Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 8
N
hìn từ trên cao, Lâm Viên trông thật khác. Chiếc xe trượt dốc trông không còn đồ sộ và đáng sợ nữa. Và khi bay phía trên vườn thú, bạn chỉ trông thấy nhiều nhất là mái của các chuồng thú. Phần còn lại là những khu rừng thưa với các con đường xi măng chạy vòng vèo giống như những dải lụa uốn éo.
Nhìn gần hơn thì thấy rõ các khu nuôi thú riêng biệt. Cây cối và dòng nước trong khu nuôi hổ. Bãi cỏ thả bò Bison có hàng rào cao ngăn cách với bãi thả linh dương châu Phi.
Tôi lướt bên trên khu sư tử. Phần lớn bọn chúng đang ngủ dưới một gốc cây. Một con sư tử cái đang đi lung tung như thể tìm kiếm cái gì đó.
Mất một lúc tôi mới tìm thấy lũ gấu. Tôi chẳng thèm quan tâm đến bọn gấu đen bé nhỏ hay bọn gấu Bắc Cực. Tôi đi tìm lũ gấu xám Bắc Mỹ.
Tôi muốn có sức mạnh.
Chúng ở đằng kia, trong một khu có cây cối và những tảng đá, với một cái hào sâu đầy nước, nước từ một dòng suối ào ào chảy vô đó.
Có hai con gấu, một con đực một con cái. Cả hai đều ngủ say, nằm ườn trên các tảng đá. Con đực bự hơn. Đúng như tôi muốn. Bự con. Mạnh mẽ. Không biết sợ. Nếu tôi phải trở lại vũng Yeerk, tôi muốn trở thành một loài gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Tôi hạ cánh và bắt đầu hoàn hình. Bộ lông của tôi chảy ra và tuột đi, biến thành màu hồng. Mỏ của tôi bể ra thành hai hàm răng. Những chiếc vuốt trở thành các ngón chân nhẵn nhụi. Nội tạng của tôi kêu òng ọc, óc ách, vì một số cơ quan mọc ra, số khác biến đổi và số khác nữa tái xuất hiện từ khoảng trống không.
Con gấu nghe thấy tiếng những lóng xương của tôi giãn ra, và tiếng lạo xạo của bộ lông đang chảy để biến thành da. Nó mở một con mắt nhìn tôi ra bộ chẳng hiểu gì hết mà cũng chẳng sợ hãi gì.
Con gấu này đã ăn uống no nê. Nó sống trong vườn thú từ nhiều năm rồi, nên đã quên đi sự đe dọa của đời sống hoang dã. Đối với nó, tôi chỉ là một con vật có tí mùi chim lại có tí mùi người.
Tôi hạ một bàn tay run run chạm vào lớp áo thô ráp của con gấu xám. Hai con mắt cận thị của nó quan sát tôi. Tôi chẳng là gì đối với nó cả. Tôi không thể làm hại nó. Còn nó dư sức tiêu diệt tôi mà chẳng thèm thức giấc hẳn.
Nó sống bên ngoài nỗi sợ, bên ngoài sự hồ nghi và đau đớn.
“Êm ái lắm mà.” Tôi thì thầm với nó.
Tôi chạm vào nó và cảm thấy sức mạnh của nó tràn sang mình.