Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 8
B
ữa sau, tan trường là bốn đứa chúng tôi lên xe bus đi tới Lâm Viên. Tobias thì bay. Lâm Viên là một khu giải trí cực lớn trong đó có một “vườn thú hoang dã”. Má tôi làm việc ở đó, bà là trưởng phòng y tế, nói cho đúng là Bác sĩ thú y trưởng.
Tôi có một thẻ vào thường trực còn đám bạn tôi thì phải mua vé, kể cũng phiền vì Marco chẳng bao giờ có một xu dính túi. Kể từ khi má Marco mất, ba cậu ấy có phần xuống dốc. Ông chỉ nhận làm những công việc tạm bợ, mà cũng luôn luôn bị đứt quãng.
Tôi nghĩ ba của Marco không bao giờ nguôi ngoai về cái chết của vợ mình như vậy kể cũng lãng mạn thật. Nhưng mặt khác, khi bắt đầu giúp ba chăm sóc thú, tôi đã phải học cho quen điều này: đôi khi cái chết xảy ra, và tất cả những gì bạn có thể làm là cố hết sức để vượt qua nó.
Điều trớ trêu với Marco là cậu ấy cảm thấy mình phải chăm nom ông bố thay vì được bố chăm nom.
Trên xe bus tôi liếc nhìn Marco. Cậu ta đang ngó ra ngoài cửa sổ, vẻ bình thản.
“Marco nè,” tôi gợi chuyện.
“Gì hả?”
“Bồ để tóc kiểu mới hả? Trông điệu đấy.”
“Thật sao?” Cậu ta có vẻ bất ngờ, đưa ngón tay bới bới mái tóc nâu dài và hơi mỉm cười.
Tôi tranh thủ làm bài tập trên xe (bài tập toán, eo ơi, khó nuốt lắm!) và nghe máy Walkman.
Khi cả bọn tới cổng Lâm Viên, té ra có một lệ đặc biệt: cứ mua hai vé thì vé thứ ba chỉ phải trả một đô. May mà Marco có đúng một đô nên chúng tôi không cần giở trò gì mà vẫn vào trót lọt.
Cả bọn băng qua khu trò chơi cảm giác mạnh, nhăm nhăm thẳng tới vườn thú hoang dã.
Jake buồn bã lắc đầu, nhìn lên chiếc xe ray khổng lồ. “Trước kia mình cho trò này là tuyệt nhứt,” cậu ấy nói. “Nhưng kể từ khi mình biến hình thành chim ưng, thì nó chẳng còn kí lô nào nữa. Ý mình là, đã bay ba trăm kilomet giờ giữa không trung rồi thì hổng còn muốn ngồi trên xe ray phóng một trăm hai mươi kilomet giờ chút nào!”
”Cái trò biến hình này làm thay đổi nhiều thứ lắm,” Marco tán thành. “Mình từng khoái có một thân hình cơ bắp. Rồi thì mình biến hình thành khỉ đột và thấy chẳng việc quái gì phải tập tạ, chỉ cần biến hình thành một con khỉ đột là xong! Thế là dư sức lật nhào cả một chiếc xe tải.”
“Mình không nghĩ kiểu ấy” Rachel góp chuyện. “Việc hóa ra mèo đã khiến mình thích thú với các môn thể dục. Ý mình là, lúc làm mèo mình thấy thật tự tin và duyên dáng. Kể từ đó mình tìm cách sử dụng cảm giác ấy. Lúc ở trên cầu thăng bằng, mình ráng nhớ lại sự tự tin của loài mèo.”
“Và rồi bồ té nhào như mọi khi chứ gì?” tôi ghẹo.
“Còn gì nữa!” Rachel phá lên cười. Nhỏ ngo ngoe mấy ngón tay làm những động tác đi và té. “Bùm. Mình trượt và té nhào. Nhưng ngay trong lúc té mình vẫn cảm thấy tự tin.”
Chúng tôi đã đến lối vào vườn thú. Những động vật có vú sống dưới nước là một trong những nhóm được giới thiệu đầu tiên. Có một tòa nhà chính, kế đó là nhiều bể nước ngoài trời.
Chúng tôi tới thẳng cái bể lớn nhất. Ba mặt thành bể có ghế cho khách ngồi xem trình diễn. Vừa mới dứt một sô, hàng trăm người đang giải tán, vài giờ sau mới tới sô kế tiếp.
“Canh đúng lúc đó” Jake tán thưởng.“Không đông người lắm.”
“Các buổi chiều ngày thường không bao giờ đông khách, ngày học mà” tôi khẳng định.
Cả bọn chen ngược dòng người để vào sát thành bể.
Bể nước khá lớn, cỡ bốn năm lần một bể bơi thông thường. Nước xanh ngắt và trông rất sạch sẽ. Ở một thành bể có một cái bệ thấp để những người huấn luyện đứng giao tiếp với lũ cá mỏ dài.
“Vậy có gì khác giữa cá heo mỏ tù tròn với cá heo mỏ dài?” Marco hỏi “Cả hai đều là cá cả, đúng không nào?”
BÙM!
Mặt nước đang phẳng lặng, bỗng bật tung dưới chân chúng tôi khoảng một mét. Nước bắn tóe lên mình tôi.
“Ồồồ!” Cả bọn đồng thanh kêu lên.
Con cá heo bay vọt từ dưới nước lên như một trái ngư lôi thuôn thuôn màu xám nhạt, từ mũi tới đuôi dài cỡ ba mét, nặng cỡ một trăm tám mươi kí. Nó bay vọt lên không trung, như thể treo lơ lửng ở đó, cách mặt nước ba mét, ngó chúng tôi một cách ngờ vực rồi nở một nụ cười rộng ngoác láu lỉnh, và tuột trở lại xuống nước êm đến mức chỉ để lại một gợn sóng.
“Đây chính là một chú cá heo mỏ dài “ tôi bảo Marco.
“Hay lắm, mình khoái nó. Thật xuất sắc” Marco gật gù. “ Bồ có nhìn thấy nó làm trò gì không?”
Bạn có biết rằng các đại lực sĩ thực thụ không bao giờ tỏ ra phải gắng sức trong các động tác rất khó? Như Michael Joden[4]chẳng hạn? Động tác nào họ làm cũng hoàn hảo và bạn biết rằng họ đã phải thực hành hàng triệu giờ vậy mà lúc nào họ cũng có vẻ “Ồ, chuyện nhỏ ấy mà. Dĩ nhiên là tôi có thể bay lên trời. Ba cái thứ lẻ tẻ ấy mà”
[4]Cầu thủ bóng rổ và bóng chày nổi tiếng của Mỹ
Một chú cá heo mỏ dài ở dưới nước là thế đấy. Cứ như không. Hoàn hảo. Tự chủ cao độ.
Cá thì bơi trong nước. Cá mập bơi, cá ngừ bơi, cá hồi bơi, ngay cả người cũng bơi. Riêng cá heo không chỉ bơi trong nước, mà còn sở hữu nước. Nước là đồ chơi của chúng. Nước là một tấm bạt lò xo mênh mông và cá heo nhảy tưng tưng trên đó như lũ nhóc đang chơi đùa thoả thích.
Chỉ ngắm nhìn chúng thôi bạn đã cảm thấy hạnh phúc rồi, nhưng nó cũng khiến bạn cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi cũ kỹ, vụng về chạy bằng dây thiều giật giật ngả nghiêng một cách ngốc nghếch. Con người có lẽ là sinh vật thông minh nhất trên Trái Đất, nhưng có lẽ cũng rất cục mịch nếu so với nhiều loài khác.
“Nó đang tìm cách xin chị cho nó thêm cá nữa đó.”
Cả bọn quay đầu lại. Đó là một trong những huấn luyện viên cá heo, một phụ nữ tên là Eileen.
“Ồ, chào chị Eileen” tôi mừng rỡ.
Chị gật đầu về phía con cá heo vừa từ dưới nước nhảy vọt lên trở lại. Lần này nó lộn nguyên một vòng đẹp mắt. “Joey là tay điệu nghệ nhất, bao giờ cu cậu cũng tìm cách để được thưởng thêm cá”
“Kỳ diệu thật đấy” tôi thốt lên.
“Đúng vậy,” Eileen tán thành với vẻ tự hào.
Tôi giới thiệu Jake, Marco và Rachel với chị Eileen. ”Tụi em đang kiếm thông tin về cá heo trên mạng,” tôi nói xạo “Vì vậy, tụi em nghĩ nên tới xem cá heo thật ra sao”
“Tốt lắm, như em biết đó, ở đây chúng tôi có sáu con cá heo cả thảy. Joey, cậu chàng các em vừa thấy đó, rồi Ross, Monica, Chandler, Phoebe và Rachel. Nè, các em có muốn đãi chúng nó một chút không? Cứ việc ném cá xuống nước, chúng sẽ nhào tới hết lượt.”
“Như vậy có phá mất thời biểu của chúng không ạ?”
“Không đâu. Có điều đừng để cho Joey xơi hết. Nó hay giành ăn lắm đó.”
Chị Eileen để lại cho chúng tôi một xô cá to.
“Thứ cá nàytrông ghê quá” Marco bình luận.
“Khi đã biến hình thành cá heo, bồ sẽ không nghĩ vậy đâu.” Rachel xen vào.
Marco nhìn nhỏ bằng con mắt ngờ vực. ”Bồ không thấy là chỉ vài bữa trước thôi, tụi mình đã là những con cá chẳng kháclũ nàybao nhiêu à?”
Cậu ta nói đúng. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nghĩ tới. Lúc nào tôi cũng dính líu tới mấy con thú. Nhưng khi bạn có thểtrở thànhnhững con thú khác nhau thì đó lại là một việc hoàn toàn khác.
Tôi nắm đuôi một con cá trong xô và ném nó xuống nước. Đúng như chị Eileen nói, bọn cá heo còn lại chường mặt ra rất lẹ.
“Chà! Có phải tụi nó muốn xơi cá không vậy?” Rachel hỏi.
Lũ cá heo làm một màn trình diễn hẳn hòi. Rõ ràng là chúng biết cách gây ấn tượng với người.
“Cái lối chúng toét miệng cười với mình mới ngộ chứ” Marco bình luận. “Mình muốn nói, cứ như thể chúng thực sự nghĩ là có chuyện gì buồn cười lắm.”
“Và chúng giao tiếp bằng mắt” Jake chỉ rõ. “Chúng nhìn thẳng vào mình, thẳng vào mắt ấy. Phần lớn các con thú dường như nhìn vượt qua đầu mình hay chỉ nhìn để xem mình là ai. Tụi này thì nhìn như thể có quen biết mình vậy.”
Jake cúi mình qua thành bể để sờ vào một con cá heo. “Chào anh bạn. Mình đã quen bồ ở đâu rồi phải không? Tên mình là Jake.”
Con cá heo ngúc ngắc đầu tới lui như muốn nói “phải,” và chuyện trò bằng cái giọng the thé của loài cá heo.
“Ô, thật là hay” Rachel reo. “Cứ như nó đang trả lời anh Jake ấy.”
“Bồ không chắc vậy sao?” tôi hỏi lại “Cá heo rất là thông minh. Không phải kiểu thông minh của chúng ta, nhưng mình vẫn nghĩ chúng là một trong số vài loài thú khôn nhất trên đời.”
“Biến hình thành một con vật thông minh như vậy chắc lạ lùng lắm đấy,” Rachel nói.
“Ờ,” tôi tán thành. Lạ lùng và… dù sao thì cũng không hay lắm. Tôi cảm thấy bụng mình quặn lại. “Làm vậy thì có khác gì bọn Yeerk không nhỉ?”
Rachel có vẻ bất ngờ. “Bọn Yeerk thống trị con người. Với lại, chúng không biến hình mà kí sinh. Con chúng ta không thống trị con vật có thực, chúng ta chỉ chép mẫu ADN của nó rồi tạo ra một con vật hoàn toàn mới, sau đó…”
“Chúng ta kiểm soát con vật mới,” tôi nói.
“Chuyện ấy hoàn toàn khác,” Rachel vẫn cãi, nhưng trông nhỏ có vẻ bối rối.
“Đó là điều mà mình sẽ phải nghĩ tới,” tôi kết luận. “Nó đã làm mình băn khoăn ít lâu nay.”
Jake tới chỗ Rachel và tôi. “Vào việc đi thôi.”
Tôi gật đầu. “Phải, trước khi tụi nó chén sạch cá.” Tôi cúi mình qua thành bể và vỗ vỗ đầu một nàng cá heo ở gần nhất. Da của nó như cao su nhưng không nhờn chút nào. Giống hệt một trái banh cao su bị ướt.
Nó toét miệng cười với tôi, và nhìn chăm chăm vào tôi bằng một con mắt trong lúc nó nghiêng đầu để ngó tôi.
Tôi cố xua đi những hoài nghi, nhắm mắt và tập trung nghĩ về nàng cá heo. Cô nàng trở nên hiền hòa và trầm lặng như những con thú khác trong quá trình bị thu nạp ADN.
Ta có được quyền làm như vậy không? Tôi im lặng hỏi nó. Nhưng dĩ nhiên nó không thể trả lời.