I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Girl With The Make-Believe Husband
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
Ôi trời ơi, em biết em không có cái mũi to khủng khiếp. Em chỉ đơn giản là đưa ra một ví dụ. Anh không thể mong đợi sự trung thực từ Ngài Rokesby khi chủ đề của cuộc trò chuyện là em gái của anh. Anh ấy chắc phải rất đáng kính. Em nghĩ rằng đó là một câu cách ngôn bất thành văn giữa những người đàn ông, phải không?
Trung úy Rokesby trông như thế nào?
- từ Cecilia Harcourt gửi cho anh trai Thomas.
Khi họ đi xuống cầu thang lúc năm giờ ba mươi chiểu hôm đó, Thiếu tá Wilkins đã đợi họ trong phòng ăn, ngồi gần bức tường với một cốc bia và một đĩa bánh mì phô mai. Edward cứng vai chào khi anh ta đứng trước họ. Anh đã không phục vụ cùng với Wilkins, nhưng họ thường gặp nhau trên đường làm nhiệm vụ. Ngài Thiếu tá là một chỉ huy đồn trú của Anh ở New York và anh ta chắc chắn là nơi chính xác để bắt đầu cho bất kỳ cuộc tìm kiếm một người lính mất tích nào.
      Edward luôn thấy anh ta hơi khoa trương, nhưng đi kèm với đó là sự tuân thủ cứng nhắc các quy tắc và trật tự, mà anh cho rằng đó là một đặc điểm cần thiết ở một chỉ huy quân đội. Và sự thật mà nói, anh không muốn làm việc của người đàn ông này.
      Khi họ đã ngồi xuống, Cecilia không muốn lãng phí thời gian. “Ngài có tin gì về anh trai tôi không?”
      Thiếu tá Wilkins hướng về cô một cái nhìn ủy khuất mà ngay cả Edward cũng có thể nhận ra, rồi nói “Đây là một sân khấu chiến tranh lớn, phu nhân yêu quý. Chúng ta không thể mong đợi sẽ tìm thấy một người đàn ông nhanh như vậy.” Anh ta ra hiệu về phía cái đĩa ở giữa bàn. “Phô mai?”
      Cecilia thoáng bối rối vì sự thay đổi chủ đề, nhưng cô dường như nhanh chóng lấy lại mục đích của mình. “Đây là quân đội,” cô đã phản đối. “Quân đội Anh. Chẳng phải chúng ta là lực lượng tiên tiến nhất, được tổ chức tốt nhất trên thế giới sao?”
      “Tất nhiên, nhưng – “
      “Làm thế nào chúng ta có thể lạc mất một người đàn ông?”
      Edward đặt một bàn tay dịu dàng lên cánh tay cô. “Sự hỗn loạn của chiến tranh có thể chứng thực cả những quân đội được tổ chức tốt nhất. Bản thân anh cũng đã mất tích trong nhiều tháng.”
      “Nhưng, anh ấy đã không được mất tích khi anh ấy mất tích!” Cô khóc.
      Wilkins cười thích thú với việc dùng từ sai của cô. Edward gần như rên rỉ vì sự vô cảm của anh ta.
      “Ồ, giờ thì hay đấy,” Đại tá nói, cắt một miếng phô mai dày. “Không mất tích khi anh ta đã mất tích. Ngài Đại tá sẽ thích cái đó.”
      “Tôi đánh vần sai,” Cecilia nghiến răng nói.
      Edward chăm chú nhìn cô. Anh đã nghĩ sẽ can thiệp thay cho cô, nhưng cô dường như kiểm soát tốt tình hình. Hoặc nếu không phải là kiểm soát được tình huống, thì ít nhất cũng kiểm soát được chính mình.
      “Ý tôi muốn nói là,” cô tiếp tục, đôi mắt cô lạnh lùng làm cho Thiếu tá Wilkins phải sợ, “đó là vì Thomas đã ở đây tại New York. Trong bệnh viện. Và sau đó anh ấy đã biến mất. Chứ không phải là khi anh ấy đang ở trên chiến trường hay do thám phía sau hàng ngũ kẻ thù.”
      Do thám sau hàng ngũ địch. Edward cau mày khi những từ ngữ cuộn quanh tai anh. Đó có phải là những gì anh đã làm ở Connecticut sao? Có vẻ như kịch bản có khả năng nhất. Nhưng tại sao? Anh không nhớ lại đã từng làm như vậy trước đây.
     “À, ồ, chính là điều đó,” Thiếu tá Wilkins nói. “Tôi không thể tìm thấy hồ sơ nào về việc anh trai bà đang nằm viện.”
      “Cái gì?” Đầu Cecilia giật mạnh khi cô nhìn Edward và sau đó quay lại với thiếu tá. “Không thể nào.”
      Wilkins nhún vai một cách không tự nhiên. “Tôi đã cho người của tôi xem qua các hồ sơ. Tên và cấp bậc của mỗi người lính được đưa đến bệnh viện được ghi vào sổ sách Chúng tôi ghi chú ngày đến và ngày, giờ, à…..rời đi.”
      “Rời đi?” Cecilia lặp lại.
      “Hoặc là chết.” Wilkins ít nhất có một chút không thoải mái khi nhấn mạnh khả năng này. “Bất kể bằng cách nào, chúng tôi cũng không thể tìm thấy hồ sơ của anh trai bà.”
      “Nhưng anh ấy đã bị thương,” Cecilia phản đối. “Chúng tôi nhận được thông báo.” Cô quay lại với Edward, rõ ràng bị kích động. “Cha tôi nhận được một lá thư từ Tướng Garth. Ông ta viết rằng Thomas đã bị thương, nhưng đó không phải là một vết thương chí mạng và anh ấy đang hồi phục trong bệnh viện. Còn có bệnh viện nào khác không?”
      Edward nhìn sang Thiếu tá Wilkins.
      “Không phải ở phía này của hòn đảo.”
      “Không phải ở phía này sao?” Cecilia nói, nhảy lên với sự lựa chọn từ ngữ của anh ta.
      “Có một trạm xá gì đó ở Haarlem.” Wilkins trả lời với một tiếng thở dài ý nói rằng anh ta ước mình đã không nâng tầm nó lên. “Tôi sẽ không gọi nó là bệnh viện.” Anh ta liếc nhìn Edward với ánh mắt đầy ý nghĩa. “Anh sẽ không muốn ở đó một mình, nếu anh hiểu ý tôi.”
      Cecilia đỏ mặt.
      “Vì chúa,” Edward đã chộp lấy anh ta, “Anh đang nói về anh trai của một Quý bà đấy.”
      Thiếu tá quay sang Cecilia với vẻ hối lỗi. “Xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi, thưa bà.”
      Cô gật đầu, một cử động nhỏ căng thẳng làm đau lòng bởi cơn nuốt co giật trong cổ họng cô.
      “Trạm xá ở Haarlem là thô sơ nhất,” Thiếu tá Wilkins nói với Cecilia. “Anh trai của bà là một sĩ quan. Anh ta sẽ không được đưa đến một nơi như vậy.”
      “Nhưng nếu đó là cơ sở gần nhất...”
      “Vết thương của anh không nguy hiểm đến tính mạng. Anh ấy đã được chuyển đi.”
      Edward không thích ý tưởng về những người đàn ông nhập ngũ bị buộc phải nghỉ dưỡng trong điều kiện phụ chỉ dựa trên cấp bậc của họ, nhưng chỉ trong bệnh viện ở tận cùng phía nam của đảo Manhattan mới có nhiều giường bệnh. “Ông ấy nói đúng đấy,” anh nói với Cecilia. Quân đội sẽ luôn luôn di chuyển các sĩ quan đầu tiên.
      “Có lẽ Thomas có lý do để từ chối di chuyển,” Cecilia gợi ý. “Nếu anh ấy ở cùng những người lính của mình, anh ấy có thể không muốn rời xa họ.”
“Điều này đã xảy ra nhiều tháng trước,” Edward nói, ghét rằng anh phải làm tổn thương hy vọng của cô theo cách này. “Ngay cả khi anh ấy ở lại với người của mình, chắc chắn giờ này anh ấy đã phải di chuyển xuống đây rồi.”
“Ồ, nhất định thế,” Thiếu tá Wilkins nói một cách chân thực. “Đơn giản là không có cách nào anh ta có thể ở Haarlem.”
“Em khó có thể gọi nó là một thị trấn,” Edward nói với Cecilia. “Ở đó có Lâu đài Morris, nhưng xa hơn thế, nó là tập hợp các trại thuộc địa bị bỏ hoang.”
“Nhưng, chúng ta không có quân lính ở đó ạ?”
“Đủ để giữ nó khỏi rơi vào tay kẻ thù, Thiếu tá Wilkins nói. “Nông trại ở đó cũng tốt. Chúng tôi có một số cây trồng gần như đã sẵn sàng để thu hoạch.”
“Chúng ta?” Edward không thể không điều tra.
“Những người nông dân Haarlem trung thành với Đức Vua, Thiếu tá nói một cách chắc chắn.
Edward không chắc chắn về điều đó, nhưng lúc này dường như không phải là thời điểm cho một cuộc thảo luận về khuynh hướng chính trị địa phương.
“Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ tại bệnh viện trong sáu tháng qua,” Thiếu tá Wilkins nói, đưa cuộc trò chuyện trở lại mục đích của nó. Anh ta đưa tay ra để lấy cho mình một miếng bánh mì và phô mai khác, cau có khi miếng phô mai vỡ vụn trên con dao. “Chúng tôi không thể tìm thấy bất kỳ điều gì đề cập đến anh trai của bà. Thành thật mà nói, nó như thể anh ta chưa bao giờ tồn tại.”
Edward rên rỉ. Vì Chúa, người đàn ông này thật sự không khéo léo.
“Tuy nhiên, ngài vẫn sẽ tiếp tục đưa ra yêu cầu tìm kiếm chứ?” Cecilia hỏi.
“Tất nhiên, tất nhiên.” Thiếu tá nhìn về phía Edward. “Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm.”
“Quá ít,” Edward lẩm bẩm.
“Xin thứ lỗi?” Thiếu tá Wilkins rút lại.
“Tại sao ngài không cung cấp cho vợ tôi thông tin này khi ngài nói chuyện với cô ấy vào tuần trước?” Edward hỏi.
Thiếu tá sững lại, thức ăn của anh ta chỉ cách miệng vài inch. “Tôi đã không biết bà ấy là vợ của ngài.”
Edward có thể vui vẻ bóp cổ anh ta. “Có gì khác biệt không?”
Thiếu tá Wilkins chỉ nhìn chằm chằm.
“Cô ấy còn là em gái của Đại úy Harcourt. Cô ấy xứng đáng được ngài tôn trọng và quan tâm đến bất kể tình trạng hôn nhân của cô ấy.”
“Chúng tôi thường không có những câu hỏi về các thành viên trong gia đình,” Thiếu tá nói với giọng cứng rắn.
Edward có khoảng sáu câu trả lời khác nhau cho điều đó, nhưng anh quyết định sẽ không đạt được điều gì trong việc đối kháng với tay thiếu tá. Thay vào đó, anh quay sang Cecilia. “Em có bức thư từ Tướng Garth gửi cho em không?”
“Tất nhiên rồi.” Cô thò tay vào túi váy. “Em luôn mang theo bên mình.”
Edward lấy nó từ bàn tay mảnh khảnh của cô và mở tờ giấy ra. Anh im lặng đọc nó, rồi đưa cho Thiếu tá Wilkins.
“Sao vậy?” Cecilia hỏi. “Có chuyện gì thế?”
Đôi lông mày rậm rạp của tay Thiếu tá nhíu vào nhau, “Giọng văn này không giống như của Tướng Garth”, anh ta nói, mắt vẫn nhìn chăm chú vào lá thư.
“Ngài có ý gì?” Cecilia điên cuồng quay sang Edward. “Ý ông ấy là sao?”
“Có một cái gì đó không đúng với nó,” Edward nói. “Anh không thể đoán được.”
“Nhưng tại sao ai đó lại gửi cho em một thứ như vậy?”
“Anh không biết gì.” Anh ấn những ngón tay của mình lên thái dương, nó đã bắt đầu đau. Cecilia bắt lấy hành động này ngay lập tức. “Anh vẫn ổn chứ?”
“Anh ổn."
“Bởi vì chúng ta có thể - ”
“Chúng ta ở đây vì Thomas,” anh nhấn mạnh. “Không phải vì anh.” Anh hít một hơi. Anh có thể vượt qua cuộc họp này. Anh có thể phải quay lại giường ngay khi họ kết thúc, anh thậm chí có thể phải dùng liều thuốc phiện giảm đau mà cô đã đe dọa anh, nhưng anh cần phải vượt qua cuộc gặp gỡ chết tiệt với Thiếu tá Wilkins.
Anh không yếu đuối như vậy. Anh nhìn lên để nhận ra rằng cả Cecilia và tay Thiếu tá đều dõi theo anh với vẻ mặt lo lắng.
“Tôi tin rằng chấn thương của anh không làm anh khó chịu,” Wilkins nói một cách cộc cằn.
“Nó đau như quỷ vậy,” Edward nói qua hàm răng nghiến chặt, “nhưng tôi vẫn sống, vì vậy tôi cố gắng biết ơn vì điều đó.”
Cecilia ngạc nhiên nhìn anh. Anh cho rằng anh không thể trách cô. Anh bình thường không châm biếm như vậy.
Wilkins hắng giọng. “Được, tốt. Dù sao, tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi thấy anh trở về an toàn.”
Edward thở dài. “Xin thứ lỗi cho tôi,” anh nói. “Suy nghĩ của tôi trở nên ngắn lại khi đầu tôi đau đớn hơn bình thường.”
Cecilia cúi xuống và nói với giọng nhỏ nhẹ, “Hay em đưa anh lên lầu nhé?”
“Không cần thiết,” Edward lẩm bẩm. Hơi thở của anh ngưng lại bất chợt khi cơn đau trong đầu của anh tăng lên. “Dù sao đi nữa cũng chưa được.” Anh quay lại nhìn Wilkins đang cau mày khi đọc lại lá thư từ vị tướng.
“Sao vậy?” Edward hỏi....
Thiếu tá gãi cằm. “Tại sao Tướng Garth...?” Anh ta lắc đầu. “Đừng bận tâm.”
      “Không,” Cecilia nói nhanh. “Xin hãy nói với tôi.”
      Thiếu tá Wilkins do dự, như thể anh ta đang cố gắng tìm ra cách tốt nhất để bày tỏ suy nghĩ của mình. “Tôi thấy đây là một mớ thông tin kỳ quặc,” cuối cùng anh ta cũng nói.
      “Ngài có ý gì?”
      “Nó không phải là những gì người ta thường viết trong một lá thư gửi cho gia đình một quân nhân,” Thiếu tá nói. Anh ta nhìn Edward để xác nhận.
      “Tôi cho rằng,” Edward trả lời, vẫn đang cọ xát thái dương. Điều đó không làm cho nó bớt đau, nhưng dường như anh không thể dừng lại. “Bản thân tôi sẽ không viết một bức thư như vậy.”
      “Nhưng anh đã nói có gì đó không ổn với bức thư,” Cecilia nhắc nhở anh.
      “Không có gì cụ thể,” Edward nói với cô. “Chỉ cảm thấy nó không đúng. Anh biết Tướng Garth. Anh không chắc lý do tại sao, nhưng nó không giống như những gì ông ấy sẽ viết.”
      “Tôi đã viết những nội dung như vậy,” Thiếu tá Wilkins nói. “Nhiều nữa là khác.”
      “Và...?” Cecilia thúc giục.
      Anh ta hít một hơi dài. “Tôi cũng không bao giờ viết rằng một người lính bị thương nhưng điều đó không nguy hiểm đến tính mạng. Không có cách nào để biết điều đó. Phải mất một tháng để lá thư được gửi tới nơi. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra trong thời gian đó.”
      Trong khi Cecilia gật đầu, Thiếu tá tiếp tục. “Tôi đã thấy nhiều người lính chết vì nhiễm trùng hơn là do vết thương ban đầu của họ. Tôi đã mất một người lính vào tháng trước vì một vết phồng rộp.” Anh ta nhìn Edward với vẻ mặt hoài nghi. “Một vết bỏng.”
     Edward liếc nhanh về phía Cecilia. Cô vẫn ngồi yên, hình mẫu của chủ nghĩa khắc kỷ chính trực của Anh. Nhưng đôi mắt cô u ám, và anh có cảm giác khủng khiếp rằng nếu anh chạm vào cô - chỉ cần một ngón tay vào cánh tay cô - thì cô sẽ vỡ tan.
      Anh tuyệt vọng ôm lấy cô. Anh muốn ôm cô thật chặt để cô không thể tan vỡ. Để giữ cô cho đến khi những lo lắng và sợ hãi của cô tan chảy khỏi cơ thể cô và thấm vào chính anh.
      Anh muốn hấp thụ nỗi đau của cô.
      Anh muốn trở thành sức mạnh của cô.
      Anh sẽ thế, anh thề. Anh sẽ bình phục. Anh sẽ khỏi bệnh. Anh sẽ là người chồng mà cô xứng đáng có.
      Người chồng mà anh xứng đáng trở thành.
      “Nó ở trên đôi chân của anh ta,” Thiếu tá đang nói, không biết gì về sự đau khổ của Cecilia. “Những chiếc vớ của anh ta chắc chắn đã cọ xát vào vết thương. Anh ta đã hành quân qua đầm lầy. Nó không thể giữ cho đôi chân của anh khô ráo, anh biết đấy.”
      Cecilia, với lòng tin của mình, gật đầu thông cảm.
      Thiếu tá Wilkins đặt tay lên cốc rượu bia của mình, nhưng anh ta không cầm nó lên. Anh ta có vẻ chùng xuống một chút, như thể ký ức vẫn có khả năng đâm thủng anh ta. “Vết thương đáng nguyền rủa chắc chắn đã bị phá vỡ vì trong vòng một ngày nó bị nhiễm trùng và trong vòng một tuần sau đó anh ta đã chết.”
      Cecilia nuốt nước bọt. “Tôi rất tiếc vì sự mất mát của ngài.” Cô nhìn xuống hai bàn tay, siết chặt nhau trên bàn và Edward có cảm giác rõ ràng rằng cô ấy đang cố giữ cho chúng không run rẩy. Như thể cách duy nhất để làm điều đó là để mắt trên những ngón tay của cô ấy, tìm kiếm dấu hiệu yếu đuối của chúng.
Cô thật mạnh mẽ, vợ của anh. Anh tự hỏi liệu cô có nhận ra điều đó không.
Thiếu tá chớp mắt như thể ngạc nhiên trước lời chia buồn của cô. “Cảm ơn bà,” anh ta lúng túng nói. “Đây là... Vâng, đó là một mất mát.”
“Tất cả đều là sự mất mát,” Edward nói với giọng nhỏ nhẹ và trong một khoảnh khắc, anh và thiếu tá, người mà anh có rất ít điểm chung, trở thành anh em như thể tay chân.
Vài giây trôi qua trước khi bất cứ ai lên tiếng. Cuối cùng Thiếu tá Wilkins hắng giọng nói, “Tôi có thể giữ cái này không?” Anh ta giữ lá thư của Tướng Garth.
      Cecilia hầu như không cử động, nhưng Edward thấy sự hỗn loạn mà cô giữ chặt sau đôi mắt xanh nhạt của mình. Cằm cô rút lại là biểu hiện nhỏ nhất của chuyển động và môi dưới run rẩy trước khi cô bắt lấy nó giữa hai hàm răng. Bức thư của vị tướng là mối liên hệ duy nhất của cô với anh trai mình, và cô rõ ràng là không thích chia tay với nó.
“Hãy để ông ấy giữ nó,” anh nói với cô khi cô nhìn anh để xin sự chỉ dẫn. Wilkins có thể là một người không tinh tế, nhưng anh ta là một người lính tốt, và anh ta cần bức thư nếu anh ta tiếp tục tìm kiếm Thomas.
      “Tôi sẽ giữ nó rất cẩn thận.” Anh ta nhét bức điện đã gấp lại vào túi áo khoác bên trong và vỗ nhẹ. “Tôi hứa với bà.”
      “Cảm ơn ngài,” Cecilia nói. “Tôi xin lỗi nếu tôi có vẻ vô ơn. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của ngài.”
Một biểu cảm duyên dáng nhất, Edward nghĩ, đặc biệt là khi xem xét sự thiếu hợp tác hoàn toàn của tay Thiếu tá cho đến thời điểm này.
      “Tốt. Tôi phải đi rồi.” Thiếu tá Wilkins đứng dậy, cúi đầu lịch sự với Cecilia trước khi quay sang Edward. “Tôi hy vọng chấn thương của ngài được cải thiện.”
      Edward thừa nhận điều này với một cái gật đầu. “Ngài sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi không đứng dậy chứ.” Anh cảm thấy khá buồn nôn và anh có một linh cảm khủng khiếp rằng anh có thể nôn hết mọi thứ trong bụng nếu anh cố gắng đứng dậy.
“Tất nhiên, tất nhiên,” Thiếu tá nói theo cách cộc cằn thông thường của mình. “Tôi không phiền vì điều đó.”
      “Chờ chút!” Cecilia gọi to, vấp vào chân cô khi Wilkins quay người rời đi.
      “Anh ta nghiêng đầu về phía cô. “Vâng thưa bà?”
      “Ngài sẽ đưa tôi đến Haarlem vào ngày mai chứ?”
      “Cái gì?” Cái dạ dày chua loét đáng nguyền rủa, Edward đứng bật dậy vì điều đó.
“Tôi muốn đến thăm bệnh xá đó,” Cecilia nói với thiếu tá.
      “Anh sẽ đưa em đến đó,” Edward chen vào.
      “Em không nghĩ rằng anh đang ở trong bất kỳ điều kiện thuận lợi nào –“
      “Anh sẽ đưa em đi.”
      Wilkins nhìn từ Edward đến Cecilia và trở lại chỉ với một chút thích thú được che giấu trước khi cho cô một cái nhún vai nhẹ. “Tôi không thể phản đối mong muốn của một người chồng.”
      “Nhưng tôi cần phải đi,” cô phản đối. “Có thể Thomas –“
      “Chúng ta đã xác định rằng rất khó có khả năng anh ấy ở Haarlem,” Edward nói. Anh nắm chặt cạnh bàn, hy vọng rằng mình không quá rõ ràng về điều đó. Một cơn chóng mặt đã giáng xuống anh khi anh bất ngờ đứng dậy.
      “Nhưng anh ấy có thể đã ở đó,” Cecilia nói. “Và nếu trường hợp đó xảy ra, thì phải có ai đó sẽ nhớ đến anh ấy.”
      “Anh sẽ đưa em đi,” Edward nhắc lại. Haarlem chỉ cách đây khoảng mười dặm, nhưng kể từ khi người Anh đánh mất nó (và sau đó lấy lại) lãnh thổ vào năm 1776, nó dường như chính xác là một đồn điền hoang dã hơn là một ngôi làng Hà Lan trước đây mà nó từng là. Đó không phải là nơi dành cho một người phụ nữ đơn độc, và trong khi anh không thể không nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của mình với tư cách là chồng cô phải bảo vệ an toàn cho cô.
“Nếu bà cho phép tôi xin phép được rời đi,” Thiếu tá Wilkins nói, lại cúi đầu chào Cecilia.
      Cô gật đầu. Edward khá chắc chắn, tuy nhiên, sự phẫn nộ của cô không nhắm vào thiếu tá. Thật vậy, khoảnh khắc Wilkins rời đi, cô quay sang Edward và, với cái cằm hất lên, nói, “em phải đến bệnh xá đó.”
      “Em sẽ đến đó. Nhưng không phải là ngày mai.”
      “Nhưng –“
      “Không có gì thay đổi trong một ngày,” anh chen vào, quá mệt mỏi để tranh luận với cô về vấn đề này. “Wilkins đang đưa ra yêu cầu. Anh ta sẽ thu thập được nhiều thông tin hơn từ tùy viên của Tướng Garth, hơn là những gì chúng ta thu được từ cuộc hành trình đến đảo.”
      “Chắc chắn sẽ tốt hơn nếu chúng ta theo đuổi cả hai cách tìm kiếm,” cô nói, ngồi xuống bên cạnh anh.
      “Anh không tranh luận với em về điểm đó,” anh nói. Anh nhắm mắt lại một lúc, chống lại làn sóng mệt mỏi rơi xuống anh như tấm chăn. Với một tiếng thở dài, anh nói tiếp, “Không có gì sẽ mất đi nếu chúng ta đợi một hoặc hai ngày. Anh hứa.”
      “Anh có thể hứa sao?”
      Chúa ơi, cô như con chó với một khúc xương. Edward sẽ ngưỡng mộ sự kiên cường của cô nếu anh không bị cơn mệt mỏi chết tiệt này. “Được rồi,” anh cáu kỉnh. “Anh không thể hứa. Tất cả những gì anh biết là Quân đội Lục địa có thể đến vào ngày mai và tất cả chúng ta sẽ chết trước khi chúng ta có cơ hội điều tra bệnh xá. Nhưng anh có thể hứa rằng sẽ đưa ra tất cả những gì anh biết, phải thừa nhận, điều đó không nhiều, nhưng nó cũng nhiều hơn những gì em tìm được - một vài ngày sẽ không tạo ra sự khác biệt.”
      Cô sững sờ nhìn anh. Một ý nghĩ chợt nảy ra với anh rằng có lẽ anh không nên kết hôn với một người phụ nữ có đôi mắt phi thường như vậy. Bởi vì khi cô nhìn chằm chằm, anh phải cực kỳ nghị lực để không vặn vẹo trên ghế.
      Nếu anh là một người siêu hình, anh nghĩ rằng cô có thể nhìn thẳng vào tâm hồn anh.
      “Thiếu tá Wilkins có thể đã đưa em đi,” cô nói với sự thách thức nhẹ nhàng.
      Anh chống lại sự thôi thúc rên rỉ. “Em có thực sự muốn dành cả ngày với Thiếu tá Wilkins không?”
     “Tất nhiên là không, nhưng – “
      “Nếu em bị buộc phải ở lại qua đêm thì sao? Em đã xem xét khả năng đó chưa?”
      “Em đã tự mình đi qua Đại Tây Dương, Edward. Em chắc chắn rằng em có thể chịu đựng được một đêm ở Haarlem.”
      “Tuy nhiên, em không nên đi như vậy,” anh thuyết phục. “Em đã cưới anh, Cecilia. Vì Chúa, hãy để anh bảo vệ em.”
     “Nhưng, anh không thể.”
     Edward quay cuồng trên ghế. Lời nói của cô thật nhẹ nhàng, nhưng nếu cô rút lại nắm đấm của mình và đập nó vào cổ anh thì cô không thể hạ được một cú đấm tốt hơn thế.
      “Em xin lỗi,” cô nói nhanh. “Em xin lỗi. Em không có ý – “
      “Anh hiểu em nói gì mà.”
     “Không, em không nghĩ anh hiểu.”
      Tâm trạng nóng nảy của anh sắp bùng nổ ra ngoài, bắt đầu phun trào và nổ tung. “Em nói đúng,” anh nói với giọng gay gắt. “Anh không hiểu. Em có biết tại sao không? Vì anh không biết em. Anh đã kết hôn với em, hoặc vì anh đã được cho biết như thế - “
     Cô nao núng.
      “ – và trong khi anh có thể tưởng tượng tất cả các loại lý do tại sao một sự kết hợp như vậy có thể xảy ra, anh không thể nhớ chút nào về một trong số chúng.”
      Cô không nói gì, không có cử động nào trừ một cơn run rẩy nhỏ xíu lướt qua môi cô.
      “Em đúng là vợ của anh chứ?” Anh hỏi, nhưng giọng anh tệ đến nỗi anh đã hủy bỏ câu hỏi ngay lập tức. “Hãy tha thứ cho anh,” anh lẩm bẩm. “Điều đó vẫn chưa được hoàn thành”.
      Cô nhìn anh thêm vài giây nữa, khuôn mặt không lộ ra suy nghĩ gì. Nhưng mặt cô tái nhợt, không bình tính khi cô nói, “Em nghĩ anh nên nghỉ ngơi.”
      “Anh biết anh nên nghỉ ngơi,” anh cáu kỉnh nói. “Em có nghĩ rằng anh cảm thấy những gì đang diễn ra trong đầu mình không? Nó như thể ai đó đang lấy một cái búa đập vào hộp sọ của anh. Từ trong ra ngoài.”
      Cô với tay qua bàn và đặt tay lên đầu anh.
“Anh thấy không khỏe,” anh nói. Bốn từ bé nhỏ, nhưng thật khó để một người đàn ông có thể nói ra. Nhưng anh vẫn cảm thấy tốt hơn rất nhiều vì đã làm như vậy.
     Không, không tốt hơn. Mà là an tâm hơn. Anh cho đó là một hình thức tốt hơn.
    “Anh đang khá hơn,” cô nói. “Anh đừng quên rằng anh chỉ mới tỉnh lại được một ngày.”
     Anh nheo mắt nhìn cô. “Đừng nói rằng Rome đã không được xây dựng trong một ngày.”
      “Em sẽ không bao giờ,” cô hứa, và anh có thể nghe thấy ý cười trong giọng nói của cô.
     “Chiều nay anh cảm thấy tốt hơn,” anh nói. Giọng anh nhỏ, gần như trẻ con đến tai anh.
     “Tốt hơn? Hay đỡ hơn?”
      “Đỡ hơn,” anh thừa nhận. “Mặc dù khi anh hôn em... “
      Anh mỉm cười. Khi anh hôn cô, anh gần như cảm thấy trọn vẹn.
      Cecilia đứng dậy và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh. “Chúng ta hãy lên lầu thôi.”
     Anh không có năng lượng để tranh luận.
     “Em sẽ cho mang bữa ăn tối về phòng,” cô nói khi họ đi lên cầu thang.
     “Không cần nhiều,” anh nói. “Dạ dày của anh... Anh không biết anh có thể giữ được nó yên không.”
     Cô chăm chú nhìn anh. Có lẽ là xem xét xem làn da của anh đã trở nên xanh như thế nào.
     “Nước hầm,” cô nói. “Anh phải ăn một cái gì đó. Nếu không, anh sẽ không bao giờ lấy lại được sức mạnh của mình.”
      Anh gật đầu. Nước hầm nghe có thể đấy.
     “Có lẽ một chút thuốc giảm đau,” cô nói lặng lẽ.
    “Một lượng nhỏ thôi.”
     “Em hứa chỉ một chút rất nhỏ thôi.”
     Khi họ đến đỉnh cầu thang, anh thò tay vào túi áo khoác và lấy chìa khóa ra.   Không nói gì, anh đưa nó cho cô và dựa vào tường trong khi cô mở khóa cửa.
     “Em sẽ giúp anh cởi giầy,” cô nói, và anh thấy cô đã dẫn anh vào trong và ngồi xuống giường mà không hề nhận ra.
     “Em đã nhắc anh không nên thể hiện bản thân quá mức,” cô nói trong khi tháo một chiếc ủng, “nhưng em biết những nỗ lực của anh ngày hôm nay là vì Thomas.”
      “Và vì em.” anh nói.
      Tay cô khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát. Anh đã không thể nhận ra điều đó nếu anh không có một cảm nhận tinh tế với sự đụng chạm của cô.
      “Cảm ơn anh,” cô nói. Cô đưa tay ra sau gót chân anh và nắm chặt chiết bốt khác của anh, kéo mạnh nó trước khi trượt nó ra. Edward bò xuống dưới tấm chăn trong khi cô tỉ mỉ đặt chúng vào góc. “Em sẽ chuẩn bị thuốc giảm đau,” cô nói.
      Anh nhắm mắt lại. Anh không buồn ngủ, nhưng đầu anh cảm thấy đỡ hơn khi nhắm mắt.
      “Em tự hỏi liệu anh có nên ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa không.” Giọng nói của cô gần hơn và anh nghe thấy tiếng cô lắc chất lỏng trong một cái chai.
      “Không,” anh nói. “Anh muốn ở đây với em.”
      Một lần nữa, cô lặng đi. Anh không cần phải nhìn cô để biết điều đó.
      “Bệnh viện không thể chịu đựng được,” anh nói. “Một số người đàn ông... “ Anh không biết nói với cô như thế nào, cô ấy đã biết được bao nhiêu. Có phải cô đã qua đêm bên cạnh anh trong khi anh bất tỉnh? Cô có biết làm sao để cố gắng ngủ trong khi ở bên kia phòng, một người đàn ông đang rên rỉ vì đau đớn, khóc sướt mướt vì nhớ mẹ?”
      “Em đồng ý với anh,” cô nói, đẩy anh nằm vào vị trí ngay ngắn hơn. “Đây là một nơi dễ chịu hơn nhiều để hồi phục. Nhưng ở bệnh viện có các bác sĩ.”
      “Em cũng nghĩ thế à?” Anh nói với một nụ cười gợi ý. “Anh đánh cuộc ở tầng dưới có bia. Hoặc có thể có những trò Gian lận. Rượu lúa mạch, anh nghĩ vậy.”
      “Nói về đồ uống,” Cecilia nói, giọng nói của cô là sự pha trộn thú vị của ngay thẳng và hài hước, “đây là thuốc giảm đau của anh.”
      “Mạnh hơn đáng kể so với 1 vại bia,” Edward nói, mở mắt ra. Trời không còn sáng nữa; Cecilia đã kéo rèm cửa lại.
      Cô đưa cốc lên môi anh, nhưng anh khẽ lắc đầu và nói, “Anh có thể tự mình làm được.”
      “Chỉ một liều rất nhỏ thôi,” cô hứa.
      “Bác sĩ đã cho em chỉ dẫn à?”
      “Vâng, và em có một số kinh nghiệm với thuốc. Cha em đôi khi bị chứng đau đầu.”
      “Anh đã không nhận ra đấy,” anh lẩm bẩm.
      “Chúng không thường xuyên.”
      Anh uống thuốc, nhăn mặt vì vị đắng của nó.
     “Nó đắng, em biết,” cô nói, nhưng cô không có vẻ đặc biệt thông cảm.
     “Em có nghĩ rượu sẽ làm cho nó dễ chịu hơn không.”
      Cô khẽ mỉm cười với điều đó. “Em nghĩ điều duy nhất khiến nó có thể chịu đựng được là lời hứa cứu trợ.”
      Anh xoa xoa thái dương của mình. “Nó đau, Cecilia.”
“Em biết.”
      “Anh chỉ muốn cảm thấy như chính mình một lần nữa.”
      Đôi môi cô run lên. “Tất cả chúng ta đều muốn điều đó.”
      Anh ngáp, mặc dù về mặt logic, vẫn còn quá sớm để thuốc giảm đau có hiệu lực.    “Em vẫn cần nói chuyện với anh,” anh nói, trượt xuống dưới lớp chăn.
      “Nói với anh điều gì?”
      “Hmmm” anh tạo ra một âm thanh nhỏ vui nhộn khi anh nghĩ về điều đó – “về mọi thứ.”
      “Mọi thứ, hả? Đó có thể là một mong muốn đầy tham vọng.”
      “Chúng ta có thời gian.”
      “Chúng ta à?” Giờ đến lượt cô kêu lên đầy thích thú.
      Anh gật đầu, và anh nhận ra rằng thuốc đã ngấm vì anh có cảm giác kỳ lạ - anh quá mệt mỏi để ngáp. Nhưng anh vẫn có thể nói ra vài lời.
“Chúng ta đã kết hôn với nhau. Chúng ta còn có cả cuộc đời còn lại ở phía trước.”
Cô Gái Với Niềm Tin Vợ Chồng Cô Gái Với Niềm Tin Vợ Chồng - Julia Quinn Cô Gái Với Niềm Tin Vợ Chồng