Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 8 -
Đang cắm cúi xem xét giấy tờ trên bàn, ông Đạt ngẩng đầu lên nhìn Mạnh khi nghe tiếng anh gọi:
- Con gọi ba ha?
- Ba nghĩ sao hở ba?
Ông Đạt ngạc nhiên nhìn Mạnh:
- Nghĩ cái gì?
Mạnh hất cằm:
- Thì anh Nguyễn đã sữa được cái máy rồi đó.
Ông Đạt vẫn chưa hiểu được điều Mạnh đang nói tới:
- Máy gì?
Mạnh bực dọc nhìn cha, anh ta sẵng giọng:
- Ba làm sao vậy? Thì cái máy mài mà con không chịu đưa cathaloge cho ảnh đó.
Ông Đạt ngớ ra một chút rồi gật đầu:
-À, thì ra chuyện đó à? Nhưng mà làm sao nó sửa được?
-Anh Nguyễn kêu thằng Thoại về làm cho anh ấy đó ba.
Ông Đạt đứng bật lên:
-Tại saonó gọi được thằng Thoại? Ai chỉ cho nó vậy?
Mạnh lắc đầu:
-Con cũng không biết! Nghe đâu hai người là bạn cũ hay sao ấy.
Ông Đạt lại ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:
-Có thằng này tiếp sức thì nó đâu có sợ gì mấy cái máy nữa, mình có cất hết cathaloge cũng không ăn nhằm gì đối với nó nữa rồi.
-Bởi vậy con mới hỏi ba phải tính sao bây giờ? Chắc là mình phải tìm cách ngăn chặn không cho thằng Thoại làm việc ở đây quá.
Ông Đạt nhíu mày suy nghĩ. Ông thật không ngờ Nguyễn lại quen biết với Thoại. Như vậy thì chuyện gây khó khăn cho anh về chuyện máy móc bị hư là không được nữa rồi, bởi vì có cái máy nào hư mà nó không sửa được đâu. Phải tìm cách khác mới được.
Suy nghẽ một hồi, ông Đạt quay sang hỏi Mạnh:
-Theo ư con thì sao?
Mạnh hùng hổ:
-Chuyện phá không cho bên đó không sản xuất được là khó đó ba à, bởi vì nếu cứ làm như thế thì trước sau gì cũng sẽ lộ chuyện ra mất. Con tính là mình phải làm sao tìm cách biết được các hợp đồng của phân xưởng đó, rồi tìm cách hớt tay trên. Bên này mình đã quen việc rồi, con nghĩ là mình sẽ làm nhanh hơn đó ba.
Ông Đạt ngẫm nghĩ một hồi, ông thấy thằng con trai ông cũng có lư. Ông gật đầu:
-Vậy thì con tính phải làm sao để biết được bí mật của bên đó?
Mạnh cười bí hiểm:
-Có gì khó đâu ba, thì con cho một thằng làm tay trong cho mình qua bên đó.
-Con định gài đứa nào? Phải là đứa thân tín đó.
Mạnh gật đầu:
-Ba yên tâm đi, con đà lo xong hết rồi. Thằng này là đệ tử ruột của con, nó ở bên đó từ hồi nào tới giờ, không ai nghi ngờ gì đâu.
Ông Đạt tin tưởng nhìn con trai:
-Vậy là tốt rồi, ba tin là không bao lâu nữa thằng Nguyễn sẽ phải bỏ cuộc. Khi đó thì ca con mình cứ việc ngồi đợi nó dâng cái phân xưởng đó cho mình. Trước sau gì thì nó cũng phải cuốn gói mà đi thôi, làm sao mà đấu lại cha con mình.( Thiệt là cha nào con nấy, nham hiểm tột độ TFMB mới type tới đây đã tức muốc đục cho 2 cha con này 1 kư wá)
-Mà tại sao anh Nguyễn tự nhiên lại trở về vậy ba? Bộ có ai báo tin cho anh ấy biết hở ba?
Ông Đạt lắc đầu:
-Chắc là tình cờ nó trở về thôi chứ có ai biết nó ở đâu mà báo tin. Con không thấy mọi người khi trông thấy nó cũng đều ngạc nhiên đó à?
Mạnh tức tối đấm mạnh hai tai vào nhau:
-Tại sao mà lại có sự tình cờ quái gở như thế nhỉ? Không có anh ta thì cha con mình làm chủ cái công ty này rồi, có đâu mà phải mệt óc như vậy.
Ông Đạt gật đầu với Mạnh:
Đdiều đó thì đương nhiên rồi, cha con mình nắm hết, luôn cả số cổ phần của bác Thiện thì còn ai mà địch lại mình nữa. Ông Nam tuy cũng có phần hùn nhưng chỉ là con số nhỏ nên không đáng ngại.
Cái tên ông Đạt vừa nhắc tới lại gây cho Thoại một suy nghĩ, anh nói:
-Còn cái ông Nam này cũng không đáng tin đâu nghe ba. Con thấy ông ta có vẻ thích anh Nguyễn lắn đó.
Ông Đạt tự tin lắc đầu:
-Chuyện đó thì con khỏi phải lo, cái chức vụ mà ông ta đang nắm giữ thật ra cũng chẳng hại gì đến ta, vì ông ta có làm gì được mình đâu. Mà ông ta có muốn giúp thằng Nguyễn cũng không được, vì ông ta có biết gì đâu mà giúp.
Mạnh vẫn giữ ư của mình:
-Nhưng mà mình cẩn thận thì vẫn hơn chứ ba.
Ông Thoại gật đầu:
-chuyện đó thì con cứ yên tâm, ba biết phải làm gì mà. Con cứ lo làm ăn cho tốt, trước sau gì thằng Nguyễn cũng phải chịu thua mình thôi mà.
Mạnh đứng lên:
-Thì con cũng nghĩ như vậy, có điều là cẩn thận thì vẫn hơn. Ba có cần gì con nữa không?
Ông Đạt ngước lên nhìn con trai:
-Con định đi đâu bây giờ đó?
Mạnh xốc lại cổ áo:
-Con tới đưa Phương Diễm đi mua sắm, cũng sắp tới ngày cưới rồi mà tụi con đã mua sắm được gì đâu.
Ông Đạt gật đầu:
-Ừ, vậy con đi đi. Nhớ là đừng có hà tiện đó nhé, phải biết lấy lòng cha con nó. Một kho của đó con ạ.
Mạnh cười thật tươi:
-Con biết rồi mà ba. Thôi, con đi đây.
Rời khỏi công ty, Mạnh lái xe đến nhà Phương Diễm. Trong lòng anh vui như hội, ngày cước chẳng còn xa nữa, anh sắp sưa? có được cô vợ xinh như mộng trong tay rồi. Lại còn cái gia tài khổng lồ mà cô con gái một của nhà doanh nghiệp Đắt Tài sẽ được hưởng nữa chứ. Thật anh đúng là gặp may, không gì may mắn hơn thế nữa.
Gặp ông Tài ngoài sân, Mạnh lễ phép thưa:
-Cháu chào bác ạ!
Ông Tài vui vẻ:
-Ờ, cháu vào đi. Diễm nó có nhà đó.
Mạnh đứng lại, anh hỏi:
-Hôm nay bác không đến công ty ạ?
-Có chứ! Bác về lấy tài liệu hồi sáng quên ở nhà đấy chứ. Thôi cháu vào đi, bác phải đi ngay keo? trễ hẹn với khách hàng.
Mạnh hớn hở đi vào nhà, rõ ràng là ông Tài rất thích anh, đó là một lợi thế rất mạnh dành cho anh rồi.
Mạnh nhờ chị người làm gọi Phương Diễm và ngồi đợi nơi phòng khách. Anh ngồi khá lâu mới thấy cô đi xuống. Phương Diễm vẫn mạc bộ quầu áo mặc nhà khiến anh ngạc nhiên:
-Uả, sao em không thay quần áo?
Phương Diễm uể oải ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Mạnh, thờ ơ hỏi lại:
-Thay quần áo để làm gì?
Mạnh ngạc nhiên trước thái độ của Phương Diễm, tại sao cô lại như thế nhỉ? Trong đầu Mạnh chợt hiện lên câu hỏ, tại sao Phương Diễm lại không có một chút gì quan tâm tới đám cưới của mình? Mà nào phải Mạnh làm áp lực gì với cô đâu mà cô lại có thái độ miễn cưỡng như thế, nếu không nói là cô không lo gì cho đám cưới của mình?
Mạnh nhớ là ngày làm lễ hỏi, Phương Diễm đã tỏ ra rất thân thiết với anh kia mà! Thế mà tại sao giờ đây thái độ của cô lại ngược lại như thế? Hay là đã có một sự thay đổi nào xảy ra với Phương Diễm rồi? Không được! Dù cho có chuyện gì xảy ra, Mạnh cũng tự nhủ với mình là phải có được Phương Diễm. Chẳng phải anh đã yêu cô từ rất lâu rồi sao? Ngay từ lần gặp Phương Diễm đầu tiên, cách đây đã gần năm năm, Mạnh đã thấy yêu say đắm người con gái này rồi.
Nghĩ thế, Mạnh dịu dàng nói với Phương Diễm:
-Em quên rồi à, anh có nói hôm trước là sáng nay anh đưa em đi sắm đồ cưới mà?
Phương Diễm đưa tay lên xoa mặt, cô tỏ ra mệt mỏi:
-Em không nhớ, mà em thấy trong người không được khỏe anh Mạnh ạ.
Mạnh tỏ ra quan tâm tới Phương Diễm ngay:
-Em thấy trong người ra sao? Hay là anh đưa em tới bác sĩ nhé. Rồi sau đó mình đi mua sắm luôn.
Phương Diễm lắc đầu:
-Có lẽ tại em thiếu ngủ nên mới mệt mỏi như thế thôi, không cần đi bác sĩ đâu. Còn chuyện mua sắm thì em thật không có hứng thú chút nào. Hay là anh tự đi mua đi.
Mạnh đứng lên, anh rời khỏi chỗ đang ngồi và bước sang ngồi cạnh Phương Diễm khiến cô tự hối hận là tại sao mình lại ngồi vào chiếc ghế dài để tạo cơ hội cho (pg 150-151)
anh ta.
Choàng tay qua vai Phương Diễm, Mạnh âu yếm nói:
-Em phải đi cùng anh chứ Diễm, mua sắm những thứ đó cho em mà. Anh làm sao mà mua đúng theo ư em được!
Phương Diễm lại lắc đầu:
-Em dễ lắm, thứ gì cũng được cả.
Đdâu có được, anh không muốn mua món gì cho em mà không có ư kiến của em. Thôi vầy nha, em cứ nghĩ ngơi cho khỏe. Chiều nay anh đưa em đi, được không?
Mạnh vẫn ngọt ngào với Phương Diễm như không có gì, dù trong lòng anh nỗi nghi ngờ đang dâng cao. Tại sao Phương Diễm lại thay đỗi ư kiến như vậy?
Chắc hẳn phải có một điều gì đó rất hệ trọng đã xảy đến với cô nên mới có những điều như thế. Nhưng Mạnh không ngoan biết giấu kín trong lòng, nhưng anh tự nhủ mình là phải tìm cho ra sự thật.
-Anh Mạnh này...
Phương Diễm chợt gọi nhỏ, Mạnh cúi xuống thêm tí nữa, cằm anh đã chạm vào mái tóc của cô:
-Gì hở em?
-Em... Em...
Phương Diễm ngập ngừng. Mạnh siết vòng tay mình quanh vai cô chặt hơn như tiếp thêm cho cô sức mạnh. Anh khuyến khích:
-Có gì thì em cứ nói đi, anh nghe đây.
Phương Diễm ngước nhình Mạnh, ánh mắt anh trìu mến nhìn cô khiến cho cô lại ngần ngại:
-Em... muốn nói với anh là...
Mạnh hỏi:
-Em có chuyện gì mà khó nói như vậy? Cứ nói đi, dù là chuyện gì anh cũng (Pg152-153)
nghe hết.
-Nhưng mà... anh đừng có giận em nha...
Mạnh gật đầu:
-Ừ, anh không giận đâu. Em cứ nói đi!
Phương Diễm nhìn Mạnh:
-Anh nói thật không? Anh không giận em thật chứ?
Đdương nhiên là thật rồi! Anh yêu em không hết lấy gì mà giận em!
Câu nói của Mạnh là Phương Diễm mạnh dạng hơn. Hít vào một hơi thật dài, cô thu hết can đảm nói:
-Em... em muốn mình dời đám cưới lại một thời gian nữa, có... có được không anh?
Mạnh thiếu điều muốn nhảy nhổm vì câu nói của Phương Diễm. Anh hoàn toàn không ngờ cô lại đưa ra đề nghị bất ngờ như thế, một đề nghị mà anh không hề chờ đợi.
Mạnh nhìn trân trối vào mắt Phương Diễm, anh muốn tìm trong đó cái lư do chính đáng khiến cho cô đưa ra với anh cái đề nghị Oái oăm đó. Nhưng Phương Diễm đã cụp mi xuông, cô không dám đối đầu với ánh mắt như có lưa? của Mạnh.
Mạnh nghiêm nghị nhìn Phương Diễm, anh hỏi:
-Phương Diễm, anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em?
Phương Diễm cúi đầu, cô lí nhí:
-Không có chuyện gì đâu anh.
-Vậy thì tại sao em lại muốn dời hôn lễ?
Phương Diễm càng nhỏ giọng:
-Em cũng không biết.
Mạnh gằn giọng:
-Tại sao lại không biết? Tự em đưa ra (pg 154-155)
ư kiến đó mà. Em nói đi, nếy em có lư do chính đáng, anh sẽ làm theo ư em.
Phương Diễm bối rối không biết phải nói sao. Thái độ điềm tĩnh của Mạnh khiến cô hoang mang. Tại sao anh ta lại không la hét lêm ầ ĩ vì điều cô vừa nói? tại sao anh ta vẫn cứ bình tĩnh để hạch hỏi cô? hay là điều cô vừa nói chỉ là trò trẻ con không đủ để cho anh ta bận tâm?
Cả một đống nghi hoặc cứ rối lên trong đầu Phương Diễm. Cô len lén liếc mắt lên nhìn Mạnh. Anh vẫn bình thản nhìn cô chờ đợi câu trả lờ ị Phương Diễm nào biết đâu trong Mạnh đang sục sôi lòng ghen tuông. Chắc hẳn đã có một người nào đó làm trái tim cô xao động nên cô mới dám đề nghị với anh một điều kinh khủng như thế. Trong khi mọi việc sửa soạn cho đám cưới đã được lo lắng chu toàn thì cô lại đòi dời ngày, như thế là nghĩa làm sao? Chỉ có một câu trả lời duy nhất là Phương Diễm đã thay lòng đổi dạ mà thôi!
Thấy Phương Diễm cứ mãi im lặng. Mạnh thúc hối:
-Em nói đi Diễm, vì lư do gì mà em lại muối dời đám cưới?
Phương Diễm ấp úng:
Đdâu có... lư do nào đâu anh. Chỉ tại... chỉ tại...
-Chỉ tại sao?
Mạnh nôn nóng hỏi tới Phương Diễm quưnh quáng nói đại:
-Tại em chưa muốn lấy chồng bây giờ. Em sợ mình chưa được chuẩn bị tốt để làm được vai trò của một người vợ.
Ánh mắt Mạnh nhìn sâu vào mắt Phương Diễm như muốn đọc hết những ư nghĩ trong đầu cô. Anh gặng lại:
-Em nói thật không?
Phương Diễm lại cụp mi xuống, cô (pg 156-157)
nhẹ gật đầu và tìm cách nói cho xuôi:
Đdương nhiên là thật rồi. Chỉ vì chúng ta chu&a có thời gian tiếp xúc với nhau nhiều. Em thấy chúng mình chưa hiểu nhau nhiều lắm cho nên em muốn có thêm thời gian...
Mạnh khẽ giấu một tiếng thở ra thật nhẹ. Thì ra chỉ có thế! Anh dịu dàng nói:
-Nếu chỉ có thế thôi thì em đừng có lo ngại gì nữa. Tuy chúng mình chưa tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng anh đã biết em từ lâu. Anh biết rất nhiều về em, và anh cũng phải thành thật thú nhận với em một điều là anh rất yêu em. Vì vậy khi chúng mình sống chung với nhau, em không có gì phải lo lắng. Vì anh sẽ chiều theo ư em và sẽ không đòi hỏi em phải cố gắng làm điều gì cho anh đâu. Em cứ làm đủ bổn phận một người vợ yêu của anh là được rồi, như vậy thì anh mãn nguyện rồi. Và anh hứa, anh sẽ đem hạnh phúc đến cho em.
Lời lẽ của Mạnh tha thiết quá khiến cho Phương Diễm không thể nói gì thêm. Qua thái độ cuả Mạnh từ hôm anh bắt đầu làm quen cô đến nay, Phương Diễm cũng hiểu là anh rất yêu cô. Và nếu như làm vợ của một người yêu mình, thì đó chắc hẳn là một điều hạnh phúc nếu như cô chỉ cần cho mình một cuộc sống êm ả. Thế nhưng lư trí cô bao? vậy, trái tim bướng bỉnh của Phương Diễm lại không chấp nhận điều đó khi mà Nguyễn đã trở về, anh đã đánh thức trong cố tình yêu mà đã mười năm nay cô giấu kín trong lòng.
-Phương Diễm à, em đang nghĩ gì thế?
Đầu óc rối bời, Phương Diễm không nghe Mạnh đang nói gì với cô. Mãi đến khi anh hỏi to tiếng, cô mới giật mình nhìn anh:
-Anh hỏi gì em?(pg 158-159)
-Em đang nghĩ gì vậy?
Phương Diễm lắc đầu:
-Em đâu nghĩ gì đâu anh?
-Chắc là cả tuần nay em mất ngủ vì lo lắng chuyện này phải không? -Mạnh ngừng lại một chút, thấy Phương Diễm gật đầu, anh cười âu yếm - Em khờ quá, chuyện có gì đâu mà phải lo đến nỗi muốn bệnh vậy hở? Anh yêu em không hết, làm sao anh lại có thể làm em khổ cho được? Từ hôm nay không được lo lắng nữa nghe không?
Phương Diễm lại gật đầu, vì ngoài chuyện gật đầu ra, cô còn biết nói gì nữa đâu. Mạnh lại tiếp:
-Bây giờ muộn rồi, chúng mình có đi mua sắm cũng không kịp nữa. Vậy em lên nghĩ đi, cố gắng ngủ một giấc cho ngon nhé. Sáng mai anh lại đến đưa em đi, nhớ là không được tìm cách trì hoãn nữa nghe không?
Phương Diễm lại lơ ngơ gật đầu. Mạnh hài lòng nhìn cô, anh đã tin với lư do Phương Diễm vừa đưa ra. Vì mấy năm theo đuổi cô, anh nào thấy cô có một người bạn trai nào đâu. Vì vậy những nghi kỵ lúc nãy đã biến đi hết rồi. Bây giờ anh lại thấy lòng rộn ràng đón chờ ngày hạnh phúc cuả mình mà thôi.