Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 40
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
Ước gì anh có thể làm cách nào vào trong người tôi và nhìn chính anh qua con mắt của tôi.
Wes ngồi trong ô tô bên ngoài tòa lâu đài của Amber, ăn bánh vòng và uống cà fe, canh chừng "người hâm mộ cuồng nhiệt" hoặc tên bám đuôi của cô ấy, dựa theo người anh đang lắng nghe.
Tôi ước gì anh có thể vào trong người tôi...Brittany không có ý như vậy, đầu óc đen tối. Ngừng nghĩ về việc đó đi.
Nhưng Chúa trên cao, giá như cô có ý như vậy.
Nếu cô nghĩ thế, anh sẽ không ngồi đây bây giờ với răng anh nghiến lại và đầu óc kêu leng keng. Anh sẽ không phải tỉnh dậy sáng nay với cơn đau nhức nhối không nghỉ khiến anh ước rằng anh đã đầu hàng thôi thúc tối qua phải khóa mình trong nhà tắm và...
Tình dục hay thuốc lá. Anh muốn một trong hai thứ trong vòng hai phút tới, nếu không anh sẽ gào lên mất.
Dĩ nhiên, tất cả những gì anh cần làm chỉ là gõ vào cửa nhà Amber Tierney và...
Và anh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Không, Brittany Evans mới là người đốt nóng anh.
Chúa ơi, oh, chúa ơi, anh phải dùng hết mọi ounce ý chí của mình để không theo cô vào buồng ngủ đêm qua - bò sau cô trên 2 tay 2 chân - khi cô nói, "Tôi ước gì anh có thể làm cách nào đó vào trong người tôi và nhìn chính mình qua con mắt của tôi."
Ow, ow, ow! Anh đã suýt chảy máu từ cả tai và mắt. Trong khoảng hai phút, anh đã tin rằng đầu mình sắp nổ tung.
Và không chỉ lời gợi ý tình dục cực kì vô tình, cực kì trong sáng đó đã khiến anh trở thành như vậy. Dù chắc chắn nó chiếm một phần không nhỏ. Không, đó là sự thật rằng cô thực sự nghĩ điều đó.
Người phụ nữ đó thực sự thích anh.
Nhưng đến mức nào?
Rõ ràng là không đủ nhiều.
Cô đã bước đến và hôn lên trán anh, như với một đứa trẻ. Nhưng Chúa ơi, cô có mùi thật tuyệt.
Và khi cô xoa bóp vai và cổ anh, ngón tay cô mát lạnh trên da anh...
Anh đã phải ngăn mình đi theo cô bằng cách gọi cho Lana. Anh đã hứa phải thông báo cho cô ấy mọi việc, và anh chống lại cám dỗ của Brittany Evans bằng cách kể cho cô ấy nghe về bữa tối của anh với Amber.
Thật nực cười là trong suốt thời gian anh nói chuyện với Lana, anh chỉ nghĩ về Britt. Anh lắng nghe tiếng nước chảy, lắng nghe những âm thanh vẳng lại khi cô chuẩn bị lên giường.
Khi cô cởi bỏ quần áo vào trườn vào dưới chăn.
Không, không thể nào có chuyện cô ngủ không quần áo. Không thể khi có Andy ở trong nhà.
Nhưng Andy không ở đó tối qua.
Wes đã có thể gõ cửa phòng Britt. Anh đã có thể dụi mắt khiến cho chúng đỏ lên, sau đó gõ cửa phòng cô và nói "Tôi không ngủ được," ám chỉ rằng anh không thể ngừng nghĩ về Ethan và nói thêm, "Tôi có thể vào và, cô biết đấy, ở bên cô một lúc được không?"
Yeah, làm một tên nói dối đáng khinh cũng được, nhưng nó sẽ đưa anh vào giường của Brittany - nơi tự nhiên sẽ làm nốt phần còn lại, vì cô thích anh. Mặc cho lời phát biểu "không phải mẫu người của tôi", cô cũng bị hấp dẫn về phía anh.
Anh biết điều đó.
Chuyện này đã bắt đầu với họ. Anh thực tế đã cảm thấy nó lơ lửng trong không khí mỗi khi họ bên nhau. Nếu anh quẹt một que diêm, toàn bộ căn phòng sẽ phát nổ.
May là anh đã bỏ thuốc.
Chúa ơi, anh muốn một điếu thuốc lá.
Nhưng Brittany sẽ nói gì nếu anh hoàn toàn thành thật về bữa tối hôm qua với Amber?
" Toàn bộ thời gian tôi ở đó, Britt, tôi chỉ nhìn đồng hồ và ước rằng tôi đang ở nhà, cùng với cô. Khi tôi lái xe vào sân và nhìn thấy xe cô, biết rằng cô đã ở nhà, tôi muốn hát vang lên những bài ca."
Cuối con đường, cánh cửa ga ra của Amber nâng lên, Wes cố gắng tập trung chú ý.
Không có ai ở quanh, không ai ở trên vỉa hè, không ai ngồi trên bất cứ cái xe nào đỗ bên đường.
Nhưng không có nghĩa là người hâm mộ hăng hái quá mức của Amber không theo dõi ngay lúc này.
Amber ra khỏi ga ra trong chiếc Spitfire. Chúa ơi, ô tô thế mới là ô tô chứ.
Chúa ơi, anh cần một điếu thuốc.
Cô ấy ra hiệu về bên trái, nhưng sau đó đổi ý và đi về phía anh.
Đi thẳng về phía anh.
Cô ấy thậm chí còn vẫy tay.
Amber đi chậm lại bên cạnh xe anh và hạ cửa sổ.
Đúng là hoàn hảo. Đủ để cho tên bám đuôi biết rằng, A, Wes ở đây và B, cô ấy và anh đủ thân đến mức dừng lại và trò chuyện.
"Chào buổi sáng," cô nói, cho anh một nụ cười khá là mời gọi.
"Có thể sẽ tốt hơn nếu cô không lôi kéo sự chú ý vào tôi đang ngồi ở ngoài này," anh bảo cô.
"Oops," cô nói. "Xin lỗi. Tôi sẽ đi. Nhưng...anh có rảnh cho bữa tối nay không?"
"Không phải tối nay," anh nói. "Xin lỗi. Tôi sẽ ăn tối với người tôi đang ở cùng. Vị hôn thê của tôi Brittany. Cô ấy đã đến bữa tiệc của cô cùng với tôi." Đó không hoàn toàn là nói dối. Anh sẽ ăn tối với Brittany tối nay. Chỉ là cô ấy chưa biết thôi.
"Có thể anh sẽ đến được vào lúc sau," Amber gợi ý. "Sau đó."
Yeah, anh không nghĩ vậy. Và chắc chắn cũng sẽ không nghĩ vậy nếu anh thật sự có một vị hôn thê. Amber đang nghĩ gì chứ?
"Tôi biết còn nhiều chuyện cần bàn bạc, nhưng chúng ta có thể gặp nhau vào lúc trưa, có thể vào thứ Hai." Anh chuyển chủ đề. "Cô biết không, cô để cửa ga ra mở toang."
Cô liếc nhìn nó. "Đó là cửa tự động. Nó sẽ tự hạ xuống trong vòng 5 phút nữa. Như vậy tôi không phải nhớ ấn nút."
Wes chỉ bật cười.
Mệt mỏi đến tận xương và có nguy cơ sắp sửa bùng nổ cảm xúc, Brittany từ bệnh viện trở về ngôi nhà sáng đèn nơi đang có tiếng nhạc và một mùi thơm tuyệt diệu bay ra từ nhà bếp.
Wes đang nấu bữa tối.
Cô dừng lại ngay ngoài cửa bếp. Anh đã dọn bàn - gần như vậy - vì như cô quan sát, anh đang đứng bên cạnh bếp lò khuấy một nồi...
Chúa ơi, nó có mùi của loại cà ri ngon lành nhất. Và kia chắc chắn là hương thơm say đắm của gạo Basmati.
"Cô có vào không?" anh hỏi "hay cô định đứng ngoài phòng khách cả đêm đấy? Bữa tối đã sẵn sàng rồi."
Tối hôm đó ấm trời, anh mặc quần ngắn có túi và áo trắng. Đi chân trần, với hình xăm quanh bắp tay và mái tóc còn ẩm vì vừa tắm xong, trông anh như bằng tuổi Andy.
Nhưng sau đó anh đặt thìa xuống, cử động đó làm cơ bắp ở vai và tay anh gồ lên - đúng, chúng thực sự gồ lên, chết tiệt - trông anh lại giống người đàn ông trưởng thành đến từng chi tiết.
Brittany hé nhìn quanh các góc trước khi bước vào bếp. "Anh có một mình thôi à?"
Anh cười với cô. "Yeah, cô nghĩ tôi đang làm gì? Nấu bữa tối cho Amber? Thực tế đi. Chỉ mùi của món thịt hầm này cũng chứa quá nhiều ca lo."
"Thịt hầm," Britt nhắc lại, vẫn di chuyển chầm chậm thận trọng, đặt túi lên một chiếc ghế trong bếp. " Là món kia sao? Nó có mùi tuyệt quá."
"Thịt gà, cà chua đóng hộp, đỗ xanh và một chút cà ri," anh bảo cô. "Tống tất cả vào với nhau, nấu trong vài giờ và cô có một món rất tuyệt - thậm chí nếu cô đang ở giữa...không nơi nào."
Anh vừa định nói Afghanistan. Cô chắc chắn thế.
"Anh có nhận được tin nhắn của tôi không?" cô hỏi. "Tôi không có số di động của anh, vì vậy tôi đã gọi máy trả lời ở đây và..."
"Tôi nhận được rồi," anh nói.
Cô đã gọi để báo rằng cô được yêu cầu ở lại bệnh viện thêm 4 giờ nữa.
"Tôi cho rằng 4 tiếng là đủ để chạy đến cửa hàng mua vài thứ cô không có," Wes bảo cô. "Tôi đã dùng gà trong tủ lạnh vì nó đề ngày hôm nay. Hi vọng cô không phiền."
Brittany bật cười, nhưng đó là kiểu cười của Mary Tyler Moore, yếu ớt và nghe đầy nghi ngờ giống như một tiếng khóc. "Tôi phiền việc anh nấu bữa tối ư? Tôi phiền việc có một món ăn thơm lừng chờ sẵn ngay khi tôi bước vào cửa ư? Dù vậy anh có thể tắt bếp đi độ năm phút không? Tôi thật sự cần tắm." Giọng cô run rẩy.
Wes quay sang nhìn cô đầy quan tâm. "Cô ổn chứ?"
"Tôi sẽ ổn," cô nói. "Nhưng...chúng tôi có một tai nạn ô tô vô cùng thảm khốc trong phòng cấp cứu. Một chiếc ô tô tải nhỏ, một gia đình. Đứa bé năm tuổi đã không qua khỏi. Người mẹ còn đang hôn mê. Tôi nghĩ cô ấy bằng cách nào đó đã biết và không để cho bản thân mình tỉnh dậy nữa."
"Chúa ơi, mọi chuyện chắc đã tệ lắm," anh nói. Mắt anh tràn đầy thông cảm và quan tâm. Nhưng anh không đến gần cô, không kéo cô vào vòng tay anh, không ôm cô vỗ về an ủi.
"Nó vẫn rất tệ," cô bảo anh. Chúa ơi, cô muốn anh ôm cô. "Và nó cũng sẽ như thế vào thứ Hai, khi tôi có lịch phải quay lại đó. Tôi thật sự cần đi tắm. Anh có phiền không?"
Anh lắc đầu và hạ lửa nấu món thịt gà hầm. "Dĩ nhiên không." Anh chửi thề nho nhỏ. "Nhìn này, Britt, tôi hoàn toàn hiểu nếu cô không muốn ăn tối chút nào. Tôi sẽ không thấy bị xúc phạm nếu cô..."
"Cảm ơn, nhưng tôi đã không ăn trưa," cô nói. Có thể anh không muốn ôm cô. Có thể anh đã nhận ra rằng cô thật sự cần nhiều hơn một cái ôm, và giây phút anh vòng tay quanh người cô, cô sẽ tan chảy thành một đống sướt mướt trên sàn nhà. Có thể anh sợ điều đó. "Tôi không đói như tôi tưởng, nhưng nếu tôi không ăn gì, tôi sẽ gục mất."
Wes gật đầu. "Vậy cô tốt hơn nên đi tắm đi." Britt cũng gật đầu, vẫn quan sát anh. Nếu anh có di chuyển về phía cô chút nào, thậm chí chỉ là cử động nhỏ nhất, cô cũng sẽ quăng mình vào anh. Nhưng anh không làm gì. Và cô không thể, trong cả đời mình, đọc được ánh nhìn trong mắt anh. Cô quay đi và cầm túi lên, mang nó vào phòng ngủ, và đóng cửa lại sau lưng mình.
Wes mở tủ lạnh lấy ra một chai bia nữa. Anh vặn nắp ra và đặt nó trên bàn, trước mặt Brittany.
"Whoa," cô nói. "Thế còn giới hạn của anh thì sao?"
"Đó là giới hạn của tôi," anh nói. "Không phải của cô."
"Anh không phiền chứ?" Cô nhìn anh dò hỏi.
"Không," anh nói. "Tôi không phiền." Có rất nhiều thứ anh không phiền tối nay. Như sự thật rằng sau khi tắm, Britt đã mặc một chiếc quần jean ngắn và một chiếc áo phông bó sát. Quần áo cô không che được phần giữa thân người. Thật ra là, chúng có, trừ khi cô cử động cánh tay, hoặc di chuyển.
Những lúc đó, anh sẽ nhìn thoáng thấy da cô, hoặc rốn cô.
Chỉ thế thôi cũng đủ làm anh phát điên. Dĩ nhiên khi cô ngồi im bên bàn bếp như bây giờ cũng khiến anh điên cuồng như vậy.
Chân cô để trần, những ngón chân cô được sơn màu hồng. Và anh thấy điều này, vì một lý do điên khùng nào đó, cực kì gợi tình.
Dĩ nhiên Wes nghĩ thậm chí cả đầu gối và khuỷu tay của Brittany cũng cực kì gợi tình.
Cô không trang điểm, tóc cô xõa xuống quanh vai. Trông cô vẫn khá mệt mỏi, nhưng không còn dễ vỡ về mặt cảm xúc giống như khi cô mới bước vào cửa.
Anh đã phải cố gắng hết sức để ngăn bản thân mình vòng tay quanh người cô. Đó sẽ là một sai lầm. Nếu anh chạm vào cô, anh sẽ tự đưa mình vào rắc rối.
Anh đã có thể sẽ hôn cô, và jeez, cô đang yếu đuối, nên có thể cô sẽ hôn lại anh. Và thay vì ngồi đối diện nhau ăn bữa tối, họ sẽ đang ở trong phòng cô lúc này, trần truồng trên giường. Anh sẽ...
"Anh đang nghĩ gì vậy?" cô hỏi.
Oh, không. Không, không. Anh đứng dậy, mang đĩa đến bên chậu rửa. "Tôi đang nghĩ mình muốn một điếu thuốc." Đó không phải là nói dối. Cơn thèm thuốc lá của anh tồn tại 24/7.
"À, anh không được hút thuốc đâu."
Thuốc lá không phải là thứ duy nhất anh không thể có. "Tôi biết," anh nói. "Tôi đang rất cố gắng để tử tế ở đây."
"Anh đang làm rất tốt," Britt nói. "Tôi biết nó khó khăn cho anh đến mức nào."
Cô ấy có biết đâu...
"Có thật là anh và Bobby Taylor ghét nhau khi mới gặp mặt không?" cô tiếp tục.
Wes cười và lấy ra những chiếc bát nhựa để trữ đồ ăn thừa. "Đúng vậy."
"Kể cho cháu nghe một câu chuyện đi, bác Wesley," Britt nói. "Kể tôi nghe chuyện đó đi. Tôi đoán rằng nó kết thúc tốt đẹp, đúng không?"
"Không có gì nhiều để kể," Wes thừa nhận, nhẹ nhõm vì cô đã không muốn bò quanh những nơi tốt tăm sâu thẳm nhất của đầu óc anh tối nay. Anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được 2 đêm liên tiếp. "Bobby và tôi cùng ở một lớp BUD/S. Chúng tôi được phân làm bạn cùng bơi, và ghét nhau ngay từ lúc mới nhìn thấy. Tôi nghĩ họ cố ý ghép đôi chúng tôi, vì hai đứa tôi quá khác nhau về ngoại hình. Cậu ấy cao và nặng gần gấp đôi tôi.
"Yeah, tôi đã gặp anh ấy," cô nói.
"Với một tên to lớn thì cậu ấy di chuyển khá là nhanh nhẹn, cha cậu ấy chơi bóng cho bang Michigan và đang chuẩn bị cho NFL thì bị chấn thương đầu gối. Cô biết chuyện đó chưa?"
Cô lắc đầu.
"Dan Taylor. Ông ấy tốt nghiệp và rong chơi loanh quanh trong khoảng một năm, kiểu như đi bất cứ đâu gió đưa ông ấy đến, cô hiểu không? Như thế gió sẽ phải cực to, vì ông ấy to lớn như Bobby vậy. Ông gặp mẹ Bobby ở một công trường xây dựng ở Albuquerque, tôi nhớ là thế. Bà là sếp của ông, tôi rất muốn được chứng kiến điều đó. Bà là người bản địa châu Mỹ, cũng cao đến 6 feet và...
Dù gì, họ dính với nhau và có Bobby. Theo lẽ tự nhiên, bố cậu ấy muốn cậu ấy chơi bóng. Khi còn bé Bobby đã to đùng và như tôi nói, cậu ấy thực sự có thể chạy. Cậu ấy có thể đã chơi bóng chuyên nghiệp, nhưng cuối cùng lại gia nhập Hải quân, khiến bố cậu ấy đến mất trí. Nhưng cậu ấy đã nghe về SEALs và muốn trở thành một người như vậy.
Vì vậy, okay, cậu ấy ở đó. BUD/S ngày đầu tiên. Không ai biết ai. Tất cả những gì chúng tôi biết chỉ là đây là nó. Chúng tôi ở đây. Chúng tôi sắp sửa trở thành SEAL. Chúng tôi đều biết rằng hầu hết mọi người không thể vượt qua được chương trình, rằng hầu hết mọi người bỏ cuộc. Họ thất bại. Nhưng tôi ở đó và nghĩ, không phải mình, mình sẽ không bỏ cuộc. Rồi tôi nhìn một lượt những anh chàng đến từ khắp đất nước và nghĩ, chết tiệt, mình là người nhỏ nhất, gầy nhất, thấp nhất ở đây.
Và xem đó, sau khi ở trong Hải quân vài năm, tôi nhận ra rằng không phải luôn luôn có lợi khi khác biệt rõ rệt với những người khác. Vì vậy tôi có hơi lo lắng, nhưng không quá mức. Như tôi đã nói, tôi biết tôi sẽ không bỏ cuộc."
"Tôi có thể chết," anh bảo Brittany, "Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Vì vậy tôi nhìn quanh và nghĩ ‘Trông cậu ta kìa. Cậu ta sẽ thất bại. Và Jesus, cậu ta sẽ đi khỏi đây trước cuối tuần. Và oh, Chúa thiêng liêng, hãy nhìn anh chàng này. Cậu ta là một con quái vật. Cậu ta cao gấp đôi tôi và béo phát khiếp. Làm cái quỷ nào mà cậu ta tham gia vào chương trình này được? Cậu ta sẽ ra đi trong vòng hai phút.’
Sau đó chúng tôi đứng nghe những người hướng dẫn phổ biến về bạn cùng bơi, về việc chúng tôi sẽ làm việc theo cặp như thế nào, chúng tôi sẽ không đi đâu hay làm gì - kể cả đi vệ sinh - mà không có bạn cùng bơi cho tới khi khóa huấn luyện kết thúc. Nếu chúng tôi bơi, chúng tôi chỉ bơi nhanh bằng cặp chậm nhất. Cũng vậy nếu chúng tôi chạy. Bất kể làm điều gì, chúng tôi phải ở bên cạnh nhau.
Tôi cố gắng tập trung nghe những gì họ nói, cô biết đấy, nhưng có một phần trong tôi nghĩ rằng, ‘Okay, mình có thể nhỏ bé, nhưng nhanh nhẹn và dẻo dai như quỷ, miễn là họ đừng trói chân mình với một trong những tên quái vật nặng nề...’ Và dĩ nhiên họ ghép đôi tôi với Tên Béo." "Bobby Taylor không béo," Brittany giễu. "Bây giờ thì không," Wes nói. "Nhưng lúc đó cậu ấy...à cậu ấy không săn chắc lắm. Cậu ấy to đùng, và cực khỏe, nhưng giống với kiểu của một võ sĩ su mô hơn."
Cô cười. "Tôi không tin anh. Anh đầy..."
"Cứ đi hỏi cậu ấy," Wes phản đối. "Lần sau cô gặp cậu ấy, cậu ấy sẽ kể cho cô nghe. Lúc đó cậu ấy còn là đứa trẻ - cả hai chúng tôi. Cậu ấy vẫn còn cái bụ bẫm của con nít. Dù gì, tôi nhìn vào anh chàng đó - cô còn muốn nghe nốt câu chuyện chứ?"
"Vâng," cô nói. "Chắc chắn." "Okay," anh nói." "Vì nếu cô không..." "Tôi có. Anh đang nhìn anh chàng đó, Bobby, đúng không?"
"Yeah, cậu ấy nhìn tôi, nhìn một lượt người tôi, và tôi biết cậu ấy cũng không thích những gì mình nhìn thấy. Cậu ấy nói, ‘Cậu không có tí mỡ cơ thể nào. Nhiệt độ nước rất thấp vào mùa này trong năm. Thử thách với sóng sẽ giết cậu, chàng trai ạ. Cậu sẽ ra đi vào tối nay.’
Vì vậy tôi nói, ‘Không sao cả, tôi sẽ chỉ việc bò vào rốn của cậu cho ấm thôi, Santa Claus à."
Cô cười phá lên. "Oh, Chúa ơi, anh quá đáng thật."
"À, sheesh, lời đầu tiên của cậu ta với tôi là tôi sẽ ra đi vào buổi tối."
"Thử thách với sóng là cái gì?" cô hỏi.
" Đó là nơi giáo viên hướng dẫn sẽ đưa tất cả những thí sinh SEAL ra biển, vẫn mặc quân phục trên người. Nước lạnh cóng và chúng tôi phải nối tay nhau ngồi đó trong hàng giờ, chịu sóng đập vào, lạnh đến sun người. Nó giống như một bài kiểm tra sức chịu đựng."
Brittany đang quan sát anh khi anh di chuyển đến bên tủ lạnh. Cằm cô dựa trên tay, một nụ cười nhỏ trêu đùa nơi khóe môi cô. Chúa ơi, anh yêu cách cô cười với anh như vậy.
"Không cần phải nói, câu bình luận Santa của tôi không được đón mừng lắm. Nhưng chúng tôi tuân thủ luật lệ. Tôi cơ bản đã phải đẩy và kéo cậu ấy qua khóa huấn luyện chướng ngại vật, rồi lôi cậu ấy đằng sau mỗi lần chúng tôi chạy hay bơi. Bây giờ cậu ấy có thể bơi vượt tôi - đừng kể cho cậu ấy nhé - nhưng lúc đó cậu ấy rất thảm hại. Sức lực phần thân trên của cậu ấy cũng rất tệ."
Về phần mình cậu ấy cũng đã giúp tôi giữ ấm khi răng tôi chuẩn bị va vào nhau đến long ra khỏi đầu. Và hóa ra cậu ấy học tốt hơn tôi. Cậu ấy giúp tôi khá nhiều với những hướng dẫn trên lớp. Và cả khi vác IBS đi - chúng tôi ở trong một đội thuyền 8 người, bất cứ đi đâu, chúng tôi đều phải kéo theo cái vật được gọi là Thuyền bơm phồng nhỏ gọn. Nhỏ gọn cái mông ấy. Vật đó nặng tựa triệu pound. Tôi đã phải đứng trên đầu ngón chân và chạm vào nó bằng đầu ngón tay vì quá thấp. Mọi người khác đều cao hơn tôi, nhất là Bobby. Tôi dám chắc cậu ta đã mang cả phần mình và phần tôi nữa."
"Vậy là qua thời gian các anh đi đến chỗ tôn trọng nhau," Brittany nói.
"Nah," Wes nói. " Không lâu như vậy. Chúng tôi bắt đầu nhìn nhau khác đi vào ngày thứ 3 của Tuần Địa Ngục. Giáo viên hướng dẫn nhắm vào chúng tôi, cố gắng khiến chúng tôi bỏ cuộc. Họ cho rằng cặp chúng tôi là những tên thất bại và cố gắng nhổ chúng tôi ra khỏi những người đàn ông thật sự sắp thành công đến phút cuối. Vì vậy họ la hét với hai đứa tôi, và Bobby càng lúc càng tức giận hơn, thế là tôi quay sang nói với cậu ấy, ‘Cậu có bỏ cuộc không?’ Cậu ấy nói, ‘Còn lâu.’ Và tôi nói, ‘Vậy thì đừng nghe họ nữa. Họ là những tên thất bại. Cứ làm cho họ câm mõm lại. Hạ nhiệt đầu cậu xuống, vì tôi cũng không bỏ cuộc đâu, chàng trai ạ. Họ có thể chĩa súng vào đầu tôi, nhưng tôi sẽ không rung chuông đâu.’ Có một cái chuông, cô biết không, mà cô phải rung khi bỏ cuộc. Nó giống như một lễ bỏ cuộc nho nhỏ. Cô thật sự phải muốn bỏ cuộc mới chịu đựng được nó. Nhưng rất nhiều người đã làm thế.
Dù gì, Bobby nhìn tôi và tôi nhìn cậu ta, và một lần nữa, tôi biết cậu ấy nhìn thấy trong mắt tôi cùng một điều tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy. Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi bất chợt nhận ra điều đó trong người cậu ấy, sự thật rằng cậu ấy đã ở đó trong cả khoảng thời gian này. Và ngay lúc đó, lập tức, giống như whoosh, tôi rất mừng - giống như, cảm ơn đức mẹ đồng trinh - là cậu ấy đã làm bạn cùng bơi của tôi. Vì những bạn cùng bơi của người khác đều lần lượt rớt hết, họ chỉ còn một mình, hoặc bị ghép với người khác. Bỏ cuộc rất dễ lây lan, cô biết đấy."
"Yeah," Brittany nói, uống nốt chai bia thứ hai. "Tôi biết."
Anh cầm lấy chai của cô và rửa nó. "Thế là chúng tôi vượt qua Tuần Địa Ngục và phần đầu của khóa huấn luyện, nhưng chúng tôi vẫn rón rén quanh nhau cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi của Colleen về Ethan. Đó là lúc Bobby và tôi trở thành bạn thật sự. Cậu ấy không cần về nhà cùng với tôi. Tôi không nhờ cậu ấy, nhưng cậu ấy cho tôi một tràng về bạn cùng bơi phải dính với nhau như thế nào, yada yada yada, và không để cho tôi lên máy bay một mình.
Tôi mừng như quỷ rằng cậu ấy đã ở đó. Sau đó chúng tôi đã luôn thân thiết. Cô muốn một chai nữa chứ, bé cưng?"
Brittany bật cười. "Anh có sẵn lòng đưa tôi về giường không?"
Wes cũng cười. Có. Có, anh sẵn sàng.
Anh nhìn cô, cô cũng đang nhìn lại anh, vẫn mỉm cười. Nhưng cả đời anh cũng không thể nghĩ ra cô thực sự đang tán tỉnh hay chỉ nói một câu hoàn toàn trong sáng khác. "Chỉ sau ba chai bia thôi ư? Cô là kiểu kém cỏi gì vậy?"
"Tên kém cỏi hiếm khi uống nhiều hơn một hai chai bia liền một lúc trong tuần." Cô chỉ vào túi quần anh. "Anh có điện thoại kìa."
Đúng là vậy. Anh rút điện thoại và mở nắp ra. "Skelly."
"Wes, Amber đây. Tôi xin lỗi đã gọi cho anh muộn như vậy."
Anh liếc nhìn đồng hồ trên bếp. Thậm chí chưa đến 22 giờ. "Không muộn đâu. Có chuyện gì vậy?"
"Cả tối nay tôi toàn nhận được những cú điện thoại rất lạ," cô ấy bảo anh. Giọng cô ấy trên điện thoại nghe rất nhỏ và yếu ớt. Cô ấy hoặc là thật sự sợ hãi hoặc là đóng kịch rất tài. Hmmm. "Như thể có ai đó gọi rồi cúp máy luôn. Và tôi nghe thấy âm thanh rất đáng sợ bên ngoài, giống một tiếng đập cửa lớn."
"Gọi cho cảnh sát," anh bảo cô. "Ngay bây giờ."
"Tôi gọi rồi," Amber nói. "Họ đã đến, nhưng không thấy ai hoặc cái gì...Vì vậy họ bỏ về. Sau đó tôi lại nghe thấy âm thanh đó. Tôi sẽ không gọi cảnh sát lần nữa đâu. Họ đã nghĩ tôi là một tên quái đản rồi."
Brittany đang quan sát anh đầy tò mò.
"Anh sẽ sang đây chứ?" Amber van vỉ. "Tôi chỉ...tôi sẽ cảm thấy khá hơn nếu anh đến kiểm tra ngoài sân và..."
"Được rồi," anh nói. "Tôi đến ngay đây." Anh đầu hàng, chủ yếu để chống lại thôi thúc muốn mở tiếp chai bia thứ ba cho Brittany, để anh sẽ không phải đưa cô về giường.
Chúa ơi, anh thật sự muốn đưa cô về giường mình.
Hoo - boy.
"Cảm ơn, cảm ơn anh," Amber nói khi anh tắt máy.
"Cô ấy nghe thấy tiếng động kì lạ," Wes bảo Brittany.
Ai đó cười. "Yeah, đúng rồi. Cá 20 đô là khi anh đến đó, cô ấy sẽ mở cửa với cái áo khoác ngủ và kêu lên "Cứu em với! Cứu em với!"
Anh nhăn nhở. "Phụ nữ vẫn còn mặc áo khoác ngủ sao? Tôi tưởng hầu hết đều thích mặc áo phông rộng lên giường chứ."
"Tôi không biết hầu hết phụ nữ," Britt nói. "Nhưng tôi tình cờ lại có vài cái áo khoác ngủ ở ngăn cuối của tủ quần áo lót."
Oh, Chúa tôi. "Thật không?" Tệ thật, giọng anh thực sự đã vỡ ra, giống như một đứa mười bảy tuổi.
"Trong trường hợp khẩn cấp," cô nói, nụ cười của cô rộng hơn. "Đó là những gì mẹ tôi nói khi tôi vứt bỏ đời mình sau cuộc li dị với Quentin. ‘Giữ một số đi, Britt - trong trường hợp khẩn cấp.’ Như thế nào? Người ngoài hành tinh xâm lược, đã đến lúc mặc một cái áo ngủ gợi tình?"
"À, theo như tôi biết, nó chắc chắn không gây hại gì cả."
"Tôi đáng lẽ nên vứt chúng đi rồi," Brittany nói. "Tôi không phải kiểu biết lên kế hoạch quyến rũ. Nó chỉ...nó quá kì cục."
Cô đang nói gì với anh vậy?
"Ý tôi là, một người đàn ông sẽ nghĩ gì," cô nói thêm, "khi anh ta tới nơi và thấy một người đàn bà ăn mặc như thế?"
"Anh ta nghĩ hooray," Wes nói.
"Yeah, nhưng nếu anh ta không thích cô ta thì sao? Amber đã cho anh một loạt tín hiệu, và vì anh vẫn còn ám ảnh bởi Lana, anh chắc chắn đã chẳng nhảy lên vì vui sướng."
"Không phải tôi vẫn còn ám ảnh bởi Lana," anh nói, cố gắng đến tuyệt vọng nghĩ xem Britt thật sự đang nói gì với anh. "Bởi vì, cô biết đấy, tôi đã dây dưa với cô ấy hàng bao nhiêu năm và tôi đã có, uh...quan hệ với phụ nữ trong suốt thời gian đó. Nó giống như... tôi không biết. Tôi đoán Amber không phải mẫu người của tôi."
Brittany bật ra một tiếng cười nghi ngờ. "Anh đùa à? Cô ấy sẽ nhảy múa trần truồng trên bàn mà không cần nháy mắt. Cô ấy chính xác là mẫu người của anh."
Miệng anh khô khốc và anh phải liếm ướt môi trước khi nói. "Cô biết không, tôi nghĩ có thể tôi đã sai về việc mẫu người tôi thích thực sự là người như thế nào." Cô là mẫu người tôi thích. Jesus, anh không dám nói to câu đó.
"Anh nên đi đi," cô bảo anh. "Amber đang đợi đấy."
"Đi với tôi," anh buột mồm.
Cô cười. "Yeah, cô ấy sẽ thích thế đấy."
"Nghiêm túc đấy." Anh không muốn buổi tối với Brittany kết thúc như thế này. Và có thể Amber cuối cùng sẽ hiểu sự thiếu hứng thú của anh nếu cô ấy nhìn thấy anh ở bên Britt. "Lần nào nói chuyện với Amber, tôi cũng đề cập tới vị hôn thê của mình. Tôi nghĩ có thể cô ấy cần nhìn thấy tận mắt."
"Hoặc cô ấy đã nói chuyện với chị gái, người biết anh chẳng có vị hôn thê nào."
Cái đó dừng anh lại ngay lập tức. Chúa ơi, anh đã không nghĩ xa như vậy, nhưng đúng thế, nếu Amber đã nói chuyện với Lana, cô ấy có thể đề cập tới "vị hôn thê" của Wes. Lana có quan tâm không? Có thể không. Chắc là không. Cô ấy không nói tới chuyện đó hôm qua khi Wes gọi. Jesus, có thể cô ấy chẳng quan tâm chút nào.
Vì lí do lạ lùng nào đó, điều này không làm anh thấy tuyệt vọng, nản chí hay tổn thương - chỉ thấy đăm chiêu một cách kì lạ.
Thật là lạ. Anh đã mang hi vọng trong rất lâu rằng khi Lana phát hiện ra sự lừa dối của Phù thủy, cô ấy sẽ rời bỏ cậu ấy và chạy vào vòng tay rộng mở của Wes. Anh đã từng tưởng tượng rằng Lana cũng bí mật yêu anh, nhưng phải tránh anh vì cô ấy là một phụ nữ tốt bụng, thành thật, tôn trọng lời thề hôn nhân.
Nhưng cô ấy đã biết về Phù thủy được một thời gian. Mơ mộng của Wes chẳng là gì ngoài một câu chuyện cổ tích "và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau" ngốc nghếch, trẻ con.
Yeah, đúng thế.
"Coi này, chỉ cần đi với tôi thôi," anh bảo Brittany. "Giúp tôi đi, làm ơn?"
"Tôi yêu những người đàn ông biết nấu bữa tối, sau đó dọn dẹp và biết nói làm ơn." Cô đứng lên. "Cho tôi hai phút để chuẩn bị sẵn sàng."
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya