Số lần đọc/download: 1580 / 71
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:28 +0700
Chương 8
Chào Leo. Có tin dữ. Tôi phải đi xuống miền Nam Tyrol. Bernhard đang nằm viện. Cảm nắng hay chứng gì đó tương tự, theo lời bác sĩ. Tôi phải đến đó đón lũ trẻ. Tôi nhức đầu quá. (Quá chén whiskey!). Cám ơn đã có một đêm tuyệt vời. Tôi cũng không biết “lừa dối” là gì. Tôi chỉ biết là tôi rất cần anh, cực kỳ cần anh, Leo ạ. Và gia đình tôi cần tôi. Tôi lên đường đây. Mai sẽ lên mạng. Hy vọng anh vẫn ổn sau một lượng đáng kể vang quê của Pháp… Hôm sau
Chủ đề: Mọi việc ổn cả Không có e-mail của Leo? Tôi chỉ muốn báo: cả nhà tôi về rồi. Bernhard cũng đi cùng. Bị suy tim mạch, nhưng anh ấy đã ra viện được rồi. Anh lên mạng đi Leo, lên đi!!!
2 tiếng sau Chủ đề: Kính gửi ô. Leike.
Kính thưa ông Leike, tôi phải ráng sức lắm để viết cho ông. Thú thực là tôi rất ngượng vì chuyện này, và viết thêm mỗi dòng là càng tăng thêm sự khó coi mà tôi tự đưa mình vào. Tôi là Bernhard Rothner, tôi tin là không cần phải tự giới thiệu cho ông rõ hơn nữa. Ông Leike, tôi có một lời cầu xin quan trọng gửi tới ông. Tôi nói ra lời cầu xin này sẽ làm ông sửng sốt hoặc thậm chí bị sốc. Nói xong, tôi sẽ cố gắng trình bày nguyên cớ cho ông hay. Tôi không phải là người văn hay chữ tốt, tiếc thay. Nhưng tôi sẽ nỗ lực dùng hình thức khá lạ lẫm này để nói ra tất cả những gì làm tôi bận tâm mấy tháng nay, những gì làm cuộc đời tôi từng bước trật khỏi đường ray, cuộc đời của tôi và của gia đình tôi, vâng, cả của vợ tôi nữa, tôi có thể đánh giá chính xác điều đó sau nhiều năm vợ chồng yên ấm. Và lời cầu xin của tôi là: ông Leike, ông hãy gặp vợ tôi! Ông hãy gặp cô ấy đi, để cơn ác mộng này chấm dứt! Chúng ta là người lớn cả rồi, tôi không có quyền ra lệnh cho ông. Tôi chỉ có thể cầu khẩn ông: hãy gặp vợ tôi đi! Tôi đau lòng vì thua kém và yếu thế. Ông hiểu tôi tự hạ nhục đến mức nào khi viết mấy dòng này. Ngược lại, ông không hề có sơ hở nào, thưa ông Leike. Ông chẳng có gì để phải tự trách mình. Và tôi, ngay cả tôi cũng chẳng dám trách gì ông, tiếc thay, tiếc thay tôi không trách được ông. Người ta không thể trách cứ một bóng ma. Ông là cái bóng vô hình, ông Leike ạ, không chạm tay vào được, ông không có thật, ông chẳng là gì khác ngoài hình ảnh tưởng tượng của vợ tôi, là ảo ảnh của cảm giác hạnh phúc vô bờ, là sự chếnh choáng phi thực, là tình yêu hư vô, được tạo nên bởi những con chữ. Trước ông, tôi bất lực, tôi chỉ có thể đợi đến khi số phận rủ lòng thương và biến ông thành một người bằng xương bằng thịt, một người có hình dạng, có ưu điểm và khuyết điểm, có chỗ để tấn công. Chỉ khi vợ tôi nhìn thấy ông ở dạng ấy, giống như cô ấy thấy tôi – một người có thể bị tổn thương, một tạo vật không hoàn hảo, một mẫu hình của sinh vật khiếm khuyết được gọi là con người – chỉ khi cô ấy đứng đối diện ông thì sức mạnh áp đảo của ông mới giảm sút. Chỉ khi đó tôi mới có cơ hội đương đầu với ông, thưa ông Leike. Chỉ khi đó tôi mới có thể tranh đấu giành lại Emma.
“Leo, đừng bắt tôi mở quyển album ảnh gia đình ra khoe”, vợ tôi đã có lần viết cho ông như thế. Giờ thì, thay vì cô ấy, tôi bị bắt buộc phải làm việc đó. Khi chúng tôi làm quen nhau, Emma 23 tuổi, tôi là giáo viên dương cầm của cô ấy ở Nhạc viện, già hơn cô ấy 14 tuổi, có gia đình êm ấm, là cha của hai đứa trẻ thiên thần. Một tai nạn giao thông đã biến gia đình tôi thành đống hoang tàn. Đứa con trai ba tuổi bị sang chấn tâm lý. Chị nó bị thương nặng. Bản thân tôi còn những tổn hại lưu lại. Mẹ của hai đứa đó, vợ tôi, Johanna: chết. Không có cây dương cầm thì tôi đã quỵ ngã. Nhưng âm nhạc là cuộc sống, chừng nào nó còn ngân vang thì chẳng có gì chết đi vĩnh viễn cả. Khi người ta là nhạc sĩ và đánh đàn thì người ta sống bằng các kỷ niệm, dường như đó là sự kiện hiển hiện trước mắt. Tôi đã bám vào đó để vươn dậy. Rồi còn cả các học viên của tôi nữa, đó là cớ để tôi quên lãng, đó là một công việc, là ý nghĩa. Vâng, và đột nhiên – Emma xuất hiện. Cô gái năng động, bừng bừng sinh lực, điệu đà và đẹp như tranh ấy bắt đầu gom nhặt những mảnh hoang tàn, hoàn toàn tự nguyện, không hy vọng hay trông đợi sự đền đáp nào. Những người phi thường ấy được đưa xuống hạ giới để chống lại nỗi buồn. Có rất ít người như thế. Tôi không biết mình đã làm gì để được may mắn nhường ấy, song đột nhiên tôi có cô ấy bên mình. Hai đứa trẻ chạy đến, và tôi, tôi say đắm mối tình sét đánh. Còn Emma? Ông Leike, bây giờ chắc ông sẽ tự hỏi: còn Emma thì sao? Phải chăng cái cô sinh viên 23 tuổi ấy cũng đắm đuối tương tự, vì lý do nào đấy mà lao vào chàng Don Quijote đã ngót nghét bốn chục và ngày đó chỉ còn sống được nhờ các phím đàn và nốt nhạc? Câu hỏi này tôi không trả lời được cho ông và cả cho chính tôi. Phần nào vì cô ấy khâm phục tài năng của tôi chăng (ngày đó tôi là nghệ sĩ biểu diễn rất thành đạt)? Bao nhiêu phần trăm trong đó là thương hại, là cảm thông, là thiện chí muốn giúp đỡ, là khả năng hiện diện trong thời khắc bi thương? Tôi đã nhắc cô ấy nhớ đến người cha ruồng bỏ gia đình từ sớm chăng? Hay cô ấy đã yêu thương con bé Fiona và thằng Jonas quá mức? Bao nhiêu hưng phấn của tôi đã phản chiếu trong cô ấy, và cô ấy yêu tình yêu mãnh liệt của tôi đối với cô ấy chứ chẳng phải yêu tôi? Trong chừng mực nào cô ấy hài lòng với niềm tin rằng tôi không bao giờ làm cô ấy thất vọng vì một phụ nữ khác, hài lòng với sự khả tín kéo dài suốt đời, hài lòng với tính chung thủy vĩnh viễn của tôi mà cô luôn tin chắc? Thưa ông Leike, hãy tin tôi đi, lẽ ra tôi không bao giờ dám mon men lại gần cô ấy, nếu tôi không cảm nhận được muôn vàn cảm xúc do cô ấy đưa đến cho tôi, nó cũng mạnh mẽ hệt như từ phía tôi đến với cô ấy. Emma hướng đến tôi và lũ trẻ rõ mồn một, muốn là một phần trong thế giới của bố con chúng tôi, và đã thành một phần trong thế giới của bố con chúng tôi, phần tiêu biểu, phần quyết định, phần trung tâm. Hai năm sau chúng tôi làm lễ cưới. Đã tám năm trôi qua kể từ ngày ấy. (Xin lỗi, tôi đã làm hỏng trò trốn tìm của ông bằng cách lộ ra một trong hàng nghìn điều bí mật: cô “Emmi” mà ông biết, năm nay mới 34 tuổi). Không ngày nào trôi qua mà tôi hết ngạc nhiên khi thấy sắc đẹp trẻ trung và sinh động ấy bên cạnh mình. Và ngày nào tôi cũng run rẩy đợi chuyện đó xảy ra: một chàng trai trong đám đông những người say mê theo đuổi cô ấy, Emma sẽ nói: “Bernhard, em đã yêu người khác. Chúng ta sẽ tiếp tục ra sao đây?” Ác mộng đó không xuất hiện. Nhưng một ác mộng tồi tệ hơn đã xảy ra. Ông, thưa ông Leike, cái “thế giới bên ngoài” trầm lặng. Ảo tưởng tình yêu qua e-mail, cảm xúc liên tục trào dâng, khát vọng nảy nở, đam mê không được thỏa mãn, tất cả đều hướng về một mục đích có vẻ như có thực, một mục đích tối thượng liên tục bị hoãn, cuộc gặp gỡ của mọi cuộc gặp gỡ nhưng không diễn ra, vì nó sẽ phá tan quy mô của hạnh phúc dưới trần gian, sự thỏa mãn hoàn hảo, không điểm kết, không kỳ hạn, chỉ được trải nghiệm trong óc. Đứng trước nó, tôi bất lực. Thưa ông Leike, từ khi “có” ông, Emma như thành một người khác. Cô ấy trở nên lơ đễnh và xa cách tôi. Ngồi hàng tiếng trong phòng mình và nhìn đăm đăm vào máy tính, vào vũ trụ của mơ mộng. Cô ấy sống trong “thế giới bên ngoài” của mình, sống với ông. Khi cô ấy sung sướng mỉm cười, nụ cười ấy đã từ lâu không dành cho tôi nữa. Cố hết sức thì cô ấy cũng giấu được sự thất thần ấy trước lũ trẻ con. Tôi nhận thấy cô ấy bồn chồn ra sao khi phải ngồi lâu lâu cạnh tôi. Ông có hiểu ra nỗi đau ấy không? Tôi đã cố lấy sự bao dung phi thường để vượt qua giai đoạn này. Emma không bao giờ được phép cảm thấy bị tù túng khi sống với tôi. Chưa bao giờ có chuyện ghen tuông giữa hai chúng tôi. Nhưng đột nhiên tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Chẳng có gì, chẳng có ai, không có thực thể nào, không có vấn đề hiện hữu, không có một vật lạ hiện ra – cho đến khi tôi dò được căn nguyên. Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ được, vì đã tha hóa đến mức này: tôi đã vào phòng Emma dò xét. Và rốt cục, trong một ngăn bí mật, tôi tìm thấy một cặp giấy, khá dày, chứa đầy thư từ: toàn bộ số e-mail của cô ấy trao đổi với một Leo Leike nào đó, được in ra cẩn thận, từng trang một, từng tin một. Tay tôi run rẩy khi copy lại những lá thư ấy, sau đó tôi đã cất được chúng đi mấy tuần liền mà không ngó đến. Chúng tôi đã có mấy tuần nghỉ hè vô cùng khổ ải ở Bồ Đào Nha. Đứa nhỏ bị ốm, đứa lớn yêu mê mệt một tay giáo viên dạy thể thao. Vợ tôi và tôi im lặng hai tuần liền, nhưng người này cố ra vẻ với người kia là tất cả đều ổn, như mọi khi vẫn thế, như phải thế, như thói quen ra lệnh cho chúng tôi thế. Rồi tôi không nhịn được nữa. Tôi đem theo cặp giấy nọ khi đi du lịch lữ hành – và trong một cơn tự hành hạ và sung sướng được tự đem dao xẻ thịt mình, tôi đọc hết các e-mail trong một đêm. Từ khi vợ đầu tiên của tôi qua đời, tôi chưa phải chịu sự hành hạ tâm hồn nào lớn, ông có thể tin tôi. Khi đọc xong, tôi không ra khỏi giường được nữa. Con gái tôi gọi cấp cứu, người ta đưa tôi vào viện. Hôm kia vợ tôi đến đó đón tôi về. Giờ thì ông đã rõ mọi chuyện. Thưa ông Leike, ông hãy gặp Emma đi! Bây giờ tôi đến đỉnh cao thảm hại của sự tự hạ nhục: vâng, ông gặp cô ấy đi, qua đêm với cô ấy đi, làm tình với cô ấy đi! Tôi biết, ông sẽ muốn làm chuyện đó. Tôi “cho phép” ông. Ông có sự ưng thuận của tôi, qua đó tôi giải phóng ông khỏi mọi cắn rứt lương tâm, tôi không coi đó là lừa dối. Tôi cảm thấy Emma không chỉ tìm sự gần gũi tinh thần với ông, mà cả gần gũi thân thể, cô ấy muốn “biết”, cho rằng mình cần nó, đòi hỏi nó. Đó là sự kích thích, cái mới, chuyện đổi gió mà tôi không đem lại cho cô ấy được. Đã có rất nhiều đàn ông mê Emma, nhưng tôi chưa thấy cô ấy bị lôi cuốn về tình dục với một người duy nhất trong số họ. Sau đó tôi đọc các e-mail cô ấy viết cho ông. Và tôi đột ngột nhận ra, lòng ham muốn của cô ấy có thể mạnh đến chừng nào, khi nó được một cá nhân “thích hợp” thức dậy. Ông, thưa ông Leike, là người được chọn. Tôi gần như mong muốn: ông hãy làm tình một lần với cô ấy! MỘT LẦN – (tôi chọn những chữ hoa nhấn mạnh để viết ra điều này, giống vợ tôi). MỘT LẦN. CHỈ MỘT LẦN! Ông hãy coi đó là mục đích của sự đam mê mà ông đã dùng ngòi bút xây dựng nên. Ông hãy dùng nó để ấn định điểm kết. Ông hãy tạo ra đỉnh cao của cuộc trao đổi e-mail – rồi sau đó dừng tay. Ông, hỡi người ngoài hành tinh, người vô hình vô ảnh, hãy trả lại vợ tôi cho tôi! Ông hãy phóng thích cô ấy. Ông hãy đưa cô ấy trở lại mặt đất. Ông hãy để gia đình chúng tôi tiếp tục tồn tại. Ông làm việc này không về chiều ý tôi, cũng chẳng vì các con tôi. Ông hãy làm việc đó cho Emma, vì Emma. Tôi xin ông!
Giờ tôi đi đến đoạn kết lời cầu cứu nhục nhã và đau đớn, lời cầu xin khủng khiếp. Một lời cầu xin cuối cùng, thưa ông Leike. Ông đừng để lộ tôi. Ông hãy để tôi bên ngoài câu chuyện của hai người. Tôi đã lạm dụng lòng tin của Emma, tôi đã phản bội cô ấy, tôi đã đọc thư riêng, thầm kín của cô ấy. Tôi đã phải trả giá. Tôi sẽ không thể nhìn vào mắt cô ấy, nếu chuyện khuất tất này lộ ra. Cô ấy cũng sẽ không thể nhìn vào mắt tôi, nếu biết là tôi đã đọc thư. Cô ấy sẽ tự căm ghét mình và căm ghét tôi như nhau vì thế. Ông Leike, tôi xin ông, hãy tránh cho chúng tôi chuyện đó. Ông đừng để lộ lá thư này. Và một lần nữa: tôi xin ông! Bây giờ tôi gửi đến ông bức thư bạo liệt nhất mà tôi từng viết. Kính thư, Bernhard Rothner.
4 tiếng sau Trả lời:
Kính thưa ông Rothner, tôi đã nhận được e-mail của ông. Tôi không biết nên nói gì. Tôi thậm chí không biết có nên lên tiếng nói gì không. Tôi mất tinh thần. Ông không chỉ hạ nhục chính mình, mà ông còn làm cả ba chúng ta xấu hổ. Tôi phải suy nghĩ đã. Tôi sẽ ẩn mình một thời gian. Tôi không thể hứa với ông điều gì, hoàn toàn không. Kính chào ông. Leo Leike. Hôm sau
Chủ đề: Leo??? Leo, anh đâu rồi? Tôi liên tục nghe giọng anh. Luôn luôn một đoạn cũ: “Hắn nói với mình từ xưa đến nay như vậy sao?” Vậy là tôi biết quá rõ hắn nói thế nào. Nhưng: từ mấy hôm nay hắn không nói. Đêm hôm ấy anh đã vớ phải quá nhiều vang quê của Pháp chăng? Anh còn nhớ không? Anh đã mời tôi đến số 17 ngõ Hochleitner, tầng thượng 15”. Chỉ ngửi một lần thôi!” anh viết thế. Anh không tưởng tượng được, chỉ thiếu chút xíu nữa là tôi đến thật. Chưa bao giờ tôi tiến xa như vậy. Trong tâm trí, tôi ở bên anh mỗi ngày 24 tiếng. Vì sao anh không trả lời? Tôi đã bắt đầu lo rồi đấy.
Hôm sau Chủ đề: Leo????????
Leo, có chuyện gì? Anh viết cho tôi đi!! Emmi của anh.
Nửa tiếng sau Chủ đề: Gửi ô. Rothner
Kính thưa ông Rothner, tôi đề nghị một đổi chác nho nhỏ. Ông phải hứa với tôi một điều. Và tôi hứa sẽ đền đáp. Cụ thể: tôi hứa với ông sẽ không đả động gì đến chuyện ông viết thư và chuyện hậu trường cho vợ ông biết. Và ông phải hứa với tôi là KHÔNG BAO GIỜ ĐỌC MỘT E-MAIL DUY NHẤT NÀO NỮA của vợ ông gửi tôi hoặc của tôi gửi vợ ông. Tôi tin tưởng là nếu ông đã hứa thì sẽ giữ lời. Ngược lại thì ông cũng có thể chắc chắn rằng tôi đã hứa là làm. Nếu ông đồng ý, ông viết: có! Nếu không, tôi sẽ cho vợ ông biết rõ sự thực, cái sự thực lẽ ra là của ông và ông đã có thiện ý quẳng qua cho tôi. Kính chào. Leo Leike. 2 tiếng sau
Trả lời: Vâng, thưa ông Leike, tôi có thể hứa với ông điều đó. Tôi sẽ không đọc thêm e-mail nào không dành cho tôi nữa. Tôi đã đọc quá nhiều điều cấm rồi. Cho phép tôi đặt một câu hỏi: anh sẽ gặp vợ tôi chứ?
10 phút sau Trả lời:
Thưa ông Rothner, tôi không thể trả lời ông được. Và ngay cả khi có thể thì tôi cũng không trả lời. Theo ý tôi, với bức thư gửi đến tôi, ông đã phạm một sai lầm khủng khiếp, nó có thể được coi là triệu chứng của một cơ may lớn bị bỏ lỡ nhiều năm trong đời sống vợ chồng ông. Ông đã chọn nhầm địa chỉ khi viết thư ấy. Tất cả những gì đã kể cho tôi nghe, lẽ ra ông nên kể cho vợ thì hơn, và kể từ lâu rồi mới phải, kể ngay từ đầu. Tôi muốn khuyên ông: ông làm thế đi! Ngày xưa chưa làm được thì bây giờ làm! Ngoài ra, tôi xin ông đừng gửi e-mail cho tôi nữa. Tôi tin là nếu ông có gì phải nói với tôi thì ông đã nói hết rồi. Đã quá nhiều rồi. Chào ông. Leo Leike. 15 phút sau
Trả lời: Chào Emmi, tôi vừa đi công tác Cologne về. Xin lỗi, công việc bù đầu, tôi không tìm ra mấy phút rảnh để viết cho chị. Tôi hy vọng gia đình chị đều khỏe trở lại. Tôi sẽ tận dụng mùa này đang thời tiết tốt và đi du lịch vài hôm, xuống miền Nam, đến nơi nào đó mà không ai tìm được. Tôi nghĩ là tôi cần, tôi thấy kiệt sức quá rồi. Hôm nào quay lại tôi sẽ viết cho chị. Chúc chị những ngày hè tươi đẹp – và thật ít cánh tay trẻ con bị trật khớp. Vô cùng thân ái, Leo.
5 phút sau Trả lời:
Cô ấy tên gì? 10 phút sau
Trả lời: Ai tên gì?
4 phút sau Trả lời:
Leo! Xin anh đừng coi thường trí thông minh và sự mẫn cảm của tôi về chuyện Leo. Mỗi khi anh ngớ ngẩn đề cập đến các chuyến công tác bận bù đầu và tận dụng mùa thời tiết tốt, phàn nàn về kiệt sức, thông báo trốn đến nơi nào không ai tìm được và dọa sẽ có những ngày tươi đẹp đến với tôi, thì tôi biết y như rằng chỉ có một chuyện: MỘT CÔ GÁI! Cô ấy tên gì? Hay đó là – Marlene? 8 phút sau
Trả lời: Không, Emmi, chị nhầm đấy. Chẳng phải Marlene, cũng không có ai khác. Đơn giản là tôi phải lui vào hậu trường. Mấy tuần, mấy tháng vừa rồi đã làm tôi kiệt quệ. Tôi cần nghỉ ngơi.
1 phút sau Trả lời:
Nghỉ vì tôi. 5 phút sau
Trả lời: Nghỉ vì chính tôi! Vài hôm nữa tôi sẽ viết lại. Xin hứa!
3 ngày sau Chủ đề: Thiếu Leo!
Chào Leo, tôi đây. Tôi biết là anh không có mặt, anh đang nghỉ ngơi vì chính anh. Đó là nghỉ kiểu gì nhỉ? Ước gì tôi cũng biết làm. Chính tôi cũng rất cần nghỉ vì tôi. Nhưng thay vào đó là tôi bận bịu với chính tôi và tự làm mình kiệt quệ. Leo, tôi phải thú thật với anh. Nghĩa là: tất nhiên tôi không “phải”, và cũng không hay ho gì khi tôi thú thật, nhưng tôi bị đẩy vào tình thế này. Leo: dạo này tôi không hạnh phúc. Anh biết vì sao không? (Tôi đoán là anh cũng chẳng thèm biết, nhưng anh vẫn phải nghe thôi, xin lỗi). Tôi không hạnh phúc – khi thiếu Leo. Hạnh phúc của tôi bao gồm cả e-mail của Leo. Bất hạnh thay, hiện tại những e-mail ấy đang rất thiếu để tôi có hạnh phúc. Từ khi biết giọng anh, chúng còn thiếu gấp ba. Tối qua và vài tiếng trong đêm qua tôi ở cùng Mia. Cuộc gặp tốt đẹp đầu tiên với Mia từ nhiều năm nay. Và anh có biết vì sao không? (Thật tồi tệ, tôi biết, nhưng bây giờ anh cứ phải nghe). Cuộc gặp tốt đẹp vì rốt cục tôi cũng đến lúc bất hạnh. Mia nói, thực ra tôi cũng như mọi khi, nhưng lần này tôi đã thú thực, thú thực với chính mình và cả cô ấy. Cô ấy biết ơn tôi vì thế. Nghe buồn quá, phải không? Mia cả quyết, tôi đam mê anh một cách hi hữu, nghĩa là qua thư, Leo ạ. Cô ấy nói, giờ đây, nhìn một cách nào đó thì tôi không sống thiếu anh được, hay ít nhất là không hạnh phúc. Và cô ấy nói: thậm chí cô ấy hiểu được. Khủng khiếp quá, phải không? Trong khi thực sự là tôi yêu chồng tôi. Thật đấy. Tôi đã chọn anh ấy, anh ấy và các con anh ấy, anh ấy và các con tôi. Tôi muốn gia đình này chứ không ai khác, cho đến tận hôm nay vẫn thế. Ngày đó xảy ra một hoàn cảnh bi thảm, lần khác tôi sẽ kể cho anh biết. (Anh có nhận ra là tôi tự nguyện đem chuyện gia đình ra kể..). Bernhard chưa bao giờ làm tôi thất vọng và sẽ không bao giờ. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ! Anh ấy cho tôi tự do vô biên, đáp ứng mọi ước muốn của tôi. Anh ấy là một người có học, chịu hy sinh, trầm tính, dễ chịu. Dĩ nhiên với thời gian thì mọi thói quen đều trở nên nhàm chán. Ngày tháng đều đặn trôi đi, chẳng có gì bất ngờ. Chúng tôi quen nhau từng chân tơ kẽ tóc, không còn bí mật nào nữa. “Có thể đơn giản là cậu thiếu điều bí mật. Có thể cậu đã say mê một bí mật nghẹt thở”, Mia nói. “Tớ phải làm gì?”, tôi nói, “tớ không thể bỗng dưng biến Bernhard thành một bí mật nghẹt thở”.
Leo, anh nghĩ sao? Tôi có thể biến Bernhard thành một bí mật nghẹt thở được không? Người ta có thể biến tám năm cơm nước chợ búa thành một bí mật nghẹt thở được không? Ôi, Leo, Leo, Leo. Mấy hôm nay cái gì cũng nặng nề với tôi. Tôi không hứng. Tôi thiếu động lực. Tôi thiếu – Leo độc nhất vô nhị. Tôi không rõ chuyện này sẽ còn dẫn tới đâu. Tôi không muốn biết chút nào. Kệ xác. Quan trọng là sắp tới anh sẽ lại viết thư cho tôi. Anh hãy nhanh nhanh chấm dứt kỳ-nghỉ-vì-chính-mình đi. Tôi lại muốn cùng anh uống vang. Tôi lại muốn được anh muốn hôn. (Câu trúc trắc quá nhỉ?) Tôi không cần nụ hôn thực sự. Tôi cần một người trong một vài tình thế nhất định muốn hôn tôi ngay lập tức, muốn đến nỗi không còn cách nào khác là viết cho tôi biết. Tôi cần Leo. Tôi thấy mình quá cô đơn bên cạnh chai whiskey. Tôi uống nhiều whiskey, Leo. Anh có nhận ra không? Cuộc sống sẽ ra sao, với anh? Anh còn muốn hôn tôi ngay lập tức bằng được bao lâu nữa? Vài tuần, vài tháng, vài năm, mãi mãi? Tôi biết là không nên nghĩ như vậy. Tôi có gia đình hạnh phúc. Trong khi đó tôi lại cảm thấy bất hạnh. Tôi nghĩ đó là một mâu thuẫn. Mâu thuẫn đó là anh, Leo. Cám ơn anh đã lắng nghe tôi nói. Tôi uống một ly whiskey nữa. Chúc ngủ ngon, Leo, tôi nhớ anh lắm. Thậm chí tôi sẵn sàng nhắm mắt hôn. Vâng, tôi sẵn sàng. Ngay bây giờ.
2 ngày sau Chủ đề: Không một chữ
30 độ và không một chữ của người-nghỉ-ngơi-vì-chính-mình. Tôi biết, e-mail hôm kia là sát mức trần của đau đớn. Tôi đã bắt anh nghe quá nhiều, đúng không Leo? Anh hãy tin tôi, tội do whiskey! Whiskey và tôi. Tôi là những gì chứa trong tôi. Whiskey là thứ biến tôi ra thế này. Rất nhớ. Emmi. Hôm sau
Chủ đề: Gió Nam – và tôi vẫn trằn trọc lăn đi lăn lại trên giường. Một chữ cái duy nhất của Leo thôi, tôi sẽ thiếp đi ngay tắp lự. Chúc người-nghỉ-ngơi-vì-chính-mình thân mến của tôi ngủ ngon.
2 ngày sau Chủ đề: E-mail cuối cùng của tôi
E-mail không được phúc đáp cuối cùng của tôi! Leo, những gì anh đang làm: tàn nhẫn quá! Anh hãy chấm dứt đi, đau như vỡ tim. Gì cũng được, trừ im lặng. Hôm sau
Chủ đề: Thư phúc đáp Emmi thân mến, tôi đã chỉ cần vài tiếng đồng hồ để ra một quyết tâm khả dĩ thay đổi cả cuộc đời mình. Nhưng tôi cần những chín ngày để báo cho chị biết hệ quả. Emmi, vài tuần nữa tôi qua sống ở Boston, ít nhất trong hai năm tới. Ở đó tôi sẽ phụ trách một nhóm dự án của trường đại học. Công việc này, xét cả về phương diện khoa học lẫn tài chính, cực kỳ hấp dẫn. Tình cảnh của tôi cho phép tôi quyết định ngẫu hứng như vậy. Tôi có ít thứ để bỏ lại sau lưng. Hình như trong gia đình tôi có trong máu ý chí muốn đôi khi thay đổi châu lục. Tôi sẽ nhớ một số bạn thân. Tôi sẽ nhớ em gái tôi, Adrienne. Và tôi sẽ nhớ: Emmi. Vâng, đặc biệt nhớ Emmi.
Tôi còn một quyết định thứ hai nữa. Nghe rất bạo liệt, đến nỗi tay tôi run lên khi viết cho chị thông báo ấy, ngay sau hai chấm: tôi chấm dứt quan hệ e-mail giữa chúng ta. Emmi, tôi phải cho chị ra khỏi trí óc. Chị không thể hằng ngày là ý nghĩ đầu tiên và ý nghĩ cuối cùng của tôi cho đến khi tôi trút hơi thở cuối cùng được. Vì thế thì bệnh hoạn quá. Chị đã “yên bề”, chị có gia đình, chị có công việc, thử thách, trách nhiệm. Chị yêu mến nó, cái thế giới của chị, nơi chị hạnh phúc – chị đã cho tôi hiểu rõ điều đó. (Cái hỗn hợp có độ cồn cao giữa khát vọng và whiskey đôi khi làm người ta viết ra tâm trạng bất hạnh, như trong e-mail cuối của chị, nhưng chậm nhất là khi thức dậy hôm sau sẽ bay mất). Tôi tin rằng chồng chị yêu chị, như một người chồng sau chừng ấy năm chung sống còn có thể yêu vợ mình. Cái mà chị thiếu, có lẽ chỉ là một thoáng phiêu lưu ngoại hôn trong đầu, một thoáng mỹ phẩm trong ngày thường đã tẩy trang. Đó là cơ sở của thiện cảm chị dành cho tôi. Đó là nền tảng của quan hệ chữ nghĩa giữa chúng ta. Về lâu dài, nó gây nhiều đảo lộn hơn làm phong phú cho đời chị. Còn về tôi: Emmi, tôi 36 tuổi (giờ thì chị biết rồi nhé). Tôi không dự định chia sẻ cả cuộc đời với một phụ nữ chỉ còn tự do cho tôi trong hộp thư. Boston cho tôi dịp để khởi đầu mới. Đột nhiên tôi lại có hứng làm quen một cô gái theo cách bình thường, bình thường đến mức tẻ nhạt: thoạt tiên nhìn thấy cô ấy, rồi nghe thấy tiếng cô ấy, rồi ngửi mùi cô ấy, rồi có thể hôn cô ấy. Và một lúc nào đó sau này, có lẽ tôi cũng viết cho cô ấy một e-mail. Đó là con đường ngược với chúng ta đã đi qua, tuy (đã và đang) cực kỳ hồi hộp nó sẽ chẳng dẫn đến đâu cả. Tôi phải phá cái rào cản của tôi trong đầu. Hàng tháng trời, tôi nhìn thấy Emmi trong mỗi cô gái đẹp tình cờ gặp ngoài phố. Nhưng không ai trong họ có thể thực sự sánh nổi Emmi, không ai dám cạnh tranh với Emmi, vì Emmi-chính-cống không tồn tại ngoài đời, bị cô lập khỏi xã hội, xa lắc, chỉ dành riêng cho mình tôi trong computer. Ở đó Emmi đón tôi từ chỗ làm. Ở đó Emmi đợi tôi trước, sau hay trong bữa sáng. Ở đó, sau một buổi tối dài bên nhau, Emmi chúc tôi ngủ ngon. Rất thường xuyên Emmi ở lại đến tận bình minh bên tôi, trong phòng, trên giường, núp kín dưới chăn cạnh tôi. Nhưng nói cho cùng thì tôi không bao giờ với tới được, chiếm hữu được Emmi. Hình ảnh Emmi trong vắt và mỏng mảnh, sẽ không chịu nổi ánh mắt thật của tôi mà không nứt vỡ. Emmi nhân tạo này tinh xảo đến mức tan biến ngay khi tôi thực sự chạm tay vào. Thực tế chẳng bằng khoảng trống giữa các chữ cái mà hằng ngày tôi vẫn viết ra làm phương tiện đón cô ấy về bên tôi. Thổi một hơi là biến mất.
Vâng, Emmi, giờ của tôi đã điểm: tôi sẽ đóng hộp thư, tôi sẽ thổi vào bàn phím, tôi sẽ gập màn hình xuống. Tôi sẽ chia tay chị. Leo của chị.
Hôm sau Chủ đề: Chia tay như vậy sao?
Đó là thư cuối của anh sao? Không thể thế được! Thế thì tôi mất lòng tin vào e-mail cuối. Kìa Leo! Tôi không mong đợi một tác phẩm hài hước kiệt xuất, khi anh đánh bài chuồn. Nhưng sao lại cay đắng bi thảm đến thế? Chia tay như vậy sao? Tôi phải hình dung ra khuôn mặt nào của anh khi đang sầu thảm thổi vào bàn phím? Vâng, được thôi, dạo này tôi hơi chán đời. Tôi cũng đã bắt đầu nói năng linh tinh. Tâm tính vốn nhẹ như lông hồng của tôi, đôi khi nặng như một tảng bê tông. Ừ, tôi bê theo người một bao thư điện tử khổng lồ của chúng ta. Tôi đã hơi mê quý ngài Vô Danh, đúng vậy. Hai chúng ta đều không đẩy nổi nhau triệt để ra khỏi trí óc, đúng vậy. Nhưng chẳng có lý do gì để từ đó biến thành Tristan và Iseult của thế giới ảo. Nếu anh đi Boston thì anh đi Boston. Nếu anh chấm dứt quan hệ qua e-mail với tôi thì anh chấm dứt. Nhưng đừng chấm dứt kiểu ẤY!!! Vì nó thấp hơn tầm viết lách và cảm xúc của anh, và thấp hơn tư cách của tôi, bạn thân ạ. Thổi vào bàn phím, trời ơi, Leeeeo! Sến quá! Liệu tôi có phải nghĩ: “Hắn nói với mình từ xưa đến nay như vậy sao?”
Anh hãy chứng minh đó không phải là e-mail cuối cùng viết cho tôi. Tôi mong đợi ở điểm kết một cái gì tích cực, bất ngờ, một cú ra đi hoành tráng, một nút thắt hay. Ví dụ, anh nói: “Và cuối cùng, tôi đề nghị chúng ta hãy gặp nhau!”. Ít nhất cũng là một chấm dứt vui tươi. (Thế nhé, bây giờ tôi dừng tay để khóc, nếu anh cho phép). 5 tiếng sau
Trả lời: Emmi thân mến, và cuối cùng, tôi đề nghị chúng ta hãy gặp nhau!
5 phút sau Trả lời:
Anh không nghiêm túc. 1 phút sau
Trả lời: Có chứ. Tôi không lấy chuyện này ra đùa, Emmi ạ.
2 phút sau Trả lời:
Tôi nên hiểu chuyện này ra sao đây, Leo? Hứng chí à? Tôi đã đưa một gợi ý tốt à? Tôi đã cải hóa anh từ kịch gia sầu thảm thành cây bút châm biếm hiện thực rồi sao? 3 phút sau
Trả lời: Không, Emmi, đây không phải cơn hứng, mà là một chủ ý đã được suy nghĩ kỹ. Chị chỉ nhanh chân hơn tôi mà thôi. Vậy nhắc lại lần nữa: Emmi, tôi thích để quan hệ e-mail của chúng ta từ từ chấm dứt với một cuộc gặp gỡ. Đây là buổi gặp duy nhất, trước khi tôi chuyển đến Boston.
50 giây sau Trả lời:
Buổi gặp duy nhất? Anh mong đợi gì? 3 phút sau
Trả lời: Nhận thức. Yên lòng. Thoải mái. Rõ ràng. Tình bạn. Giải mã một câu đố quá quy mô về nhân cách được xây dựng bằng con chữ, nhưng không chữ nào tả nổi. Phá rào cản. Cảm giác tốt lành sau đó. Bí quyết tốt nhất để cưỡng cơn gió bấc. Hồi kết xứng tầm của một quãng đời sôi sục. Đáp án đơn giản cho hàng nghìn câu hỏi phức tạp còn để ngỏ. Hay, như chính chị từng nói: “Ít nhất cũng là một chấm dứt vui tươi”.
5 phút sau Trả lời:
Nhưng có thể sẽ chẳng vui tươi chút nào. 45 giây sau
Trả lời: Phụ thuộc vào cả hai chúng ta.
2 phút sau Trả lời:
Vào cả hai chúng ta? Hiện tại mới chỉ có một mình anh, Leo. Tôi hoàn toàn chưa nói “đồng ý” với lần gặp cuối cùng, và, thú thật, còn khá xa quyết định đó. Tôi muốn biết nhiều hơn về cuộc-gặp-mặt-lần-đầu-cũng-là-lần-cuối kỳ cục này. Anh muốn gặp tôi ở đâu? 55 giây sau
Trả lời: Như chị muốn, Emmi.
45 giây sau Trả lời:
Ta sẽ làm gì? 40 giây sau
Trả lời: Như chúng ta muốn.
35 giây sau Trả lời:
Chúng ta muốn gì? 30 giây sau
Trả lời: Cái gì đến sẽ đến.
3 phút sau Trả lời:
Tôi nghĩ là e-mail từ Boston hay hơn. Không việc gì phải đợi xem ai trong chúng ta muốn gì. Ít nhất là tôi đã biết mình muốn, và muốn gì: e-mail từ Boston.
1 phút sau Trả lời:
Emmi, tôi không viết e-mail cho chị từ Boston. Tôi muốn chấm dứt thực sự. Tôi tin tưởng sẽ tốt cho cả hai chúng ta. 50 giây sau
Trả lời: Anh nghĩ là sẽ còn viết e-mail cho tôi bao lâu nữa?
2 phút sau Trả lời:
Đến khi chúng ta gặp nhau. Trừ phi chị nói là chị tuyệt đối không muốn gặp tôi. Đó cũng là một dạng câu kết. 1 phút sau
Trả lời: Anh gây sức ép với tôi, sư phụ Leo ạ! Thêm nữa, anh viết khá thô. Anh đọc lại thư cuối của anh mà xem. Tôi không tin là sẽ muốn gặp cái người ăn nói như vậy. Chúc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau Chủ đề:
Chào Leo. Tôi NHẤT ĐỊNH KHÔNG gặp anh trong tiệm Cà phê Huber ở hội chợ. 1 tiếng sau
Trả lời: Không ai ép chúng ta cả. Nhưng tại sao không?
1 phút sau Trả lời:
Ở đó dễ chạm trán nhiều đồng nghiệp và người quen ngẫu nhiên. 2 phút sau
Trả lời: Chẳng có gì ngẫu nhiên hơn mối quen biết của hai chúng ta.
50 giây sau Trả lời:
Đó có phải là quan điểm của anh khi lập quan hệ với tôi, phát triển nó và nay muốn chấm dứt? Nếu vậy thì ta nên quên luôn cuộc gặp ngẫu nhiên và hời hợt đó đi. Hôm sau
Chủ đề: Leo, anh làm sao vậy? Vì sao bỗng dưng anh viết giọng phũ và thiếu xây dựng như vậy? Vì sao anh bỉ thị “chuyện chúng ta” như vậy? Anh cố tình tỏ ra thật vô cảm và ác ý hay sao? Anh muốn làm cho tôi thích chấp nhận hồi kết hay sao?
2 tiếng rưỡi sau Trả lời:
Xin lỗi, Emmi, tôi đang tuyệt vọng cố đẩy “chuyện chúng ta” khỏi tâm trí. Tôi đã giải thích cho chị vì sao việc này cần thiết cho tôi. Tôi biết là e-mail của tôi từ khi có “Boston” cực kỳ khô khan. Tôi không hề thích viết như vậy, nhưng tôi ép mình làm thế. Tôi không muốn đầu tư thêm vào cảm xúc bằng chữ nghĩa vào “chuyện chúng ta” nữa. Tôi không muốn xây lên thêm, trước khi để nó sụp đổ. Tôi thực sự muốn một cuộc gặp này nữa thôi. Tôi tin là sẽ tốt cho cả hai chúng ta. 2 phút sau
Trả lời: Nhưng nếu sau cuộc gặp này chúng ta muốn gặp nhau lần nữa?
4 phút sau Trả lời:
Về phần mình, tôi có thể loại trừ khả năng đó. Nghĩa là: tôi đã loại trừ. Tôi muốn gặp chị một lần duy nhất này để chấm dứt “chuyện chúng ta” một cách xứng đáng trước khi tôi đi Mỹ. 15 phút sau
Trả lời: Anh hiểu thế nào là “chấm dứt một cách xứng đáng”? Hay nói cách khác: anh muốn tôi nghĩ thế nào về anh sau cuộc gặp này:
1) rất dễ thương, nhưng còn xa mới thú vị như khi viết. Nếu vậy, tôi có thể yên tâm và thanh thản xóa anh khỏi mọi thư mục của đời tôi. 2) vì nhân vật chán ngắt này mà mình đã sống “lạc luồng” một năm liền hay sao?
3) người đàn ông lý tưởng để ngoại tình. Tiếc là người ấy lại nhảy qua bên kia đại dương. 4) ôi cực đỉnh! Một đêm ngây ngất! Mấy tháng trời viết e-mail quả là bõ công. Xong, chấm hết. Bây giờ lại có thì giờ chăm sóc Jonas.
5) trời ơi, lẽ ra ta phải cưới anh mới đúng! Vì anh, ta sẵn sàng cho Bernhard nghỉ khỏe và bỏ rơi cả gia đình. Tiếc thay, anh lại bỏ ta đi về hướng Hoa Kỳ và không chịu viết e-mail từ đó về. Nhưng ta sẽ đợi anh! Mỗi ngày ta thắp một ngọn nến cho anh! Ta sẽ cùng các con đưa tên anh vào lời cầu nguyện, cho đến ngày anh quay về trong hào quang chói lọi… 3 phút sau
Trả lời: Tôi sẽ nhớ miệng lưỡi độc địa của chị, Emmi!
2 phút sau Trả lời:
Tôi có thể cho anh một thùng miệng lưỡi độc địa của tôi để đem đi Boston, Leo. Tôi còn khá dư dả mà. Nhân dịp chia tay ra đi chính thức, anh muốn diễn kiểu người nào? 5 phút sau
Trả lời: Tôi sẽ không diễn kiểu người nào cả. Tôi sẽ vẫn là tôi như mọi khi. Và chị sẽ thấy tôi như tôi vẫn thế. Ít nhất là chị sẽ thấy tôi như chị vẫn tin rằng tôi như thế. Hoặc chị sẽ thấy tôi như chị vẫn ước gì tôi được như thế.
1 phút sau Trả lời:
Và tôi sẽ muốn gặp anh lần nữa? 45 giây sau
Trả lời: Không.
35 giây sau Trả lời:
Tại sao không? 50 giây sau
Trả lời: Vì không thể.
1 phút sau Trả lời:
Mọi chuyện đều có thể. 45 giây sau
Trả lời: Chuyện này thì không. Vì ngay từ đầu đã không thể.
55 giây sau Trả lời:
Về sau người ta hay thấy những điều có thể mà ngay từ đầu được coi là không thể. Thậm chí nhiều khi không phải là khả năng xấu nhất. 2 phút sau
Trả lời: Đáng tiếc, Emmi. Khả năng chị muốn gặp lại tôi sẽ không có. Rồi chị sẽ thấy.
1 phút sau Trả lời:
Tại sao tôi sẽ phải muốn thấy như thế? Nếu tôi biết là sau lần gặp đầu tiên tôi không muốn gặp anh lần nữa, thì tại sao tôi còn đi gặp anh làm gì? 2 phút sau
Chủ đề: Gửi ông Leike Kính thưa ông Leike, chúng tôi đang trải qua những ngày tệ hại. Nếu chuyện này không chấm dứt thì vợ chồng tôi sẽ tan vỡ. Tôi không tin là ông lại muốn thế. Xin ông hãy đi gặp vợ tôi và đừng viết cho cô ấy nữa. (Tôi thề là tôi không biết hai người viết gì cho nhau, tôi cũng không hề muốn biết nữa, tôi chỉ muốn chuyện này chấm dứt cho xong). Kính chào, Bernhard Rothner.
3 phút sau Trả lời:
Emmi, chị phải tự biết, vì sao chị muốn gặp tôi (nếu chị muốn). Tôi chỉ có thể nói với chị rằng tôi muốn gặp chị! Tôi cũng đã giải thích cặn kẽ lý do. Chào thân ái, và chúc buổi tối tốt lành, Leo. 1 phút sau
Trả lời: Leo Leike lạnh-như-băng ơi. “Hắn nói với mình từ xưa đến nay như vậy sao?” Kể cũng buồn thật đấy.