Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ucas! Lucas! – Tôi nhảy khỏi ghế và quỳ xuống cạnh thân hình đang run bần bật của Lucas.
Tôi kêu lên:
— Cứu với! Có ai cứu với!
Tôi nắm lấy vai Lucas, cố giữ cho người nó khỏi nảy lên.
Nhưng không ăn thua. Tôi càng nắm chặt Lucas thì cả người nó càng vặn vẹo đi.
Kevin kêu lên:
— Cái đồ điên nhà cậu!
Tôi hét lên:
— Đừng có gọi cậu ấy là điên! Không thấy cậu ấy bị đau à?
— Cậu ấy! – Nó chỉ vào tôi và phá lên cười.
Lucas cũng bắt đầu cười.
Tay tôi buông thõng khỏi vai Lucas.
— Rất buồn cười! – Tôi nói và ngồi xuống ghế mình. – Các cậu là đồ ngốc.
Tôi nhìn quanh lớp. Tất cả đang khúc khích cười.
Lucas nói:
— A, thôi nào. Kevin kể cho tớ nghe chuyện điện giật. Thôi vui lên đi. Đùa ấy mà. Thừa nhận đi, cũng vui đấy chứ?
Tôi không thể tin được điều đó. Tôi thật sự nghĩ mình đã làm cho Lucas bị điện giật. Tôi cho là cũng khá buồn cười. Thậm chí tôi còn cố cười lên một tí khi nghĩ lại chuyện đó. Và bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn.
Rồi đến giờ ăn trưa.
Và mọi việc lại trở nên tồi tệ hơn.
Tồi tệ hơn nhiều.
Chuông báo ăn trưa vừa vang lên, tất cả học sinh nhét sách vào ngăn bàn và chạy ùa đến phòng ăn. Mặc dù không ăn sáng nhưng tôi không thấy đói lắm. Tôi còn đủng đỉnh cất các thứ đi đã.
Kevin đứng ở cửa lớp gọi:
— Đi thôi, Sam. Nhanh lên. Tớ không thích bị kẹt ở cuối hàng và sẽ hết khoai tây chiên đấy.
Kevin rất thích khoai tây chiên. Ngày nào nó cũng ăn ba túi khoai tây chiên trong bữa trưa.
Tôi đáp:
— Đi trước đi! Tớ chưa đói lắm.
Kevin kêu lên:
— Vẫn còn giận tớ kia à? Đúng không? Tại vì trò điện giật chứ gì?
— Không. – Tôi nói cho nó yên tâm. – Chỉ vì tớ không đói lắm. Đi trước đi, đừng chờ tớ.
Kevin nhún vai. Tôi nhìn nó đi về phía nhà ăn.
Cô Munson thò đầu vào lớp:
— Sam à? Con vẫn khỏe đấy chứ, Sam?
Cô Munson là cô giáo dạy vẽ mới của trường Shadyside. Trước kia cô dạy vẽ ở trường ABC Shadyside. Đó là trường dành cho bọn trẻ con mới tập đi.
Bài tập vẽ đầu tiên của chúng tôi năm nay là vẽ lá cờ Mỹ – dùng bút sáp. Tôi đoán là cô Munson chưa dạy ở một trường tiểu học nào bao giờ.
Cô Munson hỏi:
— Hôm nay con không đi ăn trưa à?
Tôi đáp:
— Con không đói lắm ạ.
Cô hỏi:
— Con không bị ốm đấy chứ?
— Không ạ, con chỉ không cảm thấy đói lắm thôi. – Tôi nhắc lại.
Cô hỏi:
— Con có chắc không?
Tôi gật đầu.
Cô nói:
— Thế thì tốt. Cô cần con giúp một tay. Đi theo cô!
Tôi đi theo cô Munson ra hành lang, ở đấy cô đã dán một cái biểu ngữ lớn trên tường. TRƯỜNG TIỂU HỌC SHADYSIDE CHÀO MÙA THU! Hàng chữ được viết bằng chữ in cỡ lớn.
Cô Munson chỉ vào một tập lá màu để trên sàn:
— Cô đã cắt tất cả những cái lá bằng giấy này. Nhưng cô không có thì giờ để dán lên. Con dán có giỏi không?
Tôi đáp:
— Chắc là có ạ.
— Tuyệttttt! – Cô Munson ngân nga và đưa cho tôi một cái chổi lông và một lọ sốt may dô nê lớn đựng đầy hồ. – Nếu con cần gặp cô thì cô ngồi ở trong phòng vẽ, dắt mũ cho những người hành hương trong ngày Lễ Tạ ơn. Con sẽ rất đẹp trong chiếc mũ dành cho người hành hương đây.
Trong khi cô Munson đi dọc hành lang, tôi mở nắp lọ hồ ra. Tôi nhúng chiếc chổi lông vào lọ và quét một lớp hồ vào mặt sau chiếc lá.
Tôi dán chiếc lá lên băng giấy. Tôi giữ nó mấy giây, rồi bước lùi lại. Hây, trông đẹp quá!
Tôi lại phết hồ lên mặt sau một chiếc lá vàng. Mùi hồ xộc vào mũi tôi. Phải nói thật với các bạn là mùi không được thơm lắm. Nó hôi hôi, bạn biết đấy, và chua chua mùi hồ.
Nhưng tôi phải nếm thử xem.
Tôi đưa cây chổi lông lên miệng.
Ăn hồ ư? Mày làm sao thế?
Tôi bỏ vội cái chổi vào lọ hồ.
Tôi hít vào một hơi, và lại ngửi thấy mùi hồ.
Tôi nhìn xuống lọ hồ.
Chỉ nếm một tí thôi, tôi nghĩ. Tôi chỉ nếm một tí thôi mà.
Tôi nhấc cái chổi lên khỏi lọ hồ.
Trời ơi, khoan đã nào! – Tôi tự ra lệnh cho mình – Mày đang làm gì vậy?
Ý tôi là nếu sắp chết đói thì may ra tôi cũng có thể ăn hồ. Cũng có thể. Nhưng phải là khi tôi đã đói lắm rồi kia.
Tôi dán chiếc lá vàng lên băng giấy. Rồi cầm một chiếc lá nữa trong tệp lá và phết hồ vào mặt sau của nó.
Tôi dán được khá nhiều chiếc lá nữa. Tôi ngắm nghía cái băng giấy. Đẹp ra phết. Đẹp thật sự đấy.
Tôi nhìn ngược nhìn xuôi hành lang để xem có ai tới ngắm nghía công trình của mình không.
Không có ai cả.
Hừm, không thấy bóng ai.
Tôi bốc một nắm hồ trong lọ và nhét vào miệng.
Tôi nuốt chửng.
Vị kinh kinh.
Nhưng tôi vẫn nuốt.
Tôi lại vốc một vốc nữa, to hơn vốc lúc nãy, và lại nuốt chửng.
Cứ thế vốc và nuốt chửng. Vốc và nuốt chửng.
Tôi nuốt chửng hàng vốc hồ. Nhét hết vốc nọ đến vốc kia đầy mồm.
Rồi liếm sạch các ngón tay.
Tôi nhét đầy mồm hết vốc này đến vốc khác.
Hồ dính đầy răng và trào ra hai bên mép.
Nhưng tôi không thể nào thôi không nhét hồ vào mồm.
Cho đến khi tôi nghe thấy có tiếng người đứng đằng sau gào lên:
— SAM! CẬU ĐANG ĂN CÁI GÌ THẾ KIA?
Cái Máy Ăn Cái Máy Ăn - R.l.stine Cái Máy Ăn