Số lần đọc/download: 1376 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 01:26:14 +0700
Chương 8
N
hìn mẹ khóc, Nhu thấy đau lòng quá, mấy lần nước mắt cũng chực trào ra, nhưng cô phải cố kềm nén để thể hiện sự cứng cỏi.
Anh Hoàng cũng tỏ vẻ không đồng ý với quyết định của cô, chỉ có chị Yên là thông cảm. Chị nói với mẹ cứ tạm thời giải quết theo cách của Nhu, cũng có thể xem như đây là cơ hội thử thách tình cảm của hai người.
Hơn tám năm xa nhà, bây giờ Nhu trở về với một chiếc va li. Bỏ dở việc làm, nhưng cô không có cảm giác tiếc rẻ. Cô sẽ bắt đầu lại ở thành phố biển này. Cuộc sống độc thân dù sao cũng đơn giản.
Nghĩ vậy nhưng khi đêm đến, nằm một mình, cô lại rất nhớ Thường Anh. Cô sẽ chịu đựng được, nhất định sẽ chịu đựng được.
Từ thời còn rất trẻ, cô đã quen cảm giác nhớ nhung như thế này rồi. Trong lòng cô đã hằn sâu một lối mòn chịu đựng.
Đã mười ngày cô ra đi không nói với Thường Anh lời từ biệt. Cô đã chạy trốn Thường Anh. Cô làm cái điều mà trước đây Hạo Khang đã làm với cô. Có điều nguyên nhân của cô và Khang không cùng chung mục đích.
Cô chờ đợi sự phản hồi của Thường Anh, nhưng tất cả vẫn rơi vào yên lặng.
Như vậy cũng tốt... Hương Nhu nghĩ như vậy mà sao vẫn đau nhói trong lòng.
Chưa có kế hoạch gì cho việc làm, nên Hương Nhu lại chúi mũi vào viết lách. Hết viết lại đi rong ruổi trên phố phuờng. Cô chưa muốn gặp lại bạn bè, ngay cả đứa thân thiết nhất. Những ngày này, cô chỉ thích đối diện với bản thân mình thôi.
Hương Nhu đi ngang qua giáo đường, bước chân thật chậm dọc bên bờ tường xây bằng những tảng đá thô. Cô ung dung ngắm những bức tường rêu phong kín, mọc đầy dây leo với những cánh hoa nhỏ xinh đang nhú nở.
Trên cao khung cửa kính đủ màu lấp lánh dưới nắng mai, màu sắc ấy làm cho giáo đường trở nên rực rỡ.
Văng vẳng vang lên tấu khúc hôn lễ trang nghiêm mà nồng nàn. Mỗi ngày đều có sự kết hợp nên không ngày nào tránh được sự ly tan. Hương Nhu chợt thấy thản nhiên với ý nghĩ mình vừa nghĩ.
Ra tới biển, cô mới nhớ hôm nay là chủ nhật, vì thế du khách đổ về thật đông. Nhìn mọi người, cô chợt liên tướng tới Khang. Biết đâu anh cũng là một trong số những du khách đó. Bây giờ chắc Khang đã thay đổi nhiều. Anh đã có mấy đứa con rồi nhỉ? Còn em, em cũng đã từng diễm phúc bước lên xe hoa, nhưng em chẳng tìm được nhân chứng cho tình yêu của mình. Em vô dụng nhiều thứ lắm. Khi vui vẻ nhất, em nghĩ đến anh, khi buồn nản nhất, em cũng nghĩ đến anh. Vậy mà anh không hề biết để có thể cùng em một lần chia sẻ.
Chúng mình cách xa dịu vợi, nhưng sao trong lòng em không dứt cái cảm giác giữa anh và em vẫn còn có một chiếc cầu nối thông. Chiếc cầu đó bắt đầu đi từ lối nào, em cũng không rõ, nhưng ảo giác vẫn mách bảo rồi sẽ có một ngày anh và em cùng bước lên.
Dẫu sao đó cũng là chuyện của ảo giác, chuyện của sự tưởng tượng. Còn hiện tại em đã mất anh, giờ lại mất cả người đàn ông mà hơn tám năm em chung sống. Ngày trước nếu em là một đứa con nít mới lớn, chưa đủ trưởng thành để níu giữ anh, thì ngày nay em là một người đàn bà tệ hại, em không đủ tư cách để ở cạnh người đã hết lòng yêu thương và đặt trọn niềm tin vào mình.
Em là như thế! Nhiều lúc em cũng chẳng biết mình là ai nữa. Em hiện diện trên cuộc đời này có ý nghĩa gì? Nhưng mà em bắt mình phải sống tốt, phải sáng suốt mà tháo gỡ từng nút thắt của sợi dây buộc ràng.
Em muốn lấy cương thắng nhu, muốn tỏ ra mình là người cao thượng, nhưng nếu lần này Thường Anh bỏ rơi em, em không biết mình có chịu đựng nổi không? Làm ơn giúp sức cho em với. Em cần một lời động viên chân thành của anh. Nhưng bây giờ anh đang ở đâu? Em biết em có thể tìm được anh, nhưng em vẫn không muốn làm như vậy. Em không muốn chống lại sự kềm nén bấy lâu của mình. Thế còn anh? Anh thật không muốn biết em giờ ra sao ư? Anh làm người đoạn tuyệt mà không có chút ray rứt nào sao? Nhưng có lẽ thế mà hay. Đừng nên biết gì về em hết...
Một mình độc thoại trên đường, Hương Nhu không hay là đã quá giờ cơm trưa. Chừng nhìn đồng hồ, cô vội vã quay trở về. Ngang qua quán nước từng gặp thầy Chương, cô cắm cúi đi một mạch. Cô nhớ hoài lời thầy dặn con gái không nên vào quán một mình nếu thấy không cần thiết lắm. Nhưng giờ cô đã là phụ nữ có gia đình, có cần quan niệm khắt khe như thế không? Nhu cười một mình. Thật ra cô hiểu rõ cái nghĩa bóng trong câu nói đó.
Thầy Chương giờ ra sao nhỉ? Có lẽ cô phải ghé thăm thầy một lần.
Lòn tay mở cửa, Nhu đã nghe tiếng mẹ:
- Nhu đó hả con? Đi đâu mà giờ này mới về?
- Con ra biển coi người ta kéo lưới.
- Mùa này toàn là cá đói, mẹ à.
Mẹ Nhu tròn mắt nhìn cô lách người vào:
- Trời nắng chang chang vậy mà đứng coi người ta kéo lưới hả con?
Cô cười:
- Con coi kéo lưới từ sớm, sau đó thì đi lòng vòng, còn ghé nhà bạn con nữa.
- Ăn cơm nhà bạn rồi sao?
- Dạ không. Con từ chối, về nhà ăn với mẹ.
- Nhưng mẹ đói nên ăn rồi, con ăn một mình đi, mẹ qua nhà chị Yên có chút chuyện.
Thấy mẹ cầm nón, Nhu sốt sắng:
- Để con chở mẹ qua bển.
- Không. Mẹ đi bộ.
Mẹ Nhu phẩy tay rồi đi luôn ra cửa. Nhìn thái độ là lạ của mẹ, Nhu cũng có suy nghĩ nhưng chưa kịp hỏi. Cô đang có cảm giác đó, không biết hôm nay mẹ cho ăn món gì?
Cởi giày cô ào tới la- va- bô vốc nước rửa mặt. Rồi không kịp thay áo quần, cô đi thẳng xuống phòng ăn.
Cửa sổ không mở, căn phòng mờ mờ tối Nhu giật mình nhận ra một bóng người đang ngồi xoay lưng.
Anh Hoàng ư? Vậy mà cô tưởng nhà chẳng còn ai... Chợt nhiên tim cô đập mạnh khi đôi mắt vừa điều tiết được ánh sáng.
Cố giữ bình tĩnh, cô bước tới. Chưa mở lời cô đã bị cái níu tay té ngồi vào lòng. Vẫn không có lời nói nào ngoài nụ hôn khát khao và chiếm hữu. Hương Nhu dường như hoàn toàn bất lực.
- Thường Anh à! Anh siết em mạnh như vậy... chắc gãy xương quá.
Lập tức cô được buông ra. Chỉ chờ có vậy, cô vội vàng thoát thân qua chiếc ghế đối diện.
Thường Anh chằm chằm nhìn cô:
- Em giỏi thật đấy! Dám cả gan làm cái điều mà mình không muốn.
Thường Anh nói gì vậy? Làm sao anh biết là cô không muốn.
Mắt cô ngó xuống đất, nhưng rồi lại ngẩng lên nhanh:
- Mười ngày không có em bên cạnh, anh thấy thoải mái và tự tin hơn phải không?
- Ừ. Có cái gì em nói mà không đúng. Anh bán chiếc xe của mình rồi.
Cô không mấy ngạc nhiên:
- Ừ! Anh kẹt tiền thì cứ bán, nhưng sau này phải ráng mua lại chiếc khác để cầm chân. Mẹ có nói với anh chuyện đi học ở Sài Gòn không?
- Mấy chuyện đó cần gì mẹ nói. Anh tự biết mình phải làm gì mà.
- Anh cứ an tâm đi học. Lúc nào rảnh, em lên thăm.
Đôi mắt Thường Anh nheo lại:
- Em không định nói sẽ tiếp tế lương thực cho anh, nuôi anh ăn học thành tài rồi bán anh cho người khác chứ?
Lối nói của Thường Anh làm Hương Nhu không thể nhịn cười, nhưng cô cố xoay người để ngăn cảm xúc:
- Nếu bán được anh, em đã bán cách đây chín năm rồi, đâu để cho anh có cơ hội ngồi đây nói năng lung tung. Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn với em luôn.
- Nhìn em là anh no rồi. Hổm giờ không có chồng bên cạnh, đi chơi thoải mái, về nhà thì có sẵn cơm.
- Em đi tìm việc chứ không phải đi chơi.
- Sao không thương lượng với anh? Bỏ việc ngang xương như vậy, làm sao chuyển công tác về đây?
Hương Nhu lặng thinh. Câu nói của Thường Anh chứng tỏ anh không có ý định năn nỉ cô trở về. Như vậy cũng đỡ phiền hà, không phải đấu tranh tư tưởng.
Giọng Thường Anh trách cứ:
- Em lớn rồi, làm gì cũng nên suy nghĩ. Tự dưng rồi buông bỏ tất cả chỉ vì chuyện không đâu.
Lần này Hương Nhu cảm thấy bực bội, cô hơi xẵng giọng:
- Em không quan trọng vấn đề làm việc cho nhà nước hay tự do. Bản thân em có thể làm chủ lấy mình, miễn sao vẫn sống tốt.
- Bỏ chồng mà gọi là sống tốt à?
- Là em tạo điều kiện cho anh. À! Em quên hỏi... cái răng sâu của anh... Ý Nguyên đã trám xong chưa? Nhớ giữ răng cho kỹ, lỡ sâu một cái phải tới lui cả năm bảy bận.
Tia nhìn của Thường Anh như quét vào mặt cô:
- Em quan tâm anh như vậy, sao không ở cạnh anh mà chà răng cho anh mỗi ngày. Em qua đây đi!
- Qua làm gì? Em đói bụng rồi, phải ăn cơm mới được.
Cô trốn tia nhìn của Thườn Anh bằng cách bày thức ăn ra bàn, rồi đứng lên mang chén đũa tới. Cô so một đôi đũa cho Thường Anh:
- Anh ăn đi. Em biết anh cũng chưa ăn.
Thường Anh cầm đũa rồi cầm luôn tay cô:
- Cái miệng của em đúng là không xương. Trước khi ăn cơm, anh phải xử cái miệng của em mới được.
Vừa dứt câu, Hương Nhu đã thấy cái mũi anh chờn vờn trước mặt. Lần này thật dịu dàng, anh cuốn lấy môi cô.
- Anh làm ơn đứng đắn một chút đi, ở đây không phải là nhà của mình.
Hương Nhu vừa đẩy vừa liếc Thường Anh cảnh cáo.
Anh bỏ về chỗ ngồi:
- Bới cho anh một chén, anh cũng đói lắm. Sáng anh đi lúc ba giờ, chưa có tí gì trong bụng.
Nhu bới ra hai chén cơm lưng. Từ ngày lấy nhau, Thường Anh đã quen cách đơm cơm của cô... Vì thế một chén cơm đầy cũng dễ làm cho anh thấy ngán.
Vừa ăn, Thường Anh vừa tấm tắc:
- Mẹ nấu món gì cũng ngon. Em phải nhờ mẹ dạy thêm một khóa nữa mới được.
- Trước giờ, thức ăn em nấu, có nghe anh chê đâu.
- Thì anh đâu có chê, chỉ là em nấu chưa ngon bằng mẹ thôi.
Cô kín đáo quan sát Thường Anh. Hình như anh hơi ốm hơn một chút. Tóc dài, mắt quầng sâu... anh có mất ngủ vì nhớ cô không? Nếu nhớ sao để đến mười ngày.
- Cứ việc khẳng khái nhìn anh. Nhìn chồng mình chứ nhìn ai đâu mà phải lén lút.
Rõ ràng Thường Anh đang tập trung ăn, vậy mà cô làm gì, anh cũng biết.
Nhưng cô đâu phải hạng người dễ bị bắt nạt.
Buông đũa, cô nghinh nghinh hỏi anh:
- Sáng mai anh về phải không? Ba giờ đã có tuyến xe chạy suốt, không phải ghé vào Sài Gòn.
Thường Anh tóp tép nhai, anh trả lời chẳng vào trọng tâm:
- Chiều nay đi mua xe với anh...
- Mua xe gì?
Cô trố mắt nhưng Thường Anh thản nhiên:
- Xe nào vừa túi tiền thì mua. Hai đứa lại tiếp tục đi chung xe với nhau. Sau này có tiền sẽ mua riêng mỗi đứa một chiếc.
- Anh nói vậy là sao?
- Em vốn thông minh, phải hiểu lời anh nói chứ.
Cô lặng người nhìn anh. Điều bất ngờ khiến cô không thích ứng kịp.
Thường Anh rời bàn ăn đi vòng ra sau hè. Cô hoang mang đứng lên theo và ngỡ ngàng nhận ra chiếc túi to tướng nằm án ngử ở cửa phòng.
Đến sau lưng cô, Thường Anh ôm thật gọn:
- Em xích qua một bên cho anh vào lấy đồ đi tắm.
Giấu vui sướng, cô ngang ngang hỏi anh:
- Ra thăm em có cần mang nhiều quần áo vậy không?
- Hôm qua, anh đã giao nhà lại cho bệnh viện, không mang theo thì để ở đâu?
Chi tiết này chợt khiến cô lo ngại:
- Anh tính như vậy có bốc đồng quá không?
- Ngay cái buổi sáng em bỏ về đây, anh đã quyết định như vậy. Bởi anh không có gì phải đắn do hay lựa chọn. Anh chỉ có một đường đi duy nhất, đó là con đường có sự hiện diện của em. Nếu quả tình số mệnh đã định đoạt anh và em không thể có con với nhau, thì bắt đầu từ ngày hôm nay, mình hãy thôi nghĩ đến điều đó. Có con rất tốt, nhưng không có con còn tốt hơn nhiều. Vì như thế, anh với em có thể sống một cuộc đời ung dung tự tại, không có trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ, mình có nhiều thời gian để gần gũi và yêu thương nhau hơn.
Thay vì tiền để nuôi con, mình sẽ tăng cường đi đây đi đó, thụ hưởng cái chất thi vị như những ngày mình đã sống ở Đà Lạt. Ở bên anh, em chưa thấy đủ vui sao?
Nước mắt Hương Nhu chảy dài. Chưa bao giờ cô cảm nhận được niềm hạnh phúc lớn lao như thế. Thường Anh đã không buông bỏ cô cho dù chỉ là chuyện trước mắt chứ không phải sau này. Lòng anh có thể không hoàn toàn nghĩ như vậy, nhưng một khi anh đã mở miệng nói ra cũng đủ đã chứng tỏ anh là người biết chấp nhận thực tế.
Không thấy Hương Nhu phản ứng Thường Anh xoay người cô cho đối diện với mình rồi nâng mặt cô lên:
- Yếu đuối thật. Yếu như sên mà tưởng đâu mình cứng rắn lắm. Nhưng mà em khóc được cũng tốt, khóc mới có thể giải tỏa ấm ức trong mười ngày qua.
Mười ngày thiếu hơi chồng, chắc là đâu có ngủ được phải không?
Cô quẹt nước mắt, liếc anh bằng cặp mắt đẫm lệ. Thường Anh kéo cô áp sát vào mình, anh cho cô một thông tin:
- Bác sĩ Hưng đã hứa giúp đỡ anh. Ông ấy xin cho anh chuyển về trung tâm y tế ngoài này. Ngày mai, anh đến đó giao cho bác sĩ Thành một lá thư tay.
- Anh sẽ được phần làm gì ở đó?
Thường Anh khẽ cười:
- Chuyện còn chưa ngã ngũ. Nhưng cho dù không chuyển được công tác về đây, anh cũng không thay đổi quyết định. Anh có một đồng nghiệp kế cận lo gì không có cách làm để kiếm tiền.
Nhu vẫn băn khoăn:
- Mọi việc không đơn giản như anh nghĩ. Mình sống ở đây coi như phải làm lại từ đầu. Trước mắt phải thuê nhà để ở.
- Không cần thuê nhà. Mẹ bây giờ đơn chiếc, mình có thể ở chung với mẹ.
Mẹ đã đồng ý chứa chấp anh rồi, em đừng lo.
- Anh chịu ở nhà vợ sao?
- Chỗ nào anh cũng có thể ở được miễn là có em.
Cô cúi mặt:
- Đầu đuôi tại em hết. Em nghĩ vấn đề đơn giản, nhưng rốt cuộc lại rối tung, đảo lộn mọi thứ.
- Có gì đâu mà rối tung. Mình về đây sống chuyển đổi không khí cũng tốt thôi mà.
Chuyển đổi không khí? Phải chăng trong lòng Thường Anh vẫn còn nuôi hy vọng có một ngày điều kỳ diệu sẽ đến với cô và anh?
Đêm đó, hai vợ chồng ngủ chung trên chiếc giường cá nhân của Hương Nhu thời con gái. Xa nhau mười ngày nên không ai có cảm giác buồn ngủ. Dù không nói gì cũng nằm lắng nghe hơi thở của nhau.
Vùi đầu vào lồng ngực rộng của Thường Anh, Hương Nhu chợt nhận ra rằng cô thật khờ dại khi muốn tách khỏi đời anh.
Một cơn gió đêm thổi đến xô bật cánh cửa sổ, cho cả hai nhìn thấy ánh trăng dìu dịu ở bên ngoài.
Bất giác, Thường Anh gọi khẽ:
- Nhu này!
- Gì vậy anh? - Cô hỏi nhỏ.
- Em có muốn biết anh đang nghĩ gì không? - Anh thì thầm.
- Đương nhiên là muốn. Nói em nghe đi!
Cô chờ đợi và lắng nghe anh tận đáy lòng.
- Anh không biết anh còn có thể yêu ai khác ngoài em nữa không, nhưng bao năm qua và hiện tại bây giờ em đã choán hết tâm tư của anh, anh hoàn toàn bị em chi phối. Em đã làm cách nào để khiến anh trở nên như thế? Chỉ cách cho anh đi. Anh cũng muốn mình có thể chi phối em để em đừng bao giờ bỏ anh một cách dễ dàng như vậy.
Hương Nhu nín thở trong giây lát, không phải chỉ đau thắt ở tim, mà tưởng chừng như các mạch máu đều bị vỡ.
- Xin lỗi anh... - Cô nghẹn lời - Mai mốt sẽ không bao giờ như thế nữa.
Anh siết cô một cái mạnh:
- Hứa rồi phải không?
Nước mắt cô ứa ra:
- Chỉ vì em sợ cái cảm giác bị bỏ rơi. Cái cảm giác đó đau khổ lắm, anh biết không?
- Đương nhiên là anh biết, biết tường tận hơn em.
Nhưng mà anh đã cứu vãn được, còn em mãi mãi không thể. Nếu không kịp dằn, cô đã nói thế với Thường Anh.
- Hương Nhu à! Lận đận ở khía cạnh nào anh cũng không sợ nhưng đừng để anh lận đận vì thiếu em.
Giọng Thường Anh sao mềm đến thế? Anh khóc ư? Không đâu! Xưa nay cô chưa từng nhìn thấy anh khóc.
Chẳng biết làm sao, cô cù léc vào hông anh:
- Anh à! Chẳng phải anh đang nằm bên cạnh em đây sao. Còn nói nhảm nữa là em...
Những ngón tay của cô lại tiếp tục chờn vờn bên eo Thường Anh. Anh chụp vội tay cô nhưng muộn mất rồi. Có kềm nhưng từ cổ họng anh vẫn phát ra âm thanh khục khục. Đàn ông gì mà chịu nhột dở ẹc!
Né thêm một cái, Thường Anh té lăn xuống sàn nhà. Hương Nhu hoảng hồn trèo nhanh xuống giường nhoài tới bên anh.
Đêm nay ngủ trên giường chiếc mà cô cứ ngỡ giường đôi.
- Có sao không anh?
Cô lo lắng lay lay vai anh khi thấy mắt anh nhắm nghiền.
- Hình như bị chấn thương sọ não rồi. - Anh thều thào.
Mắt Nhu mở trừng nhìn vào khuôn mặt anh. Tức thì anh kéo cô xuống. Áo ngủ cô tuột khỏi vai. Cô nhắm mắt lại và lăn vào vòng tay anh. Xa xa như có tiếng vó ngựa cất bay trong sương, trong khói, trong mây mịt mờ...
Bầu trời sáng nay sao mà đẹp quá. Bầu trời thật nhiều mây trắng, mây bềnh bồng giống như một đàn ngựa bạch đang phi.
Ngồi sau xe, Hương Nhu cứ ngửa cổ nhìn và luôn miệng nói:
- Lạ thật đấy! Có gần mười phút rồi mà những con ngựa mây vẫn chưa biến dạng. Hình như là bốn con cả thảy. À không! Chỉ có ba con thôi:
Thường Anh phụ họa:
- Trên trời có ba ngựa bạch, dưới đất có hai ngựa ô, nếu cứ phi suốt trưa nay lấy gì mà ăn.
- Không đúng! Dưới đất là một ngựa bạch với một ngựa ô, chẳng qua nắng và gió biển làm cho ngựa bạch bị biến màu thôi. Được rồi, ngựa phi ra hướng chợ đi. Hôm nay chủ nhật, ăn hải sản nha, bạch mã?
- Ừ! Kiếm mua mực ống về hấp gừng, vài con cua nướng chấm muối tiêu chanh.
- Vậy chiều ăn chay chung với mẹ được không?
- Ăn chay có gì mà không được.
Thường Anh cho xe rẽ phải rồi đột ngột tấp vào lề.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Gì vậy anh?
- Điện thoại.
Thò tay vào túi quần, Thưởng Anh tần ngần nhìn số điện thoại lạ, nhưng rồi cũng áp vào tai. Hương Nhu ngồi im nghe ngóng.
Giọng Thường Anh chuyển đổi từng cung bậc:
- Alô? Ôi trời... mày hả Cảnh Dương? Sao? Ra tới Tân Thành rồi à? Khách sạn nào vậy? Royal hả? Ờ... chỗ đó cũng được. Ừ có, Hương Nhu đang ở nhà, lát nữa gặp. Rồi, rồi... đúng là quá bất ngờ...
Thấy Thường Anh tắt máy, Hương Nhu nhón người lên:
- Là Cảnh Dương hả anh?
- Là nó đấy! Đang trên đường chở vợ cơn ra đây.
- Làm sao Cảnh Dương biết số máy của anh... lại biết tụi mình đang ở ngoài này?
- Ơ, anh cũng không biết, lát gặp rồi hỏi.
- Sao lúc nãy, anh bảo em đang ở nhà.
- Thì lát cũng gặp, cần gì nói qua điện thoại.
- Khó chịu thật!
Thường Anh quay ra sau ngó cô một cái:
- Em nóng lòng lắm sao?
- Đương nhiên rồi. Mười mấy năm không gặp mà.
Thường Anh cho xe chạy tiếp:
- Em ghé chợ mua thức ăn cho mẹ thôi. Cảnh Dương rủ vợ chồng mình đi ăn hải sản.
- Lát nữa, Cảnh Dương ghé nhà mình à?
- Không. Mười một giờ, anh chở em ra khách sạn Royal gặp hắn.
- Cái từ "hắn" làm Hương Nhu nhớ tới ngày xưa. Cô thật lòng rất muốn gặp lại Cảnh Dương, muốn gặp lại tất cả những người đã từng quen nhau, đã từng có những kỷ niệm chẳng bao giờ hết nhớ.
Chưa tới mười một giờ đã có thêm cuộc gọi của Cảnh Dương. Vậy mà Thường Anh vẫn côn từ tơn ngồi đọc báo. Có lẽ cuộc gặp này, Hương Nhu có phần nôn nao hơn. Thấy cô tô chút son, đánh chút phấn hồng, Thường Anh đã nhìn nhìn với ánh mắt lạ. Nào giờ anh đâu có như vậy. Đúng là vô duyên và trẻ con nữa. Vợ anh đã 36 tuổi chứ đâu phải thời mười tám đôi mươi.
Hơn mười một giờ, hai người mới rời khỏi nhà. Cảnh Dương đứng chờ ở cổng khách sạn. Suýt chút nữa Hương Nhu đã không nhận ra anh. Dương thay đổi quá nhiều. Một thay đổi tốt đã tạo nên người đàn ông trung niên hồng hào, phong độ.
Ba người bắt tay nhau trong vui mừng. Ánh mắt Cảnh Dương vẫn nhìn Hương Nhu không dứt. Anh nhìn mà chẳng hề thấy ngại trước Thường Anh.
Có lúc Hương Nhu đâm ra bối rối Theo Cảnh Dương lên căn phòng ở tầng một, không chỉ Nhu mà Thường Anh cũng bỡ ngở khi nghe Cảnh Dương giới thiệu bà xã.
Cô vợ Cảnh Dương quá trẻ, phải nhỏ hơn Dương ít nhất l0 tuổi. Đúa con trai biết đi chập chững nhìn giống Cảnh Dương như tạc.
Ngồi quây quần ở tiền sảnh, hai người đàn ông hồ hởi nhắc chuyện xưa. Bên vợ cảnh Dương, Hương Nhu bỗng thấy mình trở nên già nua dù trong nhóm bạn cùng tuổi, cô luôn được bảo là đứa lâu già. Nghe Cảnh Dương kể, Hương Nhu mới biết tung tích của vợ chồng cô bại lộ là do Thuần Mỹ. Trong chuyến đi Tây Ninh, Cảnh Dương đã tình cờ gặp cô nàng cùng hai đứa con gái song sinh ở tòa thánh. Dương bảo Thuần Mỹ bây giờ trông khác lắm, dù có ba con nhưng dáng dấp trông thon thả hơn ngày xưa nhiều.
Chồng Thuần Mỹ là giám đốc công ty cung cấp vật liệu xây dựng, anh ta lớn hơn Mỹ đúng một con giáp. Chẳng biết hồi đầu mới gặp nhau, Mỹ có gọi chồng mình bằng chú hay không? Nhớ lại kỷ niệm thời con gái, Hương Nhu ngồi cười một mình.
Thằng bé con Cảnh Dương trông có vẻ dạn dĩ, cứ thích tuột khỏi lòng mẹ, bỏ đi quanh quẩn. Vợ Cảnh Dương thì vẫn còn đậm chất ngây thơ, dáng vẻ thuộc con nhà trâm anh thế phiệt, cô chưa thể hiện được tính cách của người mẹ. Có lẽ ở nhà, người thường xuyên gần gũi bé không phải là mẹ. Thấy thằng bé bỏ đi hơi xa mà vợ Cảnh Dương vẫn bình thản ngồi đọc tờ quảng cáo, Hương Nhu lo ngại nên đứng lên đuổi theo.
Thấy vậy, Cảnh Dương ngưng ngang câu chuyện trách vợ:
- Sao không ngó con vậy em?
Nói rồi chính Dương đứng dậy chạy tới chỗ thằng bé. Gặp Nhu ở đó, Dương tranh thủ hỏi:
- Hai người lấy nhau lâu như vậy mà không có đứa con nào thật sao?
- Ừm!
- Là do Thường Anh phải không?
- Không phải.
- Dương nghe nói ở bệnh viện Từ Dũ đã có nhiều ca thụ tinh trong ống nghiệm thành công, sao Nhu không thử xem?
- Tụi Nhu cũng dự tính như thế.
Cảnh Dương bế con vào lòng nhưng chưa vội đứng lên. Anh vừa khều vào má con vừa nói:
- Lúc hay tin hai người đám cưới, Dương giận lắm. Thì ra Nhu vì Thường Anh mà đặt điều gạt Dương. Thà rằng Nhu cứ nói thẳng còn thấy dễ chịu.
Hương Nhu cười buồn:
- Không phải như Dương nghĩ đâu. Lúc đó, Nhu từ chối hoàn toàn không phải vì Thường Anh. Dương tin hay không thì tùy. Nhưng nhờ vậy mà bây giờ Dương mới được vợ đẹp con xinh vầy nè.
- Dù vậy vẫn không quên được người ta.
Câu nói của Cảnh Dương làm tin Nhu thắt lại. Lẽ nào cô đã vô tình để Dương giẫm đạp lên nỗi đau mà cô đã từng thấm thía?
Biết là không thể đứng đây lâu hơn, Hương Nhu vội nói:
- Cảnh Dương thích ăn hải sản phải không? Bây giờ mình đi đi. Thường Anh lành mấy quán ăn chứ Nhu thì chịu.
Cảnh Dương bồng con bước theo Nhu. Giao thằng bé lại cho vợ, anh tươi cười nói:
- Mày dẫn đường đi Thường Anh. Để xe lại khách sạn, ngồi chung xe với vợ chồng tao luôn.
- Ừ, vậy cũng được.
Mọi người kéo nhau ra xe. Nhìn chiếc Nisan bóng lộn, tự dưng Hương Nhu có suy nghĩ. Sau năm năm dời đổi, hai vợ chồng cô đã cố gắng làm việc, phải nói là cật lực, nhưng sự dành dụm có lẽ chỉ đủ để làm một cuộc thử nghiệm y khoa. Dù hao tốn mấy cũng phải thử nghiệm một lần. Nhu quyết định thế, còn Thường Anh cứ tảng lờ cho qua. Anh có vẻ như không cần con nữa vậy.
Cảnh Dương ngồi vào tay lái. Nhìn Dương từ phía sau, chợt nhiên Nhu nhớ tới câu nói của Dương lúc nãy. Có thể đó chỉ là lời trêu đùa nhưng bản thân Nhu vẫn tin người ta có thể không quên một người dù đã nhiều năm xa cách.
Đêm ấy, nằm bên nhau, Thường Anh bỗng hỏi:
- Gặp lại Dương, em có thấy tiếc không?
Tiếc ư? Sự thật ngày đó cô đâu có sự đắn đo chọn lựa nên làm sao có sự hối tiếc.
Cô cười bên nét mặt trầm tư:
- Sao lại hỏi em như vậy?
- Vì hồi đó nếu chọn Cảnh Dương, bây giờ em đã có cuộc sống sung túc, có thể đã là mẹ của vài đứa con.
Cô lấy tay nghịch tóc anh:
- Không thể tính như vậy được. Ông Tơ bà Nguyệt đâu có xe duyên cho em với Dương. Ông bà ấy nói hai đứa đó mà ráp lại sẽ nghèo rớt mồng tơi, lại còn cắn đắng với nhau suốt ngày, vừa khắc tinh vừa khắc khẩu...
Thường Anh nhếch môi cười theo:
- Cảnh Dương cũng hay thật. Ra trường đi làm có hai năm thì bỏ nghề, nhảy qua kinh doanh. Bây giờ đã là ông chủ một cửa hàng kim khí điện máy lớn ở Bình Dương. So ra hắn giỏi giang hơn anh nhiều. Em lấy một người chồng như anh, kể ra cũng thiệt thòi.
Hương Nhu xích lại, gối đầu trên cánh tay Thường Anh, cô nói bằng ý nghĩ rất thật trong lòng mình:
- Giàu sang là điều ai cũng thích, nhưng hoàn cảnh nào cũng có mặt trái của nó anh à. Em chỉ mong cầu một cuộc sống an lành. Em thích anh cứ như thế này, đừng thay đổi gì cả.
- Em chưa chán anh thật sao?
- Anh vừa nói gì hả?
- Anh nói... lâu rồi em chưa hôn anh.
- Rõ ràng mới hôm qua... sao chóng quên vậy bạn?
- Thì đã hơn 24 tiếng đồng hồ còn gì.
- Ai da!
- Sao vậy em?
Thường Anh hoảng hồn buông cô ra. Cô đưa tay xoa bụng:
- Bụng của em sao nhói lên một cái khó chịu quá.
- Bên nào hả em? Bên này phải không?
Thường Anh ngồi bật dậy, xoa tiếp vào chỗ bất thường:
- Chắc tại em nằm tư thế không thoải mái.
- Không! Sáng giờ đã mấy lẩn như thế rồi.
- Sao bây giờ mới nói với anh?
Cô hơi nhăn mặt:
- Em thấy cũng không có gì... để từ từ theo dõi.
- Anh chở em tới chỗ Tuyết Lan. Phải siêu âm mới biết được.
Thường Anh vừa khoác áo vừa đôn đốc:
- Em thay đồ mau đi, không để sáng mai được đâu.
Hương Nhu miễn cưỡng ngồi dậy. Cô có suy nghĩ tới vài nguyên nhân nhưng đã loại bỏ. Biết đâu chỉ là chứng khó tiêu. Hôm nay cô ăn khá nhiều hải sản, cộng với trái sầu riêng của chị Yên tiếp tế... có lẽ khả năng đó là lớn nhất.
Có dù dừ:
- Hay thôi đi anh. Em cũng đỡ rồi.
- Không được. Anh dắt xe ra ngoài chờ em đó.
Thấy Thường Anh cương quyết, cô đành đứng lên.
Tại phòng siêu âm, Tuyết Lan nhìn Nhu nghi ngờ:
- Chị Nhu à. Em cảm thấy như có túi thai nhỏ trong tử cung của chị vậy.
Hương Nhu giật mình, mấy cái từ đó nghe lạ tai làm sao:
- Em nói có túi thai sao?
- Em không dám chắc, vì cái túi còn nhỏ lắm nên không cho được kết quả.
- Nhưng chị có dấu hiệu gì đáng nghi ngờ không?
Dù tinh thần đang bấn loạn nhưng Hương Nhu cố trấn tĩnh. Phải rồi. Chu kỳ của cô đã trễ hơn mười ngày... có thể được sao?
Nhu ngồi bật dậy trong lúc Tuyết Lan nói:
- Muốn chắc ăn, một tuần nữa mình siêu âm lại. Hay chị phối hợp thử Quictick xem sao.
Hương Nhu xuống giường với tâm trạng nôn nóng:
- Ừ, có lẽ vậy. Cám ơn Tuyết Lan. Chị về đây.
Tuyết Lan chau mày:
- Chị đừng nôn nóng quá. Lỡ không phải, mắc công anh ấy mừng hụt, tội nghiệp.
Hương Nhu không nói gì, đi một mạnh ra phòng chờ.
Thường Anh lo lắng đứng dậy:
- Sao hả em? Có gì bất thường không?
Cô lắc đầu:
- Có lẽ em bị uất hơi. Chở em ra tiệm thuốc tây mua mấy viên sủi.
Anh làm theo lời cô. Lòng cũng đỡ lo, nhưng vừa về tới nhà, anh thấy cô lập tức biến vào toa- lét.
Không bao lâu, cô xuất hiện trước mặt anh, đưa ra một cái que nhỏ:
- Anh nhìn đi!
Đôi mắt Thường Anh mở to, nhìn cái gạch đỏ mà thấy nó xanh ngời.
- Là... của em sao?
Cô sà ngay vào lòng anh:
- Rốt cuộc em cũng có thai mà, cần gì thụ tinh ống nghiệm.
Thường Anh ngồi im thin thít. Lúc anh vui buồn quá độ đều như thế.
Hương Nhu đứng lên đẩy cửa:
- Để em nói cho mẹ biết.
Thường Anh cản lại:
- Mẹ ngủ rồi, để ngày mai đi em. Em tin tưởng tuyệt đối vào kết quả này hả?
Cô cưởi tự mãn:
- Nếu có gì sai sót, em hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Giờ cô đã thấy niềm tin trong mắt anh:
- Được rồi. Nếu đã là bà bầu thì phải đi ngủ sớm... mà có sớm gì nữa đâu.
Nhu ngước nhìn đồng hồ thấy đã mười một giờ hơn. Cô vội lên giường nằm nhưng chưa được bao lâu lại bật dậy tìm chiếc di động của Thường Anh trên đầu giường.
Cô loay hoay tìm số:
- Cảnh Dương hả? Thường Anh có chuyện vui này muốn nói với Dương.
Đang thiu thiu ngủ Thường Anh ngạc nhiên xoay qua, vừa vặn áp tai vào chiếc di động Hương Nhu đưa tới.
- Alô! Alô! Nhu hay Thường Anh vậy?
Cảnh Dương tới tấp hỏi, nhưng Thường Anh chậm rãi đáp:
- Tao đây.
- Vừa nghe Nhu bảo mày có chuyện vui gì muốn nói hả?
- Tại Hương Nhu mừng quá... ngủ không được nên mới nghĩ ra cái trò này để phá mày đó thôi. Chắc mày đang ngủ hả Dương?
Giọng Cảnh Dương tỉnh queo nhưng không lấp hết vẻ nôn nóng:
- Chưa đâu? Tao thức khuya lắm. Có chuyện gì cứ nói đi.
- Ờ thì... Hương Nhu muốn báo cho mày biết... để được chia sẻ niềm vui vậy mà.
- Sẵn sàng chia sẻ... nhưng là niềm vui gì?
Thường Anh hơi lọng cọng:
- Chẳng biết có chắc chắn hay không... nhưng Nhu bảo là sẽ cho tao thăng chức.
- Ố vậy hả! Tuyệt quá còn gì. Sáng mai, tao không về sớm đâu, phải được khao một chầu mới thỏa mãn.
- Được thôi! Nhóc của mày ngủ say rồi phải không?
Giọng Cảnh Dương như gió thoảng nhẹ:
- Ừ! Hai mẹ con đang ngủ say sưa. Một người vô tư, một người thánh thiện.
Thường Anh mỉm cười:
- Cuộc sống màu hồng phải không?
- Cho nên có lúc cũng cần một chút hoen ố.
- Thôi, ngủ đi. Ngủ ngon!
Cảnh Dương lừng khừng:
- Có thể nói với Hương Nhu mấy câu không?
Thường Anh đáp không chút do dự:
- Hình như ngủ rồi. Có nghe tiếng ngáy đều đều không?
Nghe tới đây đôi mắt Hương Nhu mở to nhìn trừng Thường Anh, nhưng anh vẫn tỉnh như không khi chạm phải ánh mắt cô. Bên tai anh, giọng Cảnh Dương tan loãng:
- Thôi nha! Hình như sắp mất vùng phủ sóng!
- Ừ! Mai gặp. Đừng ăn sáng ở khách sạn. Có một chỗ điểm tâm đặc biệt không nên bỏ qua.
- OK!
Thường Anh tắt máy, bỏ di động qua một bên rồi kéo Hương Nhu gối đầu trên cánh tay mình. Cô áp tay lên vùng ngực ấm áp của anh. Mọi điều không hài lòng đều có thể cho qua khi cô đang cảm nhận, một mầm sống thương yêu đã và đang hình thành trong cơ thể. Anh và cô nằm yên lặng bên nhau, cảm nhận niềm hạnh phúc thấm sâu vào từng tế bào, niềm hạnh phúc hoài nghi và tưởng chừng như không bao giờ đạt được.