưởng một câu. Chẳng hiểu quý đệ tử của Lâm đạo trưởng là Trương Tử Thành hiện có ở đây không?
Lâm Chí Trung trả lời:
- Dĩ nhiên là y đang ở bổn phái! Đấy là ta bảo y ở nhà trông coi công việc. Mà ngươi hỏi vậy là có ý gì?
- Bởi vì tại hạ biết chắc hiện y đang ở đây, nhưng không phải bị giam giữ như sư phụ y mà y đang ở bên ngoài kia.
Lâm Chí Trung ngạc nhiên:
- Ngươi... ngươi... Sao ngươi dám cả quyết như vậy?
- Tại hạ vừa nghe thấy y nói chuyện với một người ở bên ngoài. Y đã gia nhập Cửu Trùng môn rồi.
Trái với dự đoán của Văn Chí Hồng. Lâm Chí Trung không có một thái độ tức giận nào. Lão im lặng một hồi lâu rồi khẽ cười nhạt:
- Được!... Lão phu sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lão cố tình nhấn mạnh chữ: “Không bỏ qua chuyện này” là có ý răn đe, nếu đệ tử của lão mà phản bội sư môn thật thì lão nhất quyết không tha, ngược lại nếu Văn Chí Hồng mà nói sai sự thật bôi nhọ thanh danh của phái Thanh Thành thì lão cũng nhất định làm cho ra lẽ. Ngừng một lát Lâm Chí Trung nói tiếp:
- Sao! Ngươi còn gì để nói nữa không? Hay chỉ có thế?
Giọng Lâm Chí Trung tỏ vẻ châm chọc.
- Còn nữa điều thứ hai tại hạ muốn nói là Mã Xuân Phong Chưởng môn phái Không Động cũng là người của Cửu Trùng môn rồi...
Quần hào trong hang ồ lên kinh ngạc... Lúc đó tất cả mới nhận ra một điều là ngày hôm nay quả là không ai trông thấy Mã Xuân Phong đâu cả.
- Thí chủ... thí chủ... căn cứ vào đâu mà nói như thế?
- Tại hạ vô tình nghe thấy Giáo chủ của Cửu Trùng môn nói chuyện với Mã Xuân Phong. Nói cho đúng Mã Xuân Phong đã bị lão chế ngự và phải uống độc dược của Cửu Trùng môn rồi.
Văn Chí Hồng kể lại cho quần hào nghe chuyện gã vào hang tránh mưa nên tình cờ trông thấy. Tất nhiên chi tiết gã vào hang làm gì và thực sự lúc đó gã là ai thì Văn Chí Hồng bịa đặt thêm một ít cho câu chuyện có vẻ ly kỳ.
Đám đông ồ lên tức giận. Từ Huyền đại sư dặng hắng một tiếng rồi nói:
- Việc này thì... thì... quả thật bần tăng không ngờ tới. Không ngờ Mã đạo trưởng lại có thể như thế... Ở đây có đệ tử của phái Không Động không?
Từ Huyền đại sư lớn tiếng hơn...
Tiếng một tên đệ tử phái Không Động gào lên:
- Có đấy! Sư phụ ta từ xưa đến nay là người quang minh chính trực, luôn bên vực kẻ yếu, trừ gian diệt ác, đại sư sao lại dễ dàng nghe lời cái tên Triệu Thắng chó chết kia, để làm mất đi tình hòa hảo giữa hai môn phái. Hồng Hạc môn của gã chẳng qua chỉ là một bang hội nhỏ chẳng có gì đáng kể, chúng ta đừng có mắc lừa để quên đi tội ác của Trần Gia Kính...
Tên đệ tử phái Không Động nói câu này đánh trúng tâm lý của quần hùng... Quả thật vì mãi nghe Văn Chí Hồng nói, nên mọi người đã quên đi câu chuyện Từ Huyền đại sư nói lúc đầu: Trần Gia Kính đã vô cớ giết hại rất nhiều đồng đạo võ lâm, hơn nữa lại còn liên quan đến một công phu đã bị thất truyền. Mọi người thấy gã đệ tử phái Không Động nói ra câu đó như bừng tỉnh. Tất cả mọi người đều nhao nhao cả lên. Có tiếng nói:
- Các hạ vừa rồi nói đúng đấy! Triệu Thắng chẳng qua chỉ là một gã bẻm mép. Gã bịa đặt ra câu chuyện đó cốt để che giấu tội ác của Trần Gia Kính mà thôi. Chúng ta cứ trừng trị hắn trước đã.
Văn Chí Hồng thấy quần hào bỗng chốc lại tuốt binh khí ra thì vội nói:
- Xin các vị hãy bình tĩnh lại một chút, tại hạ muốn nói đôi lời. Nếu không phải thì tùy ý ai muốn làm gì thì làm, tại hạ không oán trách hay ngăn cản gì nữa...
Không khí trong hang dịu đi một chút. Đợi cho mọi người im lặng hẳn, Văn Chí Hồng mới nói:
- Các vị đòi giết tại hạ trả thù cho đồng đạo võ lâm bị sư phụ tại hạ giết, vậy thử hỏi làm như vậy có đúng hay không? Hơn nữa, dù các vị có giết được tại hạ đi chăng nữa, thì hiện tất cả mọi người ở đây có vì thế mà thoát chết được không? Vậy thì tất cả chúng ta đều giống nhau mà thôi, chỉ có chết trước hoặc chết sau...
Quần hùng thấy gã nói câu này ai nấy như bừng tỉnh trở lại thực trạng của mình. Gã nói đúng, nếu không tìm cách thoát ra khỏi nơi đây thì số phận cũng giống nhau cả mà thôi.
Từ Huyền đại sư lên tiếng:
- Thí chủ nói đúng! Song biết làm sao bây giờ... Hay thí chủ có những cách gì chăng?
Văn Chí Hồng chậm rãi đáp:
- Tại hạ đã có cách... nhưng cũng không phải là hoàn toàn chắc chắn, song chúng ta còn nhiều hy vọng...
Có tiếng người sốt ruột hỏi:
- Cách gì nói đi xem nào...
Văn Chí Hồng đáp:
- Sẽ có người bên ngoài hỗ trợ cho chúng ta! Chúng ta sẽ chẳng làm được bất kỳ việc gì cả vì cơ quan phát động đóng mở cửa hang đều nằm ở bên ngoài. Việc duy nhất là phải chờ đợi. Nếu cửa hang mở ra phải lập tức thoát ra ngoài ngay rồi tìm cách đối phó với bọn Cửu Trùng môn. Vì theo tại hạ suy đoán, Tổng đàn Phân đà Giáo chủ của bọn chúng cũng nằm ở đâu đây thôi...
Mọi người nghe Văn Chí Hồng nói đều công nhận là phải... Lâm Chí Trung nói:
- Kể ra thì gã họ Triệu này nói cũng có lý đấy! Chúng ta dù có muốn cũng chẳng thể làm gì hơn được, chẳng qua cũng như con cá bị chui vào rọ mà thôi nhưng... nhưng không hiểu ai là người sẽ giúp chúng ta.
Văn Chí Hồng trả lời:
- Điều đó thì tại hạ không thể nói được... Ở trong này cũng có thể còn có người của Cửu Trùng môn...
Từ Huyền đại sư tán thành:
- Đúng đó!
Lão nói tiếp.
- Triệu thí chủ. Nếu quả đúng như lời thí chủ nói thì cái ơn này của Triệu thí chủ đối với võ lâm không nhỏ... Bần tăng hứa sẽ dàn xếp chuyện này.
Văn Chí Hồng đỡ lời:
- Hãy khoan nói đến chuyện ơn nghĩa vội... tại hạ rất mừng thấy đại sư đã tin tưởng... Sau này mọi chuyện sẽ giải quyết sau cũng chưa muộn... Bây giờ các vị cứ đứng yên ở đây, tại hạ bò ra ngoài nghe ngóng động tĩnh thế nào...
Văn Chí Hồng nói xong, gã nắm lấy bàn tay Kim Yến kéo ra ngoài. Hai người mò mẫm đi một hồi lâu mới tìm ra cửa hang, Văn Chí Hồng cố tìm một cái khe để nhìn ra ngoài, nhưng cửa hang đã bị đóng kín như bưng không hề có một ánh sáng nào lọt vào cả.
Kim Yến hỏi gã:
- Hồng ca, chẳng thấy động tĩnh gì ở bên ngoài cả... Hồng ca nghe thấy gì không?
Văn Chí Hồng khẽ đáp:
- Không!
Kim Yến do dự nói:
- Hay là... Cái cô nương Tiểu Thúy ấy bỏ đi rồi.
Văn Chí Hồng quả quyết nói:
- Không đâu! Có thể là Tiểu Thúy còn phải lần mò tìm nơi giấu cơ quan... bởi vì theo Tiểu Thúy nói, chỉ có mỗi một mình Trương Nhược Lâm biết mà thôi...
Hai người cứ nằm như vậy không biết đã bao lâu, chợt Văn Chí Hồng nói:
- Yến muội... bên ngoài có người đang chạy đến...
Quả nhiên, tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn, lúc đến gần thì không những có tiếng chân người mà còn có cả tiếng khí giới va chạm vào nhau.
Kim Yến thì thào nói:
- Hình như bên ngoài có người đang động thủ?
Văn Chí Hồng nhận xét:
- Đúng vậy! Nhưng võ công của họ rất là cao.
Đột nhiên có tiếng nam nhân hét lên giận dữ:
- Đồ phản bội. Ngươi... ngươi dám cả gan... làm... việc đó sao... ta... sẽ giết...
Không có tiếng đáp lại nhưng tiếng khí giới va chạm mỗi lúc một dữ dội hơn. Văn Chí Hồng nói với Kim Yến:
- Tiếng đàn ông rõ ràng là thanh âm của Trương Nhược Lâm rồi... không hiểu ai có võ công cao đến mức mà Trương Nhược Lâm đánh không nổi... chẳng lẽ...
Bỗng nghe bình một tiếng hiển nhiên có một người bị trúng chưởng rất nặng. Rồi thanh âm nữ nhân cất lên:
- Trương đà chủ! Biết điều chỉ cho ta ngay đi, nếu không ngươi sẽ bị khổ đấy!... Thực ra, ta cũng không muốn làm khó dễ Đà chủ làm gì... Chẳng qua tình thế bắt buộc.
Trương Nhược Lâm nổi giận nói:
- Ngươi... Ngươi lại còn dám biện hộ cho hành vi đê hèn này sao? Ta thà chết...
- Đà chủ sợ Giáo chủ trừng phạt hay sao? Chuyện đó thì chưa thấy nhưng ngay bây giờ nếu ta điểm vào huyệt Thần Đường của ngươi...
Nữ nhân chưa nói hết câu, Trương Nhược Lâm đã sợ hãi nói rối rít:
- Ngươi... ngươi... đừng có... giở thủ đoạn... ác độc đó... ta... ta sẽ nói...
Nữ nhân cười nói:
- Thế có phải hơn không? Nào...
Văn Chí Hồng mừng thầm. Gã nghe thanh âm nữ nhân rõ ràng là Tiểu Thúy. Tiểu Thúy đã phải động thủ với Trương Nhược Lâm và đã khống chế được lão. Không ngờ võ công Tiểu Thúy lại cao siêu nhường ấy. Nếu lần này mà thoát ra được mình nhất định phải hỏi Tiểu Thúy về quan hệ của cô với nghĩa phụ của gã, Trương Hải Thanh... Lần trước lúc ở nhà của Tiểu Thúy, chính Văn Chí Hồng đã thấy Trương Hải Thanh xuất hiện và nghe Tiểu Thúy gọi Trương Hải Thanh bằng gia gia.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Văn Chí Hồng chợt nghe có tiếng ầm ĩ ở sâu trong lòng đất. Gã cả mừng rỡ.
- Yến muội... Tiểu Thúy đã tìm được nơi che giấu cơ quan rồi... Chúng ta sắp thoát thân...
Quả nhiên tiếng ầm ì mỗi lúc một lớn hơn, rồi chợt một luồng ánh sáng tràn vào hang.
Khối đá khổng lồ chặn cửa hang bỗng dịch chuyển sang một bên...
Văn Chí Hồng cùng với Trần Kim Yến vội nhảy vọt ra ngoài. Phía sau quần hào cũng nối tiếp nhau ào ào chạy ra.
Dẫn đầu đám người là Từ Huyền đại sư, kế đến là Huỳnh Thiên Đạo, Lâm Chí Trung rồi Chưởng môn các phái khác. Trông thấy Văn Chí Hồng đã đứng ở ngoài rồi, Từ Huyền đại sư chắp tay trước ngực rồi nói:
- A di đà Phật! Lời thí chủ nói quả không sai. Ơn này của Triệu thí chủ đối với quần hào thật là to lớn... Bần tăng xin có lời...
Văn Chí Hồng nói:
- Xin đại sư đừng có khách sáo như thế. Tại hạ chẳng có công ơn gì cả, người cứu mạng tất cả chúng ta là một vị cô nương khác, chúng ta đi tìm mau lên...
Từ Huyền đại sư khen phải... Mọi người theo con đường nhỏ dẫn lên núi. Văn Chí Hồng nói với Từ Huyền đại sư:
- Phân đà của Cửu Trùng môn chắc cũng gần đâu đây thôi. Hôm nay nhân dịp đông đủ quần hào, chúng ta nên tìm đến nơi, đại phá một phen.
Mọi người khen phải rồi cứ theo những lối mòn đi mãi, song tuyệt nhiên không phát hiện ra một điểm gì khác lạ hoặc chứng tỏ nơi đây có nhiều người tụ họp. Văn Chí Hồng kinh ngạc lẩm bẩm:
- Thật là quái lạ không lẽ nơi đây lại không có người ở. Mà Tiểu Thúy cũng không thấy đâu cả mới thật là lạ lùng... Hay...
Văn Chí Hồng sực nhớ tới hồi nãy lúc còn ở trong hang gã và Trần Kim Yến có leo lên cao tới một chỗ nào đó có khe hở thông ra ngoài, nơi Tiểu Thúy và Trương Tử Thành ngồi. Nếu tìm được chỗ đó thì hẳn Tổng đà của bọn chúng cũng gần đâu đấy thôi. Văn Chí Hồng chỉ lo lắng cho Tiểu Thúy không hiểu vì cứu quần hùng thoát nạn cô có bị bọn Cửu Trùng phát giác ra không...
Đi quanh co khá lâu mọi người bỗng đi tới sườn núi. Phía dưới là vực thẳm sương mù bao phủ không nhìn xuống dưới được... Chỗ này địa thế rất là kỳ lạ. Quả núi dường như bị tách làm đôi. Hai phần cách nhau bởi một cái khe khá rộng sườn núi lởm chởm đá nhọn. Từ Huyền đại sư dừng lại nói:
- Hết đường rồi, chúng ta không thể nào vượt qua chỗ này được... Không hiểu phía bên kia có người của Cửu Trùng môn hay không?
- Có... Có... Có...
Một tiếng nói vang dội cất lên. Thanh âm thật lớn khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên trước nội lực của người đó. Phía bên kia khe núi có một người mặc đồ chẽn màu đen mặt trùm kín bởi một miếng vải chỉ khoét lỗ hở hai con mắt.