Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 7
H
ope cầu khấn thánh Cẩu, thánh Lạc đà một bướu, thánh Sư tử, thánh Cá voi và thánh Mortimer (đám mây trông cực giống một trong những thầy giáo dạy tiếng Anh của cô) để Josh đợi cô ở sảnh đến.
Bấy lâu nay cô vẫn tin chắc rằng khi một đám mây mang vẻ bề ngoài của sinh vật sống, nghĩa là nó mang cả linh hồn của sinh vật đó. Suy nghĩ điên rồ nhưng ngọt ngào này nảy sinh vào một buổi chiều buồn bã khi cô nhận thấy trên bầu trời Nam Carolina đường nét một gương mặt khiến cô tin rằng đó chính là mẹ đang tới giúp đỡ cô.
Khi rời khỏi lối đi có mái che dẫn từ máy bay đến ga hàng không, cô nghĩ các cửa sổ máy bay quá bịt bùng nên những lời cầu nguyện khó lọt qua nổi, vậy nên cô bước tiếp trên lối đi trong tâm trạng thất vọng. Một đôi cánh tay ôm siết lấy cô, nhấc bổng cô khỏi mặt đất, cô buột miệng hét lên một tiếng khiến hai viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ phải ngoái nhìn.
- Anh đến rồi sao?
- Ồ không, em thấy đấy, đây là bản dựng 3D của anh.
- Bản dựng 3D của anh thơm quá, cô nói rồi vùi mặt mình vào gáy Josh.
- Anh có hai tin quan trọng muốn báo cho em biết, anh nói sau khi họ đã trao nhau một nụ hôn dài.
- Anh đã có thai!
- Kỳ cục quá, Josh đáp.
Hope kéo anh về phía băng chuyền trả hành lý.
- Vậy thì hai tin đặc biệt đó là gì vậy?
- Flinch đã cấp cho bọn anh một phòng thí nghiệm rộng rãi hơn cùng trang thiết bị hiện đại hơn.
- Nhân dịp gì vậy?
- Chính là tin thứ hai đấy! Bọn anh đã tiến triển nhiều kể từ khi em ra đi. Không chỉ những chương trình phức tạp hơn đang vận hành, mà anh tin là bọn anh đã thực hiện được một kỳ tích đúng nghĩa. Anh đã nảy ra một ý tưởng thiên tài.
- Nếu đội cảnh sát khiêm tốn đi ngang qua đây, anh sẽ lĩnh án chung thân mất thôi, Josh của em.
Josh hứa với cô rằng anh không hề quá lời, anh hết sức nóng lòng muốn đưa cô tới Trung tâm để chứng minh cho cô thấy. Ý tưởng này có vẻ không khiến Hope thích thú.
- Anh đâu có nói là chúng ta phải tới đó ngay tối nay cơ chứ, Josh nói tiếp.
- Đồ dối trá, anh đang muốn tới đó chết đi được, nhưng trước tiên em phải lấy được va li cái đã.
- Anh đang muốn làm tình với em chết đi được! anh thốt lên thành tiếng.
Các hành khách đứng xung quanh băng chuyền ngẩng lên, tạm rời mắt khỏi những chiếc smartphone.
- Em cũng vậy! cô cũng nói thành tiếng.
Người phụ nữ kế bên nhìn cô chằm chằm, vẻ sững sờ... hoặc có lẽ là ghen tỵ.
Josh đã mượn xe của Luke. Về đến căn hộ, họ chạy lên cầu thang rồi ùa vào phòng ngủ.
Sự dịu dàng của Hope khiến anh kinh ngạc, trừ phi đó là đến lượt anh khám phá ra bản thân có thể tỏ ra dịu dàng theo cách trước giờ chưa từng thể hiện.
Anh thú nhận với cô chuyện đó, tay gối sau đầu, miệng ngậm một điếu cần.
- Anh không định hút thứ đó trong phòng em đấy chứ? cô quay sang anh hỏi.
- Theo các thông tin mới nhất thì đây là phòng anh.
- Chừng nào em còn ở đây thì không phải thế, Josh của em ạ. Vả chăng, cho đến khi chúng ta dọn đến một nơi chỉ thuộc về chúng ta, em muốn trả phần tiền thuê nhà của mình.
- Không có chuyện đó đâu, Josh phản đối. Em thực sự muốn chúng ta thuê chung một căn hộ à?
- Căn cứ vào khả năng tài chính của hai đứa mình, căn hộ một phòng ngủ cũng tốt rồi.
Josh đứng dậy đi lục đồ ăn trong tủ lạnh và cô nghe thấy anh nói vọng ra từ căn bếp nhỏ.
- Chúng ta tới Trung tâm nhé?
*
Vào giờ muộn màng này, phần lớn các phòng của Trung tâm đã tối đèn. Khi băng qua hành lang, Hope liếc nhìn con robot dạng người trông như đang ngủ trên bệ đỡ. Khuôn mặt bằng nhựa dẻo của nó còn thật hơn lần trước và hình ảnh đó khiến cô rùng mình.
- Luke đâu rồi? cô hỏi khi bước vào phòng thí nghiệm của họ.
- Tyla.
- Tyla ư?
- Cô gái ở bên cậu ấy tối nay... và cả đêm nay nữa, có vẻ như thế.
- Chúng ta đang nói về cùng một Luke đấy chứ? Làm thế nào anh ấy gặp được cô ấy? Tyla, cái tên nghe thật kỳ lạ phải không?
- Chính cậu ấy sẽ tự kể với em, và không, anh thấy cái tên đó nghe khá hay.
- Nghe như tên một loài cá ấy. Làm ơn cho hai xuất lườn cá Tyla!
- Em không ghen đấy chứ?
- Với Luke á? Anh toàn nói năng linh tinh.
- Không, với Tyla kia. Cho đến hôm nay, em vẫn là cô gái duy nhất trong nhóm mà.
- Vớ vẩn, Hope chống chế trong khi thừa biết Josh không nhầm. Sự xuất hiện của một cô nàng lạ mặt khiến cô khó chịu.
- Vậy thì anh nói năng linh tinh rồi! Em không muốn anh chỉ cho em thấy kỳ tích của chúng ta sao?
- Và chuyện với cô nàng này đã kịp nghiêm túc rồi sao? Em chỉ đi có hai tuần thôi mà.
- Không phải chuyện giữa hai ta đã nghiêm túc ngay từ buổi tối đầu tiên đó sao?
- Thôi được, đồng ý, có lẽ em hơi ghen tỵ một chút, nhưng không phải với Luke.
- Bởi vì em đã nói thế, Josh nhượng bộ rồi cúi xuống màn hình để thu hút sự chú ý của cô.
Những hình ảnh đầu tiên cho thấy các mặt cắt của một bộ não, Hope đoán chúng là sản phẩm chụp Positron cắt lớp. Những vùng màu sắc động đậy trên màn hình, trong một góc những từ “hành động” và “nhận thức” nối tiếp nhau.
- Bộ não này thuộc về ai thế? Hope hỏi.
- Em thấy anh thế nào?
- Là não anh hả? Em hiểu rồi, cô nói tiếp. Vắng em anh buồn chán và để thay đổi không khí, anh đã chụp cắt lớp não mình... đây là lần cuối cùng em để anh cô đơn lâu đến như vậy.
- Chúng ta không có quyền sử dụng con người làm đối tượng cho thí nghiệm này, do đó một người trong nhóm chúng ta cần phải thế vào đó, nhưng em nhầm rồi, anh có chụp cắt lớp não mình đâu.
Hope bối rối.
- Bọn anh đã đặt hàng trăm điện cực lên đầu anh, và trong suốt nhiều giờ, bọn anh đã ghi lại những hoạt động điện của não anh trong khi Luke kích thích ký ức của anh bằng cách gợi lại những kỷ niệm chung. Sau đó bọn anh đã hệ thống hóa những dữ liệu này rồi gửi chúng đến một máy tính, nó đã khôi phục lại thứ mà em đang thấy trên màn hình này.
- Đó là những hình ảnh kỹ thuật số về ký ức của anh sao? Hope hỏi, không giấu được vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy, vẫn rất không hoàn hảo. Như anh đã nói với em, hàng giờ ghi chỉ để có được vài giây sao lại, nhưng kết quả rất khả quan. Những mẩu ký ức của anh được lưu trữ trên một ổ cứng và chúng ta có thể tái hiện chúng bằng hình ảnh. Một ngày nào đó, chúng ta có thể giải mã chúng trọn vẹn, tái tạo những gì anh đã nhìn thấy, những âm thanh anh từng nghe, khôi phục lại những cảm giác và cả những cảm xúc của anh, tại sao lại không nhỉ?
- Và em ở đâu trong dải cầu vồng sắc màu này? Hope vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn vào màn hình.
- Đây, Josh nói đoạn chỉ vào một vùng. Em nhìn này, màu sắc lòe loẹt luôn nhé.
Hope quay sang Josh, quàng tay quanh cổ rồi hôn anh.
- Các anh chính là hai tên đểu cáng lỗi lạc vì đã làm được điều này khi không có em.
- Camera kìa! Josh thì thào, ngước mắt về phía chấm đỏ đang nhấp nháy trên tường.
Hope giơ ngón giữa lên rồi tiếp tục hôn anh cuồng nhiệt hơn.
- Vậy thì như thế này, anh thấy em có màu sắc lòe loẹt không?
*
Sự xuất hiện của Tyla trong cuộc sống của bộ ba ngay lập tức đặt ra một vấn đề về chỗ ở. Ngay cả khi có một phòng khách nhỏ ngăn đôi hai phòng ngủ thì cũng khó mà nghĩ tới bất kỳ sự riêng tư nào dành cho bốn người trong một căn hộ ba mươi tám mét vuông.
Theo Luke, Josh và Hope đã có hạn ngạch các tối sử dụng căn hộ nên anh đòi hỏi đến lượt mình. Do đó, Hope dành các buổi sáng để ngâm cứu những mẩu rao vặt cho thuê nhà. Cô kéo được Josh cùng đi trong những chuyến xem nhà chưa đem lại kết quả. Những mẩu rao vặt đầy lôi cuốn luôn tương ứng vói một thực tế đáng thất vọng.
Josh quyết định dạy thêm nhiều hơn nữa để họ có thể trả mức tiền thuê nhà cao hơn. Trong khi chờ đợi, Hope ngủ cùng anh những ngày chẵn, còn Tyla và Luke độc quyền những ngày lẻ... Và bầu không khí vẫn chưa được cải thiện.
Từ Tyla toát ra một vẻ khoái lạc quá mức mà Hope thấy gần như tầm thường. Bất kể trong cách ăn mặc hay cư xử thì cô nàng vẫn cứ đầy vẻ khiêu dâm như thế, và Hope tự hỏi thực sự một người đàn ông xuất sắc như Luke có thể tìm thấy điều gì nơi cô nàng này. Sự thực hiển nhiên trong câu trả lời càng khiến cô bực bội hơn.
Một sáng, Hope đánh thức Josh.
- Anh thấy đổi cho Luke căn hộ suốt dịp cuối tuần này lấy chiếc xe của anh ấy có được không?
- Luke! Josh lớn tiếng gọi, cậu thấy sao nếu hai người bọn cậu giữ căn hộ cả dịp cuối tuần?
- Được đấy, tớ thấy ổn! câu trả lời vọng lại từ bên kia bức tường.
- Vậy thì OK nhé, Josh đáp, bọn tớ sẽ dùng chiếc xe. Đấy, thế là xong, anh nói rồi quay sang Hope, và chúng ta đi đâu thế em?
- Tới Cape May.
- Ở Cape May có gì thế?
- Hai tuần nay em tìm tên loại nước hoa mẹ dùng và chuyện này khiến em phát điên.
- Em đã nghĩ đến chuyện hỏi bố em chưa?
- Chủ đề cấm kỵ, không có chuyện đó đâu anh.
- Và chúng ta sẽ chỉ tìm ra nó ở dưới đó sao?
- Những ký ức thơ ấu của em đều ở đó, và em muốn chia sẻ chúng với anh.
Luke vừa mới thức dậy thì Hope đã nghe tiếng Tyla rên rỉ, và cô ném cho Josh một ánh mắt dứt khoát. Họ vội vã chuẩn bị túi xách, ghé qua nhà Hope để cô nhét vào đó vài bộ quần áo rồi con đường mở ra trước mắt họ.
Họ tới Cape May vào giữa trưa một ngày nóng hầm hập. Chuyến đi của họ kết thúc dưới chân một cồn cát nhô cao ven bờ Đại Tây Dương. Bãi biển gần như quạnh vắng trải dài hút tầm mắt.
Hope và Josh thi nhau giỡn sóng, và lần nào đại dương cũng nổi sóng đánh dạt họ vào bờ cát.
Khi những giờ nóng bức cuối cùng cũng nhường chỗ cho không khí dịu mát buổi chiều tối, họ mặc lại đồ rồi Hope dẫn Josh về phía khu phố nơi cô đã lớn khôn.
Dọc hai bên những con phố đôi chỗ vương cát là những căn nhà gỗ nhỏ xinh, những căn khiêm tốn nhất lợp mái nhựa đường, những căn còn lại lợp ngói tấm.
Đằng trước những ngôi nhà này là thảm cỏ trải dài, rải rác vài khóm hoa có màu sắc nổi bật trên nền trời màu nâu đỏ.
Hope dừng lại gần một hàng rào ở ngã tư giao cắt giữa đại lộ Swan và đại lộ Wenoha rồi chỉ về phía một tòa nhà.
- Đằng sau khung cửa sổ trên gác kia vốn là phòng của em.
- Em có muốn chúng ta bấm chuông hỏi thử không? Có lẽ những người sống trong đó sẽ để chúng ta vào thăm lại căn phòng, Josh gợi ý.
- Không, em thích giữ ký ức về nó đúng như trước kia.
- Mẹ em qua đời vì lý do gì thế Hope?
Câu hỏi khiến cô ngạc nhiên, cô lưỡng lự giây lát rồi cầm tay Josh kéo đi.
- Tới đây nào, cô nói.
Họ cuốc bộ ngược lên đại lộ Michigan rồi men theo bờ hồ trải rộng giữa con đường và những sân quần vợt công cộng của Cape May.
- Mẹ em đã không trông thấy một chiếc xe tải nhỏ từ con phố này lao ra, Hope giải thích khi dừng lại tại ngã tư.
Cô nói câu đó bằng giọng dửng dưng như một viên cảnh sát đang báo cáo với cấp trên. Bản thân cô cũng kinh ngạc với điều này, tuy thế cô vẫn tiếp tục với vẻ lạnh lùng ấy. Do tác động của cú va chạm, chiếc ô tô đã chệch hướng và đổ nghiêng rồi kết thúc hành trình điên rồ của nó bằng cách nhanh chóng chìm nghỉm xuống hồ nước lợ.
- Anh rất lấy làm tiếc, Hope.
- Đừng cảm thấy như vậy, anh chẳng có lỗi gì trong chuyện này cả. Vả lại em không muốn trong đời mình xuất hiện một người đàn ông luôn cảm thấy nuối tiếc. Tại sao anh không bao giờ kể cho em nghe về cha mẹ anh?
- Anh yêu kính họ, nhưng bọn anh không có chuyện gì để nói với nhau.
- Chuyện gì đã xảy ra vào năm anh mười hai tuổi?
- Em đang nói đến chuyện gì kia?
- Lần duy nhất nhắc đến thời thơ ấu của mình, anh đã nói với em là muốn vẫn luôn ngạc nhiên như khi anh mười hai tuổi.
-... Đó là buổi tối hôm sinh nhật anh. Bố nhìn anh chăm chú, vẻ hơi mất phương hướng, thế nên anh đã hỏi ông là có chuyện gì không ổn sao. Ông bảo anh: “Bố đã để mất ánh sáng mà bố đang thấy ở con từ khi nào vậy nhỉ?” Bấy giờ anh đã ước mình không bao giờ già đi. Ông đã làm hết khả năng nhưng đối với mẹ anh như thế là không đủ. Anh tin là bà đã hết yêu ông từ khi còn rất trẻ. Cả anh cũng không biết cách giữ bà ở lại.
- Nhà em thì bố mẹ lại yêu nhau điên cuồng, Hope vừa nói tiếp vừa rời xa hồ nước. Chứng kiến họ yêu nhau nhiều như thế cũng đặt ra một mức xà khá cao. Và chỉ cần một khoảnh khắc mềm yếu là đủ để tất cả tan thành mây khói.
- Đó là một tai nạn mà, em không thể trách bà vì chuyện đó được.
- Em đang nói về bản thân em. Khi đó em đang ở lớp thể dục, em bắt đầu bị ra máu, em hoảng quá nên đã nhờ người ta gọi điện cho mẹ để bà tới đón em. Chúng ta đi khỏi đây thôi, em tới tìm mùi hương của bà chứ không tìm mùi chết chóc.
Màn đêm buông nhanh và bóng tối đã đánh úp họ dọc đường. Họ tìm ra chiếc Camaro nhờ ánh sáng phát ra từ hai chiếc điện thoại di động. Hope chỉ cho Josh hướng của bến cảng nhỏ ở Cape May.
Sau bữa tối, họ dạo khắp thành phố trong ánh sáng của những ngọn hải đăng rồi chọn một nhà nghỉ nhỏ trông như mọc lên giữa hai cồn cát bên vệ đường.
Phòng nghỉ, với tiện nghi sơ sài, chỉ bao gồm một chiếc giường và một buồng tắm đứng, nhưng họ chẳng cần gì hơn.
*
Chuyến đào thoát này tới Cape May đánh dấu một bước ngoặt trong chuyện tình cảm của họ. Khi ánh sáng ban ngày chiếu vào giường, Hope vừa ngắm Josh ngủ vừa tin chắc rằng ngoài anh ra, cô không bao giờ muốn có người đàn ông nào khác bên mình nữa.
Josh cũng cảm thấy như vậy, muộn hơn chút nữa trong ngày hôm đó.
Hope hạnh phúc, cô nhảy múa trên cát rồi cười vang, như thể chỉ mình cô biết được tất cả bí mật của thế giới này.
Họ yêu nhau, nhưng hơn thế nữa, họ đã chọn nhau.
Lúc lên bờ, Hope bảo anh:
- Anh biết sao không Josh của em, có những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong đời mà lại chẳng nhỏ nhặt chút nào.
*
Ngày hôm sau, Josh rời phòng sớm để đi xuống tiệm tạp hóa góc phố mua đồ ăn. Khi anh quay về, vác theo nào bim bim, bánh ngọt rẻ tiền và một lốc bia, anh thấy Hope đang ngồi xếp bằng, quyển sách đặt lên đầu gối và điện thoại di động trong tay.
- Có tin nhắn của Luke à?
- Không, em đang tìm một thứ trên Internet.
- Thứ gì vậy?
- Cách thức các phân tử nước hoa bị hư hỏng, hay đúng hơn là liệu có loại dung môi nào có thể phục hoạt chúng. Em hy vọng là mình có thể làm được, nhưng em lại không giỏi như bản thân vẫn hình dung.
Josh nhìn cuốn sách rồi đặt các gói hàng xuống.
- Em đã thử tẩm ướt giấy trước khi phức tạp hóa cuộc đời chưa?
Hope ngước mắt lên, tự hỏi có phải anh đang chế giễu cô không. Không rời mắt khỏi anh, cô nhấp ướt ngón trỏ rồi ấn xuống một góc trang sách trước khi đưa lên mũi.
Cô hít thật sâu và mắt đong đầy cảm xúc, thấm nhuần câu chuyện đẹp nhất mà cuốn sách chứa đựng. Hope đã nhận ra mùi hương của những buổi tối khi cô ngủ thiếp đi, má tựa vào lòng bàn tay mẹ.
Cô gấp cuốn sách lại rồi cất vào trong túi xách.
Đã đạt được mục đích của chuyến đi nên sau khi dạo một lần cuối cùng trên bờ biển, họ lên đường về nhà.
*
Việc trở về căn hộ thình lình đưa họ quay trở lại với thực tế. Luke đón tiếp họ trong trang phục quần cụt, còn Tyla trong chiếc áo choàng tắm của Hope.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy, họ đã lên đường tới một quán Starbucks. Trong khi Hope tỉ mẩn xem xét những mẩu rao vặt nhà đất trên Internet, Josh đọc lướt các mẩu rao vặt cùng loại trên loạt báo địa phương.
Các chuyến đi xem nhà kéo dài suốt tuần. Josh quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm và cuối cùng họ cũng chọn được một căn hộ áp mái rộng rãi và nhiều ánh sáng, trái ngược hoàn toàn so với khu phố nơi họ tìm ra nó. Nhưng với mức giá mà họ đã thương lượng thì không nên quá so đo.
Một cuộc gọi cho bố cô trong đó ông thổ lộ với cô mong muốn đưa Amelia đi nghỉ vào dịp Giáng sinh đã cho phép Hope có được khoản bảo lãnh.
Hợp đồng thuê được ký và họ chuyển đến ngay ngày hôm sau.
*
Dịp cuối hè trôi qua vùn vụt với mùa tựu trường bậc đại học. Josh rời khoa ngay khi tan học để tới dạy thêm tại nhà riêng của học sinh, cậu bé vẫn tỏ ra kém cỏi như thế. Rồi anh leo lên chiếc xe đạp được Hope tặng vào một ngày Chủ nhật ghé qua các hàng đổ cũ để sắm sửa đồ đạc cho căn phòng áp mái của họ, rồi lao đến Trung tâm nơi Luke đang chờ. Hope tới đó gặp họ ngay khi có thời gian và cả ba dành phần lớn các buổi tối cho những nghiên cứu vốn là chủ đề của đa số các cuộc chuyện trò.
Tyla nhanh chóng chán ngấy cảnh này nên cắt đứt với Luke vào giữa tháng Mười, cô nàng thích anh chàng đội trưởng đội bóng rổ hơn. Luke chấp nhận đau thương và xua tan nỗi buồn bằng cách dành thêm thời gian ở Trung tâm.
Đến giữa tháng Mười một, giáo sư Flinch giao cho anh một chân trợ lý. Luke sung sướng vì được giáo sư tin tưởng và tận hưởng cảm giác được đền bù bằng mối quan hệ đặc quyền này.
Tyla chỉ còn là một kỷ niệm và bộ ba lại tái hợp như những ngày đầu.
Không có gánh nặng công việc quá sức, không có những vấn đề tiền bạc mà Josh và cô phải đối mặt, không có những cơn đau nửa đầu liên tục tái phát buộc cô phải đeo kính ngay khi nhìn vào màn hình (cặp kính mà cô thấy xấu xí tệ hại đến nỗi cô chỉ đeo vào khi có cảm giác đầu mình sắp nổ tung), không có sự vắng mặt của bố cô, ông chẳng rời Amelia nữa, thì cuộc sống sẽ không thể đẹp đẽ hơn và tương lai không thể đầy hứa hẹn hơn.
Và những tiến triển trong các thí nghiệm của họ tại Trung tâm cũng vậy. Nhờ sự can thiệp của giáo sư Flinch với giám đốc bệnh viện đại học, họ đã được quyền sử dụng một máy chụp cắt lớp hai lần mỗi tuần, một tiếng trước khi đội bảo trì đến để kiểm tra các điều chỉnh.
Phải giữ bí mật chuyện này, nên họ phải vạch ra và tuân thủ một quy trình sao cho việc sử dụng chiếc máy chụp cắt lớp càng kín đáo càng tốt.
Vậy nên, thứ Năm và Chủ nhật hằng tuần, nhóm ba người vào bệnh viện đại học theo lối nhà xác vào lúc 22 giờ 55, đi qua một hành lang dẫn tới phòng để nồi hơi, từ đó đi sang thang máy chở hàng, ba người dùng thang máy đó để lên tầng trên giữa các xe goòng chứa đầy đồ vải. Họ chỉ còn phải đi qua một cánh cửa nữa để tới chỗ các thiết bị của trung tâm chẩn đoán hình ảnh, vốn đã đóng cửa vào giờ đó. Bằng cách tuân thủ nghiêm ngặt nghi thức này, họ có thể sử dụng những trang thiết bị tối tân trong vòng năm mươi lăm phút trước khi chuồn khỏi đó cũng theo cách kín đáo như thế. Khoảng thời gian ngắn ngủi này cho phép Luke so sánh những hình ảnh được máy tính tái lập với hình ảnh thu được nhờ máy chụp cắt lớp khi anh áp dụng cùng những kích thích đó lên Josh.
Sau một tháng, Hope kiên quyết phản đối việc Josh, ngay cả khi nhân danh khoa học, tiếp tục phơi mình ra mỗi tuần hai lần trước từ trường của một chiếc máy mà Luke mới chỉ thạo cách vận hành ít lâu nay. Cuộc tìm kiếm một vật thí nghiệm khác được cho là hợp lý hơn, nhưng vấn đề là phải tìm ra nó đã.
Đến đầu đông, Hope quyết định thi thoảng tranh thủ các trang thiết bị của Trung tâm vào những ý đồ khác so với những dự định mà hai anh bạn của cô đang chuyên chú.
Ngay khi có thể, cô kín đáo bỏ rơi họ để lủi vào căn phòng trống đầu tiên cô tìm được, rồi bắt đầu chăm chú vào những nghiên cứu của riêng mình.
Một tối, khi đang tự thưởng cho mình một quãng thời gian nghỉ ngơi trong phòng chờ, cô làm quen với hai nữ sinh viên, một người Đức và một người Nhật. Họ đang nghiên cứu về nhân bản tế bào não. Người này có thiện cảm với người kia nên ba người hình thành thói quen gặp nhau mỗi khi cảm thấy cần nạp một cốc đồ uống có chứa cafein.
Tối này qua tối khác, Hope đặt ra cho họ cả nghìn câu hỏi và rốt cuộc cũng thoáng thấy sự bổ trợ khả dĩ trong công trình nghiên cứu của họ. Chí ít là giữa lĩnh vực họ nghiên cứu và lĩnh vực cô đam mê: các bệnh lý thoái hóa thần kinh.
Cô khơi gợi sự quan tâm của họ bằng cách nêu ý kiến rằng một ngày nào đó họ có thể nhân bản các tế bào khỏe mạnh rồi đưa chúng vào cơ thể để điều trị một vài bệnh lý liên quan đến thoái hóa não. Để củng cố cho lập luận của mình, cô sử dụng những thành quả mà Josh và Luke đã thu được. Chẳng mấy chốc hai nữ sinh viên đã hiểu thứ Hope muốn mang lại cho họ.
Thế nên, cô càng lúc càng bỏ rơi các chàng trai thường xuyên hơn để đi gặp những cô bạn mới.
Nếu Luke và Josh phải mất một thời gian mới nhận ra chuyện này, điều khiến Hope càng thêm vững lòng với cách làm của mình, thì sự thay đổi nhóm lại không qua được mắt giáo sư Flinch. Thoạt đầu, dường như ông không hề lo lắng về chuyện đó, nhưng gần đến Giáng sinh, ông cho gọi Hope tới. Vì cô đã tìm thấy mối quan tâm thực sự của mình, cô nên tuân thủ các quy định giống với những người khác, chí ít nếu cô muốn tiếp tục hưởng những lợi ích từ Longview. Sự hiện diện của cô tại buổi họp hằng tuần sẽ không được tùy nghi nữa, cô sẽ phải báo cáo thường xuyên về công việc của mình, và cho phép cộng đồng được hưởng lợi từ nó, bằng không cô sẽ không được phép ra vào Trung tâm nữa.
Hope xin thêm thời gian để suy nghĩ. Giáo sư Flinch hạn cho cô phải trả lời trước khi hết năm.
Khi quyết định kể chuyện này với Josh, cô phát bực vì anh nghe cô với vẻ rất lơ đễnh.
Tối hôm đó, Hope đã bọc lại chiếc hòm gỗ vốn dùng làm bàn thấp bằng chiếc khăn trải bàn màu trắng rất xinh, cô cũng mua nó trong một chuyến thám hiểm ngày chủ nhật ở chợ trời, bày một bộ đồ ăn, hơi kỳ cục một chút vì chẳng cái đĩa nào đồng bộ với cái đĩa nào, rồi dọn ra cho Josh món anh ưa thích nhất và cũng là món duy nhất cô gần như biết cách nấu.
Nhưng trong bữa tối, mỗi lần cô định lên tiếng kể về công việc của mình thì Josh đều ngắt lời.
- Tuần này Luke đã làm được một điều phi thường, anh thốt lên trong lúc từ chối không để cô tiếp thêm đồ ăn.
- Có phi thường bằng món em nấu không?
- Nghe cho rõ này Hope, bọn anh gần như đã lập được bản đồ một phần ba não bộ của anh và lưu trữ được hai mươi terabyte ký ức của anh.
- Thế còn anh, anh có nghe em không hả Josh?
- Có chứ, món này ngon lắm, nhưng thật sự là anh hết đói rồi.
- Anh biết là chúng ta vẫn còn chưa kết hôn chứ?
- Em muốn chúng ta kết hôn sao?
- Em không nghĩ như thế, không... Chưa gì anh đã coi em như ô sin của anh rồi!
- Nhưng anh có nói gì đâu?
- Em không thể nói với anh thì đúng hơn! Anh chỉ toàn nói về anh, về Luke, về những nghiên cứu chết tiệt của các anh và không thèm đặt cho em một câu hỏi nào. Có vẻ như một tháng trở lại đây em không còn tồn tại nữa. Anh có nhận ra là em không còn dành thời gian buổi tối để nghiên cứu cùng hai anh nữa, là em đang làm việc trong một phòng thí nghiệm khác, là em đang có một cuộc sống bên ngoài cuộc sống chung của chúng ta không?
- Em gặp phải vấn đề gì sao? Josh hỏi, ngạc nhiên trước cơn giận dữ này.
- Ngoài những cơn đau nửa đầu khiến em phát điên, ngoài chuyện chúng ta không có nổi mười đô la dằn túi để mua quà Giáng sinh cho nhau... Anh có biết ngày kia là Giáng sinh rồi không, hay ngay cả chuyện đó anh cũng quên luôn? Ngoài việc anh dành toàn bộ thời gian ở bên Luke, ngoài việc đêm muộn anh mới mò về nhà, kiệt sức đến nỗi quên cả ôm em thì...
- Bố em không tới đây nghỉ Giáng sinh cùng hai đứa mình nữa sao? Josh ngắt lời cô với vẻ thấu hiểu.
- Hôm kia bố em đã lên đường đi Honolulu cùng Amelia, em nói chuyện này với anh rồi kia mà, nhưng anh cũng có thèm nghe đâu.
Josh đứng dậy rồi vào tư thế nghiêm như một chú lính chì, ngoác miệng cười thật tươi...
- Bởi vì chúng ta đang nhắc đến Giáng sinh, có phải em vẫn còn tin vào ông già Noel đúng không? Đừng nhìn anh như thế, dù có thế nào anh cũng không muốn gây ảnh hưởng đến em đâu.
- Đôi lúc anh thật ngốc, Josh của em ạ.
- Được thôi, anh đành rút ra kết luận là em không còn tin vào ông già Noel nữa, tiếc thật, nhưng ít ra điều anh sắp làm sẽ không phải là nguyên nhân của sự vỡ mộng mà em quy trách nhiệm cho anh đâu nhé.
Anh bước về phía tủ quần áo (một chiếc rương kim loại được anh bỏ công sức lắp thêm các tầng giá mất trọn một buổi chiều thứ Bảy), lùa tay xuống bên dưới một chồng quần áo rồi lôi từ đó ra một chiếc hộp nhỏ thắt ruy băng.
- Giáng sinh vui vẻ, anh hãnh diện chúc rồi tặng nó cho Hope.
Vẫn không bộc lộ chút cảm xúc, cô gỡ nút thắt, mở nắp hộp ra và thấy bên trong là một cặp kính. Hope còn nhớ rất rõ là từng nhìn thấy nó trong quầy kính của một tiệm đồ cổ, gần dãy nhà kho bến cảng nơi diễn ra phiên chợ trời ngày Chủ nhật. Lúc đó cô đã mê mẩn phần gọng kính làm bằng đồi mồi thật vì nó vô cùng nhẹ.
- Anh điên rồi, cô vừa nói vừa đeo kính, nó đắt không tưởng.
- Ngày mai, chúng ta sẽ đi khám mắt. Vĩnh biệt những cơn đau nửa đầu, và anh sẽ tìm lại được cô gái anh yêu, người lúc nào cũng có tâm trạng vui vẻ.
- Còn em, em có tìm lại được Josh của em không? Em đã đánh mất anh ấy từ hàng tuần nay mà không thể tìm lại được.
- Với cặp kính xịn này, chuyện đó sẽ dễ dàng hơn đấy.
Hope vòng tay quanh cổ Josh rồi hôn anh.
- Em không có quà cho anh rồi.
- Có quan trọng gì đâu. Anh xin lỗi vì thời gian gần đây đã lơ đễnh. Anh muốn làm được chuyện đó, anh muốn có thể tặng cho em một cuộc sống khác với cuộc sống hiện tại, một căn hộ nơi chúng ta sẽ không buộc phải mặc hai lớp áo len mỗi khi trời lạnh, một cuộc sống chúng ta có thể đi ăn tiệm bất cứ khi nào và đi du lịch mà không phải chọn giữa việc đổ đầy bình xăng hay ăn một bữa. Chính vì thế mà anh lao vào công việc như một thằng điên.
- Nhưng Josh của em ơi, em không muốn gì trong số những thứ đó. Rốt cuộc thì có đấy, có lẽ một ngày nào đó em sẽ muốn, nhưng hôm nay thì điều mà em muốn, đó là được ngồi ăn tối cùng anh mặt đối mặt, thậm chí ngồi xuống đất cũng được, thậm chí trên người khoác tới ba lớp áo len cũng chẳng sao. Anh chính là chuyến du lịch kỳ thú nhất đời em rồi.
Hai cánh tay cô đè nặng trên gáy anh và Josh cảm thấy cô đang kiệt sức đến mức nào. Anh bế cô vào tận giường.
- Em đang làm việc quá sức, Hope ạ, cũng chính vì thế mà em bị những cơn đau nửa đầu chết tiệt này. Vị bác sĩ mà anh có thể trở thành kê đơn cho em một đêm nghỉ ngơi thật sảng khoái.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi nằm dài ra cạnh cô.
- Vậy em muốn nói với anh chuyện gì nào?
- Về điều khiến em không ngủ nổi, cô nói đoạn nhắm mắt lại. Em phải lựa chọn và không thể quyết định được. Em cần anh cho em lời khuyên.
- Lựa chọn gì vậy?
- Tối nay, em sẽ nghe lời bác sĩ của riêng em, ngay cả khi đó là một thầy thuốc giả hiệu đi chăng nữa, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại chuyện này.
Cô ngáp dài, quay người rồi ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức.
Josh canh chừng giấc ngủ của cô. Khuôn mặt Hope co rúm lại. Hẳn là cô đang gặp ác mộng. Dạo gần đây cô thường xuyên gặp ác mộng, đôi khi đánh thức anh dậy giữa đêm. Anh ve vuốt trán cô và sự hiện diện của anh rốt cuộc cũng khiến cô nguôi dịu. Ngày mai cô sẽ không nhớ gì nữa. Và ngày mai chính là hôm trước đêm Giáng sinh.
*
Một cơn bão nổi lên trong đêm, gió rung chuyển ô cửa kính của căn hộ áp mái nơi nhiệt độ đã giảm mạnh. Hope thấy mong ước của mình được thỏa nguyện khi Josh lạnh cóng nép vào cô.
Khi họ thức giấc, cô vội đến bên cửa sổ. Những bông tuyết, to như túm bông, bay lượn trước khi đọng lại trên tấm áo choàng tuyết. Thành phố đã trắng xóa và đối với Hope, không gì vui hơn một Giáng sinh có tuyết rơi.
Vì thiên nhiên đã cất công đến thế nên không thể không đáp lại và Hope tìm cách ăn mừng đêm Giáng sinh cho đến nơi đến chốn.
- Cái chúng ta cần, cô nói, là một bữa ăn mừng Giáng sinh ra trò.
- Và thêm một chiếc máy sưởi nữa, Josh bổ sung đoạn mặc thêm một chiếc áo len nữa.
- Cả cái đó nữa!
Anh lộn trái túi quần jean rồi đếm những tờ tiền nhàu nhĩ.
- Hai mươi lăm đô, anh nói, đó là toàn bộ những gì anh có. Cậu học trò của anh đang đi nghỉ lễ...
- Và trong khi con gái của ông ấy lạnh cóng thế này, bố em lại đưa Amelia đi Honolulu kia đấy! Hope làu bàu.
- Đâu có phải lỗi của bố em nếu mùa đông của chúng ta lạnh buốt thế này.
- Vấn đề quan điểm thôi, cô đáp rồi đi mở ngăn kéo của một chiếc tủ nắp lật cũ kỹ có từ thập niên bốn mươi, món đồ có giá hời nhất trong số những món họ từng mua.
- Em đang tìm gì vậy?
- Cái này! Hope hãnh diện nói rồi giơ lên một tấm thẻ tín dụng. Ông ấy đã nói thế này khi giao nó cho em: “Để dùng trong trường hợp khẩn cấp.” Khi con gái ông ấy bị lạnh, đó chính là một trường hợp khẩn cấp!
- Ta không thể làm thế được, Hope à.
*
Họ bắt đầu bằng việc thuê một chiếc xe tải nhỏ rồi nhằm thẳng hướng một trung tâm thương mại lớn của vùng ngoại ô. Hope mua hai chiếc máy sưởi dầu. Cô dừng lại ở tiệm kính mắt, ông chủ chẩn đoán cô bị loạn thị nhẹ rồi giới thiệu cho cô lắp mắt điều chỉnh vào gọng kính mà Josh tặng. Sau đó cô tặng cho Josh một chiếc áo măng tô dài cùng một chiếc khăn len.
Họ gọi nhiều món chế biến sẵn để dự trữ cho buổi tối và tuần kế tiếp.
- Mình cũng mua một món quà tặng Luke chứ anh? cô hỏi khi đi ngang qua một hiệu sách.
- Em không nghĩ là mình hơi quá đà sao? Josh đáp sau khi đã từ bỏ ý muốn xoa dịu cơn cuồng tiêu pha của cô.
- Tám đêm trong một khách sạn sang trọng, vé máy bay, cocktail trên bãi biển, ăn nhà hàng... không, em nghĩ ta còn lâu mới tiêu hết tài khoản.
- Dù em muốn hay không thì ngay khi có thể, anh cũng sẽ hoàn trả lại cho ông tất cả những khoản chi quá đà mà em đã tiêu hôm nay.
- Với những gì ta kiếm được, việc này không thể làm được trong nay mai đâu. Trong lúc chờ đợi thì chúc bố Giáng sinh vui vẻ nhé. Chúng ta về chứ anh?
*
Họ dành buổi chiều để chuẩn bị cho bữa tối Giáng sinh trong mơ của Hope. Cô đã mời hai người bạn quen ở Trung tâm, còn Josh thì mời Luke.
Đó là một buổi tối hội hè tuyệt vời. Trước nửa đêm, cơn bão tuyết đã trở lại hoành hành, những trận gió lốc dữ dội gấp đôi. Từ ô cửa kính, họ hầu như không nhìn thấy đám xe hơi đậu trên đường phố phía dưới. Hope lấy chăn gối dự phòng ra để các khách mời có thể ngủ lại.