Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Căn Phòng Vàng
au lễ Giáng Sinh, ông Burke bắt tay vào sửa sang lại khu nhà cổ Perkins. Bà Burke còn đang dở viết nốt cuốn sách, chẳng giúp gì được trong việc sửa nhà nên gần như toàn bộ công việc lặt vặt đều đổ lên đầu Leslie. Là một người am hiểu chính trường và âm nhạc, ông Burke cũng lại là người rất đãng trí và có phần vụng về. Ồng thường xuyên phải tham khảo cuốn sách hướng dẫn công việc sửa chữa, mỗi lần như vậy ông lại quăng chiếc búa đâu đó và rất mất công tìm kiếm. Leslie luôn là trợ thủ đắc lực. Nó có tài tìm những thứ ông cần mang lại cho ông và ông cũng rất thích có con gái bên cạnh. Sau khi đi học về hay những ngày nghỉ, ông rất muốn Leslie cùng ông làm việc và Leslie cũng nói rõ việc này với Jess.
Jess cũng đã thử nhiều lần đến lâu đài Terabithia một mình nhưng chẳng có hứng. Cần phải có Leslie để nghĩ ra những điều kì diệu, vì nó rất sợ sẽ phá hỏng cái gì nếu như nó cứ cố làm một điều kì diệu nào đó. Đơn giản là những điều kì diệu chẳng muốn đến với nó.
Cứ thấy nó ở nhà là mẹ thế nào cũng tìm đủ thứ việc vặt để sai, hoặc May Belle lại muốn nó cùng chơi Barbie. Nó đã ước hàng triệu lần giá như nó đã không giúp May Belle mua cái con búp bê chết tiệt đó. Cứ vừa nằm xuống sàn định vẽ thì May Belle đã lại xuất hiện, lúc thì nhờ lắp lại cánh tay, lúc thì nhờ mặc váy áo cho búp bê. Joyce Ann còn tệ hơn. Nó rất thích ngồi lên mông anh, mỗi khi Jess nằm sõng soài để vẽ. Nếu Jess không cho nó ngồi hay hất nó xuống là thế nào nó cũng nhét ngón tay trỏ vào miệng sẵn sàng ré lên và như vậy cũng đồng nghĩa với việc chọc tức mẹ.
– Jess Oliver! Mày để cho con bé được yên. Tại sao mày lại nằm ườn ra giữa nhà, chẳng làm ăn gì là sao? Đã bao nhiêu lần tao bảo mày rằng tao không thể nấu ăn nếu mày không chẻ củi rồi cơ mà? – Đó là tất cả những gì mẹ nói mỗi khi nghe Joyce Ann ré lên trong phòng.
Thỉnh thoảng nó cũng lẻn sang khu nhà cổ Perkins và thấy hoàng tử Terrien khóc lóc vì bị xích vào một chỗ. Cũng chẳng thể trách ông Burke được, vì nếu ông không xích nó lại thì ông cũng chẳng thể làm gì được với một con chó luôn luôn trực sẵn để gặm tay hay nhảy lên liếm vào mặt ông mỗi khi có cơ hội. Thỉnh thoảng Jess cũng cho hoàng tử Terrien ra khu vườn phía trên nhà ông Burke cho nó chạy nhảy thoải mái. Vào những ngày âm u, cô bò Bessie thường hay đứng sau hàng rào la ó và có vẻ như không thể quen được với tiếng chó sủa. Cũng có thể vào thời gian này của năm, những gì còn lại của mùa đông đã làm mất hết cảm hứng của cả người và súc vật.
Leslie đúng là một trường hợp ngoại lệ. Nó hăng hái lao vào sửa chữa căn nhà cũ đó một cách lạ thường và cảm thấy vô cùng sung sướng vì thấy bố rất cần đến mình. Gần nửa số thời gian lẽ ra hai cha con phải làm việc thì họ lại đi đâu đó. Giờ ra chơi, Leslie hào hứng kể lại cho Jess rằng nó đang học để hiểu bố mình, khái niệm này chưa từng xuất hiện trong đầu Jess. Tại sao lại phải hiểu bố mẹ? Đối với nó, bố mẹ đơn giản chỉ là bố mẹ. Con cái chẳng có lí do gì để làm họ khó xử cả. Có cái gì đó có vẻ kì cục khi một người đàn ông đã lớn tuổi lại muốn làm bạn với chính con của mình. Lẽ ra ông phải tìm bạn ở lứa tuổi của mình và để con gái mình có bạn của riêng nó.
Những ý nghĩ của Jess về cha của Leslie chẳng khác gì một vết thương trong miệng, càng cắn vào nó càng to ra và ngày càng tồi hơn. Mặc dù đã rất cố gắng để răng không chạm vào vết thương, nhưng rồi đúng vào dịp lễ Giáng Sinh nó lại quên điều nó cần né tránh và lại cắn đúng vào vết thương đó.
Cuối cùng, cuối cùng, phải tới tháng Hai Leslie mới cảm nhận được điều đó. Đối với một đứa con gái tinh tế và thông minh như Leslie thì như vậy là quá muộn.
– Tại sao cậu không thích Bill, bố tớ?
– Ai nói với cậu là tớ không thích ông ấy?
– Jess Aarons. Cậu nghĩ tớ ngốc lắm sao?
Quá ngốc thì đúng hơn, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Nghĩ vậy nhưng Jess lại hỏi:
– Điều gì khiến cậu nghĩ tớ không thích bố cậu chứ?
– Đơn giản là cậu không đến nhà tớ nữa. Lúc đầu tớ nghĩ chắc tớ đã làm cái gì đó không phải với cậu. Nhưng không đúng. Ở trường cậu vẫn nói chuyện vui vẻ với tớ. Rất nhiều lần tớ thấy cậu chơi với hoảng tử Terrien ngoài cánh đồng nhưng cậu không hề bén mảng tới cửa nhà tớ. Vậy là tại sao?
– Vì lúc nào mà cậu chẳng bận túi bụi. – Jess cảm thấy khó chịu khi phát hiện ra mình thật giống Brenda khi nói câu này.
– Đúng vậy, nhưng lẽ ra cậu phải giúp bố con tớ mới phải. Cậu phải biết điều đó chứ.
Jess cảm thấy như ánh sáng vừa trở lại sau khi bị mất điện vì chập mạch. Không biết ai mới là kẻ ngốc đây?
Vậy mà cũng phải vài ngày sau nó mới có được cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh bố của Leslie. Một phần cũng vì nó chưa biết nên xưng hô thế nào cho phải với ông. Có lần nó gọi “này” thế là cả hai bố con Leslie đều quay lại và ông Burke lại quay đi vì nghĩ nó gọi Leslie. Jess phải chữa lại là ông Burke.
– Cháu cứ gọi bác là Bill cũng được Jess ạ.
– Vâng ạ. Vài ngày sau đó nó vẫn có vẻ e ngại và gượng gạo khi phải gọi ông là Bill và cứ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại cái tên Bill thật nhiều lần cho thành thói quen.
Dần dần nó chẳng còn cảm thấy khó chịu khi gần Bill nữa, mà ngược lại nó đã học được từ ông rất nhiều, mà tất cả những điều đó chưa từng tồn tại trong đầu nó, cũng như trong những cuốn sách mà nó đã đọc. Và nó cũng cảm thấy mình cũng có ích cho Bill chứ không phải như hoàng tử Terrien.
– Cháu giỏi quá! – Bill luôn miệng nói. – Cháu học được ở đâu vậy Jess? – Thực ra, nó chưa bao giờ biết rằng mình cũng biết làm những việc đó, nên trong những trường hợp như vậy, nó chỉ biết nhún vai nghe Bill và Leslie khen ngợi mình. Đối với Jess, được cùng làm việc với Bill và Leslie cũng đã là một sự tán dương rồi.
Công việc đầu tiên là dỡ bỏ tấm ván che chiếc lò sưởi cổ, để lộ ra hàng gạch cũ kĩ bạc phếch giống như đi tìm kiếm mạch nước ngầm. Tiếp đến là tháo gỡ những lớp giấy dán tường trong phòng khách, có chỗ dày tới năm lớp. Trong khi dán những lớp giấy mới hay sơn lại tường, cả ba người thường nghe những đĩa hát của Bill hay nghe ông hát. Jess và Leslie còn dạy ông hát những bài cô Edmunds đã dạy chúng và Bill cũng dạy lại chúng những bài mà ông biết. Cũng có lúc họ nói chuyện về nhiều vấn đề khác nhau. Jess rất háo hức nghe Bill phân tích tình hình thế giới. Nó nghĩ nếu mẹ mà nghe những câu chuyện này chắc chắn bà sẽ coi ông như một Walter Cronkite nữa, thay vì coi ông như một dạng hipi. Tất cả mọi người trong nhà họ Burkes đều rất thanh lịch và thông minh. Có lẽ họ không giỏi việc sửa chữa đồ dùng hỏng hóc trong nhà hay trồng trọt, nhưng họ thông minh theo kiểu mà Jess chưa từng thấy trong cuộc sống đời thường nó từng quen. Một lần, khi mọi người đang lao động, Judy xuống và đọc to cho mọi người nghe một bài thơ bằng tiếng Ý và tất nhiên là Jess chẳng hiểu gì, nhưng vẫn hoàn toàn bị chinh phục bởi âm thanh trầm bổng của cái ngôn ngữ trong bài thơ ấy và sung sưóng thấy mình được sống giữa môi trường trí tuệ của gia đình Burkes.
Họ quyết định sơn tường phòng khách màu vàng theo đề nghị của Bill, mặc dù cả Leslie và Jess đều thích màu xanh hơn. Sau khi sơn xong, cả hai đứa đều phải công nhận là màu vàng thật đẹp và hoàn toàn phù hợp với căn phòng tràn đầy ánh nắng hướng tây rọi vào từ sáng cho tới chiều muộn.
Cuối cùng Bill thuê một người đánh bóng sàn từ Millsburg Plaza về và tất cả cùng cạo lớp sơn đen trên sàn để sơn lớp sơn mới.
– Không cần trải thảm chứ? – Bill hỏi.
– Không. – Judy tán thành. – Trải thảm thì chẳng khác nào mình phủ một bức rèm che bức chân dung của Mona Lisa.
Sau khi hoàn thành việc sơn cửa sổ và lau rửa những tấm kính, Bill và hai đứa mời Judy từ phòng làm việc trên gác xuống để chiêm ngưỡng kết quả lao động của mình. Cả bốn người ngồi bệt xuống sàn nhà ngắm nhìn căn phòng khách. Phải thừa nhận là nó rất đẹp và tráng lệ.
Leslie thở phào mãn nguyện. – Con rất thích căn phòng này. – Nó nói rồi quay sang Jess hỏi:
– Cậu có thấy màu vàng làm nó lộng lẫy hơn không? Có lẽ nó cũng phù hợp với… – Nghe Leslie nói đến đó Jess vội vàng hất đầu cảnh báo – cung điện.
Trong khung cảnh như thế này, người ta rất dễ để lộ những bí mật đã thề không nói cho ai biết. Rất may là Leslie đã kịp dừng lại để không tiết lộ bí mật của chúng ngay cả với Bill và Judy, mặc dù, Jess rất hiểu nó yêu bố mẹ của nó. Leslie đã nhận ra sự lo lắng của Jess và cũng nháy mắt ra hiệu ngay trước mặt bố mẹ, giống như cách Jess vẫn thường làm trước mặt Joyce Ann, để nó yên tâm. Lâu đài Terabithia vẫn chỉ là bí mật của riêng hai đứa.
Chiều hôm sau, hai đứa cùng hoàng tử Terrien trở lại lâu đài sau hơn một tháng chúng không cùng nhau ra đó. Gần đến con lạch, chúng đi chậm lại, Jess có vẻ lo lắng vì không còn nhớ làm vua phải như thế nào nữa
– Đã lâu rồi chúng mình không trở lại vương quốc thân yêu rồi. – Leslie thì thầm. – Cậu nghĩ nó sẽ thế nào khi chúng mình vắng mặt?
– Cậu nghĩ xem chúng mình vừa đi đâu về chứ?
– Đi chinh phạt bọn gây chiến tại biên giới phía bắc. – Leslie nói.
– Nhưng đường dây liên lạc đã bị cắt đứt nên đã nhiều tuần trăng rồi, chúng mình không có tin tức gì về vương quốc yêu quý của mình.
Những điều Leslie nói thật chẳng khác nào một nữ hoàng thật sự. Jess ước giá như mình có thể nghĩ ra những tình tiết cho phù hợp.
– Cậu có nghĩ là có thể có điều gì không hay đã xảy ra với vương quốc của chúng mình rồi không?
– Phải dũng cảm nhìn vào sự thật, Quốc Vương của ta ạ. Rất có thể sẽ có những điều xấu xảy ra trong thời gian chúng ta vắng nhà.
Hai đứa đu qua bờ bên kia thật lẹ làng và điêu luyện. Ngay lập tức Leslie nhặt hai cành cây khô và đưa cho Jess một cành. – Kiếm của Ngài đây.
Jess gật đầu, nhận kiếm rồi hai đứa bò sát mặt đất, trườn vào lâu đài như hai nhà trinh thám mà chúng đã từng thấy trên TV.
– Nữ Hoàng, hãy cảnh giác phía sau đó!
Leslie xoay người, vung kiếm như đang chiến đấu với kẻ thù tưởng tượng. Mỗi lúc kẻ thù càng đông hơn, tiếng gươm khua vào nhau cùng tiếng la hét lay động cả pháo đài Terabithia. Hoàng tử Terrien, với cương vị người canh gác lâu đài, cũng lăng xăng chạy theo vua và hoàng hậu cùng với tiếng sủa non nớt của mình. Nó còn quá bé để hiểu được là chúng đang trong trận chiến đấu gay go đầy hiểm nguy.
– Có vẻ như kẻ thù tháo chạy rồi! – Nữ Hoàng dũng cảm nói.
– Đúng vậy.
– Phải đánh đuổi chúng ra khỏi bờ cõi, để sau này chúng không bao giờ còn dám bén mảng đến rình rập bờ cõi và đe dọa thần dân của vương quốc chúng mình nữa.
– Tiến lên! Tiến lên! Xung phong!… – Cả ba đứa lại lao ra ngoài chạy về phía con lạch đánh đuổi kẻ thù, vừa chạy vừa la hét ầm ĩ, mồ hôi đầm đìa ngay giữa mùa đông giá lạnh.
Cuối cùng, bờ cõi của vương quốc Terabithia đã sạch bóng quân thù và vương quốc đã trở lại thanh bình như xưa.
Đức vua ngồi chỉ trên khúc gỗ, lau mồ hôi trên trán, nhưng hoàng hậu đâu có để cho Người được nghỉ lâu.
– Thưa Ngài đã đến lúc phải ra rừng thông để cảm tạ Thần Linh vì mình đã giành được thắng lợi trong trận chiến vừa qua.
Hai đứa ra rừng thông, đứng dưới ánh nắng dìu dịu dưới tán lá thông.
– Mình phải cảm tạ ai đây? – Jess thì thầm hỏi.
Leslie ngỡ ngàng trước câu hỏi của Jess. – Cảm ơn Chúa. – Nói xong, Leslie lại sửa ngay câu nói của mình: – Chúng mình phải cảm ơn Thần Linh của Rừng Thông mới đúng chứ. Thường ngày Leslie luôn thiên về những điều huyền bí hơn là tôn giáo.
– Xin cảm ơn Ngài, cánh tay phải của Ngày đã cho chúng con thắng lợi này. – Jess không nhớ nổi đã nghe câu này ở đâu, nhưng cứ nói đại vì nghĩ nó phù hợp trong tình huống này. Leslie nhìn Jess tán thưởng và cũng lặp lại câu nói đó.
– Xin Ngài hãy che chở cho vương quốc Terabithia cùng thần dân của nó và cả chúng con, những người cai quản vương quốc này.
– Aru… u… u… u.
Jess phải cố nén để khỏi bật cười. – Xin Người cũng che chở cho cả con chó này nữa.
– Xin Người che chở cho hoàng tử Terrien, người trông coi và anh hề của lâu đài Terabithia.
– Amen!
– Amen!
Cả hai đứa đều cố nén để không bật cười thành tiếng cho tới khi ra khỏi nơi linh thiêng đó.
Vài ngày sau trận chiến chống kẻ thù tại vương quốc Terabithia, hai đứa lại gặp phải rắc rối khác ở trường. Giờ chơi, Leslie kể lại rằng nó đã nghe thấy có ai đó khóc trong nhà vệ sinh nữ, và nhìn vào hai bàn chân thì người đó nó chắc chắn là Janice Avery.
– Cậu không đùa chứ? – Jess thật khó tưởng tượng được hình ảnh Janice Avery ngồi khóc trên bồn cầu nhà vệ sinh.
– Không thể nhầm được. Janice Avery là đứa duy nhất trong trường đi giày có tên của Willard Hughes với gạch chéo trên mũi giày mà. Hơn nữa khói thuốc lá còn bay nghi ngút trong ngăn đó, đến nỗi người ta muốn sặc luôn và phải cần để mặt nạ dưỡng khí nữa đó.
– Cậu có chắc là nó đang khóc không?
– Jess Aarons, tớ có thể biết ai đó có khóc hay không chứ?
Chúa ơi, không biết Jess có làm sao không vậy? Janice Avery gây hết chuyện này đến chuyện khác với nó và sẽ chưa chịu để yên cho nó đâu. Vậy mà lúc này, nó lại thấy mình có trách nhiệm vì thấy Janice khóc mới lạ chứ, chẳng khác gì con cá voi bị mắc cạn…
– Sau chuyện bức thư, bọn học sinh vẫn gán ghép Janice với Wiliard Hughes, nhưng nó có khóc đâu?
– Đúng vậy, tớ biết rồi.
– Chúng mình phải làm gì bây giờ? – Jess nhìn thẳng vào mặt Leslie hỏi.
– Làm gì? Cậu định nói gì vậy? – Leslie hỏi lại.
– Mình phải giải thích với nó thế nào về chuyện này? Nếu như nó là một con vật nào đó thì chúng mình cũng có nghĩa vụ phải giúp nó cơ mà.
Leslie trố mắt nhìn Jess, mặt nó thật hài hước làm sao!
– Leslie, cậu là người duy nhất luôn nói với tớ rằng mình phải làm thế này hay thế khác mà.
– Đúng vậy, nhưng cậu định giúp Janice Avery thật sao?
– Nếu nó khóc như vậy, tức là phải có cái gì đó tồi tệ lắm.
– Được, thế cậu định làm gì nào?
Mặt Jess đỏ bừng, nóng ran:
– Tớ thì không thể vào nhà vệ sinh nữ được rồi.
– Tớ biết. Vậy là cậu định đưa tớ vào miệng cá mập chứ gì? Không đời nào có chuyện đó đâu ngài Aarons ạ.
– Leslie, tớ thề là tớ sẽ vào đó nếu tớ có thể. – Jess nói và cũng nghĩ thật sự mình có thể làm được việc đó.
– Cậu không sợ Janice Avery chứ, Leslie? – Jess không có ý định thách thức như cái giọng của nó thể hiện, nhưng trong thâm tim nó cũng đang lo lắng lặng cả người. Nếu Leslie sợ Janice Avery và từ chối giúp thì sao?
Leslie tức đỏ mặt, giương mắt nhìn Jess vẻ cao ngạo. Được, tớ sẽ vào. Nhưng tớ muốn cậu, Aarons, hiểu rằng đây là một ý tưởng điên rồ nhất trong đời của cậu.
Sau khi Leslie đi khỏi, nó lần vào một chỗ khuất gần đó đợi, để ít nhất còn kịp đỡ nếu như Janice Avery xô Leslie ra ngoài.
Một phút im lặng sau khi cánh cửa đóng rầm phía sau Leslie, rồi có tiếng Leslie nói gì đó với Janice, tiếp theo là có chuỗi tiếng chửi rủa to đến nỗi nó nghe rõ mồn một, ngay cả khi cánh cửa nhà vệ sinh nữ đã đóng kín. Tiếp đến lại là tiếng khóc tức tưởi, rất may là không phải của Leslie. Tiếng nức nở xen lẫn tiếng nói cho đến khi tiếng chuông reo lên, Jess mới bỏ đi vào lớp.
Làm thế nào có thể đi vào lớp mà không bị ai thấy mình đang rình rập ngay cạnh nhà vệ sinh nữ lúc này thật quá khó. Thật may, một lũ học sinh đang vội vã tiến vào lớp khi nghe tiếng chuông, nên nó đã có thể hòa vào làn sóng đó, rồi xuống tầng trệt trong khi tiếng khóc lóc chửi rủa vẫn văng vẳng bên taỉ.
Về tới lớp, nó vẫn không rời mắt khỏi cửa ra vào, ngóng Leslie. Nó nghĩ Leslie sẽ lẻn vào lớp như chú chó trong phim hoạt hình Road Runner, nhưng Leslie lại ung dung, mỉm cười đi vào lớp như không có chuyện gì xảy ra và bình thản bước lại gần cô Myers thì thầm xin lỗi vì vào lớp trễ. Cô Myers không những không quở trách mà còn tươi cười với nó với thái độ như chấp nhận “Leslie Burke, một học sinh đặc biệt”.
Làm thế nào để biết được điều gì đã xảy ra? – Jess nóng lòng muốn biết, nhưng nếu nó nhờ chuyển cho Leslie một mẩu giấy có lời nhắn gì đó thì nhất định sẽ bị bọn chúng đọc trước. Leslie lại ngồi ngay phía cửa trước, chẳng gần sọt rác hay chỗ gọt bút chì để Jess có cớ lại gần để nói với, dù chỉ một lời thôi. Lạ hơn nữa là Leslie cũng chẳng thèm nhìn về phía nó mà vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ thật thoải mái và với vẻ hài lòng như một người đua xe vừa về tới đích.
Chiều hôm đó, và ngay cả trên xe buýt, Leslie luôn có thái độ tự mãn, nhất là khi Janice Avery nhìn nó với nụ cười méo xẹo khi đi về ghế sau xe, nó cũng chỉ nhìn Jess như muốn nói “thấy chưa!”. Thái độ của Leslie càng thôi thúc sự tò mò của Jess và nó càng muốn biết tất cả những gì đằng sau thái độ của Leslie. Thậm chí khi xuống xe, Leslie cũng chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó cả, mà chỉ hất đầu về phía May Belle ra hiệu như muốn nói “Chúng mình không nên nói chuyện đó trước mặt trẻ con”.
Cuối cùng, mãi tới khi hai đứa đã hoàn toàn an toàn trong lâu đài của mình rồi, Leslie mới hỏi.
– Cậu có biết tại sao Janice Avery lại khóc không?
– Làm sao mà tớ biết được. Leslie, cậu có định nói cho tớ biết những gì đã xảy ra trong đó không đấy?
– Janice thật là một đứa trẻ không may mắn. Cậu có thấy điều đó không?
– Tớ chỉ cần biết vì sao nó lại chui vào đó mà khóc thôi. Vì sao mớỉ được chứ?
– Ôi phức tạp lắm. Bây giờ tớ có thế hiểu tại sao Janice lại luôn gây gổ với mọi người như vậy rồi.
– Cậu nói ngay đi, tớ chịu hết nổi rồi đó.
– Cậu có biết là bố Janice thường đánh đập nó rất thậm tệ không?
– Bố đánh con là chuyện thường mà. Cậu có bị đánh bao giờ không?
– Không, tớ nói là Janice bị đánh phũ phàng lắm. Ở Arlington, những cha mẹ ngược đãi con cái vẫn bị bỏ tù đó. – Leslie vừa nói vừa lắc đầu với vẻ mặt hoài nghi. – Cậu không tưởng tượng được đâu…
– Vì vậy mà nó khóc à? Vì bị bố đánh?
– Không, không phải thế. Bị đánh là chuyện bình thường rồi. Nó chẳng bao giờ khóc ở trường vì chuyện đó cả.
– Thế thì làm sao nó lại khóc?
– Bình tĩnh nào. – Leslie đúng là đang đùa giỡn. Chắc nó còn làm cho mình nôn nóng phát điên lên mất.
– Chuyện là thế này. Bị đánh nhiều quá, hôm qua Janice không nhịn được nữa. Tức quá nó đem chuyện đó kể cho những người gọi là bạn của mình là Wilma và Boddy Sue.
– Vậy sao?
– Thế là hai… hai… – Leslie tìm mãi không ra một danh từ nào phù hợp để gọi hai người bạn của Janice. Hai con quạ mổ đó đem chuyện của Janice kể hết cho tất cả bọn học sinh lớp bảy nghe.
Jess cũng cảm thấy thật tội nghiệp cho Janice.
– Ngay cả các thấy cô giáo cũng biết chuyện đó.
– Đúng là cậu chậm hiểu quá. Leslie nói, thở dài ngao ngán. Ở trường Lark Creek, ông Turner đã đặt ra một luật lệ và coi nó là một điều luật quan trọng nhất. Theo luật lệ này tất cả học sinh trong trường, không ai được đem những chuyện rắc rối ở nhà đến trường. Như vậy có nghĩa là bọn trẻ phải tự lo liệu hết mọi chuyện cho dù cha mẹ chúng có nghèo khó, ngu dốt, hay không chấp nhận việc có vô tuyến trong nhà. Chỉ đến sáng mai thôi, tất cả học sinh và giáo viên của trường tiểu học Clark Creek sẽ tha hồ mà kháo nhau về người bố thô bạo của Janice. Tóm lại, dù người cha có như thế nào chăng nữa, dù đang điều trị tại bệnh viện hay đang trong nhà giam, thì phận làm con cũng không được phản bội cha mình. Vậy mà Janice đã tiết lộ câu chuyện về người bố thô bạo của mình với các bạn ở trường. Việc đó thật không chấp nhận được.
– Cậu còn biết gì thêm nữa không?
– Cái gì?
– Tớ nói với Janice rằng, chính tớ cũng bị bọn nó cười vì nhà mình không có TV và tớ rất hiểu cái cảm giác bị mọi người cho mình là không bình thường.
– Janice nói gì?
Nó biết tớ đã nói sự thật và còn hỏi tớ nên làm gì, cứ như là tớ là nhân viên của chương trình tư vấn Dear Abby vậy.
– Còn thế nữa?
– Tớ khuyên Janice là cứ phớt lờ, coi như không biết Wilma và Bobby Sue nói gì nữa và cũng coi như bọn chúng moi câu chuyện ngớ ngẩn đó từ đâu đó chứ không phải do chính mình nói ra. Chắc rồi chỉ một tuần sau là mọi người sẽ quên chuyện đó thôi. Nói xong Leslie cúi người về phía trước hỏi:
– Cậu có nghĩ đó là một lời khuyên tốt không?
– Ôi làm sao mà tớ biết được liệu làm như vậy có tốt hay không? Nhưng nghe xong Janice có khá hơn không?
– Tớ thấy nó có vẻ khá hơn nhiều.
– Thế thì lời khuyên của cậu thật tuyệt rồi.
– Cậu biết điều gì không Jess? – Leslie ngả người ra phía sau thư giãn, hỏi.
– Cái gì?
– Nhờ có cậu mà bây giờ tớ nghĩ rằng hiện ở trường Clark Creek tớ có tới một người bạn rưỡi rồi đó.
Jess cảm thấy trạnh lòng nghe Leslie nói vậy và không biết khi nào nó mới nhận ra rằng nó không đáng phải trải qua những phiền toái để có những người bạn như vậy.
– Cậu còn có nhiều bạn cơ mà.
– Không. Tớ chỉ có duy nhất một người bạn rưỡi mà thôi. Bà Myers không thể coi là bạn được.
Ngay tại nơi bí mật của hai đứa, một thứ tình cảm buồn tủi lẫn lộn sôi dậy trong lòng, phần thì buồn cho sự cô đơn của Leslie, phần thì cảm thấy sung sướng vì được là một người bạn đích thực của Leslie, cũng giống như Leslie là người bạn duy nhất đối với nó vậy, Jess không thể không vui vì điều đó.
Đêm đó, khi tắt đèn chuẩn bị lên giường ngủ để khỏi ảnh hưởng đến hai đứa em gái, nó ngạc nhiên nghe tiếng May Belle nheo nhéo gọi tên mình.
– Sao giờ này mà em vẫn còn thức?
– Anh Jess. Em biết chỗ anh và chị Leslie trốn rồi nhé.
– Mày nói vậy nghĩa là sao?
– Em đã lén đi theo anh chị.
Nghe vậy Jess nhảy bổ tới giường con bé:
– Mày không được đi theo tao, hiểu chưa?
– Tại sao lại không? – May Belle xấc xược hỏi.
Jess túm hai vai em, bắt nó nhìn thẳng vào mặt mình. Con bé chớp chớp mắt như con gà con đang hoảng sợ.
– Nghe cho rõ vào May Belle Aarons. – Jess nghiêm nghị nói: – Tao mà thấy mày đi theo tao lần nữa thì mày sẽ chết với tao đó!
– Được rồi. – Con bé rúc vào chăn, tấm tức nói: – Anh bần tiện lắm, em sẽ mách mẹ cho mà xem.
– Mày không được mách mẹ, rõ chưa May Belle. Mày không được cho mẹ biết nơi bí mật của tao và Leslie. Nhớ đấy.
May Belle khụt khịt trả lời cho xong chuyện.
Jess lại túm vai, kéo May Belle lên lần nữa và hoàn toàn tuyệt vọng.
– Tao nói là sẽ làm thật đó. Mày không được nói cho ai biết bí mật đó. Nhớ chưa May Belle. – Jess thả con bé ra nhưng vẫn dọa tiếp: – Từ nay về sau tao không bao giờ muốn nghe mày nói rằng mày đi theo tao hay dọa mách mẹ lần nào nữa nghe không?
– Tại sao lại không?
– Cứ làm như tao nói, nếu không tao sẽ nói cho Billy Jean Edwards biết là mày thỉnh thoảng vẫn còn đái dầm đó.
– Anh không được nói chuyện đấy!
– Em gái à, vậy thì tốt nhất là đừng có thách tao nữa nhé.
Jess đã bắt May Belle phải thề trước Kinh Thánh là không bao giờ được đi theo hay kể cho ai nghe về bí mật của nó và Leslie, nhưng nó vẫn thao thức không sao ngủ được. Làm sao có thể tin được một con bé bép xép và mới chỉ có sáu tuổi đầu như May Belle được chứ? Có lúc nó nghĩ cuộc sống thật mong manh như cây bồ công vậy. Chỉ cần một ngọn gió cũng đủ làm nó gẫy gục xuống.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên