Nguyên tác: The Picture Of Dorian Gray
Số lần đọc/download: 0 / 48
Cập nhật: 2022-04-16 15:25:07 +0700
Chương Bảy
H
ôm sau đang lúc Dorian ăn điểm tâm thì Basil bước vào:
- Anh rất mừng vì tìm được em, Dorian. – Người đàn ông giọng nói rất nghiêm – Anh gọi em đêm hôm qua và họ bảo là em đi xem nhạc kịch. Tất nhiên anh biết không thể như thế được. Anh cứ nghĩ là em phải báo tin cho người khác biết là em đi đâu chứ. Cả đêm hôm qua anh lo lắng, cứ sợ rằng một bi kịch sẽ đi theo sau một bi kịch trước đó. Anh cứ nghĩ em sẽ gửi điện tín cho anh khi em biết cái tin ấy. Anh đọc tin đăng muộn của tờ báo Globe tại câu lạc bộ và vội vã tìm em. Em có biết là anh đau buồn lắm khi đọc toàn bộ câu chuyện. Anh biết em cũng đau khổ. Nhưng em đã đi đâu kia chứ? Có phải em đã đến nhà mẹ của Sibyl Vane. Suýt nữa là anh đã định đến đó để tìm em. Họ có in cả địa chỉ nhà của cô ấy trong bài báo. Hình như là trên đường Auston phải không, Dorian? Nhưng anh sợ là sự xuất hiện đường đột của mình sẽ không tiện lắm. Tội nghiệp cô bé quá. Sao cô ấy lại rơi vào một trường hợp éo le như thế nhỉ. Nhất là cô ấy là con một. Cô ấy chẳng hiểu đã suy nghĩ như thế nào nữa?
- Anh Basil này, làm sao em biết được? – Dorian trả lời, miệng nhấp một chút rượu vang màu vàng nhạt trong một cái li kiểu Venetian có những hạt bột li ti bên trong thành li bằng thuỷ tinh, khuôn mặt tỏ ra rất hờ hững. – Em đi nghe hoà nhạc, anh đáng lẽ ra phải đến đó tìm em. Em gặp phu nhân Gwendolen, em gái của Henry, lần đầu tiên. Cô ấy thật là tuyệt vời và Patti hát rất hay. Đừng nói đến chuyện đau lòng nữa. Nếu chúng ta không nói đến chúng, sẽ chẳng có điều gì xảy ra đâu. Đấy là lời anh Henry hay nói. Hãy kể chuyện của anh và chuyện vẽ tranh đi.
- Em đi nghe hoà nhạc à? – Basil nói với giọng rất chậm, có vẻ đau đớn trong từng chữ. – Em đi nghe nhạc khi Sibyl Vane đang nằm lạnh giá trong một nhà quan ẩm mốc. Rồi em còn có thể nói với anh về những người đàn bà tuyệt vời khác và chuyện ca hát của Patti à? Ngay lúc người con gái em yêu thương đang nằm quạnh quẽ trong một áo quan vẫn chưa kịp đem chôn. Tại sao? Em có biết là bên trong tấm thân trắng trẻo của cô ấy chứa đựng rất nhiều điều chua xót hay không?
- Im đi anh Basil! Em không muốn nghe nói đến những chuyện đó. – Dorian gắt lên, chàng trai đứng bật dậy. – Anh không thể dạy đời em mãi. Chuyện gì đã qua hãy để chúng qua đi. Cái gì thuộc về quá khứ chỉ là quá khứ!
- Em gọi chuyện mới xảy ra ngay ngày hôm qua là quá khứ à? – Basil thảng thốt nói.
- Thời gian tính chi li như thế có ý nghĩa gì kia chứ? Chỉ có những con người thiển cận mới cần đến cả năm mới quên đi được cảm xúc của mình. Người đàn ông có thể làm chủ được mình sẽ dễ dàng quên đi một nỗi đau nhanh chóng như thể anh ta vừa nghĩ ra một trò tiêu khiển mới. Em không muốn ai thương xót về những cảm xúc của em. Em muốn sử dụng chúng. Em muốn điều khiển và làm chủ chúng.
- Dorian ơi! Thật là tai họa. Em đã thay đổi hoàn toàn rồi. Em tuy vẫn nhìn giống hệt ngày xưa khi em đến phòng hoạ của anh; ngồi hết ngày này qua ngày khác cho anh vẽ. Lúc ấy em rất đơn giản và thật đáng yêu. Em hoàn toàn là một cậu bé chưa hề bị vẩn đục giữa thế giới đầy rẫy những hỗn tạp. Giờ thì anh chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra đối với em. Em nói chuyện như thể em chẳng có bất cứ một chút lương tâm nào. Hoàn toàn dửng dưng đến độ vô cảm. Thì ra đấy là ảnh hưởng của Henry. Anh biết rõ là như thế đấy!
Chàng trai trẻ vùng chân bước ra phía cửa sổ, đôi mắt nhìn ra khoảng sân đầy ắp màu xanh của cây cỏ:
- Em đã chịu ơn anh Henry rất nhiều, anh Basil ơi. – Chàng trai trẻ sau cùng nói – Nhiều hơn là em thiếu nợ anh. Tại sao bao giờ anh cũng nói với em những điều nhạt nhẽo vô bổ, rất chi là đạo mạo triết lí như thế!
- A. Chả lẽ chỉ vì thế mà anh phải thay đổi. Chỉ vì sự xem thường của em à? – Dorian – Hay phải đợi đến một ngày nào đó em mới chịu nhận ra là anh đã…
- Em chẳng hiểu anh đang nói cái gì nữa, Basil ạ. – Dorian xoay người lại, giọng gần như gắt lên. – Em không biết anh đang muốn cái gì nữa. Thật sự anh đang muốn điều gì nơi em bây giờ?
- Anh muốn em hãy quay trở lại như Dorian Gray mà anh đã từng quen biết!
- Anh Basil này. – Chàng trai trẻ bước đến rồi đặt hai tay lên vai Basil. – Anh đến đã quá muộn. Hôm qua em đã biết tin Sibyl Vane tự tử rồi.
- Tự tử à? Trời đất ơi! Phải chăng đã có sự nhầm lẫn ở đây? – Basil ngẩng mặt lên, vẻ mặt thoáng hiện ra nét thảng thốt.
- Anh Basil ơi, em cũng không tin đấy là một tai nạn đâu. Dĩ nhiên là cô ấy tự vẫn. Một trong những bi kịch lớn nhất của những bi kịch lãng mạn nơi con người. Tự vẫn là một bước đi trước để khối người nhẹ dạ sẽ đi theo. Có thể họ là những ông chồng đạo đức, những bà vợ thủy chung, hoặc những con người tủn mủn tầm thường khác. Anh biết em đang nói về tất cả mọi hạng người. Còn Sibyl thì khác. Cô bé đã sống bi kịch cuộc đời của chính mình. Bao giờ cô ấy cũng là một diễn viên thiên tài. Đêm diễn cuối cùng – đêm anh đã nhìn thấy cô ấy diễn xuất – cô ấy diễn rất tệ, gần như thất bại thảm hại, chỉ vì cô ấy đã nhận ra chân dung thật sự của tình yêu. Rồi khi nhận ra chân dung thực sự ấy chỉ là giả tạo, cô ấy muốn tìm đến cái chết. Có thể y như thể Juliet cũng đã từng nghĩ như thế. Cô ấy đã đi xuyên thủng qua bức tường nghệ thuật. Gần như là một lần tử vì đạo. Với em thì đấy chỉ là sự lãng phí một nhan sắc. Hoàn toàn chẳng đủ tư cách cho một lần tử vì đạo. Nhưng em không muốn anh nghĩ là em chẳng hề đau khổ. Nếu ngày hôm qua anh đến đây – khoảng lúc năm rưỡi chiều, anh sẽ nhìn thấy em mặt đầy nước mắt. Khi anh Henry đến đây để báo tin cũng chẳng hề biết em đã trải qua những nỗi đau khổ nào. Em đau đớn lắm, nhưng rồi cảm xúc ấy đã qua đi. Em không thể tái diễn lại cảm xúc của mình. Chẳng ai có thể tái diễn cảm xúc của mình ngoại trừ những người đa cảm. Giờ thì anh hoàn toàn bất công đối với em, anh Basil ạ. Anh đến để an ủi. Em rất cảm ơn anh về lòng tốt ấy. Khi anh biết tin em an tâm về chuyện đã xảy ra thì anh lại nổi giận. Anh đúng là một con người có quá nhiều mâu thuẫn đấy. Anh khiến em nhớ lại câu chuyện mà Henry đã kể về một nhà hảo tâm nọ. Ông ta sống hai mươi năm để cố gắng khôi phục lại một nỗi đau, hay đấy là một vụ bất công mà em không nhớ rõ. Cuối cùng ông ta thành công nhưng đấy chỉ là một sự thất vọng ê chề. Ông ta chẳng còn gì để làm nữa, gần như chết mòn vì chán nản, cuối cùng được mọi người coi là độc ác. Hơn nữa, nếu anh đến để an ủi em, hãy làm cho em quên mọi chuyện đã qua. Hoặc chỉ nói về chuyện ấy qua lăng kính nghệ thuật thôi. Chính Gautier đã viết về sự an ủi của nghệ thuật. Em còn nhớ là đã đọc về tác giả này trong phòng hoạ của anh. Em không giống như cậu bé mà anh nói khi chúng ta gặp nhau tại Marlowe. Cậu bé ấy nói rằng vải sa-tin màu vàng có thể xoa dịu mọi nỗi đau. Em chỉ thích những điều tốt đẹp có thể sờ nắn được mà thôi. Những bức tượng đồng cũ kỹ đã ngả màu xanh, những bức tranh kim tuyến, những tác phẩm sơn mài, những chạm trổ ngà voi, những bức tranh độc đáo, những trang trí thiết kế xa xỉ diêm dúa – Đấy là những điều em đang nói đến. Những cá tính riêng biệt của mỗi tác phẩm mà người nghệ sĩ đã tạo ra chúng, dù với bất cứ mức độ nào, vẫn là những điều khó hiểu đối với em. Để trở thành người có thể hiểu chính mình, như lời anh Henry đã nói, chúng ta phải tránh né được những nỗi đau của cuộc sống. Em biết là anh rất ngạc nhiên khi nghe em nói chuyện như thế. Anh không biết là em đã trưởng thành như thế nào đâu. Em chỉ là một cậu học trò khi anh gặp em lần đầu tiên. Giờ thì em đã là một người đàn ông rồi. Giờ thì em đã có những đam mê mới, những tư tưởng và ý nghĩ hoàn toàn mới. Em đã thay đổi mà anh thì cứ muốn em giậm chân tại chỗ. Em đã khác trước nhưng anh mãi mãi vẫn là bạn của em. Dù em thích anh Henry hơn anh, nhưng em biết anh tốt bụng hơn anh ấy rất nhiều. – Anh yếu đuối lắm – Hình như anh luôn sợ hãi cuộc sống – Nhưng anh tốt bụng hơn anh ấy. Chúng ta đã từng rất thoải mái khi ở bên nhau. Đừng hủy bỏ tình bạn của chúng ta, anh Basil ạ. Đừng tranh luận với em nữa. Em là em. Anh là anh. Chúng ta không nên nói nhiều về em nữa, anh Basil nhé.
Basil có một cảm giác xúc động rất lạ. Hình như có một sự pha trộn mâu thuẫn giữa cảm giác gồ ghề và trực giác mềm nhão nơi con người của anh. Basil nhận ra anh có quá nhiều nữ tính trong cơ thể của mình đến độ cảm giác ấy thật quá êm ái dịu dàng. Chàng trai trẻ kia vì đâu có thể khiến trái tim của Basil rung động nhiều đến thế. Chính nét đẹp và cá tính của Dorian đã tạo ra một bước ngoặt trong nghệ thuật của Basil. Anh không thể tìm ra bất cứ một lý do nào để khiển trách Dorian được. Basil hy vọng rằng anh cứ tảng lờ, cứ dửng dưng, sau đó cảm xúc của anh sẽ nhạt dần đi. Cuối cùng anh biết cảm xúc ấy không bao giờ nhạt phai. Tại sao trong con người Dorian có quá nhiều điều lương thiện, quá cao thượng để Basil cứ xao xuyến tôn sùng mãi.
- Này Dorian ơi. – Basil nói sau một lúc suy nghĩ thật lâu, nụ cười buồn hiện ra trên nét mặt anh ta. – Kể từ hôm nay anh sẽ không bao giờ nói với em về câu chuyện đau thương này nữa. Anh mong là tên của em sẽ không liên hệ với nội dung câu chuyện hôm nay. Anh nghe nói là cuộc điều tra sẽ xúc tiến hôm nay. Thế họ đã liên lạc với em chưa?
Dorian lắc đầu, một thoáng khó chịu hiện ra trên khuôn mặt chàng trai trẻ khi anh nghe đến hai tiếng “điều tra”. Cứ như thể đây là một điều thô lỗ và hết sức tục tĩu.
- Họ không biết tên em anh Basil à.
- Nhưng cô ấy biết rõ tên em mà?
- Cô ấy chỉ biết tên thánh tôn giáo của em thôi. Em nghĩ cô ấy chẳng kể cho ai nghe đâu. Cô ấy kể rằng nhiều người trong nhà hát muốn biết em là ai nhưng bao giờ cô ấy cũng chỉ bảo em là Hoàng tử Dễ thương. Cô ấy thật đơn sơ là ở chỗ ấy. Anh hãy giúp em vẽ chân dung của cô ấy nhé. Em muốn nhớ về cô ấy nhiều hơn là những nụ hôn và những câu nói làm khổ cho nhau.
- Anh sẽ cố gắng làm một điều gì đó để em vui lòng. Nhưng em phải đến ngồi mẫu cho anh vẽ. Anh không thể vẽ cô ấy mà không nhìn thấy em.
- Em không thể ngồi mẫu cho anh được nữa đâu. Đấy là chuyện không thể xảy ra được, anh Basil ạ. – Dorian tuyên bố thẳng thừng.
- Này em – Basil nhìn sững Dorian – Đấy là điều vô lý. Em đang muốn nói rằng em không cần anh giúp em hay sao? Mà này, bức tranh anh vẽ chân dung của em đâu rồi? Tại sao em lại lấy rèm che nó lại? Để anh xem lại nó một lần nữa. Đấy là bức họa đẹp nhất mà anh đã vẽ từ xưa đến nay. Chịu khó gỡ tấm rèm ấy đi, Dorian. Thật đúng là người giúp việc của em đã che bức tranh đi rồi. Anh nhận ra là căn phòng của em hôm nay khác hơn mọi ngày.
- Người giúp việc của em chẳng dính dáng gì đến bức tranh cả. Anh đừng nghĩ là anh ta đã trang trí phòng của em. Anh ta chỉ thỉnh thoảng cắm hoa thôi. Em tự trang trí đấy. Tại em thấy có quá nhiều ánh sáng đối với bức tranh mà thôi.
- Quá nhiều ánh sáng à? Không phải như thế đâu, Dorian ơi! Ánh sáng trong căn phòng này là thích hợp nhất đấy. Để anh xem bức tranh xem nào? – Basil nói rồi đi thẳng về cuối căn phòng.
Dorian chợt kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, anh chạy đến ngăn cản giữa Basil và bức chân dung:
- Anh Basil ạ. – Chàng trai trẻ nói – Anh không thể nhìn bức tranh được đâu. Em không muốn anh nhìn thấy nó
- Tại sao anh lại không được nhìn tác phẩm chính anh đã vẽ? Em không nói nghiêm túc đấy chứ! Tại sao anh không thể nhìn bức tranh được. – Basil phá lên cười.
- Nếu anh mà nhìn nó, Basil này, em thề danh dự sẽ không bao giờ nói chuyện với anh cho đến khi nào em chết. Em hoàn toàn nghiêm túc đấy. Em không thể giải thích và anh cũng đừng ép em. Chỉ cần anh động đến bức rèm, tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt!
Basil hoàn toàn sững người lại. Anh nhìn Dorian hết sức ngạc nhiên. Chưa bao giờ Basil nhìn thấy Dorian xử sự như thế này. Chàng trai hình như chẳng bao giờ biết đến thế nào là nổi cáu. Toàn thân cậu bé run bần bật, hai bàn tay nắm chặt lại, hai đồng tử căng giãn, hừng hực lửa.
- Dorian!
- Đừng nói gì nữa cả. – Dorian thật sự nổi nóng.
- Chuyện gì thế này, hả Dorian? Dĩ nhiên là anh sẽ không nhìn bức tranh nếu em không muốn. – Giọng nói của Basil khá điềm tĩnh khi anh xoay người và bước về phía cửa sổ. – Thật là lạ khi anh không thể nhìn tác phẩm của mình. Nhất là khi anh có ý định triển lãm nó tại Paris vào mùa thu này. Anh rất cần phải sơn cho bức tranh này một lượt dầu bóng nữa, vì thế anh sẽ phải nhìn nó, vậy tại sao hôm nay anh không nhìn được chứ!
- Triển lãm bức tranh này à? Anh muốn triển lãm nó thật sao? – Dorian thốt lên, một cảm giác sợ hãi thật sự bây giờ bắt đầu chạy khắp cơ thể chàng trai. Chả lẽ cả thế giới này sẽ biết đến những điều bí ẩn của Dorian ư? Liệu người ta có thể phát hiện được bí ẩn của cuộc đời anh? Không thể như thế được. Anh phải thực hiện thật nhanh một điều gì đó – điều gì thì chính Dorian cũng không nhận ra – Anh ta chỉ biết phải thực hiện điều đó ngay trong lúc này.
- Đúng thế đấy. Anh không nghĩ là em sẽ phản đối anh. Georges Petit sẽ tuyển chọn tất cả những tác phẩm xuất sắc nhất của anh để làm một bộ sưu tập triển lãm trong chương trình Rue de Seze bắt đầu từ tuần đầu tiên của tháng Mười. Anh chỉ mượn em bức chân dung này trong vòng một tháng thôi. Anh hy vọng là em sẽ thu xếp cho anh mượn. Vả lại em cũng đi nghỉ mát cả mùa thu mà. Hơn nữa em cứ che bức tranh như thế này thì kể ra cũng phí thật đấy!
Dorian đưa tay lên bóp trán. Ở đó bây giờ đã có những hạt mồ hôi bịn rịn tươm ra. Chàng trai biết mình đang đứng trên bờ vực của sự nguy hiểm:
- Anh bảo em cách đây một tháng là anh sẽ không bao giờ triển lãm bức tranh này kia mà. – Dorian nói – Sao bây giờ anh lại đổi ý? Người như các anh cảm xúc thay đổi như chong chóng ấy. Chỉ có điều khác là tâm trạng của anh chẳng hợp lý chút nào cả. Anh không thể quên rằng anh đã nghiêm túc nói chẳng có gì trên thế giới này có thể lay chuyển ý định của anh không đem triển lãm bức tranh. Anh đã nói chính xác như thế với Henry. – Dorian ngừng nói, đôi mắt chàng trai sáng lên khi anh ta nghĩ đến Henry cũng đã từng nói với Dorian như thế bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Nếu cậu muốn khám phá ra một điều bí ẩn, chỉ trong vòng mười lăm phút, hãy hỏi Basil vì sao anh ta không muốn triển lãm bức tranh. Lời thú nhận của Basil nói với tôi thật đúng là một bí mật bất ngờ.” – Dorian chợt nghĩ chính Basil cũng có một điều bí ẩn nào đó liên hệ đến bức tranh này, vì thế Dorian muốn hỏi xem đấy là bí ẩn nào.
- Anh Basil này, – Dorian bước đến gần Basil nhìn thẳng vào mặt người đàn ông rồi nói. – Mỗi chúng ta đều có một bí mật đối với bức tranh này. Hãy nói cho em biết bí mật của anh là gì và em sẽ nói ra bí mật của mình cho anh nghe. Hãy kể cho em nghe xem đâu là lý do lần đầu tiên anh từ chối không chịu triển lãm bức tranh?
Basil nhún vai:
- Dorian, nếu anh nói cho em biết, em sẽ ghét anh, có khi em sẽ cười anh nữa. Anh không thể chịu được một trong hai điều đó. Nếu em không muốn anh nhìn bức tranh ấy một lần nữa, thà là em đừng hỏi anh, anh sẽ mãn nguyện lắm. Anh chỉ muốn được nhìn thấy em thôi. Còn tác phẩm tuyệt vời nhất kia của anh dù không được cả thế giới biết đến, anh vẫn không băn khoăn một chút nào, tình cảm anh dành cho em quan trọng hơn tất cả danh vọng và tiếng tăm của mình.
- Không. Anh Basil, anh phải nói cho em biết. – Dorian nói khẽ – Em tin là em có quyền được biết. – Cảm giác sợ hãi ban nãy chợt tiêu tan, giờ thì hiếu kỳ hoàn toàn chế ngự Dorian. Anh chàng muốn biết chân tướng những điều bí mật của Basil.
- Hãy ngồi xuống đi, Dorian. – Basil nói, khuôn mặt anh tái bợt đi như bị nhồi phấn – Hãy ngồi bên cạnh anh đi. Để anh ngồi trong bóng tối còn em ngồi ở phía ánh sáng. Ở ngoài đời cả anh và em cũng y như thế đấy, Dorian à. Hãy trả lời anh thật đi, có phải em không thích một điều gì đó trong bức chân dung mà anh đã vẽ cho em. Một nét nào đó ban đầu em đã không nhìn thấy, nhưng sau đó em bất chợt nhận ra?
- Basil ơi! – Chàng trai trẻ bật tiếng kêu lên, hai bàn tay bấu chặt vào thành ghế, run lẩy bẩy, khuôn mặt tái nhợt đi, hay đôi mắt gần như hoảng loạn.
- Anh biết là em đã tìm ra một điều khác biệt trong bức tranh. Đừng nói gì cả. Nhưng hãy đợi để anh kể cho em nghe điều tâm sự của lòng anh. Thật đúng là anh đã tôn sùng em nhiều hơn là ranh giới của lãng mạn, nhiều hơn là cảm giác tình bạn giữa hai người đàn ông thuần túy. Em ơi. Anh không hiểu vì sao nữa. Anh chẳng thể nào yêu một người phụ nữ được. Anh nghĩ là anh quá bận rộn để có thời gian tìm hiểu họ. Có lẽ như Henry đã nói những đam mê lớn nhất chỉ dành cho những người nhàn rỗi và đó là đặc tính của những kẻ trung lưu trong xã hội chúng ta. Dorian ơi. Từ khi anh gặp em, cá tính nhân cách của em đã hoàn toàn đánh gục anh. Anh hoàn toàn thú nhận rằng anh đã thương yêu em gần như điên lên được, thật ngốc nghếch, thật diệu kỳ. Anh ghen tị với tất cả mọi người nói chuyện với em. Anh chỉ muốn em mãi mãi thuộc về anh. Anh chỉ thật sự hạnh phúc khi anh được ở bên cạnh em như trong lúc này. Khi em không ở bên cạnh anh, trong đầu anh luôn có hình ảnh em. Chính em đã chi phối toàn bộ khả năng sáng tạo của anh. Anh biết tất cả đều sai trái và mê muội. Rất sai trái và rất mê muội là đằng khác. Tất nhiên là anh đã đè nén không bao giờ nói cho em biết. Hoàn toàn không dễ dàng để anh nói cho em hiểu tất cả. Mà làm sao em hiểu được, chính anh cũng không hiểu về bản thân mình. Rồi một ngày kia anh quyết định vẽ một bức chân dung thật đẹp của em. Đây nhất định sẽ là kiệt tác đẹp nhất từ trước đến nay và cả mãi mãi sau này. Rồi khi anh vẽ, từng vệt sơn, từng đường cọ bắt đầu lột trần những điều bí ẩn của anh. Càng lúc anh càng sợ hãi nhiều hơn rằng thế giới sẽ nhận ra anh đã yêu em thật sự. Anh cảm nhận rằng, Dorian ơi, anh đã nói với em quá nhiều rồi. Và anh quyết định sẽ không bao giờ triển lãm chân dung của em. Bây giờ em có vẻ không vui, nhưng sau này nhận ra điều đó thật vô cùng có ý nghĩa đối với anh. Khi anh kể cho Henry, anh ta đã cười anh nhưng anh vẫn không ngại ngùng. Khi bức tranh đã hoàn tất, anh ngồi một mình nhìn nó, anh biết cảm xúc anh đã giành cho em là rất thật. Nhưng vài ngày sau khi bức chân dung đã đi khỏi phòng họa của anh, cảm giác quyết định giữ kín bức tranh cho riêng mình trước đây đã nhạt dần dần và anh thấy mình vô lý nếu không trình bày bức chân dung của em. Dù sao thì em rất đẹp trai và anh đã thể hiện được điều đó qua nghệ thuật. Giờ đây anh mới nhận ra rằng tư tưởng đam mê nghệ thuật mà anh cảm nghiệm được trong sáng tạo sẽ luôn là điều trung thực nhất chính là một sai lầm. Thật ra thì nghệ thuật luôn trừu tượng hơn chúng ta vẫn nghĩ. Hình thái và màu sắc thật ra chỉ là hình thái và màu sắc. Không hơn không kém. Giờ thì anh thường nghĩ rằng nghệ thuật che giấu người nghệ sĩ chứ không phải là bộc lộ trọn vẹn nhân cách của anh ta. Vì thế khi anh nhận được lời đề nghị từ Paris, anh đã quyết định đem bức chân dung anh vẽ cho em làm tác phẩm chính điểm son cho bộ sưu tập. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ từ chối anh. Giờ thì anh biết là em có lý, bức tranh nhất định không thể được triển lãm. Em đừng nổi giận về những gì anh đã nói với em, Dorian nhé. Như có lần anh đã nói với Henry, em sinh ra là để người khác tôn sùng.
Dorian hít một hơi thật sâu. Đôi má chàng trai bắt đầu trở lại màu sắc bình thường và một nụ cười nở trên môi. Tai nạn tưởng như sắp ập xuống đã đi qua. Giờ thì Dorian cảm thấy an toàn hơn. Dù sao thì Dorian vẫn không thể gạt bỏ cảm giác thương hại đối với người họa sĩ đã vừa thú nhận một điều rất lạ. Chàng trai cứ suy nghĩ tại sao nhân cách của một người có thể tác động nhiều đến thế đối với một người bạn đồng phái khác. Henry có một sự hấp dẫn thật nguy hiểm. Nhưng Dorian nhận ra anh không quá khắt khe lắm trong việc yêu thích người bạn Henry nhiều hơn chàng họa sĩ Basil này. Không biết có ai đó trong đời sẽ tạo cho anh một cảm giác mãnh liệt như anh đã tạo ra cho Basil hay không? Sẽ có một người như thế trong cõi đời này nữa hay không?
- Đấy là điều rất tuyệt vời đối với anh, Dorian ạ. – Basil nói. – Nếu như em có thể nhìn thấy tình yêu của anh trong bức tranh này. Em có nhận ra như thế hay không?
- Tất nhiên là em nhận ra.
- Vậy em không từ chối cho phép anh nhìn lại bức họa chứ?
Dorian lắc đầu:
- Anh không nên đòi hỏi em điều đó, anh Basil ạ. Em không thể nào để anh nhìn bức tranh ấy được.
- Chắc chắn một ngày nào đó em sẽ cho anh nhìn chứ?
- Không bao giờ! – Dorian gào lên.
- Thôi được, có lẽ em có lý. Giờ thì anh sẽ về đây. Anh muốn nói cho em biết rằng em là người duy nhất anh thương yêu bằng cả cuộc đời mình. Anh không nghĩ là anh sẽ gặp em thường xuyên nữa đâu. Em không biết là anh đã phải trả một giá rất lớn khi anh kể cho em nghe tất cả những điều tâm sự uẩn khúc thầm kín nhất của riêng anh hôm nay.
- Anh Basil ơi. – Dorian thốt lên. – Anh đã nói gì với em kia chứ? Chỉ đơn giản là anh cảm thấy thích em quá nhiều. Đấy chẳng phải là một lời khen thôi ư?
- Đấy không phải là một lời khen. Đấy chính là một lần thú nhận của cõi lòng anh. Lời thú nhận của tình yêu!
- Một lời thú nhận vô cùng thất vọng.
- Tại sao em nhận ra như thế, hả Dorian? Em không nhận thấy bất cứ một điều gì khác lạ trong bức tranh chứ! Phải không? Không có gì khác hơn tình yêu của anh để em nhận ra hay sao?
- Không! Không có gì khác để em nhìn thấy cả. Tại sao anh lại hỏi em như thế? Nhưng anh cũng đừng nói là sẽ không gặp em thường xuyên nữa. Anh và em đã có một tình bạn và chúng ta đừng bao giờ xa cách nhau.
- Em đã có anh Henry rồi – Basil buồn rầu nói.
- Ồ. Anh Henry à. – Chàng trai vỡ ra cười. – Henry nói cả ngày về những chuyện khó tin và làm những chuyện tưởng như không thể làm được vào ban đêm. Đấy chính là một cuộc đời em muốn có. Nhưng em không thể tìm đến Henry mỗi khi em gặp phải những muộn phiền rắc rối. Em chỉ có thể tìm đến với anh thôi, Basil ạ.
- Nhưng em sẽ không bao giờ ngồi như người mẫu cho anh vẽ nữa?
- Đúng đấy! Không thể được, anh ạ. – Dorian khẳng định.
- Em phá hủy cuộc đời nghệ thuật của anh nếu em từ chối. Không người đàn ông nào có hai điều lý tưởng thật sự tồn tại trong cùng một lúc. Chỉ có một số ít người tìm ra một điều lý tưởng duy nhất cho riêng mình.
- Em không thể giải thích được cho anh hiểu nhưng em không thể ngồi cho anh vẽ được. Em chỉ có thể uống trà và tán gẫu với anh thôi. Được như thế em sẽ rất hạnh phúc.
- Hạnh phúc cho em, nhưng anh e rằng… – Basil nói, giọng đầy vẻ tiếc nuối – Thôi anh đi đây. Anh hơi buồn khi em không cho anh nhìn lại bức chân dung một lần nữa. Nhưng chúng ta chẳng làm gì được khác đâu. Anh đã thật sự hiểu được cảm giác của em rồi.
Khi Basil rời căn phòng, Dorian mỉm cười một mình. Thật đáng thương cho Basil. Anh ta chẳng biết tí nào và lý do tại sao Dorian từ chối không cho bất cứ ai nhìn bức chân dung. Và thật lạ. Đáng lẽ Dorian phải phơi bày bí mật của mình, nhưng cuối cùng anh chàng đã tình cờ khiến cho người bạn thân của mình phải vật vã thú nhận điều bí mật của anh ta trước.
Điều thú nhận ấy của Basil thật lạ đối với Dorian. Tại sao Basil lại ghen tuông một cách xuẩn ngốc đến như thế? Cả sự tôn sùng mù quáng nữa, rồi đến cả những lời tán dương lòe loẹt, những cảm xúc âm thầm kín đáo – Giờ thì Dorian đã hiểu ra và anh cảm thấy hối tiếc cho Basil. Thì ra đấy chính là một thảm kịch trong tình bạn được sơn phết quá nhiều gam màu tương tư lãng mạn.
Dorian thở dài rồi nhấn chuông. Bức chân dung của chàng nhất định phải được đem cất giấu bằng mọi giá. Anh không thể xem thường bất cứ những rủi ro nào khi những người khác sẽ phát hiện ra bức tranh của anh. Thật là điên rồ nếu cứ để bức tranh ở đây. Dù bạn bè chỉ đến chơi một giờ đồng hồ, biết đâu bọn họ lại chẳng đưa tay vén rèm lên để nhìn thấy bức chân dung của anh.
Không thể như thế được!