Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2734 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:10:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ích Thu tức như điên khi Hoàng Uyên đã thoát ra khỏi nơi giam giữ. Vì sao con nhỏ lại trốn được nhì? Nếu như một mình Hoàng Uyên thì chắc không dễ dàng rồi.
- Nhưng là ai? Bích Thu hậm hực suy nghĩ mà không tìm ra lời giải đáp. Có lẽ là Hoàng Uyên sẽ tố giác, nhưng Hồ Nhựt thì cứ khăng khăng bảo rằng Hoàng Uyên sẽ không dám làm chuyện đó. Đã vậy thôi sao, hắn còn buộc cô phải nhúng tay vào một kế hoạch mới, với hắn bây giờ ''không ăn phải phá cho hôí' Cộc..... cộc......
- Cửa không khóa, cứ vào đi!
Bích Thu vẫn nửa nằm nửa ngồi trên xa lông. Ngỡ là hấn đến nê n cô đà đáp một cách chiếu lệ.
- Không ngạc nhiên chứ?
- Ủa, Hồng Thủy. Vì sao chị lại đến đây?
Bích Thu bất ngờ vì sự xuất hiện của người khách không mời này. Rất tự nhiên, Hồng Thủy ngồi xuống, cô quay quay chiếc xắc trên tay.
- Mình giữ lời hứa có quà cho Thu. Chà!
- Thu quên hay không thích sợi dây chuyền bạch kim này hả?
- Mắt Bích Thu sáng rỡ. Một con người vốn thích se sua, chưng diện như Bích Thu nên nghe nói đến trang sức là cô đánh đổ cả lý trí lẫn tự trọng. Cô vồ vập:
- Chị.... quả là hào phóng và chơi đẹp.
Hồng Thủy kênh kiệu:
- Và nếu chơi thì chơi tới cùng đấy em gái ạ. Chẳng hiểu đây là câ u nói đùa hay là một lời gián tiếp hăm dọa. Bích Thu bỗng dưng thấy cần phải đề phòng với dạng người này.
- Bích Thu có biết, việc con nhỏ Hoàng Uyên bỏ nhà ra đi k hi đàng trai đến nhà không?
- Tại sao em phải biết, khi việc đó chăng ăn nhập vì tới em.
- Có thật vậy không?
- Hồng Thủy! Chị muốn nói gì?
Nhếch môi, Hồng Thủy nói:
- Có lẽ cô hiểu mà. Cô đã thất bại khi đối phó với con nhỏ đó rồi, và bây giờ cô đang giúp họ có cơ hội gần nhau nữa kìa.
- Bích Thu hoang mang. Chị ta đã biết gì?
Khẽ giật mình, Bích Thu chối:
- Ô kìa, Hồng Thủy! Chị đang nói gì vậy? Tôi đã nói rồi, tôi không hiểu gì cả.
Hồng Thủy khiêu khích:
- Nói chung bây giờ cả hai chúng ta điều thất bại, cho nên chúng ta phải hợp tác thôi.
- Vũ Phong không yêu tôi và cũng chăng để ý đến Bích Thu đâu. Trái tim anh ta đã chọn Hoàng Uyên rồi. Mặc cho họ đến với nhau đi, vì chúng ta chỉ cần tiền thôi mà, đúng không?
Hồng Thủy lại nhấn giọng:
- Tôi đã đoán trước kế hoạch sắp hành động của cô rồi. Nhớ chia tôi đấy nhé!
Hồng Thủy nói xong vội vã đứng lên ra về, để Bích Thu rơi vào bao nỗi đắn đo. Cô không hiểu mình trên cơ Hồng Thủy hay Hồng Thủy trên cơ mình đây?
- Anh Thi? Cô hãy cho tôi gặp Hoàng Uyên đi!
Nghe Vũ Phong năn nỉ mình, Anh Thi cười tủm tỉm:
- Quan trọng là Hoàng Uyên kìa. Nó không muốn gặp anh đâu.
- Tại sao?
- Yêu một người đàn ông đã có con như anh mà lại rắc rối vô cùng, nên nó tự động bỏ cuộc.
Dì Bạch Hồng chen vô:
- Thôi Anh Thi à! Con đừng làm khó cậu ấy nừa, cháng qua chi vì hiểu lầm.
Giá như chị Cúc đừng ngăn cản.
Vũ Phong thở dài:
- Cũng không thể trách bác ấy. Chẳng có người mẹ nào lại muốn con gái mình chọn lựa tình yêu như thế cả, cho nên con gặp Uyên để giải thích.
Anh Thi tức khí:
- Anh yêu mà không có lập trường gì cả. Đàn ông mấy người chang đáng tin.
Tội nghiệp Hoàng Uyên cãi cha, cãi mẹ cũng vì anh, hổng đáng chút nào.
Vũ Phong lặng thinh. Cả Hoàng Uyên và cả Anh Thi đều vô tư quá, nên họ nhìn vấn đề chỉ đ một góc độ đơn giản quá. Cô không nghĩ gì về quá khứ của anh sao? Cô chịu làm mẹ của hai đứa bé bốn, năm tuổi dễ dàng vậy sao? Vũ Phong cho rằng anh chủ động từ chối chuyện tình cảm này sẽ tốt hơn.
Có thể họ không duyên phận. Thôi thì cứ giữ tình bạn đẹp.
Vũ Phong đi tới đi lui, anh biết rõ kẻ ném đá giấu tay này chẳng ai khác hơn là Hồ Nhựt. Gã đúng là táng tận lương tâm nên mới vì tiền mà có thể bắt cóc cháu ruột của mình để gây áp lực vởì anh thì quả là con người mất hết nhân tính rồi. Nhưng bây giờ tính mạng hai đứa trẻ đang trong tay gã, Vũ Phong phải nhẫn nhịn, anh không dám tố giác.
Đầu óc Vũ Phong căng lên:
- Sau những tiếng thở dài, ông Lâm chợt hắng giọng:
- Phong này! Bác muốn nói với con...
- Chuyện gì hả bác?
- Con cứ mặc Hồ Nhựt, không được đáp ứng yêu cầu của nó. Nhất, là nó không có quyền ngăn cản chuyện tình cảm của con.
Giật mình, Vũ Phong kêu lên tháng thốt:
- Không được bác Lâm à. Hắn đã không còn nhân tính, con không thể để hai đứa nhỏ trong tay hắn.
- Yến Vy và Ý Quyên là cháu ruột của nó.
Vũ Phong nói gấp gáp:
- Và là con ruột của con. Bác bảo con làm ngơ à?
- Vy và Quyên... không phải là con của con đâu Phong ạ.
Khó khăn lắm, ông Lâm mới nói được, còn Vũ Phong trố mắt kinh ngạc:
- Hả! Bác nói cái gì vậy?
- Chúng là con của Vũ Phương.
Nắm vai ông Lâm, Vũ Phong lắc đầu nói:
- Anh Phương chết khi con còn đi du học ở nước ngoài kia mà. Vả lại, sau đó con mới đám cưới.
Gương mặt ông Lâm đượm vẻ u hoài. Trầm ngâm một lát, Ông nhẹ giọng:
- Bác thật sự có lỗi với vong hồn mẹ con khi phải nói ra sự thật này.
- Bác nói gì, con không hiểu.
- Đúng. Con làm sao có thể hiểu được khi mọi chuyện đã được sắp xếp chu đáo, cũng như nó sẽ mãi mãi vùi chôn theo nấm mồ của, những người đã khuất, của mẹ con, của Vũ Phương và của cả Yến Nhi.
Vũ Phong nhìn ông quản gia trân trối mà trán thì rịn mồ hôi. Ông Lâm cũng thế. Sự phân vân, sự đắn đo biểu hiện trên khuôn mặt khắc khổ, hằn sâu những vết nhăn, ông có vẽ khổ sở vô cùng khi phải nói lên những điều này.
Để bác thắp một nén nhang tạ lỗi với mẹ con, rồi bác sẽ kể câu chuyện mà bao nhiêu năm trời nay phải giấu kín. Con chỉ là nạn nhân thôi, Phong ạ.
Đầu óc của Phong ong ong lên như có ngàn mũi kim đâm nhức nhối theo từng lời kể của ông Lâm.
Gia đình họ Vũ có hai người con song sinh:
Vũ Phương và Vũ Phong. Ngay từ nhỏ, Phương đã chịu nhiều bất hạnh, ốm yếu và bệnh tật triền miên nên không được học hành đến nơi đến chốn.
Vũ Phong cũng còn nhớ từ nhỏ, hai anh em đã thường xuyên bất hòa, và Vũ Phương thì luôn hiếp đáp em mình. Với Vũ Phong thì chỉ có chuyện học hành là quan trọng thôi, cho nên anh lúc nào cũng nhịn anh trai. Còn Vũ Phương chỉ muốn có quyền lực trong tay, cho nên khi ông Vũ qua đờl thì Vũ Phương thay cha quản lý xưởng trà sau đấy do một sơ xuất trong kỹ thuật, Vũ Phương bị tai nạn khi xưởng trà bị cháy, thương tích khá trầm trọng, vết bỏng đã là m khuôn mặt Vũ Phương gần như biến đi. Từ đó tính tình Vũ Phương càng thay đổi hơn, nóng nảy, thát thưởng và khó khăn.
- Bi kịch bắt đầu từ đấy đó Phong ạ.
Vũ Phong chớp mất, hình ảnh người anh song sinh nói thật, từ lâu đã mờ nhạt trong Vũ Phong, hôm nay bỗng trỗi dậy.
- Cậu Hai à! Cậu đừng uống nữa, cậu say rồi đó.
Vũ Phương quắc mắt, anh đấm tay xuống bàn, lớn giọng quát:
- Ê ông quản gia! Ông là gì mà dám ngăn cản cậu Hai nhà này uống rượu hả?
Bất mãn trước câu nói hỗn xược của cậu chủ nhỏ, nhưng ông Lâm vẫn nhỏ nhẹ:
- Tôi chỉ vì lo cho sức khỏe của cậu.
- Hừ. Lo cho tôi? Chớ hổng phải nhà này coi tôi như một cái gai. Tôi chẳng khác nào quỷ đội lớp người có đúng không? Ông thì lúc nào cũng chỉ biết có Vũ Phong. Ông sợ tôi đoạt hết gia san mà không chia cho nó lắm há?
Vũ Phương càng lúc càng nói lung tung.
Ông Lâm cũng đành phải nghe thôi. Ông biết những lời nói bênh vực của mình với Vũ Phong lúc này sễ chẳng khác nào như đổ thêm đầu vào lửa. Nhưng không thể trách Vũ Phương.
Với một nửa bên mặt bị cháy đã làm khuôn mặt biến dạng xấu xí khó coi, rồi một chân phải khập khiễng, một mắt bị mù hản, bảo sao Vũ Phương có thể hòa đồng, có thể thân thiện, có thể đến gần ai được. Việc quản lý xưởng trà, ông Lâm cũng phải cật lực lắm mới xoay trở nổi cùng Vũ Phương.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, nhưng Vũ Phương thì không hài lòng.
Mặc cảm vì mình xấu như ác quỷ không ai dám đến gần, Vũ Phương căm ghét mọi người. Anh không muốn thấy ai hạnh phúc ấm êm khi mình bất hạnh.
Vũ Phương cứ uống rượu, và càng uống rượu càng cay độc. Troug một lần say rượu, Vũ Phương đã cưỡng bức cô công nhân tên Yến Nhi.
Yến Nhi chống trá quyết liệt, nhưng sức con gái yếu đuối đâu thể chống cự lại được với người đàn ông mạnh mẽ, nhất là đang trong cơn say nữa, thì sức mạnh càng tăng.
Chỉ có hai người ngoài đồi trà vắng, Vũ Phương khao khát mãnh liệt, một lần chưa thỏa mãn anh định giở trò lần nữa.
Đau đớn, tủi nhục, lo sợ.... Yến Nhi quyết chẳng trả để tự vệ. Trong lúc xơ xát, Vũ Phương bị té, đầu đập vào vách đá bị xuất huyết não đưa đi cấp cứu, hai ngày sau thì chết.
Yến Nhi bị ám ảnh về cái chết của Vũ Phương, về việc bị cưỡng bức nên cũng ngã bệnh nặng sau đó, rồi khi vào bệnh viện, bác sĩ cho biết cô đã có thai.
Sợ mọi việc đổ bể tai tiếng ảnh hưởng đến danh giá gia dìuh và uy tín của xưởng trà, bà Lý - mẹ Vũ Phong gấp gáp gọi Vũ Phong về nước cưới Yến Nhi.
Đang thất tình vì bị người yêu phụ bạc, Vũ Phong đồng ý ngay như là một sự trả thù với Hồng Thủy.
''Hồng Thủy! Đừng mơ tôi chỉ có mình cô. Cô có chồng thì tôi cũng có vợ đẹp như thường''.
Đó là lý do vì sao Vũ Phong không phản ứng khi bị mẹ thúc ép cưới Yến Nhi.
Vũ Phong nói với ông quản gia Lâm:
- Con không hề hay biết Yến Nhi đã có thai với anh Vũ Phương.
Ông Lâm gật:
- Phải. Cậu không hay biết vì đêm tân hôn, cậu bị phục rượu và thuốc mê, ngủ như chết.
Sau đó Vũ Phong sống với Yến Nhi bình thường. Làm chồng nhưng tình cảm chăng mặn nồng bởi vì Vũ Phong vân tiếp tục đi du học và hai người vẫn hai phương trời cách biệt.
Yến Nhi chẳng làm gì sai trái nhưng luôn sống với những nỗi knủng khiếp, cô mang bệnh trầm uất nặng phải uống thuốc ngủ thường xuyên.
Sức khỏe yếu lại càng yếu hơn nên Nhi đã chết sau khi sinh con. Các bác sĩ chỉ cứu được hai đứa bé. Có lẽ do ảnh hưởng thuốc ngủ người mẹ đã uống mà hai đứa trẻ thần trí cứ lơ ngơ.
Nghe câu chuyện kể từ chính miệng ông quản gia trung tín, nhưng Vũ Phong vẫn không thôi ngạc nhiên. Anh thắc mắc:
Yến Nhi là nạn nhân, tại sao cô ấy lại không chịu phản đối để phải sống trong sự khủng hoảng tinh thần như thế chứ?
Ông Lâm thở ra:
- Dây cũng là điều mà ta ăn năn ray rứt, Vũ Phong à. Cậu có biết- là chmh ta đã cùng mẹ cậu, gây sức ép, áp lực với Yến Nhi.
- Phải, cô ấy 1à nạn nhân bị cậu Hai cưỡng bức, nhưng chuyện ấy làm saơ có chứng cứ thuyết phục bằng việc cô ấy đã mưu sát, đã giết chết cậu chủ hả, Vũ Phong? Cậu thừa biết đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn mà.
- Thì ra là thế! Mẹ con cũng tàn nhẫn quá.
- Đừng trách bà Lý! Bà làm vậy cũng chỉ vì muốn giữ sĩ diện đanh dự gia đình, chớ 1ương tâm cũng dằn vặt lắm. Cho nên bà rất thương quý cô Yến Nhi, chỉ tại cô ấy vắn số.
Rồi ông Lâm kết luận:
- Yến Vy và Ý Quyên 1à con của Vũ Phương, chứ không phải con cậu, Vũ Phong ạ.
Trầm lặng khi nghe ông Lâm kể lại chuyện cũ, Vũ Phong thở hắt ra:
- Con anh Phương cũng là con của con thôi bác Lâm ơi.
Ông Lâm tỏ ý không chịu, ông phân biệt rạch ròi:
- Là cháu chứ.
- Cháu hay con gì thì con cũng thương chúng như nhau, đều là cháu nội của mẹ con cả.
Nheo mắt ông Lâm cười:
- Bác phục tấm lòng bao dung của con đó nghe.
Vũ Phong thấp giọng:
- Trong tình cảnh đó, chắc con không thể làm gì khác. Cũng chẳng trách mẹ con được khi bà muốn tốt cho gia đình.
Như hất được quả núi đè nặng 1ên người, ông Lâm thở phào nhẹ nhõm:
- Bảc kể mợi chuyện cho con biết để con xử lý.
Vũ Phong nhắc lại:
- Bé Vy, bé Quyên không là con ruột thì cũng là cháu ruột, con phải lo cho chúng.
Ông Lâm hỏi lại:
- Tức là con đáp ứng yêu cầu bắt cóc cháu tống tiền của thằng lưu manh Hồ Nhựt à?
Vũ Phong chép môi:
- Con biết làm sao hơn.
- Theo ý bác, con cứ tỏ vẻ dửng dưng, xem nó có quýnh lên không? Nuôi cháu một ngày không nổi nữa là.
Lắc đầu Vũ Phong lo lắng:
- Hồ Nhựt bắt cóc cháu đâu phải để nuôi mà để đòi tiền.
Ông Lâm rắn giọng:
- Cho nên con đừng thèm đưa, coi nó làm được gì? Sớm muộn gì cũng lòi mặt chuột ra, trả cháu lại hà.
Nỗi phân vân lo lắng hằn sâu lên trán Vũ Phong. Anh nói ngay:
- Con sợ Hồ Nhựt hại hai đứa bé.
- Trời ơi! Cháu ruột mà nó hại thì là đã thú chứ có phải con người đâu.
Ông Lâm bực tức kêu lên. Còn Vũ Phong thì lo lắng khôn nguôi. Khi con người táng tận lương tâm chỉ có đồng tiền thôi thì việc gì mà chẳng dám làm.
Vũ Phong tặc lưỡi:
Con biết, Hồ Nhựt đã táng tận lương tâm, chỉ biết có tiền thôi. Hắn ta bao lần đòi tiền con và đòi bắt hai đứa nhỏ đó chứ.
- Cũng tại cậu.
- Ông Lâm trách móc.
Đáng lẽ đừng chi cho nó một xu, cứ để nó hăm dọa bắt cháu đem về nuôi thì cứ cho nó bắt.
- Quả thật trước nay, con cũng chỉ vì nghĩ đến tình người, đến Yến Nhi vắn số, lương tâm của đứa em rể nên con chi tiền cho anh ta.
Ông Lâm tức tối:
- Chính vì có đồng tiền rất dễ dàng nên nó an chơi, cờ bạc xả láng. Cái thằng đúng là có chút liêm sỉ nào cả.
Càng nghĩ đến Hồ Nhựt, Vũ Phong càng cảm thấy căm giận, khinh ghét, anh ta tột độ.
Phải làm gì để đối phó với loài rắn độc này đây? Đúng như ông Lâm nói, một phần cũng do anh chi tiền, chẳng khác nào dung dưỡng hắn. Lúc nào cũng lấy cái mác ''anh vợ - em rể''. Đã vậy còn luôn vòi vĩnh, cứ như là Yến Nhi chết là do Vũ Phong gây ra và bây giờ anh phải có trách nhiệm bồi thường vậy.
Nhớ đến Yến Nhi, Vũ Phong lại ngồi ủ đột trầm tư. Bào thai trong bụng Yến Nhi không phải là con cớa anh, thế mà bao năm qua, anh chẳng hề biết. Chưa có gã đàn ông nào ngốc nghếch như Vũ Phong này cả.
Yến Vy, Ý Quyên là cháu. Vậy là Vũ Phong chỉ góa vợ chứ chưa có con.
Nếu điều này có cứu vãn đựợc tình thế không? Liệu ba mẹ Hoàng Uyên có đồng ý cho nàng lấy anh không nhỉ?
Ôi? Sao lại nghĩ đến Hoàng Uyên vào lúc này? Anh đã quyết chủ động từ chối rồi kia mà. Hoàng Uyên còn quá trẻ, vướng vào anh chỉ để khồ thôi.
Dù là chú chứ không phả i cha thì Vũ Phong vẫn có trách nhiệm nuôi các cháu của mình, khôug thể bắt Hoàng Uyên chịu như thế. Hai đứa trẻ không phải là giọt máu của Phong. Lạ thật! Bao nhiêu năm qua anh cứ ngỡ chúng là con mình. Bây giờ lại nhận thông tin là không phai, một chút hụt hẫng, và vẫn có một chút gì đó nhẹ nhàng.
Nếu không có tình huống chúng bị bắt cóc, có lẽ mãi mãi Vũ Phong cũng không biết được sự thật.
Bây glờ mối lo trĩu nặng lờng anh 1à chưa có dấu hiệu gì của Hồ Nhựt nhúng tay vào vụ này. Vũ Phong phải làm sao đây? Báo công an? Chưa có cơ sở kết tội Hồ Nhựt, làm sao đây?
Đầu Vũ Phong rối bời như mớ bòng bong. Ai dám cả gan đến trường nôi trú rước hai đứa bé về, bảo rằng cha chúng bận đi công việc nên rước thay.
Một ý nghĩ vừa lóe lên trong ớầu. Vũ Phong cần phải làm cho ra lẽ. Còn ông Lâm tuy nói cứng nhưng cũng lo:
- Phải mau mau lo cứu hai đứa nhỏ Phong à. Chúng có tội tình chi mà bị bắt cóc chứ.
Vũ Phong nói nhanh:
- Con đang tìm mọi cách để dò la tung tích của hai đứa nhỏ bác ạ.
Không còn tinh thần làm việc, đầu óc Vũ Phong căng như dây đàn sắp đứt.
Mọi cử chỉ của Vũ Phong đều không qua con mắt theo dõi tinh tưởng của Bích Thu. Cô cười thầm ''Cho đáng kiếp". Cứ suốt ngày 1o yêu đương mơ mộng con quỷ xi cà que chết tiệt ấy đi. Quy biến mất thì phải có ma thế chứ.
Không được tình thì phải được tiền. Kế hoạch của Hồ Nhựt thế mà hay đấy.
Khi Bích Thu mang hồ sơ đến cho Vũ Phong ký. Anh nhìn cô thăm dò:
- Có phải cô thay mặt tôi đến trường nội trú rước hai đứa trẻ không?
Đôi mắt kẻ chì đậm của Bích Thu trợn tròn:
- Con của anh mắc mớ chi đến em mà em rước.
Vũ Phong tỉnh bơ:
- Chẳng phải cô cũng thích bọn chúng và muốn đưa chúng đi chơi hoài đó sao?
Bích Thu tỏ vẻ điềm tĩnh:
- Nếu em có làm điều đó thì phải đi với anh chứ.
- Nhưng cô không đi với tôi mà lại đi một mình, tức là có ý đồ.
Bích Thu giãy nảy lên:
- Anh nói gì lạ thế?
Vũ Phong vẫn vờ báo:
- Cô đưa con tôi đi chơi xong, trả chúng nó về trường rồi chứ?
Nhìn Vũ Phong lườm lườm, giọng Bích Thu rắn rỏi khẳng định:
- Em chẳng đủ thời gian để làm chuyện đưa rước vô bổ ấy. Anh đừng đặt điều và hỏi đố em như vậy làm gì.
Phớt lờ vẻ bực dọc của Bích Thu, Vũ Phong thản nhiên:
Cô không rước thì thôi. Tại tôi nghĩ cô đang cố gắng để tạo sự thân thiện với chúng.
Bích Thu giận dỗi:
- Anh không được đùa với em kiểu đó nha.
Bất chợt, Vũ Phong hết giữ vẻ điềm tỉnh mà nổi cáu lên:
- Tôi không đùa.
- Nè! Anh lại có ý gì đây?
- Không phải có ý, mà khăng định sự thật đó cô. Bích Thu! Có phải cô bắt con tôi?
- Mắt Bích Thu long lên:
- Anh không được vu khống em nghe.
- Anh có biết vu khống người khác cũng là có tội không?
Nói xong, cô thản nhiên ôm tập hồ sơ trở về phòng.
Vũ Phong tức chết đi được. Anh đã quá nóng náy khi điều tra. Đúng là không làm công an được. Hỏi ngay Bích Thu khi không có bằng chứng, có ai mà chịu cha ăn cướp đâu?
Rời công ty, Vũ Phong chạy đôn chạy đáo đến trường nội trú hỏi xem hai đứa trẻ có được, trả trở lại trường chưa?
- Vẫn chưa có tin gì cả.
Bên công an cũng đang tìm hiểu. Họ hỏi xem anh có nhận được cú điện thoại nào chưa.
Vũ Phong lắc đầu.
- Bọn bắt cóc vẫn im hơi lặng tiếng.
Vũ Phong càng hoang mang.
- Yến Vy, Ý Quyên? Giờ này hai con ớ đâu? Mong là hai con không bị hại.
Bảo Lộc.
Trên đồi trà xanh ngút mắt, hai cô gái đang chụm đầu vào nhau rì rầm trò chuyện.
Anh Thi bỗng cười phá lên.
Hai mắt tròn xoe nhìn cô bạn mới, Hoàng Uyên lúng túng hỏi:
- Ờ kìa! Sao cười? Anh Thi cười gì mình đó?
Anh Thi đính chính ngay:
- Hổng dám cười Hoàng Uyên đâu. Mình cười hai ông ấy.
- Hả! Hai ông nào đâu? Sao Uyên không thấy có ai ở đây hết mà.
- Thi nói ông Vũ Phong và ông chú Lập kìa. Nhớ lại còn tức cười. Hôm nọ bất gặp hai ông ''mày râú' chụm đầu trò chuyện ở đồi mimosa, mình ngỡ hai tên pê đê đang ôm nhau. Mình nhào lại định phá một trận cho bỏ tật. Ai ngờ...
Mỉm cười, Hoàng Uyên khẽ trêu Anh Thi:
- Bị người ta phá lại?
- Hổng phải. Ai ngờ người quen. - Anh Thi trả lời rồi giải thích gọn ơ - Nhưng nhờ đó mà mình biết ''lão Vũ Phong'' của Hoàng Uyên.
Hoàng Uyên thanh minh:
- Vũ Phong không phải của mình đâu.
- Thôi mà, chịu đi, đã yêu thì cứ bảo rằng yêu.
- Lắc nhẹ đầu, Hoàng Uyên ấm ức:
- Ai thèm yêu! Con người đó chi biết thương hại mình khi ngồi trên xe lăn thôi.
Anh Thi như thanh minh, như biện hộ giùm cho Vũ Phong:
Chắc không phải vậy đâu. Theo mình nhận thấy, anh Vũ Phong yêu Hoàng Uyên nhiều lắm đó.
Hoàng Uyên hất đầu nhìn Anh Thi:
- Bạn mới thấy anh ta có một chút xíu ở nhà dì Hồng, làm sao biết được điều đó.
Anh Thi đáp tỉnh bơ:
Mình xét đoán bằng trực giác của một tên có máu thám tử.
Hoàng Uyên đùa giọng:
- Lẽ ra Anh Thi nên mở một văn phòng thám tử tư. Mình nghĩ là đầt khách lắm đó.
Anh Thi chặc lưỡi:
- Đương nhiên là mình muốn lắm chứ. Nhưng ngặt nỗi, bố mẹ mình hổng cho, bắt học nghề tréo cẳng ngỗng không hà.
- Ngành gì?
- Bác sĩ.
Mình thấy Anh Thi học nghề bác sĩ đúng, chứ đâu có tréo cẳng ngỗng, cẳng gà hồi nào.
- Gà H5N1 hết rồi bạn ơi. - Anh Thi nheo mắt đùa xong, hỏi dồn - Ê! Bạn nói đúng là đúng chỗ nào hả Uyên?
Nở một nụ cười hiền hậu, Hoàng Uyên từ tốn giải thích:
- Làm nghề bác sĩ là nhân hậu cứu người.
- Mình thấy Anh Thi chưa làm bác sĩ mà cũng đã nhân hậu cứu người rồi.
Quả thật, Anh Thi là một cô gái rất tốt bụng, cô luôn luôn giúp đỡ người khác bất cứ việc gì. Bản tính Anh Thi rất sôi nổi, dung dị, dễ hòa nhập.
Bất chợt Anh Thi la lên:
- Ủa! Đang nói đến anh chàng Vũ Phong của Uyên, sao lại đi xa đề tùm lum vậy? Nè, định đánh trống lảng à?
Hoàng Uyên cười pha trò:
- Có trống đâu mà đánh lảng.
Nhưng Anh Thi đã đưa một ngón tay lên môi ra hiệu:
- Suỵt im lặng. Nghe mình nói tiếp đây. Lúc mình đến nhà dì Hồng đã có Vũ Phong ở đó rồi. Như vậy chứng tỏ điều gì, tự Uyên hiểu lấy đấy. Rồi khi nghe mình báo tin cho dì Hồng, anh chàng đã lăng xăng ríu rít hỏi thăm tin tức về Uyên, còn bảo mình mau chỉ chỗ ở của bạn.
Hoàng Uyên chợt quýnh quáng:
- Thì làm ơn dừng chỉ nhà.
- Thám tử này đâu có dại dột dữ vậy.
- Vả lại, nếu yêu nhau, phải tự đi tìm nhau chứ. Uyên ở đây chi cách có mấy ngọn đồi mà nhằm nhò gì. Thế nào Vũ Phong cũng lò dò đến đây cho Uyên coi.
Hoàng Uyên lắc đầu nguầy nguậy:
Vũ Phong đã có Hồng Thủy và Bích Thu, việc quái gì tìm đến đây.
Anh Thi nhìn Hoàng Uyên:
- Nhưng chính dì Bạch Hồng cũng bảo tất cả mọi chuyện là do hiểu lầm.
Uyên cứ nghe Vũ Phong giải thích mọi chuyện. Em sẽ rõ.
Hoàng Uyên bướng bỉnh:
- Bây giờ mình chẳng muốn nghe gì cả.
Làm ra vẻ nhà chuyên gia về tình yêu, Anh Thi lý luận:
- Yêu thì phải biết chia sẻ, cảm thông và kiên nhẫn nữa đó Uyên.
Nhưng tiếc là Vũ Phong vẫn còn yêu Hồng Thủy. Tình xưa nghĩa cũ nồng nàn thắm thiết lắm.
Anh Thi cười rúc rích:
- Nhưng tình cũ chết rồi, giờ chỉ có tình mới với Hoàng Uyên.
Hoàng Uyên giãy nảy lên:
- Xí! là m gì có.
- Hổng lẽ tui tỏ tình thế cho anh Vũ Phong?
- Ai mượn.
- Không ai mượn, nhưng thấy người ta gặp rắc rối nên muốn nói giùm.
Anh Thi nháy mắt với Hoàng Uyên rồi cắc cớ nói tiếp:
- Mình biết Vũ Phong yêu Uyên mà Uyên cũng vậy. Sao hai người cứ mãi khổ sở thế kia?
Đúng là Hoàng Uyên đang khổ sở. Cô không dám tin là Vũ Phong yêu mình.
Anh ta đã vì thương hại Hoàng Uyên ngồi xe lăn uhư ông què bán vé số đạo, vì sự khẩn khoản của dì Hồng mà ân cần động viên Uyên chạy chửa để được bình phục.
- Hoàng Uyên đã được bình phục được đi đứng trên đôi chân của mình thì ngộ nhận, một tình yêu, tình yêu không đến với Hoàng Uyên ư?
Những lời Anh Thi nói về Vũ Phong khiến Hoàng Uyên uao nao. Có thật như thế không, Vũ Phong?
Buổi chiều.
Trời nhạt dần.
Những tia nắng cuối cùng còn để lại những chấm vàng óng trên từng chiếc lá, như còn luyến tiếc chưa muốn rời xa. Hoàng Uyên nhìn ra xa đồi trà xanh trải dài mênh mông.
Từng chùm hoa trà trắng xóa bềnh bồng trong gió. Hương hoa thoang thoảng.
Không khí ở đây cũng thoáng mát như ở Đà Lạt. Tuy không se lạnh nhưng thật dễ chịu. Hoàng Uyên thấy nhớ Đà Lạt. Nhớ cảnh hay nhớ người? Có lẽ cả hai. Nhớ đồi mimosa hoa vàng rực. Lần đầu tiên gặp cha con Vũ Phong trên đồi hoa và con diều đứt dây.
- Ôi! Con diều đứt dây, có phải điềm báo tình yêu của Vũ Phong và Hoàng Uyên đứt đoạn, chẳng đến hồi kết. cuộc "Bay cao đứt chỉ, cho diều diều nó băng... ". Nao lòng đau. Nao lòng nhau, Hoàng Uyên thấy trống vắng mênh mông. Bỗng dưng thèm được về đồi hoa vàng đê vê tranh như ngày nào.
Hoàng Uyên bày tỏ với Anh Thi:
- Mình muốn về Đà Lạt ghê.
Anh Thi cương quyết:
- Không được. Uyên đang lánh nạn ở đây. Dù không biết ai đó làm chuyện này với ý đồ gì, nhưng một khi phát hiện mất Uyên thì tức khắc họ sẽ lùng sục tìm kiếm. Giờ mà lớ ngớ về nhà dì Hồng là bị dính ngay.
Ráng ủ đây đi, mình sẽ trở lại thám tử mà đi dò la mọi việc cho.
Hoàng Uyên giật nhẹ:
- Mình vẫn nghe lời thám tử Anh Thi tốt bụng đấy chứ.
Anh Thi bông đùa.
- Ở đây Hoàng Uyên không buồn đâu, vì có mình. Hai đứa làm... một cặp như hai đấng mày râu hôm nọ đó.
Hoàng Uyên chợt reo lên:
- À! Nhắc đến mới nhớ bác Sĩ Lập. Anh ấy rất tận tụy chữa trị cho mình.
Anh Thi lí lắc:
- Nói theo từ chuyên môn thì chú Lập là bác sĩ có y đức.
Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Ua! Sao Thi gọi tới bằng chú dữ vậy?
- Có bà con à?
- Hông, chú ngang xương.
- Ngang xương mà cũng gọi chú.
- Tại chú Út của mình cưới bà chị kết nghĩa của chú Lập.
Hoàng Uyên kêu to:
- Ố là la! Như vậy chẳng có dính dấp dây mơ rễ má gì ở trong đó cả. Được đó nghen.
Anh Thi ngây thơ:
- Được cái gì?
- Rúc rích cười Uyên trêu:
- Cùng đồng nghiệp, cùng hiểu nhau há Thi há.
Anh Thi xua tay lia lịa:
- Thôi thôi, để thời gian để cho mình giải quyết chuyện của Uyên với Vũ Phong.
Hoàng Uyên lắc đầu:
- Đừng làm tài khôn, đừng lo chuyện thiên hạ nữa. Mà nè! Làm thám tử thì giải quyết được gì nào?
- Được tất.
Dõi mắt nhìn lên khoảng không, Hoàng Uyên bỗng nói vu vơ:
- Lâu không gặp Yến Vy, Ý Quyên, mình cảm thấy nhớ hai đứa nhỏ ghê.
- Uyên có suy nghĩ về hai đứa nhỏ không?
- Mình thấy hai đứa bé rất dễ thương, hơn nữa chúng cũng mến mình.
Hoàng Uyên nói theo cảm nhận, không ngờ Anh Thi bạo miệng khuyên:
Nếu không ngại làm ''mẹ ghẻ con chồng'' thì cứ nhào vô. Đừng có gì cả. Thật sự Hoàng Uyên cũng không e ngại gì về vấn đề đó cả, nhưng khi nghe mẹ phân tích, lý giái khá ư là hợp lý, hợp tình nên cô bị tác động mới phân vân và hoảng sợ như thế này.
Cứ như đôi bạn thân đã lâu ngày không gặp hai cô gái cứ say sưa trò chuyện.
Bỗng chiếc điện thoại di động của Anh Thi phát tín hiệu. Anh Thi cầm máy nét mặt biểu hiện sự thay đổi ngay. Cô nghe và trả lời với giọng gấp gáp.
Hoàng Uyên hỏi nhanh:
- Có việc gì hả Thi?
- Ừ dì Bạch Hồng của Uyên bảo hai đứa con anh Vũ Phong bị ai đó đến trường đón đi đâu không rõ.
- Trời ơi! Như vậy là bị bắt cóc rồi. Uyên phải đi ra Đà Lạt ngay.
Anh Thi ngăn lại:
- Uyên không được "xuất đầu lộ điện'', coi chừng đây là cái bẫy gì đó cũng nên.
- Nhưng... quả tình Uyên nôn nóng quá.
- Uyên rất lo.
Máu thám tử nổi lên, Anh Thi nói nhanh:
- Mình sẽ ra Đà Lạt tìm hiểu xem sao?
- Anh Thi đi một mình thật sao? Hay là - Thì dọ thám tình hình dễ hơn Uyên.
- Chắc Thi sẽ rủ anh Lập nữa.
Có lẽ vì cả hai đều đang bận tâm với những ý nghĩ riêng, nên chắng chú ý tiếng ''anh'' vô tình của Anh Thi.
Hoàng Uyên buồn bã, nàng chép miệng than:
- Xảy ra chuyện như vậy mà mình chẳng thể đi cùng. Thật là khổ tâm quá.
Biết làm sao đây?
Anh Thi căn dặn:
- Uyên ở nhà chờ tin nữ thám tử tài ba này nha.
Hoàng Uyên cùng cười:
- Mong rằng nữ thám từ lừng danh và tài ba Anh Thi sẽ tìm được tung tích hai đứa bé.
- Đương nhiên là được rồi.
Nhìn Hoàng Uyên, Anh Thi bật hỏi:
- Nè, Uyên có nghĩ là kẻ đã bắt cóc hai đứa trẻ, cũng chính là kẻ đã ''giở trò'' với Uyên không?
Đôi mày Uyên hơi chau lại:
- Ý của Thi là... Bích Thu ư? Không lý nào, vì cô ấy rất thích hai đứa trẻ cơ mà.
Lắc đầu, Anh Thi nhận xét với giọng quả quyết:
- Mình cho rằng chị ta chỉ thích ''chá' chứ không thích "con'' đâu. Biết đâu bây giờ bắt cóc hai đứa nhỏ để làm áp lực với anh Vũ Phong đấy.
- Lẽ nào chị ấy lại làm như vậy? - Rồi vỗ trán Hoàng Uyên nói như reo - A!
Hay là chị ấy chị đón để đưa hai đứa nhỏ đi đâu chơi thôi. Chắc chị ấy không làm gì với hai đứa nhỏ đâu hén Thi.
Anh Thi tặc lưỡi:
- Uyên cả tin quá, tưởng ai cũng như mình à? Đến Uyên mà chị ta còn bắt nhốt kia mà.
Bích Thu ghét và muốn trả thù mình là vì Vũ phong. Còn hai đứa trẻ chúng vô tội, chúng có làm gì đâu mà phải bị làm con tin?
Cắn môi, Anh Thi suy nghĩ:
- Hay là bắt cóc để tống tiền? Có thể ai đó đã nhằm vào công ty Song Vũ mà giám đốc Vũ Phong thì giàu có, thừa tiền của đây.
Giả thiết Anh Thi đưa ra vô tình làm Hoàng Uyên lo lắng thêm. Nàng ôm đầu khổ sở.
- Nếu là như vậy e nguy hiểm đến tính mạng của hai đứa trẻ. Thi ơi! Mình sợ quá.
- Cuối cùng là vì tình hay vì tiền đây?
Anh Thi vừa suy nghĩ vừa lầm bầm một mình.
- Giờ tính sao hớ Thi?
- Để mình đi ngay, coi sự thể thế nào.
Hai cô gái rời đồi trà về nhà khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống.
Còn Tiếng Mưa Đêm Còn Tiếng Mưa Đêm - Hồng Kim