There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
8. Cơn Mưa
ám mây đen vần vũ trên ngọn cây.
Hạ Chi từ ngoài chạy vào, đứng dưới mái hiên, ngắm bầu trời trên cao – Trời sắp mưa rồi! Chiếc áo màu sữa và xanh lá mạ, đứng dưới nền trời đen trông thật xinh xắn. Mở cánh cửa nhà bếp, cô Châu đang châm trà.
- Dạ, bà vừa về đến đấy à?
- Có khách hở?
- Vâng, có ông Phu đến.
- Ông Lâm Tịnh Phu? Hạ Chi chau mày – Cô làm ơn mang trà ra trước, một lúc tôi sẽ ra sau.
- Vâng.
Từ ngày Phu cho biết sẽ đi Động Giả đến nay đã trên nửa tháng, nhưng Hạ Chi vẫn không đến thăm. Cô Châu mang mâm trà trở vào.
- Còn thằng Xá đâu rồi?
Mỗi lần nhắc đến tên con giọng nói của Hạ Chi trở nên dịu dàng. Châu nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa.
- Dạ sang nhà bác Phùng chơi rồi. Có cần đi rước không hở bà?
Nhà ông Phùng cách đây chỉ trên ba trăm thước.
- Cũng được.
- Nhưng trời sắp mưa rồi.
- Vâng, Hạ Chi không muốn đơn độc ở nhà với Lâm Tịnh Phu – Đi nhanh về nhé
- Dạ, cháu sẽ về ngay ạ.
- Châu mang dù bước đi, Hạ Chi vẫn ngồi trên ghế da trong phòng nghỉ, nàng không đủ can đảm bước vào phòng khách. Sự nhớ tới nụ hôn phớt nhẹ ngày bé Lệ bị giết, một chút khó chịu len lỏi. Bây giờ thằng Xá lẫn cô tớ Châu lại cũng không có ở nhà. Hạ Chi thấp thỏm. Nàng định trước khi Châu và Xá trở về, cứ để Phu đơn độc ngồi trong phòng.
- Gió thổi lên, khung kính ở cửa bật lên những âm điệu khô khan, Hạ Chi tự nhủ. Có lẽ thằng Xá và cô Châu sắp về đến rồi. Nhưng lòng vẫn lo lắng.
- Hướng mắt về phía tấm gương đặt trước mặt, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt trắng với đôi mắt to. Đứng dậy, sửa soạn lại quần áo, Hạ Chi bước ra khỏi phòng.
- Hôm nay là ngày cuối tuần, giờ tan sở của Tạo sắp đến. Đám tang bé Lệ đã trên hai tháng, đây là lần đầu tiên gặp mặt. Hạ Chi đứng trước cửa phòng khách, hít một hơi dài vào lồng ngực, xong mở nhẹ cửa.
- Không có Lâm Tịnh Phu, đã bỏ về rồi ư? Nhưng tại sao tách trà cô Châu mang vào đâu chẳng thấy? Không lẽ Châu dám đưa ông ấy vào phòng khách nhỏ bên trong à? (Phòng khách nhỏ bên trong bên trong chì dùng để tiếp những bạn thật thân). Hạ Chi thấy tim đập mạnh.
- Định quay trở về phòng nghỉ, thì có tiếng ho của Phu trong phòng khách nhỏ vọng ra, Hạ Chi đổi ý mở cánh cửa bằng giấy bồi. Phu đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ. Hắn đứng lên cúi đầu với giọng khách sáo:
- Xin lỗi, bước vào phòng này lúc không có chị ở nhà thật là quấy.
- Không có chi, để anh ngồi đợi lâu mới đáng phiền chứ.
Thái độ Tịnh Phu khiến Hạ Chi khó chịu.
- Nói anh không được khỏe, mà không đến viếng…
Dáng dấp của Phu không thấy khác xưa bao nhiêu.
- Cảm ơn chị, không đến nỗi nào.
Tiếng nói Phu sắc và bén. Hạ Chi có cảm tưởng như đó là lời hờn trách.
- Mời anh ngồi.
- Dạ cám ơn.
Gương mặt Phu xa lạ. Người đứng trước mặt coi ta ra sao? Hạ Chi nghĩ ngợi khi nhìn vẻ lãnh đạm của Phu, nàng có vẻ hối tiếc và như quên bẵng cả chuyện cố tình xa lánh của mình từ sau cái chết của bé Lệ. Tại sao ta lại sợ khi gặp mặt chàng?
Cuộc đời Chi hình như lúc nào cũng được người nuông chiều, không ai dám làm phật lòng nàng, kể cả Lâm Tịnh Phu. Thế mà bây giờ lại khác. Sự thay đổi đột ngột của Phu khiến Chi cảm thấy như bị sỉ nhục, nàng lo lắng.
Bên ngoài, rừng cây bị gió thổi ngã nghiêng, Tịnh Phu mở miệng.
- Mai tôi đi, nên hôm nay ghé đây giã từ.
- Mai à?
Hạ Chi chợt thấy giọng nói của mình có vẻ nũng nịu nàng muốn biết sự lạnh nhạt của Phu có phải là do lỗi nàng không chịu đến với chàng hay không.
Bất chợt, những tiếng lộp độp như đá rải rơi trên nóc, và cơn mưa sà xuống thật nhanh. Những giọt nước đập mạnh trên khung kính, trên cửa phát ra những tiếng kêu to.
- Mưa lớn quá!
Hạ Chi cảm thấy bất ổn. Mưa lớn như vầy, thằng Xá và cô Châu làm sao về nhà được? Khởi Tạo có lẽ phải đụt mưa bên lề.
Sàn nhà biến thành một ao nước to. Phu và Chi vẫn đứng đấy ngắm trận mưa lớn bên ngoài. Chợt một bàn tay đặt nhẹ lên vai Hạ Chi, khiến nàng hốt hoảng. Tiếng Phu vang bên tai.
- Xin lỗi, chúng ta sắp xa nhau mãi mãi.
- Buông tôi ra!
Gió thổi mạnh đập vào khung kính.
- Tôi không buông?
- Tôi van anh! Hãy buông tôi ra!
- Không, dù có chết tôi vẫn không buông!
Lâm Tịnh Phu nhìn thẳng, đôi mắt chàng như muốn nuốt sống nước mắt chan hòa, Hạ Chi nói:
- Chuyện xảy ra ngày bé Lệ chết…
Vẻ mặt Phu không đổi:
- Cô muốn tôi nhớ lại ư?
- Bé Lệ mất đi mà anh…Hạ Chi muốn nói mà sao anh có thể hành động như thế này?
Phu ôm chặt Chi.
- Nhưng bé Lệ chết đi đâu phải lỗi ở chúng ta?
Chi vùng vẫy:
- Buông tôi ra! Buông tôi ra!
- Đừng vùng vẫy, tôi sẽ không làm gì cô đâu.
- Vậy thì anh hãy buông tôi ra đi, anh Tạo sắp về đến rồi!
- Mặc hắn, đây là lần cuối cùng, tôi phải được ngắm em thật kỹ.
- Lần cuối cùng?
Những giọt nước mắt tràn ra mắt Tịnh Phu, giống như những hòn bi thủy tinh lăn xuống má. Nhìn Phu khóc, Chi chợt buông xuôi.
Mưa càng lúc càng to.
- Em là người đàn bà vừa lạnh vừa nồng!
Hạ Chi ơ hờ vòng tay qua thân Phu. Phu cũng cúi xuống hôn mạnh lên chiếc cổ trắng nõn của nàng.
Hôm ấy, Tạo trở về thật khuya, vừa thay áo ngủ chàng vừa nói:
- Bữa nay mưa to thật, đường phố như con sông nhỏ.
- Ông Phu vừa đến từ biệt anh ban chiều.
Nhớ đến những giọt nước mắt của Phu, Hạ Chi chợt thấy tiếng ông có vẻ vô tình.
Khởi Tạo hỏi:
- Hắn bảo mai đi à?
- Vâng, mai đi.
Sau ngày bé Lệ mất, Hạ Chi mỗi lần trông thấy Phu là cơn bứt rứt lại đến, nhưng khi nghĩ đến câu “Vì anh bệnh phổi, nên không dám hôn lên môi mà chỉ hôn trên cổ em thôi” một cách thành thật của Tịnh Phu, thì Hạ Chi không giấu được vẻ xúc động.
- Đúng ra, hôm nay tôi chỉ định đến để nhìn mặt em mà thôi, nên cố gắng tạo vẻ lạnh lùng, nhưng rồi trận mưa lớn này đã làm tôi đổi ý.
Nhưng câu nói của Tịnh Phu còn vang lại. Hạ Chi nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong cơn mưa.
Khởi Tạo chui vào chăn, dịu dàng.
- Bao giờ thì định đi bế đứa bé về?
Hạ Chi mắc áo Tạo trên móc.
- Anh đồng ý rồi chứ?
- Ờ, anh thấy nếu em thích thì cứ mang một đứa về nuôi, nhưng mấy ngày nay không nghe đề cập đến, anh cứ tưởng em đã bỏ ý định đó rồi chứ.
Hạ Chi xoay người đi, nàng cởi nút áo.
- Ý em đã muốn làm một việc gì, là em không bao giờ bỏ lãng cả.
- Vâng, chị Tử Thăng cũng bảo như vậy, nhưng mà…nghe nói vợ chồng mà tính giống nhau quá cũng không tốt. Quay đầu lại nhìn chồng, Hạ Chi tiếp – Không biết anh Mộc sẽ cho chúng ta một đứa con ra sao? Nhưng em thấy vui thật.
- Xem trước rồi sẽ tính sau.
Khởi Tạo nằm sấp trên giường, đưa mắt nhìn vợ cởi áo. Khi chiếc áo trượt khỏi vai, mắt chàng bỗng ngừng lại bờ cổ, nơi có hai vết bầm tím, chàng chợt hiểu.
Tạo bắt đầu tưởng tượng lại cảnh Hạ Chi tiếp đãi Tịnh Phu, chàng muốn hét lớn lên – Cái này là cái gì đây? Tạo biết nếu để cơn giận bộc phát thì hậu quả xảy ra sẽ không đoán nổi. Thường ngày nhìn thấy dao kéo lưỡi hái. Không hiểu tại sao Tạo lại nghĩ ngay đến cảnh mình giận dữ, những món đồ đó sẽ trở thành những vật giết người. Vì vậy, lúc bình thường, bao giờ Tạo cũng đặt những vật bén nhọn vào nơi khó với đến.
- Bây giờ anh đến tìm anh Mộc?
Tạo không đáp, chàng nhắm chặt mắt lại.
- Ngủ rồi ư?
Hạ Chi lẩm bẩm, rồi cũng chui vào trong chăn.
Hừm! Sao làm việc mà không suy nghĩ gì cả, bao nhiêu năm ấp ủ…Khởi Tạo càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu được. Nếu nàng cảm thấy mình có trách nhiệm về cái chết của bé Lệ, thì làm sao lại để vết hôn trên cổ thế kia?
“ Hạ Chi, em có còn là mẹ của bé Lệ nữa chăng?”. Khởi Tạo muốn hét lớn, lồng ngực chàng đau nhói, máu cuồn cuộn dâng.
Hạ Chi đã tắt đèn. Trong bóng tối, Khởi Tạo trừng mắt nhìn vợ. Vết hôm tím sẩm kia tạo cho Tạo tưởng tưởng cảnh âu yếm cuồng nhiệt giữa Phu và vợ mình. Thật hạ cấp, dâm đãng.
Khởi Tạo rơi vào vực thẳm của tuyệt vọng. Bé Lệ bị giết, Hạ Chi lại ngoại tình, suốt một ngày cặm cụi làm việc của tôi, để làm gì đây?
Bỗng nhiên chàng cảm thấy tất cả trở thành vô vị, không nghĩa lý gì cả. Ngày ngày làm việc mình cứ tưởng mình một vị y sĩ nhất rồi, thế mà bây giờ mới thấy được sự vô nghĩa và vô bổ của nó. Bệnh nhân mới đến phải thử nước tiểu, thử máu, bắt mạch, cho toa rồi điều trị…chỉ mấy ngày là dứt ngay, rồi người khác lại đến, một chuỗi ngày làm việc liên tục.
Tối nay, tất cả niềm kiêu hãnh cứu sống được con bệnh của chàng đã mất. Chỉ còn lại nỗi hư vô. Sự phản bội của Hạ Chi đã làm tắt đi đốm lửa hy vọng của đời chàng, trước mặt chỉ là một khoảng đen vô tận.
Giết Hạ Chi rồi tự sát theo? Tạo suy tính. Nhưng nếu giết được Hạ Chi đi nữa, ta làm sao nhẫn tâm giết Xá chứ? Ta cũng không thể để Xá sống lẻ loi trên đời được khi ta chết. Bao nhiêu sinh mệnh của bệnh nhân đang nằm trong tay ta, giám đốc bệnh viện Lại Khởi Tạo đâu có quyền chết đi một cách dễ dàng như thế? Phải sống để nhận trách nhiệm! Lại Khởi Tạo không có quyền trốn trách nhiệm.
Hạ Chi! Tại sao em làm như vậy? Khởi Tạo gào lên trong lòng, chàng không biết phải đối phó thế nào với vết hôn tím sẫm kia. Chi vẫn ngủ say. Hừ! Anh không muốn em nuôi con, anh muốn em được vui sướng, muốn lấy lại hạnh phúc gia đình, thế mà. Bây giờ những điều mà Hạ Chi ao ước, Tạo đều thấy vô nghĩa cả.
Cao Mộc đã từng bảo: “Đừng có khùng! Ai lại nuôi con kẻ giết con mình bao giờ. Rồi anh làm sao nói với chị ấy chứ?” Cứ ngay tình báo cho Hạ Chi biết, khi nàng vừa nghe xong việc nhận con kẻ thù làm con nuôi, nhất định nàng sẽ giận phát điên lên được. Nhưng mà, không được, nếu nàng điên lên, thì cuộc đời ta cũng sẽ bị đe dọa.
Phải rồi! Ta sẽ không cho nàng biết! Ngay tình Hạ Chi sẽ nuông chiều đứa bé, rồi đến một ngày nào đó khi biết được mình đang yêu thương con kẻ thù thì cơn giận sẽ bùng nổ ngay!
Càng yêu bao nhiêu, sự đau khổ càng lớn bấy nhiêu! Nội việc nghĩ đến bao nhiêu năm phí sức nuôi dưỡng con kẻ thù, cũng đủ làm lòng đau nhói! Nhưng mà, làm thế cũng không phải, yêu con kẻ thù của ta thì cũng tương đương với, “Hãy yêu kẻ thù của ta vậy!” biết đâu kẻ hiểu rõ câu chuyện như ta đây, sẽ phải đau khổ gấp trăm lần Hạ Chi? Nhưng dù sao, cũng phải cắn răng mà chịu. Đợi đến lúc nàng hiểu được sự thật thì …Hừ! Sẽ có một màn kịch hay biết chừng nào!
Khởi Tạo tưởng tượng cảnh đau khổ của Hạ Chi, chàng chợt khám phá ra quả tim mình đang có một hố thẳm. Ta định làm gì người vợ yêu quí của ta đây? Những hình ảnh khủng khiếp như đang xoáy tròn trong tim.
Nhưng mà…Khởi Tạo thấy không phải chỉ có mình hay Hạ Chi mà tất cả những người trên đời này hình như cũng đều có hố thẳm đen ngòm trong tim cả. Sáng hôm sau, Tạo nghĩ cần phải thực hiện ngay khi ý định đêm hôm chưa bị lay chuyển. Vì vậy, trong bữa điểm tâm chàng bảo Hạ Chi:
- Hôm nay chủ nhật không có việc gì làm anh định đến viếng anh Mộc.
- Hay lắm!
Hạ Chi vui sướng đưa tay lên ôm lấy mặt. Đây là lần đầu tiên Khởi Tạo nhìn thấy cử chỉ ngây thơ vừa tươi mát vừa dễ thương của vợ!
Nhưng phải chăng vì mối tình giữa Hạ Chi và Tịnh Phu mà nàng trở nên trẻ trung và mơn mởn như thế?
- Em cùng đi nữa nhé?
- Chưa biết có chọn được đứa bé thích hợp hay không. Để anh đến thấy có gì là sẽ phôn ngay cho em biết.
Vết bầm màu tím trên chiếc cổ trắng nón của Hạ Chi, sáng nay vẫn nhảy sổm vào trong mắt Tạo. Ngoại trừ những bệnh nhân ra, ta chưa hề nắm tay một người con gái nào khác. Thế mà tại sao Hạ Chi lại nhẫn tâm bạc đãi một người cần mẫn và ôn hòa như ta?
Sau lễ cưới, có một lần Khởi Tạo vô ý hôn mạnh trên làn da trắng của nàng, để lại một vết bầm. Từ đấy, mỗi lần muốn hôn chàng đều hết sức cẩn thận, không dám để thêm vết tích thứ hai. Nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên gáy, trên mặt. Đôi mắt Hạ Chi nhắm lại một cách say sưa. Nghĩ đến hình ảnh tương tự giữa Chi và Phu, Khởi Tạo chợt thấy khó chịu. Nàng có thật không biết gì về vết hôn còn lại trên cổ chăng?
- Tả lót và những vật dụng khác của bé Lệ để lại đều xài được cả. Chỉ cần anh phôn cho em biết, là lập tức có thể bồng ngay về nhà. Anh cố gắng tìm một đứa thông minh và dễ thương nhé.
Hạ Chi nhếch đôi môi xinh xắn của nàng nói. Đôi môi này là đôi môi của kẻ ngoại tình, nó đã từng tiếp xúc với bộ phận nào của cơ thể của Tịnh Phu rồi đây?Hơi thở của Tạo trở nên dồn dập. Chàng cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh.
- Nhất định là phải tìm một cô bé thông minh và dễ thương rồi.
Sực nhớ lại hôm nay là ngày Tịnh Phu lên đường, Khởi Tạo tiếp:
- Sẵn dịp anh sẽ đưa ông Phu đến Chấp Quang, em đến nhà ga đưa tụi anh đi nhé?
- Vâng, phải thế chứ.
Đôi mắt của nàng đang nghĩ gì thế? …Tạo thấy cơ thể mình run bắn lên.
- Ờ…nhưng mà…
Đôi môi hình quả ấu mấp máy. Giẻ lau trên tay Hạ Chi lẩn quẩn một góc bàn. Nàng nghĩ gì đây?
- Sao, có đưa không?
Nụ hôn của Tạo rít lên hờn trách. Hạ Chi ngẩng đầu lên.
- Thôi.
- Tại sao?
- Vì…Người trong bệnh viện, ai cũng biết em đã từng nằm ở dưỡng trí viện sợ gặp mấy anh ấy không hay.
Nghe những lời ngụy biện khéo léo của vợ, Tạo lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm