Số lần đọc/download: 2154 / 56
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7
A
lexa đã thay đổi quyết định, cô sẽ đến Paris vào mùa xuân. Đúng hơn là vào tháng Năm. Ba tuần trước bữa tiệc ngày 2 tháng Sáu. Như thế là quá sớm. hơn nữa, giai đoạn này cô đang có quá nhiều bận bịu.
Cô dự định sẽ dành một thời gian thật đặc biệt với Anya; cô sẽ đi mua sắm thật thoả thích, và vừa thoả thuận làm một bộ phim mới khá cấp bách với Nicky, nên cô sẽ gặp anh. Sau đó là chương trình bí mật của cô.
Tom Conners.
Cô dự định tìm bằng được anh. Cô cần biết thời kỳ này trong đời anh, anh đang ở đâu. Cô thực sự nhớ anh, nhớ vô cùng. Cô không gặp anh đã 3 năm nay; Biết đau đến lúc cuối cùng gặp nhau mặt đối mặt, cảm nghĩ của cô lại khác hẳn.
Trong trí cô - mà gần như lúc nào cũng thế - câu chuyện đã kết thúc. Anh đã kết liễu nó, anh nói với co6 là không có tương lai dành cho cô, rằng anh không thể cưới cô. Cũng không phải anh có người khác. Có vẻ như quá khứ của anh đã xác nhận tương lai anh.
Trong thâm tâm, cô vần mong mõi anh. Anh chiếm giữ phần lớn trong lòng cô, vẫn tiếp tục len lỏi vào ý nghĩ của cô. Cho đến gần đây, cô mới nhận ra rằng kéo dài tình trạng này chỉ làm cô thêm mệt mỏi, cô không thể sống như thế này mãi.
Alexa thừa nhận rằng cô phải giải thoát những cảm xúc đế tiến lên phía trước. Cô có thể không lấy Jack Wilton khi cô vẫn phải đối đầu với những hồn ma ám ảnh cô. Trong việc này, như thế là không phải với Jack vốn là người tử tế, và không công bằng với bản thân cô.
Nếu cô lấy Jack, cô phải thanh thản trong lòng, trái tim cô chỉ có một tình yêu dành cho anh. Bất kỳ một thứ vương vấn nào cũng là tồi tệ.
Vì vậy, cô phải đi giết chết con rồng dữ ở ngay hang ổ của nó.
Cô đã đến Paris sáng ngày thứ Năm. Sau khi dỡ hành lý và nghỉ ngơi gần hết ngày, cô đã sẵn sàng hành động. Lúc này là 11 giờ trưa thứ Sáu ngày 11 tháng Năm, sự cám dỗ gọi điện cho Tom Conners thật mãnh liệt. Nhưng Alexa chưa sẵn sàng giáp mặt anh. Vì thế cô vớ lấy xắc, rời dãy phòng và đến thang máy.
Vài giây sau, cô dạo quanh hành lang thanh lịch, sàn lát đá hoa cương của khách sạn Meurice mà bà Anya đã giới thiệu. Alexa đi qua cánh cửa xoay và xuống bậc, ra ngoài đứng trước khách sạn một lúc, chưa quyết định nên làm gì. Cô được mời đến nhà bà Anya ăn trưa lúc một giờ, vì thế cô còn hai tiếng đồng hồ nữa. Tha hồ mà lựa chọn.
Cô đang ở trong thành phố cô thích nhất trên đời, và cô biết rất tường tận. Cô không ở đây đã ba năm nay, lòng cô tràn ngập háo hức, nhớ mong và khao khát đi thăm những nơi yêu thích trong thành phố.
Nếu rẽ trái,, cô có thể xuống Louvre, hoặc rẽ phải sẽ đi dọc đường Rivoli, nhìn các tủ kính bày hàng cho đến Quảng trường Concorde Ở bên Champs - Elysées, với vòng cung Khải hoàn môn trên cao.
Cô đột ngột quyết định đến thẳng Louvre. Hom nay là một ngày huy hoàng. Paris lung linh dưới bầu trời rực nắng, trong trẻo dường như treo tít trên cao, một vòng cung vĩ đại trông như cái bát úp ngược, bên trong tráng một lớp men xanh dịu.
Mọi thứ trông đều lộng lẫy, cô nghĩ lúc bước đều đặn trên phố Rivoli và liếc nhìn quanh. Nhiều hồi ức cuồn cuộn, nhấn chìm cô. Những kỷ niệm về Tom và ba năm có nhau... cuộc tình của họ, niềm vui của họ. Hồi nhớ về những bộ phim cùng làm với Nicky và Larry. Những bgày sôi nổi với họ, những đêm mê đắm với Tom...
Một mùi thơm phức bỗng ùa đến với cô, mùi cà phê mới pha làm cô chảy nước bọt. Cô đột ngột dừng lại bên ngoài một tiệm cà phê ven đường và ngồi xuống bàn.
- Cho một ly cà phê sữa - Cô nói với người phục vụ xuất hiện và đang mỉm cười.
- Thưa vâng - Anh ta đáp và quay vội đi.
Alexa ngồi dựa vào lưng ghế, nghĩ thầm ở đây sao mà tuyệt diệu; Cô đã ngu ngốc nên mới xa cách nơi này lâu đến thế,
Vài giây trôi qua, rồi người hầu bàn quay lại, đặt trước mặt cô một bình cà phê và một bình sũa nóng bốc hơi nghi ngút.
- Thưa cô, đây ạ - Anh ta gật đầu nói.
- Cảm ơn - Cô mỉm cười đáp lúc người phục vụ đặt lên bàn giỏ bánh sừng bò mới, cùng đĩa bơ mịn như kem và đĩa mức quả mâm xôi đen thẫm. Cô nhấc bình, rót cà phê vào một chén lớn, thêm sữa cho sủi bọt.
Ngụm đầu tiên ngon tuyệt. Sau đó cô nhìn chăm chú vào giỏ bánh. Cô có thể ngửi thấy mùi bánh sừng bò tươi... Trời đất ơi, sao lại không nhỉ, cô nghĩ và cầm một chiếc lên, bẻ một miếng rồi phết chút bơ và thêm một lát mức hậu hĩ. Miếng bánh dường như tan trong miệng cô, cô nghĩ đến những bữa điểm tâm cô đã an kiểu này hồi còn là sinh viên.
Đã chín năm trôi qua, Cô bắt đầu học ở trường bà Anya lúc mới 21 tuổi. Cô đã tận hưởng từng khoảnh khắc từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng. Ở đó, một cảm giác hào hứng và phấn khới thực sự bao bọc từng sinh viên. Lẽ tất nhiên, cảm giác ấy lan toả từ Anya, và còn ai nữa... Các giáo viên khác đều đầy cảm hứng như bà. Tất cả đều là những chuyên gia giỏi nhất trong lĩnh vực của mình, được Anya Sedgwick lựa chọn vì những phẩm chất đa dạng cũng như tài năng. Họ đã khắc sâu vào tâm khảm cô và các sinh viên khác lòng ham học hỏi.
Những năm tháng ấy mới tuyệt diệu làm sao, cô vừa nghĩ vừa dựa vào lưng ghế, để mặc cho tâm trí tràn ngập hồi ức về những ngày ấy. Chính ở nơi đó, nhờ có Anya mọi hy vọng và hoài bão của cô được khích lệ và nhiều thứ đã trở thành hiện thực.
Người phụ nữ ấy nổi bật và gây ấn tượng mạnh đến mức mọi cái đầu đều quay nhìn lúc cô đi qua. Cô cao khoảng 1m75, khoẻ khoắn nhưng không quá nặng nề, tư thế rất vương giả, cử động uyển chuyển và duyên dáng.
Nhưng chính bộ mặt cô mới làm người ta muốn nhìn cô lần nữa. Người phụ nữ ấy đẹp lạ lùng, bờm tóc đen huyền đỗ xuống tận giữa kưng, đôi lông mày đen lánh cong hoàn hảo trên cặp mắt đen như nhung, cách xa nhau và cái miệng gợi cảm bật nhất.
Quần áo của cô đơn giản song cắt may hết sức thanh lịch. Cô mạc một bộ bằng hàng Gabardine nhẹ màu đen, sơmi lụa trắng muốt, giày cao gót đen. Chiếc xắc da màu đen vắt qua vai, một tay cầm cặp kính đen. Đồ nữ trang của cô hoàn tất vẻ lịch sự giản dị. Cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ không hề phô trương, cổ tay kia đeo lắc vàng, tai đeo đôi hoa xinh xắn bằng kim cương.
Sáng nay, cô thong thả dạo qua các căn phòng yên tĩnh của Louvre. Còn nhiều thời gian mới tới giờ hẹn ăn trưa tại khách sạn Ritz ở Quảng trường Vendôme cách đó không xa.
Nhận ra mình đã gây nên xáo động, chính cô cũng lấy làm lạ. Ba tháng trước, cô không tin có thể xảy ra chuyện này, nhưng Maria Franconi đã trải qua sự biến dạng phi thường. Chưa đến ba tháng, cô đã sút 23 không. Suốt thời gian này, cô đã buộc mình theo một chế độ ăn kiêng ngặt nghèo và luyện tập đến kiệt sức, kiêng hầu hết các đồ ăn béo, đường và tinh bột; các loại vang và rượu bị cấm hẳn. Vào khoảng giữa thời gian đó, gương mặt cô đã thay đổi đáng kể. Vốn rất đáng yêu, nhưng nay mặt cô trở nên xinh đẹp lạ thường, cô đã phát hiện ra mình kiều diễm, thực sự làm xay lòng người.
Mặc dù hiện giờ đang ở Paris, Maria vẫn tuân thủ chế độ ấy. Ngày nào cô cũng tắm nước khoáng trong khách sạn, bơi, tập thể dục đến kiệt sức. Cô vẫn ăn kiêng rất nghiêm khắc, dù các món ăn Pháp rất gợi thèm.
Dù Fabrizio đã ủng hộ và giúp cô đạt dược mục tiêu, song anh vẫn phản đối việc cô đến Paris vào tháng Sáu. Dầu tháng Sáu, cả nhà đã đến biệt thự của họ ở Capri, và thường ở đó gần hết mùa hè. Fabrizio vẫn khăng khăng bắt cô đi cùng họ, và sau một cuộc thảo luận ráo riết, cuối cùng cô đã đồng ý.
Nhưng cô quyết dành ba tuần ở Paris, và thế là cô đã đến đây ngày 3 tháng Năm, và dự định sẽ lưu lại đến mồng 5 tháng Sáu, rồi sẽ đến với mọi người trong gia đình ở Capri.
Từ lúc đến Maria rất bận bịu. Cô đã đến thăm bà Anya kính yêu mấy lần. Cô đi mua bán, đến các phòng trưng bày nghệ thuật, thăm cung điện Verailles. Cô tận hưởng từng phút rời xa công việc và gia đình độc đoán của cô.
Mình đã thoát rồi, cô nghĩ lúc từ từ đến gần một bức tranh. Giá như mình không phải trở về, giá như mình có thể lưu lại Paris. Mãi mãi. Cô đã không ngừng nén những khao khát về một bên, hôm nay cô không muốn có những ý nghĩ không vui.
Bức tranh tuyệt vời. Không gì so sánh nổi. Maria đứng trước bức tranh một lúc lâu, nhìn đăm đăm như bị thôi miên. Nó luôn có tác động đến cô, thu hút toàn bộ tâm trí cô. Bức Mona Lisa. Theo quan điểm của cô, Leonardo da Vince là hoạ sĩ vĩ đại nhất trên hành tinh này, trừ một ngoại lệ là Michelangielo.
Làm sao mà vẽ được như thế nhỉ, một tiếng thở dài nho nhỏ buột khỏi miệng Maria. Cô đến gần bức tranh hơn để ngắm co Mona Lisa kỹ hơn. Lúc làm thế, cô bắt gặp cái liếc nhìn của một phụ nữ hướng theo cô. Tim cô như rụng đi. Nhưng cô quay ngoắt đầu để khẳng định cô không làm điều gì sai trái, rồi quả quyết quay trở lại, đối diện bức tranh.
Sau cái nhìn cuối cùng, Maria vội đi theo hướng ngược lại.
Bàn của anh ở L'Espadon đối diện với cửa ra vào, và anh nhìn thấy cô ngay lúc cô tới. Anh đẩy ghế, đứng dậy trước lúc cô đến bên bàn, nụ cười chào đón nở rộng trên mặt anh. Lúc cô dừng lại, anh nắm lấy tay cô gần như sở hữu, hôn lên má cô rồi chăm chú nhìn cô một lúc.
Maria mỉm cười với anh lúc cô ngồi vào ghế:
- Xin lỗi vì em đến muộn.
Anh ngồi đối diện với cô và lắc đầu:
- Cô không đến muộn đâu, và dù có muộn, cô cũng đáng để được đợi lắm. Trông cô thật xinh đẹp, Maria ạ.
- Cảm ơn anh - cô nói khẻ và hơi cúi đầu.
- Tôi đã gọi nước bưởi ép cho cô - Anh nói tiếp - và hy vọng là cô thích.
- Tuyệt lắm cảm ơn anh.
Nâng cốc vang, anh nói:
- Chúc sức khoẻ.
- Chúc sức khoẻ - Cô đáp, rồi nâng cốc và chạm cốc với anh.
- Sáng nay cô làm những gì...
- Em đến Louvre. Đặc biệt là xem Mona Lisa. Bức tranh này lúc nào cũng làm em mê mẩn.
Cũng như em đang làm tôi mê mẩn, anh nghĩ.
Người hầu bàn mang thực đơn đến, và họ nghiên cứu mất một lát. Anh biết anh sắp gọi món gì; anh cho là Maria cũng làm như vậy. Vì anh thường kiêng khem rất kỹ, nên họ chọn các món ăn gần như nhau. Tối hôm trước, cô đã kể anh nghe chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và chương trình tập luyện vất vả của cô, và thổ lộ nổi lo về bữa tối thứ hai của họ. Anh đã chăm chú lắng nghe và rất cảm kích vì sự thật thà của cô.
Từ hôm cô đến Paris, anh gặp cô nhiều lần và anh vẫn muốn tiếp tục gặp cô. Anh say mê cô, theo kiếu đã nhiều năm nay anh chưa có với phụ nữ.
- Sao anh cứ nhìn em chằm chặp thế...
- Tôi xin lỗi - Anh nói - Nhưng tôi không thể đừng được. Gương mặt cô thật siêu phàm. Chỉ có chữ ấy mới tả nổi.
Maria khẻ cười và lắc đầu:
- Thế mà em không biết đấy. Em chỉ dùng chữ ấy khi nghĩ đến Mona Lisa thôi. Đấy mới là một gương mặt đẹp thực sự.
- Đúng vậy, còn cô cũng đáng để một hoạ sĩ bậc thầy, một Da Vinci hiện đại vẽ.
Người hầu đến bên bàn làm cô không kịp trả lời. Cô gọi sò, cá bơn, và anh cũng gọi như thế.
Lúc chỉ còn hai người, Maria buột miệng nói:
- Sáng nay em gặp Alexa Gordon ở Louvre.
Mắt anh hẹp lại. Anh liếc nhìn cô cảnh giác:
- Cô ấy ra sao... Chắc phải vui lắm lúc gặp cô.
- Em không nói chuyện với cô ấy. Em bỗng thấy ngượng, hơi cang thẳng, và em tránh trước khi cô ấy phát hiện ra em. Em không kịp nghĩ gì lúc làm thế - Maria lắc đầu và nói thêm - Có lẽ là ngu xuẩn.
- Giữa bốn cô đã có sự rạn nức lớn, phải không... - Anh hỏi.
- Hồi ấy có vẻ là như thế. Nhưng bây giờ, em thấy trẻ con quá, thậm chí ngốc nghếc nữa... - Giọng cô nhỏ dần, ngập ngừng.
Hiểu rằng cô không muốn nói tiếp, anh chuyển chủ đề:
- Cô thích Paris lắm, phải không Maria...
- Vâng, rất thích. Cảm ơn anh. Anh đối với em rất tốt.
Anh nắm lấy bàn tay cô trên bàn. Hắng giọng mấy lần, anh khẻ nói:
- Tôi rất say mê em, Maria. Tôi mong em cũng cảm thấy thế.
Lặng im một lúc, cô nói:
- Em biết. Ôi Nicky, em cũng thế.
Họ ngồi, tay nắm tay qua bàn, đăm đăm, lặng lẽ nhìn nhau cho đến lúc món sò mang tới. Cuối cùng, thả bàn tay cô ra, anh cầm lấy cái dĩa nậy sò, phân vân không biết có chuyện gì đang xảy ra với anh. Anh, một người đàn ông từng trải, lịch duyệt, đã 38 tuối mà lại xúc động như một cậu học trò. Ngố thật, anh nghĩ, mình là một thằng ngố.
Ăn xong mấy con sò, Maria đặt dĩa xuống và nhô người qua bàn, cái nhìn thẳng thắng của cô lại chăm chú vào anh.
- Tuần trước lúc em đến Paris, em định đi tàu đến London một hoặc hai ngày. Để gặp Ricardo. Em đã kể với anh là anh ấy đang làm việc ở đó. Nhưng bây giờ em không muốn đi nữa, Nicky ạ.
- Vì tôi ư... - Anh đánh liều một cách thận trọng.
- Vâng - Cô ngước nhìn anh và đăm đăm đáp lại.
Nicky đọc được nỗi khát khao, mong mỏi anh trong đó, và tim anh thắt lại. Từ từ đã, anh tự cảnh báo mình. Phải đón nhận thật từ tốn, hết sức từ tốn.
Trở lại Paris là một điều sai lầm, Jessica nghĩ lúc bước trên con đường hẹp dọc khách sạn Plaza Athénée, nơi cô đang ở. Nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, hầu hết đều dính dáng đên lucien Girard. Chung' gợi lên trong cô một nỗi buồn mênh mông vì những gì có thể xảy ra... một cuộc hôn nhân không bao giờ đến, những đúa con không bao giờ ra đời, một cuộc đời không được sống với người đàn ông cô thực sự yêu thương.
Lúc này, cô ước giá tuần trước cô không gọi cho Alain Bonnal từ Los Angeles để hẹn ăn trưa nay. Cô và Alain là bạn của Lucien, nhưng anh không phải là người cô thân thiết hơn. Suốt mấy năm qua, cô chỉ gặp anh có hai lần khi đến California có việc. Ngoài ra, cô không bao giờ quên lòng trắc ẩn của anh lúc cô tràn ngập nỗi buồn.
Anh là mối quan hệ với quá khứ, cái quá khứ mà cô không thể không nghĩ đến những lúc cô thành thật với lòng mình. Lucien với tình yêu mãnh liệt của anh luôn ám ảnh cô từ ngày anh mất tích. Và ám ảnh bất kỳ mối quan hệ nào cô toan thử. Lúc này, cô mới hiểu thực sự. Về một mặt nào đó, Gary Stennis là nạn nhân trong quá khứ của cô, dù anh ta có cư xử tồi tệ. Cuối cùng thì anh ta cũng tạo cho cô quá nhiều lý do để bỏ. Chẳng ai tiếc, cô nghĩ, mình chẳng hề tiếc khi nói lời chia tay với Gary.
Trong số những người đàn ông cô quen biết, Lucien có ảmh hưởng đến cô mạnh nhất. Đó không phải là chuyện tình yêu không được đền đáp, mà là cả cuộc sống không được đền đáp kể từ ngày cô rời trường của Anya, cô tự nhủ lúc vội đến Chez André, nơi hẹn gặp Alain.
Cô không còn dịp thăm Anya, nhưng họ đã nói chuyện qua điện thoại mấy lần. Có lẽ ngày mai cô ghé đến nhà bà uống trà như Anya gợi ý. Jessica đã đến Paris được ba ngày, nhưng lúc nào cũng túi bụi công việc. Cô nhận lời trang trí lại cho một khách hàng được quý trọng, bà ta muốn làm lại căn nhà ở Bel - Air. Jessica đã gợi ý dùng các loại đồ cổ thịnh hành ở các tỉnh lẻ Pháp và vải để trang trí ngôi nhà, và bà khách đã đồng ý. Mấy ngày gần đây cô đã gặp những người buôn đồ cổ sành sỏi nhất, tìm loại vải phù hợp với phong cách thôn dã Pháp, lùng sục các hãng buôn hàng đầu để tìm thảm Aubusson và Savonnerie.
Vài phút sau, cô đẩy cánh cửa của Chez André, bước vội vào quán ăn ồn ào, hối hả, có một vẻ quyến rũ điển hình theo lối cổ của Paris, với quầy rượu bằng đá cẩm thạch, đồ đạc bằng đồng thau đánh bóng và không khí của những ngày đã qua. Giờ này đầy những khách quen, nhưng lúc liếc nhìn quanh thật nhanh, cô phát hiện ngay ra Alain.
Lúc nhìn thấy cô, anh vẫy tay rồi đứng dậy đi vòng quanh bàn đón cô. Anh rối lên vì cô, sau lúc ôm hôn nhau trìu mến, họ cùng ngồi xuống chiếc ghế dài.
Alain tuyên bố:
- Cô đẹp chưa từng thấy, Jessica ạ! - Anh lắc đầu, phân vân - Cô chẳng bao giờ già. Không như tôi.
- Cảm ơn anh Alain, nhưng anh lúc nào cũng có định kiến. Vả lại, em thấy anh trông khá đấy chứ.
- Hiện giờ đã có tóc bạc rồi đấy, cô bạn thân mến ạ.
- Nhưng mặt anh trẻ lắm - Cô nói lại ngay và mỉm cười với anh, thầm nghĩ chưa bao giờ thấy anh hấp dẫn đến thế.
- Cô uống rượu khai vị nhé...
- Vâng, cảm ơn anh. Em sẽ uống loại giống anh - Cô vừa trả lời vừa nhìn cốc rượu anh đào của anh.
Sau khi ra hiệu cho người hầu và gọi đồ uống cho cô, alain nhìn cô và tiếp:
- Tôi biết cô đến dự lề sinh nhật cô giáo cũ, nhưng cô lại kể về việc mua đồ cổ, thảm và tác phẩm nghệ thuật cho ngôi nhà của khách hàng. Tôi có thể giúp gì cho Jessica không... - Anh nhếch một bên lông mày lên dò hỏi lúc cặp mắt xám nhạt của anh chăm chú nhìn cô.
- Thực ra là một ngôi nhà ở Bel - Air - Jessica đáp - Một ngôi nhà đẹp, và em tin là sẽ trang trí bằng những đồ cổ của Pháp, anh Alain ạ. Hiện giờ chủ nhân ngôi nhà đã đồng ý như thế.
Jessica nâng cốc đồ uống trước mặt cô:
- Anh Alain, được gặp anh sau chừng ấy thời gian thật vui quá.
- Hai năm rồi. Chúc sức khoẻ, Jessica. mừng cô tới Paris.
- Vậy là anh vẫn chưa lấy vợ - Cô nhận xét sau khi nhấp một ngụm champagne pha rượu anh đào.
Anh cười khúc khích:
- Tôi sợ tôi sẽ làm anh chàng độc thân kinh niên mất. Tôi cho là chẳng bao giờ tìm được người phụ nữ thích hợp.
Cô mỉm cười và lắc đầu:
- Bao giờ đến Los Angeles lần nữa, em sẽ giới thiệu với anh nhiều phụ nữ xinh đẹp - Cô trêu chọc.
Anh cũng cười và nhấp nháp đồ uống. Lát sau, anh nói tiêp:
- Cô đã hỏi tôi có quan tâm đến tranh vẽ không, nay quá chúng tôi vừa nhận được một bộ sưu tập thuộc một bất động sản đang rao bán. Tôi nghĩ là cô nên xem. Nó là thứ rất hiếm, và tôi tin cô sẽ mua được một số thứ hay ho.
- Em rất thích xem.
- Sau bữa trưa nay, cô có thích đi thăm gallery không...
Jessica nghĩ ngợi giây lát.
- Không, em không định thế, Alain, nhưng chỉ vì em đang đói lả ra đây này.
- Vậy tôi phải cho cô ăn ngay lập tức - Anh ra hiệu cho người phục vụ gần đấy mang thực đơn đến - đọc thuộc lòng những món ăn đặc biệt, rồi để thực đơn lại cho họ chọn.
- Chúa ơi, món em thích đây rồi! - Jessica kêu lên lúc xem thực đơn - Cervelle au beure. Em sẽ gọi món này.
- Tôi nhớ cô và Lucien thích món óc. Còn tôi sẽ gọi món nướng. Cô muốn bắt đầu món gì... Tôi thấy họ có món măng tây trắng.
- Gọi món ấy cho em, anh Alain. Cảm ơn anh.
Đặt món xong, Alain gọi thêm hai cốc rượu anh đào và rượu vang.
- Ôi đừng, đừng gọi vang cho em. Em e là không thể uống quá nhiều vào ban ngày được - Jessica giải thích.
- Tôi sẽ gọi một vang trắng nhẹ, một Pouilly - Fumé; Nếu cô muốn, cô có thể uống một cốc loại sau vậy.
- Để em xem sao. Anh có thể để đến mai được không, Alain... Hay gallery đóng cửa thứ Bảy...
- Không, chúng tôi vẫn mở. Gặp cô tôi rất vui, và tôi cho là một vài bức tranh sẽ gây cho cô ấn tượng mạnh mẽ.
Trong lúc nhấm nháp rượu khai vị, Jessica nói về nghệ thuật, về sở thích riêng khiến Alain rất thích thú vì sự hiểu biết của cô. Các lớp học của bà Sedgwick đáng giá thật, anh nghĩ lúc lắng nghe cô tin cậy thố lộ.
Alain Bonnal làm việc cùng với cha và anh trai trong một gallery gia đình. Đó là một trong những gallery tốt nhất Paris, đặc biệt nổi tiếng vì những tác phẩm hội hoạ theo trường phái Ấn tượng và Hậu ấn tượng.
Trong lúc Jessica nói chuyện, Alain ngắm cô, thầm nghĩ trông cô mới đẹp làm sao. Gương mặt cô cởi mở, mớ tóc dài, thẳng màu vàng hoe đỗ xuống vai. Cô mãnh dẻ, vẫn giữ được vóc dáng đáng yêu. Trong giây lát, anh tưởng như thời gian dừng lại. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, rồi đi ngay.
Món măng tây trắng được mang tới, và Alain thầm thì:
- Chúng ta thật không may vì bây giờ không đúng mùa măng, nhỉ.
Jessica gật đầ và bắt đầu ăn.
Lúc người hầu bàn mang vang tới, cô lấy một cốc rồi khi các đĩa không đã dọn đi, cô ngồi dựa vào ghế. Một vẻ trầm ngâm đọng trên mặt cô.
Sau một lát im lặng Alain nói:
- Trông cô có vẻ nghĩ ngợi quá, Jessica.
- Em ấy ư... Vâng, nói thực với anh là em muốn nói chuyện về Lucien.
Anh gật đầu, rồi nhìn chăm chú, cái nhìn của anh cảnh giác và dò hỏi. Cô tiếp:
- Suốt mấy năm qua, chúng ta chưa bao giờ xem xét đến việc Lucien có thể biến mất vì một mục đích nào đó.
Alain sửng sốt nhìn cô, gương mặt xanh xao của anh đầy vẻ ngạc nhiên:
- Nhưng không, không thể như thế được! - Anh kêu lên - Có lý do gì mà lại làm thế...
- Có thể anh ấy muốn bắt đầu một cuộc đời mới.
- Không, không phải! Như thế lố bịch quá! Cậu ấy và cô đã có nhiều kế hoạch tuyệt vời đến thế kai mà. Cậu ấy là một người trọng danh dự. Không, Lucien không thể làm bất cứ việc gì như thế.
Jessica ngồi lặng lẽ, đăm đăm nhìn Alain. Một kỷ niệm mơ hồ xao động trong trí cô, nhưng cô không để nó sống dậy:
- Anh biết không Alain, trong thâm tâm em luôn có cảm giác Lucien vẫn còn sống. Ở một nơi nào đó.
Alain Bonná ngồi nhìn cô chằm chằm, chết lặng.
Khi trở về khách sạn, lựa những mẫu vải vóc cô đã tìm được lúc trước, Jessica nghĩ đên vẻ không tin, sững sờ của Alain Bonnal. Anh ấy đóng kịch chăng... Alain có biết gì hơn những điều anh ta nói không... Anh ây có biết sự thực về Lucien đã dàn xếp việc biến mất của mình không...
- Ôi, vì Chúa, anh ấy chết rồi! - Co kêu to trong căn phòng trống rỗng. Tiến lên chứ, cô tự nhủ, mi phải tiến lên chứ. Phải dành lấy cuộc sống. Mi không thể sống mãi trong quá khứ được, hoặc là...
Chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, làm cô giật mình. Với lấy ống nghe, cô nói:
- Alô...
- Chào Jess, tôi đây. Mark Sylvester đây.
- Mark, chào anh. Anh khoẻ không...
- Rất khoẻ. Công việc của em ra sao...
- Hơi chậm trể một chút, nhưng ổn cả. anh đang ở Los Angeles hay London...
Anh cười vang:
- Tôi đang ở Paris.
Anh làm cô sững sốt và lặng đi một lát. Rồi cô nói:
- Anh đang ở chỗ nào vậy...
- Phòng bên cạnh. Đúng là ở phòng bên, nhưng ở tầng dưới. Tôi đang ở Plaza Athénée - Anh trả lời, cười khúc khích - Tối nay em có rỗi không... Đi ăn tối ở La Tour d'Argent nhé...
- Vâng, em rỗi.
- Vậy hẹn đúng tám giờ nhé...
- Vâng. Em nóng lòng muốn gặp anh.