Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Chương 8: Những Tháng Ngày Suy Sụp Trong Ký Ức
T
ôi còn chịu đựng được đến bây giờ là bởi tận sâu trong tâm hồn vẫn còn một sợi dây đàn đang rung lên.
Nỗi cô đơn bị bỏ lại một mình nơi tất cả mọi người đã rời đi như dính chặt vào bầu không khí ẩm ướt. Tôi tin rằng dù Đông Âu có tan rã chăng nữa thì phong trào công nhân sẽ vẫn tiếp tục diễn ra.
Không nên ngồi lì trong nỗi cô đơn của chính mình, cần nỗ lực hơn nữa để mang đến cho những người còn đang đau khổ hơn mình kia dù chỉ là một cung đàn.
Đôi khi chính những suy nghĩ này lại đưa tôi vào một nỗi cô đơn khác.
Mưa rất to mà anh Geon Seop vẫn chưa về.
Đã là ngày thứ tư không có chút tin tức nào của anh ấy.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
tháng 8 năm 1992.
Những cơn gió lạnh ập vào mặt khiến đầu mũi cũng thấy lạnh buốt.
Từ tối nay trời bắt đầu trở lạnh. Anh đứng trước một chiếc xe kéo chất đầy quýt. Có vẻ chưa vào chính vụ nên ngoài vỏ quýt vẫn còn nhiều mảng xanh xanh. Hẳn khi sắc xanh bị xóa khỏi màu quýt tràn ngập hai bên đường này thì mùa đông mới thực sự đến. Nói cách khác, vỏ quýt còn xanh chính là dấu hiệu cho thấy mùa thu vẫn còn lưu luyến quanh đây.
Anh nhận túi quýt từ người đàn ông trung niên mặc áo khoác lông ngỗng. Người đàn ông không hỏi han gì chỉ xuýt xoa:
“Quýt ngọt lắm! Ngon lắm!”
Anh rẽ vào một ngõ tối trên đường. Mua lấy một túi quýt hoặc khoai lang và hạt dẻ nướng đã bắt đầu được bán, những người đàn ông dựng đứng cổ áo, rẽ vào con ngõ. Không khí trong ngõ nồng nặc toàn mùi rượu từ những người đàn ông rủ nhau đi uống sau giờ làm. Miệng họ thỉnh thoảng lại phả ra từng đợt khói trắng. Vẫn còn một vài cây xanh chưa rụng hết lá, đung qua đưa lại trong cơn gió lạnh mùa thu, trông đến yếu ớt thê lương. Anh nhổ nước bọt xuống vệ đường và nhìn lên ngôi nhà ba tầng mái ngói đỏ.
Lần đầu tiên anh đến nơi này gặp Yeo Kyeong là một ngày mùa xuân ấm áp. Bên tường, cây mộc liên cao vượt mái nhà nở hoa trắng muốt, còn anh đứng ở ven đường, cảm tưởng như nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập rộn lên trong lồng ngực. Đã lâu lắm rồi, anh mới cảm thấy vui như thế, cũng lâu lắm rồi mới có cảm giác hạnh phúc và phập phồng hy vọng mỗi khi đến thăm ai đó. Chính vì thế, cảm giác rung động ấy mới là ký ức đáng trân trọng và thần kỳ nhất. Ngày hôm ấy, Yeo Kyeong mặc áo khoác len trắng kết hợp cùng váy xòe cốt tông trắng, bước lại phía anh như một thiên thần tuyết.
Anh chầm chậm bước từng bước lên cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai. Giống như con cá lần ngược lại vết tích của ký ức, trái tim anh đập mạnh liên hồi. Lên đến tầng ba anh liền trông thấy cánh cửa gỗ treo tấm biển “Phòng vẽ Yeo Myeong”. Ánh đèn huỳnh quang trắng hắt ra qua khe cửa. Anh hơi lưỡng lự rồi đẩy cửa bước vào. Các học sinh đã về hết nên phòng vẽ yên lặng như tờ, chỉ có một cô gái đang cúi đầu dọn dẹp các dụng cụ vẽ trong một góc phòng. Là cô gái cùng Yeo Kyeong vận hành phòng vẽ này.
“Ôi, anh đến có việc gì vậy ạ?”
Cô gái với mái tóc dài uốn xoăn cột lên, vừa chỉnh trang lại chiếc áo ca đi gan màu nâu sẫm vừa e dè hỏi.
“Làm thế nào nhỉ? Giờ Yeo Kyeong không có ở đây.”
Anh biết Yeo Kyeong không có ở đây. Ngay khi bước vào phòng vẽ rộng hơn bốn mươi mét vuông này anh đã cảm thấy thế.
Cô gái lưỡng lự giây lát rồi kéo ghế tới trước mặt anh.
“Anh ngồi đây một lát. Em đi pha trà.”
Một thoáng bối rối sượt qua trước mắt anh.
“Cô ấy… Đi đâu rồi?”
“Ờm… Nói thế nào nhỉ… Mấy hôm trước Yeo Kyeong đến bảo rằng muốn đi đổi gió, rồi lái xe đi mất.”
“Vậy à.”
Anh rút một điếu thuốc lá trong túi áo khoác ra đưa lên miệng. Cô gái vẫn vặn vẹo hai bàn tay vẻ như rất khó xử. Phải đến lúc này anh mới nhớ ra cần đưa cho cô túi quýt mua khi nãy.
“Em cầm cái này đi!”
Cô gái lại thoáng lưỡng lự, đưa tay nhận lấy túi quýt của anh rồi nói:
“Không phải là mang đến cho em, không biết em nhận có được không ạ?”
Cô khẽ cười, tiếp lời:
“Anh ngồi đi ạ. Dù sao cũng đã đến rồi, phải uống một chén trà chứ. Chỗ bọn em có trà mộc qua.”
Rồi cô đẩy cánh cửa nhỏ đi vào trong. Anh ngậm điếu thuốc lá, nhìn quanh căn phòng thoang thoảng mùi dầu thông. Bệ cửa sổ với một hàng những bức tượng thạch cao trắng điêu khắc gương mặt người phương Tây tuyệt đẹp, khung, giá vẽ và cả những cuộn giấy vẽ chất đống. Đứng từ cửa có thể trông thấy một đôi dép lê đính bông hoa đỏ trên quai ở phía xa xa. Đó có phải dép của Yeo Kyeong không nhỉ, anh rít một hơi thuốc. Xem ra đã lâu lắm rồi mình mới ghé lại đây.
“Anh ngồi đi ạ, hơi lộn xộn một chút nhưng mà…”
Cô gái pha xong trà mộc qua đi ra, đưa cho anh một cái ghế gỗ. Anh ngồi đối diện cô và nhận lấy cốc trà. Cả trong chiếc giỏ ở góc phòng vẽ đặt tấm bảng cũng chứa đầy mộc qua.
“Thơm quá.”
Anh nhấp một ngụm trà, nói.
“Vâng. Anh uống nhiều chút đi ạ. Yeo Kyeong hôm trước đi chợ Gyeongdong lúc sớm tinh mơ đã mua một giỏ mang về. Nhưng, hai người đang cãi nhau à?”
Anh đang định nhấp thêm ngụm trà nóng thì cô gái bỗng hỏi. Thấy anh nhìn cốc trà, vẻ buồn bã, cô lại vội vàng cười pha trò.
“Yeo Kyeong có lúc cũng cứng đầu, nhưng không giận lâu đâu. Chắc là đi Hangyeryeong thôi. Hay để em tìm cho anh số điện thoại ở đó nhé.”
Cô gái này là bạn học với Yeo Kyeong, anh đã gặp mấy lần, lần nào cô cũng rất điềm đạm nên luôn cảm thấy cô như lớn hơn Yeo Kyeong một hai tuổi vậy. Anh tránh ánh mắt bình tĩnh của cô, cào cào mái tóc lạnh băng.
“Thôi, không cần đâu.”
Hai người cũng chẳng có chuyện gì để nói, chỉ ngồi đối diện nhau uống trà, vị trà mộc qua quá nồng còn nước thì quá nóng. Nhưng cô gái đã mất công pha trà, không thể chỉ nhấp mấy ngụm rồi bỏ đấy đi luôn, nên anh rất lúng túng. Như để phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng, cô gái ho khẽ mấy tiếng.
“Phòng vẽ làm ăn được không?”
“Được chứ ạ. Yeo Kyeong làm tốt mà.”
Cuộc đối thoại lại đứt đoạn. Anh vội uống nốt chỗ trà trong cốc. Cổ họng nóng ran nhưng anh cố không để lộ ra, ngậm ngụm trà trong miệng rồi từ từ nuốt xuống. Anh đứng lên.
“Khi nào Yeo Kyeong về em sẽ bảo cô ấy liên lạc với anh.”
Cô gái nói rành rọt.
Anh quay lưng và rời khỏi phòng vẽ. Lúc ra khỏi phòng, đập vào mắt anh là một bức phác thảo ai đó đang vẽ dở trên toan. Hình như là gương mặt một phụ nữ đang đứng, tay cầm chậu hoa. Anh bỗng bị thu hút, muốn quay lại xem thêm bức phác họa nhưng sợ cô gái ở phòng vẽ thấy ngại, đành cứ thế đi ra.
Yeo Kyeong đã không liên lạc suốt một tuần nay. Anh muốn chờ cô hạ hỏa, chờ cô bớt giận nên cũng không gọi điện thoại. Sở dĩ anh đường đột đến tìm cô thế này, muốn cho cô một sự bất ngờ là vì anh vốn không xem nặng chuyện kia. Yeo Kyeong là cô gái dễ giận dễ quên mà. Anh cứ ngỡ chỉ cần đến tìm cô, sau đó cùng nhau ra ngoài làm mấy cốc rượu sô chu, cả hai dốc bầu tâm sự rồi mọi chuyện sẽ nhanh chóng trở về như cũ, nhưng hóa ra anh đã lầm. Từ trước đến nay Yeo Kyeong chưa bao giờ bỏ phòng tranh đi biệt như vậy. Điều đó khiến anh lầm tưởng rằng lúc nào cô cũng sẽ ở đó. Giá biết trước cô sẽ bỏ đi thế này thì anh đã sớm gọi điện thoại. Anh đã sai lầm khi cho rằng Yeo Kyeong sẽ luôn đứng một chỗ chờ mình nên mới lần lữa đến bây giờ.
Anh dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc đang hút trong miệng, ném vào thùng rác và bước ra đường. Trong một góc con ngõ, ánh đèn sáng hắt ra từ các quán hàng rong ven đường. Bước chân anh dừng lại trước một quán có tên “Ngôi nhà hoàng hôn”. Ánh đèn trắng xanh bên trong in rõ trên tấm vách ni lông bóng những đôi nam nữ đang ngồi cạnh nhau. Mùi lươn nướng dậy lên trong không khí, con ngõ nhỏ càng lúc càng thưa thớt người qua lại, chỉ nghe thấy tiếng gió lùa qua những tấm vách ni lông phần phật. Thỉnh thoảng anh đến tìm Yeo Kyeong ở phòng vẽ lúc tối muộn, hai người thường ra đây gọi món canh sò và cùng uống rượu sô chu. Bà chủ quán béo tốt da ngăm đen phụ trách phục vụ khách, còn ông chồng gầy gò đảm nhiệm vai trò nấu nướng, thật là một gia đình hòa thuận.
Anh và cô bước vào ngồi xuống ghế, khiến chiếc ghế gỗ kêu lên cót két. Bà chủ quán tươi cười chào hỏi họ như khách quen:
“Canh sò và rượu sô chu đúng không?”
Ngày ấy, khi anh và Yeo Kyeong ngồi đây ăn canh sò uống rượu sô chu, liệu cũng có một người đàn ông cô đơn đi dọc con ngõ như anh bây giờ hay không, và bóng hai người cũng in trên những tấm bạt ni lông như vậy chứ.
Vừa vào nhà anh đã bước ngay đến bên chiếc điện thoại bàn. Trên màn hình, ngoài đồng hồ hiển thị mười một giờ mười phút ra, không còn thông báo gì khác. Không hề có cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn quanh căn phòng một lượt như thể mình chỉ là khách du lịch vào nghỉ trọ. Không gian quá yên tĩnh. Căn phòng suốt ngày nay không có lấy một tiếng chuông điện thoại, luôn chìm trong sự im lặng nặng nề và đáng sợ như vậy. Myeong Woo đi vào bếp, bật máy pha cà phê lên sau đó cởi áo khoác ném lên giường và nặng nề thả mình xuống ghế xô pha.
Lần đầu lên Seoul, sau khi lắp xong điện thoại bàn mã vùng Seoul, anh đã gọi cho em gái Myeong Hee và bố mẹ ở thành phố J. Ngoài họ ra, anh không còn ai để gọi điện nữa. Đương nhiên anh cũng không nhận được điện thoại từ ai ngoài họ. Vậy mà thỉnh thoảng chuông điện thoại nhà cũng reo. Khi anh đang đun nước nấu mì, lúc tìm sách trên giá, tiếng chuông điện thoại vang lên như một sự ngẫu nhiên. Anh đến gần đỉện thoại, đợi chuông đổ thêm mấy tiếng nữa mới chậm rãi đặt tay lên ống nghe. Nhưng anh cũng chẳng vội bắt lời, anh thường chờ đợi. Anh muốn đoán xem người gọi đến là ai. A, hay là người ta gọi nhầm. Anh đang mong đợi ai gọi nhầm đây. Ngoài gia đình ra anh không hề cho ai số điện thoại nhà, nên thực ra đa số các cuộc gọi đến đều là gọi nhầm. Có vẻ số điện thoại này trước đây thuộc về một học viện nào đó, anh thường phải nghe thấy tiếng trẻ con và tiếng phụ huynh ở đầu dây bên kia.
— Đó có phải là Học viện Soksem không ạ?
— Không phải, chị gọi nhầm máy rồi.
— Đó là Học viện Soksem phải không?
— Không phải, đây là nhà riêng ạ.
— Rõ ràng đây là số của Học viện Soksem mà.
— Không phải ạ.
— Học viện Soksem phải không?
— Không phải, không phải. Tôi đã bảo không phải cơ mà.
Bất kỳ ai cũng có thể gọi nhầm điện thoại. Anh cũng vậy thôi. Có lần vào buổi sáng một hôm nào đó, anh đã gọi điện đến một quán ăn Trung Quốc. Bởi vì số điện thoại đó được dán ngay trên tường bếp. Hình như đêm hôm trước anh đã thức trắng nên cứ nghĩ giờ đang là buổi chiều. Một cô gái giọng vẫn còn ngái ngủ bắt máy.
— A lô. A lô…
— A lô. Tôi gọi từ căn hộ trong khu chung cư Donggu. Cho tôi hai suất mì đen…
— Bây giờ là mấy giờ hả? Chúng tôi không bán hàng giờ này.
Điện thoại bị ngắt đột ngột. Anh quay ra nhìn đồng hồ. Lúc đó mới là bảy giờ ba mươi phút sáng. Mắt dần díp lại, anh định chui vào ổ chăn ngủ tiếp, nhưng tự nhiên ngã sấp mặt, khi đó không nhớ anh có khóc không nhỉ.
Anh đứng dậy định thay quần áo. Bộ đồ thể thao, treo ở đầu giường, nhưng không hiểu sao anh lại bất giác nhìn ra sau. Cảm giác như có ai đó đang ở bên cạnh nhìn mình. Ngoài bàn làm việc trống không và căn phòng bếp với những đồ dùng sinh hoạt tối thiểu thì ở đây chẳng có gì. Anh thay sang chiếc quần thể thao màu đen. Đang định nhặt bộ đồ vừa cởi ra vứt trên giường đem treo thì bóng dáng Eun Rim lại hiện lên trong đầu anh. Cô từng dùng hai tay xoa xoa lên phần giường mà Myeong Ji vừa nằm trước đó. Sau khi cô đi khỏi, không hiểu sao hình ảnh đó cứ thường xuyên hiện lên sống động trước mắt anh mỗi khi anh nghĩ về cô. Eun Rim nói rằng mình đến nhà người dì. Sau khi thu dọn đồ đạc vào túi xách, trước lúc rời khỏi nhà anh, cô có để lại cho anh một tin nhắn thoại.
— Em, Eun Rim đây. Nói vào hộp thoại thế này em thấy thế nào ấy. Khó khăn lắm em mới liên lạc được với người trước đây đã hẹn gặp nhau ở Seoul. Và em cũng đã thuê được một căn phòng gần nhà dì em, ở phường Samyang. Em vẫn đang tìm việc. Ôi, nói chuyện với cái máy thế này gượng gạo lắm. Lần sau em sẽ gọi lại nhé…
Vậy đó. Eun Rim đã trốn đi đâu không biết. Từ sau đó cô cũng chưa gọi cho anh lần nào. Cả Yeo Kyeong cũng bỏ đi, Yeon Sook và Myeong Ji cũng đi, tất cả mọi người đều rời bỏ anh, giờ chỉ có mình anh ngồi đây, hai tay đan tréo nhau, ôm lấy gáy.
Khi đó anh mười tuổi thì phải. Nhà anh chuyển đến thành phố J ở phía Nam. Đó là thành phố nổi tiếng với những căn cứ hải quân, với biển và hoa anh đào. Vào một ngày xuân, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, và thành phố bỗng đông nghịt người. Đó cũng là thời điểm các loài hoa xuân đua nhau nở rộ. Như đáp ứng nguyện vọng của những con người đang chen chúc đổ ra đường ngắm hoa kia, chỉ sau một đêm, các loài hoa đều đua nhau khoe sắc như vừa được cây gậy thần của bà tiên chạm vào. Ở trên đời có âm có dương thì việc hoa nở rộ ở nơi này và không nở ở nơi kia cũng là điều dễ hiểu, nhưng anh không thể giải thích tại sao hoa ở đây lại nở đều và đồng loạt như thế. Điều làm anh khó hiểu hơn là những người đang đổ ra đường này, trước đây họ sống ở đâu. Dòng người đi bộ cứ nối nhau kéo dài, có khi đến tận giữa trung tâm thành phố. Mỗi khi đi dưới tán hoa nở rộ anh thường tự hỏi, những bông hoa xinh đẹp và mềm mại nhường ấy sao lại có thể mọc ra từ những thân cây xù xì như vậy được nhỉ. Dưới bầu trời xanh cao vời vợi, những tàng cây rộ hoa trông giống hệt như trong tấm bưu thiếp mà người cậu đã sang Nhật sinh sống sau giải phóng của anh gửi về.
Những quả bóng bay được thả lên trời cao, tiếng kêu của máy quay kẹo bông, tiếng bấm máy chụp ảnh lách tách không ngừng hòa lẫn với tiếng nhạc du dương. Và mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa mỏng manh lại rơi lả tả xuống lòng đường.
Nhưng có một ngày, mở mắt nhìn ra ngoài đường, anh không thấy một bóng người nào nữa. Mọi người đã rời đi cả rồi. Trên con đường vắng ngắt đầy những cánh hoa rụng trắng xóa như tuyết, còn trên cây chỉ trơ lại cành lá khẳng khiu. Những đóa hoa đồng loạt nở rộ, rồi lại đồng loạt rơi rụng, chẳng rõ có phải vì đau lòng trước dòng người nườm nượp đổ ra đường ngắm hoa giờ đây đã phũ phàng quay lưng bỏ đi hay là một bà tiên nào đó đã làm phép lên từng gốc cây, khiến hoa rơi rụng, bởi vậy đường phố mới trở nên yên ắng như thế. Bước ra đường, mọi thứ cứ như trong mơ vậy, ngày vẫn tiếp diễn. Trong tiệm sửa xe Ohbok có người đang bơm hơi vào chiếc xe đạp xì lốp. Người đưa thư thủng thẳng bước tới nói đùa với một cụ già trong thương hội. Bầy chó kéo băng đi lăng quăng đánh hơi, gí mũi vào hết thứ này đến thứ khác trên đường, rồi còn lục tung cả thùng rác. Nếu không có tiếng nổ của quả bóng bay, tiếng gãy của que kẹo bông gõ trực tiếp vào thính giác và bầu không khí nóng nực đầu hè đang hầm hập xung quanh, anh vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Gần đây Myeong Woo rất nhớ những ngày xưa đó. Anh nhớ những lúc rung động, lúc trống rỗng, lúc gặp gỡ, lúc chia ly, lúc hoa nở, hoa tàn, và cả sự cô độc nữa…
Có ai đó nhấn chuông cửa. Anh cơ hồ ngừng thở mất mấy nhịp.
“… Anh có ở nhà không? Em đây.”
Là giọng Myeong Hee. Lúc này anh mới dần thở lại bình thường và chậm rãi đứng lên đi ra mở cửa. Bên ngoài là Myeong Hee không hề trang điểm, chiếc áo len vắt trên vai, đứng dựa vào tường. Thấy cửa mở, cô liền bước vào phòng.
“Anh đang làm gì vậy? Em không quấy rầy anh làm việc chứ?”
“Không, anh cũng vừa về đến nhà.”
“Em muốn uống cà phê nên lên đây. Có được không?”
Myeong Hee ngồi xuống ghế xô pha, chìa ra cho anh một chiếc hộp nhựa nhỏ.
“Em mua được ít kim chi cải xanh ở trung tâm mua sắm. Ngon lắm. Anh để vào tủ lạnh mà ăn dần.”
Anh bỏ hộp kim chi vào tủ lạnh, rót cà phê ra cốc rồi ngồi xuống ghế xô pha.
“… Em không định xen vào đâu, nhưng nhìn anh thế này lại không đành lòng.”
Ngồi đối diện anh uống cà phê, Myeong Hee có vẻ rất lưỡng lự, nhưng dường như không nói không được, nên cô lại chầm chậm mở lời. Myeong Woo nhìn em gái như thể hỏi: Em nói cái gì vậy? Myeong Hee rút ra một điếu thuốc lá, gõ đầu thuốc xuống bàn vài cái rồi lại nói tiếp:
“Dạo này anh có gặp Yeo Kyeong không?”
“Sao tự nhiên em hỏi vậy?”
Anh hỏi lại. Myeong Hee bỏ cốc cà phê xuống, khoanh hai tay trước ngực.
“Đêm qua Yeo Kyeong gọi cho em. Lúc đó cô ấy say lắm rồi. Anh có biết giờ cô ấy ở đâu không?”
Thay vì trả hỏi câu hỏi, Myeong Woo lại đứng dậy đi đổ gạt tàn. Anh đổ tàn thuốc vào thùng rác, lấy giấy lau sạch gạt tàn, sau đó còn rửa lại bằng nước, rồi lót một tấm khăn giấy, bỏ một ít bã cà phê vừa pha xuống đáy gạt tàn. Làm vậy gạt tàn sẽ không bị cáu bẩn mà sau cũng dễ lau chùi.
Myeong Hee nhìn theo bóng lưng ông anh đang cặm cụi rửa gạt tàn, lại lên tiếng:
“Cô ấy bảo đang ở Hangyeryeong… “
“…”
“Lần đầu tiên em thấy cô ấy như thế. Hồi học năm thứ tư đại học nhà cô ấy phá sản, bố qua đời, từ đó cô ấy phải gánh vác gia đình, nuôi mẹ cùng mấy đứa em. Cô ấy không phải típ người tự dưng bỏ phòng vẽ lại mà đi đây đi đó đâu. Thực sự đây là lần đầu tiên em thấy cô ấy như vậy đấy.”
Anh cầm chiếc gạt tàn đã sạch sẽ quay trở lại bàn. Khuôn mặt anh đờ đẫn. Myeong Hee nhả khói thuốc, thận trọng nhìn quanh phòng rồi hỏi:
“Mà cái cô Eun Rim kia đi rồi à?”
“Ừm.”
“Anh biết đấy, em xưa nay chẳng quan tâm chuyện quá khứ làm gì. Nhưng thấy anh sống với cái cô đó, chẳng cứ Yeo Kyeong mà chính em đây cũng muốn hỏi cho rõ ràng. Rốt cuộc anh tính thế nào đây?”
“Cái gì mà tính thế nào?”
“Cô ta không biết nghĩ hay sao?”
Myeong Hee nói với vẻ mặt như đang giải quyết công việc. Đột nhiên Myeong Woo cảm thấy cô em gái ngồi trước mình thật xa lạ.
“Yeo Kyeong đã nói thế à?”
“Yeo Kyeong có vẻ bao dung. Bảo ‘không biết nghĩ’ là câu em nói thôi.”
Myeong Woo hít một hơi thật sâu, miệng mím chặt. Myeong Hee nhìn chằm chằm vào anh trai, như muốn nhìn thấu trái tim anh.
“Có đúng là giờ đã dứt điểm rồi không? Ý em là cô ấy có thật chỉ đơn giản muốn ngủ nhờ ở nhà anh hai hôm không?”
Myeong Hee bắt đầu hỏi như tra khảo. Anh lẳng lặng dựng thẳng người lên đáp:
“Dù không đơn giản là ngủ nhờ đi nữa thì anh cũng nghĩ rằng mình không có lý do gì để phải nghe những lời này từ em.”
“Yeo Kyeong là đàn em của em. Tuy không phải em mai mối, nhưng cũng nhờ em mà cô ấy mới quen anh.”
“Vậy thì sao?”
Cằm anh hếch cao. Anh nhìn thẳng vào mắt em gái mình. Cả hai nhìn nhau như đang đọ mắt. Người phải hạ mắt trước là Myeong Woo. Thay vì trả lời, anh lại châm một điếu thuốc.
“Chẳng phải anh cũng không can thiệp vào đời sống riêng tư của em sao? Anh cũng có nhiều điều muốn nói với em lắm. Nhưng chẳng phải chứng ta đều đang sống lịch sự với nhau và giả như không biết chuyện của nhau hay sao?”
Có vẻ anh khó mà nói tiếp được nữa. Khuôn mặt Myeong Hee chợt đanh lại.
“Anh thật bỉ ổi.”
Myeong Woo nhìn em gái bằng ánh mắt sắc như dao. Anh nhả ra một làn khói mỏng, len qua các kẽ ngón tay, rồi tan vào không khí.
“Em biết anh định nói gì với em. Nhưng em cũng chưa từng gây náo loạn vì mấy chuyện đó. Không phải sao?”
Myeong Hee nói không chút kiêng nể. Có vẻ cô muốn đối đầu trực tiếp với anh. Ánh mắt Myeong Woo chùng hẳn xuống. Anh không còn gì để nói cả. Dù có nói thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng thế cả rồi. Vốn dĩ lời biện mình luôn bị làm cho dài dòng và nội dung vẫn cứ không đủ ý. Đúng vậy. Myeong Hee và cả những anh chàng từng ngủ lại trên giường của Myeong Hee đều chưa từng gây ra chuyện gì. Không có chuyện người đàn ông ngủ ở nhà cô hôm trước đến gây hấn với người đàn ông ngủ ở nhà cô hôm sau. Họ đều thu xếp gọn gàng. Myeong Woo dụi tắt điếu thuốc. Anh còn nói được gì nữa đây. Ngay khi nhìn thấy biểu hiện biết lỗi ở anh trai mình, Myeong Hee lại tiếp:
“Nhưng anh không như thế. Anh mang người yêu cũ về nhà ngủ qua đêm. Người chịu đựng điều đó là Yeo Kyeong. Anh còn gọi cả mẹ Myeong Ji đến nữa. Chưa hết! Sao anh còn dựng lại cái quá khứ chẳng lấy gì làm tốt đẹp trước mặt Myeong Ji và Yeo Kyeong?… Em rất quý anh, hơn nữa em cũng luôn cho rằng đã thành người lớn rồi thì đừng nên can thiệp vào đời sống riêng của nhau. Nhưng lần này khác. Nên em nghĩ rằng mình cần phải lên tiếng.”
“…”
“Anh không hiểu thế giới này. Anh đã sống quá lâu trong những giấc mộng rồi. Nói có vẻ hơi quá lời, nhưng thẳng thắn ra thì anh có lớn mà chẳng có khôn. Em xin lỗi khi thốt ra câu này. Nhưng em vẫn phải nói điều em định nói đây. Đàn bà ấy mà, họ xảo quyệt hơn anh tưởng tượng nhiều… Nếu đã có tuổi mà vẫn ngây thơ như thế thì là một cái tội đấy. Không phải vậy sao?”
Anh không hề nói câu nào.
“Yeo Kyeong… Đúng, bây giờ cô ấy hai mươi sáu tuổi. Anh có biết không? Năm thứ tư đại học, cô ấy bị một người đàn ông có vợ ở công ty nơi cô ấy làm thêm đùa giỡn. Sau đó anh là người đầu tiên cô ấy hẹn hò. Khuôn mặt cô ấy tổng thể cũng ưa nhìn, học lực cũng tốt. Tuy nhà cô ấy hơỉ khó khăn một chút nhưng cô ấy lại rất có năng lực. Nếu lấy điều kiện kết hôn để suy xét thì chẳng kiếm được mấy ai hơn cô ấy đâu. Nói thế này không phải lắm nhưng anh thử nhìn lại mình xem. Dù gì thì anh cũng là người đã từng ly hôn. Thêm vào đó, dù bây giờ Myeong Ji đang được mẹ nuôi nhưng sống ở cái xã hội như Hàn Quốc này thì con tìm về với bố chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Nhà mình không có tài sản gì do bố mẹ để lại, anh cũng không có công việc gì ổn định cho cam.”
“Được rồi, anh hiểu em định nói gì rồi…”
Myeong Woo ngắt lời em gái. Vẻ như thấy hơi áy náy, Myeong Hee dụi thuốc lá và nhìn anh trai.
“Em xin lỗi. Không phải em muốn làm tổn thương anh. Em chỉ thương Yeo Kyeong thôi. Thời nay khó kiếm được cô gái nào đơn thuần như Yeo Kyeong lắm. Em mong hai người sẽ tốt đẹp. Kết hôn hay không cũng không quan trọng, chỉ là đừng đẩy mối quan hệ đến tình cảnh lạ lùng này.”
Myeong Woo nhìn ra xa. Anh thấy một con nhện đang chăm chỉ chăng tơ trên một góc trần nhà. Tự nhiên anh nghĩ không hiểu làm thế nào con nhện kia leo được lên tận tầng chín này và từ khi nào nó lại chiếm được một góc nhà làm lãnh thổ riêng như vậy.
“Mẹ có gọi điện bảo tuần sau sẽ lên. Nhưng em bảo cả anh và em đều bận nên mẹ không cần phải lên nữa. Nhân lúc này, hay là anh về thăm mẹ đi.”
Myeong Hee ngồi uống cà phê thêm một lúc rồi trở xuống phòng mình. Cô kém anh sáu tuổi nhưng những lúc như thế này anh cảm thấy mình mới là em. Anh nhấc cốc cà phê đặt trên bàn mang ra bồn rửa sạch, sau đó lại ngồi xuống trước bàn làm việc.
— Anh không hiểu thế giới này. Anh đã sống quá lâu trong những giấc mộng rồi. Nói có vẻ hơi quá lời, nhưng thẳng thắn ra thì anh có lớn mà chẳng có khôn. Em xin lỗi khi thốt ra câu này. Nhưng em vẫn phải nói điều em định nói đây. Đàn bà ấy mà, họ xảo quyệt hơn anh tưởng tượng nhiều… Nếu đã có tuổi mà vẫn ngây thơ như thế thì là một cái tội đấy. Không phải vậy sao?
Anh lại rút một điếu thuốc. Anh bật diêm, chụm tay lại che lửa cho khỏi tắt và châm vào điếu thuốc đang ngậm trên miệng.
— Không hiểu sao em… đã từng mơ về Utopia. Có phải vì không tồn tại trên đời nên tên nó mới là Utopia không? Ở thế giới này, chúng ta đã đem tất cả những tưởng tượng về một thế giới tốt đẹp gán cho xã hội chủ nghĩa mà không ngờ rằng điều đó chỉ có thể hoàn thành trong mơ. Em từng tin rằng tất cả rồi sẽ thành hiện thực. Một niềm tin chắc chắn. Nhưng cho đến giờ… cho đến tận giờ… em vẫn còn thấy mơ hồ trước những điều ấy.
Myeong Woo rít sâu một hơi thuốc.
— Tình hình dần trở nên bất lợi với bọn em. Công ty ra sức thuyết phục mua chuộc, người rút khỏi cuộc bãi công ngày một nhiều, cuối cùng bọn em chỉ còn lại một nhóm nhỏ. Lúc đó em bắt đầu đau bụng và nghĩ rằng phải về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng đã không thể nữa rồi. Bên ban chấp hành có vẻ rất bối rối. Chị ủy viên trưởng, trưởng nhóm đấu tranh, trưởng nhóm tuyên truyền, ai nấy đều rầu rĩ mặt mày. Cứ có người rút lui là tim họ lại đập chậm đi một nhịp. Vì thế em không làm sao mở lời xin về nhà được. Thiếu một người như em thì hoạt động cũng chẳng trở ngại gì… thêm một người như em mọi thứ cũng chẳng khác biệt cho lắm… Nhưng em muốn cho mọi người thấy, dù chỉ còn một người thì em vẫn ở lại. Điều đó biết đâu lại trở thành niềm an ủi cho những con người đang mệt mỏi và dần kiệt sức kia.
— Em không sao hiểu được hai người. Mối quan hệ của hai người quá phức tạp và không bình thường. Hình như chính hai người cũng làm tổn thương nhau theo một cách khác người, hơn nữa cả hai đang bị trói chặt lại với nhau bởi quá khứ. Em không muốn chen vào đó đâu. Em vẫn còn trẻ, cũng không có quá khứ phức tạp như thế. Cảm giác của em khi chứng kiến vợ cũ của anh lăng mạ người yêu cũ của anh hôm nay thế nào thì giờ cũng không quan trọng nữa. Chỉ là hiện tại em dần thấy chán ghét anh. Những người xung quanh anh, cách nghĩ, việc làm của họ… Em đều ghét cả… Thật bẩn thỉu… Các người quá dị thường. Và cũng kết nối với nhau theo một cách dị thường.
Anh lại vô thức quay đầu nhìn về phía sau. Lạ thật. Anh cứ có cảm giác ai đó đang nhìn trộm mình. Anh cảm giác như có ai đó nói bên tai rằng người đó từ rất lâu rồi vẫn dõi theo anh. Myeong Woo dập thuốc và đứng lên.
Anh nhìn thấy ánh đèn từ khu Suyu-ri và phường Samyang, nơi khoảng một tuần trước đây đã trông ra trong lúc ôm Yeo Kyeong. Nơi đó có những ngọn đèn nê ông nhấp nháy của quán rượu, có những ánh đèn run run mơ hồ vì khi nhìn từ xa…
Bây giờ anh đứng một mình nhìn ngắm những ánh đèn đẹp đẽ đó, đưa tay sờ lên mặt mình. Đã mấy ngày rồi anh không cạo râu, cằm lởm chởm râu mọc lún phún.
Anh đứng đó một lúc rồi bước lại bên mở hé cửa sổ. Phòng anh ở trên cao, gió lùa vào lồng lộng. Tóc anh bị gió thổi hất ngược về đằng sau.
Anh đứng trong gió nhìn về phía Jeongneung nơi Yeo Kyeong từng theo học trường nữ sinh và phường Samyang mà Eun Rim đang thuê trọ. Có lẽ lúc anh và Eun Rim đang đau buồn vì không thể đến được với nhau thì Yeo Kyeong cũng đang đi học cấp ba ở đó. Bị nghẹt mũi vì lựu đạn hơi cay, chạy vào quán bánh gạo vừa lấy khăn tay lau nước mắt vừa ăn món bánh gạo xào còn cay hơn cả hơi lựu đạn ấy chưa biết chừng. Lúc đó, chạy trong làn sương trắng của lựu đạn hơi cay, Eun Rim và anh lần đầu tiên nhận ra mình mong muốn có được đối phương nhường nào.
Anh nhìn bóng mình lờ mờ trên cửa sổ. Tấm kính in hình một khuôn mặt đàn ông phờ phạc và nhợt nhạt. Giữa những ánh đèn đang chồng lên mặt anh kia, giữa những ngọn đèn vàng đơn côi lác đác kia, chắc Eun Rim đang ở đâu đó. Đi qua hiệu băng đĩa, tiệm giặt là, cửa hàng tạp hóa treo biển siêu thị và cả cửa hàng than trên đỉnh đồi Samyang, sẽ thấy Eun Rim đang lặng lẽ ngồi sâu trong góc. Vốn dĩ Eun Rim rất ghét bóng tối. Vì sống trong một căn phòng dưới tầng hầm gần khu công nghiệp nên trông cô mới héo hon như cá thiếu nước vậy. Cô đã từng rất thích ngồi bên cửa sổ đón ánh nắng rực rỡ của những ngày hè.
— Cái này là bí mật, em chỉ nói cho mình anh biết thôi. Em thích mùa hè lắm. Nhưng không phải bất cứ ngày hè nào em cũng thích. Ngày hè mà em thích phải có mấy điều kiện nhé. Thứ nhất, nhiệt độ phải cao, trời xanh trong không một gợn mây, nắng ráo. Thứ hai, ngày hôm đó phải nhiều gió. Thứ ba, các tán lá của những cây cổ thụ cao phải rung rinh trong gió, đón từng ánh nắng xuyên qua. Vào những ngày nắng như thế em cảm thấy như được tiếp thêm sức sống vậy…
Có lẽ căn phòng mà Eun Rim thuê sẽ treo một bóng đèn tròn. Đứng từ trên cao thế này nhìn xuống, bóng đèn tròn ấy sẽ giống như chỉ chực tắt trong gió, nhưng thực ra đó là thứ ánh sáng duy nhất đối chọi lại với bóng tối trong căn phòng của cô.
Anh đứng nhìn những ánh đèn bên dưới một lúc rồi bước đến ngồi trước bàn làm việc. Anh mở ngăn kéo bàn lấy ra một kịch bản truyền hình có tên “Cô gái đến từ phương xa” rồi chậm rãi bật máy tính lên. Anh bẻ duỗi các đốt ngón tay kêu răng rắc và thử đặt tay lên bàn phím. Bàn tay anh trắng trẻo, không một vết chai, chẳng có dấu vết nào cho thấy anh từng phải lao động nặng nhọc cả. Có lúc anh đã làm thợ hàn nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn. Tay anh sau đó lại hồi phục như cũ, lại dài và thon như người chỉ ăn không ngồi rồi. Anh mở kịch bản của một nữ tác giả nổi tiếng và bắt đầu chuyển thể nó thành tiểu thuyết.
Bên bờ sông, dấu ấn mùa thu vô cùng rõ rệt. Lá khô cả đỏ và vàng chỉ lạng mấy vòng rồi lặng lẽ rơi xuống mặt sông. Đã gần một năm rồi biệt trang bỏ không này mới lại có tiếng người. Đó cũng chính là ngày cô xuất hiện. Một chiếc xe sang trọng đỗ lại, người tài xế luống tuổi xuống trước mở cửa xe. Một cô gái cổ quấn khăn voan, đeo kính râm từ trên xe bước xuống. Ngay người quản gia già của biệt trang cũng không nhận ra cô gái ấy chính là người ba năm trước đã rời khỏi nơi này…
Viết đến đây anh ngừng tay lại. Dường như có gì đó đang sụp đổ trong sâu thẳm cõi lòng. Cảm giác đó rõ rệt quá, đến mức anh phải ngừng thở một lúc. Đó là cảm giác anh không thể ngăn lại, cũng không biết phải đối diện với nó ra sao. Anh vẫn không nhận dạng được nó là gì, càng không khống chế được nó. Anh thở hắt ra một hơi, chẳng biết làm gì ngoài đợi cho cảm giác lạ lùng này trôi qua.