Số lần đọc/download: 1411 / 27
Cập nhật: 2017-06-01 11:35:25 +0700
Chương 7
D
ón chờ Jane là không gian vắng lặng. Trời tối, như có những bàn tay vô hình căng một tấm vải khổng lồ lên trên khu hội chợ. Những chiếc toa xe làm nhà ở và những chiếc xe nhà di động dừng lại ở ven rìa, tạo thành từng hàng thẳng xen kẽ những con ngõ nhỏ. Xe của Josh Parker đứng ở dãy ngoài cùng. Nó chỉ có một xe hàng xóm. Phía trái là khuôn viên tự do có những dãy quán, các quầy bán hàng và những chiếc đu quay, tất cả gây cảm giác như bị bỏ rơi trong đêm vắng. Jane tuyệt nhiên không phát hiện thấy một chuyển động nào trên sân. Nhưng hiện thời, cô còn đứng hơi xa sân một chút. Trước khi lên đường, nữ thám tử nhẹ chân đi vòng quanh chiếc xe của Josh Parker, cúi thấp đầu khi ngang qua cánh cửa sổ có ánh đèn hắt ra từ bên trong. Cô không gặp một ai. Jane không muốn đi ngay vào các hẻm tối, mà đầu tiên muốn xem xét kỹ khu trung tâm hội chợ.
Cẩn thận, cô lẻn nhanh từ chỗ nấp này sang chỗ nấp khác. Mọi việc nhẹ nhàng hơn Jane tưởng. Cô không phát hiện thấy điều gì khả nghi, mà cũng chẳng có ai cản trở cô. Jane thuộc loại người bao giờ cũng có một mục tiêu rõ ràng, cả tại thời điểm này cũng thế. Mục tiêu của cô là cụm giải trí khu hội chợ. Dù một chợ phiên có nhỏ tới đâu, chắc chắn nó cũng phải có một sân xe chạy điện. Lom khom, nữ thám tử chuyển động dần về hướng sân chơi lớn hình chữ nhật.
Vừa đi cô vừa chú ý để không bị vấp vào đống dây điện rải loằng ngoằng dưới đất, thêm vào đó là động tác bao quát tình hình xung quanh. Tuyệt đối tĩnh lặng. Không gian vẫn yên ắng, không một ai cản trở cô. Jane không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy giọng người. Cô bước tới nấp đằng sau quầy thu ngân của khu xe chạy điện. Cô chờ. Trước mặt cô là khoảng sân lái xe trông như một mặt hồ gợn sóng. Những chiếc xe xinh xinh đứng dạt về phía hai đầu sân. Không một tiếng động lạ. Đêm vẫn yên tĩnh. Dần dần, Jane nghĩ có lẽ cô đã nhầm. Cũng có thể cô đã bị kích động quá đáng. Cũng có thể đó chỉ là một tiếng động hoàn toàn vô hại. Cô tự chê cười mình. Cô tự hỏi liệu cô có còn hành động bình thường không. Đã không ít lần, cô vào tư thế sẵn sàng nhảy lên, luôn tính toán cho trường hợp trầm trọng nhất và có cảm giác bị theo dõi. Đúng vào lúc Jane muốn bước đi thì có tiếng người đột ngột vang lên.
Lần này không phải cô tưởng tượng. Jane Collins đứng lặng. Những tiếng nói theo gió thoảng tới như một thông điệp từ màn đêm sâu thẫm. Jane lắng nghe và phân biệt ít nhất có hai tiếng người. Một người đàn ông và một người đàn bà, nhưng có vẻ họ không đi lại hướng cô đứng. Rồi tiếng cười trong trẻo của người đàn bà vang lên, nghe thật lạ lùng bí hiểm trong màn đêm, như những âm thanh vọng tới từ một phương trời khác. Jane không đứng nữa. Cô chạy tạt một vài bước sang bên, thẳng về quầy giải trí lớn nhất khu. Đó là một đường hầm ma. Khi những ánh đèn màu đã được tắt đi, đường hầm ma trở thành hiền lành trong bóng tối. Màn đêm khiến tất cả bằng nhau và những hình thù quái dị nhất ở bên cửa vào hầm ma giờ cũng chỉ còn là những bóng tối đờ đẫn. Cô gái nghĩ đường hầm ma là thứ rất thích hợp với một khu chợ phiên. Chỉ có điều sự ma quái nơi này là giả tạo, trong khi ông già Josh Parker đã thật sự phải chôn đứa con trai đã biến thành đá của mình.
Jane không chạy tới sát đường hầm ma. Cô dừng lại trước một con ngõ rộng nằm gần đó khi nhận thấy không phải một, mà là nhiều chuyển động. Những dáng người ở đây hiện ra như những bóng ma vừa rời bỏ thế giới vô hình của chúng. Một nhóm người chuyển động thật chậm chạp, dần dần đi qua trước mặt Jane, những động tác từ từ như đang tập thể dục tay không. Lạ thật… Tất cả mọi việc xảy ra như trong một đoạn phim quay chậm. Có những người khác đứng hoàn toàn bất động, nhưng trong những thế đứng ngoằn ngoèo, uốn éo như đã bị hóa thành đá. Lại những người khác như đã tạo thành những bức tượng thật sự. Những tác phẩm nghệ thuật nho nhỏ. Họ nhướn đứng trên đầu ngón chân, như muốn bắt chước những bức tượng vũ công nổi tiếng. Jane ngạc nhiên. Cô không hiểu được. Màn trình diễn giữa trời đêm như thế này thật bất thường, khó giải thích. Cô còn phát hiện thêm một yếu tố khác.
Không một ai nói chuyện với ai. Tất cả những bóng người này đều câm lặng. Mỗi người sống cho riêng mình. Họ cũng chẳng giao tiếp với nhau bằng cử chỉ, mỗi dáng người là một hòn đảo độc lập. Jane không hiểu nổi màn trình diễn giữa đêm. Cô cũng không biết, liệu cô có thể và có nên tạo một mối quan hệ giữa những dáng người này với con quỷ Medusa hay không. Medusa biến tất cả những người nhìn thấy nó thành đá. Có vẻ như có người đang bắt chước hành động của con quỷ cái đó, chỉ có điều bằng một phương thức đặc biệt hơn.
Đứng ở đây mà nhìn mãi sẽ chẳng ích lợi gì. Phải tìm xem cái gì đang xảy ra ở đây, phải tiến đến gần những nghệ sĩ kỳ lạ kia. Jane đủ lòng dũng cảm để đối mặt và đặt câu hỏi với họ. Mặc dù một số người nhìn về hướng cô, nhưng không một ai tỏ ra đã nhận thấy cô. Jane thoải mái đi đi lại lại trên khu đất. Không một ai giữ cô lại hoặc nói chuyện với cô. Khi dừng chân đứng thật sát dáng người thứ nhất, cô thật sự có cảm giác mình đang nhìn một bức tượng đá.
Đó là một chàng trai trẻ, đứng cúi người về phía trước. Đôi bàn tay anh ta uốn cong, nhưng cánh tay lại giương thẳng, như đang muốn với lấy một vật gì đó. Dáng đứng của anh ta nhắc Jane nhớ đến dáng đứng của một vận động viên bơi lội trên bục chờ xuất phát. Cô cảm thấy nể phục người đàn ông. Anh ta điều khiển cơ thể mình rất tốt. Chẳng thể nhận ra là anh ta đang thở. Anh ta như một thực thể sống đã bị đờ ra. Jane không sờ vào người anh ta. Chỉ cần gõ nhẹ một ngón tay cũng có thể khiến người nghệ sĩ mất thăng bằng. Cô không muốn vậy. Thay vào đó, cô nhìn những nghệ sĩ khác đang phân chia nhau đứng ở khuôn ngõ rộng đằng trước đường hầm ma. Những dáng người không chuyển động. Những dáng người đã đóng băng hoặc trong vẻ đẹp, hoặc trong đau khổ. Mỗi người chỉ ra một bức tượng khác. Jane có cảm giác họ muốn gọi hồn Medusa bằng những tư thế kỳ quái đó. Nhưng Medusa không xuất hiện.
Thay vào đó là những con quái vật của đường hầm ma đang nhìn xuống phía cô. Chúng nhìn trừng trừng như muốn đẩy cô xuống đường hầm và bắt cóc cô bất cứ lúc nào. Đường hầm nằm trong bóng tối. Các dãy xe xếp hàng trên đường ray. Cửa vào và cửa ra đóng kín. Jane chợt nghĩ thầm, đường hầm ma sẽ là nơi trú ẩn tốt nhất cho một con ma thật sự. Jane đi chầm chậm giữa những thân người. Không ai nói một lời, và cô cũng không biết liệu họ có nhận thấy cô không. Chí ít ra thì theo vẻ ngoài, chẳng có ai mảy may quan tâm tới Jane. Cô gái quyết định quay lại hỏi Josh Parker về nguồn gốc của những hình dáng kỳ lạ này. Chắc chắn ông sẽ biết nhiều hơn cô.
- Chào cô!
Jane Collins giật mình khi câu nói đó bất chợt vang lên. Tiếng một người đàn ông. Từ nãy đến giờ, anh ta đã đứng lẫn vào mặt tiền của đường hầm ma. Bây giờ anh ta bước ra ngoài. Jane nhìn anh ta. Bóng đêm không cho cô thấy rõ từng đường nét. Nhưng cô biết anh ta cao lớn và có mái tóc thẫm màu. Khi dừng bước, người đàn ông hỏi:
- Cô có thích đám búp bê của tôi không?
- Búp bê?
- Vâng, người ta gọi chúng là Living Dolls.
- Búp bê sống, nghe hay đấy.
- Chúng cũng hay thật mà. Jane nhìn quanh.
- Lạ thật, tôi lại có cảm giác họ không còn sống nữa, mà đã bị hóa đá rồi.
- Chính thế, vấn đề nằm ở chỗ đó. Khách tới thăm rất thích, đặc biệt là trẻ em. Chúng có thể sờ vào búp bê, mà búp bê không bao giờ thay đổi thế đứng. Không bao giờ chuyển động. Những nghệ sĩ biểu diễn ở đây điều khiển cơ thể họ rất tốt. Chương trình này đối với khán giả là một sự kiện khác thường.
- Tôi cũng nghĩ vậy?
- Cô có muốn thử không?
- Thử cái gì kia?
- Thử sờ vào họ. Cô cứ thử đi.
Jane tỏ vẻ nghi ngờ.
- Ông nói thật sao?
- Thật chứ, tôi cho phép cô mà. Tôi là sếp của nhóm này.
Người đàn ông cười khẽ.
- À mà tôi quên chưa giới thiệu, tên tôi là Valendy, Victor Valendy.
Rồi anh ta thoáng gập người, điệu bộ trang trọng như một quí tộc Tây Ban Nha trong khung cảnh cung đình.
- Một cái tên rất lạ, ông Valendy. Có phải biệt danh không?
- Không... - Người đàn ông kéo dài giọng.
- Tôi không cần phải làm điều đó. Tôi xuất thân từ một gia tộc rất cổ của Châu Âu.
Jane Collins nhăn trán.
- Ông nói là Châu Âu sao?
- Chính thế, tôi đã nói rất chính xác. Trong huyết quản của tôi có rất nhiều dòng máu, của Nga, Tây Ban Nha, cả Italia nữa, cô đã thấy người châu Âu nào thuần chủng như tôi chưa?
- Cả máu Hy Lạp nữa chứ?
Jane hỏi. Trong một tích tắc, có vẻ như bản thân người đàn ông này cũng hóa đá và trở thành một con búp bê sống.
- Tại sao cô lại nhắc đến cái tên Hy Lạp?
- Tình cờ thôi.
- Ra thế. Tôi có được phép biết tên cô không, thưa cô?
- Sẵn sàng. Tôi tên là Jane Collins. Đơn giản thế thôi. Tôi vẫn chưa suy nghĩ nhiều về gia tộc mình, mặc dù chắc tôi cũng là người châu Âu chính thống.
Valendy làm ra vẻ không nghe thấy ý châm chích trong câu nói của Jane. Anh ta vào đề.
- Cô chắc không phải bạn đồng nghiệp của tôi?
- Không.
- Có cần tôi đoán không?
- Ông thử đi.
- Cô đến đây để thăm ai đó. Ví dụ như thăm một người như Josh Parker.
- Hoàn toàn chính xác!
- Cám ơn.
- Tại sao ông biết?
- Tai tôi đâu có điếc, mũi tôi cũng vậy và mắt tôi cũng không mù. Vả lại, tôi có một đôi mắt rất tinh, tôi rất tự hào về nó. Cô Collins ạ, cô là một người quen hay là họ hàng của ông già Josh?
- Không. - Jane nhanh như chớp nghĩ ra một câu chuyện. - Tôi quen với Freddy. Anh ấy mời tôi tới đây. Đã có lần chúng tôi gặp nhau, trong một bữa tiệc ở London và có cảm tình với nhau. Freddy muốn mời tôi tới thăm chỗ làm việc của anh ấy. Vậy là tôi tới.
- Hay lắm. Tôi rất vui mỗi lần nghe nói có người quan tâm đến nghề biểu diễn lưu động của chúng tôi. Cô có thích khu chợ này không?
- Tiếc là tôi chưa thể trả lời được. Tôi đến đây chưa lâu.
- Và vì vậy mà cô đi thăm khu chợ ngay cả trong đêm?
- Vâng. Tôi bị mất ngủ và muốn hít thở một chút không khí trong lành.
- Cô giữ gìn sức khỏe tốt lắm.
Jane nhìn thấy nụ cười của người đàn ông, nụ cười không hề gây thiện cảm. Cô cảm giác gã đàn ông này là người luôn nói những điều đúng đắn, nhưng không bao giờ động đến sự việc thật sự. Mỗi một lời anh ta thốt ra đều được cân nhắc rất kỹ càng, nghe như trong một cuộc hỏi cung.
- Có lẽ rồi anh ấy sẽ quay lại. - Valendy nói.
- Ông muốn nói ai?
- Freddy, anh bạn của cô. Người ta kể với tôi rằng anh ta đã mất tích. Kỳ lạ quá, phải không?
- Đúng, kỳ lạ.
- Cô không thất vọng ư?
- Không, chưa thì đúng hơn. Chắc tới ngày mai là mọi việc sẽ khác đi, tôi nghĩ như vậy.
- Có lẽ. - Valendy vươn vai. - Tôi thích bóng tối, tôi thích khí trời lành lạnh ban đêm, tôi thích khi tất cả mọi vật đều im lặng. Người ta có thể quay về với bản thân mình. Nói thật nhé, cô Collins, đây là thời điểm tôi thích nhất trong ngày.
- Vâng, tôi cũng vậy.
Valendy đổi đề tài.
- Cô không muốn xem nhóm Living Dolls của tôi sao?
Jane mỉm cười.
- Tôi rất tiếc, tôi quên khuấy mất chuyện này. Cuộc nói chuyện ban nãy thú vị quá.
- Cô cứ tới gần và nhìn cho kỹ, cô Collins. Chắc cô sẽ rất ngạc nhiên. Những người này là những nghệ sĩ có tài, có một không hai và điều khiển cơ thể mình rất tốt.
Valendy để Jane đi một mình, cô gái đến trước bức tượng đầu tiên, nhìn kỹ. Cô không nhận ra mấy chi tiết trong bóng tối. Thân hình người đó đứng trong tư thế một vũ công, một vũ công mà mọi chuyển động đột ngột bị dừng lại giữa một vòng xoay Pirouette. Người con trai đưa hai tay lên đầu mình, các đầu ngón tay chạm vào nhau. Anh ta chỉ đứng bằng chân phải, chân trái co lên, gập lại, gót chạm tới bắp chân. Người đàn ông mặc một chiếc áo len mỏng và quần bó. Phải sau một đoạn ngập ngừng Jane mới sờ được vào anh ta. Bàn tay cô từ từ tiến lại gần cơ thể người nghệ sĩ. Trong thâm tâm, cô cứ nghĩ tay cô sẽ chạm phải một chất liệu cứng, rắn, bởi khái niệm tượng đá dứt khoát không chịu bay khỏi trí não cô. Bàn tay Jane sờ vào một thân người bình thường. Mặc dù các cơ đều gồng cứng lên, nhưng làn da vẫn đàn hồi. Người đàn ông không nhúc nhích. Anh ta để cho mọi sự xảy ra. Jane cũng hầu như không nhận ra hơi thở của anh. Cô thật sự thấy kính nể con người đó.
- Thế nào? - Cô nghe tiếng Valendy. Cô thấy sao?
- Tuyệt vời.
- Cám ơn.
- Các nghệ sĩ giữ vững như thế được bao lâu?
- Khá lâu đấy. Nhưng thỉnh thoảng họ lại phải đổi tư thế.
- Người đàn ông cười nhẹ, nhưng đột ngột ngừng ngay khi nghe tiếng chân người và một giọng nữ cao vút.
- Con không ngủ được, bố ơi. Con...
- Quay vào xe, Vera! - Không, con...
Đột ngột, những con búp bê sống không còn hấp dẫn Jane Collins nữa. Cô quay ngay người lại, nhưng không đứng, mà bước về phía hai cha con đang đứng cạnh nhau. Valendy nổi giận. Anh ta nhìn xuống con người bé nhỏ và rống rít, bắt cô ta trở lại xe.
- Nhưng mà con không ngủ được.
- Ra ngoài này con cũng không ngủ được. Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa là con lại phải làm việc rồi.
Jane đứng lại và cất tiếng hỏi.
- Ô, thì ra ông có một cô con gái hả, ông Valendy?
Cả hai người quay về hướng Jane.
- Vâng, tôi có con gái.
- Dễ thương quá.
- Cô ta là ai vậy hả bố?
- Một vị khách, cô ấy là khách của Josh Parker.
- Ra thế.
- Tôi là Vera.
- Cô gái giơ tay về phía Jane và nữ thám tử cầm lấy bàn tay đó. Cô nắm lấy những ngón tay rất gầy. Cả thân hình cô gái đối diện cũng rất bé nhỏ. Mái tóc vàng trông như trắng toát. Nó được xẻ làm đôi, chảy thẳng xuống hai bên khuôn mặt rồi uốn cong ra ngoài khi chấm đến vai. Một kiểu tóc rất cũ. Khuôn mặt cũng bé nhỏ gầy guộc, gây ấn tượng một bức tranh thiếu màu vẽ. Đôi môi mỏng dính, rất khó nhận ra. Một chiếc mũi nhỏ và thẳng, trên đó là một vầng trán rộng phẳng và một cặp lông mày thẳng như được kẻ bằng thước. Jane không thể nhận ra đôi mắt của cô ta màu gì, nhưng cô chắc chắn nó cũng nhợt nhạt. Vera Valendy mặc một chiếc quần Jean, áo thun và khoác trên vai áo khoác bằng len.
- Tên tôi là Jane Collins.
- Cô mới tới đây sao?
- Vâng, bố cô đã nói đó, tôi đến đây thăm Freddy.
- Hay quá.
- Con vào xe đi. - Valendy thúc giục. Đứng lâu ngoài này cảm lạnh đấy.
- Vâng, thưa bố, con vào đây.
Cô gái quay sang phía Jane một lần nữa. - Chắc chúng ta sẽ còn gặp nhau, tôi linh cảm thấy thế. Nữ thám tử tư mỉm cười.
- Trong một khuôn viên chật hẹp như thế này, người ta làm sao mà tránh gặp nhau cho được. - Đúng, cô có lý.
- Hẹn gặp lại.
Vera quay người và bước đi, dáng cứng ngắc như tay chân đã bị đông cứng. Jane Collins cảm thấy một luồng khí lạnh từ từ bò dọc sống lưng cô, bò ngược lên trên. Nhưng cô mím môi không nói. Thay vào đó, Valendy lên tiếng:
- Vậy là cuối cùng cô cũng đã làm quen được với con gái tôi.
- Một cô bé rất dễ thương.
Người đàn ông nhún vai.
- Đáng tiếc là nó hơi bệnh tật. Giống như mẹ nó vậy. Mẹ nó đã qua đời vì bệnh cách đây tám năm.
- Và ông vẫn chưa tái giá?
- Chưa, tôi không muốn. Sống thế này tôi cũng hài lòng rồi. Gia đình của tôi là các nhân viên, ngoài ra tôi còn phải chăm sóc cho Vera.
- Cô ấy không biểu diễn chứ?
- Không.
- Thế cô ấy làm gì?
- Vera trợ việc cho tôi. Nó phụ trách chuyện giấy tờ, giúp thu ngân và làm các việc vặt. Nó cũng phụ trách cả phần chăm sóc các nhân viên, trả lương. Nó giúp cho tôi rất nhiều. Không có con gái, chắc tôi đã bỏ cuộc từ lâu. Chính vì thế mà tôi muốn nó quay trở lại xe, đi ngủ. Không khí ngoài này lạnh quá, không có lợi cho nó.
- Tôi rất hiểu, thưa ông.
Valendy nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
- Đã đến lúc tôi và những con búp bê của tôi phải làm việc rồi.
Anh ta vỗ hai bàn tay vào nhau. Ngay lập tức, nét cứng đờ của những con búp bê sống biến mất. Tất cả những người đó cất bước đi, không một ai nói một tiếng nào. Họ biến đi như những bóng ma, và Jane Collins càng ngày càng thấy họ bí hiểm hơn. Nhưng cô im lặng.
- Gần sáng rồi, nhưng tôi vẫn chúc cô ngủ ngon, cô Collins.
- Cám ơn, chúc ông ngủ ngon.
Người đàn ông đã quay lưng đi một nửa thì Jane Collins lên tiếng.
- Tôi muốn hỏi một câu cuối. Tại sao những con búp bê sống của ông lại xuất hiện ở đây, vào thời điểm này? Chẳng lẽ họ không cần nghỉ ngơi lấy sức cho buổi biểu diễn hôm sau?
- Họ muốn vậy.
- Họ muốn ra ngoài trời?
- Vâng, cô Collins ạ. Họ rất ghét sự chật chội trong toa xe. Ở ngoài này họ có đủ chỗ để luyện tập. Bởi không muốn bị làm phiền, nên họ thích tập trong đêm.
- Tôi hiểu rồi, ông Valendy.
- Còn gì nữa không?
- Không, cám ơn ông. Rồi ta sẽ gặp nhau mà.
- Chắc chắn thế.
Thêm một lần nữa, người đàn ông thoáng cúi chào rồi biến mất. Anh ta đi hầu như không vang một tiếng động, và anh ta để lại một cô Jane Collins rất trầm ngâm song tin chắc là mình đã xử sự đúng. Đêm nay cô đã tiến tới gần mục tiêu hơn. Mặc dù chưa phát hiện dấu vết con quỷ Medusa, nhưng nhóm búp bê sống Living Dolls cũng là một hiện tượng hiếm lạ. Ở trạng thái biểu diễn, nhìn như thể họ đang là những con người đang trên đường đi sang một trường vật chất khác. Trầm ngâm, Jane Collins chầm chậm quay trở lại xe của Josh Parker.