Nguyên tác: Le Rosaire
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Chương 8
C
huyến tàu mang Jên rời khỏi ga Luân Đôn. Cô ngồi nép mình trong một góc toa và thở một hơi dài khoan khoái. Ba ngày ở Luân Đôn đối với cô như dài vô tận. Trong thời gian ở đó cô luôn bận bịu. Tại sao cô lại thấy bực mình và cô đơn? Việc gì đã xảy ra trong ba ngày đó? Hoa rất đáng yêu, Đêrych tốt và thân ái, mấy đứa trẻ tuyệt diệu. Vậy cô đã thiếu thốn gì?
Jên tự nhủ thầm: "Ta biết rồi, ta thiếu âm nhạc. Ở Overdene những ngày cuối cùng ta luôn chơi nhạc. Chính là vì đột ngột thiếu âm nhạc đã gây ra thứ cảm giác trống rỗng và buồn tẻ đó. Chắc chắn là ta sẽ được chơi nhạc ở nhà Myra, Đan sẽ ở đó để yêu cầu".
Một nụ cười sung sướng nở trên cặp môi Jên. Cô chăm chú đọc một tờ báo.
Myra đang đợi cô ở sân ga rồi đưa cô lên cỗ xe hai ngựa và lướt nhanh qua những cánh đồng làng.
Cánh đồng và rừng cây đều cùng một màu xanh dễ chịu, Jên say sưa hít thở không khí trong lành, rồi bỗng nhiên reo lên:
- Ôi, ở đây thích quá!
- Bạn thân mến, - Myra nói, - tôi có cảm giác là có bạn ở đây mọi việc đều trôi chảy.
Hai người bạn gái đi qua hàng rào sát những bụi hoa kim ngân, Jên giơ tay ngắt một bông cài vào cúc áo. Myra nói tiếp:
- Các vị khách của tôi vui vẻ lắm, và chị Jên biết không, chẳng còn nghi ngờ gì về dự tính của anh chàng Đan nữa. Tôi sẽ rất vui sướng nếu chuyện đó chín muồi ở ngay dưới mái nhà tôi. Cô thiếu nữ Mỹ tuyệt đẹp, nhanh nhẹn và duyên dáng quá. Đan cũng chẳng còn ngốc nghếch nữa đâu nhé! Không còn là cậu thiếu niên như chị thường nhận xét. Anh ấy bình tĩnh và trầm tư. Tôi có cảm giác là Đan sẽ đệ đơn cầu hôn với Pôlin tối nay. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại không quyết định từ ngày hôm qua. Họ đi chơi thuyền với nhau trên mặt hồ. Trăng sáng tuyệt đẹp, Đan còn tơ tưởng gì hơn nữa? Trăng, hồ và một thiếu nữ tuyệt trần.
- Tôi rất vui được biết tình hình về Đan và Pôlin. Đó chính là người phụ nữ rất thích hợp với anh…
- Vâng, đúng thế! Nếu tối qua mà chị được trông thấy cô ấy trong bộ satin trắng với những bông hồng cài trên mái tóc. Tôi lấy làm lạ tại sao không thấy Đan tán tụng cô ấy? Nhưng có lẽ sự bình tĩnh của anh là một điềm tốt. Tôi đoán là anh ấy còn bận quyết định.
- Không đâu! - Jên nói. - Tôi tin là anh ấy đã quyết định từ hồi còn ở Overdene rồi. Nhưng anh ấy quan niệm vấn đề hôn nhân một cách rất nghiêm túc. Chị có những vị khách nào ở Shenstone?
Myra nêu tên từng người một, Jên quen biết hết, cô reo lên:
- Hay quá! Ôi, tôi thấy ở đây thích quá. Luân Đôn ngột ngạt và buồn tẻ lắm. A, ngôi nhà thờ nhỏ kia rồi! Tôi rất muốn đươc nghe đàn organ.
Đôi bạn gái đi qua ngôi nhà thờ phủ đầy cây trường xuân, và một phút sau họ vượt qua hàng rào khu vườn rồi đi vào dưới bóng những cây du. Họ xuống xe và Myra dẫn Jên lên gác.
- Chị Jên lên đây, chúng tôi đã dành cho chị buồng cây mộc lan vì tôi biết chị thích được trông ra hồ. Ôi, tôi quên không nói để chị biết lúc này đang có cuộc thi đấu quần vợt. Bây giờ tôi phải đi đến đấy ngay. Đan và Ronnie được vào chung kết đơn nam. Chị thay quần áo nhanh lên rồi ra xem nhé!
- Vâng, tôi chỉ cần rũ ít bụi đường rồi đi theo chị ngay.
Mười phút sau, lần theo những tiếng hò reo, Jên tới sân quần vợt. Mọi người tụ tập dưới bóng những cây trường xuân. Lúc Jên tới gần, cô đã nhận thấy ngay bóng dáng nhanh nhẹn, mềm mại của Đan trong bộ flanen trắng và sơ mi màu hoa cà, và anh thanh niên Ronnie cao lớn và mạnh mẽ, tin tưởng vào sức khỏe lực sĩ của mình để cân bằng cặp mắt chính xác và cánh tay nhẹ nhàng của Đan.
Cuộc đấu rất hào hứng, Đan đã thắng sét đầu và đang dẫn điểm, Jên tiến đến một cái ghế trống bên cạnh Myra. Mọi người vồn vã chào đón cô, nhưng không vì thế mà họ ngẩng ra khỏi trận đấu.
Bỗng nhiên một tiếng rú nổi lên: Đan vừa mắc hai lỗi nặng. Gần như ngay lập tức những tiếng reo và tiếng kêu ngạc nhiên lại nổi lên: Đan lại giao liền mấy quả bóng vào lưới và ra ngoài vạch. Sét này Ronnie thắng
- Này! - Billy nói, - tôi chưa bao giờ thấy anh chàng Đan chơi như thế. Nhưng dù sao chúng ta cũng thích thú được xem một sét khác. Hai đấu thủ đều thể hiện được một cách xuất sắc: Đan là tia chớp, Ronnie là sấm sét.
Các đấu thủ tiến lên, Đan hơi tái dưới nước da rám nắng. Anh lấy làm khó chịu vì đã bị yếu đi vào lúc đang gay go, không phải là anh lo thua, mà anh thấy hình như ai cũng nhận thức được lý do về sự lúng túng của anh, trùng hợp với sự xuất hiện của cô gái mặc áo màu ghi đang bình tĩnh tiến đến một cái ghế, nhìn thấy cô tất cả đã mờ đi đối với Đan. Nhưng thực tế chỉ có một trong số những người có mặt ở đây là thiết lập được mối quan hệ giữa sự thất bại của Đan với sự xuất hiện của Jên, đó là cô thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngay trước cái lưới mà Đan đã trao đổi một câu nói và một nụ cười khi anh đi sang phía bên kia sân.
Cuối cùng Đan giành được thắng lợi.
Bọn thanh niên rủ nhau rời sân bóng, vợt cắp nách, và sự hăng say của một trận đấu quyết liệt đã làm nóng bừng bộ mặt đẹp của họ. Pôlin vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, cái áo veste của Đan để trên đầu gối, anh đã gởi cô cả đồng hồ và dây đeo. Anh đứng lại một lúc để lấy đồ và nhận những lời khen của cô thiếu nữ, rồi khoác áo veste vào người, bỏ đồng hồ vào túi, đi thẳng đến chổ Jên.
- Chị có khỏe không, chị Jên?
Cặp mắt anh háo hức tìm cặp mắt Jên, nỗi vui trong chị làm anh sung sướng và tin tưởng. Trong mấy ngày qua anh thấy thiếu thốn Jên biết bao nhiêu. Thứ ba, thứ tư, thứ năm là vô tận. Anh lấy làm lạ rằng thiếu vắng có một người mà ảnh hưởng như vậy, nhưng như thế là tốt, và cả hai đều có một nhận thức là bây giờ thời cơ đã đến để anh thú nhận niềm mong ước mãnh liệt được có Jên bên cạnh. Cuộc thử thách ấy đã cho họ thấy ý nghĩa của hai chữ "bên nhau" và để chấm dứt mãi mãi sự chia ly.
Những ý nghĩ đó xuyên qua đầu óc Đan lúc anh hỏi Jên, một câu hỏi vô vị mà bình thưởng người ta không trả lời. Nhưng vì xuất phát từ Đan nên nó không vô tri đối với Jên và cô trả lời một cách chân thành. Jên muốn nói cho Đan hay tình hình về mình và muốn biết tình hình về Đan, so sánh cảm giác của hai người trong ba ngày dài vô tận ấy và nối lại tình bạn giữa hai người đúng như lúc họ đã từ biệt nhau. Cô đặt hai bàn tay cô trong bàn tay anh với sự quyết định chân thành làm cho cái bắt tay của Jên thực sự là bày tỏ tình bạn.
- Tốt lắm anh Đan ạ! Cảm ơn anh. Nhưng tôi còn thấy khá hơn lúc tôi đến đây.
Anh tựa cây vợt vào ghế bành của Jên rồi nằm dài xuống bãi cỏ dưới chân cô.
- Ở Luân Đôn có gì không ổn phải không Jên?
- Ổn cả thôi! - Jên thành thật đáp. - Tất nhiên là nóng và bụi, nhưng dù sao Luân Đôn vẫn là tuyệt. Không, chỉ có tôi là có chuyện trái khoáy thôi. Và anh Đan này, anh sẽ xấu hổ cho tôi nếu tôi tâm sự với anh điều đó.
Đan không nhúc nhích, anh chỉ nhặt những nhánh cỏ và bỏ vào giày của Jên. Câu chuyện đó có thể đến vừa đúng lúc nếu chỉ có riêng hai người. Và bằng giọng trong trẻo, Jên sẽ thổ lộ điều bí mật êm đềm do sự xa cách đã đè nặng lên hai người.
Jên nhìn trừng trừng vào bà Pack ngồi cách đấy không xa, rồi quay mặt về phía Đan đang cúi đầu xuống bãi cỏ:
- Ở đấy tôi buồn lắm! Cho mãi đến khi lên tàu tôi mới phát hiện ra lý do vì sao tôi buồn. Anh có nghe thấy tôi nói không, anh Đan?
Đan ngẩng đầu lên nhìn Jên, trong giây phút đó anh hiểu rằng có lẽ điều mà anh cho là có đi có lại, chỉ đúng ở một phía thôi. Cặp mắt bình tĩnh của Jên sáng lên niềm vui vẻ của tình bạn, cô nói:
- Lỗi là ở anh đấy, anh bạn thân mến ạ!
Mặc dù cặp mắt nâu của anh đổi sang màu thẫm, giọng nói của anh cũng chỉ có tính chất hỏi:
- Ở tôi?
- Vì rằng trong những ngày gần đây anh đã lôi cuốn tôi vào một sinh hoạt quá quắt về âm nhạc mà tôi chưa từng biết, và tôi đã cảm thấy thiếu thốn với một mức đáng sợ. Tôi đã bắt đầu lo ngại cho sự cân bằng của bộ óc mình.
Myra đột nhiên xuất hiện từ dưới bóng một cái dù lớn, nói xen vào:
- Vậy thì ờ đây, chị Jên và anh Đan có đủ điều kiện để tha hồ mà lao vào một cuộc truy hoan khác về âm nhạc nếu hai anh chị muốn. Tôi có ba chiếc dương cầm.
- Cảm ơn Myra! - Jên đáp. - Mấy chiếc dương cầm của chị thừa đủ cho chúng tôi rồi.
- Nếu muốn hăng nữa, xin mời đến dự buổi lễ Thánh Ca được tổ chức để lạc quyên trả món nợ còn lại của đàn organ.
- Tôi thấy thà bỏ tiền ra mà trả còn hơn là đi dự lễ Thánh Ca! Jên trả lời một cách cả quyết.
Đan thấy vẻ thất vọng lộ rõ trên bộ mặt Myra, anh vội can thiệp:
- Ô, không! Người ta lao động để trả nợ và để sắm sửa cho Nhà thờ là đúng chớ. Chị Jên, chị sẽ đi với tôi đến cuộc biểu diễn nhé?
- Có nên không?
Jên hỏi, cô không nhận thấy có sự trìu mến trong nụ cười của Đan, mà chỉ thấy trỗi dậy kỷ niệm của tối nhạc ở Overdene. Cô đã toan nói với anh: "Anh cứ nói đi, tôi phải làm gì, tôi sẽ làm theo!"
- Pôlin thích đi với anh lắm đấy. Bà Pack nói. Nó rất yêu âm nhạc đồng quê.
Pôlin đã đến ngồi cạnh Myra, vội nói:
- Bác nói đùa cháu đấy thôi. Cháu tán thành ý kiến của chị Jên, cháu chỉ thích những bản nhạc hay.
Jên vội quay lại với một nụ cười thân mật và thắm thiết nói:
- Vậy thì cô nên đến đấy. Chúng ta cùng nhau chịu đựng. Anh Đan sẽ cho chúng ta những lời giải thích. Anh ấy có can đảm với lòng tin.
Cô gái Mỹ bắt đầu kể sôi nổi về một cuộc hòa nhạc trên tàu Arabic, Jên chăm chú nghe, cô say mê cử chỉ và thái độ của Pôlin xinh đẹp, và nghĩ đến niềm vui sướng mà Đan cảm thấy khi nghe cô nói. Nhưng anh chàng này lại đang cúi đầu xuống vẽ nghịch những cái vòng tròn tưởng tượng trên bãi cỏ bằng một cành cây con. Jên nhìn anh một lúc rồi cảm thấy phật ý trước vẻ thiếu quan tâm lộ liễu của anh.
Mọi người đứng lên, Jên nhìn Đan và Pôlin bên nhau dưới ánh chiều tà, hai người hợp thành một đôi tuyệt diệu. Thiên nhiên đã ưu đãi cả hai người. Chỉ một phê phán nhỏ mà người ta có thể có được đối với cuộc hôn nhân ấy là hai người giống nhau đến độ người ta dễ dàng coi như hai anh em ruột. Nhưng Jên lại không có ý nghĩ ấy. Càng nhìn, Jên càng ngợi khen Pôlin, và cô phải công nhận rằng mình có ý kiến tốt nhất đối với Đan về hạnh phúc của anh.
Một lúc sau, khi sánh đôi nhau trên đường về, Jên chỉ nói:
- Đan, anh đừng bực mình về câu hỏi của tôi nhé! Anh quyết định rồi chứ?
- Không có gì làm tôi phải bực mình cả, nhưng xin chị hãy nói rõ hơn một chút, về vấn đề gì?
- Anh đã cầu hôn với Pôlin chưa?
- Không, cái gì đã làm chị tin là như thế?
- Chính anh đã nói với tôi hôm thứ ba ở Overdene…
- "Thứ ba". Tôi thấy hình như đã có nhiều tuần lễ trôi qua kể từ ngày hôm đó.
- Anh nên nghĩ đến vấn đề đó đứng đắn một chút!
- Hàng năm ấy chứ! Và tôi mong rằng chị cho tôi là đứng đắn. Dù thế nào đi nữa tôi cũng chưa cầu hôn với Pôlin, và tôi muốn có một buổi được tâm sự với chị về vấn đề đó. Tối nay, sau bữa ăn, nếu chị đồng ý, trong khi những trò chơi đang tiến hành, chúng ta có thể chuồn được. Chị có vui lòng ra ngoài sân với tôi, ở đó chúng ta sẽ không bị ai quấy rầy. Trăng sáng vằng vặc trên mặt hồ cũng bỏ công đến đấy thưởng thức. Tối hôm qua tôi đã ở đấy một giờ đồng hồ. À, không, chị lại lầm rồi, chỉ có một mình tôi thôi và tôi đã suy nghĩ đến… buổi tối nay, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
- Chắc chắn tôi sẽ đến, và anh không được nói lấp lửng với tôi đấy nhé! Anh phải hứa với tôi để cho tôi khuyên nhủ anh và giúp đỡ anh hết lòng.
- Tôi sẽ xin thú thật hết với chị, và chị sẽ khuyên nhủ tôi như chỉ có một mình chị là làm được.
Về đến buồng riêng, ngồi cạnh cửa sổ, Jên thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn, cô sung sướng có được nửa giờ yên tĩnh trước khi nghĩ đến việc rung chuông gọi người hầu phòng. Dưới cửa sổ buồng cô là cái sân bằng, rộng, xung quanh có bao lơn bằng đá. Phía dưới sân là khu vườn kiểu cổ có những lùm cây to, những lối đi ngoằn ngoèo và những máng nước. Xa hơn chút nữa là bãi cỏ trống, dốc thoai thoải xuống đến tận bờ hồ, lúc này mặt hồ trông như một tấm gương bạc. Bốn phía xung quanh im lặng hoàn toàn, Jên cầm một quyển sách lên nhưng không đọc, cô ngắm những khu rừng phía bên kia hồ, rồi ngắm bầu trời màu xà cừ trên đó lơ lửng những đám mây hồng có lẫn các dải vàng. Tâm hồn cô tràn đầy một niềm vui khoan khoái.
Một lát sau Jên nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ trên cát, cúi nhìn, Đan từ trong phòng hút thuốc đi ra, anh đi đi lại lại rồi ném mình xuống một chiếc ghế mây. Mùi thơm của điếu thuốc là anh hút bay lên tận chỗ Jên. Đan ném mẩu thuốc đi, bắt đầu ngâm nga rồi cất cao giọng hơn một chút, anh lên tiếng hát:
Không phải anh cất lên lời ân huệ,
Linh hồn đang rọi sáng người tôi yêu…
Âm điệu rung động và say mê làm cho Jên có cảm giác là mình thóc mách, cô cầm lấy một chiếc lá to và thả nó xuống đầu Đan. Anh chàng giật mình ngẩng lên và reo to:
- Ơ kìa, chị đấy à?
- Vâng! - Jên cười và nói nhỏ để các cửa sổ khác khỏi mở ra. - Tôi ở đây. Anh đã lầm cửa sổ cho " Khúc nhạc chiều"của anh rồi đấy, anh bạn trẻ si tình ạ!
- Sao chị tinh thế?
- Vậy có đúng không nào? Vắng mặt bà Mac tôi phải được phép làm cố vấn cho anh chứ?
- Tôi có thể trèo lên đấy không? Tôi có nhiều vấn đề muốn nói với chị. Chả nhẽ lại gào lên trước cửa nhà à?
- Không được đâu! Tôi không muốn có một Romeo nào ở cửa sổ buồng tôi.
- Thôi vậy, nhưng tối nay chị phải nhớ đến nhé! Và chị sẽ phải dành cho tôi tất cả thời gian mà tôi đã xin đấy.
- Tôi sẽ đến ngay khi nào có thể đến được. Tôi cũng sốt ruột muốn được nghe vấn đề của anh. Ôi, mùi thơm của hoa mộc lan! Anh có thấy những nụ trắng này không? Anh có thích một bông để cài vào cúc áo không?
Đan mỉm cười rồi quay vào nhà.
"Tại sao ta lúc nào cũng muốn châm chọc anh ấy? Đúng, ta là một con ngốc. Anh ấy tỏ ra rất đứng đắn. Còn cô ấy… ta mong rằng cô ấy sẽ thực sự yêu anh". Ngẫm nghĩ xong, Jên lên tiếng gọi bà hầu phòng, người hầu phòng cũ của mẹ cô:
- Bà Mathew vào đi, bà lấy cho cháu cái áo cháu mặc hôm hòa nhạc ở Overdene ấy nhé! Nhanh lên, chúng ta chỉ còn có hai mươi phút.