Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 8
V
ài người trong đời Aline cô tin tưởng đủ để yêu. Tuy nhiên, yêu thương Adam, Lord Sandridge là một trong những việc dễ nhất cô từng làm. Tình cảm của họ xuất phát từ tình bạn trong sáng nhất, không thỏa hiệp bởi bất cứ sắc thái tình dục nào. Nhiều lời đồn về mối quan hệ yêu đương đã được lan truyền suốt 5 năm qua, việc mà phục vụ cho mục đích của cả hai. Aline thích sự thật rằng vài người đàn ông dám tới gần cô vì dính dáng được cho là lãng mạn của cô với Adam. Và Adam, về phần anh, vui mừng rằng câu chuyện ngồi lê đôi mách về họ ngăn cản những người khác, nhiều hơn lời đồn tiêu cực có thể nảy sinh theo cách khác.
Aline chưa bao giờ tò mò vào chủ đề sở thích tình dục của Adam, khi họ chẳng có điều gì để làm với cô. Nhưng cô việc mọi người rất nghi ngờ - rằng sự hấp dẫn ( ý chỉ Aline) của anh bị giới hạn độc chiếm hướng về những gã khác. Điều khiến vài anh chàng cùng suy nghĩ như vậy quả thật rất may mắn. Vẻ duyên dáng của Adam, sự thông minh, hóm hỉnh sắc bén làm anh đáng thèm muốn chưa kể vẻ ngoài mạnh mẽ của anh. Nhưng như nó diễn ra, anh cũng đẹp trai chói lọi, với mái tóc dày màu vàng trắng, đôi mắt xám rợp bóng mi, và thân hình khỏe khoắn thể thao, không chút mỡ thừa.
Khi Aline ở cùng với Adam, cô chẳng thể chịu được ngoại trừ việc thích thú. Anh khiến cô cười, làm cô nghĩ, và anh hiểu điều mà cô sẽ nói thậm chí trước khi cô nói ra. Adam có thể nâng cô lên khỏi tâm tư phiền muộn khi mà không ai khác có thể, và thỉnh thoảng,cô cũng vậy, làm điều tương tự với anh. “Đôi khi anh khiến em ước mình là người đàn ông.” Có lần cô nói anh, cười lớn. Nụ cười đáp lại của anh trắng sáng trên gương mặt hơi rám nắng.
“Không, em quá tuyệt vời khi là phụ nữ.”
“Nhiều hơn cả tuyệt vời,” cô thì thầm, ý thức về các vết sẹo dày đặc bao phủ đôi chân mình.
Là Adam, anh chẳng dùng đến từ ngữ vô vị hay dối trá, mà chỉ nắm tay cô trong tay anh và giữ chúng trong một lúc lâu. Cô đã kể anh nghe về tai nạn của mình, và sự hủy hoại đã gây nên cho đôi chân cô, không lâu sau khi họ gặp nhau.Kì lạ, thật sự vậy, khi mà cô giữ bí mật với những người bạn cô quen biết lâu năm… nhưng chẳng gì giấu được Adam. Cô cũng kể cho Adam mọi chi tiết về tình yêu bị ngăn cấm của cô với Mckenna, và cô đã đuổi anh đi như thế nào. Adam lắng nghe lời giãi bày với sự thấu hiểu trầm lặng và chỉ một lượng cảm thông hợp lý.
Đeo nụ cười xã giao cứng ngắt, Aline kiềm chặt lấy tay anh, và nói bên dưới hơi thở.“Em cần anh, Adam.”
Anh nhìn vào gương mặt cô bằng đôi mắt sáng, chăm chú. “Chuyện gì vậy?”
Mckenna,” cô xoay sở nói.“ Anh ấy quay trở lại”
Adam lắc đầu hoài nghi.“Về Stony Cross Park?” Với gật đầu mạnh của cô, anh uốn môi mình trong lời thì thầm không âm thanh. “Chúa lòng lành.”
Aline cười run run. “Anh ấy đang ở nhà chính – anh ấy đến cùng người Mĩ.”
“Người yêu dấu đáng thương ơi,” anh nói rầu rĩ.“Dường như vận đen của em là sự thật, Đi cùng với anh ra vườn nào, và chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cô ao ước được đồng ý, nhưng cô đáp lại không chắc chắn. “Em phải ở lại và tiếp đón khách khứa.”
“Chuyện này quan trọng hơn,” Adam nói cho biết, kéo tay cô vào khủy tay mình. “Chỉ vài phút thôi – Tôi sẽ đưa em về trước khi em nhận ra. Đi nào.”
Họ đi tới ban công lát đá nhìn ra những dãy nhà sau, nơi một dãy cánh cửa kiểu Pháp mở ra để thu nhận bất kì cơn gió lạc nào từ bên ngoài thổi vào. Aline nói nhanh, kể cho Adam nghe mọi thứ trong khi anh lắng nghe trong im lặng trầm ngâm. Dừng lại trước cánh cửa mở, Adam liếc nhìn đám đông chật như nêm. “Nói cho anh anh ta là người nào,” anh thì thầm.
Aline liếc vừa đủ bên trong phòng khiêu vũ, quá hợp từ chỗ cô tới chỗ hiện diện của Mckenna.“Anh ấy ở đằng kia, gần cái cột mạ vàng. Anh trai em đang nói chuyện với anh ấy.”
Sau cái liếc kín đáo, Adam xoay ánh nhìn lại với cô và nói khô khan. “ Khá tốt, nếu ai đó thích kiểu đàn ông ngăm đen, hay ủ ê suy nghĩ.”
Khi quẫn trí, Aline chẳng thể ngăn nụ cười gượng. “Nơi đây ai mà không như vậy chứ?”
“Anh, là một người. Em được chào đón tới Sturm and Drang của em, em yêu – và anh sẽ nhận lãnh người nào đó dễ dàng hơn để mà chăm sóc”
“ Sturm und Drang là gì?”
“À,… anh thấy rằng anh sẽ phải giới thiệu cho em những quan điểm tốt hơn của văn học Đức. Nghĩa của nó là passionate turmoil(sự nổi loạn đam mê) – dịch theo nghĩa đen “storm and stress”.
“Vâng, well, nơi này không có thứ gìkhá kích thích như bão tố cả,phải không?” Aline buồn bã nói.
Adam cười toe toét khi anh kéo cô tới chiếc ghế dài gần bên. “Chỉ khi ai đó đang quan sát từ bên trong ngôi nhà ấm cúng, xinh đẹp.” Khi họ ngồi, anh nắm tay Aline và siết nhẹ.“Nói cho anh nghe, em yêu, chúng ta phải làm gì với vấn đề này của em?”
“Em vẫn chưa chắc.”
“Mckenna đã nói điều mà anh ta muốn từ em à?” Adam trả lời câu hỏi của mình trước khi cô có thể.“Đừng bận tâm – Anh biết chính xác điều anh ta muốn. Thắc mắc là, có khả năng anh ta dùng vũ lực hay ép buộc em theo cách nào không?”
“Không,” Aline nói ngay lập tức. “Bất kể Mckenna thay đổi ra sao, anh ấy sẽ không bao giờ dùng đến cách đó.”
Adam dường như hơi thư giãn. “Tin tốt lành đấy.”
“Em e rằng, Adam,” Aline thì thầm thú nhận, đặt đầu mình lên vai anh.“Chằng phải việc sẽ xảy ra bây giờ, hay suốt vài tuần tiếp theo… Em e rằng sau đó, khi Mckenna lại ra đi. Em đã sống sót một lần, nhưng em không biết liệu em có thể như vậy lần nữa.”
Anh trượt tay quanh người cô và siết lại an ủi.“Có, em sẽ - Anh ở đây để giúp em.” Một khoảng dừng lâu xảy ra sau đó khi anh cân nhắc lời lẽ tiếp theo “Aline, điều mà anh định nói dường như hơi không phù hợp… Nhưng gần đây anh đang xem xét ý tưởng, và thời điểm này có lẽ tốt hơn bất kì lúc nào để đề cập nó.”
“Vâng?”
Adam nhìn xuống cô, mũi họ gần chạm vào nhau. Anh mỉm cười, đôi mắt xám sáng lên khi phản chiếu ánh trăng trong vườn “Chúng ta là cặp đẹp đôi, em yêu. Trong năm năm, chúng ta đã hiểu rõ về nhau, anh tôn sùng em như anh chưa có ai khác trên thế gian. Anh có thể dành qua một giờ tiếp theo để liệt kê các đức tính tốt của em, nhưng mà em đã biết chúng rõ rồi. Điều anh đề nghị là – anh nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục theo điều chúng ta đã có– với một sự thay đổi nhỏ. Anh muốn kết hôn với em.”
“Anh đang say rượu hả?” Aline hỏi, và anh cười lớn.
“Nghĩ về nó đi – em sẽ là nữ chủ nhân của Marshleigh. Chúng ta sẽ là sự kết hợp hiếm hoi nhất, một người chồng và người vợ thực sự yêu quý nhau.”
Cô nhìn anh chằm chằm bối rối. “Nhưng anh chẳng bao giờ muốn –“
“Không. Chúng ta mỗi người tìm thấy kiểu thỏa mãn trong hôn nhân, và một kiểu khác ở bên ngoài. Tình bạn là thứ quỉ quái nhiều điều lâu bền hơn tình yêu, Aline. Anh là người rất rất coi trọng truyền thông – anh nhận thấy thật khôn ngoan trong việc giữ cảm xúc mạnh mẽ tách ra hoàn toàn khỏi hôn nhân. Anh sẽ không trách việc em tìm kiếm khoái lạc của mình ở nơi mà em có thể tìm thấy chúng, và em sẽ không trách anh làm điều tương tự.”
“Em chẳng tìm kiếm kiểu khoái lạc đó,” cô thì thầm “Bất kì người đàn ông nào nhìn thấy chân em sẽ nhận ra làm tình với em là bất khả thi”
“Vậy đừng để anh ta nhìn thấy chúng,” Adam thản nhiên nói.
Cô gửi anh cái liếc nhìn hoài nghi. “Làm sao em có thể-“
“Hãy sử dụng trí tưởng tượng của em đi, em yêu.”
Tia sáng gian tà trong mắt anh làm cô đỏ mặt. “Em chưa bao giờ xem xét khả năng ấy trước đây. Nó thật lạ lùng và ngượng ngịu - ”
“Nó thực chất là vấn đề logic đơn giản,” Adam thông báo cho cô với một sự mỉa mai.“Nhưng quay trở lại lời cầu hôn của anh – em sẽ suy nghĩ về nó chứ?”
Cô lắc đầu với nụ cười miễn cưỡng.“Em là người khá truyền thống với sự sắp đặt này.”
“Cái truyền thống đáng nguyền rủa. ” Adam hôn tóc cô. “Hãy để anh giúp em hàn gắn tim em khi nó tan vỡ. Hãy để anh xoa bóp đôi chân em mỗi tối, và ôm em như người bạn đáng yêu làm. Hãy để anh đưa em đến những nơi xinh đẹp khi em chán phong cảnh nước Anh.”
Aline mỉm cưới trên áo khoác được dệt hoàn hảo của anh. “Có lẽ em cần chút thời gian để xem xét lời đề nghị hết sức cám dỗ của anh.”
“Tất cả thời gian trên thế giới này.” Thình lình Adam di chuyển, mặc dù tay anh vẫn còn vòng quanh người cô và anh lặng lẽ nói vào tai cô. “Mr Sturn đang trên đường đến đây, Miss Drang. Em cho phép anh làm gì - Ở lại hay rời đi?”
Aline nhẹ nhàng tách khỏi anh.“Rời đi,” cô thì thầm.“Em có thể xử lí anh ta.”
“Chúng ta sẽ khắc những chữ đó của em lên đá,” Adam chọc ghẹo và lướt đôi môi của anh qua má cô.“Chúc may mắn, em yêu. Cứ hét lên nếu em cần anh nha.”
“Anh không muốn gặp anh ấy trướckhi đi sao?” Cô hỏi.
“Chúa ơi, không.Hãy giết những con rồng của riêng em đi, quý cô của tôi.”Anh nói và rời khỏi cô với một nụ cười toe toét.
Aline nhìn lên từ chỗ ngồi của mình nơi chiếc ghế dài khi McKenna bước tới chỗ cô. Sự hiện diện tối tăm của anh đổ xuống cô như cái bóng. Ý kiến của Adam về McKenna chẳng hoàn toàn chính xác – anh trông giống quỉ hơn là rồng, chỉ cần cái chĩa ( đinh ba) để hoàn thành hình ảnh ấy. Một con quỷ với thân hình cao dong dỏng, trầm ngâm, ánh mắt cháy âm ỉ và trong bộ cánh phối hợp sang trọng giữa trắng và đen. Anh, theo đúng nghĩa đen lấy đi hết hơi thở của cô. Aline bị sốc bởi sự đói khát không thể kiểm soát được của chính mình để chạm vào anh. Điều này là cảm xúc của thời niên thiếu, cuồng nhiệt, choáng váng kích động thứ mà cô chưa bao giờ có khả năng quên được.“McKenna,”cô hổn hển nói. “Chào buổi tối.”
Anh dừng lại trước cô và liếc nhìn chăm chú xuyên qua lối cửa ra vào mà Adam vừa rời đi.“Người đó là ai vậy?” Anh hỏi, mặc dù cô ngờ rằng anh biết rồi
“Lord Sandridge.” Cô thì thầm “Một người bạn rất thân thiết.”
“Chỉ là bạn ư?” 10 phút trước trước, Aline sẽ trả lời một tiếng’ vâng’ không do dự. Giờ đây trong ánh sáng của lời cầu hôn của Adam, cô xem xét một cách thận trọng câu hỏi này. “Anh ấy muốn kết hôn với em,” Cô thừa nhận.
Biểu lộ của McKenna là sự nhã nhặn hoàn hảo, mặc dù có một tia sáng kì lạ ở trong mắt anh.“Và em đồng ý chứ?”
Aline nhìn anh khi anh đứng trước mặt cô, nửa trong bóng tối, nửa ngoài ánh sáng, và cô cảm thấy có một sự đổi thay bao trùm lên cơ thể mình, da cô ngứa râm ran bên dưới lớp lụa xanh bao bọc, đầu ngực của cô trở nên cứngngắc. Hơi nóng di chuyển lên khắp bề mặt của ngực và bụng cô như thể ai đó đang thở vào cô.“Khả năng như thế,” cô nghe chính mình thì thầm.
McKenna đi tới chỗ cô, với một tay xuống trong một cử chỉ lặng lẽ kiểm chế. Cô để anh kéo cô đứng lên,và cảm thấy những ngón tay dài của anh bao quanh cổ tay đeo găng của cô bên dưới vòng bện từ những nụ hồng trắng. Cổ tay vẫn bị tác động và thuận theo cái nắm tay của anh.Cô cảm nhận trái tim mình co bóp nhanh khi ngón tay cái của anh trượt vào trong chỗ hõm nơi lòng bàn tay cô. Tay họ bọc trong hai đôi găng dày, và chỉ áp lực đơn thuần từ những ngón tay của anh lên tay cô đủ để trao cô nhịp đập gấp gáp.
“McKenna, “ Cô hỏi nhẹ, “Tại sao anh không trao em lời cảnh báo nào trước khi anh trở lại Stony Cross Park qua đột ngột?”
“Tôi nghĩ việc tôi quay lại hay không chẳng quan trọng với em.”
Lời dối trá rành rọt được nói ra trơn tru. Bất kì ai cũng sẽ tin anh, ngoại trừ cô. Không quan trọng ư? Cô nghĩ, lơ lửng giữa thống khổ và cười nhạo đáng thương. Bao nhiêu ngày khóc như mưa và những đêm cô đơn mong mỏi anh. Trong cơn sốt mê sảng từng mang cô đến ngưỡng cửa cái chết,cô đã gọi tên anh, cầu xin anh, mơ thấy anh ôm cô khi cô ngủ. “Dĩ nhiên quan trọng chứ” Cô nói hơi gượng gạo, đẩy kí ức qua một bên. “Sau cùng, chúng ta đã từng là bạn.”
“Bạn,” Anh lặp lại không đổi giọng
Thận trng Aline nới lỏng cổ tay mình khỏi cầm giữ của anh.“ Sao, đúng vậy đó. Những người bạn rất tốt. Và em thường tự hỏi điều gì xảy đến với anh, sau khi anh đi.”
“Giờ thì em biết rồi,” Gương mặt anh thô cứng và nhẵn nhụi. “Tôi cũng tự hỏi …điều gì xảy ra với em sau khi tôi bị đuổi đến Bristol? Tôi có nghe đề cập về một căn bệnh - ”
“Chúng ta đừng nói đến quá khứ của em nữa,” Aline ngắt lời với nụ cười nhanh,khẩn nài. “Nó khá ngớ ngẩn, em bảo đảm với anh. Em thích thú hơn khi nghe về anh.Hãy kể em mọi thứ. Bắt đầu từ giây phút lần đầu tiên anh đặt bước chân tới New York.”
Ánh mắt tâng bốc khéo léo của cô dường như khiến McKenna vui, như thể anh hiểu vì lý do nào đó cô quyết định giữ khoảng cách bằng việc quyến rũ anh, bằng cách ngăn ngừa khả năng thảo luận bất cứ điều gì ý nghĩa. “Đấy chẳng phải cuộc chuyện trò nơi phòng khiêu vũ.” “À. Vậy thì nói chuyện trong phòng khách? phòng chơi bài ư? Không? Trời ạ, chuyện ấy chắc
ghê gớm lắm. Hãy ra ngoài đến nơi nào đó. Đến chuồng ngựa. Những con ngựa sẽ hoàn toàn hoan nghênh câu chuyện của anh, và chúng khó mà buôn dưa lê được.”
“Em có thể bỏ lại khách của mình?”
“Ồ,Westcliff là ông chủ nhà giỏi giang mà- anh ấy làm được việc này.”
“Vậy còn người đi kèm?” anh hỏi, mặc dù anh đã dẫn côến phần bên lối vào của phòng khiêu vũ rồi.
Nụ cười của cô trở nên nhăn nhó. “Phụ nữ tuổi em không cần đến người đi kèm, McKenna.”
Anh lướt cái liếc xuyên thấu đến chột dạ lên cô. “Em cần một người đấy.”
Họ đi xuyên qua khu vườn bên ngoài tới lối vào phía sau chuồng ngựa. Nhà chính của trang viên được sắp đặt theo phong cách Châu Âu, với những chuồng ngựa xếp thành một trong những cánh bao quanh sân trước. Lời bình luận khôi hài rằng các chú ngựa của Lord Westcliff sống ở nơi thời trang sang trọng hơn hầu hết mọi người, và nơi này có nhiều hơn chút ít sự thật về điều ấy. Vòi phun rộng lớn bằng cẩm thạch dành cho ngựa uống nước ở giữa sân khu chuồng ngựa được lát đá l Những cổng tò vò dẫn đến khu nhà để yên cương, hàng 5 tá tàu ngựa, và nhà để xe nồng mùi đồng thau đánh bóng, da thuộc và sáp ong rõ nét. Khu chuồng ngựa chẳng thay đổi chút nào trong những năm kể từ khi McKenna rời khỏi Stony Cross Park. Aline tự hỏi liệu anh thấy hài lòng với nơi thân thuộc này.
Họ dừng lại tại nhà để yên cương. Các bức tường treo yên ngựa, dây cương, dây buộc, giáp che ngực,và dây da. Những hộp gỗ đầy dụng cụ chải lông cho ngựa được sắp gọn gàng trên giá. Mùi ngựa và da thuộc làm không khí hăng hăng dễ chịu.
McKenna đi thơ thẩn đến một chiếc yên và vuốt ve mặt yên cũ mòn. Mái đầu đen cúi xuống, anh dường như đột ngột lạc mình trong kí ức.
Aline chờ đến khi ánh mắt anh quay lại với cô.” Anh đã khởi nghiệp ở New York như thế nào?” Cô hỏi.“Em nghĩ anh sẽ tìm vài việc gì đó để làm về ngựa. Tại sao anh lại trở thành người lái tàu?”
“Vận chuyển hàng hóa tại cảng là công việc đầu tiên mà tôi có thể tìm. Khi tôi không chất hàng lên tàu, tôi học cách làm sao để giữ mình trong cuộc đánh nhau. Hầu hết thời gian công nhân bốc vác cãi lộn để xem ai sẽ lấy được việc.” Anh dừng lại, và thêm vào thẳng thắng.“Tôi học rằng chẳng có thời gian hăm dọa tôi để lấy thứ mà tôi muốn. Cuối cùng tôi có khả năng mua chiếc tàu nhỏ có mớn nước cạn (small sailboat with a shallow draft), và tôi trở thành người lái tàu đến và rời khỏi Stalen Island nhanh nhất.”
Aline lắng nghe chăm chú, cố hiểu quá trình anh chàng kiêu ngạo này dần dần trở thành người đàn ông cầm cương vững chắc đang đứng trước cô.“Liệu có ai dẫn dắt anh không?” Cô hỏi.
“Không, tôi chẳng cần người hướng dẫn.” Anh chạy những ngón tay lên sợi dây da bện chặt. “Tôi từng nghĩ bản thân mình như tên hầu trong thời gian dài – và tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ thành người tốt hơn tôi xứng đáng phải là. Nhưng sau một thời gian tôi đã nhận ra rằng những người lái thuyền khác có hoài bão xa hơn cả chính tôi. Họ kể tôi nghe câu chuyện về người đàn ông như Jonh Jacob Astor - em nghe về anh ta chưa?”
“Em e rằng là chưa. Anh ta là đối tác của nhà Shaw à?”
Câu hỏi khiến McKenna đột ngột cười lớn, hàm răng anh trắng sáng trên gương mặt ngăm đen của mình. “Anh ta giàu hơn nhà Shaw, cho dù Gideon chối bỏ nó. Astor là con trai của người bán thịt, anh ta bắt đầu với hai bàn tay trắng và phát tài với iệc buôn bán lông thú. Giờ anh ta mua và bán bất động sản ở New York. Anh ta đáng giá ít nhất là 15 triệu dollar. Tôi từng gặp Astor – anh ta là tay lùn tịt độc đoán, vốn tiếng Anh nghèo nàn - và anh ta đã biến mình thành một trong những người giàu nhất trên thế giời.”
Đôi mắt Aline mở to. Cô đã nghe về sự bùng nổ lớn mạnh của nền công nghiệp ở Mĩ và giá trị bất động sản tăng lên nhanh chóng ở New York. Nhưng dường như không thể với một người– đặc biệt là người ở địa vị thấp – đạt được sự giàu có đó.
McKenna dường như theo dòng suy nghĩ của cô.“Mọi thứ đều có thể. Em có thể kiếm được nhiều tiền nếu em sẵn lòng làm việc. Và tiền là tất cả vấn đề, vì người Mĩ không bị phân biệt bởi tước hiệu hay dòng máu quí tộc.”
“Ý anh là gì, ‘nếu em sẵn lòng làm việc để kiếm nó’?” Aline hỏi. “Anh đã làm gì?”
“Tôi phải tiến lên so với những người khác. Tôi học cách lờ đi lương tâm mình,và đặt lợi ích bản thân lên trên kẻ khác. Hầu hết mọi lần,tôi học được rằng tôi chẳng đủ khả năng để quan tâm bất kì ai ngoại trừ bản thân.”
“Anh thật sự không như vậy,” Cô nói.
Giọng anh rất dịu dàng. “Đừng nghi ngờ việc này một phút nào, quý cô của tôi. Tôi không giống chàng trai em từng biết. Chàng trai đó có lẽ chết rồi khi cậu ta rời khỏi Stony Cross”
Aline không thể chấp nhận nó. Nếu chẳng điều gì còn lại của chàng trai đó, vậy một phần quan trọng của trái tim cô sẽ chết theo. Quay đi đến chiếc đinh đầu bẹt trên bức tường gần nhất, cô che dấu sự bất hạnh kéo theo nét mặt căng thẳng.”Đừng nói thế.”
“Đó là sự thật.”
“Anh dường như cảnh báo em tránh xa anh ra.” Cô nói khó khăn.
Aline không nhận biết McKenna đang lại gần, nhưng đột ngột anh ta đứng ngay đằng sau cô.Cơ thể họ không chạm vào nhau, nhưng cô nhận thức sâu sắc kích thước và cơ thể rắn chắc của anh. Giữa cơn rối loạn bên trong cô, sự đói khát đơn thuần được khuấy động. Cô trở nên yếu ớt với nhu cầu được tựa lưng vào anh và kéo tay anh đến cơ thể cô. Đi đến nơi nào đó một mình với anh thật là ý tưởng tồi, cô nghĩ, nhắm chặt mắt mình lại.
“Tôi đang cảnh báo em,” McKenna nói nhẹ nhàng.“Em nên nói tôi rời khỏi Stony Cross. Hãy nói anh trai tống khứ tôi đi, rằng tôi hiện diện nơi đây làm em khó chịu. Tôi sẽ đi khỏi,Aline… nhưng chỉ khi em khiến việc này xảy ra.”
Miệng anh rất gần tai cô, hơi thở anh phả lên vành tai ngoài nhạy cảm.
“Và nếu em không.”
“Vậy tôi sẽ đến giường em.”
Aline quay lại đối mặt với anh bằng cái nhìn sửng sốt. “Gì cơ?”
“Em nghe rồi đó.” McKenna ngả người về trước và chống tay hai bên người cô, lòng bàn tay tì trên mặt gỗ cũ kĩ của chuồng ngựa.“Tôi sẽ chiếm lấy em,” anh nói, giọng anh thấp với mối đe dọa nhẹ nhàng. “Và nó sẽ chẳng như việc làm tình lịch sự mà em từng làm cùng Sandridge. ”
Đó là phát đạn trong bóng tối. McKenna quan sát cô chăm chú, xem liệu cô tranh cãi với vẻ kiêu ngạo của anh.
Aline giữ mình im lặng khi cô nhận ra việc trao anh bất kì đường chỉ sự thật nào sẽ khiến tất cả bí mật của cô bị tháo tung ra. Tốt hơn để anh nghĩ rằng cô và Adam là tình nhân, hơn tự hỏi tại sao cô vẫn một mình nhiều năm qua.
“Anh… anh không phí thời giờ hão huyền, phải không?” Cô xoay sở nhìn chằm chằm vào anh ngạc nhiên, khi cảm giác ấm áp,đau nhói xâm chiếm rốn cô.
“Tôi nghĩ chỉ công bằng để trao em lời cảnh báo trước.”
Cô bị rung động mạnh bởi giây phút thân quen kì lạ ấy, khi cô bị giam cầm bởi đôi mắt xanh dương xanh lá cây đặc biệt. Chắc chắn việc này chẳng thật sự diễn ra. “Anh không bao giờ ép buộc phụ nữ,” cô thì thầm.”Dù anh đã thay đổi nhiều đến thế nào.”
McKenna đáp lại kiên định, khi ánh nhìn chứa đựng mọi mức của nhiệt độ giữa lửa và băng. “Nếu em không đuổi tôi khỏi Stony Cross vào sáng ngày mai, tôi sẽ đón nhận nó như giấy mời cá nhân tới giường ngủ của em.”
Aline bị bao phủ bởi phần lớn sự pha trộn hoang mang giua các xúc cảm hình dung được... khó chịu,thích thú,sửng sốt…chẳng kể đến thán phục. Cậu bé sinh ra để phục vụ đã trở thành gã ngạo mạn giàu có,và cô yêu sự tự tin sôi sục của anh. Nếu hoàn cảnh khác đi, cô hoàn toàn sẵn lòng trao anh bất kì thứ gì và mọi thứ anh mong muốn ở cô.Giá mà –
Đột ngột tâm trí của cô trống rỗng khi McKenna giữ sợi dây đôi ngọc trai trong tay anh. Anh chống đỡ phần lớn sức nặng mình trên một chân, để chân còn lại ép nhẹ nhàng lên đống váy áo của cô. Vào thời khắc gần gụi hoàn toàn ấy, Aline cảm thấy tự chủ của mình sụp đổ. Mùi hương làn da anh lấp đầy lỗ mũi cô – thoang thoảng nước hoa cologen và xà phòng cạo râu, và mùi sạch sẽ, ấm áp, nam tính chỉ thuộc về anh.Hít thở sâu hương thơm ngát này, cô cảm nhận cơn rùng mình hưởng ứng lại.
Với chủ tâm gây chóang váng cô, McKenna sử dụng phần thân trước cơ thể mình để neo chặt cô vào tường. Cô cảm nhận bàn tay tự do của anh lướt ra sau cổ cô, ngón cái và ngón trỏ đeo găng trải rộng kẹp chặt vững chắc quanh phần gáy.Vì vài lý do nào nó không chợt xảy đến tới Aline rằng cô nên cố kháng cự anh. Cô chỉ có thể lơ lửng trong cái kiềm chặt của anh, yếu ớt bởi kích động,khao khát và run rẩy.
“Hãy bảo tôi đi đi,” anh thì thầm, có vẻ muốn cô đấu tranh, hầu như mong muốn cô làm vậy. Việc cô thiếu chống cự dường như kích thích anh, hơi thở nóng bỏng anh tấn công đôi môi cô,và cô cảm thấy cơ thể mình siết chặt lại bên trong “Nói tôi nghe xem,” anh thúc giục, khi đầu anh cúi xuống trên cô.
Và hồi ức về người và việc họ đã từng,về những nụ hôn trong quá khứ, về ham muốn đau đớn, thiêu đốt trong một tiếng gầm của dục vọng.Chỉ thời điểm này thôi, tiếng rên rỉ của cô bị bẫy lại khuôn miệng nóng bỏng của McKenna, nụ hôn bắt đầu gần như cuộc tấn công, thay đổi nhanh chóng thành kiểu thèm khát, tôn thờ ngây ngất. Lưỡi anh đâm sâu vào trong cô, mạnh mẽ và chắc chắn, và cô khóc vì khoái lạc, âm thanh bị bao phủ bởi đôi môi anh. McKenna từng dạy cô hôn là thế nào, và anh vẫn nhớ tất cả những mánh khóe để khuấy động cô. Anh dừng lại chơi đùa với cô, sử dụng môi, răng, lưỡi, sau đó ổn định trở lại,tìm tòi sâu vào trong miệng cô, với nụ hôn hung hăng mãnh liệt. Tay anh lướt từ gáy đến phần cuối của xương sống cô,mang cô gần sát với hơn anh.Cong người lên đáp trả, Aline khóc thút thít khi lòng bàn tay anh với đến chỗ đôi mông căng tròn và thúc cô vào trong thắt lưng anh. Ngay cả với chiếc váy dày của cô ở giữa họ, cô có thể cảm nhận phần đỉnh cứng ngắt của vật khuấy động.
Khoái lạc tăng cao đến đỉnh điểm cảnh báo. Quá nhiều, quá mạnh, quá nhanh…
Thính lình McKenna tạo âm thanh cộc cằn và giật mạnh khỏi cô.
Nhìn chằm chằm vào anh, Aline dựa lưng vào tường, chân cô đang đe dọa ngã quỵ xuống. Cả hai người họ thở sâu, xé toạc buồng phổi, Trong khi đam mê đến nản lòng thấm đẫm trong không khí như hơi nước.
Cuối cùng McKenna xoay sở để nói. “Trở lại nhà nào,” anh nói khàn khàn,“Khi tôi vẫn có thể để em đi. Và hãy nghĩ về điều tôi đã nói với em.”
Phải mất nhiều phút cho Aline bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ rằng cô ấy đã kiểm soát cảm xúc để tạo cho mình phong thái đĩnh đạc đi vào bên trong phòng ồn ào, không ai nhận thấy rằng bất cứ điều gì không ổn khi cô chào đón khách và trò chuyện nở nụ cười giả tạo với mọi người. Chỉ có Marcus, người nhìn cô với ánh mắt như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, tránh ánh mắt đó, cô cảm nhận gò má mình nóng lên vì xấu hổ. Adam, tất nhiên, đã xuất hiện ở khuỷu tay trái của cô và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cô với mối quan tâm kín đáo.
"Em trông bình thường phải không?" cô thì thầm với anh ta.
"Bên cạnh vẻ đẹp của em", Adam nói, em còn thêm là một chút đỏ mặt. Điều gì đã xảy ra giữa hai người? Có sự thảo luận gay gắt à? "
Xa hơn lời nói, cô nghĩ một cách buồn bã. Đó là nụ hôn... cảm xúc phấn khởi và nồng nhiệt mà cô chưa bao giờ cảm nhận được, những khát khao và gấp gáp của cả hai hòa quyện với nhau trong cảm giác thật thoải mái. Không thể giả vờ như tất cả mọi thứ như là không có gì xảy ra trong khi nó đã được bộc lộ ra
Đó là nụ hôn, khẳng định những cảm xúc của cả hai sau những khoảng thời gian dài xa cách. McKenna thể hiện sự “ nguy hiểm “ đối với cô, và cô cảm thấy bằng cách nào đó chắc chắn rằng cô sẽ có những lựa chọn sai, chấp nhận thất bại khi đối diện với những dục vọng của cả hai như lúc nãy.
"Adam", cô thì thầm mà không nhìn vào anh, "đã bao giờ anh muốn một cái gì đó rất nhiều mà anh sẽ làm bất cứ điều gì để có nó, thậm chí biết rằng nó không thích hợp đối với anh?"
Họ vừa đi vừa nói chuyện, chầm chậm đi ra khỏi phòng khiêu vũ.
"Tất nhiên", Adam trả lời. "Tất cả những điều thực sự thú vị trong cuộc sống không hẳn là ảnh hưởng xấu đối với chúng ta, và điều đó thậm chí còn tốt hơn khi chúng mang lại cho ta những cảm xúc thích thú."
"Anh không thể", Aline cho biết nghiêm trọng, đấu tranh để giữ lại một nụ cười bất ngờ.
" Em có muốn tìm cho mình một người nào đó giúp ích cho việc đưa ra những lời khuyên đúng đắn cho mình không? có thể làm ổn định lương tâm tội lỗi của em? "
"Vâng, như một vấn đề thực tế. Nhưng không ai có thể làm điều đó cho em cả. "
"Anh có thể".
Cô cười bất ngờ. "Adam..."
"Anh sẽ hướng cho em đến những lời khuyên làm em vừa lòng. Bây giờ em cảm thấy tốt hơn chưa? "
"Không, chỉ là sợ hãi. Và nếu như là một người bạn tốt của em, anh nên làm hết sức để ngăn cản em tránh khỏi những sai lầm sẽ dẫn đến kết quả rất nhiều đau đớn. "
"Em đã có nó rồi đấy” Anh đã chỉ ra. "Bây giờ em cũng có thể có những niềm vui của những sai lầm."
"Ôi, chúa ơi", Aline thì thầm, ép chặt cánh tay của mình ‘ Anh có sự ảnh hưởng khủng khiếp đấy, Adam. "
" Anh sẽ cố gắng", anh thì thầm, mỉm cười với cô.
……..
Gideon lang thang đến các khu vườn bậc thang phía sau điền trang, theo con đường được lát bằng đá, xung quanh một hàng cây thủy tùng. Anh đã hy vọng rằng không khí bên ngoài sẽ đánh lạc hướng anh ta khỏi sự cám dỗ. Đêm còn dài, và anh phải làm chậm tốc độ uống của mình một chút. Sau đó, khi mọi người đến đông đủ, anh có thể cho phép mình đi tìm kiếm nước giải khát một lần nữa. Thật không may, anh vẫn phải chịu đựng một vài giờ nữa cho đến lúc đó.
Khu vườn được thắp sáng bằng ngọn đuốc cung cấp đủ ánh sáng để thích ứng với một buổi tối đi dạo. Trong cuộc lang thang vô bổ của mình, Gideon đi đến một đài phun nước bắn tung tóe nhúng ở giữa. khi đến gần anh bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, anh thấy một cô gái di chuyển về phía về đài phun nước. Cô dường như đang thưởng thức âm nhạc đang vọng ra từ các cửa sổ mở của phòng khiêu vũ. Ồn ào nhẹ nhàng, cô lướt mình trong một điệu mơ mộng của waltz, thỉnh thoảng dừng lại để nhâm nhi một ly rượu vang. Chỉ một cái nhìn thoáng qua của mình, Gideon nhìn khuôn mặt cô gái còn non nớt nhưng là một người phụ nữ đẹp.
Cô ấy chắn là nô tỳ trong nhà, anh nghĩ, lưu ý rằng chiếc váy của cô đã cũ, và mái tóc bện lỏng lẻo xuống lưng cô. Có lẽ cô là một người giúp việc gia đình thỏa thích tậ hưởng một ly rượu vang bị đánh cắp.
Người con gái này hiện ra như một cô bé Lọ Lem đi tới dự tiệc với chiếc áo cũ khác với câu chuyện cổ tích. Môi Gideon nở nụ cười. Tạm quên đi mong muốn tìm cho mình ly rượu, Gideon bị thu hút bởi hình ảnh đó và đi lại gần, trong khi tiếng kêu róc rách của đài phun nước dấu âm thanh tiếng bước chân của mình.
Ở giữa của một xoay vòng chậm, người con gái nhìn thấy anh ấy và đóng băng.
Gideon đứng trước cô ấy với dáng vẻ thanh lịch của mình, nghiêng đầu nhìn đến cô với một cái nhìn trêu chọc.
Phục hồi nhanh chóng, người con gái nhìn chằm chằm vào anh. Nở nụ cười, và đôi mắt lấp lánh trong ánh sáng mềm mại của ngọn đuốc. Mặc dù sự thiếu vắng vẻ đẹp cổ điển, có một cái gì đó không thể cưỡng lại về cô gái... một loại vui vẻ nữ tính sôi động mà anh chưa bao giờ gặp phải trước đây.
"Well," cô gái nói, " Thật là mất hết cả thể diện, và nếu ngài có bất kỳ lòng thương xót, xin ngài sẽ quên những gì mà đã thấy."
"Tôi có một trí nhớ như của một con voi", anh nói với cô ấy với bao nhiêu nuối tiếc giả vờ.
"Ngài thật khó tính để mà thuyết phục," cô nói, và cười một cách tự do.
Gideon đã ngay lập tức bị quyến rũ. Một trăm câu hỏi tập trung trong tâm trí của mình. Anh muốn biết cô gái là ai, tại sao cô ấy ở đây, tại sao lại cầm ly rượu và nhảy theo điệu nhạc và nụ hôn đầu tiên của cô..
Sự tò mò làm anh bối rối. Anh không thường quan tâm đến ai đó đến nỗi đặt câu hỏi về người đó. Không hoàn toàn tin tưởng vào chính mình để nói chuyện, Gideon tiếp cận thận trọng. Cô cứng người lại một chút, như thể cô không quen khi gần gũi với một người lạ. Khi anh đến gần hơn, anh thấy rõ khuôn mặt của cô gái với cái mũi cao, môi cô mềm mại và ngọt ngào với màu hồng như viên kẹo ngọt. Đôi mắt cô vô số màu sắc ánh sáng màu xanh lá cây, càng nhìn cảm giác như mình đang trôi trong sóng mắt đó.
"Điệu van-xơ này có phần dễ dàng hơn khi hai người nhảy cùng với nhau," anh nhận xét. "Cô có muốn nhảy thử lại không?"
Người con gái nhìn chằm chằm vào anh như thể cô đã bất ngờ bị tìm thấy trên đất nước xa lạ với một người lạ thân thiện. Nhạc từ phòng khiêu vũ vọng qua trong không khí đến bên nghe thật vui tai. Sau một lúc lâu, cô gái lắc đầu với một nụ cười xin lỗi, tìm kiếm một cái cớ để từ chối anh. " Rượu của tôi hết rồi."
Từ từ,Gideon với lấy ly trống rỗng trong tay cô gái, Cô bất ngờ không kịp nói một lời, ánh mắt của cô bị khóa lại trong cái nhìn chằm chằm của anh. Nâng cao ly lên môi của mình, Gideon không nói một lời nhẹ nhàng đặt ly của cô lên bờ của tượng đài phun nước
Cô gái dường như không kịp thở, lắc tay ra khỏi bàn tay của anh Khi anh nhìn chằm chằm vào cô gái, Gideon cảm thấy ngực của mình rất nóng, nó xảy ra một lần khi anh bị viêm thanh quản cấp và cô y tá đã làm anh hít thở phục hồi từ hơi nước của nồi nước sôi của các loại thảo mộc. Anh nhớ lại cảm giác dễ chịu của cơ thể sau những giờ gần như nghẹt thở, tham lam hít thở không khí quý báu. Nhưng kỳ lạ, điều này cảm thấy giống như... một cảm giác nhẹ nhõm, mặc dù anh cũng không chắc chắn.
Anh đưa một bàn tay đã loại bỏ găng tay và đặt chúng trong túi của mình ngay sau khi anh bước vào khu vườn. Quay lòng bàn tay của mình ra, anh lặng lẽ muốn cô gái đặt tay vào.
Rõ ràng quyết định không phải là một điều dễ dàng. Cô quay mặt nhìn sang nơi khác, khuôn mặt của cô đột ngột trầm lại, khẽ cắn đường viền môi xinh đẹp. Gideon nghĩ rằng cô gái sẽ từ chối anh, nhưng cô ấy vươn ra phía trước một cách bốc đồng, ngón tay ấm của cô ấy chạm vào tay anh. Anh nắm tay cô gái nhẹ nhàng như thể anh đang bồng bế một con chim mong manh trong lòng bàn tay của mình, kéo cô vào gần cơ thể của mình, anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa hồng trên mái tóc cô. Cơ thể của cô là mỏng manh, ngọt ngào, đường cong của thắt lưng mềm mại dưới ngón tay của anh.Mặc dù không thể phủ nhận sự lãng mạn của thời điểm này, Gideon cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt của sự ham muốn khi cơ thể phản ứng với nhận thức của người đàn ông với sự gần gũi một người phụ nữ như mong muốn.Anh dịu dàng khiêu vũ cùng cô trong điệu van-xơ chậm rãi, hướng dẫn cô nhảy qua những phiến đá lát đường gồ ghề.
"Tôi đã nhìn thấy nàng tiên nhảy múa trên bãi cỏ trước đây", Anh nói, "khi tôi đã đủ say trong một chai rượu mạnh. Nhưng tôi chưa bao giờ nhảy cùng với một nàng tiên như bây giờ
"Anh ôm cô chặt chẽ hơn khi cô cố gắng để thay đổi hướng của họ. "Không, hãy để tôi dẫn đường."
"Chúng ta sẽ bị ngã nếu đi theo hướng của ngài đấy," Cô gái phản đối, cười khi anh bắt buộc cô nhảy theo nhịp điệu của anh.
"Chúng ta sẽ không sao cả."
"Sự kiêu ngạo của những ông chủ người Mỹ", Cô nói. "Tôi chắc rằng tôi không nên nhảy với một người đàn ông thừa nhận nhìn thấy nàng tiên. Và không nghi ngờ vợ ngài sẽ có một hoặc hai điều để nói về điều này. "
"Tôi chưa có vợ".
"Dĩ nhiên ngài có vợ rồi, thưa ngài." Cô nhìn anh với nụ cười khiển trách, như thể anh Đang là học sinh bị phát hiện đang nói dối với cô giáo.
"Tại sao cô chắc chắn về điều đó như thế?"
"Bởi vì ngài là một trong những người Mỹ, và tất cả họ đều đã kết hôn, ngoại trừ ngài McKenna. Và ngài không phải là McKenna. "
"Có một số người trong nhóm người Mỹ đó chưa lập gia đình," Gideon nói với giọng uể oải, buông thắt lưng mềm mại của cô ra và xoay người cô. Sau khi hoàn thành lượt xoay, anh đặt tay lại bên hông cô và kéo cô lại về phía mình và mỉm cười nhìn cô
"Có", cô trả lời, "nhưng đó sẽ phải là..."
"Mr. Shaw, "Gideon cười.
"Ôi..." Cô ấy nhìn lên anh với đôi mắt mở to. Nếu Gideon không ôm cô một cách chắc chắn thì có lẽ cô loạng choạng suýt ngã rồi. "Tôi lẽ ra phải tránh xa ngài".
Anh cười toe toét nói. " Tại sao?"
Cô lờ đi câu hỏi. “ Trong khi tôi chắc chắn rằng ít nhất một nửa những tin đồn về ngài có thể là sự thật"
"Tin đồn gì?", Gideon nói mà không có một dấu vết của sự xấu hổ.
"Ngài là một kẻ chơi bời phóng đãng!."
" Ồ, có thể nói như vậy."
Cô buông tay ra khỏi người anh và nở nụ cười thật đẹp. "Ít nhất, ngài đồng ý và trung thực về điều đó. Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa là tôi nên đi bây giờ. Cảm ơn ngài vì đã khiêu vũ cùng tôi điệu nhảy van-xơ đáng yêu này "
"Đừng đi," Gideon nói với giọng mềm và cấp bách. “Chờ đã. Cho tôi biết cô là ai?. "
“Ngài thử đoán đi, chỉ trong vòng 3 câu hỏi thôi!," Cô gái nói.
"Có phải cô là người hầu không?"
"Không."
"Cô không thể là một trong các Marsdens, nhìn cô không có gì giống họ. Có phải cô là người trong thôn làng không? "
"Không."
Gideon quắc mắt lên vì ý nghĩ xuất hiện trong đầu. " Cô không phải là nhân tình của ngài bá tước đấy chứ?"
"Không," cô nói ngọt ngào và mỉm cười. "Đó là dự đoán thứ ba của ngài rồi. Goodbye, Mr Shaw. "
“Chờ đã ”
"Và ngài nhớ đừng khiêu vũ với tiên nữ trên bãi cỏ nữa",
Cô khuyên nhủ. " Nó rất ẩm ướt và sẽ làm hỏng đôi giày của ngài đấy."
Cô gái rời khỏi anh một cách nhanh chóng, chỉ để lại cốc uống rượu trống trên đài phun nước, và nụ cười kinh ngạc trên môi của Gideon, như là bằng chứng rằng cô đã ở đó.
…….
"Anh ấy nói những gì thế?" Livia hỏi, ngồi bắt chéo chân xếp bằng trên giường của Aline. Như một thói quen, cô đã đến phòng Aline sau khi nghe những tin đồn mới nhất.
Aline chìm sâu hơn trong bồn tắm pha chút hương thơm dầu ôliu. Nước nóng làm khuôn mặt của cô đỏ ửng lên nhưng cô thích như thế có cảm giác thật dễ chịu,. Cô nhìn vẻ mặt đang chờ câu trả lời của cô em gái. Mặc dù, trong lòng đang bối rối nhưng Aline cũng cảm thấy thích thú. "" Anh ấy nói rằng nếu anh ấy được phép ở lại Stony Cross, anh ấy sẽ lên giường với chị. "
"McKenna cũng nói rằng anh ấy vẫn còn yêu chị?" Livia hỏi.
"Lạy chúa lòng lành, không," Khuôn mặt Aline nhăn nhó, kéo thẳng chân đau của mình ra và ngọ ngậy ngón chân dưới nước. " Ý định của McKenna về phía chị chẳng hề liên quan gì đến tình yêu - hoàn toàn rõ ràng như thế. "
"Nhưng... nhưng một người đàn ông không chỉ đi ra và nói anh ta sẽ......" "Rõ ràng McKenna làm như thế đó." Livia lắc đầu trong hoang mang. " Em chưa bao giờ nghe nói về sự kiêu ngạo như vậy!"
Aline cười nhếch mép. "Người ta có thể gọi nó thỏa mãn tính hư danh, chị cho rằng thế." Một chiếc kẹp rớt khỏi búi tóc, cô vươn tay lên để giữ nó lại
Livia đột nhiên cười.
“Trong một trận đấu hoà, dĩ nhiên, có thể gọi là cảnh báo với chị về ý định của anh ta”
"Tôi gọi nó là hết sức xấc láo", bà Faircloth nói, đi lại gần bồn tắm với một chiếc khăn tắm gấp lại, " Và tôi thề tôi sẽ nói với hắn về điều này”
"Không, không, đừng nói gì với anh ta", Aline vội vàng nói. " Không được. Nó chỉ là một trò chơi. Tôi muốn tận hưởng nó, chỉ chốc lát thôi... "
Quản gia nhìn cô chằm chằm với vẻ ngạc nhiên. “Ôi chúa ơi, tiểu thư của tôi ơi, cô bị mất trí hay sao? Đây không phải là trò chơi, cảm xúc của cô trong quá khứ với McKenna - là quá sâu, và bị chôn vùi quá lâu. Nó sẽ ra sao nếu được khơi gợi lại, quá nguy hiểm. Vì thế, cô đừng theo trò chơi đó trong khi cô chưa sẵn sàng "
Không nói lời nào, Aline đứng dậy và được bao bọc bởi khăn bông dày mà bà Faircloth đang giơ lên. Cô bước ra khỏi bồn tắm và để bà Faircloth lau khô thân thể. Liếc nhìn Livia, cô thấy em gái trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào lò sưởi như chìm trong suy nghĩ. Cô không trách cho việc Livia không muốn nhìn cô trong tư thế này.
Mười hai năm đã trôi qua kể từ khi vụ tai nạn, rất ít hình ảnh mỗi khi cô nhớ lại. Cô còn nhớ, nhờ có bà Faircloth mà cô đã sống sót. Khi các bác sĩ được triệu tập từ London đã bó tay về tính mạng của Aline, người quản gia ngay lập tức sai người hầu đi tìm thầy chữa bệnh ở các vùng lân cận. Một phù thủy, trên thực tế, người được tất cả sự tôn kính và sợ hãi của người dân địa phương, đã thể hiện khả năng chữa bệnh của mình.
Marcus- một người không tin tưởng vào những điều mê tín dị đoan, đã phản đối dữ dội. Thế nhưng, phù thủy này hóa ra là người phụ nữ trung niên xuất hiện với hình ảnh khiêm tốn, mang theo một cái vạc đồng nhỏ trong một tay và bao phồng lên với các loại thảo mộc.
Khi Aline đã gần cái chết vào thời điểm đó, cô đã không còn nhớ về người phụ nữ này nữa, chỉ biết được thông tin qua những gì cô em gái kể.
"Em cứ tưởng Marcus sẽ kéo bà ấy đi khỏi ngay lập tức ", Livia đã nói với Aline với giọng thích thú. " Anh ấy như mọc rễ ngay cánh cửa phòng ngủ chị để bảo vệ. Và bà ấy đến gần với anh ta mà không có bất kỳ sự sợ hãi nào – với thân hình nhỏ yếu và yêu cầu anh tránh ra. Bà Faircloth và em đã cầu xin Marcus cả buổi sáng để cho bà ấy cứu chị. Nhưng anh ấy thật là bướng bỉnh và suy nghĩ châm biếm về bà phù thủy này"
“Sau đó thế nào? " Aline hỏi.
"Bà phù thủy nói với anh ấy rằng nếu anh ấy không tránh ra thì bà sẽ ếm bùa vào anh ta."
Aline mỉm cười. "Marcus không tin vào ma thuật hay phù thủy, anh ấy quá thực tế."
"Vâng, nhưng thời điểm đó anh ấy không còn như thế nữa, có vẻ như anh ấy thật sự bị đe doạ... anh ấy… anh ấy…. "Livia nghẹt thở vì cười. "Ôi, không còn là người đàn ông nam tính nữa" cô thở hổn hển. "Vâng, điều đó đủ biến da Marcus tái nhợt đi, và sau khi một số thương lượng khốc liệt, anh nói với bà ấy có chính xác một giờ trong phòng của chị, và anh sẽ theo dõi bà ta."
Livia đã mô tả cảnh đã xảy ra sau đó, ngọn nến màu xanh... vòng tròn được vẽ ra xung quanh giường mờ mờ bằng cây ngải đắng... hương tỏa ra trong không khí với khói mù cay trong khi bà phù thủy thực hiện các nghi lễ của mình.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Aline đã thoát khỏi thần chết. Khi đó lớp thảo mộc được gỡ bỏ vào buổi sáng, vết thương không còn thối, sạch sẽ và lành. Thật không may, khả năng đặc biệt của phù thủy không thể ngăn chặn sự xuất hiện vết sẹo dày, màu đỏ đi từ mắt cá chân của Aline đến đỉnh đùi cô. Chân cô trông thật ghê tởm... không có từ khác nào để diễn tả cho nó. Chân cô được bọc trong giày da tại thời điểm xảy ra tai nạn thiệt hại đã giảm xuống đáng kể. Tuy nhiên, da đã bị phá hủy, mô sẹo đã kéo chặt chẽ ở các cạnh của da còn lại, ảnh hưởng đến sự chuyển động của cơ bắp và khớp bên dưới. Đi bộ là đôi khi khó khăn và thậm chí là đau đớn, vào những ngày khi cô thúc ép mình đi quá xa. Cô tắm trong nước thảo dược có dầu để làm mềm những vết sẹo, và mát-xa nhẹ nhàng để giữ cho chân dẻo dai.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu McKenna biết về đôi chân của tiểu thư?" Bà Faircloth hỏi, khi đang khoác áo ngủ cho Aline. " Không biết phản ứng sẽ như thế nào?"
Lớp áo quần bọc ngoài thân thể làm nổi bật làn da tinh khiết trắng hồng và che giấu khiếm khuyết của đôi chân Aline.
"McKenna có thể tuân thủ nguyên tắc lịch sự", Aline nói và đi đến ngồi xuống ghế. "Anh ấy sẽ thương hại tôi, điều đó sẽ làm cho tôi cảm thấy mình tổn thương”.
"Không thể chắc chắn về điều đó."
"Bà có chắc là anh ấy sẽ không thấy ghê sợ khi nhìn thấy vết sẹo này?" Aline hỏi, cau mày một chút khi bà quản gia bắt đầu mát-xa chân của mình với thuốc mỡ thảo dược để làm dịu các vết sẹo ngứa. Không ai khác, thậm chí cả Livia, không được phép chạm vào cô theo cách này
"Aline", tiếng em gái cô phát ra từ giường ngủ, "Nếu ai đó yêu chị, anh ta sẽ không để ý diện mạo bên ngoài."
"Đó là câu chuyện cổ tích", Aline cười khẩy. "Nó sẽ không xảy ra trong thực tế đâu."
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Livia trượt khỏi giường và đi lang thang tới bàn trang điểm, ngồi trước gương soi hình vuông Queen Anne. Cô lựa chiếc lược chải tóc cho mình, trong khi cố gắng thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện. "Chị không đoán được những gì xảy ra với em đêm nay đâu. Em đã đi đến vườn hít thở không khí trong lành, đài phun nước của nàng tiên cá... nơi đó có thể nghe nhạc từ phòng khiêu vũ. "
"Em nên ở trong phòng khiêu vũ để mà nhảy múa", Aline nói, nhưng Livia vẫy tay ra dấu hãy im lặng
"Không, không, nơi đó thoải mái hơn nhiều so với không khí trong đó. Em đã uống một ly rượu vang, và đang nhảy như nữ diễn viên ballet, thì bất ngờ em nhìn thấy một người đàn ông đứng gần đó, hắn đang nhìn em. "
Aline cười nói. " Và sau đó em đã hét lên."
"Đúng vậy đấy."
"Một người đàn ông sao?" Bà Faircloth hỏi.
"Một người đàn ông!" Livian bật người đứng dậy nhìn cả hai người cười nói. " Anh ta có vóc dáng cao và có nụ cười rất đẹp, với mái tóc vàng. Và trước khi em tự giới thiệu mình, anh ta mời em khiêu vũ"
"Em sẽ không….", Aline kêu lên thích thú vì bất ngờ
Livia nói trong sự phấn khích “ Đúng! Và đó là điệu van-xơ em cảm thấy vui vẻ nhất đấy, anh ta là người trang nhã nhất mà em gặp mặt. Oh, em chắc chắn rằng anh ta là một tay trác táng khủng khiếp... nhưng nó là một điệu nhảy!"
" Ngài ấy có say không?” Bà Faircloth nói đầy đe doạ.
"Tôi không nghi ngờ về điều đó." Livia lắc đầu bối rối. "Có ánh nhìn kỳ lạ trong đôi mắt của anh ta, không thể nói thành lời được….”
"Anh ta nghe có khác biệt so với Amberley", Aline nhận xét một cách cẩn thận..
"Khác về mọi mặt", Livia đồng ý, đặt chiếc lược vào vi trí cũ, giọng nói cô trở nên dịu dàng "Em rất thích anh ta, mặc dù…. Aline, chị phải giúp em tìm hiểu về anh ta”
"Không." Aline từ chối với một nụ cười trêu chọc, và nhăn mặt khi bà Faircloth thao tác nhẹ nhàng tại mắt cá chân, gập khớp cứng. "Nếu em muốn biết thêm về ông Shaw, em hãy tự mà đi tìm hiểu đi."
"Ôi…..", Livia nói một cách chán nản. "Có lẽ vậy." Cô đi tới chỗ Aline và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu người chị. "Còn đối với chị, chị thân yêu, hẫy cận thận với McKenna. Em không nghi ngờ gì anh ấy giỏi hơn chị nhiều"
"Chúng ta sẽ xem xét chuyện đó", Aline trả lời, gợi ra một nụ cười từ Livia và cau mày lo lắng từ bà Faircloth.