Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Chương 8
T
rời! Henderson thốt lên, mặt mày xám xịt. - Vậy mà bà ấy lại không nói với tôi!
- Sao thế được! Partington nói ngay. Mark, này ông bạn, lẽ ra tôi phải đấm vào mặt bạn để chấm dứt chuyện này...
- Part, tôi hiểu anh. Chính tôi, tôi cũng nghĩ rằng những chuyện này không thể xảy ra và tôi cố thuật lại với anh một cách vô tư nhất về những gì mà tôi nghe và ghi nhận bởi vì, dẫu sao, chúng ta cũng phải làm sáng tỏ. Tôi tiếp tục nhé?
- Ừ, Partington nói, được đấy, nhưng tôi bắt đầu hiểu tại sao anh không kể cho chúng tôi nghe câu chuyện này vào đầu tối.
- Đúng, sao vậy nhỉ? Nhưng khi bà Henderson trông thấy điều đó và ngay cả khi bà kể lại cho tôi, chuyện này không hề có tác động như đối với chúng ta vào lúc này. Kể từ đó, tôi suy nghĩ nhiều và giờ đây, sở dĩ tôi lo âu là vì Lucy mặc một chiếc áo y hệt như thế và nếu chẳng may, cảnh sát nhúng tay vào vụ này, họ chỉ kết luận là... Tóm lại, như tôi đã nói, bà Henderson có nhìn thấy bóng một phụ nữ mà người đó có thể là Lucy hay Edith. Một lần nữa, bà không xem chuyện đó là quan trọng, nếu như đó không phải là một cảnh tượng kỳ dị đối với bà. Bà quay trở lại bên máy vô tuyến và nghe buổi phát thanh. Bà không thể gõ cửa phòng và hỏi: Có phải bà Despard đó không? như thế chẳng khác gì chứng tỏ bà nhìn lén vào phòng. Tuy vậy, bà vẫn thấy không an tâm. Vì thế, khoảng mười lăm phút sau, khi chương trình tạm ngưng để phát đi một bản tin quảng cáo, lại một lần nữa, bà bước đến cửa và nhìn vào khấc bên phải.
Người phụ nữ ăn mặc tựa bà hầu tước de Brinvillỉers di chuyển, nhưng chỉ vài phân thôi, về phía chiếc giường, rồi lại hoàn toàn bất động. Như thể là bà đã nhích từ từ, khiến người đối thoại không hề hay biết. Dầu sao, bà cũng hơi nghiêng về phía phải và để lộ bàn tay ra. Bàn tay đó cầm cái tách bằng bạc, y hệt như cái tách mà tôi tìm thấy trong tủ. Bà Henderson nghĩ rằng, vào lúc đó trên khuôn mặt của bác tôi không còn vẻ khiếp sợ nữa - điều này làm bà an tâm - nhưng, nó như thế nào ấy, chẳng biểu lộ một điều gì.
Vào lúc này, bà Henderson bỗng thấy muốn ho và không thể nào dừng được. Bà vội vã rời xa cánh cửa, bước ra giữa hàng ba và cố ho thật nhỏ. Nhưng khi bà quay trở lại chỗ cũ thì người phụ nữ đó đã biến mất.
Bác Miles vẫn còn ngồi đó, tựa đầu trên thành giường. Bàn tay trái của ông giữ cái tách trong khi ông đưa cánh tay phải lên che mắt, như thể không muốn nhìn nó.
Bà Henderson hết hồn và cố nhìn rõ hơn nhưng cái khấc lại quá nhỏ. Vì thế bà vội vã quay sang bên cánh trái...
Như tôi có nói, ở bức tường đối diện, nơi có hai cửa sổ, dạo xưa có một cửa ra vào mà cách đây hai trăm năm được bít kín và lót gỗ, nhưng nay người ta vẫn còn có thể trông thấy khung cửa. Cửa ra vào nằm giữa hai cánh cửa sổ và dẫn về một cánh của ngôi nhà bị... phá bỏ (Mark ngập ngừng) từ dạo cửa bị xây kín. Để cho hợp lý tôi phải nói rằng hẳn có một cửa ra vào bí mật ở nơi đó, mặc dầu tôi không hiểu nó được dùng để làm gì cũng như làm sao để mở nó, và vẫn yên trí rằng đó chỉ là một cái cửa đã bị xây bít.
Bà Henderson quả quyết rằng bà không thể nhầm lẫn và tin chắc vào những điều mà bà trông thấy: Bức tranh của Greuze treo ở ngay cánh cửa bị bịt kín, những đồ vật nằm đây đó giữa bức tranh và chiếc ghế cổ, trong số này bà để ý thấy những bộ quần áo của ông bác được sắp xếp cẩn thận... Nhưng cái cửa kỳ dị đó mở ra và người đàn bà với trang phục của nữ hầu tước de Brinvilliers đi ra bằng lối đó.
Cánh cửa mở vào phía bên trong và bức họa của Greuze cũng chuyển dịch theo. Thành cửa chạm vào lưng tựa của chiếc ghế cổ trong khi người đàn bà đi ra khỏi phòng cho đến lúc này, sự bất động của người phụ nữ làm bà Henderson khiếp đảm nhưng, khi nhìn bà ta đi - hay đúng hơn là lướt đi - bà vẫn không hoàn hồn, trái lại là đằng khác. Tôi biết khá rõ về sự khiếp đảm của bà. Tôi có hỏi bà về cái cửa, chẳng hạn hỏi bà có thấy cái đấm của cửa hay một cái nút nào ở đó không. Đây là điều quan trọng, nếu quả thật có một cánh cửa bị che giấu, với một lò xo bí mật nằm ở đâu đó. Nhưng bà Henderson không hề nhớ gì. Dẫu sao chăng nữa, cánh cửa đóng lại và bà không thể nhìn được khuôn mặt của người phụ nữ đó. Tất cả những điều mà bà Henderson có thể thuật lại với tôi là, một giây sau đó, bà trông thấy lại bức tường quen thuộc, như dưới tác dụng của một chiếc đũa thần.
Bà Henderson quay lại ngồi bên máy vô tuyến, nhưng một điều đáng ghi nhớ là bà tắt máy ngay khi chương trình kết thúc và cố trấn tĩnh lại. Một lúc sau, bà đứng dậy và đến gõ vào khung cửa kính: “Tôi nghe xong đài. Ông có cần gì không?”. Và bác Miles từ tốn trả lời, không chút giận dữ: “Cám ơn, tôi không cần gì. Chắc bà mệt lắm rồi, thôi hãy ngủ đi”. Rồi lấy hết can đảm, bà hỏi: “Bác đang tiếp ai thế? Hình như tôi nghe có tiếng nói”. Bác Miles bật cười trả lời: "Bà mơ rồi đấy, chẳng có ai ở đây cả. Hãy đi ngủ đi!" Nhưng lúc đó, bà Henderson có cảm tưởng rằng giọng nói của ông run rẩy.
Cuối cùng, bà sợ, không dám nấn ná lâu hơn trong ngôi nhà và vội vã quay trở lại đây. Phần kế tiếp, như các bạn đã biết, là vào lúc hai giờ rưỡi đêm, chúng tôi phát hiện bác Miles đang hấp hối, cái tách bằng bạc nằm ở trong tủ, v.v... Sáng hôm sau, bà Henderson đến gặp tôi, người vẫn còn sững sờ và kể lại cho tôi câu chuyện với yêu cầu được giữ kín. Bà chẳng biết phải nghĩ sao khi nghe nói về bộ đồ mà Lucy đã mặc vào tối hôm đó. Tóm lại, các bạn phải nhớ rằng bà ta không hề biết là ông bác tôi bị đầu độc.
Như tôi nói với các bạn, có thể có một cửa ra vào bí mật ở trong bức tường, nhưng trong trường hợp này, cửa này phải ăn thông với một ngõ ngách xây chìm, bởi vì nó được đặt ở chính giữa hai cửa sổ và căn nhà bị phá bỏ mà dạo trước cái cửa này đã nối liền. Part, đây là toàn bộ vấn đề mà tôi cố trình bày với anh một cách thật giản dị.
- Đó chính là điều mà nhà tôi kể, Henderson nói. À! bà ấy cứ nhai đi nhai lại mãi cái chuyện đó suốt trong đêm canh xác bác Miles. Nói miết làm chính tôi cũng phải thấy điều này điều nọ!
- Ted, Mark đột ngột hỏi, tại sao anh lại trầm tĩnh và bình thản đến thế? Ngoại trừ bạn, mọi người ở đây đều nêu lên những ý kiến của mình. Bạn nghĩ sao về những chuyện như thế?
Stevens sực nhớ là chàng phải tỏ vẻ quan tâm và nêu lên những giả thuyết, dẫu chỉ để có được một tin tức cần thiết cho chàng mà những người này không hề hay biết. Chàng tìm cái túi đựng thuốc lá và mân mê chiếc ống điếu:
- Bởi vì anh đã hỏi tôi như thế, thì đây là ý kiến của tôi. Chúng ta hãy xem xét điều mà Partington gọi là những tình huống có thể xảy ra. Anh có thể chấp nhận việc Lucy bị kết tội, như trường hợp mà công an họ sẽ không bỏ qua? Anh hãy hiểu cho tôi, tôi không thể tin rằng Lucy can tội cũng như tôi không thể tin về sự phạm pháp của... Marie, chẳng hạn!
Ted bật cười nho nhỏ và Mark gật gù như thể sự so sánh này làm vơi đi nỗi âu lo trong đầu óc của anh.
- Vâng, vâng, hãy nêu lên chứng cớ buộc tội.
- Được. Trước tiên, có một giả thuyết cho rằng Lucy bỏ asenic vào trong cái tách bằng bạc để trao cho ông bác của anh, rồi sau đó nàng rời khỏi phòng bằng cánh cửa bí mật, hay một lối nào đó mà cho đến lúc này chúng ta chưa phát hiện được. Rồi đến một giả thuyết khác, trong đó có người giả dạng là Lucy, cũng mặc bộ đồ kỳ dị đó cùng lúc với nàng. Chính giả thuyết này cũng cho thấy rằng những cái khấc nơi tấm màn không phải là do ngẫu nhiên, mà hoàn toàn cố ý. Kẻ sát nhân tiên liệu rằng bà Henderson sẽ lén nhìn vào phòng và sẽ trông thấy bóng của một người đàn bà từ phía sau lưng, và như thế bà Henderson nghĩ rằng bà trông thấy Lucy.
- À! Mark thốt lên. Xem ra hấp dẫn dấy...
- Giả thuyết thứ ba và đồng thời cuối cùng, là chẳng có gì siêu phàm trong câu chuyện này, như mọi người vẫn bám víu vào cái ý nghĩ đó, nhưng phải nói nó làm nổi bật lên cái chiều thứ tư.
- Anh nghĩ thế? Partington nói, buông tay xuống mặt bàn.
- Không, cũng giống như Mark, tôi nhận thấy chúng ta phải xem xét tất cả mọi giả thuyết rồi sau đó sẽ loại bỏ dần. Nói khác đi, chúng ta không nên khước từ một chứng cớ nào, trừ phi điều đó đưa chúng ta đến một kết luận không thể chấp nhận được. Bao lâu mà chúng ta còn có thể có những chứng cớ thật sự, có thể sờ mó được, chúng ta có thể xem như đó là những điều hoàn toàn bình thường và chúng ta sẽ căn cứ theo đó mà suy luận. Chúng ta hãy giả dụ rằng bà Henderson nhìn thấy Lucy (hay Edith hoặc bất cứ một phụ nữ nào mà bạn biết) trao cho bác Miles tách thuốc độc. Sau đó, giả dụ rằng theo bà Henderson thì người phụ nữ trao cái tách ấy là một người chết cách đây hai trăm năm, rồi chúng ta hãy loại bỏ nghi vấn về Lucy cũng như cái chứng cứ không thể tin được sau đó. Chúng ta phải nói rằng: nếu chúng ta chi biết tin vào những chứng cứ thì những chứng cứ này sẽ dắt chúng ta vô chuyện siêu phàm hơn là điều tự nhiên.
Parttngton nhìn anh ta với một vẻ khôi hài nghi ngại:
- Thế này thì chúng ta lao vào lối ngụy biện của các học viện mất? Tốt, hãy tiếp tục đi!
- Nào, chúng ta hãy xem xét giả thuyết thứ nhất, - Steven cắn vào đầu dọc tẩu, nói. Cái ao ước được nói ra những điều chất chứa trong lòng quá mãnh liệt đến nỗi, nếu chàng không đắn đo, chàng biết chàng sẽ nói ra lắm điều. - Theo như giả thuyết này thì Lucy là kẻ phạm pháp. Để bác lại, nàng có một chứng cứ vắng mặt vững chắc. Nàng không hề rời anh trong suốt buổi tối, có phải thế không?
- Vâng, hầu như là thế. Hoặc là, nếu nàng có rời tôi thì cũng để gặp những người khác mà họ có thể chứng nhận sự hiện diện của nàng ở cạnh họ, Mark nhấn giọng quả quyết. Nói khác hơn, nàng không thể vắng mặt mà tôi không hay biết.
- Được. Vậy quí vị có đeo mặt nạ hóa trang không?
- Có chứ. Đó là qui định của cuộc vui, chúng tôi phải làm sao để cho mọi người không nhận ra...
- Đến lúc nào thì quí vị cởi bỏ mặt nạ?
- Vào nửa đêm đúng theo truyền thống.
- Và thuốc độc thì được sử dụng - nếu ta nghĩ rằng đấy là một vụ đầu độc - vào lúc mười một giờ mười lăm, Stevens nói. Thế là người đó phải quay trở lại St. David trong vòng nửa tiếng đồng hồ để kịp thời tháo bỏ mặt nạ. Vậy, nếu là trong một tiểu thuyết trinh thám, nhân viên điều tra sẽ nói: Phải chăng người phụ nữ mà chồng bà cũng như những người tham dự dạ vũ đều trông thấy Lucy Despard? Nếu có hai phụ nữ cùng ăn mặc theo lối bà hầu tước de Brinvilliers và họ thay thế vai trò cho nhau cho đến khi bị lột mặt nạ?
Mark vẫn bình thản:
- Anh có hỏi liệu tôi có thể chấp nhận cảnh Lucy bị buộc tội và theo anh thì chuyện này có thể xảy ra lắm. Nhưng này anh bạn, có thể nào anh tin rằng tôi không thể phân biệt được nhà tôi với một người đàn bà khác, dẫu họ hóa trang hay sao? Và anh nghĩ rằng bạn bè của nàng cũng bị hâm cả sao? Chúng tôi chỉ mang những chiếc mặt nạ đơn giản và mọi người đều không thể lợi dụng lối hóa trang của mình.
- Đúng, tôi cũng tin như thế, Stevens thành thực trả lời, nhưng chỉ vì tôi muốn chứng minh cho anh thấy rằng ta dễ bị thu hút bởi những giả thuyết đơn thuần dựa vào những chứng cứ vật chất. Dẫu sao, Stevens nói tiếp, còn một giải pháp mà chúng ta chưa nghĩ tới...
Điều này chợt nảy ra trong trí chàng và chàng nhận thấy rằng, nếu biết khéo léo, chàng có thể tung hỏa mù và ngăn, không để ai bị qui lỗi.
- Chuyện gì?
- Cũng có thể đây không phải là một án mạng. Người phụ nữ, bậc siêu phàm hay người trần gian đó, có thể chẳng can dự gì trong vụ này, và đơn giản là ông bác của anh qua đời một cách bình thường như bác sĩ đã nói.
Partington đưa tay sờ cằm. Hình như có điều gì đó đang làm ông bận tâm trong khi ông quan sát Stevens. Rồi cau mày, ngẩng đầu và mỉm cười, như thể điều ông đang nghĩ quá ư khôi hài để mà nói ra. Ông nói:
- Tôi vẫn mong như thế và tôi tin rằng mọi người ở đây cũng nghĩ như tôi, nhưng làm sao để giải thích chuyện cái xác biến mất? Dẫu sao, quí vị cũng không thể nào trình bày với cảnh sát rằng chuyện người đàn bà cầm tách asenic chỉ đơn giản là một trò đùa hay là một bóng ma.
- Cảnh sát sẽ không có dịp để hỏi han về chuyện đó! Mark đáp khô khốc. Cứ nói tiếp đi, Ted. Giả thuyết thứ hai: ai là kẻ giả dạng Lucy?
- Thì bạn cứ suy xét đi. Ai có thể hành động như thế chứ?
- Bất cứ ai trong chúng ta, Mark vỗ tay lên bàn nói, nhưng đó cũng chính là điều mà tôi không thể chấp nhận. Thật là điên rồ khi nghĩ rằng Lucy hay Edith hoặc Margaret có thể đóng vai trò đó! Này Part, bạn có thể tin rằng Edith là một kẻ sát nhân?
- Sao lại không? Nàng rời khỏi đời tôi từ mười năm nay và tôi có thể phân tích vấn đề một cách khách quan chứ. Lucy, Edith Margaret hay ngay cả...
- Marie, Mark nói.
Stevens cảm thấy khó chịu khi bắt gặp ánh mắt của Partington, mặc dầu ông ta chỉ vô tình nêu lên những cái tên đó.
- Vâng, tôi không nhớ hết tên của họ, vị bác sĩ nhẹ nhàng nói. Trên quan điểm khoa học thì bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể nhúng tay vào tội ác, và đó chính là điều mà tôi muốn nói.
- Về phần tôi, Mark chậm rãi nói như thể chàng đang quan tâm đến một điều gì khác hơn là vấn đề đang tranh luận, tôi có thể dễ tin vào một lối giải thích siêu phàm hơn là nghĩ rằng có kẻ trong chúng ta là tên sát nhân.
- Vâng, Stevens đáp, bây giờ chúng ta cũng nên xem xét tới giải pháp thứ ba, mặc dầu chúng ta không tin như thế. Chúng ta hãy giả thử rằng những người - không - chết có một liên quan nào đó trong vụ này, rồi chúng ta hãy suy luận như trong hai giả thuyết trước xem sao...
- Tại sao, Mark hỏi, anh lại nói về những người “không chết”?
Stevens nhìn bạn mình. Chàng buột miệng nói ra điều đó, mặc dầu nghĩ rằng mình có thể kiểm soát lời ăn tiếng nói, và đây không phải là cái chữ mà người ta thường dùng. Chàng bỗng nhớ đến tập bản thảo của Cross và bài viết “Vụ án của người tình không - chết”. Phải chăng đây là một hồi ức về bài đọc đó?
- Tôi muốn hỏi anh điều đó, Mark nói, bởi vì tôi chưa từng nghe ai sử dụng một từ ngữ như thế. Thường thì người ta nói “ma”, “hồn về”, “yêu quái” hay ngay cả “ma cà rồng”, nhưng riêng từ “những người-không-chết”! Vâng, tôi chỉ biết có một người...
- Ai thế?
- Chính bác Miles, mới lạ chứ. Điều đó xảy đến trong một buổi trò chuyện giữa tôi và Welden, cách đây hai năm. Bạn còn nhớ Welden ở đại học chứ? Tốt, vậy thì, vào một buổi sáng thứ bảy, khi chúng tôi đang ngồi trong vườn và câu chuyện xoay quanh vấn đề ma quỉ. Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó Welden đang liệt kê những loại hồn ma khác nhau. Lúc này, bác Miles đến bên chúng tôi, vẻ mặt của ông xa vắng hơn bao giờ, và ông lắng nghe câu chuyện một lúc rồi nhận xét... Điều này xảy ra từ lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ mãi bởi vì đó là lời phát biểu của bác Miles, người mà ta phải nói rằng rất ít khi chịu đọc sách. Bác tôi đã nói thế này: Còn một hạng nữa mà các cháu đã quên, đó là “những người-không-chết”. Tôi phản đối: Nhưng thưa bác, đó chính là trường hợp của những ai đang sống. Welden đang sống, cháu cũng thế, nhưng chúng cháu không thể nghĩ rằng chúng cháu là hạng người-không-chết. Bác Miles nhìn tôi với vẻ mơ hồ rồi lẩm bẩm: Có lẽ cháu lầm rồi, nói xong, ông bỏ đi. Welden nghĩ rằng đó là chứng lẩm cẩm của người già cả và quay sang nóỉ chuyện khác. Bạn vừa làm tôi sực nhớ điều đó. Thật ra cái từ đó có nghĩa là gì? Bạn tìm thấy nó từ đâu thế?
- Ồ! tôi được đọc trong một cuốn sách, Stevens hững hờ nói, nhưng chúng ta chớ nên so đo từng chữ. Hãy gọi là ma quỉ, nếu anh thích thế. Theo như anh biết, thì ngôi nhà này có khi nào xảy ra chuyện quỉ ma?
- Chưa bao giờ. Hẳn nhiên, tôi có những ý kiến riêng tư về những sự việc xảy ra trong ngôi nhà này, nhưng Part sẽ nói với anh rằng chỉ vì tôi nhìn thấy tội ác ở khắp nơi, ngay cả trong chứng đau bụng vì không tiêu hóa nổi một quả táo chưa chín!
- Xem nào, anh có nói với tôi rằng dòng họ của anh có quan hệ với nữ hầu tước de Brinvilliers? Anh có nhắc đến một bức chân dung bị hư hỏng được xem như của bà de Brinvilliers mà Edith thích gọi là bà de Montespan khi nàng bắt chước cái kiểu áo ở đó. Bà Henderson thì lại tránh nhắc đến tên người đàn bà này. Vậy nữ hầu tước có liên hệ gì với quí vị? Phải chăng bà chúa thuốc độc ở thế kỷ XVII này vô tình ám hại một người trong dòng họ Desprez?
- Không phải thế, Mark nói. Chúng tôi có những quan hệ quan trọng hơn nhiều. Một người trong dòng họ Desprez bắt giữ bà ấy.
- Bắt giữ?
- Vâng, bà de Brinvilliers trốn khỏi thành phố Paris. Vì bị truy nã, bà ẩn nấp trong một tu viện ở Liège. Bao lâu mà bà ta còn ở trong dòng nữ tu đó, thì người ta không thể làm gì được bà. Nhưng gã Desprez quỉ quyệt, đại diện cho nhà cầm quyền Pháp, tìm ra một phương kế. Đây là một gã thanh niên đẹp trai và Marie de Brinvilliers (như bạn xem trong sách) không sao cưỡng nổi trước vẻ thu hút của một người đàn ông. Để xâm nhập vào tu viện, Desprez cải trang thành một tu sĩ và người đàn bà này đã say đắm khi trông thấy gã. Gã gợi ý mời bà ra khỏi tu viện để cùng nhau dạo ven sông. Bà vội vã ưng thuận, nhưng diễn tiến của câu chuyện không như bà mong đợi, Desprèz huýt sáo và liền đó cảnh sát ập đến. Vài giờ sau, Marie de Brinvilliers bị áp giải về Paris trong một chiếc xe bít bùng và được canh giữ nghiêm ngặt. Bà bị xử trảm và thiêu xác và năm 1676.
Mark ngưng kể, châm một điếu thuốc và tiếp:
- Desprez là một công dân gương mẫu, bắt giữ một tội phạm xứng với bản án tử, nhưng theo ý tôi, ông cũng đáng khinh như Judas. Cũng chính ông ta là người mà, năm năm sau đó, trồng những gốc cây đầu tiên trong trang viên này. Ông từ trần vào năm 1706, và nhà mồ được xây dựng từ đó.
Với giọng bình thản, Stevens hỏi:
- Ông ấy chết ra sao?
- Một cái chết tự nhiên như người ta được biết. Duy chỉ có một chi tiết lạ lùng là có một người đàn bà mà sau này chẳng ai biết tung tích, hình như xuất hiện tại phòng ông trước khi ông qua đời. Chuyện đó chẳng gây nên một sự dị nghị nào vào thời bấy giờ và, cũng có thể, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
- Và bây giờ, Partington giễu cợt nói, phải chăng anh cho rằng căn phòng của ông ấy cũng chính là nơi mà ông bác của anh từ trần?
- Không, Mark trả lời với vẻ nghiêm trọng, nhưng ông ấy ở bên cánh cửa ăn thông sang phòng bác tôi bằng lối cửa bị xây kín vào năm 1707, sau khi cánh này của ngôi nhà bị hỏa hoạn.
Vào lúc đó, có tiếng khô khốc phát ra từ cánh cửa căn phòng, nơi bốn người đang tụ họp. Nắm cửa xoay tròn và Lucy Despard bước vào.
Khi nghe tiếng cửa, cả bốn người đàn ông đều đứng bật dậy cùng một lúc. Khuôn mặt của Lucy Despard tái xanh và nàng ăn mặc như một người phải ra đi vội vã.
- Thế là họ khai quật hầm mộ rồi! nàng nói. Họ khai quật hầm mộ!
Mark tần ngần không kịp nói. Anh bước về phía vợ và khoác tay trấn tỉnh.
- Này em, không sao cả, mọi việc đều tốt đẹp. Chính các anh đây mở hầm mộ. Chỉ để...
- Mark, hẳn anh biết đây là chuyện hệ trọng. Hãy nói cho em biết, chuyện gì xảy ra thế này. Cảnh sát đâu rồi?
Cả bốn người như chết cứng khi nghe nàng nói thế và người ta không còn nghe thấy một tiếng gì ngoại trừ tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ ở bên trên lò sưởi.
Cuối cùng, Mark hỏi:
- Cảnh sát? Cảnh sát nào? Em muốn nói gì?
Lucy phân trần:
- Chúng em phải quay trở về đây ngay. May mà kịp chuyến tàu cuối. Chốc nữa, chị Edith có mặt ở đây... Mark, thế này nghĩa là sao? Này, anh đọc đi.
Nàng rút ra từ sắc tay một bức điện tín và trao cho Despard. Anh ta, sau khi liếc qua đôi lần, bắt đầu đọc lớn:
Gởi bà E. R. Leverton, 31, East 64 th. St., New York, nhờ chuyển tới bà Mark Despard. PHÁT HIỆN LIÊN QUAN MILES DESPARD đề nghị trở về NGAY. Brennan, sở cảnh sát thành phố Philadelphia.