Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2025-08-09 09:07:45 +0700
Tình Thư Thứ
Đâu còn màu xanh tóc…
Em yêu dấu,
Cuối năm 1968, anh được trở lại Saigon làm việc tại Đài phát thanh
Quân đội. Anh đã dành thời gian rảnh rỗi để đến Thư viện Quốc gia ngồi
học, chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm thứ nhất Đại học Luật khoa. Việc học
của anh phải dở dang vì bị động viên vào khóa 25 trường Sĩ quan Thủ Đức
năm 1967. Nay có cơ hội học trở lại, anh học rất chăm chỉ với quyết tâm
phải đậu cho bằng được.
Ở Thư viện anh đã được gặp Em, và bị cuốn hút ngay bởi nét ngây thơ của Em. Em có khuôn mặt và nụ cười giống như… một con mèo, nhất là đôi mắt. Cứ vào giữa buổi thì Em lại rời khỏi Thư viện và anh lại bỏ sách
vở để đi theo Em dưới hai hàng me xanh mướt đan nhau thành vòm trên
đường Gia Long[14].
Em thướt tha như một câu thơ hắt hiu trong ngàn lời đêm chờ
Ta đời lỡ dòng sông khô, chờ uống lời em ru, lả giấc đời chiều thu…
[15]
Dần dần rồi anh cũng quen được Em. Rời Thư viện, Em thường cùng
anh dạo phố Gia Long ngập bóng mát, rẽ qua Tự Do[16] để bước vào quán
Café La Pagode, nơi gặp gỡ quen thuộc của các văn nghệ sĩ Saigon hồi đó.
Sau này khi sang Paris, vào quán Café De Flore, nơi gặp gỡ của các văn
nghệ sĩ Thủ đô ánh sáng, anh luôn nhớ đến ngày đó của chúng mình.
Em đi một chiếc xe Yamaha Dame cũ và nhiều lần anh phải giúp Em
nổ máy xe. Mọi việc trôi qua êm đềm cho đến một hôm. Lần đó, xe Em bị
hỏng, anh chở Em về trên chiếc xe của anh. Ngồi phía sau, Em đã lấy ngón
tay viết chữ trên lưng anh và anh hiểu Em muốn viết gì. Anh rất cám ơn
tình cảm của Em. Nhà Em ở bên Gia Định và khi đến nơi anh đã hết sức
bất ngờ và ngại ngùng! Em lại là con nhà khá giả! Phòng riêng của Em
chiếm nguyên một tầng lầu trên một căn nhà cao tầng!
Và rồi anh đã ra đi. Anh biết thể nào Em cũng rất buồn khi xa anh,
nhưng anh nghĩ Em đã được an ủi vì cuộc sống hôm nay. Chắc là anh đã
sai, nhưng lúc đó nhận thức của anh chỉ nghĩ đến vậy. Anh muốn chọn…
một người nghèo nhất trong số những người con gái anh quen lúc đó, vì
anh nghĩ rằng người ấy sẽ không bao giờ bỏ anh đi.
Bây giờ anh đã biết sự ra đi ấy không phải ở những lý do mình nghĩ.
Tất cả đều là Định Mệnh. Sống ở tuổi này, không những anh đã qua nhiều
cuộc đổi đời mà còn biết rất nhiều người cũng giống anh. Anh quan sát thì
thấy rằng hầu như những người anh biết trước kia có cuộc sống khá giả,
đến khi mất tất cả phải gây dựng lại từ đầu thì họ cũng vẫn thành công hơn
nhiều người khác. Phải chăng Trời cho họ được khả năng lập nghiệp như
vậy từ muôn thuở?
Chính Em và người thân của Em ở trong số những người may mắn hơn người khác đó. Em được sống trong bình an và hạnh phúc như vậy, tội lỗi của anh khi rút lui khỏi Em cũng một phần nào nhẹ bớt.
Tình ngỡ như trong một giấc mơ
Tưởng đã qua đi nhưng nào ngờ
Gặp nhau trong phút giây nhiệm màu
Rồi xa nhau theo tháng ngày lênh đênh.
Tim đã héo khô, mi đã thâm quầng
Đâu còn làn môi ấm, đâu còn màu xanh tóc
Ta đốt lên ngọn lửa yêu thương
Ngất ngây trên dòng tình mê cuồng
Em sầu ứa giọt lệ sương
Đổ xuống vực đau thương
Cả kiếp đời buồn đơn…[17]
Cầu mong Em luôn được bình an và hạnh phúc.
__________________________________________________________
[14] Nay là đường Lý Tự Trọng.
[15] Ca từ trong Bài không tên số 11 – Cuối dòng sông khô.
[16] Nay là đường Đồng Khởi.
[17] Ca từ trong Bài không tên số 11 – Cuối dòng sông khô.