Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Phần II - Chương 6
N
hững buổi sáng của kỳ nghỉ hè cậu bé Nghĩa thường dậy rất muộn. Cả ngày cậu dong chơi với những đứa trẻ cùng xóm trong cái công viên nhỏ của thị xã. Thi thoảng cậu lại dùng tiền ăn sáng bố mẹ cho tiêu vào những trận chiến đấu nẩy lửa của trò chơi điện tử. Ngoài ra cậu thường lang thang qua một số cửa hiệu bán đồ chơi để mua những con rôbốt mới. Đội quân rôbốt của cậu mỗi ngày một đông. Nhưng cậu vẫn cho Hiệp Sĩ Mặt Đen làm thủ lĩnh của đội quân rôbốt kỳ dị. Cậu thường mê ngủ thấy những trận đấu kiếm đẫm máu giữa những con rôbốt. Cậu la hét và kêu giết làm mẹ cậu tưởng cậu bị một gã thanh niên lêu lổng nào đó ngoài phố dọa nạt. Đã gần hai tháng hè rồi mà cậu không hề sờ đến sách vở. Khi Trán Dô leo được lên giường thì Nghĩa vẫn chưa ngủ dậy. Bên cạnh Nghĩa, Hiệp Sĩ Mặt Đen cũng đang ngủ nhưng tay vẫn lăm lăm một thanh gươm. Và chiếc giường của cậu như một bãi chiến trường. Những con rôbốt kỳ dị nằm ngổn ngang cùng với xe tăng và các loại súng ống, gươm đao. Khi Trán Dô đang quan sát đội quân của Hiệp Sĩ Mặt Đen thì Nghĩa tỉnh dậy. Trán Dô cười và nhanh nhẩu chào Nghĩa:
“Em chào anh Nghĩa”.
Nghĩa hỏi:
“Mày là đứa nào thế nhỉ?”
Trán Dô trả lời:
“Em là Trán Dô”.
Nghĩa kêu lên:
“Hóa ra mày chính là con Quỷ gỗ”.
“Em không phải là quỷ! - Trán Dô khẽ kêu lên. - Em là Trán Dô”
Tất cả bọn búp bê trong nhà tao đều gọi mày là Quỷ gỗ. Chúng nó đứa nào cũng sợ mày. Ông ta đã quẳng mày đi tận đâu rồi cơ mà”.
Trán Dô buồn bã nói:
“Ông già Tửu vứt em vào nhà kho. Em van xin ông già Tửu mấy lần cho em được sống trong ngôi nhà này, nhưng ông cứ đuổi em đi. Ông già Tửu cũng gọi em là con Quỷ gỗ”.
Nghe Trán Dô nói, Nghĩa cười ngặt nghẽo:
“Nhìn mày cũng xấu như một con quỷ. Tại sao mày không ở trong nhà kho mà mò đến đây làm gì?”.
Trán Dô vội vàng nói:
“Trong ấy tối đen và nhiều chuột lắm. Em không muốn ở trong đó. Anh cho em ở lại đây”.
Nghĩa trợn tròn mắt:
“Ở lại đây à? Ngăn kéo của tao đã chật rồi. Hơn nữa nhìn mày chán lắm, phải oai phong như bọn rôbốt mới được. Thôi đi đi”.
Nói xong, Nghĩa định bỏ đi. Trán Dô chạy lại ôm lấy một ngón tay của Nghĩa và mếu máo:
“Anh cho em ở lại đây. Anh bảo em làm gì em cũng làm”.
Nghĩa bĩu môi:
“Mày thì làm được trò trống gì?”.
“Em làm được mà”.
“Mày biết võ không?”.
Trán Dô ngơ ngác rồi nói:
“Em không biết”.
“Mày biết đấu gươm không?”.
Trán Dô ấp úng:
“Không ạ”.
Nghĩa tỏ vẻ bực bội:
“Hỏi gì mày cũng không biết. Tao nghe ông tao và bọn búp bê nói về con Quỷ gỗ, tao nghĩ mày phải ghê gớm lắm, tao cũng định tìm mày để nhập vào đội quân của tao. Nhưng mày như thế này thì chẳng làm được trò trống gì. Vậy mày nên trở về cái nhà kho của mày đi”.
Lần này thì Nghĩa bỏ đi thật. Cậu ta mở tủ lấy ra một hộp bánh và ăn. Trán Dô lại tìm cách đến trước Nghĩa. Nghĩa chìa một chiếc bánh về phía Trán Dô và nói:
“Mày đói à, ăn đi”.
“Em không đói”.
“Thế mày muốn gì?”
“Em muốn ở lại đây. Anh cho em ở lại trong ngôi nhà này”.
Nói xong Trán Dô khóc. Nghĩa nhìn Trán Dô một lúc và nói:
“Nếu mày muốn ở lại đây thì mày phải chấp nhận một điều kiện”.
Trán Dô vội vàng kêu lên:
“Em xin chấp nhận mọi điều kiện”.
Nghĩa bĩu môi:
“Mày tưởng dễ lắm đấy à, đừng tưởng bở”.
“Anh cứ nói xem, em xin chấp nhận mà”.
Nghĩa thủng thẳng nói:
“Tao chỉ ra một điều kiện. Đó là mày phải đấu võ với Hiệp Sĩ Mặt Đen. Nếu mày thắng Hiệp Sĩ Mặt Đen thì tao cho mày ở lại tham gia đội quân của tao. Nếu mày thua thì đừng có xin xỏ gì nữa, chấp nhận không?”.
Trán Dô lưỡng lự:
“Nhưng em không thích đánh nhau”.
“Không thích thì đi đi, về cái nhà kho của mày mà ở”.
Nói xong Nghĩa đứng dậy định bỏ đi. Trán Dô kêu lên:
“Em chấp nhận”.
“Được rồi, nhưng không phải hôm nay. Sáng mai mày đến đây để thi đấu, nhớ chưa?”.
Nghĩa nói rồi bỏ đi. Trán Dô đứng trên mặt chiếc bàn ăn, lòng rối bời. Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa bao giờ Trán Dô đánh nhau với ai. Ngày mai Trán Dô phải thi đấu với Hiệp Sĩ Mặt Đen. Gã đúng là một tên sát thủ. Lần đầu tiên nhìn thấy gã, Trán Dô đã sợ run lên rồi. Gã to lớn lừng lững, cơ bắp nổi cuồn cuộn, mặt lì lợm và lạnh như tiền. Nhưng Trán Dô muốn ở lại trong ngôi nhà ấm cúng này. Và Trán Dô chấp nhận điều kiện của Nghĩa đưa ra. Lúc này Trán Dô nghĩ tới ông Mèo Cụt. Trán Dô sẽ nhờ ông Mèo Cụt dạy cho Trán Dô mấy đường võ cơ bản. Ông Mèo Cụt đã một thời gian là một võ sĩ lừng danh. Ông Mèo Cụt có thể giúp Trán Dô chiến thắng gã Hiệp Sĩ Mặt Đen. Nghĩ vậy, Trán Dô nhảy từ bàn xuống đất và lao về nhà kho.
Nhà kho lúc nào cũng tối om. Trán Dô nghe tiếng ngáy của Mèo Cụt mới có thể tìm đến nơi Mèo Cụt đang ngủ. Trán Dô đánh thức Mèo Cụt. Mèo Cụt tỉnh dậy vươn vai mệt mỏi. Trán Dô nói:
“Sao ông ngủ nhiều thế?”.
Mèo Cụt ngáp và nói:
“Tôi còn việc gì ngoài ngủ và lang thang trong đêm nữa đâu”.
Trán Dô nói:
“Ngày mai cháu sẽ thi đấu với thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen”.
Nghe Trán Dô nói vậy, Mèo Cụt nhỏm dậy:
“Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại thi đấu với thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen? Cậu không biết nó là một tên sát thủ à?”.
Trán Dô nói nhỏ:
“Cháu có biết, nhưng cháu muốn trở về sống trong ngôi nhà mà cháu sinh ra. Anh Nghĩa nói nếu cháu muốn sống trong ngôi nhà cùng những người khác, cháu phải thi đấu với Hiệp Sĩ Mặt Đen. Chỉ khi cháu thắng, cháu mới được quyền trở về ngôi nhà”.
Mèo Cụt kêu lên:
“Cậu bé Nghĩa hư hỏng quá rồi. Cậu làm sao mà thắng được Hiệp Sĩ Mặt Đen. Đấy là thằng rôbốt hung bạo nhất thị xã này”.
“Cháu biết - Trán Dô nói - Chính vì thế cháu muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Mèo Cụt thở dài:
“Tôi bây giờ chẳng giúp gì được cậu đâu. Cậu nên từ bỏ trận đấu này. Tôi lo cho cậu lắm”.
Trán Dô vẫn hồ hởi:
“Cháu muốn ông dạy cho cháu vài đường võ để chiến thắng thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen”.
Mèo Cụt nói:
“Ngày mai cậu phải thi đấu rồi. Dù tôi có dậy cậu cả ngày nay cũng làm sao kịp được. Võ thuật phải có một quá trình học dài lâu mới có thể sử dụng được. Như tôi đây, dùng võ bao nhiêu năm, thế mà mới bỏ một thời gian, chân tay đã trở nên lóng ngóng. Bây giờ đến một con chuột nhắt tôi cũng khó mà thắng nổi. Tôi thành thật khuyên cậu tránh thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen là thượng sách”.
Trán Dô bỗng nổi cáu:
“Ông không giúp cháu thì thôi chứ đừng làm cháu nhụt khí. Cháu phải trở về sống trong ngôi nhà ấy. Cháu không chịu nổi đời sống trong thế giới nhà kho tối đen này. Cháu phải chiến thắng”.
Nói xong, Trán Dô đùng đùng bỏ đi. Mèo Cụt nhìn theo thở dài và lo lắng.
Đêm ấy khuya lắm Trán Dô mới ngủ được. Trong giấc mơ Trán Dô thấy mình trở về ngôi nhà. Mọi người trong ngôi nhà nồng nhiệt đón chào Trán Dô. Những con búp bê gỗ xinh đẹp múa hát quanh Trán Dô. Ông già Tửu vừa uống rượu vừa gật gù nhìn Trán Dô. Cậu Nghĩa đã đuổi gã Hiệp Sĩ Mặt Đen ra khỏi nhà và phong cho Trán Dô là Hiệp sĩ ánh sáng. Nàng Tóc Xoăn ôm một bó hoa hồng đến tặng Trán Dô. Trán Dô xúc động và hạnh phúc vô cùng. Lúc đó Trán Dô nhìn thấy Mèo Cụt lấp ló từ xa nhìn vào ngôi nhà. Trán Dô chạy ra cửa gọi to: “Ông Mèo Cụt, ông Mèo Cụt, vào đây, vào đây”. Tiếng gọi trong mơ làm Trán Dô tỉnh giấc. Trán Dô ngơ ngác và nhận ra Trán Dô đang ở trong nhà kho tối đen và hôi hám. Từ lúc đó cho tới sáng, Trán Dô không thể nào chợp mắt được nữa.