Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ip đang nằm trên ghế dài. Cô bé trông thật chán nản với một chân kê cao trên gối. Bỗng dưng chuông cửa vang lên. Ophélie đi ra ngoài và cô biết người đó là ai. Matt đã đến thật đúng giờ. Khi cô mở cửa, Matt đứng đó với chiếc áo cổ lọ màu xám, quần jeans và trên tay mang hai chai rượu. Ophélie đặt tay lên môi và chỉ về phía chiếc ghế dài. Với một nụ cười rạng ngời, anh bước vào. Pip đã thấy anh. Cô bé hét lên vì vui mừng.
“Chú Matt!”. Cô bé nhìn anh rồi nhìn mẹ nó với vẻ vô cùng vui sướng và ngạc nhiên. “Thế là sao?...”. Cô bé vừa vui vừa bối rối.
“Hôm nay chú đã gặp mẹ cháu ngoài bãi biển. Mẹ cháu thật dễ thương khi mời chú cùng ăn tối. Chân cháu sao rồi?”.
“Mệt mỏi. Nó là một bàn chân ngốc. Cháu thật sự mệt mỏi với nó. Cháu rất nhớ chú và cả những bức tranh mà chú vẽ nữa”. Cô bé đã tự mình vẽ nhưng nó cũng cảm thấy mệt. Nó gặp rắc rối với việc vẽ chân sau của con Mousse. “Cháu đã quên mất cách vẽ chân sau của con chó rồi”.
“Chú sẽ dạy cháu lần nữa”. Khi nói xong, Matt đưa cho cô bé mẩu giấy mới và một hộp bút chì màu. Đây quả hệt như những gì bác sĩ yêu cầu. Cô bé vui vẻ nhận những thứ đó từ tay Matt.
Khi cả hai đang trò chuyện thì Ophélie đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho ba người. Trên bàn là chai rượu Pháp. Cô hiếm khi uống rượu, chỉ uống khi nào thấy vui và nhớ nước Pháp.
Ophélie đặt con gà lên đĩa và trong khoảng thời gian ngắn, bữa ăn đã hoàn tất. Đây là sự nỗ lực rất lớn của cô trong nhiều năm qua và cô rất vui khi làm bữa cơm như thế này.
Matt rất ấn tượng khi họ ngồi ở bàn ăn tối. Pip cũng thế. Cô bé nhìn mẹ rồi cười lớn: “Tối nay không có món pizza đông lạnh hả mẹ?”.
Ophélie nhìn con gái rồi mỉm cười: “Thôi mà Pip! Đừng tiết lộ hết bí mật của mẹ chứ!”.
Matt cười. “Buổi tối ngon tuyệt. Còn đây là món súp ăn nhanh nữa này”. Anh trông thật điển trai và ăn mặc thật đẹp khi ngồi cùng họ. Tối nay trông anh thật khác. Ophélie cũng đã chải tóc thật đẹp. Cô mặc quần jeans và áo len cổ lọ màu đen. Gần một năm nay cô đã không trang điểm và tối nay cũng thế. Cô từng ăn mặc trang trọng vì Ted và Chad. Nhưng lần đầu tiên, cô tự hỏi mình có nên sử dụng son môi hay không. Cô cũng chưa bao giờ dùng nó khi ra bãi biển. Gần mười tháng qua, cô không còn quan tâm đến việc mình có dùng nó hay không.
Hiện giờ dùng nó là không thích hợp. Nhưng tối nay cô muốn thử dùng nó. Cô không có ý định tán tỉnh anh nhưng ít ra, cô cũng cảm thấy mình là một phụ nữ. Cỗ máy trong cô gần một năm qua dần dần thoát ra khỏi con người cô.
Cả ba người vui vẻ trò chuyện trong suốt bữa ăn tối. Họ nói về Paris, nghệ thuật và trường học. Pip nói nó không muốn quay lại Pháp. Vào mùa thu này, cô bé sẽ được 12 tuổi và vào lớp 7. Khi được hỏi, Pip nói nó có rất nhiều bạn, nhưng giờ đây cảm thấy chúng như trở nên xa lạ. Nhiều bạn bè của nó có cha mẹ ly hôn, nhưng không ai trong số đó bị mất cha cả. Cô bé không muốn người ta thương hại nó, không muốn người ta “tỏ ra tử tế” với mình, điều này chỉ làm nó buồn thêm. Pip không muốn mình khác với mọi người. Cô bé nói một cách buồn bã: “Cháu thường không đến những buổi tiệc tối mà thường có cha và con gái đi cùng. Nếu đi thì ai sẽ thay cha cháu đến đó đây?”. Mẹ cô bé cũng nghĩ thế và họ không có giải pháp nào để giải quyết vấn đề. Cô bé đã đi chung với Chad khi cha nó không thể đi cùng. Nhưng giờ đây Chad cũng không còn nữa.
Matt đưa ra một lời đề nghị khá chân thành: “Thế thì cháu có thể dẫn chú đi cùng nếu muốn...”. Sau đó anh liếc nhìn Ophélie rồi nói tiếp: “...và nếu mẹ cháu cũng không phản đối. Không có lý do gì để cháu không thể đi cùng một người bạn trừ khi cháu muốn đi với mẹ. Cháu cũng có thể dẫn mẹ đi cùng. Cháu không cần phải tuân theo một quy định nào cả. Mẹ cũng như cha thôi mà”.
“Họ không để người khác làm thế đâu. Năm ngoái đã có nhiều người thử dẫn mẹ đi cùng rồi, cuối cùng là không được chấp nhận”. Tuy nhiên cô bé cảm thấy vui khi Matt đồng ý đi cùng và mẹ nó cũng gật đầu chấp thuận.
Ophélie nói: “Matt. Anh thật tử tế”.
Sau khi ăn tối xong, họ bắt đầu ăn món tráng miệng, đó là món kem. Ophélie đã làm món kem sôcôla với hương vị va ni mà Pip rất thích. Ted cũng thích món này. Cô và Chad rất thích đến Rocky Road. Tuy nhiên, cô nhận ra sở thích ăn kem tùy thuộc vào gen của con người.
Matt hỏi: “Khi nào đến bữa tiệc Cha và Con gái?”. “Thường thì trước lễ Tạ Ơn”.
“Đến ngày đó, cháu nhớ nói chú biết nhé. Chú sẽ đến và sẽ mặc đồ vest”. Nhiều năm trôi qua, anh chưa từng mặc chúng bao giờ. Anh thường chỉ mặt quần jeans và áo thun cũ. Đôi khi anh mặc áo khoác làm bằng vải tuýt. Anh không cần đồ vest, vì không đi đâu nhiều và không cần phải mặc nó. Chỉ khi nào bạn cũ từ thành phố đến thăm và ăn tối cùng Matt anh mới mặc nó. Nhưng trường hợp này rất hiếm. Anh thích cuộc sống hiện tại, thích sự bình yên. Sẽ không còn ai gây gổ với anh nữa.
Pip đã trò chuyện với họ khá lâu cho đến khi cô bé phải đi ngủ. Cuối cùng, cô bé bắt đầu ngáp. Cô bé nói nó không thể đợi cho đến khi vết thương lành hẳn vào cuối tuần này. Nhưng nó nói mình sẽ mang giày ra bãi biển vào tuần sau.
Matt trêu Pip: “Có lẽ cháu nên cưỡi con Mousse để ra bãi biển”. Vài phút sau đó cô bé thay đồ ngủ rồi chúc hai người ngủ ngon. Giờ chỉ còn lại Matt và Ophélie. Họ vẫn ngồi trên ghế, và Matt đã nhóm lửa. Cảnh vật thật ấm cúng. Pip cảm thấy hạnh phúc khi chào họ đi ngủ. Đây có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong đời cô bé kể từ khi vụ tai nạn xảy ra vào tháng 10.
Ophélie cũng thế. Cô cảm thấy có cái gì đó rất thoải mái và an toàn khi bên cạnh có một người đàn ông. Sự có mặt của Matt làm ngôi nhà ấm và vui hẳn lên. Ngay cả con Mousse cũng nhìn lên và vẫy đuôi như tỏ vẻ vui mừng.
“Cô quả là một người may mắn”. Anh nói khi Ophélie đóng cửa phòng của Pip để cô bé không bị thức giấc bởi tiếng ồn. Ngôi nhà chỉ có phòng khách là rộng lớn dẫn ra nhà bếp và phòng ăn. Ngoài ra ngôi nhà còn có hai phòng ngủ. Dường như mọi thứ đều pha trộn lẫn nhau. Nhưng ngôi nhà trang trí khá đẹp. Chủ nhà có những đồ vật rất đáng yêu và vài bức tranh xinh xắn. Matt nói anh rất thích những bức tranh đó. “Cô bé là một đứa trẻ tuyệt vời”. Anh luôn nhớ đến nó vì nó làm anh nhớ đến con gái mình. Tuy nhiên, anh không chắc là con mình có khôn ngoan và hoạt bát như Pip không. Giờ đây anh không biết chúng ra sao. Hiện giờ chúng đang ở cùng Hamish.
“Đúng thế. Chúng tôi thật may mắn khi có nhau”. Cô thầm cảm ơn Chúa vì Pip không đi cùng Chad và Ted trên chuyến bay đó. “Cô bé là tất cả những gì tôi có. Cách đây vài năm, cha mẹ tôi đã mất và Ted cũng thế. Chúng tôi bị bỏ lại như những đứa trẻ. Người thân còn lại của tôi là vài anh, chị, em con chú con bác và một người cô mà tôi cũng không mấy gì thích và cũng không gặp bà cách đây nhiều năm rồi. Tôi thích đưa Pip trở về để gặp họ hàng của nó. Nhưng thực sự chúng tôi không thân với ai cả. Chỉ có hai chúng tôi mà thôi”.
“Thế cũng đủ rồi”. Anh nói một cách điềm tĩnh. Còn anh thì sao? Anh cũng chỉ có một thân một mình. Cũng như Ophélie, anh như một đứa trẻ và trở nên cô đơn trong nhiều năm qua. Thậm chí anh cũng không có một người bạn thân nào. Trong suốt khoảng thời gian ly hôn, kể cả tình bạn cũng khó giữ được.
Cũng như Pip, anh không muốn người ta thương hại mình. Còn với Sally càng khó khăn hơn. “Cô có nhiều bạn không Ophélie? Ý tôi là bạn bè cô ở San Francisco ấy”.
“Chỉ có vài người. Ted không mấy hòa đồng lắm. Anh ấy thích sống đơn độc và tự mình hoàn thành công việc. Tuy nhiên Ted lại muốn tôi đi cùng vì anh ấy. Tôi cũng muốn thế. Tuy nhiên thật khó để giữ tình bạn. Anh ấy không muốn gặp ai, chỉ biết đến công việc. Tôi có một cô bạn rất thân và cũng có vài người bạn trong nhiều năm. Vài năm vừa qua, Chad cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ted quá căng thẳng và đập đầu vào tường tự tử. Nhưng cuối cùng anh ấy cũng có được công việc mà mình yêu thích”. Cô từng luôn nắm tay chồng và con trai, nhưng giờ đây bàn tay của cô đã vô cùng trống trải. Tuy cô vẫn còn có Pip, nhưng cô bé dường như không cần nhiều đến mẹ. Nhưng giờ đây cô đã cảm thấy đỡ hơn sau khi đến bãi biển vào mùa hè này. Ophélie hi vọng những tháng tới đây, cô có thể cải thiện được cuộc sống của mình. Cô đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài trong suốt mười tháng qua. Người máy trong cô dần trở về hình dáng con người. Điều này rõ ràng cho thấy cô có thể quay lại cuộc sống trước đây của mình khi mời Matt đến ăn tối và chấp nhận tình bạn mới này. Đây quả là một dấu hiệu đáng mừng.
Cô quay lại hỏi Matt một cách tò mò: “Còn anh thì sao? Anh có nhiều bạn bè ở thị trấn này không?”.
Anh cười: “Không có ai cả. Tôi sống cô độc như thế gần mười năm rồi. Tôi đã cùng vợ điều hành công ty quảng cáo ở New York và sau đó chúng tôi ly hôn. Chúng tôi đã bán công ty. Sau đó tôi quyết định đến nơi này. Trước đây tôi sống ở thành phố, nhưng sau đó tôi đã mua một ngôi nhà gỗ và vẽ tranh vào cuối tuần. Khi cô nghĩ mọi việc không tệ như mình nghĩ, nó bỗng trở nên vô cùng tệ hại. Cô ấy sống ở New Zealand, còn tôi cố liên lạc để gặp con mình. Đây quả là công việc khó khăn. Tôi không có nhà ở đó. Vì thế tôi phải ở khách sạn. Cuối cùng tôi cũng mua được một căn hộ ở đó, nhưng cảm thấy mình như kẻ thừa thãi. Cô ấy đã kết hôn với một người đàn ông giàu có. Đó là bạn của tôi. May là anh ấy cũng rất mến hai đứa trẻ, bọn trẻ cũng rất mến anh ấy. Vả lại anh ấy lại là một người lắm tiền nhiều của. Anh ấy đã có bốn đứa con và giờ là thêm hai đứa con của tôi và Sally nữa. Chúng đã nhanh chóng hòa đồng cùng với gia đình anh ấy và vô cùng thích thú. Tôi không đổ lỗi cho chúng - nhưng hoàn cảnh của tôi quả là thương tâm. Phải vậy không?
Sau đó bất cứ khi nào tôi đến Auckland thăm chúng, chúng đều nói là không có thời gian để gặp tôi. Chúng muốn dành thời gian đi chơi cùng bạn bè của chúng. Tôi có cảm giác mình là kẻ đơn độc nhất trên thế gian này”.
Ophélie cười nhẹ như thể cảm nhận được cảm xúc của anh. Đôi khi cô cũng cảm thấy cô độc khi Ted bận rộn với công việc của mình. Cô nhìn Matt với vẻ thông cảm: “Quả là quãng thời gian khó khăn”. Cô nhìn vào mắt Matt như thể hiểu được tâm trạng của anh. Anh là một người đàn ông chịu đựng nỗi đau và đã vượt qua được nỗi đau ấy. Anh đã làm được và cũng như mọi người, anh đã phải trả một cái giá. Một cái giá khá đắt.
Matt nói một cách thẳng thắn: “Đúng thế! Quả là một khoảng thời gian khó khăn. Tôi đã giữ kín nỗi buồn trong lòng hơn bốn năm qua.
Những lần sau đó tôi không còn gặp chúng nữa. Sally nói rằng, tôi không nên can thiệp và quấy rầy cuộc sống của chúng nữa. Cô ấy cho rằng tôi chỉ nên đến gặp chúng khi chúng muốn và dĩ nhiên là chúng không bao giờ muốn điều đó. Tôi gọi điện thoại rất nhiều lần, nhưng chúng đều bận. Cuối cùng tôi cũng đã viết thư, nhưng chúng cũng chẳng buồn trả lời. Khi cô ấy kết hôn, một đứa chỉ mới lên bảy và đứa kia lên chín tuổi. Trong mấy năm đầu kết hôn, cô ấy cũng đã có những đứa con khác. Các con của tôi nhanh chóng hòa nhập vào gia đình mới. Tôi cảm thấy như thể mình đang làm cho mọi việc trở nên khó khăn hơn. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với chúng, nhưng đều vô ích. Tôi đã viết thư cho chúng và hỏi xem chúng cần gì nhưng chúng không trả lời. Một năm sau đó tôi không có tin tức gì của bọn trẻ. Nhưng tôi vẫn viết thư cho chúng, nghĩ rằng nếu muốn gặp tôi, chúng sẽ yêu cầu tôi đến gặp. Lúc ấy tôi vô cùng buồn bã và uống rượu rất nhiều. Tôi vẫn tiếp tục viết thư cho chúng trong ba năm, nhưng vẫn không nhận được tin tức gì. Sally nói bọn trẻ không muốn gặp tôi, nhưng chúng không dám nói ra. Đã ba năm rồi. Kể từ đó, tôi cũng không viết thư cho chúng nữa. Cuối cùng tôi đã từ bỏ. Trong sáu năm, tôi cũng không gặp và không biết được tin tức gì của bọn trẻ. Cách liên lạc duy nhất của tôi với chúng là thông qua Sally. Tôi vẫn gửi thư cho chúng thông qua Sally. Khi tới lễ Giáng sinh chúng nhờ Sally gửi thiệp cho tôi. Tôi cũng không đề cập đến chuyện gặp chúng. Nếu muốn gặp tôi, chúng sẽ đến vì biết được nơi tôi ở. Đôi khi tôi nghĩ mình cần gặp chúng và nói về chuyện ấy. Tôi không muốn chúng gặp khó khăn. Sally đã nhấn mạnh việc chúng nghĩ gì. Lần cuối cùng tôi gặp chúng, một đứa mới lên 10 và đứa kia được 12 tuổi. Sự im lặng của chúng cho tôi biết chúng không muốn gặp tôi nữa. Tôi đã hiểu và không làm phiền chúng nữa.
Nhiều năm trước đó, tôi đã viết cho chúng vài bức thư, nhưng chúng không hề trả lời. Thỉnh thoảng tôi vẫn viết thư cho chúng. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nhận được bức thư hồi âm nào cả. Thật không công bằng. Tôi rất nhớ chúng. Tôi không nghĩ mình có thể sống thiếu chúng. Tôi đã nói chuyện với Sally và cô ấy nói đó chính là cách làm tốt nhất cho cả đôi bên. Cô ấy cho rằng chúng đang rất hạnh phúc và không muốn tôi can thiệp vào cuộc đời của chúng. Tôi không hề làm gì sai trái cả, nhưng chúng không cần đến tôi nữa. Cha kế của chúng là một người tuyệt vời. Tôi cũng rất mến anh ấy. Chúng tôi từng là bạn tốt của nhau trước khi Sally và anh ấy cặp kè với nhau. Đó chính là câu chuyện về con tôi trong mười năm qua. Cô ấy cũng đã gửi thiệp Giáng sinh cho tôi. Nhờ vậy, tôi mới biết bọn trẻ như thế nào. Tôi không biết việc làm này làm cho tình hình tốt hơn hay trở nên xấu hơn. Tất cả những gì chúng nhận được là những tấm hình. Chúng nhận được nó mỗi năm một lần. Cô ấy gửi thiệp Giáng sinh với hình của tám đứa trẻ, anh bạn tôi và cô ấy. Tôi thường khóc khi nhìn những tấm ảnh ấy”. Anh nói với vẻ bối rối. Giờ đây họ đã biết khá nhiều về nhau.
“Tôi đã cố nhượng bộ vì bọn trẻ. Tôi nghĩ đó là những gì chúng cần. Cô ấy nói với tôi là Robert đã 18 tuổi, nó sẽ nhanh chóng vào đại học. Họ đang có một cuộc sống tốt đẹp ở đó. Hamish làm chủ một trong những công ty quảng cáo lớn nhất thế giới. Sally cũng giúp anh ấy điều hành công ty, cũng như khi còn ở với tôi. Sally là một phụ nữ có năng lực và đầy sáng tạo, cũng là một người mẹ tốt nữa.
Cô ấy biết bọn trẻ cần gì nhiều hơn tôi biết. Tôi không biết gì về bọn trẻ cả. Nếu gặp ở trên đường, tôi không biết là mình có nhận ra chúng hay không. Quả là một điều tồi tệ. Tôi đã cố không nghĩ đến nữa. Cách đây vài năm, Sally có viết cho tôi một bức thư và hỏi tôi cảm thấy như thế nào khi Hamish nhận bọn trẻ làm con? Câu hỏi này dường như đã giết chết tôi. Tôi không quan tâm đến việc chúng có cần tôi không, nhưng dù sao chúng cũng là con tôi, mãi mãi là con tôi. Tôi không chấp nhận điều đó. Tôi không thể nào tin được cho đến Giáng sinh năm đó. Trước đó, chúng tôi từng nói về chuyện này. Tôi nghĩ họ muốn tôi biến mất đâu đó và không bao giờ xuất hiện nữa. Cuối cùng tôi cũng có được cuộc sống ở nơi đây. Phải mất khá nhiều thời gian tôi mới nhận ra sai lầm của mình và Sally. Hậu quả là con cái của tôi đã trở thành con của Hamish”.
Đây quả là một câu chuyện thương tâm. Và Ophélie đã chăm chú lắng nghe khi Matt kể. Cũng như cô, anh là một người gần như mất tất cả, công việc kinh doanh, vợ và con. Nhưng ít ra Ophélie vẫn còn có Pip và cô nên cảm ơn Chúa vì điều đó. Cô không thể nào tưởng tượng ra mình có thể bắt đầu cuộc đời nếu thiếu cô bé.
“Sao cuộc hôn nhân của anh lại tan vỡ?”. Biết câu hỏi của mình là không phải nhưng Ophélie muốn biết. Cuối cùng họ đã chia sẻ tâm sự cho nhau. Và giờ đây họ đã là bạn của nhau.
Anh ngập ngừng giây lát, rồi trả lời: “Câu chuyện khá cũ. Hamish và tôi cùng tốt nghiệp một trường. Sau đó anh ấy quay về Auckland, còn tôi ở lại New York. Cả hai chúng tôi cùng nhau mở công ty quảng cáo. Chúng tôi cũng cùng nhau chia sẻ khách hàng và kinh nghiệm. Mỗi một năm, anh ấy đến New York vài lần. Chúng tôi cùng nhau đến đó. Lúc ấy Sally đảm nhận vai trò giám đốc sáng tạo. Cô ấy là một người khá quan trọng, đã giúp công ty có rất nhiều khách hàng. Và cũng lúc ấy tôi là giám đốc nghệ thuật. Chúng tôi là một cặp bài trùng rất hiểu ý nhau. Chúng tôi cũng từng có được những khách hàng lớn. Hamish và tôi là bạn rất thân. Hai vợ chồng Hamish và hai vợ chồng tôi đã cùng nhau đi nghỉ hè nhiều lần. Hầu hết là chúng tôi đi đến châu Âu. Có một lần chúng tôi đã đi săn ở Botswana. Vào mùa hè năm ấy chúng tôi đã thuê một lâu đài ở Pháp. Đó quả là một mùa hè nghiệt ngã. Khi ấy tôi có việc phải quay về Mỹ trước. Ngay lúc đó, vợ Hamish nhận được tin mẹ cô ấy mất đột ngột và cô ấy phải quay về Auckland. Lúc đó chỉ còn Hamish và Sally ở lại Pháp. Chỉ trong một thời gian ngắn, Hamish và Sally đã phải lòng nhau. Bốn tuần sau, Sally quay về và nói muốn ly hôn với tôi. Cô ấy đã yêu Hamish và họ sẽ sống với nhau, mặc cho việc gì có thể xảy ra. Cô ấy muốn rời xa tôi, muốn có thời gian và không gian cho riêng mình. Mọi việc đã diễn ra như thế đấy. Sally đã nói chưa bao giờ thực sự yêu tôi. Chúng tôi chỉ là “một đội” những người cùng nhau làm việc. Và cô có con với tôi chỉ vì muốn thế. Cô ấy không những gây đau khổ cho tôi mà còn làm tổn thương bọn trẻ. Sally thật là ích kỷ. Cô ấy chỉ biết có bản thân mình mà không cảm nhận được người khác cảm thấy như thế nào. Giờ đây tôi mới hiểu, sự thành công mà Sally có được là nhờ sự vô tâm của cô ấy.
Về phần Hamish, anh ấy cũng về nhà và nói với vợ của mình là Margaret những điều giống hệt như Sally đã nói với tôi.
Sally đã mang bọn trẻ đi và dọn sang ở trong một căn hộ ở New York. Cô ấy ngỏ ý muốn bán cho tôi một nửa cổ phần công ty quảng cáo. Tuy nhiên, lúc ấy tôi không còn tâm trí nào tiếp tục kinh doanh nếu thiếu cô ấy. Tôi vô cùng bối rối. Sally đã đá tôi một cú quá mạnh. Chính cú sốc này khiến tôi không thể đứng dậy trong khoảng thời gian dài. Đối với tôi, đây là một điều vô cùng kinh khủng. Giờ đây những gì tôi có là một đống tiền nhưng không vợ, không con và cũng không có việc làm. Họ đã bỏ tôi, đến Auckland cách đây chín ngàn dặm. Cô ấy bỏ tôi vào ngày lễ Lao động. Sau Giáng sinh, Sally đã cùng các con đến Auckland. Vừa mới ly hôn với tôi Sally đã kết hôn cùng Hamish. Tôi vô cùng buồn bã và hi vọng cô ấy sẽ quay về với mình. Ý nghĩ ấy thật điên rồ, nhưng tôi luôn nghĩ đến nó. Đôi khi tôi nghĩ chúng tôi thật điên khùng và làm những việc xuẩn ngốc.
Khi Sally đi rồi, đầu tôi vẫn đau không thể tả. Chính anh bạn của tôi đã cướp mất vợ và gia đình tôi. Điều tệ hại là tôi vẫn nghĩ Hamish Greene là một người tuyệt vời. Tuy không phải là một người bạn hoàn hảo nhưng anh ấy khá thông minh, vui tính và hòa đồng. Tôi nghĩ khi ở bên nhau, họ sẽ rất hạnh phúc. Công việc kinh doanh của họ vẫn vô cùng phát đạt”.
Từ những gì mình nghe thấy, Ophélie có thể nhận ra Matt vẫn luôn nghĩ đến vợ, anh bạn thân và cả con mình nữa. Trước đây cô đã từng nghe nhiều chuyện như thế này nhưng chưa có câu chuyện nào thương tâm đến vậy. Matt đã mất tất cả, ngoại trừ tiền. Tuy nhiên, tiền không là gì với anh cả. Tất cả những gì anh muốn là có một cuộc sống bình yên trong ngôi nhà gỗ gần bãi biển ở Safe Harbour.
Giờ đây Matt đã có được những người bạn mới. Điều này cũng làm anh vui rồi. Anh không còn mong muốn gì hơn nữa.
Ophélie chau mày: “Thật kinh khủng. Câu chuyện của anh thật thương tâm. Tôi ghét họ, ngoại trừ các con của anh. Chúng vô tội. Nhưng bọn trẻ đã không liên lạc với anh nữa. Đó là trách nhiệm của vợ anh. Lẽ ra, cô ấy phải giúp bọn trẻ liên lạc với anh chứ?”. Matt cũng gật đầu tán thành ý kiến của cô. Tuy nhiên, Matt chưa hề trách bọn trẻ việc chúng không gặp mình. Khi ấy chúng còn quá nhỏ và không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh biết chính Sally đã thuyết phục bọn trẻ làm thế. Cô ấy có thể đến với bất kỳ ai rồi sau đó làm cho mọi thứ rối tung lên.
“Chính là Sally. Cô ấy muốn chấm dứt với tôi và đã đạt được ý nguyện của mình. Sally đã có được những gì mình muốn, kể cả việc có được Hamish. Không biết việc bọn trẻ không muốn gặp tôi là ý kiến của ai, nhưng tôi biết Sally là một người khá khôn ngoan. Cô ấy biết cách để giữ chân Hamish. Về mặt nào đó, Hamish vẫn là một người ngây thơ. Tôi và anh ấy luôn là thế. Còn Sally thì không. Cô ấy đã tính toán tất cả và luôn làm điều gì đó có lợi nhất cho bản thân”.
Ophélie nói một cách đầy cảm thông: “Cô ấy quả là một người ích kỷ và xấu xa”. Câu nói này làm Matt xúc động. Kể cho Ophélie nghe cuộc đời mình làm Matt nhớ lại chuyện buồn. Điều này cho thấy kể từ sau chuyện đó, anh vẫn chưa để ý đến người phụ nữ nào khác.
Chính điều đó làm Ophélie khá ấn tượng về anh. Và Ophélie cũng thế. Nếu như là người phụ nữ khác, sau khi chồng mất cô đã có thể đi thêm bước nữa, nhưng Ophélie không làm thế.
“Sau khi Sally bỏ đi, trong những năm sau đó tôi không có điều kiện để tiếp nối với người khác. Tôi như một người bị mất cả tay lẫn chân. Sau đó tôi đã thường xuyên đến Auckland để gặp bọn trẻ, nhưng chúng không muốn gặp tôi. Từ đó trở đi tôi không tin ai nữa. Tôi không muốn người khác lừa mình nữa. Tôi đã thề như thế. Cách đây ba năm, tôi đã rất thích một cô gái, nhưng cô quá trẻ, trẻ hơn tôi rất nhiều. Cô ấy muốn kết hôn và có con với tôi. Nhưng tôi không thể. Từ sau việc đó, tôi không còn tin ai nữa. Tôi không muốn câu chuyện năm xưa lặp lại. Tôi không muốn kết hôn, có con rồi lại ly hôn và mất đi bọn trẻ nữa. Tôi không muốn thế. Lúc ấy cô ấy chỉ mới có 32 tuổi, còn tôi đã 44. Cuối cùng cô ấy đã nói lời chia tay. Tôi không trách cô ấy và tôi cũng không thể chấp nhận lời đề nghị cưới cô ấy. Sáu tháng sau, cô ấy lập gia đình với một chàng trai tốt bụng. Mùa hè này họ sẽ có đứa con thứ ba. Tôi không thể đến đó. Tôi hi vọng một ngày nào đó, tôi có thể gặp lại con của mình. Tôi nghĩ khi lớn lên chúng sẽ hiểu mọi chuyện. Nhưng mong muốn của tôi không thành sự thật, nên vô cùng thất vọng”.
Ophélie thừa nhận, ít ai bị vấp ngã mà vẫn có thể đứng dậy được như Matt. Anh là một người tốt bụng. Chính vì câu chuyện đó mà anh không thể chấp nhận bất kỳ phụ nữ nào khác. Cũng phải thôi, không ai có thể trách anh được. Điều này cũng giải thích được vì sao anh muốn gặp và trò chuyện với Pip. Cô bé cũng bằng tuổi với con gái của Matt lúc anh gặp con mình lần cuối.
Điều này cho thấy anh nhớ con mình biết bao, kể cả khi gặp một đứa bé lạ. Anh chỉ muốn làm bạn với nó. Điều này không có gì sai trái cả. Pip cũng muốn gặp và kết bạn với anh. Trong mắt Ophélie, anh là người tốt và anh xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Tuy nhiên Matt không phải là một người can đảm. Anh không thể làm gì để gặp được con mình. Anh chỉ có thể gặp một đứa bé, trò chuyện và dạy nó vẽ trong vài tuần. Nhưng rõ ràng, đó là những gì anh có thể làm để lấp đi nỗi nhớ thương các con của mình.
“Còn cô thì sao, Ophélie? Cuộc hôn nhân của cô đã như thế... Tôi có cảm giác chồng cô không phải là một người dễ chịu. Những thiên tài thường thế mà...”. Ophélie nhìn anh với vẻ đồng ý. Từ những gì mà cô kể cho anh nghe về mối quan hệ giữa chồng cô và đứa con trai bị bệnh, anh có thể cảm nhận người chồng quá cố của cô không lúc nào cho cô khoảng thời gian thoải mái. Dù cô không thừa nhận điều này, nhưng những gì Matt nghĩ là hoàn toàn đúng.
“Anh ấy là một người thông minh và luôn biết mình phải làm gì ngay từ khi bắt đầu. Anh ấy là một người có ý chí và rất nỗ lực theo đuổi mục tiêu của mình. Anh ấy không để người khác ngăn cản mình. Rõ ràng là không có gì có thể ngăn cản anh ấy, kể cả tôi và bọn trẻ. Chúng tôi đã làm tất cả để hỗ trợ anh ấy. Ít ra tôi cũng làm được thế. Cuối cùng Ted đã có được những gì mình muốn và hoàn thành ước mơ của mình. Anh ấy đã đạt được thành công vượt bậc trong suốt năm năm qua. Đó quả là một điều kỳ diệu”.
Matt hỏi: “Với cô, anh ấy là người như thế nào?”. Rất rõ ràng, anh ấy là một người thành công. Matt cũng biết một ít về anh ấy, người đã đạt được thành tựu lớn trong lĩnh vực của mình. Tuy nhiên trong tâm trí Matt, câu hỏi mà anh muốn đưa ra là, anh ấy là một người chồng như thế nào? Ophélie dường như khá khôn ngoan trong việc trả lời câu hỏi này.
“Tôi luôn yêu anh ấy. Khi còn là một sinh viên và gặp Ted lần đầu, tôi đã yêu anh ấy. Tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy, đặc biệt là sự thông minh và khả năng theo đuổi mục tiêu của anh ấy. Ted là một người chưa bao giờ bị vuột mất ước mơ của mình. Tôi nghĩ anh cũng sẽ ngưỡng mộ một người như thế”. Dù Ted có gặp khó khăn như thế nào, đó vẫn không là vấn đề gì đối với Ophélie. Cô chấp nhận tất cả vì anh.
“Còn ước mơ của cô là gì?”.
Cô mỉm cười nhìn Matt một cách buồn bã: “Được kết hôn với anh ấy. Anh ấy là tất cả những gì tôi muốn. Khi kết hôn với anh ấy, tôi nghĩ mình đã chết và được lên Thiên đàng. Lúc ấy chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Đã nhiều năm, chúng tôi không có tiền. Chúng tôi đã đấu tranh với cuộc sống hơn 15 năm. Chúng tôi không biết phải làm gì. Tôi yêu anh rất nhiều khi chúng tôi còn nghèo. Với tôi, tiền không là vấn đề gì cả và với anh ấy cũng thế”. Ted đã từng là mặt trời soi rọi cho cô và bọn trẻ.
“Anh ấy có dành thời gian cho cô và bọn trẻ không?”. “Thỉnh thoảng. Anh ấy luôn bận rộn với công việc, làm những việc khá quan trọng và dành thời gian cho gia đình khi có thể”.
Matt nhận ra rất rõ ràng là Ophélie rất tôn sùng Ted. Anh ấy quả là một người may mắn.
Matt nói: “Có gì quan trọng hơn vợ và con chứ?”. Matt rõ ràng khác hẳn Ted và Ophélie khác hẳn Sally. Cô có nhiều đặc tính quý giá mà Sally không có. Cô tốt bụng, tử tế, chân thành, thẳng thắn và có lòng trắc ẩn. Nhiều năm qua, cô vẫn giấu kín nỗi buồn trong lòng. Từ khi Ted mất, cô vẫn yêu anh ấy và không để ý đến ai. Matt thấy cô không phải là một kẻ ích kỷ. Cô đã chịu nhiều đau thương và mất mát. Anh rất thông cảm cho cô vì anh cũng từng rơi vào trường hợp ấy. Vì thế anh có thể dễ dàng hiểu được vì sao cô ít quan tâm đến Pip hơn trước.
Ophélie giải thích: “Những nhà khoa học hoàn toàn khác với những người bình thường. Họ có nhu cầu, nhận thức và khả năng khác. Anh ấy không như những người bình thường”. Tuy nhiên, Matt không thích nghe những gì Ophélie nói. Anh cho rằng tiến sĩ Mackenzie quá đề cao bản thân và ích kỷ. Thậm chí có thể nói anh ấy là một người cha tệ hại. Anh không chắc Ted là một người chồng lịch sự. Nhưng rõ ràng là Ophélie không thừa nhận điều đó. Cái chết hoàn toàn khác với cuộc ly hôn. Matt cũng biết rõ điều đó. Thật khó để nhớ lỗi lầm của người mình yêu mà người đó đã mất. Trong những cuộc ly hôn, mọi người đều nhớ chuyện gì đã xảy ra với họ. Họ luôn nhớ lỗi lầm của nhau và mọi thứ càng tệ hơn nữa. Nhưng khi một người chết đi, người kia sẽ nhớ mãi những kỷ niệm tốt đẹp. Nó làm cho sự vắng mặt của người đã khuất được người kia nhớ nhiều hơn. Lúc này Matt cảm thấy Ophélie là một người đáng thương.
Tối hôm ấy họ đã trò chuyện rất lâu. Họ nói về khoảng thời gian khi họ còn trẻ về hôn nhân và con cái của họ. Tim cô đau nhói khi nghĩ đến việc Matt phải xa con của mình. Mỗi khi Matt nói, cô đều nhìn vào mắt anh. Đôi mắt ấy như nói lên tất cả. Anh ấy đã chịu đựng quá nhiều đau khổ. Cách xa các con và cuộc hôn nhân tan vỡ mười năm trước là cái giá quá đắt mà Matt phải trả. Ophélie nghi ngờ chính vợ Matt là kẻ đánh cắp các con của anh. Thật khó mà tin rằng một đứa trẻ quyết định không gặp cha của nó mà không có thành kiến và sự khiêu khích của mẹ. Dù Matt không nói ra nhưng Ophélie biết điều đó. Điều mà anh quan tâm là những cuộc tranh cãi không còn và cuối cùng mọi việc cũng kết thúc. Tất cả những gì Matt muốn là vào một ngày nào đó, anh có thể gặp lại con mình. Tuy nhiên ước muốn ấy thật khó trở thành hiện thực. Ngày qua ngày, anh đã sống mà không ngừng nhớ đến các con mình. Safe Harbour là nơi anh sống ẩn dật.
Matt đã rời khỏi nơi cũ vì không muốn nhớ đến chuyện buồn xưa. Anh đã kể cho Ophélie nghe rất nhiều điều về cuộc đời mình suốt buổi chiều hôm đó.
Sau đó anh thận trọng hỏi: “Cô có thích lái thuyền không, Ophélie?”. Ngoài việc vẽ tranh, lái thuyền cũng là một trong số những công việc để Matt quên đi nỗi buồn và nó khá thích hợp với tình trạng cô độc của anh hiện giờ.
“Nhiều năm rồi tôi không lái thuyền, nhưng tôi từng rất thích môn này. Tôi đã đi thuyền cùng bọn trẻ khi chúng tôi đến Brittany vào mùa hè và ở Cape Code khi tôi còn đang học đại học”.
“Tôi có một chiếc thuyền nhỏ và rất vui khi mời cô cùng lái. Nó vô cùng đơn giản và chỉ là một chiếc thuyền gỗ cũ mà tôi còn giữ khi đến đây”.
“Tôi rất thích được xem nó và rất vui khi cùng anh lái thuyền”. Ophélie nói với vẻ đầy thông cảm.
Matt cảm thấy vui và nói: “Lần sau nếu có chạy thuyền, tôi sẽ gọi cô”. Anh có thể dễ dàng nhận ra mình sẽ vui thế nào nếu có Ophélie lái thuyền chung. Cô là một người vui vẻ, thông minh và tràn đầy nhiệt huyết. Mắt cô sáng lên khi nghe lời mời của Matt. Thỉnh thoảng, cô và Ted cùng ra ngoài vịnh với bạn bè của mình. Nhưng anh ấy chưa bao giờ thích điều đó. Ted nói ở đó lạnh, ẩm ướt và anh hay bị say sóng. Nhưng Ophélie không cảm thấy thế. Tuy nhiên cô chưa bao giờ kể cho Matt nghe điều này. Thực tế cô là một người lái thuyền xuất sắc.
Matt về nhà sau nửa đêm. Đó là một buổi chiều tuyệt vời của cả hai. Họ cảm thấy ấm lòng khi chia sẻ cho nhau nghe niềm vui và nỗi buồn của riêng mình. Họ không cần gì cả mà chỉ cần một người bạn. Cuối cùng họ cũng đã tìm được. Một điều mà họ tuyệt đối tin vào đó chính là tình bạn và chính Pip đã làm cầu nối cho hai người.
Sau khi Matt về, Ophélie tắt đèn rồi nhẹ nhàng đi vào phòng Pip. Cô mỉm cười khi thấy Pip nằm trên giường. Con Mousse vẫn đang ngủ dưới chân giường cô bé.
Cả hai không bị đánh thức khi Ophélie đến gần. Sau đó cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc đỏ mượt của Pip và cúi người hôn cô bé. Người máy trong Ophélie đã biến mất và cô dần dần trở về với vai trò của một người phụ nữ trước đây.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên