Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
7. Coi Chừng, Con Chuột!
ừ trong cửa hàng thịt bước ra, Cún Bụi nghĩ bụng: “Nếu mọi người trong thành phố đều như bác ấy thì việc đi tìm một bà chủ cũng sẽ rất dễ thôi.” Và nhác thấy một phụ nữ từ xa đi đến, nó vội vàng bám theo, lòng tràn trề hy vọng, như thể nó đã biết người phụ nữ ấy từ lâu lắm. Bà này có đôi chân vừa thon, vừa dài, sực nức mùi nước hoa Vi-ô-lét, còn gót giày thì nhịp “típ táp” đều đều theo mỗi bước chân, giống hệt đôi giày của bà Tiêu Cay sau này. Một lúc lâu sau, bà mới biết là có con chó lạ lẽo đẽo đi theo mình. Bà ta dừng lại trước một cửa hàng, Cún Bụi cũng dừng ngay bên cạnh. Bà ta dán mũi vào cửa kính, nó cũng dán ngay mũi của nó vào phần cửa kính bên dưới. Bà ta ngắm những món hàng trưng bày bên trong lớp kính bằng đôi mắt thèm muốn, nó cũng vui vẻ hếch mũi và hít lia lịa một vài mùi. Nó nghĩ bụng: “ Tình hình như thế này có vẻ tiến triển tốt rồi đấy. Cả hai chúng ta đều có những thói quen tương tự.” Một lát sau, người phụ nữ đi tiếp, nó cũng nhanh chóng bám theo, ve vẩy đuôi và để mũi chỉ cách gót giày của người đi trước hai cen-ti-mét. Và cứ mãi như thế cho đến khi người phụ nữ dừng lại trước một cửa hàng bán hoa quả. Hoa quả không phải món khoái khẩu của loài chó, nhưng những mùi bốc lên từ phía dưới quầy hàng lại vô cùng hấp dẫn, mùi nồng nồng do những chú cẩu nông thôn để lại. Người phụ nữ chọn mua mấy quả đào, loại đặc biệt có lông tơ. Cún Bụi kết ngay một mùi đặc biệt tinh tế. Người phụ nữ mở ví trả tiền. Cún Bụi lập tức ghếch chân lên để biểu lộ sự đồng tình. Và đó chính là phần mở đầu của đoạn kết.
Lão chủ cửa hàng mặt đỏ gay, nhoài người ra phía trước và hỏi to như quát:
-Con chó chết tiệt này là của nhà chị phải không?
Người phụ nữ lắc đầu:
-Không phải của tôi.
-Chị bảo thế nào? Không phải của chị ấy à! Nó lẽo đẽo đi theo chị suốt từ đầu đường đằng kia!
-Nhưng tôi cam đoan với bác, con chó này và tôi không liên quan gì với nhau! Tuy bực mình nhưng người phụ nữ vẫn tỏ ra lịch sự.
-Chị đi mà nói thế với người khác! Lão chủ cửa hàng bắt đầu sừng sộ - Chị phải đưa thêm một trăm phrăng đền cho thùng đào của tôi vừa bị con chó quái quỷ của nhà chị giơ chân xịt vào!
-Sao? Cái gì? Phải gọi cảnh sát đến thôi! Người phụ nữ kêu lên, bộ dạng trông như sắp ngất đến nơi.
-Phải đấy… gọi cảnh sát ngay đi! Vừa nói lão chủ vừa nhảy ra đường.
Ngay khi được gọi là cảnh sát có mặt. Anh cảnh sát thứ nhất vừa rút bút chì vừa hỏi:
-Con chó này là của chi phải không ?
-Chị ta chối phắt, nói đó không phải chó của mình, để khỏi phải bồi thường ấy mà. Lão chủ hàng đáp ngay với một nụ cười tinh quái.
-Này bác kia, để khi nào chúng tôi hỏi đến thì bác hãy trả lời. Anh cảnh sát thứ hai móc quyển sổ tay ra.
-Nhưng tôi đã nói rằng đó không phải là chó của tôi. Người phụ nữ thổn thức.
-Nhưng trước hết, con chó ấy là con chó nào mới được ? Anh cảnh sát thứ nhất hỏi.
Vì lúc bấy giờ, trước cửa hàng đã có hơn chục con chó đứng vây quanh. Đó là những anh cẩu chị cẩu vô công rỗi nghề rất thích xem người ta cãi nhau, rồi bắt đầu cá độ ăn thua.
Bác chó Bốc-xê già ở cửa hàng giày bên cạnh giở giọng tiên tri :
-Tớ cược với các cậu một cái đùi gà rằng, rồi vụ này sẽ được giải quyết bằng một trận thượng cẳng tay hạ cẳng chân chí tử.
Con Lu-lu ở cửa hàng thịt vốn luôn tự phụ, cho rằng mình đã quá từng trải thì phán xanh rờn :
-Bác nghĩ vậy à ? Theo tôi thì thế nào họ cũng bị công an giải về đồn.
Anh cẩu săn thỏ của ông cụ bán đồ cổ buông thõng một câu, vẻ chán chường :
-Chưa chắc, rồi lại như bao nhiêu lần trước… Chỉ ầm ĩ được một lúc rồi xẹp ngay thôi.
-Này thằng Đa-noa bốn chân kia. Đừng tưởng tao không trông thấy nhé ! Chính mày đã xịt vào thùng đào của người ta !
Giọng nói ấy từ trên cao vọng xuống. Con Chi-hua-hua của bà đại tá vẫn hay có thói quen đứng trên ban công mà xỏ xiên Đa-noa của ông giám đốc công ty bảo hiểm. Và cũng như thường lệ, Đa-noa vặc lại :
-Xuống đây đi, đồ sâu bọ! Xuống đây đi nếu mày thực sự là một con chó! Xuống phố rồi chúng ta sẽ nói chuyện!
Thừa dịp huyên náo ấy, Cún Bụi len lén chuồn đi. Nó nhủ thầm:
“Tìm một bà chủ ngay giữa đường phố như thế này không phải là một cách hay, đông đúc và nhộn nhạo vô cùng. Cần phải có một chỗ kín đáo để làm quen thì may ra…”
Ý tưởng đó thoáng qua đầu nó, đúng lúc nó đang đứng trước một cánh cửa mở, từ bên trong, mùi súp gà béo ngậy bay ra. Gian phòng mà nó bước vào vắng tanh. Khung cảnh khiến nó liên tưởng đến bãi rác. Chỉ khác là mọi thứ ở đây (tủ kỉnh, ghế dài, tủ đựng bát đĩa, ti vi) đều còn tốt và được kê gọn ghẽ dọc theo tường.
“Thì ra một ngôi nhà là thế đấy, Cún Bụi tự nhủ, cũng là bãi rác, nhưng ngăn nắp hơn.”
Trong khi đợi ai đó xuất hiện, nó quyết định nằm lên chiếc ghế dài nghỉ ngơi một lát. Nó cũng quyết định sẽ làm như đang ngủ, như thể đang ở trong nhà của chính mình. Nó rúc mõm vào hai chân trước nhưng vẫn he hé một bên mắt để quan sát người đầu tiên bước vào.
Đó là một người phụ nữ to béo, tóc vàng, nước da trắng trẻo, hai má bóng nhẫy, tay áo xắn gọn để lộ hai cánh tay hồng hào, dáng đi nhún nhẩy nên cặp hông tròn trĩnh cứ lắc lư theo mỗi bước. Bà ta thơm mùi bát đĩa sạch và đôi mắt xanh da trời bé xíu hấp háy sau cặp kính to đùng.
-Trông cũng dễ mến!( Cún Bụi đánh giá thầm)
Thoạt đầu người phụ nữ không nhìn thấy nó. Bà ta cúi xuống tủ búp phê rồi đứng dậy với một chồng dĩa trên tay. Bà ta quay lại và tiến đến chiếc bàn kê giữa gian phòng. Nhưng sau đó, bà ta bỗng khựng lại giữa chừng. Bà ta có vẻ ngần ngừ trong một giây, rồi ngoái lại nhìn một lần nữa, cặp mắt mở to, mũi chun lại, trán nhăn, miệng há hốc: bà ta vừa nhìn thấy Cún Bụi .Chồng bát đĩa rơi xuống sàn gạch kêu đánh choang một tiếng kinh khủng làm Cún Bụi giật bắn người, nhaỷ vọt một cú suýt chạm trần nhà. Khi nó rơi xuống chiếc ghế dài, bà to béo cũng đã nhảy tót lên chiếc ghế khác, kêu thất thanh.
-Chuột! Chuột! Lê-ông, đến đây nhanh, có một con chuột! Nhanh ! Nhaaaanh!
Cún Bụi ngạc nhiên: “Chuột ư? Con chuột đâu nhỉ?”
Lông trên người nó dựng lên tua tủa. Nó còn lạ gì lũ chuột, bọn ấy không làm nó sợ. Nếu như nó diệt được một tên chuột để làm lễ ra mắt thì hay quá. Nghĩ thế nó càng cố sức ra vẻ dữ dằn. Nó lặng lẽ nhếch mép, chìa ra mấy cái răng nanh nhọn hoắt, sáng ngời như những cây kim thép. Bà to béo tóc vàng lập tức nhảy từ ghế lên chiếc bàn gần đấy.
-Lê-ông… làm ơn đến đây mau, nhanh lên! Nhanh! Nó to lắm, khồng lôôôồ!
Anh con trai có tên là Lê-ông nặng không quá bốn mươi cân, nhưng tay lăm lăm cán chổi, hai mắt long lanh sáng quắc. Anh ta chạy vào hỏi dồn:
-Nó đâu? Con chuột ấy đâu?
Bà to béo đưa ngón tay run run chỉ vào Cún Bụi .
-Đấy, trên ghế dài kìa….
Nó tránh được nhát chổi thứ nhất trong đường tơ kẽ tóc, tránh được nhát thứ hai, nhát thứ ba, chạy khắp phòng, hết nhảy sang phải rồi sang trái, như Mõm Đen từng dạy. Trong khi đó, cán chổi trong tay anh con trai đã làm chiếc bình hoa vỡ thành trăm mảnh, chiếc điện thoại bẹp dúm, hai ô cửa kính đi đời… Cuối cùng, Cún Bụi chỉ còn cách bỏ đi, không sao thuyết phục được hai kẻ điên rồ rằng nó không phải là một con chuột. Nó lách qua cửa chạy ra ngoài nhưng vẫn giữ thái độ chững chạc nhất có thể.
Màn đêm đã buông xuống thành phố từ lâu. Người dân trong thành phố cũng đã về nhà. Ô tô nối đuôi nhau ngủ yên dọc vỉa hè. Cún Bụi thất thểu bước một mình giữa đường phố vắng tanh. Ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn đường tạo cho nó một cái bóng đen thẫm. Nó nghĩ bụng: “Nếu biết cơ sự như thế này thì mình đã ở lại với bác bán thịt rồi.” Con người quả là khó lường! Với họ, mọi việc không bao giờ diễn ra như mình mong đợi. Lũ mùi cũng đi ngủ hết. Chúng nằm lăn ra đất mà ngủ, chốc chốc khe khẽ cựa mình. Hơi thở mang vị mặn của biển rì rào ở gần đấy như một tấm chăn phủ lên chúng.
Cún Bụi bước đi mãi miết như trong mơ. Chân bước nhẹ nhàng, không một tiếng động. Nó nhủ thầm: “Mình buồn ngủ rồi đây.” Nó chọn lấy nơi êm ái và ấm cúng nhất trong số các bồn hoa ở quảng trường Ga-ri-ban-đi, bới giữa đám hoa mỏ hạc để dọn cho mình một chỗ ngủ. Rối nó chạy vòng vòng năm sáu lần, thở phào một cái rồi nằm khoanh mình lại. “Nhưng trước khi đi ngủ, mình phải đưa ra quyết định đã chứ.” Nó ngẫm nghĩ thêm vài giây. Đâu đó tiếng chuông nhà thờ buông mười hai tiếng ngân nga báo hiệu nửa đêm. “Ngày mai nhất định mình sẽ quay lại chỗ bác hàng thịt. Tuy đó không phải à bà chủ nhưng Mõm Đen chắc chắn cũng sẽ đồng ý với mình. Mà biết đâu đấy, bác ta lại có vợ rồi cũng nên…”
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời