Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mary Balogh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Góc phố
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2537 / 54
Cập nhật: 2014-12-06 17:53:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
nh ta đã đúng, nàng nghĩ, khi ngồi trên cạnh giường, rùng mình dưới tác động của khí lạnh bên ngoài lớp chăn mà nàng đang cuộn mình như cái kén, và chăm chú nhìn những vệt sáng lạ chiếu qua rèm cửa sổ.Ồ, anh ta đã đúng. Nàng chợt quên đi cái lạnh giá của căn phòng,vì ngọn lửa mới nhóm trong lò chưa tỏa đều hơi ấm, và đi tới cửa sổ, quỳ trên chiếc ghế rồi vén tấm rèm sang 1 bên.
Đôi mắt nàng mở to. Nàng đã biết- họ đều đã biết trước điều này- đó là tuyết đã rơi vào buổi tối, nhưng nàng cũng đã mong đợi như mọi khi, tuyết sẽ chuyển thành cơn mưa vào 1 thời điểm trong đêm. Nàng đã chẳng hi vọng vào điều gì ngoại trừ 1 phong cảnh bùn lầy và ngập tuyết để làm hỏng chuyến đi săn tìm cây thông giáng sinh.
Nhưng những gì mà nàng nhìn thấy khiến nàng lại muốn chạy nhảy tung tăng với niềm hân hoan vui thích của 1 cô gái nhỏ. Tuyết ngập tràn khắp nơi, dầy như 1 tấm chăn phủ lên khắp chốn, hòan toàn phủ kín và xóa sạch dấu vết mọi con đường.Tuyết nặng trĩu trên khắp các cành cây và chất đống đến hàng in sơ bên ngoài cửa sổ.Tuyết lấp lánh dưới ánh sáng nhẹ nhàng yếu ớt của buổi đêm giống như là dưới tác động của 1 phép thuật diệu kì nào đó, như đang rải rắc những viên ngọc trên đường.
-“Ồ” nàng nói trong căn phòng trống trải.-“Ồ” nàng tụt xuống chiếc ghế và quả thực đã bước 1 vài bước đến phòng thay quần áo trước khi kịp nhận ra mình đang đi đâu. Nàng đã định vội vã băng qua phòng anh ta để chia sẻ sự ngạc nhiên vui thích của mình với anh.
Ý nghĩ đó đã quá đủ để làm đầy tràn sắc đỏ trên gò má nàng. Cái gì trên thế giới này đã ám ảnh nàng vậy?Nàng đã cãi vã với anh ta 1 ngày trước đây chỉ vì nàng đã sợ rằng anh ta sẽ xấu hổ khi phải gặp gia đình nàng, và anh ta đã nhìn nàng cay độc khi nhắc nhở về nghề nghiệp của bác Sam và bác Ben. Nhưng chính là nàng đã bắt đầu trước.Nàng đã lo sợ anh ta sẽ chẳng cảm thấy gì ngoài sự khinh rẻ, coi thường toàn thể gia đình nàng.
Nhưng tại sao nàng lại phải lo sợ 1 điều như thế? Nàng đã tự hỏi bản thân hàng chục lần. Tại sao điều đó lại quan trọng với nàng? Lý do chính nhất khi nàng chủ tâm mời tất cả bọn họ, là nàng muốn thách thức anh ta bởi vì anh ta đã có 1 cô nhân tình tao nhã.
Nàng nhìn xuống đôi tay và cảm thấy sự đe dọa đối với tâm trạng mình đã giảm bớt khi nhận ra nàng chẳng quan tâm anh ta nghĩ gì. Anh ta là chồng nàng, xét cho cùng,bất chấp bản thân, nàng đã cảm thấy tự hào vào buổi tối khi tìm kiếm anh trong phòng khách và biết rằng anh là của nàng. Bất chấp thực tế rằng Wilfred vẫn sán lại gần nàng khi anh ta có thể. Nàng đã không cố gắng để lưu ý anh ta và bây giờ thì cố gắng để không nghĩ đến anh ta nữa.
Nhưng tuyết vẫn rơi ngoài kia, nàng tự nhắc mình, nhìn qua cửa sổ 1 lần nữa với đôi mắt sáng rực. Và có tất cả anh chị em họ để cùng chia sẻ với nàng điều đó. Nàng rung chuông gọi người hầu và vội vã bước đến phòng thay quần áo.
Và rồi nàng chỉ mất một lúc để trở lại phòng mình, mặc trên người 1 chiếc váy len ấm, và mặc dù nàng đã gấp rút và vội vã, nàng vẫn không phải là ngừời đầu tiên xuống dưới nhà.Nàng nghe thấy 1 tiếng cười ngặt nghẽo khi băng đến ô cửa sổ, nàng nhìn thấy đã có 4 người bên ngoài trời tuyết. Ồ, nàng đã bỏ lỡ cuộc vui mất rồi, nàng nghĩ vậy và chạy vội lại phòng thay đồ tìm kiếm và khoác vội 1 chiếc áo choàng có mũ trùm đầu và găng tay.Nàng lao nhanh xuống cầu thang trong vài khắc sau và băng qua cửa, vào lúc 1 người hầu đang cười toe toét đã mở sẵn cho nàng. Nàng thậm chí còn không kịp suy nghĩ để nhận ra nụ cười không đúng lúc của anh ta, nàng cười lại với anh ta và bước vội ra ngoài.
Davie và Jenny đã ở bên ngoài, đang chạy nhảy và lao mạnh người cũng như úp mặt trên nền tuyết dày mịn đang chất đống trên nền vòi phun nước. Tôm và ngài Charles đang ném những quả bóng tuyết vào Muriel và Susan- 2 người đã kịp xuống khi nàng còn nhìn qua cửa sổ trên phòng.
Nhưng việc dừng lại ở ngay những bước chân cuối cùng mang lại ý thức đúng lúc cho Eleanor.Trời ơi, nàng là Nữ bá tước Falloden và nàng đang định nô đùa ầm ĩ như 1 đứa trẻ với các anh chị họ của mình để cho cả thế giới chứng kiến- đặc biệt là những người hầu.Sự thật là nàng nhỏ hơn 20 tuổi và thực tế cũng là nàng còn trẻ hơn bất cứ ai trong số 4 người lớn đang bận rộn trong cuộc chiến với những quả bóng tuyết ngoài kia. Nhưng nàng đã là 1 phu nhân có chồng và đã cưới 1 bá tước mới gần đây.
1 quả bóng tuyết đáp xuống vai nàng với 1 tiếng uỵch và ngài Charles, đang đứng cười với nàng toe toét. Cùng lúc đó nhiều người kéo qua cửa ở đằng sau nàng.
-“Tôi nghĩ là chúng ta tốt hơn hết nên giúp đỡ những cô gái, Harve à” George nói -“ Họ trông như đang ở trong 1 hoàn cảnh đáng sợ vậy. Sao em lại đứng đây không làm gì thế, Ellie?”
-“Em lại nghĩ em sẽ tham gia về phe những người đàn ông” Rachel nói.-“Tôm đang bị tấn công đến chết kìa. Em sẽ đứng về phía anh ấy. Em có tham gia không,Ellie?”
Và trước khi Eleanor kịp nhận ra hoàn toàn việc gì đang diễn ra và kịp suy nghĩ xa hơn về thái độ và vẻ nghiêm trang của mình, nàng cảm thấy cả 2 tay đều bị ném trúng, 1 bởi George và 1 bởi người khác, người mà khi nàng nhìn lại đang cười toe toét là ngài tử tước Sotherby, thế là nàng vội vàng tham gia vào trận chiến.
-“Đừng lo lắng, phu nhân Falloden” ngài tử tước nói.-“Tôi sẽ chiến đấu bên cạnh phu nhân.”
Nàng mất 1 lúc để tìm kiếm vị trí bọn họ. Việc này tiêu tốn khoảng 10 phút hay nửa giờ trong khi những quả bóng tuyết bay vèo vèo trong không trung và đàn ông thì la hét còn những cô gái thì cười ngặt nghẽo và tất cả mọi người đều thở hổn hển, hét vang và cười khúc khích khi ném mạnh những quả bóng tuyết về phía “kẻ thù không đội trời chung” Nhiều người nữa bước ra. Bác Sam xuất hiện, chiến đấu bên kia chiến tuyến và Willfred ở bên nàng.Nàng cười thật nhanh với anh ta trước khi lại tiếp tục trận đánh và hét lên với bác Sam rằng như vậy là phá luật khi ném nhiều hơn 1 quả bóng tuyết trong 1 lúc.
-“Ê” Bác ấy rống lên lại với nàng, che 1 bên tai.-“Ta đã bị điếc 1 cách kì lạ vào sáng nay rồi Ellie ạ. Chắc phải là do tuyết thôi. Đỡ 1 cú nữa này!” Và 1 cục tuyết mềm,ướt đụng vào ngực nàng.
Và rồi một hình dáng yên lặng đang sải bước tiến về phía ngôi nhà từ hướng chuồng ngựa và ngập ngừng ở những bước cuối cùng, áo choàng và mũ của anh ta không có tì vết gì và hoàn toàn không bị dính chút tuyết nào. Sự lúng túng, cảm giác tội lỗi và khi nhận thức được trở lại, nàng biết rằng nàng không có quyền làm việc nàng đang làm. Nhưng với sự thách thức bướng bỉnh nàng thường có và chợt nhớ rằng nàng không quan tâm đến việc anh ta nghĩ gì hay những bài giảng lạnh lùng anh ta đã nói với nàng sau đó, nàng liền hất đầu ra sau, cuời ngặt nghẽo rồi cúi xuống nặn một quả bóng tuyết mới.
Tuyết rơi trúng vào quai hàm anh ta ở khoảng giữa cằm và tai. Đó là nơi hạ cánh dễ sợ nhất cho mọi quả bóng tuyết, bởi vì không thể phủi sạch được tuyết hoàn toàn mà không bị mắc lại 1chút ít, cái mà sau đó sẽ dễ dàng tan chảy thành 1dòng nước nhỏ lạnh giá rồi tìm đường xuống cổ. Nàng nhìn anh ta rồi cười vang và lại cúi xuống nặn 1 quả bóng tuyết khác, đôi mắt nhắm tới bác Sam, người đã ghi được 1 cú ném trúng vào khuỷu tay nàng 1 vài giây trước.
Rồi bỗng nhiên nàng cảm thấy chân mình đang lơ lửng trên mặt đất và nàng cười ngặt nghẽo rồi đá lung tung trong không khí. Chắc là Willfred, nàng căm phẫn nghĩ cho đến khi nàng nhìn lên người đang giữ chặt nàng trong đôi tay và sải những bước dài ra khỏi trận chiến. Anh ta trông dữ tợn và không gì lay chuyển được. Trời ơi, nàng nghĩ, bây giờ thì nàng đã làm được rồi. Nàng đã bị tổn thương bởi tính tự phụ kiêu kì thuộc giai cấp quý tộc của anh ta. Nàng cười khúc khích.
Nhưng anh ta hoàn toàn không tiến về hướng ngôi nhà.Đột nhiên và hòan toàn không báo trước, anh ta xoay người nàng lại rồi quẳng nàng lên khiến nàng hét váng lên và đôi tay cũng như chân nàng vùng vẫy 1 cách vô dụng khi nàng bay trong không khí. Nàng hạ cánh ngập sâu vào bờ tuyết mịn giờ đã trở thành 1 sân chơi đầu mùa cho trẻ em.Và dĩ nhiên nàng đáp xuống khi miệng còn đang mở ra và nàng liền thổi phì phì và cựa quậy trong tuyết 1 cách vô ích cố gắng tìm lạlại đôi chân mình trong tuyết. Tuyết quá dầy và quá mềm mại.
-“Cho phép tôi, phu nhân của tôi” Giọng anh ta lạnh lẽo, nhưng đôi tay đang hướng về phía nàng lại hoàn toàn vững chắc và đáng tin cậy làm sao, và những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt anh ta chắc chắn phải là cái gì khác hơn là sự giận dữ phải chiến thắng trong trò vui này. Nàng với tới đôi tay cẩn trọng của anh ta rồi đặt bàn tay mình vào đó.
Nàng vội vàng đứng dậy trên đôi chân thật nhanh và chỉ dừng lại cho đến khi người dựa vào bức tường rắn chắc trên ngực anh ta. Nàng ngước nhìn gương mặt anh ta.
-“Đôi khi” anh ta nói-“ việc này có hiệu quả hơn hẳn là ném đối thủ bằng những quả bóng tuyết. Đặc biệt là khi kẻ địch đó lại không đủ khôn ngoan khi cười vang sau 1 cú ném trúng đích.”
Nàng cắn môi, không biết là nên cười hay tỏ ra hối hận, và đôi mắt anh ta lấp lánh nhìn xuống cử chỉ đó của nàng. Thiên đường hay là niềm hạnh phúc thần tiên…, nàng nghĩ, nàng vẫn đang dựa vào ngực anh ta. Chỉ bởi vì dường như nàng đang trở nên bất lực trong việc đứng trên đôi chân của chính mình. Có lẽ bởi như vậy.
Rồi âm thanh những tiếng cười vang vọng lại từ phía các anh chị em họ của nàng và nàng nhận ra rằng lúc này tất cả mọi người đều đang cười 1 lúc. Trận chiến đã ngừng lại, và tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh nàng bay trên tuyết. Hầu hết tất cả các đấu sĩ đang phủi tuyết khỏi người, rũ áo choàng và áo khoác và đập những chiếc găng tay vào với nhau.
-“ Cách hay đấy, chàng trai” Bác Sam lớn tiếng hét.-“ Phải dạy dỗ những nàng ngựa hoang bằng cách đó. Họ thích được đối xử như vậy.”
-“Ồ, Bác Sam!” 1dàn hợp xướng căm phẫn từ những chị em họ ngay lập tức vang lên phản đối.Tất cả mọi người đều biết rằng Bác Sam luôn luôn đối xử với cô Irina như thể cô là 1 nữ thần trong truyện cổ Hi lạp, bố nàng đã luôn diễn tả vậy.
Eleanor đẩy mình ra khỏi tay chồng, hoàn toàn không thoải mái, và bắt đầu phủi sạch áo choàng của mình, hiện đang bám đầy tuyết. Giây phút thần tiên.., trong 1 khoảnh khắc nàng đã nghĩ rằng anh ta sẽ hôn nàng. Nàng cảm thấy 1 sức nóng đang bùng cháy mặc dầu thực tế là tuyết đang bám khắp trên áo quẩn nàng cả ở ngoài lẫn bên trong. Và rồi 1 bàn tay rộng, vững chắc đang phủi tuyết sau lưng áo choàng của nàng và nàng lại cảm thấy nóng bừng 1 lần nữa.
-“ Tôi nghĩ rằng, thưa phu nhân của tôi” anh ta nói-“ Chúng ta tốt hơn hết nên mời các vị khách của chúng ta vào nhà ăn bữa sáng nếu như còn muốn đi tìm 1 cây thông Giáng sinh vào sáng hôm nay.”
-“Vâng” nàng nói, khoác vào cánh tay anh ta đang đưa sẵn cho nàng. Những đứa trẻ, nàng nhìn thấy, đang chơi trò nặn người tuyết. Mọi ngừơi dường như đang chuyện trò cùng 1 lúc- 1 đặc tính riêng của gia đình nàng.
*********************************************************
Từ lúc đó đến giờ đã hoàn toàn ngừng chiến, và gần đến trưa thì mọi người đều đã sẵn sàng để chuẩn bị đi tìm cây thông Giáng sinh, bá tước Falloden đã quyết định ra ngoài sớm hơn để điều khiển một số công việc cần thiết phù hợp. Chàng trở về nhà với mong đợi tìm được trong phòng ăn sáng, 1 người khỏe mạnh chịu được rét trong số các vị khách để cùng đốn cây.
Thay vào đó, chàng khám phá ra 1 cảnh tượng chàng chưa bao giờ thấy cũng như chưa từng mơ tới ở Grenfell Park trước đây. Tất cả các vị khách, không trừ một ai, đều đang ở trên sân đang bận rộn tham chiến trong 1 cuộc chiến ném tuyết ồn ào và sôi nổi. Thậm chí ngay cả 3 người bạn của chàng cũng trong số đó, chàng nhìn thấy khi tiến lại gần. Và cả vợ chàng nữa.
Phản ứng đầu tiên của chàng là 1 sự không thoải mái. Bà nội chàng sẽ đội mồ sống dậy mất! Mọi thứ đều đã được điều khiển cho xứng đáng với giá trị của Grenfell Park trước đây. Và bọn gia nhân sẽ nghĩ gì đây? Đặc biệt là khi chàng nhìn thấy vợ mình đang cùng với mọi người, cười ngặt nghẽo, hét vang và ném mạnh những quả bóng tuyết 1 cách tự do vui thích như bất cứ ai. Nhưng sau đó,khi chàng tiến gần đến nơi và dừng lại ở những bước cuối cùng hướng về ngôi nhà, chàng cảm thấy có đôi chút thèm muốn và ghen tị. Ngoại trừ những năm tháng còn học ở trường, chàng đã lớn lên rất nhanh hòan toàn trong cô đơn. Ở nhà, với cả bố mẹ lẫn ông bà nội chàng đều trông mong chàng cư xử phải tuyệt đối trang nghiêm và lịch thiệp. Thậm chí ngay cả vào lễ Giáng sinh khi mà những lớp tuyết mới mềm xốp mới như 1 tấm chăn phủ lên khắp chốn.Chàng chưa bao giờ được khuyến khích để hành động 1 cách bộc phát, tự do như vậy.
Chàng cảm thấy thèm muốn, ghen tị và đã sẵn sàng để tham gia cuộc vui. Kệ xác bất cứ tên hầu nào không thích chứng kiến cảnh bá tước và nữ bá tước của họ vui đùa trong tuyết, chàng nghĩ 1 cách coi thường trong 1 khoảnh khắc trước khi 1 quả bóng tuyết rơi trúng vào quai hàm và sau đó chàng cảm thấy một dòng băng tuyết đang từ từ chạy xuống cổ chàng. Chàng biết quả bóng tuyết đó bay ra từ tay vợ chàng thậm chí khi nàng lúc đó đã cười vang và đang cúi xuống gom 1 nắm tuyết mới.
Chàng hành động hoàn toàn theo bản năng- điều mà trước đây chàng chưa bao giờ làm, nhất là trong suốt 9 năm sau cái chết của ông nội chàng. Chàng thậm chí còn chưa biết chắc mình sẽ định làm gì khi chàng nhấc bổng nàng trên cánh tay, và sải bước ra khỏi vùng chiến trận với nàng. Nhưng bờ tuyết mịn thật khó mà bỏ qua, chàng nhận thấy nó ngay lập tức. Chàng không thể nhớ là mình đã vui thích hơn thế bao giờ chưa khi ném nàng lên tuyết và nhìn nàng bay trên không trung, tay và chân vùng vẫy trong 1 dáng điệu vụng về, và đáp xuống sâu trong lớp tuyết mềm xốp.
Chàng đã có thể cười vang và sẽ làm như vậy nếu như nàng không ngước nhìn chàng với 1 vẻ phẫn nộ như thế. Nếu nàng có thể nhìn thấy mình trong gương vào lúc ấy, chàng nghĩ, chắc nàng sẽ rùng mình vì hổ thẹn. Đôi má và chiếc mũi nàng đỏ hồng, mái tóc ướt, lộn xộn 1 cách tuyệt diệu bên dưới chiếc mũ trùm đầu, và nàng hoàn toàn bị phủ đầy bởi tuyết. Thậm chí đến hàng lông mi và lông mày của nàng cũng trắng vì tuyết.
Và cuối cùng, chàng nhận ra- khi chàng xốc nàng đứng dậy trên đôi chân và để nàng tựa vào ngực mình – rằng chàng muốn nàng như đã ham muốn vào tất cả mọi lúc từ khi họ chuyển đến vùng quê này. Mặc dù là vẻ ngoài của nàng ít hoàn thiện hơn mọi lúc trước đây, nàng vẫn rất đẹp. Và 1 điều gì đó mà chàng mới khám phá ra. Phong cảnh thôn quê và việc ghé thăm của gia đình nàng đã làm bộc lộ lòng nhiệt tình, ấm áp,tính sôi nổi và sự tự do không gò bó của nàng, những phát hiện đó làm chàng đau đớn trong 1 khát khao, ham muốn mà chàng chưa từng biết. Nếu như đó là bản tính thật sự của nàng, chàng nghĩ,nàng không phải là 1 bức tượng cẩm thạch trắng mà chàng đã biết ở Luân Đôn…Khi chàng nghĩ như vậy,không biết điều gì đã làm xáo động hơi thở chàng.
********************************************************
Cô Beryl, Cô Eunice và cô Ruth ở lại nhà tìm kiếm đồ trang hoàng nhà cửa. Mọi người đều đi xuống cầu thang, mặc áo ấm để chuẩn bị ra ngoài.
-“ Quấn cái khăn choàng thật ấm xung quanh cổ cháu đi nào.” Cô Beryl nói với Bá tước với sự âu lo, quan tâm của một người mẹ.-“ Cháu sẽ không muốn bị cảm lạnh trong suốt lễ Giáng sinh đâu.”
Bá tước đồng ý ngay lập tức rằng và ngoan ngoãn quàng lại khăn.
-“ Cháu không phải bận tâm việc gì ở đây đâu Randy.” Cô Eunice nói với chàng.-“Chúng tôi sẽ sắp xếp xong mọi thứ trước khi cháu trở lại.”
Chàng không hòai nghi gì về việc họ sẽ chuẩn bị xong.
-“Ellie, cháu thân yêu” Cô Ruth thì thầm, ôm chặt người cháu gái,-“Thật là một người đàn ông đẹp trai và lịch thiệp. Joseph thân yêu đã lo toan mọi việc cho cháu thật tốt. Không kiêu ngạo như cô thường sợ cả, cậu ấy là 1 bá tước thật sự. Cháu có nhìn thấy cách cậu ấy ngồi trên tay ghế của cô vào tối hôm qua như thể cậu ấy là đã là 1thành viên trong gia đình chúng ta không? Tất nhiên cậu ấy là người trong gia đình ta rồi, mặc dầu cậu lấy luôn sẵn lòng tỏ ra lịch thiệp như vậy.Ôi, chúa phù hộ cho linh hồn tôi, khi mà cô chỉ mới nghĩ về điều này thôi. Ellie bé nhỏ của cô là 1 nữ bá tước.
Ellie bé nhỏ, người cao hơn cô nàng đến vài in-sơ, cúi mình xuống để hôn vào má bà.
-“Cháu hẳn phải rất hạnh phúc, cháu yêu.” Cô Ruth nói với 1 tiếng thở dài.
-“ Vâng,cháu hạnh phúc cô ạ” Eleanor nói kèm theo 1 nụ cười, và trong giây phút ấy nàng không hề nói dối. Chồng của nàng đang cừơi khi nghe bác Sam nói về 1 điều gì đó, và anh ta nhìn trông hầu như giống 1 thành viên của gia đình nàng. Hầu như là vậy.
Jenny cưỡi trên vai cha mình trong khi Davie thì trượt dài trên lớp tuyết dày nhất mà cậu tìm thấy. Ngài tử tước Sotherby đang đi với họ. George khoác tay Mabel trong tay mình, và ngài Badcombe thì được bao quanh bởi Muriel và Susan, Harvey và Jane. Ngài Albert Hagley tụt lại 1 chút đằng sau vvới Rachel. Dì Catherine thì ở giữa bác Harry và bác Aubrey. Ngài Charles thì đang nói chuyện với Winfred. Bác Sam và bác Ben thì hộ tống 2 bên sườn ngài bá tước và vợ ngài.
-“Ai thường giúp cháu thu thập cây cho lễ Giáng sinh và chuyên chở về nhà vậy?” Bác Ben hỏi.
-“Năm ngoái, cháu không ở đây thưa ngài.” Bá tước nói.-“ Và trong 8 năm trước, Grenfell Park là thuộc quyền sở hữu của anh họ cháu. Suốt thời gian đó cháu không bao giờ đến đây dự lễ Giáng sinh cả. Còn trước đó nữa, thời gian ông bà nội cháu còn sống thì cháu luôn tin rằng việc trang hoàng nhà cửa là trách nhiệm của những gia nhân.”
-“Anh họ của cháu đã ở đây và cháu chưa từng đến vào thời gian đó à?” Bác Sam nói với 1 cái cau mày.-“Gia đình cháu đông đúc cỡ nào vậy, chàng trai,thế còn những người còn lại đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ có mỗi cháu và anh họ cháu thôi à?”
-“ Cháu có một vài chú bác,cô và các anh chị em họ” Bá tước trả lời.-“Chúng cháu chưa bao giờ thật sự thân thiết cả, cháu e là như vậy thưa bác.”
-“Thật ngạc nhiên” Bác Sam nói, và ông nhìn qua anh trai mình.-“Có phải vậy không, hả Ben? Gia đình không tụ họp với nhau? Không ầm ĩ, không huyên náo và không trêu chọc. Chỉ có yên lặng,trầm tĩnh và sự riêng tư cá nhân. Em có nghĩ mình thích cuộc sống như vậy không hả?”
-“Yên lặng và trầm tĩnh với Eunice ư?” Bác Ben nói.-“ Em thì thích cả gia đình phải tụ họp lại với nhau để được huyên náo cả ngày, Sam ạ.”
-“Ôi,Bác Ben!” Eleanor trách.
-“Ôi,Bác Ben!” chàng nói, bắt chước lại giọng của nàng.
-“Thế tụi gia nhân sẽ trang hoàng nhà cửa phải không, Randy? Và lấy đi luôn cả 1 nửa niềm vui đón Giáng sinh của cháu hả? Và chúng còn ăn cả bánh putđing, uống rượu mừng, hát thánh ca Giáng sinh và hôn nhau bên dưới cây tầm gửi nữa phải không?”
Bá tước mỉm cười.-“ Lễ Giáng sinh luôn luôn là thời gian tĩnh lặng đối với gia đình và cháu.” Chàng nói,-“Hầu như không có gì khác biệt với mọi ngày bình thường trong năm cả, có chăng chỉ là chán nản và buồn rầu hơn 1 chút mà thôi.”
-“Chán nản ư? Lễ Giáng sinh ư?” Bác Sam bùng ra 1 tràng.-“2 từ đó chưa bao giờ đi kèm với nhau, chàng trai ạ. Cả ngàn năm nữa cũng không. Chồng cháu có biết điều này không, Ellie? Nhưng cháu đã có Ellie ở đây năm nay rồi để thấy rõ ràng là cháu chưa biết được việc này. Ê, này cô gái nhỏ? Cháu phải chắc là mình giấu được 1 nhánh cây tầm gửi mang treo trên đầu giường ngủ trước khi về đến nhà đấy nhé. Nó xua đuổi sự chán nản buồn rầu cho lễ Giáng sinh kì diệu lắm đấy. Êh, con bé có đỏ mặt không vậy kìa Ben. Em ở gần nó hơn anh. Nó có đang đỏ mặt không hả?”
-“Em nghĩ là nó có đấy.” Bác Ben nói, -“Mặc dù nó được giấu sau màu hồng vì trời lạnh. Thế Randy có đỏ mặt không thế;c Sam? Điều này có lẽ còn thú vị hơn nhiều.”
-“Cháu ghét phải làm gián đoạn cuộc chuyện trò vui vẻ và dí dỏm của 2 bác lắm.” bá tước nói.-“nhưng chúng ta đã gần đến nơi rồi.”
Và để giảm bớt cho Eleanor khỏi những cảm xúc bối rối, anh ta nhẹ nhàng buông tay ra khỏi nàng và gọi mọi người chú ý. Những cây thông và những bụi cây nhựa ruồi ở hướng Đông ngôi nhà, những cây to hơn, bao gồm cả những cây sồi và cây tầm gửi ở hướng Bắc. Rất nhanh chóng, vài người đàn ông, bao gồm cả chồng nàng, đều tiến bước về hướng bắc để kéo về 1 khúc gỗ Giáng sinh, và vài cô gái đi thu lượm những nhành cây tầm gửi. Nàng tiến về hướng Đông với những người đi tìm cây nhựa ruồi và kéo 1 vài cành thông.
Và nàng thấy Wilfred đã ở bên cạnh nàng ngay lúc nàng chỉ vừa mới hồi phục lại sau cơn lúng túng, ngượng nghịu vì lời khuyên của 2 bác -trước sự chứng kiến của chồng- về việc treo 1 nhành tầm gửi trên đầu giường ngủ của nàng. Nàng mỉm cười với anh ta và nhấn bước để không bị bỏ cách xa khỏi dì Catherine và dượng Harry ở phía trước.
-“Ellie,” anh ta nói, giọng trầm khẽ, đôi mắt anh ta nhìn thẳng nàng.-“Em khỏe không?”
Họ đã luôn tìm kiếm lẫn nhau trước cả khi họ nhận ra rằng họ đã yêu nhau.Cho đến tận bây giờ, có vẻ như việc này vẫn luôn luôn là đúng. Anh ta rất cao- cao hơn cả chồng nàng. Nàng đã luôn luôn thích thú với cái cách mà nàng chỉ cao chạm đến vai anh ta. Chiều cao của anh ta luôn khiến cho nàng cảm thấy thật nhỏ bé và nữ tính biết bao.
-“Em rất khỏe” nàng nói, mỉm cười tươi tắn với anh ta, -“Thế còn anh, Winfred? Anh chắc phải rất vui thích là người chung vốn trong công ty phải không. Kể cho em nghe về việc đó đi.”
-“Không đúng lắm đâu”Anh ta nói-“ Không biết làm sao điều đó bây giờ với anh thật vô nghĩa.”
-“Ồ” Nàng cười.-“ Chắc là tại anh chưa biết cách tận hưởng hết thân phận mới tốt đẹp của anh rồi, Winfred. Bác Aubrey hẳn phải rất tự hào về anh.”
-“Anh ta đối xử với em thế nào, Ellie?’ Anh ta hỏi.-“Anh sẽ không hỏi nếu như em được hạnh phúc. Nhưng ít nhất thì anh ta cũng cư xử tử tế với em chứ?”
-“Vâng, dĩ nhiên rồi” nàng trả lời với 1 tiếng cười khác khi họ tiến đến gần cây thông và nàng nhớ lại mới chỉ mùa hè trước họ đã chẳng nhìn ai khác mà chỉ tập trung vào mắt người kia, nhớ lại họ đã nắm tay nhau những lúc ra khỏi tầm mắt mọi người, và nhớ lại những lúc họ trao nhau những nụ hôn vụng trộm mọi lúc có thể. Chỉ mới mùa hè vừa qua thôi, chỉ mới vài tháng trước. Đã là cả 1 cuộc đời…
Và họ đến bên gốc thông, Dượng Harry đang sắp xếp công việc để những người đàn ông có thể chặt những cành cây họ chọn và những phụ nữ thì kéo chúng ra xa và chất đống chúng lại sẵn sàng để chở về nhà. Rất nhiều tiếng cười và tiếng nói rộn rã, và cả những công việc nặng nhọc nữa. Eleanor, làm phần việc của mình, ngắm nhìn thấy Bá tước Sotherby đang mỉm cười với Muriel khi anh bẻ 1 cành cây đưa cho cô, và nàng nhìn thấy qua khóe mắt George và Mabel đang trao nhau 1 nụ hôn ngắn bên dưới 1 tán cây thông khác.
Nàng chắc chắn cũng sẽ đang trao những cái nhìn và nụ hôn vụng trộm như thế, nàng nghĩ, nếu những sự kiện của 2 tháng qua có thể xóa bỏ được. Nếu Cha vẫn còn sống. Nếu như cha không sắp xếp cuộc hôn nhân này với Bá tước Falloden. Nếu như… nếu như và nếu như.
Chồng nàng chắc chưa bao giờ thật sự biết được 1 lễ Giáng sinh là gì, nàng nghĩ. Anh ta chắc hẳn phải là 1 đứa trẻ và 1cậu bé rất cô đơn. Giáng sinh đã luôn giống như mọi ngày bình thường trong năm, có chăng chỉ là chán nản và buồn rầu hơn nữa. Anh ta có 1 gia đình mà anh ta chưa bao giờ thật sự gần gũi. Chẳng có ai trong gia đình anh ta cùng đón Giáng sinh ở Grenfell Park, trong khi cả gia đình nàng đều tụ họp ở đây.Ngoại trừ Cha. Nàng chưa bao giờ thật sự suy nghĩ về điều này cho đến tận giờ phút này. Anh ta có 4 người bạn nhưng chẳng hề có 1 người thân nào bên mình.
Nàng bất chợt bị cuốn đi bởi 1 làn sóng phiền muộn,khao khát và mong ước. Nhưng là 1 mong ước không tên. Nàng không thể nhận biết được căn nguyên. Nàng bẻ thêm 1 vài cành cây nhỏ cho Davie và Jenny kéo về nhà trên tuyết và hoàn toàn không nhận thức được ánh nhìn bỏng cháy của Winfred đối với nàng.
*********************************************************
Ngài Albert Hagley không định tham gia vào việc thu thập cây cho lễ Giáng sinh. Anh chỉ muốn đi săn bắn và đã làm những ông bạn khác phát bực vì quyết tâm lay chuyển suy nghĩ của Randolph trong lĩnh vực này.Anh không trách móc gì các bạn anh cả. Vì gia đình Transomer quả là những người thú vị không cưỡng lại được, ít nhất cũng phải nói như vậy. Và sau đó tâm trạng của anh diễn biến theo chiều hướng còn tồi tệ hơn khi anh xuất hiện trong phòng ăn sáng cô quạnh ăn bữa sáng 1 mình để rồi bắt gặp cái mà trông như hàng tá những hình nhân người tuyết ồn ào và ầm ĩ đang lũ lượt đổ xô về phía cửa, Bá tước Falloden dẫn đầu, và anh còn nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ 1 trận ném bóng tuyết nữa.
Có cái gì đấy không thực sự đứng đắn như trò chơi ném tuyết này. Và khi cô Rachel Transome xuất hiện trong đám người đó, trêu chọc và cười đùa với Harvey Gullis – người thậm chí không có họ hàng gì với cô- với đôi má thật hồng hào,cặp mắt sáng ngời, ướt át và đầy xáo trộn với tất cả mọi thứ đi cùng với nhau khiến cho anh thấy ở cô một cô gái nhỏ thật ngon lành biết bao ngay ánh mắt đầu tiên họ chạm nhau.
Anh đã có kế hoạch là lẩn tránh cô ngày hôm nay. Cô là con gái của 1chủ quán trọ, xinh đẹp và nhạy cảm, và cô hẳn cũng phải để ý đến anh cũng như anh để ý đến cô vậy.Nhưng sự thật là ông chủ quán trọ cũng ở đây với cô, và chỉ nguyên điều này cũng nặng tựa bằng 15 hòn đá tảng nếu như anh chỉ nặng có 1 ou-xơ.Và còn quá nhiều những người họ hàng khác để bảo vệ cho thanh danh và đức hạnh của cô nữa. Hơn nữa, cô lại là 1 người khách trong nhà của Randolph và là họ hàng với anh ta bởi cuộc hôn nhân. Và còn hơn thế nữa, anh đã từng học được 1 bài học về những phụ nữ thuộc tầng lớp dưới chính xác từ Cô Eleanor Transome, bây giờ là bàbá tước Falloden.
Dù sao chăng nữa anh cũng đã có kế hoạch dành cho Rachel 1 chiếc giường thật rộng rãi trong những ngày này. Nếu như anh có thể tán tỉnh và thử 1 vài mánh khóe quyến rũ với cô, sự chú ý của anh dành cho cô chắc chắn sẽ được hiểu theo 1 cách khác và anh sẽ bị tóm cổ và cùm 1 chân lại còn nhanh hơn cả 1cái chớp mắt nữa.
Nhưng cô lại cười với anh khi lắc đầu để cho chiếc mũ trùm đầu tuột xuống khỏi mái tóc ướt. Và cô đỏ mặt, mặc dù anh mãi mới nhận ra sau đó là má cô đỏ hồng từ tận ngoài cửa và nếu như cô có đỏ mặt vì anh thật thì nó cũng được giấu dưới lớp hồng kia mà anh không tài nào biết được.
Tuy nhiên, kết luận cuối cùng, là anh thấy mình đang đi tìm cây cho lễ Giáng sinh với tất cả mọi người. Anh tự bào chữa cho mình rằng anh không thể làm 1 người đàn ông đơn độc,lủi thủi trong ngôi nhà với các bà cô sắc sảo kia được.Chả còn nghi ngờ gì nữa là chắc chắn họ sẽ bắt anh phải đi nhòm ngó những rui kèo, xó xỉnh đầy mạng nhện nếu như anh lỡ làm điều gì không khôn ngoan. Thay vào đó anh sẽ đi tìm mấy nhành tầm gửi.
Và dĩ nhiên anh đi cùng với Rachel Transome và chuyện trò với cô và tự để cho mình và cô lạc vào giữa những thân cây sồi – mà chỉ mới nhận ra là họ đang ở 1mình,không có người đi kèm- khi anh tụt xuống từ thân cây xù xì để đưa tận tay cô những nhành tầm gửi.
Và bởi vì họ đang ở 1 mình, và bởi vì cô đang cười duyên dáng và rực rỡ với anh, và bởi vì anh là 1 thằng rất ngốc không biết tránh những rắc rối – thậm chí ngay cả khi không có mẹ và chị gái anh ở đây để đẩy anh vào những tình thế đó- khi anh tụt xuống đất, anh giữ một cành tầm gửi nhỏ trên đầu cả hai người rồi nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại,mát rượi của cô.
Thưa Quý ngài, anh nghĩ, vội vã nhấc đầu lên sau vài giây ngắn ngủi bị sự cám dỗ quyến rũ và bởi nụ cười ngốc nghếch của cô gái. Thưa Quý ngài, anh phải đi ngay khỏi đây. Anh lẽ ra phải tham dự với gia đình của mình trong lễ Giáng sinh. Anh không nên thương xót cho Randolph chứ và phải cho anh ta 1 bài giảng đạo đức để chống đỡ với cái gia đình lạ kì không tả xiết này. – kì lạ, ồn ào, huyên náo và nồng nhiệt.
-“Em thường làm gì ở quán trọ của cha em?” Anh hỏi cô. Anh mường tượng ra cảnh 1cô dọn phòng,1 tay cầm chiếc chổi lông gà. Anh mường tượng cảnh những gã thuê phòng đang cấu véo mông cô và cả cảnh anh sắp xếp bọn khách trọ ấy lại, đi dọc trước mặt chúng rồi đập đầu chúng va vào nhau theo từng cặp nữa.
-“Em không phải làm gì cả” cô nói, và mỉm cười.-“Gia đình em sống trong 1 ngôi nhà ngay cạnh quán trọ. Cha có những người phục vụ riêng, anh biết đấy.Em thường giúp mẹ điều hành việc quản lý nhà. 2 lần 1 tuần em giúp việc dạy ở trường. Thỉnh thoảng cuộc sống cũng có đôi chút tẻ nhạt.Cô nhăn mặt.
Ra thế, quá nhiều cho hình ảnh 1 cô dọn phòng.
-“Chúng ta tôt hơn nên đi tìm những người khác thôi” anh nói, và cô đi bên anh, những cành tầm gửi nắm chặt trong cả 2 tay, và họ thay đổi chủ đề câu chuyện xung quanh nhà trường và trường đại học.Cô quan tâm đến việc học, Lịch sử và tiếng Latinh là những môn yêu thích của cô. Chơi krickê là sở thích của anh. Họ cùng cười vui vẻ.
Anh đã hi vọng 1 cách ác liệt rằng họ sẽ không xuất hiện từ những thân cây chỉ để tìm thấy Ngài Benjamin Transome đang ve vẩy 1 tờ giấy phép kết hôn ngay trước mũi anh. Nhưng những người đàn ông, dĩ nhiên, đang kéo mạnh 1 cây thông Giáng sinh. Khi ngài Albert nghĩ về kích cỡ của cây thông, ngài vẫn không được khuây khỏa nhiều cho lắm.
Nhưng chết tiệt thật, cô quả là 1 tạo vật xinh đẹp. Và nhạy cảm,và vui tính nữa. Và bây giờ thì đã quá muộn rồi, anh ước gì anh có thể kéo dài thêm được 1 vài khắc nữa thôi để thưởng thức đôi môi cô.
**********************************************************
A Christmas Promise A Christmas Promise - Mary Balogh A Christmas Promise