For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Arundhati Roy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The God Of Small Things
Dịch giả: Thanh Vân
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
6.
Những Con Canguru Owe Cochin
ại sân bay Cochin, chiếc quần lót mới của Rahel bằng vải chấm tròn vẫn còn diêm dúa. Chuyện kể lại vẫn chỉ là chuyện kể lại. Hôm đó là ngày Biểu diễn. Đỉnh cao nhất của cả tuần là Sophie Mol sẽ nghĩ gì?
Sáng hôm đó tại Khách sạn Sea Queen, Ammu - ban đêm mơ đến những con cá heo và mầu xanh thẳm - giúp Rahel mặc một bộ áo liền váy Airport để ra sân bay. Đó là một trong những quyết định sai lầm trong thị hiếu của Ammu: một đám những đăng ten mầu vàng cứng đờ gắn những đồng xêquin xinh xắn bằng bạc, mỗi vai đính một cái nơ. Cái váy xếp nếp có nền bằng vải hồ cứng cho nó xòe ra. Rahel tiếc rằng nó thực chẳng ăn nhập gì với cặp kính của em.
Ammu giơ ra một cái quần lót diêm dúa thật hợp với em. Rahel, bíu lấy vai Ammu, xỏ chân vào chiếc quần lót mới của em (chân trái, chân phải), rồi hôn lên từng lúm đồng tiền của mẹ (má trái, má phải). Lớp vải mềm mại sát vào bụng em.
- Cảm ơn mẹ - Rahel nói.
- Cảm ơn?
- Vì bộ váy áo và quần lót mới của con - Rahel nói.
Ammu mỉm cười:
- Chúc mừng con, con yêu của mẹ - chị nói, nhưng buồn bã.
Chúc mừng con, con yêu của mẹ.
Con ngài trên trái tim Ammu nhấc một cái chân lông lá lên. Rồi nó lại đặt chân xuống. Chân nó nhỏ, lạnh buốt. Mẹ bớt yêu mình rồi.
Các phòng của Sea Queen đầy mùi trứng và cà phê phin.
Trên đường ra xe, Estha mang cái phích Eagle[12] đựng nước sôi. Vỏ phích có hình con đại bàng, đôi cánh xòe rộng, móng quắp quả cầu. Hai đứa trẻ sinh đôi tin rằng những con Đại bàng trên phích ban ngày ngắm nhìn thế giới, còn ban đêm bay lượn quanh cái phích. Chúng bay lặng lẽ như những con cú, mặt trăng trên đôi cánh.
Estha mặc một chiếc sơ mi đỏ dài tay, cổ nhọn hoắt, quần ống tuýp màu đen. Chiếc áo phồng lên nom bảnh bao và đáng ngạc nhiên. Giống như lòng trứng đánh phồng lên.
Estha - ắt là có căn cứ - nói rằng Rahel trông thật xuẩn ngốc trong bộ váy áo đó. Rahel đánh Estha, Estha đánh lại em gái.
Cho đến lúc tới sân bay, chúng không nói với nhau lời nào.
Chacko thường ngày vẫn mặc mundu, hôm nay thắng một bộ complê chật đến buồn cười, nụ cười rạng rỡ. Ammu sửa lại cà vạt của anh cho ngay ngắn, nó lệch sang một bên nom thật kì cục. Anh đã ăn sáng và hài lòng.
Ammu nói
- Có chuyện gì bất ngờ với anh thế, Con người của Quần chúng?
Nhưng chị vừa nói vừa cười lúm đồng tiền, vì thấy Chacko nôn nóng đến thế.
Hạnh phúc đến thế
Chacko không đánh em gái.
Nên chị không đánh lại anh.
Chacko đã mua hai bông hồng tại quầy bán hoa của Sea Queen và anh nâng niu thật cẩn thận.
Thật ngớ ngẩn.
Thật âu yếm.
Cửa hàng ở sân bay do Công ty Phát triển du lịch Kerala điều hành, đầy ắp sắc thái Ấn Độ Maharajahs (cỡ nhỏ, vừa, to), những con voi bằng gỗ đàn hương (nhỏ, vừa, to) và những mặt nạ bằng giấy bồi cho các vũ công kathakali (nhỏ, vừa, to). Mùi gỗ đàn hương tràn ngập hòa với mùi hôi nách lơ lửng trong không khí.
Trong Phòng đợi, có bốn con kangaru bằng xi măng to như thật, có những cái túi xi măng đề chữ Hãy sử dụng tôi. Trong các túi đó, đáng lẽ là những con kanguru con bằng xi măng, lại đựng đầu mẩu thuốc lá, que diêm đã dùng, nắp chai, vỏ lạc, những cái cốc giấy nhầu nát và những con gián.
Những vết cốt trầu đỏ tươi nhỏ tung tóe lên bụng con Kanguru, giống như những vết thương.
Những con kanguru ở Sân bay có những cái miệng đỏ lòm đang mỉm cười.
Và những vành tai màu hồng.
Trông cứ như thể bạn ấn vào chúng, chúng có thể gọi “ma - ma” bằng cái giọng chạy pin vô nghĩ
Lúc chiếc máy bay chở Sophie Mol hiện ra trên nền trời Bombay - Cochin xanh biếc, đám đông chen huých nhau áp sát vào thanh chắn bằng thép để nhìn cho rõ hơn.
Phòng đợi là một đám đông chen chúc đầy tình yêu thương và sự háo hức, vì trên chuyến bay Bombay- Cochin toàn là Người Nước ngoài về thăm nhà.
Gia đình họ đến gặp họ. Từ khắp mọi nẻo của Kerala. Đi bằng những chuyến xe buýt đường dài. Từ Ranni, từ Kumili, từ Vizhinjam, từ Uzhavoor. Một số người còn dựng lều qua đêm tại sân bay, mang theo đồ ăn. Những lát sắn, món chakka velaichathu để ăn trên đường về.
Tất cả bọn họ ở đó - những người gào thét đến điếc tai, cáu kỉnh, viêm khớp, những người vợ tiều tụy, những chú, bác mưu mô, bọn trẻ con chạy nhảy. Những người vợ chưa cưới đang được định giá lại. Chồng của một giáo viên đang đợi visa Saudi của anh ta. Các chị em gái của chồng một giáo viên đang đợi món hồi môn của họ. Một người vợ đang có mang của một điện tin viên.
- Toàn bọn khố rách áo ôm - Baby Kochamma nói vẻ khinh miệt rồi ngoảnh nhìn đi, trong lúc một người mẹ không muốn bỏ chỗ tốt gần thanh chắn, cố nhét chim của đứa con vào cái chai rỗng, còn thằng bé nhoẻn cười và vẫy những người quanh đó.
- Si, si, si… - người mẹ xi. Lúc đầu còn có vẻ dỗ dành, sau đó đâm cáu kỉnh. Nhưng thằng bé ngỡ mình là Giáo hoàng. Nó mỉm cười, vẫy tay, rồi lại mỉm cười, vẫy tay.
- Đừng quên rằng các cháu đang là Đại sứ của Ấn Độ đấy - Baby Kochamma bảo Rahel và Estha - Các cháu sắp gây cho họ Cảm tưởng Đầu tiên về đất nước các cháu.
Hai đại sứ sinh đôi. Danh hiệu tôn xưng của chúng là đại sứ E(lvis). Xương xẩu và Đại sứ S(tick). Nhãi nhép.
Trong bộ váy dài cứng những đăng ten, tóc buộc bằng sợi dây Tình yêu - ở - Tokyo, Rahel trông như một nàng tiên ở Sân bay với một thị hiếu kinh khủng. Em bị những cái hông ẩm ướt và sự háo hức tàn nhẫn vây quanh (sau này em sẽ bị một lần như thế, trong đám ma tại ngôi nhà thờ màu vàng). Em có một con ngài của ngoại em trong tim. Em rời mắt khỏi con chim sắt dang gầm hét trên nền trời xanh biếc, trong có cô chị họ của em, và cái em thấy là: những căn phòng có cái miệng màu đỏ đang cười, chuyển động một cách chắc chắn trên sàn sân bay.
Gót chân và ngón chân.
Gót chân và ngón chân.
Bàn chân dài và bẹt.
Rác của sân bay trong những cái túi đựng con.
Những người bé nhỏ nhất vươn cổ ra giống như dân chúng trong các phim Anh bỏ cà vạt sau giờ làm. Những người tầm vóc trung bình lục lọi trong túi tìm mẩu thuốc lá dài để hút. Rahel tìm được một hạt đào lộn hột cũ trong một cái túi trong mờ. Em gặm bằng răng cửa như loài gặm nhấm. Người cao lớn hơn thì phân vân trước một bảng hiệu đề Công ty phát triển Du lịch Kerala chào mừng bạn, có hình một vũ công kathakali đang làm một động tác. Một bảng hiệu khác do một con kanguru không lay động, đề Chúc mừng bạn hạn cánh xuống bờ biển Ấn Độ.
Một cách khẩn cấp, Đại sứ Rahel len qua đám đông đến bên anh trai, và là đồng - Đại sứ của em.
- Estha nhìn này! Nhìn này, Estha!
Đại sứ Estha không nhìn. Em không muốn nhìn. Em nhìn cái phích đựng nước Eagle cứ đung đưa quanh em, và có một cảm giác bập bồng: gã Nước cam Nước chanh biết chỗ tìm em. Trong nhà máy ở Ayememen. Trên bờ sông Meenachal.
Ammu nhìn chiếc xắc tay của chị.
Chacko với những bông hồng.
Baby Kochamma với những nốt ruồi dính tịt trên cổ.
Rồi những người đi tuyến Bombay - Cochin cũng ra. Từ trong không khí mát mẻ bước vào không khí nóng bỏng. Những người nhàu nát, không nhàu nát đang trên đường đến Phòng chờ.
Và ở chốn ấy, Những người Ngoại quốc trở về, mặc complê sạch bóng hoặc đeo kính râm hình cầu vồng. Họ nhồi nhét sự nghèo khổ vào trong cái vali Quý tộc. Mái xi măng thay cho mái nhà tranh, bình đun nước nóng thay cho buồng tắm của cha mẹ. Những hệ thống cống rãnh và hố xí tự hoại. Cối xay sinh tố và giầy cao gót. Nhưng tay áo phồng và son môi. Nhưng đèn chớp tự động cho máy ảnh. Những chìa để vặn, những tủ để khóa. Nỗi thèm khát món kappa và món meen vevichathu mà đã từ lâu họ không được ăn. Với tình yêu thương và thoáng xấu hổ thấy gia đình họ đã đến gặp họ như thế… lóng ngóng đến thế. Nhìn cái kiểu họ mặc kìa! Chắc họ đã mặc những thứ đẹp nhất ra sân bay! Tại sao người Malayalees có những cái răng khủng khiếp thế!
Và cái sân bay nữa chứ! Giống một cái bãi xe buýt của địa phương hơn! Cứt chim trên tòa nhà! Ôi những vệt quét trầu trên con kanguru.
Than ôi! Nước Ấn đang khánh kiệt mà.
Khi những chuyến đi dài bằng xe buýt, những người qua đêm tại sân bay đến đón, vừa yêu thương vừa ngượng ngập, có nhiều tiếng lách cách nhỏ xuất hiện, rồi cứ to dần, to dần, và trước khi họ hiểu là gì, những Người Nước ngoài Trở về sẽ bị mắc lại bên ngoài Ngôi nhà Lịch sử, và những giấc mơ của họ lại được tái tạo.
Đúng lúc đó, Sophie Mol xuất hiện giữa những bộ complê sạch và những vali bóng loáng.
Người uống bằng cái đê
Chiếc xe chở quan tài.
Cô bé đi xuống đường băng, mùi London trong mái tóc. Những bông hoa chuông màu vàng tạt về phía sau quanh mắt cá chân em. Mái tóc dài tuột ra khỏi chiếc mũ rơm. Một tay em nắm lấy tay mẹ. Tay kia vung như một người lính (trái, phải, trái, phải).
Có một
Cô gái
Cao và gầy
Và xinh xắn
Tóc cô
Tóc cô
Mềm mại
Màu gừng (trái, trái, phải)
Có một
Cô gái
Margaret Kochamma bảo em im đi.
Và thế là em im.
Ammu nói:
- Con nhìn thấy Sophie chưa, Rahel?
Chị nhìn quanh thấy cô con gái mặc quần lót chấm hoa của chị đang trò chuyện thân thiết với những con thú có túi bằng xi măng. Chị đi đến và lôi Rahel về, vẻ bực bội. Chacko nói anh không thể công kênh Rahel lên vai vì anh đang phải cầm một thứ gì đó. Hai bông hồng đỏ thắm.
Thật ngớ ngẩn.
Thật âu yếm.
Lúc Sophie Mol bước vào Phòng đợi, Rahel kiệt sức vì phấn khích và phẫn nộ, ghìm tay Estha thật mạnh. Da thịt em lằn giữa những móng tay Rahel. Estha cho em một cái vòng Tầu, nó vặn xoắn da thịt trên cổ tay em theo những chiều khác nhau với bàn tay Estha. Da em thành một vết lằn và đau. Lúc liếm lên đấy, nó có vị của muối. Em nhổ nước bọt lên cổ tay cho mát và dễ chịu.
Ammu chẳng h
Qua thanh chắn bằng thép cao, ngăn cách Người đón với Người đến, Chacko rạng rỡ, hồ hởi trong bộ complê, cà vạt lệch một bên, đang cúi chào đứa con gái mới mẻ và cả người vợ cũ của anh.
Trong trí em, Estha nói:”Cúi chào”.
- Chào hai mẹ con - Chacko nói bằng Giọng Đọc To (đêm qua, anh đã nói với giọng như thế. Tình yêu. Sự điên rồ. Hy vọng. Niềm vui không bờ bến) - Hai mẹ con đi đường ra sao?
Không khí đầy ắp những ý nghĩ và Những Điều cần nói. Nhưng lúc này cũng như những lúc khác, chỉ nói đến Những Việc lặt vặt. Những việc lớn không nói ẩn giấu bên trong.
- Con chào và hỏi thăm đi chứ? - Margaret Kochamma nhắc Sophie Mol.
- Xin chào và Có khỏe không? - Sophie Mol nói qua thanh chắn, với tất cả mọi người.
- Một bông tặng em và một bông cho con - Chacko đưa hoa nói.
- Cảm ơn? - Margaret Kochamma nói với Sophie Mol.
- Cảm ơn? - Sophie Mol nói với Chacko, nhại đúng kiểu hỏi của mẹ.
Margaret Kochamma hơi lắc đầu vì sự xấc láo của con.
- Chúc mừng em - Chacko nói - Nào bây giờ để tôi giới thiệu với mọi người -  Rồi, nói với những người xem và người nghe trộm nhiều hơn, vì Margaret Kochamma đâu cần phải giới thiệu - Đây là vợ tôi, Margaret.
Margaret Komchamma mỉm cười và giơ bông hồng dứ về phía anh.
- Vợ cũ thôi, anh Chacko! - Đôi môi chị đã chớm thành lời, nhưng chị không sao thốt lên được.
Ai cũng có thể thấy Chacko là một người đàn ông tự hào và hạnh phúc có người vợ như Margaret. Da trắng. Chân chị lộ ra dưới chiếc váy vải hoa. Một khoảng rám nâu trên l chị. Những khoảng rám nắng trên cánh tay.
Nhưng nỗi buồn thế nào ấy vẫn bao quanh chị. Đằng sau nụ cười ẩn trong mắt, Nỗi Sầu khổ vẫn còn mới mẻ, một mầu xanh biếc sáng ngời. Vì vụ đâm xe tai họa. Vì cái hố hình Joe trong vũ trụ.
- Xin chào mọi người - chị nói - Tôi cảm thấy như đã quen biết tất cả nhiều năm rồi.
Chào bức tường.
- Sophie, con gái tôi - Chacko nói và hơi cười, căng thẳng vì sợ Margaret Kommacha nói “Con gái cũ”. Nhưng chị không nói. Đó là một kiểu cười dễ hiểu. Không giống cái cười của Gã Nước cam Nước chanh mà Estha không hiểu nổi.
- Xin chào - Sophie Mol nói.
Em cao hơn Estha. Và lớn hơn. Cặp mắt em màu xanh xám. Da em nhợt màu, như cát trên bờ biển. Nhưng mớ tóc thì tuyệt đẹp, mầu nâu đỏ thẫm. Và em có cái mũi của Pappachi trong mũi em. Một cái mũi của Nhà Côn trùng học Hoàng gia bên trong mũi em. Một cái mũi của Nhà côn trùng học Hoàng gia bên trong một cái mũi. Một cái mũi của người yêu thích con ngài. Em mang một cái túi xách Sản xuất - tại -Anh mà em rất ưa.
- Ammu, em gái tôi - Chacko nói.
Ammu cất cao giọng chào Margaret Kochamma và một câu chào nho nhỏ với Sophie Mol. Rahel ngắm nhìn bằng đôi mắt thật sắc, cố đo xem Ammu yêu Sophie Mol đến chừng nào, nhưng không thể.
Tiếng cười râm ran suốt Phòng đợi như một làn gió britzơ bất ngờ. Adoor Basi, diễn viên hài kịch được quần chúng mến mộ nhất trong điện ảnh Malayalam vừa đến (Bombay - Cochin). Nặng trĩu những gói bọc hành lý nhỏ và sự sùng bái của công chúng, anh ta thấy có nghĩa vụ phải biểu diễn. Buông rơi những gói hành lý, anh nói:
- Ende Deivomay! Eee sadhanangal!
Estha cười phá lên, tiếng cười thật cao và vui thích.
- Mẹ nhìn kìa! Adoor Basi đánh rơi những gói đồ! - Estha nói - Ông ấy không thể mang nổi đồ đạc của mình!
- Ông ấy cố tình làm thế đấy! - Baby Kochamma nói bằng một ngữ điệu mới mẻ, đặc Anh - Cứ phớt ông ta đi.
- Ông ta là một diễn viên điện ảnh, và đang cố thu hút sự chú ý - bà giải thích với Margaret Kochamma và Sophie Mol, và kiên quyết không để bị thu hút.
Nhưng Baby Kochamma đã lầm. Adoor Basi không cố thu hút sự chú ý. Anh ta xứng đáng được chú ý vì anh rất hấp dẫn.
- Đây là cô tôi, Baby - Chacko nói.
Sophie Mol hoang mang. Em chăm chú nhìn Baby Kochamma bằng đôi mắt tròn và sáng. Em biết những con bê, những con chó con. Biết cả những con gấu con. (Em sẽ chỉ ngay cho Rahel một con dơi con). Nhưng bé con cô làm em hoảng hốt.
Nhưng Baby nói:
- Chào Margaret, chào Sophie Mol - Bà bảo Sophie Mol xinh quá làm bà liên tưởng đến một nàng tiên trong rừng. Đến Ariel.
- Cháu có biết Ariel là ai không? - Baby Kochamma hỏi Sophie Mol - Ariel trong Dông tố ấy?
Sophie Mol nói em không biết.
- Dông tố của Shakespeare ấy mà? - Baby Kochamma dai dẳng.
Sophie Mol nói em không biết.
- Bà ấy đang ra sức khoe đấy - Đại sứ E. Xương xẩu thì thầm vào tai Đại sứ S. Nhãi nhép. Tiếng cười khúc khích của Đai sứ Rahel bật ra trong đám bong bóng mầu xanh và bùng lên trong không khí nóng nực của sân bay. Khì khì!
Baby Kochamma nhìn thấy, và biết Estha là kẻ đầu têu chuyện này.
- Và đến bây giờ là các Nhân vật Tối ưu quan trọng - Chacko nói (vẫn dùng Giọng Đọc Thật To).
- Cháu trai tôi, Esthapen
- Elvis Presley - Baby Kochamma nói cho bõ hờn - Tôi e rằng chúng ta quá nhỏ bé sau một nhân vật vĩ đại như thế - Tất cả nhìn Estha và cười vang.
Một cảm giác giận dữ dâng lên từ đế đôi giầy màu be nhọn mũi của Đại sứ Estha lên đến tim em mới dừng lại.
- Cháu khỏe không, Esthapen? - Margaret Kochamma nói.
- Cảm ơn bác, cháu khỏe - giọng Estha buồn bã.
- Estha này - Ammu trì mến nói - Khi có người hỏi con “Cháu có khỏe  không? Con nên hỏi lại “Bác có khỏe không ạ? “. Đừng nói “Cháu khỏe, xin cảm ơn”. Nào, con nói thử xem?
Đại sứ Estha nhìn Ammu.
- Nói đi con - Ammu nói với Estha
Cặp mắt ngái ngủ của Estha thật bướng bỉnh.
Ammu nói bằng tiếng Malayalam:
- Con có nghe mẹ bảo gì không?
Đại sứ Estha cảm thấy cặp mắt xanh xám nhìn em, một cái mũi của Nhà côn trùng học Hoàng gia. Em chẳng muốn nói thế chút nào.
- Esthapen! - Ammu nói. Cảm giác giận dữ dâng lên trong chị, đến tận trái tim. Giận dữ nhiều hơn mức cần thiết. Chị cảm thấy thật bẽ mặt vì cuộc nổi loạn công khai trong phạm vi quyền hạn của chị. Chị chỉ muốn sự việc suôn sẻ. Một phần thưởng cho các con chị trong Cuộc thi ứng xử Anh - Ấn.
Chacko nói với Ammu bằng tiếng Malayalam:
- Thôi được. Để sau hẵng. Không phải lúc này.
Cặp mắt tức giận của Ammu nhìn Estha. Nói Thôi được. Để sau.
Để sau thành một từ khủng khiếp, đầy đe dọa.
Để. Sau.
Giống như tiếng chuông trầm trong một cái giếng sâu đầy rêu. Vỡ ra, rồi đóng cặn. Giống như cái chân của một con ngài.
Vở diễn đâm ra dở. Giống như dưa muối trong mùa mưa.
- Và cháu gái tôi - Chacko nói - Rahel đâu rồi? - Anh đảo mắt tìm quanh mà không thấy Rahel đâu. Đại sứ Rahel không thể ra mắt với bộ quần áo kỳ quặc trong đời, nên đã tự quấn quanh mình trong tấm rèm cửa đầy bụi của sân bay như một khúc dồi, và không chịu gỡ ra. Một khúc dồi có đôi xăng đan Bata.
- Mặc nó đây - Ammu nói - Nó đang cố làm mọi người chú ý đấy.
Ammu cũng lầm nốt. Rahel chỉ không muốn ai chú ý đến mình vì em đáng thế.
- Chào Rahel - Margaret Kochamma nói với tấm rèm đầy bụi của sân bay.
- Bác có khỏe không ạ? - Tấm rèm lí nhí đáp.
- Sao cháu không ra đây và chào đi? - Margaret Kochamma nói bằng giọng một cô giáo dịu hiền (Giống giọng cô Mitten trước khi nhìn thấy quỷ Satăng trong mắt chúng)
Đại sứ Rahel không ra khỏi tấm rèm vì không thể được. Vì mọi việc đều đã hỏng rồi. Bây giờ tất cả với hai anh em Estha và Rahel là Để sau.
Đầy ắp những con ngài lông lá và những con bướm lạnh giá. Những tiếng chuông trầm sâu. Và rêu.
Tấm rèm đầy bụi của sân bay thật thoải mái, vừa tối om vừa là tấm chắn.
- Mặc nó - Ammu nói và mỉm cười xít xao.
Đầu óc Rahel đầy những tảng đá có những con mắt xám xanh.
Bây giờ mẹ lại bớt yêu em đi nữa. Với Chacko, chuyện này đã đi vào việc cụ thể.
- Hành lý đến đây rồi! - Chacko nói, rạng rỡ. Vui mừng vì thoát khỏi cảnh lúng túng - Nào, Sophiekins, để ba mang túi của con.
Sophiekins.
Estha nhìn họ đi dọc theo thanh chắn, đẩy đám đông rạt sang một bên, bị hăm dọa vì bộ complê và chiếc cà vạt lệch của Chacko, vì cả vẻ nôn nóng nói chung của anh. Vì kích thước cái bụng, lúc nào Chacko cũng có vẻ như đi lên phía trước. Vượt qua mọi cuộc thăng trầm trong đời một cách lạc quan. Anh đi một bên thanh chắn. Margaret Kochamma và Sophie Mol đi bên kia.
Sophiekins.
Người gác đội mũ và có cầu vai cũng bị hăm dọa vì bộ complê và chiếc cà vạt lệch của Chacko, cho anh ta vào khu để hành lý.
Lúc không còn thanh chắn chen giữa họ, Chacko hôn Margaret Kochamma, sau đó bế Sophie Mol lên.
- Lần cuối cùng ba bế con, ba bị phạt ướt hết áo - Chacko nói và cười vang. Anh ôm chặt con, ôm chặt và ôm chặt. Anh hôn đôi mắt xám xanh, hôn lên cái mũi của nhà côn trùng học, lên mái tóc màu nâu đỏ thẫm.
Lúc đó Sophie Mol nói với Chacko:
- Uum …con xin lỗi? Ba có thể đặt con xuống không ạ? Con … không quan được bế thế này.
Chacko đặt cô bé xuống.
Đại sứ Estha nhìn (bằng cặp mắt bướng bỉnh) thấy bộ complê của Chacko bỗng như lùng thùng hẳn đi, đỡ căng phồng lên.
Và trong lúc Chacko nhận những cái túi, tại tấm rèm cửa sổ đầy bụi, Để sau trở thành Lúc này.
Estha thấy cáitrên cổ Baby Kochamma như tách ra và đập phập phồng vì một dự đoán thích thú. Der-dhoom, der-dhoom. Nó thay đổi màu như một con kỳ nhông, thành xanh lơ thẫm, thành xanh lá cây, thành vàng mơ.
Hai chén trà
Và thế là
- Thôi được - Ammu nói - Đủ rồi đấy. Cả hai đứa. Ra khỏi đấy đi, Rahel!
Bên trong tấm rèm, Rahel nhắm nghiền mắt và nghĩ đến dòng sông xanh biếc, đến những con cá dưới sâu lặng lẽ, đến những cái cánh mỏng như tơ của con chuồn chuồn (có thể nhìn qua được) dưới nắng. Em nghĩ đến cái cần câu may mắn nhất mà Valutha làm cho em. Cần bằng tre vàng óng, cái phao chúi xuống mỗi khi có một con cá ngốc nghếch đớp mồi. Em nghĩ dến Velutha và ước ao được ở bên chú ấy.
Rồi Estha gỡ em ra. Những con kanguru bằng xi măng đang nhìn.
Ammu nhìn chúng. Không khí lặng ngắt trừ tiếng đập phập phồng nơi nốt ruồi ở cổ Baby Kochamma.
- Thế nào - Ammu nói.
Đó là một câu hỏi thực sự.
Và không có câu trả lời.
Đại sứ Estha nhìn xuống, và thấy những mũi giầy mầu be nhọn của em (cơn giận dâng lên từ đây). Đại sứ Rahel nhìn xuống và thấy những ngón chân của em đang cố tòe ra trong đôi xăng đan bata. Có ai đó cứ co giật ngón chân em. Em không làm sao dừng lại được. Thà em không có các ngón chân và băng kín như người hủi ở ngã tư đường còn hơn.
- Nếu các con còn công khai không vâng lời mẹ, mẹ sẽ gửi các con đến một nơi nào dạy cho các con biết cư xử cho phải phép. Rõ chưa?
Lúc Ammu giận thực sự, chị nói Cho Phải Phép. Cho Phải Phép là một cái giếng sâu hút, trong có những người chết trương phình.
- Thế đấy. Rõ chưa? - Ammu nh lại.
Cặp mắt sợ sệt và cái đuôi tóc nhìn Ammu.
Cặp mắt ngái ngủ và cái tay áo phồng lạ lung nhìn Ammu.
Hai cái đầu gật ba lần.
Vâng. Rõ rồi ạ.
Nhưng Baby Komchamma bất mãn vì tình hình tự nhiên dịu hẳn. Bà hất đầu:
- Thế đấy! - Bà nói.
Thế đấy!
Ammu quay đầu về phía bà, và cái cách quay đầu là một câu hỏi.
- Vô ích thôi - Baby Kochamma nói - Chúng láu cá. Thô lỗ. Lừa đảo. Chúng nó lớn lên hoang dã. Cháu không thể cai quản được chúng nó đâu.
Ammu quay nhìn Estha và Rahel. Cặp mắt chị như những hạt ngọc quý mờ đi.
- Ai cũng bảo trẻ con cần có cha. Nhưng mẹ chúng không. Các con của mẹ không cần. Các con có biết vì sao không?
Hai cái đầu gật.
- Tại sao nào. Nói mẹ nghe - Ammu nói.
Không bảo nhau, nhưng gần như Esthapen và Rahel cùng nói:
- Vì mẹ là Ammu của chúng con, là bố của chúng con và mẹ yêu chúng con gấp đôi.
- Hơn cả gấp đôi - Ammu nói - Cho nên các con hãy nhớ mẹ đã dặn các con những gì. Tình cảm của con người là quý giá. Khi các con công khai không vâng lời mẹ, ai cũng có ấn tượng xấu.
- Các cháu chỉ làm được phân nửa phần Đại sứ thôi! - Baby Kochamma nói
Đại sứ E. Xương xẩu và đại sứ S. Nhãi nhép ngẩng đầu lên.
- Còn một việc nữa, Rahel - Ammu nói - Mẹ cho rằng đã đến lúc con phải biết phân biệt giữa Sạch và Bẩn. Đặc biệt ở vùng này.
Đại sứ Rahel nhìn xuống:
- Bộ áo của con Sạch - Ammu nói - Tấm rèm này Bẩn. Những con kanguru kia Bẩn. Bàn tay con Bẩn.
Rahel khiếp sợ khi thấy Ammu nói những từ SẠCH và BẨN to đến thế. Cứ như chị đang nói với một người điếc.
- Bây giờ, mẹ muốn các con đến và chào hỏi cho đúng phép nào - Ammu nói - Các con có làm hay không?
Hai cái đầu gật hai lần liền.
Đại sứ Estha và Đại sứ Rahel đến thẳng chỗ Sophie Mol.
- Em có biết người ta phải Cư xử cho Đúng phép ở nơi nào không? - Estha thì thầm hỏi Rahel.
- Với Chính phủ - Rahel thì thầm lại, vì em biết.
- Chị khỏe không? - Estha nói to với Sophie Mol đủ cho Ammu nghe thấy.
- Trông cứ như hai đồng pice [13] ấy - Sophie Mol nói thầm với Estha. Em đã học được từ này của một bạn cùng lớp người Pakistan.
Estha ngoái nhìn Ammu.
Cái nhìn của Ammu nói Không được Chú ý đến Sophie, Chừng nào Con làm xong Một vệc Cho phải phép
Trên đường ra bãi đỗ xe của sân bay, tiết trời nóng như luồn vào trong quần áo. Bọn trẻ con lê bước phía sau, len qua những chiếc xe ca và taxi.
- Các em có bị đánh đòn không? - Sophie Mol hỏi.
Rahel và Estha không biết chắc các các nhà chính trị nên làm gì lúc này, bèn lặng thinh.
- Chị thì bị -  Sophie Mol nói một cách vui vẻ - Chị còn bị tát nữa.
- Bọn em thì không - Estha trung thành nói.
- May đấy - Sophie Mol nói.
Một cậu bé nhà giầu may mắn, có tiền tiêu vặt. Được thừa hưởng nhà máy của bà ngoại. Không phải lo lắng gì.
Họ đi qua cuộc bãi công của ngày Công đoàn Sân bay loại III. Và qua cả những người đang ngắm nhìn cuộc bãi công đó.
Và qua cả những người đang nhìn người đang ngắm người.
Một tấm biển nhỏ bằng sắt tây gắn trên một cây đa lớn, đề chữ Bị bệnh hoa liễu, gặp Bác sỹ O.K Joy.
- Chị yêu ai nhất trên đời? - Rahel hỏi Sophie Mol.
- Joe - Sophie Mol đáp ngay không chút ngập ngừng - Bố chị. Bố chị chết hai tháng rồi. Mẹ con chị đến đây cho qua cơn sốc.
- Nhưng bác Chacko mới là bố chị - Estha nói.
- Ông ấy chỉ là bố đẻ của chị thôi - Sophie Mol nói - Còn Joe mới là bố. Ông ấy chưa bao giờ đánh chị. Chưa lần nào hết.
- Ông ấy chết rồi thì còn đánh sao được? - Estha hỏi, vẻ suy luận.
- Thế bố của các em đâu? - Sophie Mol muốn biết.
- Bố em … - Rahel nhìn Estha cầu cứu.
- … không ở đây - Estha nói.
- Em kể danh sách của em cho chị nghe nhé? - Rahel hỏi Sophie Mol.
- Nếu em thích - Sophie Mol đáp.
Cái “danh sách” của Rahel là một cố gắng ổn định sự hỗ loạn. Em không ngừng duyệt lại, luôn bị giằng xé giữa tình yêu và bổn phận. Nó chẳng phải là một tiêu chuẩn thực sự đánh giá tình cảm của em.
- Đầu tiên là Ammu và Chacko - Rahel nói - Rồi đến Mammachi.
- Bà chúng ta đây  - Estha nói rõ.
- Yêu hơn cả anh trai ư? - Sophie Mol hỏi.
- Chúng em không tính - Rahel nói - Với lại mẹ em bảo đằng nào anh ấy cũng có thể biến đổi.
- Em định nói gì? Biến đổi thành cái gì? - Sophie Mol hỏi.
- Thành một thằng cha theo Chủ nghĩa xô vanh - Rahel đáp
- Chưa chắc đâu - Estha nói.
- Thế này nhé, sau Mammachi, Valutha là đến…
- Velutha là ai? - Sophie Mol tò mò.
- Một người bọn em rất quý - Rahel nói - Sau Velutha là chị - Rahel nói.
- Chị? Em yêu chị vì cái gì cơ chứ? - Sophie Mol nói.
- Vì chúng mình là chị em họ gần. Cho nên em phải yêu - Rahel lễ độ nói.
- Nhưng em còn chưa biết chị cơ mà - Sophie Mol nói - Với lại, chị không yêu em
- Rồi chị sẽ yêu, lúc nào chị hiểu em - Rahel nói một cách tin tưởng.
- Anh ngờ lắm - Estha nói.
- Sao lại không nhỉ? - Sophie Mol nói.
- Vì rằng - Estha nói - Đằng nào thì nó cũng thành một người lùn tịt thôi.
Dường như không thể có chuyện yêu quý một người lùn.
- Em không lùn - Rahel cãi
- Mày lùn.
- Em không.
- Mày lùn.
- Em  không.
- Mày lùn. Chúng em là anh em sinh đôi - Estha giải thích cho Sophie Mol - mà nó thì ngắn ngủn hơn em nhiều.
Rahel sốt sắng hít một hơi dài, ưỡn ngực ra rồi đứng áp lưng vào lưng Estha ngay trên bãi đỗ xe, để Sophie Mol nhìn xem em thấp hơn bao nhiêu.
-       Có lẽ các em là người bé nhỏ - Sophie Mol gợi ý - Nghĩa là cao hơn người lùn và thấp hơn một… Người thường.
Sự im lặng không tin lắm vào sự thỏa hiệp này.
Trên ngưỡng cửa Phòng đợi, một hình bóng mờ ảo của con kanguru có cái mồm đỏ lòm, đu đưa cái móng chĩa về phía Rahel. Những cái chạm nhẹ của xi măng lướt qua không khí như những máy bay lên thẳng nhỏ.
- Em có biết đi đứng nghênh ngang là như thế nào không? - Sophie Mol hỏi.
- Không. Ở Ấn Độ bọn em không đi như thế - Đại sứ
- Còn ở Anh, chúng tôi đi thế - Sophie Mol nói - Tất cả những người mẫu đều đi như thế. Trên tivi ấy. Nhìn này, dễ lắm.
Thế là cả ba đứa, dẫn đầu là Sophie Mol, nghênh ngang đi qua bãi đỗ xe như những người mẫu, chiếc phích Đại bàng và những cái xắc Sản - xuất - tại - Anh đập nhịp nhàng quanh hông. Những kẻ lùn đi theo người cao.
Những cái bóng theo chúng. Những chiếc máy bay phản lực trắng bạc trên bầu trời xanh ngắt của nhà thờ, giống hệt những con ngài trong một chùm tia sáng.
Chiếc Plymouth mầu xanh có đuôi đang mỉm cười với Sophie Mol. Nụ cười của cái chắn bùn như hàm cá mập mầu vàng.
Nụ cười của chiếc ôtô của Thiên đường Hoa quả dầm.
Lúc nhìn thấy cái xe có những cái chai sơn và danh mục các sản phẩm của Thiên đường Hoa quả dầm, Margaret Kochamma nói:
- Trời ơi! Tôi cảm thấy như đang ở trong một cái xe quảng cáo! - Chị rất hay gọi Trời!
Trời ơi! Trời ơi hỡi!
- Tôi không hề biết các vị làm dứa thái lát! - Chị nói - Sophie rất thích dứa, có phải không Soph?
- Thỉnh thoảng thôi - Soph nói - Đôi khi không thích đâu ạ.
Margaret Kochamma chui vào trong xe quảng cáo, lưng chị rám nâu, đôi tay rám nắng, đôi chân lộ ra dưới tấm váy hoa.
Sophie Mol ngồi ghế trước, giữa Chacko và Margaret Kochamma, chỉ thấy cái mũ của em lấp ló trên ghế. Vì em là con gái họ.
Rahel và Estha ngồi ghế sau.
H
Thùng xe là một từ đáng yêu. Cường tráng là một từ khủng khiếp.
Gần Ettumanoor, họ đi men thái dương của một con voi chết vì dây điện cao thế đứt ngang đường. Một kỹ sư từ thi trấn Ettumanoor đang trông nom việc xử lý cái xác voi. Họ phải làm cẩn thận vì sắp tới, quyết định sẽ gửi đến như một tiền lệ cho mọi Xác voi cần xử lí của Chính phủ. Không phải là một việc có thể xem nhẹ. Có một xe cứu hỏa và một số nhân viên cứu hỏa lăng xăng. Một viên chức của thị trấn cầm tập hồ sơ, đang gào toáng lên. Một xe bán kem và một người bán lạc trong những túi giấy hình nón, khôn ngoan gói không quá tám hoặc chín hạt lạc.
Sophie Mol nói:
- Nhìn kìa, một con voi chết.
Chacko dừng lại hỏi có phải đó là Kochu Thomban (Voi có Ngà lớn) của Ayememen, tháng trước đã đến Ngôi nhà lịch sử của Ayememen bẻ dừa không. Họ nói không phải.
Họ nhẹ người vì là một con vật lạ, không phải con voi họ biết. Họ lại đi tiếp.
- Ơng Chúa - Estha nói.
- Ơn Chúa, Estha - Baby Kochamma sửa lại.
Trên đường đi, lần đầu tiên Sophie Mol học được cách nhận biết mùi thối của mủ cao su tươi phả đến và em bịt chặt lỗ mũi một lúc lâu sau khi chiếc xe chở mủ đi qua.
Baby Kochamma đề nghị cả xe hát một bài.
Estha và Rahel phải hát tiếng Anh bằng giọng ngoan ngoãn. Rất hào hứng. Như thể chúng không phải ôn đi ôn lại suốt một tuần lễ ròng. Đại sứ E. Xương xẩu và Đại sứ S. Nhãi nhép.
Vui mừng Tạ ơn Chúa.
Một lần nữa con ca ngợi Người.
Giọng láy rền của bà nguyên NỮ TU thật hoàn hảo.
Chiếc Plymouth lao đi trong khí nóng hầm hập giữa trưa xanh biếc, quảng cáo hoa quả dầm trên nóc, bầu trời xanh biếc trên đuôi xe.
Ngay ngoại ô Ayememen, họ đâm sầm phải một chiếc xe chở bắp cải xanh (cũng có thể nó đâm vào họ).
Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt - Arundhati Roy Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt