Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3653 / 62
Cập nhật: 2015-09-23 08:16:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Chiếc Phi Cơ Bí Mật
èn điện sáng trưng trong phòng chỉ có hai người. Người đàn ông thì dong dỏng cao, mặt dài, lông mày rậm, một bên tóc đã bạc. Hắn ngồi sau cái bàn sắt sơn xanh, bên trên kê đầy máy móc.
Đối diện hắn là một thiếu phụ.
Tuổi thật nàng gần bốn mươi, nhưng bề ngoài nàng trẻ hơn nhiều. Đặc điểm của nàng là nước da trắng, tuy không trắng như trứng gà bóc nhưng cũng đủ làm người sinh trưởng xứ đồng chua nước mặn phải thém thuồng. Mắt nàng luôn luôn mọng ướt, dường như được nặn ra chỉ để nũng nịu với đàn ông.
- Xong chưa anh? nàng hỏi.
Người đàn ông gật đầu:
- Sắp xong.
Bất giác người đàn ông ngẩng đầu quan sát thiếu phụ. Cổ nàng cao, chưa có nếp răn mặc dầu nàng sinh nhiều con và con đầu đã gần 20. Nàng có thói quen mặc áo hở nửa ngực, khiến bọn con trai 17, 18 đang còn ngây thơ cũng nổ đom đóm mắt. Người đàn ông không ngăn được xúc cảm khi thấy bộ ngực phập phồng của nàng dưới làn áo voan mỏng dính. Nàng là vợ hắn, nhưng từ nhiều năm nay dường như có bức thành ngăn cách hai người. Thiếu phụ lại hỏi:
- Anh về ngay được không?
Hắn đáp:
- Được. Ở nhà, anh đã ra lệnh tăng cường biện pháp an ninh.
- Vì vụ lão Hoàng?
- Phải, vì vụ lão Hoàng.
- Tại sao văn phòng lại báo cáo là lão ông Hoàng đã chết dưới đống gạch vụn?
- Kế hoạch của ta đã được thi hành trọn vẹn. Trụ sở của sở Mật vụ gần phi trường Tân sơn nhất đã bị gài mìn giật đổ tan tành. Phải bới gạch vụn ra mới biết lão Hoàng thiệt mạng hay đã trốn thoát. Nhưng theo anh nghĩ, lão Hoàng đã trốn thoát.
- Trời ơi!
- Em đừng sợ, lão Hoàng chưa hẳn là đối thủ bậc nhất của ta. Phen này ta sẽ đại thắng.
Thiếu phụ không đáp, mặt cau lại. Những nét khả ái đã biến đâu mất. Mắt nàng tóe ra tia lửa dữ tợn khiến ai đứng gần phải có cảm tưởng nàng là một hung thần núp sau bề ngoài ẻo lả của người đàn bà chân yếu tay mềm. Nàng xõa tóc đứng trước tấm gương lớn. Nhìn bóng mình trong gương, nàng ưỡn ngực hãnh diện. Nàng vẫn tự hào có tài chinh phục được những người đàn bà cứng cỏi nhất. Vậy mà có lần nàng đã thất bại nặng nề. Nàng tìm đủ cách chinh phục Văn Bình, một điệp viên hữu danh, để lôi cuốn chàng về phe nàng, nhưng Văn Bình vẫn dửng dưng, và chàng đã lên đường đi đâu không biết.
Nàng hỏi chồng, giọng gay gắt:
- Anh biết Văn Bình hiện ở đâu không?
Người chồng giật mình:
- Z.28 ấy à?
Nàng bật cười:
- Anh sợ Văn Bình lắm ư?
Người chồng châm điếu thuốc lá Mỹ:
- Sợ thì không, nhưng có hắn ủng hộ vẫn hơn. Lão Hoàng đa mưu túc trí, nhưng nếu thiếu Văn Bình thì cũng chẳng làm được gì nên chuyện.
Người đàn ông rít một hơi thuốc lá dài. Từ nãy đến giờ, hắn hút gần hết bao thuốc, lưỡi bỏng rộp song không chịu ngừng. Nghĩ đến những việc vừa xảy ra, hắn cảm thấy không yên tâm. Tuy trước mặt vợ nói cứng, hắn vẫn lo ngại sự đối kháng ghê gớm của sở Mật vụ.
Hắn lẩm bẩm một mình:
- Nội đêm nay sẽ biết.
Tưởng chồng gọi, thiếu phụ quay lại:
- Anh dặn gì em?
Người đàn ông đáp:
- Không.
Thiếu phụ tiếp tục uốn éo trước gương. Mỗi ngày, nàng tự ngắm nghía hàng trăm lần. Nhiều lần thích thú, nàng cởi bỏ hết y phục để tự do chiêm ngưỡng những đường cong còn nguyên vẹntrên tấm thân xấp xỉ tứ tuần. Người ta đồn đãi sở dĩ nàng giữ được vẻ tròn trịa của thời con gái là do tập huấn luyện tập thể dục thường xuyên dưới sự hướng dẫn của các chuyên viên danh tiếng từ Thụy sĩ tới. Hơn thế, nàng lại chịu khó ăn khem. Nhưng sự thật lại khác. Nàng có luyện tập thể dục thẩm mỹ song chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi. Tính nàng chóng chán, nàng chán chung thủy với chồng hoặc tình nhân nên chán cả thể dục làm đẹp. Nàng cũng không hề ăn khem. Bữa ăn của nàng luôn luôn thừa mứa cao lương mỹ vị. Và nàng không hề thuê người mù đấm bóp thường xuyên.
Bí quyết trẻ đẹp của nàng chỉ riêng nàng biết sau một chuyến du hành ẩn danh vòng quanh thế giới. Nàng đã ghé thăm những nơi được coi là thạch động tình yêu, như bộ lạc I gô rô tại Phi luật tân với phong tục trai gái chung chạ tự do để khám phá hạnh phúc trước ngày cưới xin, như các bộ lạc bán khai khác ở Ba tây, Công gô, và Tân thế giới trên Thái bình dương... Nhưng phải đến khi đến Phi châu nàng mới tìm thấy bí quyết. Tại miền rừng rú Phi châu có một sắc dân thiểu số lạ lùng, nam nữ từ khi bắt đầu biết yêu đã được phép ăn ngủ tập thể trong một căn nhà “hợp cẩn” riêng gọi là bukumatula. Trai gái có quyền thực hành đạo vợ chồng dẫu sau này họ không thành vợ chồng. Ban ngày trai gái thanh niên ở nhà với cha mẹ, ban đêm đến nội trú trong bukumatula. Đàn bà thuộc bộ lạc lạ lùng này hưởng thụ khoái lạc tự do mà thân thể không bị tàn phá là do được uống một thứ rượu ngâm bằng rễ cây đào trong rừng 1.
Nàng lưu lại Phi châu, sai người chế tạo rượu thuốc rồi mang về Sàigòn uống. Nàng giữ kín bí quyết, không cho ai biết.
Người đàn ông khoác cái áo tơi mưa màu xanh lá cây, đến bên vợ âu yếm hôn vào vai nàng. Thiếu phụ lặng yên cho chồng hôn. Hôn vợ xong, người đàn ông bỗng thấy máu nóng chạy rầm rập bên thái dương. Không phải vì dục vọng nổi lên trong lòng hắn mà chính vì hắn vừa nhớ lại những chuyện đồi bại xảy ra chung quanh cuộc sống của người đàn bà bất trị.
Từ thuở về với hắn, nàng đã bỏ nhà đi chơi đêm nhiều lần. Hắn biết nàng có nhân tình, song vì gấp rưỡi tuổi vợ hắn đành nín thinh, không phản đối. Lâu dần, thái độ im lặng của hắn đã bị người đàn bà coi là sự đầu hàng vô điều kiện. Nàng đâm ra chơi bời nhiều hơn. Đến khi thần may mắn đưa hắn lên chức vụ cao cấp, nàng không cặp kè với bọn thanh niên cùng tuổi nghèo túng nữa, nhưng lại sẵn sàng ngã vào lòng những kẻ khôi ngô và khỏe mạnh có chức tước. Vì muốn giữ tiếng tăm, hắn phải giả ngây, giả dại. Nhưng đêm nay, hắn nổi máu ghen trong lòng. Từ ba chục năm nay, hắn chưa hề biết ghen.
Người đàn bà đọc thấu ý nghĩ gay gắt trong tia mắt chồng. Nàng mân mê sợi tóc bạc trên trán chồng, nũng nịu:
- Anh ghen em phải không? Ồ, trẻ con quá!
Người đàn ông thở dài chụp mũ nỉ lên đầu rồi bước ra cửa. Một tên vệ sĩ mặc đồ đen chụm hai chân, bồng súng chào. Tên vệ sĩ được võ trang bằng tiểu liên đặc biệt và đạn cũng được chế tạo theo công thức bí mật. Khi bắn đạn tỏa thành hình cánh cung, như đạn ghém song khác đạn ghém ở điểm làm nạn nhân nhiễm độc và chết trong vòng mấy phút.
Đèn bên ngoài được tắt hết, không còn ngọn nào. Trong phòng, thiếu phụ đã kéo kín riềm đen che cửa sổ, ngồi xuống bàn trang điểm lấy phấn son, bút chì vẽ mắt và nước hoa thượng hảo hạng ra làm đẹp.
Tiếng giày người chồng đạp trên con đường đá sỏi kêu rạo rạo. Một chiếc xe hơi sơn đen đã chực sẵn trong bóng tối, bên lùm cây lớn. Ngày thường, hắn ngự toàn xe Métxêđét 300, loại xe chỉ dành cho triệu phú và vua chúa. Nhưng đêm nay, hắn dặn bọn vệ sĩ mang lại một chiếc xe rẻ tiền của Pháp, để khỏi lộ hình tích. Xe hơi ra khỏi khu vườn rộng bát ngát, chạy nhanh vào thành phố.
Một vệ sĩ hỏi tài xế:
- Nhìn kính chiếu hậu xem có ai đuổi theo không?
Tài xế đeo vào mắt một cặp kính hồng ngoại tuyến có thể nhìn xuyên màn tối không cần bật đèn pha. Lát sau, tài xế đáp:
- Không có ai, chỉ có xe mình thôi.
Gã đàn ông bây giờ mới cất tiếng:
- Rẽ sang bên phải.
Tài xế tỏ vẻ sửng sốt:
- Thưa, con được lệnh đến đây thì quẹo sang bên trái.
Gã chủ gắt:
- Anh cứ rẽ sang tay phải cho tôi. Chạy hết đường Yên Đổ, đến Hai Bà Trưng thì quẹo trái xuống đường Võ di Nguy, Phú Nhuận.
- Thưa chạy thẳng đến Quang Trung hay là …
Gã chủ lại gắt:
- Mày cứ lái đi, đến đâu tao dặn quẹo hãy hay.
Bị chủ mắng, tài xề ngậm hột thị. Hắn biết rõ tính tình của chủ vì mỗi khi nổi cơn tam bành, chủ hắn trở nên tàn nhẫn vô cùng.
Xe hơi phóng nhanh trên trăm cây số một giờ. Chợ Phú Nhuận ban ngày náo nhiệt bao nhiêu thì ban đêm lại lặng lẽ bấy nhiêu. Tài xế đạp lút ga xăng. Kim tốc độ vọt đến 140 cây số. Đến ngã tư Chi Lăng, gã chủ nói:
- Quẹo trái.
Tài xế thắng gấp, bẻ tay lái vòng tròn, bốn bánh xe nghiến ken két trên đường nhựa. Tiếng tu huýt của cảnh sát công lộ vang lên. Tài xế nói:
- Thưa, có xíp lê cảnh sát.
Một vệ sĩ chắt lưỡi:
- Mặc họ. Cứ phóng nhanh nữa lên.
Tài xế lại cúi mặt vào vô lăng. Tiếng tu huýt phía sau kéo thành hồi dài. Một chiếc bình bịch mở máy sẵn đã xả hết tốc lực rượt theo. Một tên vệ sĩ gắt tài xế:
- Mày lái chậm như rùa. Biết thế, để mày ở nhà cho rồi.
Gã chủ từ nãy đến giờ, lầm lì, nhún vai:
- Không hề gì. Cứ đậu xe lại.
Tài xế thắng sát lề. Con đường Võ Tánh tối om. Phía trước lờ mờ tia sáng yếu ớt của trường Đại học Quân sự. Người cảnh sát lực lưỡng, đội mũ da trắng, đậu mô tô án ngữ đầu xe, rồi hỏi tài xế:
- Anh có nghe còi không?
Tài xế lắc đầu:
- Không.
- Trong xe có mấy người? Yêu cầu các ông cho xem giấy tờ.
Gã chủ quắc mắt nhìn tên vệ sĩ ngồi bên trái. Biết ý, hắn mở cửa bước xuống đường, tay thủ khẩu súng « côn » to tướng. Viên cảnh sát công lộ chưa hiểu ất giáp ra sao thì bá súng đã giáng như trời đánh vào gáy. Nạn nhân ngã nhào, không kịp kêu lên một tiếng.
Cửa xe đóng sầm. Tài xế lại phóng như bay.
Chạy được một quãng, người chủ hất hàm:
- Rẽ sang trái.
Tài xế giật mình sửng sốt. Từ nãy đến giờ, đã 3 lần quẹo trái. Từ đường Yên Đổ quẹo trái sang Hai Bà Trưng, rồi từ Võ di Nguy quẹo trái vào Võ Tánh. Giờ đây lại quẹo trái trở lại đường Ngô đình Khôi, nghĩa là trở lại đường Yên Đổ.
Tuy ngạc nhiên, tài xế không dám hé răng hỏi lý do. Trước khi được chọn làm tài xế, hắn đã trải qua lớp huấn luyện về phương pháp bảo mật. Hắn chỉ có nhiệm vụ tuân lệnh vô điều kiện, không được hỏi han lôi thôi.
- Quẹo trái!
Đến lượt 2 tên vệ sĩ giật mình. Chủ nhân là người có địa vị quan trọng, nửa đêm sai lái xe vào con đường đất tối om này làm gì? Thường lệ, chủ nhân đi đâu đều được hộ tống cẩn mật. Riêng việc ra đi một mình không có xe trước dẹp đường, xe sau bảo vệ như đêm nay cũng làm họ thắc mắc. Song nếu họ biết rõ kế hoạch của chú nhân đêm nay, họ sẽ hết thắc mắc. Riêng về phương diện an ninh, chiếc xe đen kiểu nhỏ của Pháp này là kỳ công của nghề chế tạo xe hơi. Bề ngoài nó là xe rẻ tiền, cũ kỹ, khói phun khét lẹt, sườn xe kêu thét lên ầm ỹ. Kỳ thật nó lại là xe rất đắt tiền, còn đắt tiền hơn cả Métxêđét của giới triệu phú nữa. Bốn vỏ xe của nó được đúc riêng tại Pháp, đạn bắn không nổ và xẹp lép. Thép xe rất dầy phải là đạn bắn thiết giáp mới có hy vọng xuyên thủng. Kiếng xe thì có tác dụng chống đạn. Động cơ của xe đã được xoáy rộng lại, có thể chạy 250 cây số một giờ như chơi.
Tài xế tuân ra lệnh dừng lại trước một tòa biệt thự cổ hoang vu. Cửa biệt thự được mở sẵn, tài xế từ từ cho xe chạy vào. Không khí trong vườn đượm mùi của rùng rợn, chết chóc. Đâu đây một con cú kêu thảm thiết.
Tài xế rùng mình, tóc gáy dựng chơm chởm. Đột nhiên trong lòng hắn nổi dậy một cảm giác lạ lùng. Hắn lái xe đêm hàng trăm lần, nhưng chưa lần nào hắn có cảm giác khác thường này. Bất giác hắn liên tưởng đến vợ con ở miền Trung. Mỗi năm, hắn được phép về thăm nhà một lần, mang theo một số lương hậu hĩ. Chủ nhân có thói quen trả lương rộng rãi, nên gia đình hắn không đến nỗi túng thiếu, song đã nhiều lần hắn nẩy ra tư tưởng xin nghỉ. Nhưng người ta trả lời hắn thẳng thừng như sau:
- Đã vào làm việc trong này thì không bao giờ được thôi. Đã ký giấy làm là làm mãi. Nếu không, bắt buộc sẽ phải thủ tiêu anh cho anh khỏi bép xép.
Bép xép! Thật ra, hắn biết nhiều nhưng chưa hề bép xép. Vì nếu bép xép, hắn đã thuật lại những chuyện độc nhất vô nhị từng xảy ra bên trong tòa lâu đài ngàn một đêm lẻ của vợ chồng chủ nhân.
Đêm nay, ruột nóng như đốt, hắn bỗng nghĩ đến bỏ trốn. Hắn đã chán ngán cuộc đời bí mật. Như bị thôi miên, hắn vặn công tắc cho động cơ rồ lên. Chủ nhân vừa bước xuống, cửa xe mới đóng, nghe máy nổ vội vàng ngoảnh lại. Hoảng hốt, tài xế gài số de, sửa soạn lùi lại thật nhanh. Xuyên qua màn tối, mắt chủ nhân quắc lên dữ tợn:
- 514, bắt lấy nó.
514 là số hiệu của một vệ sĩ trẻ tuổi, thân hình cao lớn, nét mặt phũ phàng, một vết dao in hằn trên trán, ngón tay to và vuông, trông như ngón tay của kẻ chuyên bóp cổ nạn nhân lấy tiền. Thật ra 514 đã dùng ngón tay này giết người nhiều lần. Hai ngón tay hắn chụm lại đủ biến thành võ khí ghê gớm.
Nghe chủ nhân gọi, 514 mở tung cửa phía trước. Xe chưa kịp lùi thì tắt máy. Tài xế run rẩy bẩy như sốt rét. Chủ nhân quát:
- Đừng đánh. Mang hắn vào trong này, tao hỏi chuyện.
Tài xế vừa bước khỏi xe thì một quả đấm thôi sơn vù vào mặt. Hắn ngã nhào xuống cỏ. Chủ nhân cau mày:
- Tao đã bảo đưa hắn vào trong nhà cho tao hỏi chuyện mà.
Bị chủ mắng, như mèo cắt tai, hai vệ sĩ khiêng nạn nhân vào trong ga ra. Một cánh cửa nhỏ ăn thông từ ga ra với nhà trên. Mọi người có mặt đầy đủ, đèn mới được bật sáng. Trước đó, chủ nhân đã cẩn thận ra lệnh kéo kín riềm cửa. Người lạ vào phòng phải kinh ngạc vì những tấm màn quá dầy. Đó là loại riềm bằng nhung đen, loại dùng ở xứ lạnh trong đại chiến thứ hai để ngăn ánh sáng lọt ra ngoài những đêm có máy bay địch. Đồ đạc rất sang trọng, toàn là bàn ghế nhập cảng từ bên Pháp nhưng không hiểu sao vẫn phảng phất mùi chết chóc ghê rợn.
Tài xế bị túm tóc dựng dậy, hai mắt đỏ ngầu. Chủ nhân quát:
- Mày lãnh của lão Hoàng bao nhiêu tiền để hại tao?
Tài xế chắp tay xá lia lịa:
- Thưa, con đâu dám phản ông. Con còn vợ con ở nhà.
Chủ nhân cười nhạt:
- Hừ, bọn mày luôn luôn đóng kịch thật giỏi. Tại sao mày lái xe ra đường?
- Thưa ông, con không hiểu tại sao lại có cử chỉ như vậy. Thú thật là con sợ. Dường như con bị ma đuổi.
- Hừ, ma đuổi. Nếu vậy tao đưa mày xuống ấy làm bạn với ma luôn thể.
Gã tài xế lải nhải van xin nữa, nhưng chủ nhân đã trừng mắt ra hiệu cho 514. Từ nãy đến giờ, 514 khoanh tay dựa lưng vào góc tường, miệng phì phèo thuốc lá, dáng điệu nhàn tản như khán giả xem cuộc múa võ Sơn đông ngoài đường phố. Nghe chủ nhân ra lệnh, 514 cứng người lại, mắt phóng ra những tia lửa gian ác.
Biết thế nào cũng chết, gã tài xế vụt đứng dậy và nhanh như chớp, hắn cho tay vào túi quần, rút súng. Hắn chĩa về phía chủ nhân bóp cò. Song 514 đã được huấn luyện riêng để bảo vệ chủ nhân. Gã tài xế tuyệt vọng chưa kịp đặt tay vào cò thì 514 đã co chân đá mạnh, khẩu súng lục bị văng xuống đất. Gã tài xế chỉ kịp kêu một tiếng « trời ơi » rồi nằm vật xuống. Phát atêmi của 514 đã giáng vào màng tang hắn khiến máu chảy chan hòa. Sợ hạ độc thủ một lần chưa chết, 514 bồi thêm phát thứ hai. Lần này gã tài xế tắt thở.
Trong khi ấy, chủ nhân cứ đưa cổ tay lên xem giờ, ra vẻ nóng ruột. 514 hỏi, cung kính:
- Thưa, có cần mang xác ra vườn chôn không?
326 xen vào:
- Tôi sẽ dẫn anh xuống hầm. Dưới đó có chỗ chôn kín đáo và ngon lành.
514 giương đôi mắt sửng sốt nhìn bạn. 326 là bạn của hắn đã lâu. Hắn đinh ninh 326 mới đến tòa biệt thự này lần đầu, không ngờ 326 đã biết rõ. Biết mà không nói. Như vậy có nghĩa là 326 được chủ nhân tin cậy hơn hắn. Đột nhiên 514 đâm ra sờ sợ. Không khéo 326 thủ tiêu hắn cũng nên. Trong tổ chức, vấn đề thủ tiêu nhân viên đã xảy ra như cơm bữa. Kẻ nào làm chủ nhân phật ý là mất mạng như chơi.
Chủ nhân nhìn 514, giọng ngọt ngào:
- Mày giỏi lắm. Ngày mai tao sẽ thưởng tiền cho mày.
514 cười híp mắt:
- Cám ơn ông.
326 đi trước, 514 lôi xác gã tài xế lệt bệt theo sau. Hai người lặng lẽ đi qua hai căn phòng rộng thênh thang và tối như hũ nút. 514 hỏi bạn:
- Sao không bật đèn cho sáng?
326 cười hềnh hệch:
- Mày ngu như bò ấy. Vặn đèn lên để lão Hoàng biết à?
- Lão Hoàng! Lão Hoàng! Lão là cái gì mà mày sợ thế? Tao chỉ một mình, một lưỡi dao là 10 lão Hoàng cũng bị làm thịt hết trong nháy mắt.
- Nếu mày can đảm như vậy thì còn nói gì nữa. Lát nữa, tao sẽ đề nghị với chủ nhân.
326 đứng lại, rọi đèn bấm. Ngón tay cái của hắn ấn vào cái nút nằm giấu sau tấm lịch. Cánh cửa bí mật trong tường mở ra nhè nhẹ.
514 rùng mình, nửa kính phục, nửa lo ngại. 326 gắt một cách thân mật:
- Mày sợ ma không?
514 nhún vai:
- Thiên lôi tao còn chẳng sợ, huống hồ là ma.
- Ồ, mày xứng đáng là bạn của tao. Đây là đường xuống hầm. Hầm này chỉ có mấy người thân tín được biết. Dưới hầm cất toàn kim cương và vàng thoi. Yêu cầu mày đừng táy máy đấy.
- Tao thanh liêm lắm. Rồi mày coi. À, còn của nợ này, làm sao mà thủ tiêu được?
- Mày sẽ đào đất chôn nó dưới hầm. Tao vừa bật điện, mày xuống đi. Cẩn thận kẻo ngã gãy chân, tao không cứu đâu.
514 từ từ tụt xuống bằng cái thang sắt nhỏ xíu. Hai chân hắn chạm nền xi măng láng bóng. Một mùi lợm giọng theo ngọn gió thổi lại. 514 húng hắng ho. Đứng ở miệng hầm, 326 la to:
- Mày tránh ra để tao liệng cái xác xuống.
Bịch một tiếng, thi thể gã tài xế khốn nạn rớt xuống hầm. Âm thanh dội lên nghe rợn gáy.
326 dặn vội:
- Mau lên mày. Xẻng cuốc ở bên tay mặt. Mày đào nhanh lên. Trong 5 phút, phải xong hết.
514 đi sâu vào phía trong. Khác với lời 326 nói, hầm không rộng là bao. Hắn cũng chẳng thấy hạt soàn và vàng thoi đâu cả. Trước mặt hắn, mấy đống xương trắng hếu nằm chềnh ềnh, có bộ xương chưa rữa hết thịt, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. 514 chùn chân, bước không vững nữa.
Chợt nghĩ ra, hắn mới biết dại. Hơn 30 tuổi, trong đó có 10 tuổi trong nghề tình báo, không hiểu sao hắn lại có thể dại đến thế. Ngày xưa, vua chúa thuê người xây lăng, xây xong thì giết luôn bọn thợ. Ngôi mả của Tào Tháo đã chôn sống hàng trăm người. Chủ nhân của hắn thường được so sánh với Tào Tháo vì tính tình quỷ quyệt và thâm độc. Chủ nhân có thể tìm cách giết hắn để bảo vệ bí mật công tác, một công tác mà hắn phỏng đoán là vô cùng quan trọng.
Hắn vội chạy lại miệng hầm. Và hắn thẹn chín cả mặt vì thấy 326 vẫn ở phía trên. 326 đủng đỉnh:
- Mày thấy xẻng cuốc chưa?
- Chưa thấy đâu cả.
- Thế thì thôi. Chào mày.
514 giật mình. Hắn vừa khám phá ra một chi tiết quan trọng. Cái thang bằng sắt đã biến mất. Từ nền xi măng lên đến miệng hầm cao gần bốn thước, hắn không tài nào thoát khỏi nếu không có thang. Hắn la lớn:
- Thang đâu? Tại sao mày cất thang?
326 cười xỏ lá:
- Ồ, mày chậm hiểu quá! Không cất thang mày trèo lên thì sao? Cách đây 30 phút, tao đã bảo là mày ngu như bò. Bây giờ tao nghiệm là đúng. Vì chỉ có con bò mới dại dột nhảy xuống hầm được dùng để chôn sống tử tù. Tao dặn mày đi tìm xẻng cuốc vì thú thật tao chưa hề xuống hầm, tao sợ có xẻng cuốc thì phiền lắm. Vì mày có thể phá hầm trốn ra. Nhưng đó chỉ là quá lo xa mà thôi, vì người ta bảo tao là hầm xây toàn bằng xi măng cốt sắt, cốt mìn nổ cũng không chuyển, huống hồ cuốc xẻng đào bới.
- Đồ đểu.
- A ha, phút này mà mày còn mắng tao đểu, quả là mày ngu như bò thật. Thôi, vĩnh biệt mày, tao đi đây. Mày có cần nhắn mấy con ca ve trong Chợ Lớn không?
514 sực nhớ đến cuộc sống ném tiền qua cửa sổ trong thời gian làm việc dưới quyền chủ nhân. Không đêm nào hắn không chễm chệ trên đệm chiếc xe Hoa kỳ bóng loáng và dài ngoằng lái vào Chợ Lớn để tâm sự xác thịt với đạo nữ binh tình ái thơm phức mùi nước hoa Chanel số 5, dưới ánh đèn đỏ, bên cạnh đống chai sâm banh mở nút kêu bôm bốp.
Hắn còn nhớ mãi căn phòng man mát trong một đại khách sạn. Man mát vì máy điều hòa khí hậu được mở suốt ngày đêm, nhưng phần nào cũng vì được cọ sát với làn da của người yêu. Hắn yêu bao nhiêu phụ nữ, hắn không còn nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ là người nào cũng có làn da man mát, đụng vào là quên hết thời tiết Sàigòn nóng nực bên ngoài. Xã hội ban đêm đầy mông, đùi và ngực loạn xạ đã biến mất. Chỉ còn lại thực tại phũ phàng: căn hầm lộn mửa mà hắn không tài nào ra khỏi.
514 van vỉ:
- Tôi lạy anh. Anh thả thang xuống cho tôi leo lên.
326 cười:
- Chịu thôi. Tao thương mày thật đấy, nhưng người ta lại không thương tao. Tao có thể cứu mày nhưng người ta sẽ đem tao đi thủ tiêu.
- Tôi biết anh thương tôi lắm. Nếu anh cứu tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ quên ơn.
- Ồ, tao đã quá quen với những lời cám ơn.
- Không, tôi không hứa xuông đâu. Tôi sẽ đền ơn anh một cách vô cùng hậu hĩ. Chắc anh cũng biết tôi có một số tiền rất lớn ở nhà băng.
- Tao biết rồi. Mày nổi tiếng trong đám anh em về tài xoay xở. Chủ nhân sai tao chôn sống mày chẳng qua là để cướp tay trên.
- Trời ơi, anh phải cứu tôi. Thang sắt đâu? Anh cho tôi lên đi.
- Chúng mình chưa nói hết chuyện. Mày cứ nói đi. Mày để tiền trong băng nào?
- Ở Hồng kông.
- Khỉ khô, Hồng kông xa tít mù, tao ít có thời giờ đi xa. Vả lại, tao có cái tật say sóng nên ghét máy bay. Mày chịu khó tặng tao cái giây chuyền đeo cổ nạm hột soàn đi.
- Sao anh biết?
- Hừ, mày hỏi buồn cười ghê. Theo sự ước lượng của bọn cuộc chê kim cương thì bợn hạt soàn của mày trị giá ít nhất 10 triệu đồng. Tao biết là mày không bỏ trong két ngân hàng, mà là giấu ở nơi khác. Trong phòng con nhân tình của mày chẳng hạn.
- Anh hoàn toàn đúng. Anh cứu tôi, tôi xin biếu anh bợn hạt soàn.
- Ối dào, mày đa mưu túc kế, tao không dám tin mày. Đối với tao, cái gì cũng tiền trao cháo múc.
Từ dưới hầm vọng lên tiếng thở dài não nuột. Trên miệng hầm, 326 cười gằn:
- Nếu mày tiếc của thì tao đi vậy. Chào chú mày nhé, tao đi đây.
514 gọi lớn:
- Không, anh đừng đi vội. Tôi xin chỉ nơi giấu bợn kim cương. Tôi cất sau tủ lạnh trong phòng con nhân tình ở Chợ Lớn. Anh bằng lòng chưa? Anh giòng thang xuống cho tôi.
326 cười ré lên:
- Thả thang xuống để mày hạ thủ tao ấy à?
- Anh đừng bội ước, tôi đã biếu bợn hột xoàn cho anh, anh có 10 triệu trong tay, anh phải cứu tôi.
- Ừ, mày nói cũng đúng, nhưng đêm nay tao bận quá. Chủ nhân dặn tao trong nửa giờ phải quay lại. Tao nhìn đồng hồ thì đã gần đến giờ. Một lần chót, tao ô voa mày. À, mày đừng lo. Tao đậy cửa hầm, chỉ mấy phút sau là mày chết ngạt. Trên này có nút phun hơi độc. Tao sửa soạn bấm nút đây.
514 gào to nhưng chẳng ai trả lời. Nắp hầm được dậy kín lại nghe rầm một tiếng. Đèn trong hầm tắt phụt. Đột nhiên 514 có cảm giác như bị chôn sống trong nhà mồ. Hắn rướn mình nhảy lên thật cao, hòng níu lấy miệng hầm. Vô ích. Dầu hắn có phép thi thân cũng không thể đụng trần. Hụt chân, hắn ngã nhào xuống nền xi măng lạnh ngắt. Mắt cá chân bị trẹo, máu tuôn ra lênh láng nhưng hắn chẳng biết gì hết. Hắn không còn biết đau nữa. Hắn chỉ nghĩ đến cách thoát khỏi nhà mồ ghê rợn.
Mùi hôi thối của đống xương chưa rữa hết thịt từ các góc hầm bay lại. 514 òa lên khóc. Hắn khóc như đứa trẻ bị đòn. Hắn khóc một phần vì sợ chết –cái chết đến từ từ giữa bốn bức tường vô tri, vô giác- phần khác vì đã bị đánh lừa quá dễ dàng. 514 không phải là kẻ mới bước chân vào nghề gián điệp. Trước kia, hắn đã từng làm cho Phòng Nhì Pháp. Hắn đã lập mưu đưa nhiều nạn nhân vào chỗ chết. Ác quả ác báo. Giờ đây đến lượt hắn đền tội. Toàn thân hắn run lên cầm cập. Gian hầm đang yên lặng bỗng vang dội tiếng khóc than thảm thiết. Trước mặt hắn hiện ra một đoàn phụ nữ đội mấn trắng, choàng áo tang bằng vải xô, diễu qua chầm chậm. Mỗi người đều cầm dao nhọn trong tay sửa soạn đâm vào da thịt hắn.
514 lấy hai tay bưng mắt lại, nhưng một giọng nói gắt gỏng đập vào tai:
- Tao đây mà … Mày không nhận ra tiếng nói của tao ư? Tao là thằng tài xế dại dột vừa bị mày hạ thủ. Tao đã hết lời van xin mày, chỉ còn thiếu làm thân trâu ngựa nữa thôi mà mày vẫn giết tao. Tao chết đi nhưng hồn tao vẫn ở bên mày. Tao sẽ báo thù, và khi mày xuống âm ty, tao sẽ phanh thây mày ra hàng trăm ngàn mảnh.
514 rú lên. Tiếng nói biến mất. Hắn mở choàng mắt. Đoàn phụ nữ đội mấn trắng cũng biến mất. Gian hầm phảng phất mùi thơm lạ lùng. Mùi thơm này thoang thoảng như mùi cà rem hạnh nhân mà 514 thường ăn hàng ngày trong một tiệm sang trọng gắn máy điều hòa không khí ở đường Tự Do, có cửa kiếng trong suốt, ngồi trong tha hồ nhìn ra ngoài, và tha hồ thưởng thức những cặp đùi thuôn thuôn, những thân hình cân đối được phô bày, mỗi khi ngọn gió đĩ điếm từ bờ sông thổi lại làm bật tung tà áo dài bằng hàng mỏng dính ôm sát lấy ngực.
Mùi thơm hạnh nhân trở nên hăng hắc. 514 hắt hơi một cái. Hắn cảm thấy mệt mỏi mệt lạ thường. Lăn lộn trong ngành mật vụ đã lâu, hắn biết đó là hơi xi a nuya. Ngửi khói xi a nuya thì khỏe như voi cũng chỉ 10 giây đồng hồ sau là tắt thở. 514 cố nhịn thở nhưng hơi độc cứ từ từ len vào phổi. Hắn nằm sóng soài trên nền hầm. Bóng tối của tử thần che mờ hai mắt.
o O o
Bên trên, bóng tối cũng bao phủ kín khu vườn. Người đàn ông cao cao, tóc bạc nửa đầu, lại nâng tay lên mắt coi giờ lần nữa. Hai tên vệ sĩ đã ra khỏi phòng, tiếng chân khua trên nền gạch men trắng. Chờ tứ phía trở nên yên tĩnh, chủ nhân mới thong thả đứng dậy, mở cửa qua sân, xuống bếp.
Từ nhà trên xuống bếp phải qua cái sân rộng trồng toàn kỳ hoa dị thảo. Mùi hương nhè nhẹ bay lên, quyện trong hơi gió từ sân bay Tân sơn nhất thổi lại. Chủ nhân đẩy cửa nhà bếp. Bên trong tối om.
Chủ nhân đằng hắng ba tiếng. Đằng hắng xong, vỗ tay ba tiếng. Một tiếng nói khô khan từ trong tối vọng ra:
- Rimbô. Ai đấy?
Chủ nhân trả lời:
- Vétlen.
Đèn điện trong nhà bếp được bật lên. Ngọn đèn 25 nến đã được che kín bằng vuông vải lớn nên ánh sáng chỉ tỏa ra lờ mờ đủ cho hai người nhận diện được nhau. Người vừa mở đèn là một thanh niên Tây phương, căn cứ vào cái mũi lõ, cặp mắt sáng xanh, mớ tóc hung và quăn. Hắn mặc sơ mi ngắn màu rượu chát, để lộ cánh tay đầy lông lá. Đang ngồi, hắn đứng dậy, giọng lạnh lùng:
- Chào ông.
Chủ nhân nói:
- Hân hạnh được gặp ông. Tôi là YK.
- Còn tôi, tôi là Rimbô. Hẳn ông chẳng lạ gì tôi có hàng trăm tên giả khác nhau, và tên hiện nay của tôi là Rimbô. Rimbô, tên anh chàng thi sĩ gàn dở và đồng tính luyến ái ngày xưa ấy mà.
YK mỉm cười:
- Tôi đến đây không phải để bàn chuyện thơ phú với ông. Xin ông hiểu cho. Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi ông nữa thôi.
Rimbô cười theo:
- Theo tục lệ nước tôi, tục lệ mà ông biết rõ, mỗi lần liên kết thân thiện, người ta thường mở rượu xâm banh ăn mừng. Tôi đã mang sẵn một chai Mum thượng hạng. Nào, chúng ta cụng ly với nhau.
- Rất sung sướng được uống rượu với ông. Trong tương lai, tôi mong còn nhiều dịp uống xâm banh với ông nữa nhưng không phải lén lút như đêm nay. Hẳn ông đã hiểu rõ hoàn cảnh đặc biệt của tôi. Tôi đang đánh nước bài tháu cáy, được ăn cả ngã về không.
- Dĩ nhiên, chúng tôi cũng vậy. Nếu ông thất bại, chúng tôi cũng phải cuốn gói đi khỏi xứ.
Rimbô mở chai rượu, dáng điệu trịnh trọng không khác quản gia khách sạn trong bữa tiệc lớn. Hắn thong thả lấy khăn tay trắng lau cổ chai sạch bụi rồi giật nút mấc lên thật mạnh. Một tiếng bụp êm tai nổ lên. YK cảm thấy trong lòng vui vẻ. Hắn nhớ lại mấy chục năm trước, cũng một đêm như đêm nay, hắn mở nút xâm banh để mừng lễ hợp cẩn. Định mạng đã đưa hắn lên trường chính trị, nhưng đồng thời cũng đẩy hắn vào cảnh khổ đau ngấm ngầm.
Vợ hắn là người đàn bà tràn trề dục vọng. Nàng muốn cưỡi đầu cưỡi cổ thiên hạ. Nàng lại muốn được yêu đàng hoàng. Dầu sao hắn cũng không còn cường tráng như hồi còn là sinh viên. Bất giác hắn thở dài.
Rimbô sửng sốt:
- Tại sao ông thở dài?
YK đánh trống lảng:
- Không. Tôi hơi tức ngực. Có lẽ đêm qua thức khuya và đêm nay lại mất ngủ.
Chợt có tiếng chân người đi tới. Rimbô hỏi:
- Vệ sĩ của ông phải không?
YK đáp:
- Vâng, nó là đứa cháu thân tín nhất của tôi.
- Hẳn ông chưa quên là theo điều khoản được thỏa thuận từ trước, tôi sẽ không mang ai theo ngoài ông ra.
- Tôi không quên.
- Thế thì được. Nào chúng ta cùng đi.
326 ló đầu qua khung cửa lờ mờ ánh đèn. Thấy người đàn ông mũi lõ, hắn chùn lại, bàn tay đặt lên khẩu súng lục dắt ở thắt lưng. YK khoát tay:
- Không, ông này là bạn thân của tao. Mày đã xử trí xong với nó chưa?
326 ưỡn ngực, giọng tự đắc:
- Thưa rồi.
YK ra hiệu cho Rimbô. Đèn điện trong bếp phụt tắt. Ba người lặng lẽ ra sân. Gió thổi vù vù qua những tàu lá chuối ở góc biệt thự. Xa xa vẳng lại tiếng cú kêu ai oán.
Rimbô đi trước dẫn đường. Dáng đi thoăn thoắt của hắn chứng tỏ hắn thạo đi đêm, và được huấn luyện thuần thục được nhìn qua màn tối. Rimbô rẽ những tàu lá chuối còn ướt mưa chiều, đạp qua một hàng rào thấp để sang biệt thự kế cận. Đi bộ không quen, YK vấp ngã nhiều lần. Rimbô huýt sáo miệng. Từ bóng tối vọt ra một con chó bẹt giê to như con beo. Bẹt giê màu nâu sẫm, lẫn với ban đêm nên không ai nhìn thấy. Con chó ngoe nguẩy đuôi, tỏ vẻ mừng rỡ. Điều đáng để ý là nó không sủa lên tiếng nào tuy có người lạ.
YK nói với Rimbô:
- Mang chó theo có lẽ bất tiện.
Rimbô suỵt:
- Im, đừng nói gì hết. Bọn chúng nghe được thì hỏng bét.
Nghĩ đến mình có quyền hành rộng lớn mà bị kẻ lạ mặt ra lệnh bảo im, YK giận sôi lên, nhưng hắn đành nén xuống. Con chó lon ton chạy trước, ba người lùi lũi theo sau. Qua hết khu vườn rộng thênh thang, ba người đến một xe cam nhông chở hàng đậu bên đường. Rimbô mở phía sau cho hai thầy trò lên rồi đóng lại. Quen với máy điều hòa không khí, YK toát đẫm bồ hôi. Hắn ngồi phịch xuống băng trong khi động cơ xe hơi chuyển mình nhè nhẹ. Trong lúc này, vợ hắn có thấu hiểu nông nỗi cơ cực này không? Hắn tin là không. Chắc nàng đã thay bộ áo ngủ mới, loại may riêng tại Ba lê bằng voan mỏng đắt tiền, thêu kim tuyến và dội lên nước hoa thơm ngát trước giờ hò hẹn với người tình.
YK phải vịn chặt ghế xe cho khỏi ngã. Bàn tay run run, máu nóng chạy rần rật hai bên thái dương. Đã nhiều lần, hắn định hạ thủ vợ giữa lúc gian phu dâm phụ âu yếm nhau trên giường ấm cúng, có kẻ canh gác ở ngoài. Nhưng hắn không có can đảm. Mỗi khi nhìn vợ, hắn lại bị thôi miên bởi cái uốn éo quyến rũ của người đàn bà tuợng trưng cho dâm thần.
Cam nhông phóng mỗi lúc một nhanh. Ra đến ngoại ô, Rimbô dừng lại trước trạm gác. Ánh điện sáng quắc chiếu qua kẽ hở vào chỗ YK ngồi. YK thụp xuống để tránh tia sáng. Có tiếng người hỏi:
- Yêu cầu ông trình giấy tờ.
Rimbô nói to:
- Các ông không nhìn thấy bảng số xe ư?
Có tiếng đáp:
- Có. Xe ông là của ngoại giao đoàn, nhưng ít ra ông cũng phải có giấy tờ chứng minh cần thiết. Thường ngày thì không có sự chặn xét gắt gao như thề này. Chúng tôi vừa được lệnh tăng gia kiểm soát từ hồi chập tối.
Ngồi trong cam nhông, YK mím chặt môi khỏi thốt ra một tiếng nguyền rủa. Căn cứ vào sự phóng vệ cẩn mật này, không khéo kế hoạch của hắn đã bại lộ. Bồ hôi toát ra đầm đìa. Bàn tay hắn run lên cầm cập. Bệnh thần kinh ngày nọ đã trở lại dằn vặt cơ thể hắn. Bên ngoài tiếng Rimbô hạ thấp:
- Các ông đã bằng lòng chưa?
Cam nhông lại rồ máy. YK thở dài nhè nhẹ. Từ nãy đến giờ, 326 ngồi thu hình trong góc xe, giương cặp mắt, nửa ngạc nhiên nửa bực bội, nhìn chủ nhân. YK mỉm cười với hắn:
- Mệt không?
326 cười hềnh hệch:
- Thưa, con chỉ lo cho ông thôi. Cái thằng mũi lõ có bộ mặt kiêu căng đáng ghét quá. Khi nào xong việc, nếu ông cho phép, con sẽ tặng hắn một nhát dao vào bụng.
YK giọng an ủi:
- Mày đừng ngại. Tao sẽ thưởng mày một số tiền lớn. Mày là đứa trung thành với tao nhất. Mày biết vì sao đêm nay mình phải ngồi trong chiếc cam nhông bẩn thỉu này không?
326 đáp:
- Thưa ông, con không biết. Vả lại, con không dám biết những việc ông làm. Con chỉ biết đi theo ông và bảo vệ tính mạng cho ông mà thôi. Nếu cần chết để cứu ông, con cũng không dám từ.
YK hơi cảm động khi nghe 326 nói. Nhưng vẻ cảm động chỉ thoáng qua trong giây phút trên khuôn mặt bằng sắt. Hắn rít hơi thuốc lá thơm rồi hỏi:
- À, mày làm với tao đã lâu mà tao quên hỏi tên thật của mày. Mày có mấy con rồi, 326?
Đến lượt 326 giật mình. Hắn trố mắt nhìn chủ. Thoạt tiên hắn tưởng chủ nói đùa, đến khi thấy thái độ nghiêm nghị của chủ, hắn mới đáp:
- Thưa, con theo ông từ hồi ông còn ở Hà nội, ông quên rồi sao?
YK bàng hoành như vừa tỉnh mộng. Lời nói của tên vệ sĩ lôi hắn trở về thực tại chua chát. Hắn mải nghĩ đến công việc sắp làm mà quên tên hầu cận đã hắn tin cậy nhất.
Cam nhông phóng nhanh trên con đường đất gồ ghề. Rimbô đã bỏ đường nhựa từ nãy. Hai ngọn đèn pha lớn quét sáng đêm tối đã tắt ngúm. Rimbô đeo ống nhòm hồng ngoại tuyến lên mắt. Phía trước là con đường nhỏ ngoằn ngoèo và những cánh đồng rộng bát ngát. Rimbô đã thuộc lòng từng chỗ quẹo, từng gốc đại thụ ngất ngưởng giữa những thửa ruộng khô nước chạy dài đến tận chân trời sám xịt. Rimbô là một nhà trồng tỉa mà tổ tiên lập nghiệp tại Việt Nam từ bao năm trước. Hắn không phải người lai nhưng nói tiếng Việt rất sõi. Tuy nhiên, hắn không dùng tiếng Việt với YK, con người quan trọng mà hắn được lệnh tiếp xúc và mang đến địa điểm đã định.
Nghề trồng tỉa đem lại cho hắn hàng năm một lợi tức khổng lồ. Nhưng cái nghề thứ hai của hắn làm giàu nhiều hơn và dễ hơn. Đó là nghề gián điệp. Gót chân Rimbô đã lê khắp nơi, và hàng trăm bản phúc trình tường tận của hắn đã giao cho hắn trọng trách móc nối với YK, con người bị vây tứ phía, ít hy vọng thoát khỏi Sàigòn.
Còn một cây số nữa thì đến một ấp chiến lược. Rimbô cho cam nhông chạy chậm lại. Đường mỗi lúc một gồ ghề thêm khiến người ngồi trong xe bị xô đẩy vào nhau. Tàn thuốc lá cháy đỏ rớt xuống quần YK làm thủng một mảng lớn.
Rimbô bớt tốc độ thêm nữa. Cam nhông chạy số một, tiếng xe hơi rú lên thảm thiết như con heo bị thọc huyết. Đến khúc rẽ, bên đống rạ lớn, lù lù như ngôi mộ cổ, Rimbô thắng xe lại, và đốt thuốc lá chờ đợi.
Từ băng sau, YK hỏi vọng:
- Gì thế, ông Rimbô?
Rimbô đáp:
- Phiền ông kiên nhẫn đợi một lát nữa. Sắp sửa đến nơi rồi.
Bên đường có tiếng động. Thoáng qua màn sương, một bóng người đen sì từ dưới ruộng hiện ra rồi đèn bấm lóe lên ra hiệu: hai ngắn, một dài. Rimbô mở đèn cốt bên trái, rồi tắt, rồi mở, cả thảy hai lần như thế. Bóng đen từ từ tiến về phía cam nhông. Đến chỗ Rimbô ngồi, bóng đen dừng lại. Rimbô cất tiếng:
- Bình minh, phải không?
Bóng đen trả lời:
- Phải. Còn ông chắc ông là mùa thu?
Rimbô cười thầm. Thằng cha nào đặt mật hiệu liên lạc đêm nay phải là kẻ có tâm hồn thi sĩ. Rimbô ném mẩu thuốc chạy dở xuống ruộng.
- Bố trí xong chưa? Tôi đã mang hành khách đến đây.
Bóng đen đáp:
- Các ông đến hơi muộn. Nếu chậm nửa giờ nữa, chúng tôi phải rút đi. Yêu cầu các ông chờ ở đây, sẽ có người dẫn tới địa điểm.
Rimbô lại hỏi, giọng lo lắng:
- Tại sao đợi như thế?
Bóng đen đáp:
- Hành quân đang diễn ra ở làng bên.
Ngồi trong cam nhông, YK hàng hoàng. Trước khi khởi hành, hắn đã nghiên cứu lộ trình hết sức cẩn thận, được biết trong vùng này không có cuộc hành quân nào, dầu lớn hay nhỏ. Nỗi âu lo bừng dậy trong lòng hắn. Có lẽ phe ông Hoàng đã phăng ra kế hoạch ghê gớm mà hắn cố tình giấu kín.
Ở ngoài, cuộc đối thoại giữa Rimbô và bóng đen lại tiếp tục. Bóng đen hỏi:
- Cấp trên hiện rất băn khoăn về cuộc hành quân này. Vì trong bức điện tín, ông đã cam kết là chúng tôi được di chuyển tự do đêm nay.
Rimbô càu nhàu:
- Riêng tôi, tôi cũng bực mình lắm. Nhưng tôi tin đây chỉ là cuộc lục soát của bộ đội địa phương. À, có cuộc hành quân mà tại sao không nghe tiếng súng?
Trong cam nhông, YK cũng tự đặt câu hỏi tương tự. Nhưng bóng đen đã cười xòa:
- Ông ngây thơ quá. Đây không phải hành quân thông thường mà là một vụ biệt kích tình báo. Binh sĩ được thả dù, hoặc hạ bằng trực thăng để sửa soạn một cuộc tấn công bọc hậu.
Bóng đen vừa dứt lời thì tiếng đại bác nổ ầm ầm. Rimbô lẩm bẩm:
- Chà, lại mọt chê 155 rồi.
Bóng đen cúi nhìn đồng hồ dạ quang trên cổ tay:
- Ông nói đúng. Đây là tiếng mọt chê 155 ly. Tiếng nổ hơi to vì giàn trọng pháo đóng cách đây hơn 2 cây số về hướng nam. Chúng tôi đã bố trí chỗ giấu xe hơi cho các ông. Bây giờ ông cho máy chạy. Tôi sẽ cùng đi với ông. Và xin ông đừng mở đèn pha.
Chiếc cam nhông lắc lư một hồi trên con đường gồ ghề, và đậu lại giữa tiếng nổ đại bác xé màn im lặng đêm khuya của đồng nội.
Bóng đen ra lệnh dõng dạc:
- Yêu cầu xuống xe.
326 nhảy xuống trước.YK hụt chân, suýt té nhào. Đôi giày da còn mới, YK lại lười đi bộ nên chân đứng không vững, phải dựa vào vai Rimbô. Rimbô pha trò:
- Đêm nay, giá bà nhà cùng đi thì hay biết mấy?
YK không bằng lòng cho ai nói đùa như thế. Hắn quắc mắt, giọng giận dữ:
- Xin ông đừng quên địa vị của tôi không cho phép đùa cợt nhá.
Rimbô mỉm cười:
- Ông hay ghen quá!
Hay ghen! Lần đầu người ta đoán đúng tâm can hắn. Đúng vậy, hắn là gã đàn ông hay ghen, ghen nhưng chỉ âm thầm bộc lộ sự bực bội. Hắn định mắng át Rimbô nhưng không hiểu sao tiếng nói của hắn lại bị mắc trong cuống họng.
326 ngẩn tò te không hiểu gì hết vì cuộc đàm thoại diễn ra bằng ngoại ngữ. Hắn đang hăm hở bước nhanh bỗng một bàn tay cứng như sắt chận lại. Hắn quát lên:
- Làm gì thế?
Bóng đen ôn tồn:
- Yêu cầu cho mượn khẩu súng.
326 phản đối:
- Tôi là vệ sĩ đặc biệt. Tôi có nhiệm vụ đeo khí giới để hộ vệ. Ông không có quyền tước súng tôi.
Bóng đen thản nhiên:
- Từ phút này trở đi, chúng tôi chịu trách nhiệm về an ninh cho các ông. Nếu ông từ chối, miễn cưỡng tôi sẽ phải dùng sức mạnh.
YK xen vào:
- 326, đưa súng cho người ta.
Ngoan ngoãn, 326 cởi bao da, đưa khẩu súng lục đầy đạn cho bóng đen đi kèm. Cam nhông đậu dưới cây đại thụ cành lá xum xuê. Một toán người vội vã lấy cành lá đậy lên trên. Bóng đen bấm đèn hiệu dẫn đường. Đoàn người đi xuyên qua thửa ruộng mới tát nước, mùi mạ thơm thơm xông lên. Tiếng mọt chê im bặt. Quang cảnh lại chìm vào yên lặng, sự yên lặng rùng rợn.
Bóng đen hướng đạo đến lũy tre sau làng thì dừng lại. Hắn dặn Rimbô:
- Đây là vùng do chúng tôi kiểm soát. Các ông đừng ngại gì cả.
Tiếng chó sủa ran. YK bước nhanh, tiếng giày không át nổi tiếng trống ngực đập thình thịch. YK không nhớ là đã đi được bao xa. Hắn chỉ mang máng là đi xuyên qua hai làng đã ngủ say, sau cùng mới đến một ruộng mía, gió thổi soàn soạt. Bóng đen chỉ giãy nhà sừng sững trước mắt.
- Sắp đến rồi.
Giãy nhà nằm trong đồn điền trồng mía. Chỉ những ngôi nhà quét vôi trắng hiện lờ mờ trong bóng tối. Rimbô bảo YK:
- Đây là chỗ ép mía làm đường. Sân bay ở phía sau.
326 vểnh tai nghe. Từ tối đến giờ, hắn đi từ kinh ngạc này qua kinh ngạc khác. Hắn đã phỏng đoán có việc khác thường, nhưng không ngờ lại khác thường đến thế. Đêm nào chủ nhân cũng ngủ dưới hầm xi măng cốt sắt, bom lớn ném trúng vị tất sụp đổ. Đây là lần đầu chủ nhân vi hành một mình ra khỏi thủ đô. 326 đã lưu ý đến nét mặt ưu tư của chủ nhân trong những ngày qua. Nhiều khi chủ nhân ngồi lặng hàng giờ trước đống hồ sơ mật, trán cau lại, cặp mắt nhìn lơ đãng lên trên trần nhà như đang tìm đáp số cho bài toán khó. Một trong các trở ngại đối với chủ nhân là ông Hoàng.
Trước khi làm vệ sĩ cho chủ nhân, 326 từng qua phòng tuyển dụng của sở Gián điệp mà ông Hoàng là tổng giám đốc. Hắn đã run bắn người khi chạm phải nhỡn tuyến sáng quắc của ông già lù khù, mặc bộ com lê cũ kỹ, trầm ngâm bên đống tàn xì gà Havan. Từ luồng mắt ấy toát ra một quyền hành phi thường bắt mọi người phải kính sợ. Ông Hoàng đã ra mặt chống lại chủ nhân. Và để tỏ rõ thái độ, ông Hoàng đã rút vào vòng bí mật. Giờ đây không biết ông Hoàng và bộ tham mưu xuất quỷ nhập thần của ông trú ngụ ở đâu. Chủ nhân phải ra tay thật nhanh, nếu không sẽ rơi vào móng vuốt của lão già đa mưu túc kế.
Một tiếng cú kêu từ trong bụi rậm vọng ra.
Bóng đen dẫn đường đứng lại. Hắn cũng giả tiếng cú kêu đáp lại. Một bóng đen khác chạy đến:
- Mời các bạn đi ngay, kẻo không kịp.
Mọi người chạy ra sân bay. Đó là cái sân lớn tráng xi măng dùng để phơi bã mía và thóc trong đồn điền. Nhân tiện người ta dùng nó làm sân bay cho phi cơ nhỏ đưa hành khách lén lút qua biên giới.
Trời tối om nên YK không thấy rõ màu sắc phi cơ. Hắn chỉ biết đó là một phi cơ nhỏ, có thể chở được ba, bốn hành khách, tương tự như chiếc Cessna cánh vải của Hàng không Air-Việt Nam.
Rimbô nhường YK lên trước. YK dựa lưng vào ghế, miệng khô đắng vi chưa được hút thuốc lá. Bóng đen hướng đạo cũng lên phi cơ. Dưới ánh sáng gián tiếp của phòng hoa tiêu, 326 nhận ra nét mặt dữ tợn của người dẫn đường. Với lông mày nhíu vào nhau, hàm răng thưa, một bên má có một vết thẹo dài, có lẽ là vết dao chém. Người ấy quay lại nhìn, 326 sởn ốc, tảng lờ ngó ra ngoài. Hai phút sau, phi cơ cất cánh thật êm. Hành khách không ai nói với ai một lời. YK đắm mình trong sự suy nghĩ vô biên, tàn thuốc lại rơi vào quần làm cháy thêm mảng nữa. Cách đây không lâu, hắn ra nước ngoài và trong một đêm hắn đã hút thuốc cháy gần hết cái quần tê ry len may tại Ba lê. Nguyên do ả hầu rượu đa tình bám riết lấy hắn, và nhất là cái cặp da dầy cộm giấy bạc đô la một trăm. Nàng hút thuốc liên tiếp, vừa hút vừa châm vào ống quần hắn cho cháy. Và hễ quần hắn cháy là nàng cười nắc nẻ, bộ ngực đồ sộ của nàng, cọ sát vào người hắn gây cho hắn những cảm giác không đời nào quên được.
Thời kỳ vui thú ấy đã qua. Không biết hắn có diệt nổi phe ông Hoàng hay không. Nếu được, hắn sẽ có dịp trở lại Hồng kông, Đông kinh, Ba lê, chui vào các hộp đêm thoát y vũ, đùa nghịch với những ả hầu non trắng nõn nà, cạnh bàn đèn dầu lạc và gói thuốc phiện trắng.
YK sực nhớ đến gói bạch phiến cất trong túi áo. Hắn nghiện cơm đen đã lâu, hắn đa mang thêm bạch phiến trong một chuyến ghé thăm Hồng kông. Chẳng vì hút thuốc phiện đen có mùi thơm, sợ cảnh sát Cảng thơm quấy rối, hắn bèn làm bạn với nàng tiên trắng bắt nghiện nhanh hơn nàng tiên nâu. Hít phiện trắng lại giản dị hơn, khỏi cần mâm đèn dầu lạc, khỏi cần kiều nữ nằm tiêm, khỏi cần hãm thuốc của nước chè xanh và bánh ngọt, mà chỉ cần một miếng thiếc mỏng, một cây đèn cầy và một ống tre nhỏ hoặc tờ giấy cuộn tròn như cái đũa. Lấy mấy hột bạch phiến trộn với thuốc ngủ tán nhỏ, bất cứ loại thuốc ngủ nào bán trong tiệm âu dược đều dùng được, đặt trên miếng kẽm, đốt đèn cầy bên dưới, hơi khói ma túy sẽ từ đống bột bốc lên, dân ghiền ghé ống tre trên khói và hít vào mũi. YK học được phương pháp hít bạch phiến này ở Hồng kông, được mệnh danh một cách văn vẻ là “phương pháp đuổi rồng”. Phương pháp “thổi kèn” còn giản dị hơn nữa song ít thông dụng: dân ghiền dùng vỏ bao diêm mở rộng ra, quây đống bột bốc khói lại rồi há lớn miệng hít vào. Phương pháp thứ ba “bắn súng cao xạ “ là nhét hột bạch phiến vào đầu điếu thuốc lá rồi nằm ngửa châm lửa hút.
Một giáo sư khoa học đã chế biến cho YK một dụng cụ hút bạch phiến tiện lợi. Bề ngoài nó giống cái quẹt máy Rôn sơn đựng ga, bằng vàng khối 18 cara. Hột bạch phiến được bỏ vào cáu ống nhỏ dưới đáy, bật lửa thì thuốc được đốt bốc khói, mở nắp quẹt máy ra là khói thơm luồn vào mũi miệng. Trong người YK còn một gói giấy khác, cũng đựng bột trắng, song lại là bột xi a nuya trộn sờ trích nin, một loại thuốc độc vô cùng lợi hại và linh nghiệm, chỉ nhấp tí bột vào đầu lưỡi là toàn thân co rúm, buồng phổi ngừng làm việc, nạn nhân sẽ chết ngay vì ngạt thở. YK mang thứ bột nguy hiểm này trong mình vì 2 lý do: thứ nhất để ám hại kẻ thù. YK không giỏi võ, hắn bắn rất tài giỏi nhưng bắn voi trong rừng không giống bắn người, muốn hạ kẻ thù không cần dùng atêmi hoặc đạn chì, phải có độc dược. Hắn chỉ cần mời đối phương uống hớp nước, gẩy vào tí bột độc không mùi vị, thế là xong. Thứ hai, biết đâu hắn sẽ phải dùng độc dược để kết liễu cuộc đời, nếu thất bại trong ván bài “tháu cáy “.
YK nhoẻn miệng cười khoái trá. Hắn vững tin vào thắng lợi. Xuyên qua màn tối, Rimbô thoáng gặp cái cười ngạo nghễ của YK. Y hỏi:
- Ông cười gì thế?
YK nhún vai:
- Không, tôi cười lão Hoàng. Ha, ha, nếu lão Hoàng biết tôi đã đi khỏi Sàigòn thì sẽ tức uất người và hộc máu 3 lần như Chu Du mà chết.
Rimbô đã sống thời niên thiếu ở Trung hoa, nói giỏi, đọc giỏi tiếng Tàu nên không lạ gì đô đốc Chu Du trong truyện Tam Quốc. Tuy vậy, Rimbô không cười theo. Phi cơ xà thấp xuống sát ngọn tre. YK nghe rõ cả tiếng chó sủa từ làng xóm bên dưới vọng lên.
Hắn tỏ vẻ băn khoăn:
- Bay thấp như thế này chỉ một băng tiểu liên là hết đời …
Giờ đây Rimbô mới cười:
- Ồ, chúng ta đã ra đến khu vựa an toàn.
Máy bay xuống thấp thêm nữa. Nhìn đồng hồ dạ quang, Rimbô gật gù:
- Đến rồi đấy.
Qua khung cửa, YK thấy bên dưới nhiều tia đèn bấm chiếu lên kết tréo thành hình chữ V. Giữa rừng cây đen sì đột ngột hiện ra một vết trắng dài óng a óng ánh. YK chợt hiểu. Người ta đã trét sơn lân tinh lên một tấm vải, trải dài trên mặt đất để làm phi đạo cho máy bay đáp xuống.
Phi cơ chấm đất êm như ru. Chạy một quãng ngắn nữa, phi cơ ngừng lại. Một chiếc xe díp sồng sộc từ bóng tối vụt ra, thắng lại kèn kẹt. Một người đàn ông gầy guộc, khẳng khiu nghiêng đầu chào Rimbô và nói lí nhí một tràng tiếng Pháp. Rimbô không giới thiệu YK và gã đàn ông lạ cũng làm bộ như không nhìn thấy.
Xe díp phóng nhanh trên con đường ngoằn ngèo đầy ổ gà. Mảnh trăng lưỡi liềm nhô đầu ra khỏi rặng núi cao ngất. Tuy mặc áo ấm, YK vẫn run. Run vì lạnh, hay run vì sợ, tự hắn hắn cũng không biết.
Gã đàn ông lái xe nói oang oang:
- Dạo này ban đêm có nhiều sương muối, chúng tôi ở đây đã lâu mà vẫn bị sổ mũi, hắt hơi. Các ông nên kéo áo che cổ kẻo bị cảm hàn thì phiền phức lắm.
Xe díp chạy sát vách núi. Trước mặt YK thấy một căn nhà sàn lẻ loi. Tài xế đậu lại. Mọi người xuống xe. YK được dẫn đến nhà sàn. Hai người mặc đồ đen nghiêm chào. Trong nhà, hai ngọn nến lớn vừa được thắp sáng. Trừ YK và 326 ở lại, cả bọn lặng lẽ rút xuống. Rimbô ân cần dặn:
- Tôi đến gặp họ ngay bây giờ. Phiền ông ở đây chờ. Phòng bên có nước tắm đầy đủ. Ở góc nhà có tủ lạnh chạy dầu hôi, đựng trái cây và đủ thứ rượu. Xin mời ông tự tiện.
YK hỏi:
- Ông đã ở đây rồi ư?
Rimbô cười:
- Chẳng giấu gì ông, chính tôi đã chở tủ lạnh và đồ tiếp tế vào đây hàng tuần. Biết ông thích uống sâm banh Mum, tôi đã mang trước vào khu cho ông. Ông bằng lòng chứ? À, ông cần gì chúng tôi cũng có hết. Tôi đã có những người đàn bà thật đẹp và thật khéo tay để tiêm thuốc cho ông. Và dĩ nhiên là sẵn sàng làm ông thỏa mãn.
YK khoát tay:
- Không, tôi đến đây để bàn việc quan trọng. Việc trước, vui thú sau.
Rimbô cười to thêm:
- Tôi tin rằng ngoài miệng ông nói như thế, nhưng trong lòng ông lại nghĩ khác. Nghĩ đến bà nhà chẳng hạn.
- Ông đừng cợt nhả. Tôi không thích đùa quá trớn.
- Thưa ông, tôi không hề quá trớn, ông đừng lầm. Nếu ông phản đối, tôi xin đưa cho ông coi ngay nhiều bức ảnh bà nhà. Những bức ảnh độc đáo mà người ta có thể trả hàng chục triệu một cái.
YK quắc mắt:
- Trời ơi, ông định “săng ta“ tôi nữa ư?
Rimbô cười nhạt:
- Không, tôi đâu dám thế. Đó là tôi đề phòng mà thôi. Đề phòng trường hợp ông muốn hại tôi.
- Tôi không bao giờ có ý phản ông.
- Vậy thì thôi. Tôi sẽ cất cuốn an bom ảnh thật kỹ.
- Ông có thể cho coi một vài tấm được không?
- Bây giờ thì không được. Khi nào chúng ta ký tên vào bản mật ước, ông muốn gì tôi cũng chiều ngay.
Rimbô xuống vườn. YK thở dài, fieo mình xuống bộ ván gỗ. Đầu hắn rối beng. Hắn không lạ gì nếp sống trác táng của vợ song điều hắn không ngờ là cơ quan gián điệp lại thu được những hình ảnh buồn nôn này vào phim nhựa. Hắn không còn hy vọng kỳ kèo bớt một thêm hai mà phải nhận mọi điều kiện.
326 an ủi:
- Thưa ông, phiền muộn làm gì cho mệt. Ông để con tặng hắn một nhát dao.
YK gắt:
- Hừ, mày tưởng giết hắn dễ lắm sao?
- Xin ông yên tâm. Con phóng dao rất ngọt.
- Mày cút đi cho tao rảnh mắt. Tào không dè mày lại ngu xuẩn đến thế.
326 nín thinh. Hắn đinh ninh an ủi chủ nhân ngờ đâu lại bị hất hủi một cách tàn nhẫn.
Chân trời phía đông hừng sáng. Chim chóc rủ nhau thức giấc, rừng sâu vang dội những tiếng kêu lạ lùng. 326 đánh diêm châm thuốc lá. YK lại gắt:
- Mày không biết là tao ghét bọn đầy tớ hút thuốc ư?
326 ném điếu thuốc qua cửa sổ xuống vườn. Hồi ở Sàigòn, hắn thường bị chủ nhân mắng, nhưng chưa khi nào chủ nhân dùng những tiếng thô bạo. Hừ, hắn xả thân để bảo vệ chủ nhân mà bị coi như đầy tớ! Hắn nắm chặt bàn tay, mắt long lên sòng sọc.
Dường như đoán được tâm trạng tên vệ sĩ, YK bèn đổi giọng:
- Mày giận tao hả? Không, tao không ghét mày đâu. Sở dĩ tao cáu bẳn vì đang suy nghĩ quá nhiều chuyện.
326 đổi ra vui vẻ:
- Thưa ông, con đâu dám giận ông.
YK hỏi:
- Mày khát không? Tao khát quá. Xem trong tủ lạnh có cái gì uống, đem ra đây.
326 suýt reo lên một tiếng khi cánh cửa tủ lạnh được mở rộng. Bên trong chật ních nho, táo và rượu tây. Hắn lấy ra một chai sâm banh lạnh và 2 cái ly pha lê. YK ra lệnh:
- Mày khui ra để tao uống mừng với mày. Sau chuyến này, tao sẽ thăng chức cho mày. Tao sẽ cho mày chỉ huy đội vệ sĩ đặc biệt.
326 cười híp mắt. Rượu sâm banh vàng vàng sủi bọt trong ly. YK nâng lên:
- Nào, mày uống với tao một ly. Tao mừng mày vừa được lên chức.
326 uống cạn một hơi. Bỗng YK bảo:
- À, mày thử vào buồng tắm xem có nước nóng không? Tao muốn tắm cho sạch bụi, cho người thơ thới.
Ngoan ngoãn, 326 mở cửa sang phòng bên. Chờ thuộc viên khuất sau cửa liếp, YK rút gói bột trong túi ra, rắc vào ly sâm banh của 326.
326 từ trong nói vọng ra:
- Thưa ông, toàn là nước lạnh. Ông tắm không?
YK đáp:
- Nước lạnh thì thôi. Mày ra uống nữa với tao cho vui.
326 cạn thêm ly nữa. YK chăm chú nhìn tên vệ sĩ uống. Vẻ mặt mừng rỡ hiện trên mắt YK. Sự đổi khác quá rõ rệt này làm 326 chột dạ song YK đã khôn ngoan lấy thuốc lá hút để che bớt ngượng ngùng. Tên vệ sĩ lại rót thêm một ly đầy ắp.
YK không ngăn được ngạc nhiên vì gần 3 phút đã qua mà tên vệ sĩ vẫn ngồi trơ trơ. Hắn vụt nhớ ra: trong phút bối rối, hắn đã rút lầm gói á phiện trắng. Trong khi ấy, 326 đã để ý đến chất bột trắng rớt trên tấm ván gỗ lên nước màu gụ bóng láng. Là gián điệp chuyên nghiệp, hắn đoán ra liền. Hắn vụt đứng dậy, giọng hùng hổ:
- Trời, ông đầu độc tôi phải không?
Biết thoái lui không kịp, YK cũng đứng dậy theo, tiện tay nắm lấy chai sâm banh còn non nửa quật vào mặt tên vệ sĩ. 326 né đòn, nhảy tréo sang bên, gằn giọng ghê rợn:
- Hừ, tôi không ngờ … Tôi không ngờ ông lại là kẻ lòng lang dạ thú. Trong bao năm, tôi tuyệt đối trung thành với ông, trung thành đến nỗi đang tay hạ thủ những kẻ thân nhất trong đời. Hồi khuya, tôi lại khờ khạo tuân lệnh ông hạ thủ nốt thằng bạn nối khố, giờ đây đến lượt ông muối mặt giết tôi để giữ bí mật.
YK tái mặt song cố giữ bình tĩnh:
- Mày lầm rồi, tao thương mày như con đẻ, lẽ nào hại mày. Nếu thật tao bỏ thuốc độc vào sâm banh thì tại sao mày chưa chết. Tao e mày điên mất. Mày hãy nghĩ lại kẻo hối không kịp.
Giọng của 326 rít lên:
- Thôi, ông đừng ru ngủ tôi nữa. Theo ông nhiều lần ra ngoại quốc, tôi đã biết trong túi ông luôn luôn có 2 gói bột, gói bạch phiến để ông hít đỡ ghiền, và gói xi a nuya để ông đầu độc kẻ nào ông ghét. Chắc những kẻ bị ông giết oan đã làm ông run tay lấy lầm gói bạch phiến nên tôi còn sống đến phút này. Số ông đã tận vì nếu lòng trời còn tựa ông và gia đình ông thì ông đã phân biệt được mùi vị dễ dàng. Mùi bạch phiến thơm hắc, còn mùi xi a nuya the the như hạnh nhân. Dầu ông có chấp tay lạy lục, tôi cũng không tha ông đâu.
- Mày đừng hỗn.
- Không những tôi hỗn mà còn sửa soạn giết ông nữa. Giết ông xong, tôi sẽ lẻn xuống nhà dưới, chạy biến vào rừng. Đến trưa, tôi sẽ thoát khỏi mật khu. Về Sàigòn, tôi sẽ thú tội với ông Hoàng.
- Mày đừng hy vọng hão huyền. Dưới nhà có người gác. Họ sẽ không tha mày đâu.
- Cái đó không liên quan đến ông. Trước khi ông chết, tôi cho ông một ân huệ đặc biệt. Ông hãy cầu kinh sám hối đi.
YK cười nhạt:
- Mày giết tao sao nổi. Hễ mày đụng vào người là tao kêu ầm. Bọn lính gác sẽ băm vằm mày ra hàng trăm mảnh.
Tuy nói cứng, YK vẫn lo sợ. Dùng 326 dưới quyền đã lâu, hắn không lạ gì hai bàn tay điêu luyện của tên vệ sĩ có biệt tài giết người êm như ru. YK định kêu lên nhưng biết kêu vô ích vì 326 chỉ cần nửa phút đồng hồ là hạ thủ được hắn. Bọn gác dưới nhà không tài nào can thiệp kịp.
Tên vệ sĩ vươn bàn tay trái ra đằng trước. Hắn cảm thấy khoan khoái lạ thường. Trong bao năm, hắn sợ chủ nhân hơn người đi rừng sợ cọp. Giờ đây đến lượt chủ nhân sợ hắn.
YK lùi lại, quát:
- Tao cảnh cáo mày lần nữa. Nếu mày đụng vào người tao, tao sẽ la to kêu cứu.
326 cười ngặt nghẽo:
- Đấy, ông cứ kêu. Kêu lên thật to lên xem có ma nào đến cứu ông không.
YK chột dạ. Hắn biết tên vệ sĩ đã đến lúc liểu mạng. Nhưng là tay săn bắn thành thạo, hắn đã hiểu rõ tâm lý giống thú. Tên vệ sĩ không khác con thú sửa soạn vồ mồi. YK bèn nhìn trừng trừng vào mắt tên vệ sĩ. Chỉ khi nào YK nháy mắt vì mỏi mệt, tên vệ sĩ mới dám chồm tới.
YK nói giọng tha thiết:
- Mày đã nghi ngờ sai lầm. Tao xin thề lần nữa là không hề có ý định đầu độc mày, vậy mày nên suy nghĩ lại. Tao sẵn sàng bỏ qua hành động điên rồ của mày. Công việc xogn, tao đưa mày về Sàigòn, và sẽ thăng chức cho mày.
Nghe nói thăng chức, 326 thèm chảy nước bọt. Hắn sẽ tha hồ tung hoành trong các vũ trường sang trọng ở Chợ Lớn. Đạo nữ binh ca ve thường câng câng cái mặt sẽ quỳ mọp dưới chân hắn. Đọc được biến chuyển trong nội tâm 326, YK nói tiếp, giọng ngọt ngào:
- Chắc mày đã biết tao có nhiều tiền. Có rất nhiều tiền. Mày ham xì phé, người ta báo cáo với tao là mày cầm đầu bọn cướp hàng hóa ở thương cảng để lấy tiền đánh bạc và chơi gái, tao thương mày nên tao bỏ qua. Trở về Sàigòn, tao sẽ cho mày một phần. Mày đánh bạc hàng chục năm cũng chưa hết. Mày sẽ tậu đồn điền cà phê và cao su. Mày sẽ sắm cả một bin đinh cho nhân tình mày ở. Mày dư sức tặng mỗi con một chiếc Métxêđét gắn máy lạnh. 326, mày chịu chưa?
Dĩ nhiên là 326 tán đồng. Hai bàn tay sát nhân vừa giơ lên lại hạ xuống. Hình ảnh những đêm vui bán trời không văn tự và mùi giấy bạc 500 thơm ngát đã tạo ra một mãnh lực ghê gớm cản tay hắn lại. Chủ nhân đã nói đúng, hắn đã dúng tay vào nhiều vụ cướp, không tính những vụ trộm hàng ngang nhiên tại khu bến tàu. Hắn bỗng mất hẳn sự lì lợm cần có để hạ sát chủ nhân. Trong một phút đồng hồ ngần ngừ, hắn định buông tha cho YK. Nhưng hắn lại nhớ đến cái chết của tên tài xế, cái chết của 514. Tên tài xế từng được chủ nhân yêu mến, 514 từng được liệt vào danh sách cận thần ruột thịt, thế mà … 326 vụt hiểu. Không, hắn không thể mềm lòng được nữa. Chủ nhân chỉ tìm kế hoãn binh…
Nhưng YK đã tấn công trước. Con dao sáng loáng trong tay YK nhằm yết hầu tên vệ sĩ phóng tới. Tuy không phải là người chuyên dùng dao, YK lại có lợi điểm thông minh, xảo quyệt xử trí thật nhanh. Tên vệ sĩ phải nghiêng mình mới tránh khỏi nhát dao vô cùng nguy hiểm. YK thu dao về rồi vung ra lần nữa. Bồ hôi tuôn ra đầm đìa, nếu YK không đâm trúng tên vệ sĩ chết nhát này, trận thế sẽ phải xoay chiều. Nhờ giỏi võ, tên vệ sĩ có thể hạ hắn như bỡn. Tên vệ sĩ lại né tránh lần nữa. Lưỡi dao trượt khỏi vai, kéo một mảnh áo rách toạc. YK mất đà, chúi vào vách. Tên vệ sĩ chuồi theo, gạt mạnh. Lưỡi dao văng xuống nền nhà và YK nằm sóng soài.
326 nhảy bổ vào người YK, reo lên trong sự sung sướng. Bàn tay xòe ra, 10 ngón tay xù xì, lông lá, đàn bà chứng kiến phải rợn tóc gáy.
Nằm ngửa trên sàn, YK trợn tròn mắt, chờ đợi tử thần xà xuống.
Vòng tay sắt của tên vệ sĩ đã xiết quang cổ YK. Tên vệ sĩ rít lên:
- Hừ, ác quả ác báo, xuống dưới âm ty ông sẽ giết lại những kẻ ông giết. Ông đừng oán tôi, nghe không?
Da mặt của YK bắt đầu đổi sắc. Dưỡng khí bị nghẹt không lên đến óc. YK có cảm giác như mạch máu sắp vỡ tung. Hắn thu tàn lực vào cuống họng thét lớn:
- Ai đó, cứu tôi với!
Bỗng “phựt” một tiếng, một trận gió ùa vào nhà. Đang chận ngang bụng YK, đột nhiên tên vệ sĩ ngã nhào sang bên. Một mũi tên nhỏ cắm phập giữa tim. Hắn chết liền không kịp trối. YK bàng hoàng ngồi dậy. Một người đàn ông, tay cầm ná và cây tên chưa kịp lắp, hiện ra trên khung cửa.
Chú thích:
1 đó là bộ lạc Trobiander.
Z.28 Sóng Gió Tam Kiều Z.28 Sóng Gió Tam Kiều - Người Thứ Tám Z.28 Sóng Gió Tam Kiều