Nguyên tác: Soon She Must Die
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Chương 7
A
nh về sớm thế - Jane vừa nói vừa ngẩng lên khỏi cuốn sách đang đọc.
- Ông Quick đưa anh về.
- Tốt quá. Em nghĩ ông ấy là một ông già tốt bụng.
- Ông ấy sống một mình phải không, em có biết không? - Robert hỏi.
- Em nghĩ thế. Ông ấy góa vợ.
Họ nói chuyện về Raymond Quick một cách thân trọng, và cố không nhắc đến Rosamund. Robert linh cảm thấy thế.
- Công ty đã tìm cho em một việc khác vào ngày mai à? - Anh cố gắng hỏi với giọng bình thường.
- Phục vụ cho bệnh viện - cô trả lời cũng với giọng mọi khi - Trong một vài tuần. Bây giờ về và nghe khối chuyện ngồi lê thì cũng hay đấy.
Anh cảm thấy vô cùng khoan khoái và thanh thản với một chút phân vân tự hỏi không biết có phải cô lại đang nghĩ ra một trò gì mới không.
- Em đang đọc gì đấy? - anh hỏi.
- Đọc lại ý mà - Cô giơ quyển sách lên để anh có thể đọc được tên sách ngoài bìa: Jude- kẻ vô danh. - “Có gì đó rất giống nhau giữa anh và Jude - cô nói với giọng chòng ghẹo như mọi khi.
- Ngờ nghệch? hay yếu đuối?
- Có thể cả hai.
Cô lại cắm mắt vào đọc tiếp và Robert bắt đầu thu nhặt sách báo mà anh sẽ phải dùng để dạy học ngày hôm sau.
- À, tiện thể - anh nói - anh thông báo với em, cậu học sinh Mỹ của anh, Mike, đã chọn một lô sách cho chương trình A. Bọn anh chắc chắn sẽ nghiên cứu về Henry James. Không phải là quyển Quảng trường Washington, mà là quyển Những cánh chim câu. Anh chưa bao giờ đọc quyển này và trông có vẻ khá xương đấy. Vì vậy, anh sẽ rất cảm động nếu em có thể giúp gì được cho anh.
- Tất nhiên rồi, anh yêu - cô vừa thì thầm vừa liếc mắt khỏi cuốn sách đang đọc.
Robert hơi không bằng lòng vì cô đã không vồn vã trước sự chuyển biến của anh để giữ cho cuộc nói chuyện của họ tiếp tục với chủ đề an toàn về văn học, nhưng lần về nhà này đỡ khó xử hơn nhiều so với anh đã tưởng tượng đến nỗi cái cảm giác bức bối chế ngự anh gần như đã tan biến hẳn.
Vài ngày trôi qua như thế. Chiều thứ Tư ấm một cách ngoại lệ so với cùng thời kỳ này trong năm, anh đến tòa nhà Willoughby và được bà y tá Patterson chào đón một cách niềm nở.
- Bà Warley xin lỗi không đến tiếp chuyện anh - bà nói - bà ấy đang nghỉ trên nhà. Bây giờ bà ấy phải trông nom Rosamund vào buổi tối, anh thấy đấy, mặc dù cũng chẳng phải làm gì nhiều, nhưng có lẽ chuông gọi làm cho bà ấy mất ngủ.
Nỗi lo âu về Rosamund mà Robert vẫn cảm thấy khi người trông nom nàng là bà cô Warley đã nhanh chóng được giải tỏa bởi sự sôi nổị vui vẻ của Angela Patterson.
- Anh sẽ ngạc nhiên cho mà xem - bà ta nói khi họ tới cửa phòng Rosamund - Chuẩn bị tinh thần nhé.
Anh không ngạc nhiên mà cũng không thực sự tin vào mắt mình.
Rosamund đang đứng tựa mình bên khung cửa mở kiểu Pháp. Nàng mặc chiếc váy thụng màu xanh sẫm, vai choàng một chiếc khăn san trắng. Lúc họ mở cửa vào thì nàng đang đứng nhìn ra vườn và một ý nghĩ bỗng lướt qua: Robert có cảm tưởng rằng anh thấy nàng sau ánh đèn sân khấu: xa vời và không thế tới được. Rồi anh nghĩ: đây chính là nàng trước khi bị ốm, dong dỏng cao, mảnh mai và duyên dáng từ dáng đứng, bước đi.
- Nhanh lên anh - nàng gọi - Em không thể đứng đây lâu hơn nữa được đâu.
Anh chạy tới và vòng tay ôm lấy nàng, nàng tựa hẳn người vào anh và họ chậm rãi bước xuống những phiến đá lát đường.
- Đừng nói nhiều - anh thuyết phục – Để sức mà thở. Nói chuyện với anh sau cũng được.
Nàng bóp chặt tay anh tỏ ý đồng tình.
Họ chầm chậm đi về phía bãi cỏ và về phía cây ngô đồng, xung quanh nó là những bụi thủy tiên và nghệ tây vàng nở rộ. Sau đó họ rẽ sang phía những bụi cây, nàng đưa tay lên khẽ chạm vào những búp lá xanh mơn mởn trên một bụi tử đinh hương và những nhành cây đầu xuân. Có một lúc nàng cúi gục xuống đến nỗi Robert sợ rằng nàng sẽ ngã mất, và anh tự hỏi liệu có nên đưa nàng đến tất cả những chỗ mà nàng muốn đến hay không. Nhưng rồi anh nhớ ra là nàng đã mong chờ được cảm nhận những ngọn cỏ dưới chân biết bao nên anh quyết định cứ để yên.
Điều đó có giá trị riêng của nó, cho dù nó giết nàng đi nữa. Hãy cứ để cho Rosamund quyết định.
Nàng kéo anh đến một góc vưòn nơi có một chiếc xích đu cũ treo trên cành cây dẻ ngựa, chạm tay vào sợi dây thừng và mỉm cười với anh.
Đó là nơi nàng vẫn chơi đùa khi còn bé, anh nghĩ trong lúc mỉm cười với nàng.
Rồi nàng chỉ tới một cái lều cũ trong vườn làm bằng những tấm gỗ sơn màu xanh lá cây thẫm với những dây hoa thường xuân bò lan um tùm trên mái. Một hồi tưởng khác, anh nghĩ. Vừa lúc họ dừng lại ngắm căn lều nhỏ thì cửa bật mở, một ông già mang cái cào đi ra. Ông đứng sững lại như trời trồng khi thấy Rosamund, và chằm chằm nhìn nàng như thể trông thấy ma.
- George - Rosamund thì thầm và dường như còn muốn nói gì thêm nữa nhưng không được.
- Mỗi lần tôi đến gần cửa sổ phòng cô - ông già nói - tôi cứ tự nhủ, có thể cửa sẽ mở và cô chủ sẽ bước ra. Có thể vào mùa xuân, tôi tự bảo với mình thế - Ông chớp chớp mắt - Và điều đó đã xảy ra. Cô đây rồi.
Anh cảm nhận được Rosamund đang run bần bật trong vòng tay anh đỡ.
- Phải, cô ấy đây - anh nói - Nhưng tôi nghĩ lần đầu tiên như thế là đủ rồi, chúng tôi phải đi vào đây.
Anh phải nói thế. Rosamund sắp qụy rồi. Nàng có thể đương đầu với cảm xúc trào dâng khi gặp những bông hoa, chứ không phải là sự hiện diện của sự xúc động do con người đem lại như thế này. Nó làm tan vỡ cố gắng cuối cùng của nàng. Họ không phải đang dạo bước trên thiên đàng nữa. Nàng là một cô gái ốm yếu tuyệt vọng lần đầu tiên sau hàng tháng trời được đi dạo trong bầu không khí thoáng đãng, và trách nhiệm của anh là phải đưa nàng trở về một cách an toàn.
Anh không dám tin là nàng có thể chịu đựng được, vậy mà nàng đã chịu được. Bà Patterson đang đợi - và với tâm trạng vừa buồn rầu, vừa nhẹ nhõm, đón Rosamund từ tay anh.
- Anh đi pha trà đi - Angela nói - Tôi sẽ đưa cô ấy về giường và lúc ấy anh có thể trò chuyện đôi chút, nhưng đừng ở lại quá lâu.
Họ đã lại trở lại với thói quen chăm sóc bệnh nhân thường ngày. Điều đó phải vậy thôi, nhưng sẽ như nhà tù sau một thoáng tự do. Và nếu mình còn cảm thấy như thế này - Robert vừa nghĩ vừa cắm ấm đun nước trong phòng y tá - thì Rosamund còn cảm thấy nặng nề đến thế nào? Và việc nàng sợ hy vọng mới là điều đúng làm sao. Những gì anh đã làm cho nàng - Anh cùng với Jane, vì chính Jane mới là người khởi đầu tất cả những việc này - Tốt bụng hay tàn nhẫn? Có cố gắng phân tích đánh giá cũng chẳng mang lại lợi ích gì. Giờ thì không còn đường thoái lui nữa rồi.
Anh cảm thấy gần như yên lòng khi thấy Rosamund được đưa trở lại, nằm trên giường như lần đầu tiên anh gặp nàng.
- Bác George tội nghiệp - đó là những lời đầu tiên nàng thốt ra - Em cảm thấy là phải có ai đó đến khuyên nhủ bác ấy. Anh hiểu không, bác ấy biết em từ khi em còn là một đứa trẻ mới có bốn tuổi.
- Để bác đi cho - Angela nói - Bác phải tìm ông ta ở đâu?
Rosamund nghĩ một lúc. Hay có lẽ nàng đang dồn hết sức lực để nói tiếp. "Cạnh cây hoa trà ấy. Đó là nơi cháu và bác ấy đã từng nói chuyện rất lâu với nhau hồi cháu còn bé.”
Sau khi Angela đi rồi, nàng nói với Robert: "Bác ấy thường gọi em là trà hoa nữ. Và anh có biết điều gì xảy ra với em không?"
Ngừng một lát nàng nói tiếp: "Nếu là bệnh lao phổi thì giờ em đã không thể sống được rồi.”
Anh không nói gì. Giọng nói của nàng có vẻ bị kích động. Nếu có vấn đề gì thì anh cũng chẳng biết làm thế nào. Anh nóng lòng mong bà Patterson trở lại, thậm chí có lúc anh còn mong Jane đến.
Rosamund nhấm nháp từng ngụm trà đường và có vẻ đã lại sức đôi chút. “Cảm ơn anh, anh Robert. Thật đáng yêu biết bao?”
- Quả là đáng yêu thật. Thế cỏ có thích như em mong đợi không?
- Có. Mùi thơm ngào ngạt của cỏ mới cắt.
- Và những hạt sương trên cỏ nữa chứ.
- Và tất cả những côn trùng sống ở đó.
- Anh tự hỏi tại sao các nhà thơ lại không viết về sự lộng lẫy của cỏ nhỉ?
Rosamund vừa cười vừa thở hổn hển. "Có thể do những ý nghĩa không mấy hay ho của nó. Người ta quy cho nó đồng nghĩa với những gì lẳng lơ, phóng đãng mà".
Thật vui vẻ. Có vẻ như nàng đã thoát khỏi tình trạng kiệt sức và lại muốn nói chuyện. Bà Patterson không có vẻ coi đó là điều gì quá lạ lùng, nhưng khi hết giờ bà kiên quyết yêu cầu Robert ra về. Lúc đứng ở cửa trước, bà nói lúc anh sắp đi: "Như thế là rất tốt đẹp. Cô ấy chịu đựng tốt hơn điều tôi mong đợi.”
- Ý bà muốn nói là bà nghĩ... ồ, xin đừng nói nếu đó chỉ là mang tính y học! Xin hãy nói cho tôi biết thực sự bà nghĩ gì. Liệu có cơ hội nào không? Cô ấy có sống qua được mùa hè không? Cô ấy có ngồi xe đi quanh Heath được không?
- Tôi chỉ không tin... tôi biết là vẫn luôn có khả năng hồi phục ở một số mức độ nào đấy. Điều kỳ diệu thậm chí đã xảy ra như ta thấy đấy, hồi phục một cách hoàn hảo - thậm chí sau ba năm không hể có dấu hiệu phục hồi nào.
- Nhưng đó là bình thường chứ. Ý tôi muốn nói là với Rosamund ấy.
- Giờ thì cô ấy đã sống có mục đích. Điều đó tạo ra sự khác biệt lớn lao - Angela tươi cười nói với anh.
Anh không biết có nên cảm ơn bà hay không. Mồi lần chia tay với Rosamund là một lần anh thấy khó có thể chịu đựng được sự xa cách. Điều đó giống như cái chết vậy.
Ở trên gác, trong phòng khách của Mary Warley, một nhóm ba người đang châu đầu bên khung cửa sổ mở tung.
- Hắn đi rồi - Bill Warley, người ngồi ở vị trí nhìn ra cổng trước thuận lợi nhất nói.
John Aylmer đứng dậy và đi quanh phòng. "Mary ạ, tôi không biết bà hy vọng ở cái gì mà lại để cái gã này quanh quẩn bên Rosamund thế. Điều đó rất mạo hiềm. Tiếp sau đó là cô ta sẽ khá lên, cưới hắn và làm tiêu tan vĩnh viễn hy vọng của chúng ta.”
- Cậu hơi lo xa đấy! - Bill Warley nói -Tôi cho là việc chúng ta tỏ ra từ tế, và giả vờ là chúng ta không cần tiền của Rosamund chẳng được tích sự gì đâu, nhưng cuối cùng... ý tôi muốn nói là... nói cho cùng thì cô ta đang bệnh nghiêm trọng, tội nghiệp con bé. Tôi muốn nói là bây giờ thì người ta không thể nói xuông về khả năng cô ta đang khá lên trong khi tai họa khủng khiếp còn đang gần kề, đúng không nào? Thậm chí là giữa chúng ta với nhau. Cũng không còn lâu nữa đâu.
John Aylmer ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía ông ta và không nói gì.
- Không có một dấu hiệu nhỏ nào cho thấy khả năng Rosamund đang hồi phục, thậm chí dù chỉ là một phần - Mary Warley nói giọng kiên quyết. Điều duy nhất có thể trông đợi lúc này là thuyên giảm được một chút, và vào lúc này điều đó không có nghĩa là hồi phục. Điều đó chỉ có nghĩa là tạm dừng không xấu đi một cách tổng thể thôi chứ tình trạng bệnh vẫn lên lên xuống xuống ấy mà. Vài ngày tốt lên, vài ngày xấu đi. Với chúng ta, việc được nhận thừa kế trong vòng hai tháng hay sáu tháng thì có gì khác nhau lắm đâu kia chứ.
- Bà chỉ nói cho bà thôi - John nói - về phần tôi, tôi cần bây giờ cơ.
Mary ngẩng lên nhìn hắn, mặt bà ta lộ vẻ khinh miệt giống như lúc hắn nhìn Bill. Dù sao thì mình còn tử tế hơn bọn họ, bà ta tự hỏi: có phải là mình đã không nghĩ đi nghĩ lại xem việc Rosamund chết một cách nhanh chóng, không đau đớn gì thì tốt hơn biết bao nhiêu đâu? Có phải là mình không sốt ruột trước từng cơ hội để có thể tự mình trông nom nó sao cho có điều kiện theo dõi nó đâu...
Nhưng mình không bao giờ có thể làm thế, bà ta nghĩ, không trực tiếp thế được. Có lẽ mình có thể để một liều thuốc độc gần chỗ nó nhân cơ hội con bé đang rất chán nản chứ. Mình có thể cho phép nó làm những điều nằm ngoài khả năng chịu đựng để tự nó gây hậu quả cho nó, giống như việc điên rồ đi dạo trong vườn ngày hôm nay ấy. Nhưng mà tiêm sai thuốc hay cho uống sai thuốc thì không, không bao giờ. Và mình thực sự không biết liệu điều đó làm cho mình trở thành một kẻ nhát gan hay cứu mình tránh khỏi sự nguyền rủa đời đời.
- Thế anh muốn chúng ta làm gì hả John? - bà ta nói to - Giết con bé à?
- Ồ, đừng quá ngu ngốc thế. Dĩ nhiên là tôi không đề nghị làm điều gì đại loại như thế rồi, mặc dù tôi có nghi rằng việc đó đối với bà là quá dễ, vì bà có kiến thức về thuốc men mà, và lại có mọi cơ hội để làm việc đó một cách nhanh chóng mà không bị phát hiện.
Hắn liếc nhìn bà ta và bắt gặp bà ta cũng đang liếc nhìn hắn. Bill lại bắt đầu quát tháo và họ lờ đi coi như không biết.
- Tôi không phải là kẻ đạo đức giả - Mary lạnh lùng nói - Tôi không giả bộ là tôi sẽ nhận công việc trông nom ngôi nhà này nếu không vì hy vọng được tăng phần thừa kế của mình trong số tài khoản của Morgan. Nhưng tôi không hề vội vàng đón nhận nó một cách liều lĩnh chút nào hết, và Bill cũng thế - bà ta bổ sung như một câu nói tiện thể trước khi tiếp tục - Tôi luôn luôn quý mến Rosamund và cảm thấy thương hại nó.
- Dĩ nhiên, dĩ nhiên - Bill nói - Thật khủng khiếp, căn bệnh này thật khủng khiếp.
Ông ta bày tỏ; ít nhất thì trong lần này, Mary đã nói thật lòng. Một phụ nữ không có trí tưởng tượng và tính cách lạnh lùng, thế mà bà ta đã thấy rung động trước hoàn cảnh tuyệt vọng của Rosamund. Những ngày gần đây, khi trông nom nàng buổi tối, lòng thương trong bà ta đã dấy lên thắng mọi cám dỗ. Chỉ cần bà ta biết chắc rằng khoản thừa kế của bà ta vẫn an toàn và những kẻ mới đến nguy hiểm này không tước đoạt nó khỏi tay bà ta. Đó là tất cả những gì mà Mary Warley mong muốn. Để bảo vệ an toàn khoản thừa kế của mình, bà ta sẽ phải trông nom Rosamund một cách chu đáo và tận tình cho đến những ngày cuối cùng.
Vì vậy bà ta tin tưởng. John Aylmer suy nghĩ hoàn toàn khác.
- Đó là sự giết người vì mục đích nhân đạo - hắn nhếch mép cười chế nhạo.
- Sẽ không có chuyện giết chóc gì hết, và tôi chân thành khuyên anh chấm dứt nói những chuyện như thế này - giọng Mary đanh lại. - Nếu Rosamund chết một cách đáng ngờ thì anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
- Tôi á? Tôi thì có thể làm được gì nhĩ? Tôi làm gì có chìa khóa mở tủ thuốc.
- Anh không có thật chứ? Chẳng phải là anh đã làm thêm một chiếc hồi anh còn thân với cô y tá tóc vàng ấy ư?
- Tôi không hiểu bà đang nói gì - John nói.
- Thôi được. Chúng ta hãy quên chuyện đó đi. Tôi chỉ muốn cảnh báo anh thế thôi. Trở lại câu hỏi của anh về Robert Fenniman. Tôi còn muốn hắn đừng đến gặp Rosamund hơn anh ấy chứ, nhưng tôi không thấy có cách nào ngăn được hắn. Tôi đã cố sử dụng những biện pháp thích hợp mà không được. Cách của anh là cấm cửa hắn... - và bà ta khinh khỉnh nhìn cả hai người đàn ông...- nói thật, làm vậy là quá ngốc nghếch; và chỉ có thể làm cho mọi sự trở nên khó khăn hơn thôi. Nếu anh cứ tiếp tục như thế thì có nghĩa là anh sẽ kéo Raymond Quick vào con đường phải chống lại chúng ta và lúc bấy giờ mới thực sự là chẳng hay ho gì. Tôi đã có kế để giải quyết anh chàng này và tôi tin là tôi thành công, cho đến giờ chưa có điều gì trở ngại cả. Đồng minh tin cậy nhất của chúng ta là bác sỹ Milton. Ông ấy đang tỏ ra tin tưởng rằng Jane Bates có ảnh hường không tốt đến điều kiện hiện tại của Rosamund, nhưng con bé đó ra phết đấy, nó đã tự giải quyết vấn để bằng cách xin nghỉ việc. Đối với tay thanh niên này thì khó nhằn đây. Ta không thể thuyết phục bác sỹ Milton để ông ta ngăn không cho hắn đến thăm được. Tôi còn đang nghi là Raymond Quick đã nói chuyện với ông ta nữa kia.
Mary đứng dậy khỏi ghế tỏ ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Chúng ta phải nhớ là vị trí của chúng ta đang rất bấp bênh. Raymond không bao giờ bị qua mặt đâu. Nếu chúng ta tỏ ra quá nôn nóng thì điều đó sẽ chỉ càng gây bất lợi cho chúng ta mà thôi. Tôi sẽ theo dõi sát sao và làm những gì tôi thấy là khôn ngoan.
- Còn trong khi đó thì Rosamund loại chúng ta ra khỏi chúc thư và để lại toàn bộ đống gia tài cho cái thằng gõ đầu trẻ chết tiệt ấy chứ gì - John Aylmer nói.
- Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Cô ta rất trọng tình cảm gia đình và khôn ngoan nhất là đừng có làm mất đi những tình cảm đó. Còn trong trường hợp đó, chúng ta cần Raymond Quick đứng về phía mình. Ông ta quá hiểu rõ về những hiểm họa do những kẻ đào mỏ như chúng ta đem lại, và ông ta có ảnh hưởng rất lớn đối với Rosamund đấy.
- Lão già chết tiệt - John lẩm bẩm.
- Bây giờ tôi muốn ở lại một mình - Mary nói - Tôi đang rất đau đầu.
Dừng lại ngoài cửa phòng bà ta, hai gã đàn ông nhìn nhau, sau đó John hất hàm vế phía cầu thang và Bill theo hắn xuống đi qua cửa trước để vào vườn. Họ men theo hiên nhà và dừng lại bàn bạc dưới cây dẻ ngựa có treo chiếc xích đu đã cũ của Rosamund.
John ngồi xuống, nhẹ nhàng đung đưa chiếc xích đu, còn Bill đứng cách đó vài bước.
- Chúng ta phải làm điều gì đó ngay - John nói.
- Anh nói vậy là sao?
- Ông hoàn toàn biết rõ tôi nói gì rồi đấy. Chúng ta không thể tin vào Mary.
- Nhưng chúng ta có thể làm gì?
- Chẳng nhẽ ông không có gợi ý gì sao? - John đứng dậy và bực tức hất mạnh chiếc đu làm những chiếc thừng xoắn đi xoắn lại vào nhau. Sau đó túm lấy tay Bill và kéo lão đi.
- Phải động não lên chứ - hắn hạ giọng nói -Tôi sẽ phải phụ thuộc vào hành động của ông đây. Ông có lợi thế hơn tôi vì ông đang ở trong nhà này.
- Tại sao anh không đến mà ở đây nếu anh muốn- Bill đáp pha chút bực tức, giận dỗi.
- Tôi không có một mảy may nào muốn tự giam mình trong cái nhà xác này. Thêm vào đó, việc làm đó có thể gây nghi ngờ. Raymond Quick biết là tôi căm ghét nơi này.
- Anh sẽ không bận tâm nếu người ta bán nó chứ?
- Mary cũng sẽ không bận tâm đâu. Nhưng bà ta sẽ thấy thậm chí bà ta còn không có được tòa nhà nếu cứ để mọi sự tiếp diễn thế này.
- Tôi không biết anh đang nói về cái gì - Bill nói.
John bóp mạnh tay lão. "Ông đang trở thành một kẻ ngớ ngẩn, Bill ạ. Nếu Mary không làm việc đó thì ông sẽ phải tự mình làm thôi. Ông là người duy nhất ngoài bà ta có cơ hội làm được việc đó."
- Tôi chẳng có bất kỳ cơ hội nào để làm cái gì cả. Điểu duy nhất tôi có thể làm là đi đến quán bar. Mary theo dõi tôi cứ như diều hâu ấy.
- Bây giờ thì bà ta không theo dõi ông đâu - John nói - và chúng ta hoàn toàn không sợ bị quấy rầy.
- Tôi sẽ không ám sát Rosamund đâu - Bill nói.
- Không có ai yêu cầu ông làm thế cả. Hiện tại cô ta dùng loại thuốc giảm đau nào?
- Pretnesol, nhưng...
- Ông có biết lọ thuốc đó không?
Họ đã lại đi vòng đến góc tòa nhà. Thình lình Bill giật mạnh khỏi tay John và cao giọng hỏi: "Sao anh không đi mà tự mình làm cái việc bẩn thỉu ấy?’
- Có ai nói gì đến công việc bẩn thỉu nào đâu.
- Anh chứ ai. Anh chả đang nói đến chuyện giết Rosamund là gì.
- Không có ai giết Rosamund cả. Tự cô ta sẽ chết đấy chớ. Chỉ có điều là sớm hay muộn thôi. Nếu cô ta bị cảm lạnh - dễ lắm chứ sau lúc đi dạo ngoài trời mà lẽ ra là phải được ủ ấm trong nhà, chắc chắn là cái chết sẽ đến nhanh hơn. Và lại còn nhanh hơn nữa nếu cô ta chết do bất kỳ bệnh nhỏ nào khác mà người ta hầu như không chú ý đến. Giờ thì ông đã hiểu tôi chưa?
- Anh muốn nói đến việc cho cô ta uống thuốc quá liều à, nhưng như thế là ….
-... Không phải ám sát. Có lẽ như cố tự sát chăng?
- Nhưng tại sao Rosamund lại phải tự sát? - Bill hỏi.
- Khối người nói là cô ta có rất nhiều lý do để làm thế. Ông sợ à Bill?
- Tất nhiên là tôi không sợ. Tôi chỉ không biết là làm thế nào để có thể kiếm được thuốc, thế thôi.
- Ông không biết à? Ông có muốn tôi chỉ cho ông không?
John lại nắm lấy tay ông ta và họ đi ngược trở lại qua bãi cỏ.
Đó là một buổi chiều đẹp trời. Những cành cây khẳng khiu trụi lá trên những cây cổ thụ xung quanh bãi cỏ nổi bật trên nền trời trong vắt, chim két hót vang lừng, khắp nơi tràn ngập quang cảnh và âm thanh của một mùa xuân sắp tới. Hai gã đàn ông - một già một trẻ - bước qua chiếc máy cắt cỏ mà chẳng hề để tai nghe thấy điều gì. Mỗi người đang chìm đắm trong tưởng tượng của riêng mình. Những mẩu giấy in, những con số trong số dư ngân hàng, từng con số không tiếp nối nhau thành những dãy dài, cùa cải chồng lên của cải.
Mary Warley nằm trên gác. Dạo này bà ta rất hay bị đau đầu, nhưng thời gian gần đây, những cơn đau càng trở nên dữ dội hơn. Cuối cùng thì viên thuốc mà bà uống cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Chỉ mười phút nữa là bà có thể dậy để chuẩn bị bữa tối. Cá bơn nướng, và bà muốn chế ra một loại nưốc xốt mới. Trong đầu bà ta hình dung ra công thức chế biến. Bà ta biết rằng bà ta sẽ chế ra món đó chỉ để phục vụ sở thích bản thân mình mà thôi vì chẳng có ai trong cái nhà này có thể thưởng thức hương vị tinh tế của nó. Bill thì chẳng thèm quan tâm đến chuyện ăn cái gì chừng nào mà lão còn được ăn uống đầy đủ, và đã từ lâu rồi Mary không còn cái mong muốn đem lại bất kỳ điều gì làm hài lòng Bill nữa. Rosamund khốn khổ có thể thưởng thức được hương vị món đó của bà nếu nàng còn một chút thèm ăn nào, nhưng hẳn là nàng chẳng còn muốn gì khác ngoài một chút sữa và chút ít hoa quả. Còn bà Patterson sẽ từ chối nếu được mời, cứ như là bà ta sợ rằng mình bỏ thuốc độc vậy, Mary nghĩ.
Đầu lại nhức như búa bổ. Cứ mỗi lần nghĩ đến những chuyện như thế này thì cơn đau lại hành hạ bà ta. John Aylmer - chắc chắn là anh ta sẽ thích những món ăn do bà nấu, nhưng bà ta lại mong là anh ta sẽ không ở lại dùng bữa. Bà ta chưa bao giờ thích gã đàn ông này. Toàn thùng rỗng kêu to thôi. Hắn ta đã làm gì để xứng đáng với khoản tiến hắn sẽ được thừa kế? ít nhất thì bà cũng đã phải làm việc vì nó. Bà ta không bao giờ muốn lấy không bất cứ một cái gì.
John thì chẳng bao giờ làm cái gì cả. Hắn ta cứ thao thao bất tuyệt thế nhưng không bao giờ động tay vào làm gì cả. Giống hệt như Bill. Đúng là một cặp bài trùng! Suốt ngày hễ cứ gặp là nói làm sao để thúc cho Rosamund chết nhanh đi. Nhưng đố có ai trong họ có đủ dũng cảm và ý chí để thực hiện điểu đó đấy. Chỉ có bà là người duy nhất có dũng khí nhưng bà sẽ không làm thế. Càng nghe hai gã đó nói chuyện với nhau với cái cách đáng ghét ấy thì bà càng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ làm như thế.
Giá mà cái con y tá khốn kiêp ấy không đưa tay thanh niên này vào nhà và Rosamund không quá coi trọng anh ta như thế. Vấn đề ở đây là Robert Fenniman chứ không phải là Rosamund tội nghiệp. Mary có thể hoàn toàn chắc rằng nàng không thay đổi di chúc của mình. Có lẽ họ đã giải quyết vấn đề không đúng cách. Có lẽ họ nên cố gắng tiếp xúc với anh ta cởi mỏ hơn thay vì cứ dò la và nghi ngờ thế này. Có lẽ một lời thỉnh cầu trực tiếp... Anh ta có vẻ là một thanh niên tử tế cần cù - theo nhận định của Mary - còn đáng tin cậy gấp ngàn lần tay cháu John. Nhưng tiền bạc có sức quyến rũ vô cùng lớn lao, và anh ta chắc hẳn có hy vọng kiếm chác được chút gì đó chứ, nếu không thì tại sao anh ta cứ bám lấy Rosamund khi mà anh ta đã có người yêu?
Người yêu của anh ta!
Mary bật dậy khỏi giưòng nhanh đến nỗi mà chỉ mới một phút trước đây tưởng là không thể. Điều quái quỷ gì đã che mắt bà ta thế nhỉ? Dĩ nhiên câu trả lời là ở đó. Y tá Bates muốn một địa vị trong nhà này nên đã mang kẻ đồng lõa của ả, tay thanh niên dễ coi và quyến rũ này, đến đây và rồi rút đi, để anh ta lại tiếp tục công việc. Có vẻ như là một giải pháp đúng, song Mary cảm thấy nó chưa khớp. Rosamund không bị mắc lừa loại thủ đoạn ấy đâu, và theo như Mary đánh giá, Robert có vẻ như thực sự yêu cô ta.
Cứ như là Romeo và Juliet ấy. Một mối tình bất hạnh.
Trong giây lát, Mary nhìn thấu một thế giới nhân sinh mà từ lâu bà đã chủ trương bỏ qua. Nó làm cho bà ta thấy khó chịu. Bà ta không thích nghĩ về những người đang yêu trừ khi vì một thực tế nào đó mà phải lưu tâm đến.
Thôi được. Cứ cho là tay thanh niên này thực sự quan tâm đến Rosamund đi. Điều đó không có nghĩa là anh ta không thích tiền của nàng, nhưng điều đó lại có nghĩa là Jane Bates có thể cảm thấy rất khác đây. Hiển nhiên là rất ghen rồi. Và Jane Bates không phải là loại phụ nữ có thể ngồi yên nhìn đối thủ cưóp đi người đàn ông của mình.
Mary bước tới bàn trang điểm và chải lại đầu. Chỉ cần có thể bằng cách nào đó bố trí để Jane Bates tách được Robert khỏi Rosamund thì mọi sự sẽ ổn cả. Không ai cần phải dính vào việc phạm tội hay một phương sách như vậy nữa. Họ sẽ trở về đúng vị trí cùa mình như trước khi Jane Bates đến đây và ai còn có thể mong điều gì hơn thế nữa?
Sau khi Robert rời khỏi “Lâu đài hạnh phúc”, anh quyết định đi bộ về nhà vì không đủ kiên nhẫn đợi đến khi xe buýt tới và thật là tội lỗi nếu đi tàu điện ngầm vào một buổi chiều đẹp trời như thế này. Những con đường lá đổ dẫn đến những con phố chính nhộn nhịp và rồi tới những dãy nhà đổ nát xây từ thời Victoria.
Anh ý thức được rõ ràng thế giới xung quanh mình, và cùng lúc đó anh có cảm tưởng như mỗi bước anh đi là một bước anh cách xa Rosamund thêm, không phải chỉ ở khoảng cách mang tính vật lý, mà ở mọi khía cạnh khác nữa. Họ sống trong hai thế giới khác biệt và hai thế giới đó chỉ gặp nhau ở một vài thời điểm quý báu của sự cảm thông và hòa hợp mà thôi.
Những thời điểm này có chung một thực tế là không có tương lai. Robert tự nhủ rằng điều đó chẳng thành vấn đề. Nói cho cùng thì ai mà chẳng sống vì hiện tại. Trong bất cứ tình huống nào, nếu chiến tranh hạt nhân xảy ra thì làm gì còn ai có tương lai.
Lý trí bảo anh vậy, nhưng mọi điều khác trong anh và xung quanh anh lại như muốn hét lên phản đối. Người ta không thể có những suy nghĩ như vậy vào mùa này trong năm. Thậm chí tại đây, ngay giữa London - nơi có những viên gạch và những phiến bê tông trải dài hàng dặm, người ta có thể cảm thấy cả đất trời đang xao động và trong không trung tràn ngập tình cảm mong đợi lớn lao. Một mùa xuân bí ẩn, huyền ảo, dâng tràn và hấp dẫn đang đến. Và toàn bộ tuổi trẻ, thể chất và sức mạnh của anh là một phần của nó và điều đó là không thể chối cãi.
Khi chỉ còn cách nhà chừng năm phút đi bộ, cảm giác phải xa rời Rosamund đè nặng không thể chịu được đến mức anh phải vào một buồng điện thoại công cộng để gọi đến Willoughby. Nếu trả lời là giọng đàn ông, anh nghĩ, mình sẽ bỏ máy ngay lập tức. Nhưng bà Warley chắc chắn sẽ cho anh biết hiện giờ nàng ra sao. Hoặc sẽ nối máy để anh nói chuyện với bà Patterson.
Phải mất một lúc lâu mà vẫn chưa có người nhấc máy. Robert nhìn chằm chằm xuống nền buồng điện thoại: đầy bụi bẩn, cáu ghét, nút chai và đầu mẩu thuốc lá, thậm chí còn cả một chiếc bao cao su đã sử dụng và mùi khai khẳn của nước tiểu đọng lâu ngày. Và cũng chính từ một nơi như thế này, anh bất chợt nghĩ, mình bắt đầu bước vào cuộc sống.
Đó là một ý nghĩ lạ lùng, lo âu nhưng không ghê tởm chút nào. Mình sẽ kể cho Rosamund nghe, anh quyết định. Chỉ có nàng hiểu điều này lạ lùng đến thế nào mà thôi.
Cuối cùng thì cũng có người nhấc máy và anh mừng quýnh lên trong tâm trạng người được giải thoát khi nhận ra giọng của Angela Patterson.
- Tôi không biết mọi người ở đâu cả - bà nói - Tôi đang nói từ máy kéo dài trong phòng y tá.
- Rosamund sao rồi ạ?
- Bây giờ còn đang ngủ. Cuộc đi dạo không làm cho cô ấy mệt hơn đâu. Cô ấy sắp dậy bây giờ đấy và sẽ ăn một chút súp nhẹ. Tôi sẽ nói với cô ấy là anh gọi.
- Vâng, bác làm ơn nói giúp. Và bác nói giúp tôi là tôi yêu cô ấy. Và bác bảo là tôi rất muốn lại được đi dạo cùng cô ấy.
- Tôi sẽ nói, Robert ạ. Và tôi cũng muốn cảm ơn anh. Cho bản thân tôi và cho cả cô ấy nữa.
Sau khi gác máy, Robert lại một lần nữa liếc nhìn xuống sàn buồng điện thoại. Anh hình dung ra khu vườn của Rosamund và bối rối nghĩ rằng thực chất mọi cái vẫn thế cả, tất cả sẽ có cùng một kết cục vậy thôi. Giờ thì anh đã cảm thấy thanh thản hơn, được an ủi bởi những lời nói của bà Patterson, những dòng suy nghĩ đã được giải tỏa, anh chậm chạp bước về nhà.
Về với Jane.
Họ không thể cứ tiếp tục thế này lâu hơn nữa được. Họ cần phải nói ra tất cả và đối diện với sự thật. Nếu điều đó là sự không trung thực nhất thời từ mỗi phía thì lúc này, toàn bộ sự việc sẽ lập tức bùng ra và qua ngay. Nhưng điều này lại khác và nghiêm trọng hơn thế nhiều. Nếu Rosamund khỏe mạnh, và cần anh, anh sẽ rời bỏ Jane ngay ngày mai. Làm điều này thì thật là khủng khiếp, nhưng anh biết anh sẽ làm vậy. Thậm chí ngay bây giờ, khi Rosamund đang vô cùng yếu, nàng đã cho anh nhiều hơn tất cả những gì Jane có thể đã từng cho anh và anh đă đáp lại nàng như chưa bao giờ anh có thể đáp lại Jane.
Có thể nào Jane lại không đau đớn? Và nếu cô không đau đớn thì có nghĩa là cô không còn yêu anh nữa. Trong trường hợp đó thì tại sao cô vẫn gắn bó với anh?
Nhưng chính cô là người đầu tiên khơi ra chuyện này, anh cáu kỉnh nghĩ trong lúc vặn khóa mở cửa căn hộ. Chính Jane là người đã khăng khăng đòi anh phải gặp Rosamund và trên thực tế đã nói là cô sợ cô có thể ghen và đã lôi chuyện đó ra làm trò cười kia mà. Tại sao cô lại muốn anh gặp Rosamund nhỉ? Ừ, có lẽ điều đó cũng không có gì là lạ lắm. Cô đã bị kích động bởi của cải và sự xa hoa và đã cảm động trước sự tương phản khủng khiếp giữa của cải và số phận của Rosamund và đã muốn bằng cách này hay cách khác chia sẻ tâm trạng này với Robert.
Anh nhận ra rằng căn hộ thật tĩnh lặng. Chắc Jane phải làm việc cả ngày ở bệnh viện. Thế là được giải thoát, và lúc này anh muốn bỏ qua những chào hỏi, chúc tụng để có thể đánh giá được tâm trạng cô và quyết định xem đây có phải là thời điểm để nói ra những điều đó hay không.
Phòng khách nhỏ có cảm giác chật chội và bức bối quá đỗi so với không gian thoáng đãng của tòa nhà Willoughby. Cửa sổ nhìn ra bụi nguyệt quế, một con đường chật hẹp, và phía bên kia là một bức tường gạch cao, xa xa là khu đường tàu. Bỗng chốc, Robert nhìn nó bằng đôi mắt của Jane. Rồi anh quay lại nhìn cái bàn ngổn ngang sách báo, nó chỉ được dẹp quang đi khi họ dọn mâm ăn cơm.
Ở góc bàn, anh thấy một mẩu giấy đặt dưới cái chặn giấy thủy tinh thời Victoria - một đồ vật Jane rất yêu thích. Cái này không giống với sự hỗn độn thông thường xung quanh. Robert đặt cái chặn giấy sang một bên, nhấc tờ giấy lên và thấy chữ của Jane.
- Mẹ không được khỏe - anh đọc - Em không nghĩ là có gì nghiêm trọng lắm nhưng em nghĩ là nên về thăm mẹ. Tàu bè bây giờ tồi tệ lắm nên có thể đêm nay em không về, nhưng em sẽ gọi điện báo anh vào sáng mai. Tối nay đừng gọi cho em nếu không có việc thật khẩn cấp. Điều đó sẽ chỉ làm phiền mẹ. Mong là mọi sự tốt đẹp. Yêu anh nhiều. Jane.
Robert đặt tờ giấy xuống và chặn lại như cũ. Trong chốc lát, dường như Rosamund Morgan chưa từng tồn tại trong cuộc đời cùa họ. Những mâu thuẫn trong anh về hy vọng và sự sợ hãi, nỗi khiếp sợ, sự nghi ngờ và tội lỗi làm anh chợt nhận ra tính chất hão huyền của giấc mơ. Mẹ Jane đang ốm. Jane lo lắng cho bà - đây là cuộc sống thường nhật.
Hai thế giới thực và ảo vẫn giằng co quyết liệt trong khi anh chuẩn bị bữa ăn cho mình và chấm điểm tiểu luận cho sinh viên. Anh đút tập bài vào cặp và ngồi trầm ngâm suy tư. Một bên là cái thế giới quen thuộc của căn phòng nhỏ bé chật chội và sự đau ốm của mẹ Jane. Bên kia là tất cả những gì đem lại ý nghĩa cho cuộc sống mà nếu không có nó, hầu như anh không thể thở được, không có nó anh sẽ chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi trên sàn buồng điện thoại công cộng.
Không còn cách nào giải quyết mâu thuẫn vào lúc này. Tốt nhất là anh phải cố quên nó đi và tiếp tục trở lại với công việc của mình. Chiều mai anh phải giảng bài cho Mike, còn anh thì lại chưa đọc cuốn tiểu thuyết mà Mike phải học cho kỳ thi tiếng Anh bằng A.
Robert vặn người với tay ra sau bàn. Cuốn "Những cánh chim câu" ở trên cùng đống sách của các tác giả kinh điển. Người ta nói rằng có thể có điều gì đó làm cho bản thân mình hòa nhập vào cuộc sống của các nhân vật tưởng tượng. Ít nhất thì điều đó cũng làm cho đầu óc ta không phải đối diện với những vấn đề thực tiễn.
Minh họa ngoài bìa vẽ chân dung một phụ nữ tiều tụy nằm trên sôpha. Một dạng phòng khách của Henry James đây, Robert nghĩ. Đọc sách là một nhiệm vụ thật buồn chán. Anh đã không lường được rằng mình sẽ cảm thấy có bất kỳ chút quan tâm hay vui thú nào ở cuốn tiểu thuyết đó.