Số lần đọc/download: 3045 / 77
Cập nhật: 2015-08-06 19:09:55 +0700
Chương 6: Trên Đường Đào Tẩu
D
ọc tới đây, chắc chắn nhiều bạn thân của tôi hoặc của những ai đã theo dõi hoạt động của tôi đều cho là tôi nói xạo. Trên thực tế, khi tôi đưa đoạn này cho Nguyên Hương đọc, nàng dề môi, nhún vai và tuôn ra một tràng tính từ:
-Xạo, xạo, xạo …
Vâng, tôi xin công nhận là xạo, nhưng chỉ xạo trên một phạm vi nào đó. Vâng, tôi không phải là hạng điệp viên bị đối phương dọa bắn sau lưng, khi nghe tiếng đạn nhảy xoạch vào nòng đã ớn lạnh xương sống. Vì tôi có vành tai rất thính, đối phương chưa kịp mở cửa vào phòng tôi đã nhìn thấy bằng giác quan thứ sáu. Cho dẫu đối phương vào hẳn trong phòng, tôi vẫn còn đủ thời giờ để phản công trong nhiều trường hợp.
Sở dĩ tôi ớn lạnh xương sống là vì một nguyên nhân khác mà bạn đọc sẽ mặc nhiên tìm thấy ở đoạn kết tập hồi ký này. Tôi không quay lại mặc dầu tiếng cười phía sau được thay thế bằng tiếng ra lệnh ngạo nghễ:
-Bêra, mặt nạ gián điệp của anh đã bị rớt.
Tôi thản nhiên đáp:
-Vậy anh còn đợi gì mà chưa lảy cò?
Vẫn tiếng nói ngạo nghễ:
-Anh muốn ăn đạn hả? Được, chúng tôi sẽ giúp anh toại nguyện. Nhưng bây giờ anh phải theo tôi về Lubiănka. Hai tay của anh cứ phải chắp trên đầu như vậy. Anh hãy quay mặt lại phía tôi. Quay mặt từ từ và đàng hoàng, không được lộn xộn nghe chưa?
Kẻ cầm súng ra lệnh cho tôi là một gã đàn ông trung niên, bụng hơi phệ, cổ nung núc mỡ thừa. Hắn cao độ thước sáu nghĩa là chiều cao tối thiểu ở Tây phương. Hoạt động nhiều lần sau bức màn sắt, tôi nhận thấy nhân viên cao cấp KGB và Tình báo Sở đều có một số đặc điểm như nhau về tướng mạo và thân hình: hầu hết đều lùn, và hầu hết đều mập. Nghề gián điệp là nghề bay nhảy cho nên tôi không hiểu được tại sao họ lại có nhiều mỡ thừa đến thế. Có lẽ họ ăn quá nhiều và quá ngon, và nhất là thụ hưởng sinh lý quá độ.
Faben buột miệng:
-Trời ơi, đồng chí phó giám đốc!
Phó giám đốc, đây là phó giám đốc cơ quan mật vụ KGB, khu vực Mạc tư khoa. Gã phó giám đốc nhăn mặt:
-Phải, cám ơn đồng chí Faben đã nhận ra tôi. Tuy nhiên, đồng chí cũng nên giơ tay lên và sửa soạn đi Lubiănka.
-Ông làm tôi ngạc nhiên và phẫn nộ. Tôi không phải là công dân Sô viết, tất không có bổn phận trung thành với tổ quốc Sô viết. Vả lại, trên thực tế, tôi chưa hề hợp tác với CIA. Chính họ đã dùng mạng sống của những người liên hệ ruột thịt để ép buộc tôi phải nghe theo họ.
-Đồng chí nói hơi nhiều. Tính tôi vốn ghét những kẻ đa ngôn.
Faben gằn giọng:
-Tôi cũng ghét cay ghét đắng bọn đạo đức giả. Các ông đã hứa hẹn trên trời dưới biển, và nói ngọt như mật ong để rủ rê tôi từ Bonn về đây. Tôi đã tin tưởng một cách khờ khạo mặc dầu mang hai thứ tóc trên đầu. Giờ đây tôi đã vỡ mộng. Phải, tôi đã chán ngấy các ông, tôi muốn trở về Tây phương. Các ông hãy giết tôi đi.
Viên phó giám đốc KGB Mạc tư khoa bĩu môi:
-Nếu đồng chí muốn chết thì rất dễ, chúng tôi có cả thảy 150 cách giết người khác nhau. Nhưng đồng chí chỉ có thể được chết êm ái nếu chịu ngoan ngoãn đi theo tôi.
Lôlô ưỡn ngực phản đối:
-Ông không có quyền bắt chúng tôi. Tôi phải báo tin cho sứ quán Mỹ biết.
Viên phó giám đốc chỉ máy điện thoại:
-Mời đồng chí.
Lôlô hầm hầm tiến lại bàn, chộp lấy máy điện thoại. Nàng alô một tiếng rồi nhăn mặt vứt máy xuống đất, miệng rít lên:
-Đồ đểu.
Tôi nhận thấy Lôlô ưa nói tục. Tại Nữu ước, nàng đã mắng «đồ đểu » như vậy. Đàn bà đẹp thường ưa nói tục, song thói quen nói tục của họ không trắng trợn và hạ lưu như thói quen của Lôlô. Nếu tôi không nhìn thấy khuôn mặt và thân thể của nàng mà chỉ được nghe giọng nói của nàng, tôi phải lầm tưởng nàng là con điếm hạng bét. Nàng nói tục một cách sống sượng, và bình thản khiến tôi nổi vẩy ốc. Gã bụng phệ KGB cười. Lôlô nhổ bẹt bãi nước bọt xuống đất, tiếp theo một loạt danh từ chửi rủa nữa.
Cười xong, gã phó giám đốc KGB Mạc tư khoa mới nói:
-Vâng, chúng tôi là đồ đều, nhưng so sánh giữa chúng tôi và CIA thì chúng tôi đểu ít hơn. Họ đã mượn cô để dẫn nhân viên CIA đến gặp Faben. Họ đểu quá! Riêng cô, cô cũng đểu không kém vì cô đã cam kết với chính phủ Liên sô là qua thăm chồng, nhưng thật ra cô đã ăn tiền của bè lũ CIA để lừa bắt chồng … Hừ, cô mới là đồ đểu hạng nhất!
Lôlô gầm lên:
-Mày là đồ đểu! Chính phủ Liên sô của mày mới là đồ đểu! Bà sẽ xé xác mày nhỏ ra!
Tôi giật mình đánh thót. Trong bao nhiêu năm lăn lộn -lăn lộn trong giới đàn bà quốc tế - tôi đinh ninh chỉ có nữ giới Á đông là lắm miệng. Giờ đây, tôi mới biết là lầm. Khi Lôlô cất tiếng chửi, miệng nàng tròn xoe, tay nàng quai lên, chân nàng xoạc rộng, tất cả những cái gì được gọi là thẩm mỹ trên thân thể nàng đều rủ nhau trốn hết. Tôi có ấn tượng là nàng có thể bỏ gọn tôi vào miệng mà nhai rau ráu.
Gã bụng phệ KGB hơi tái mặt trước cuộc tấn công ngôn ngữ của Lôlô. Hắn lùi lại, nhưng Lôlô đã bước theo, khoa chân múa tay xỉa xói. Hắn vội la lớn:
-Có chịu im đi không?
Hắn đã đoán được ý định của tôi nhưng tôi đã hành động nhanh như điện xẹt nên khi hắn lách sang bên để miệng súng khỏi bị Lôlô che khuất, tôi đã phóng atémi vào cườm tay hắn. Khẩu súng bị đánh rớt xuống sàn phòng. Tội nghiệp cho hắn, mang danh phó giám đốc KGB Mạc tư khoa mà võ nghệ của hắn lại quá tầm thường. Tôi đảo ngược tình thế một cách dễ dàng bằng một ngọn độc cước vào đầu gối hắn. Hắn ngã quỵ xuống.
Faben lượm khẩu súng lục đưa cho tôi, thúc giục:
-Chúng mình phải trốn ngay.
Thật nực cười, cách đây 15 phút, Faben nằng nặc đòi ở lại cho bằng được, giờ đây hắn lại nằng nặc đòi trốn. Tôi chưa kịp cầm khẩu súng thì Lôlô đã thét lên phía sau:
-Chết, chết rồi!
Tôi nghiêng mình sang bên trái. Gã bụng phệ đã chồm dậy không biết tự bao giờ, trong tay lăm lăm lưỡi dao sáng loáng. Hắn vừa đâm tôi trượt. Tôi đã tính toán sai lầm. Bụng hắn to quá khổ nhưng khi cần mềm mại, hắn cũng có thể mềm mại không kém thanh niên có vòng eo 60 phân. Tôi đinh ninh hắn chì là võ sinh hạng bét, ngờ đâu hắn am tường phép đấu dao yari của kiếm đạo Phù tang tam đảo.
Yari là một loại dao ngắn, lưỡi dài chừng 2 tấc tây, cả hai phía đều mỏng và sắc, lưỡi thẳng và đầu nó nhọn hoắt. Đặc điểm của nó là khoảng dao ở gần cán có bề dầy, càng ra đến mũi thì mình nó càng mỏng. Nhờ vậy, người biết xử dụng yari chỉ cần đâm một nhát là lưỡi dao ngập lút đến cán. Hai chục phân tây sắt xuyên qua da thịt thì phải xương đồng da sắt may ra mới khỏi táng mạng.
Gã bụng phệ đâm tôi trượt nhát đầu bèn xoay thế để tấn công tiếp. Hắn biết tôi có tài né tránh nên không đâm nữa mà là nhằm ngực tôi phóng tới. Ái chà, hắn lại am hiểu cả thuật shuri-ken jutsu, nghĩa là phép phóng dao độc nhất vô nhị của võ sĩ đạo Nhật bản. May nhờ Lôlô kêu lên kịp thời, tôi đã thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Tôi tiến lên một bộ, phóng ra ngọn cước sấm sét bằng bàn chân trái. Khối thịt bèo nhèo của gã phó giám đốc KGB Mạc tư khoa bị cái đá của tôi xô ngã trong chớp mặt. Hắn lăn vào chân tường.
Tôi chưa kịp xử trí ra sao thì đoàng, đoàng, đoàng, ba tiếng súng nổ luôn một dây. Như bắn bia, cả ba viên đạn đều găm vào bụng gã phó giám đốc KGB. Faben đăm đăm ngó khẩu súng như người mất hồn. Trong một phút hốt hoảng, Faben đã lảy cò. Giờ đây thấy gã phó giám đốc KGB nằm chết trong vũng máu lênh láng hắn mới sực nhớ lại hành động sát nhân của mình. Faben ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi bất thần quay miệng súng vào người. Hắn định tự tử, song hắn chưa kịp dí miệng súng vào màng tang thì Lôlô đã xấn đến giằng lấy. Một viên đạn cướp cò kêu đoàng nhưng bay lạc vào tủ quần áo.
Faben vùng chạy ra cửa. Tôi vội cản hắn lại:
-Ông chạy đi đâu?
Faben đáp không ra hơi:
-Trốn … Súng nổ … mật vụ viên KGB sẽ ập tới.
Lôlô nắm cánh tay Faben, mặt xanh như tàu lá chuối. Tôi mở hé cửa sổ quan sát dưới đường rồi quay lại gọi Faben. Hắn buông Lôlô ra, ríu ríu đến bên tôi. Tôi chỉ cái xe hơi đen sì đậu cách lữ quán 50 thước:
-Ông thấy không?
Hắn đáp:
-Thấy. Xe hơi riêng của lão phó giám đốc KGB Mạc tư khoa.
-Nghĩa là trên xe có tài xế?
-Và hai vệ sĩ.
Tôi ngẫm nghĩ một giây đồng hồ rồi nói:
-Giờ này, chắc nhân viên khách sạn đã ngủ gà ngủ gật. Bọn vệ sĩ ngồi đợi trong xe, hoặc lảng vảng trước cửa khách sạn. Chúng mình cứ xuống cầu thang, thản nhiên ra đường thế nào cũng thoát.
Faben thắc mắc:
-Sợ chúng khám phá ra …
Tôi gạt phắt:
-Nguy hiểm thật đấy nhưng tôi nghĩ không còn lối thoát nào khác. May ra chúng không để ý. Song nếu chúng để ý, tôi cũng không ngại.
Lôlô ngước cặp mắt đĩ thõa:
-Tại sao?
Tôi khuỳnh cánh tay lại để phô bày bắp thịt cuồn cuộn. Tôi quên mất rằng bắp thịt lực sĩ thẩm mỹ của tôi đã bị nỉ dẩy che kín. Tuy vậy, cả hai người đều không nhận ra sự khoe khoang lố bịch của điệp viên Z.28. Lôlô mỉm cười. Tôi không hiểu tại sao nàng mỉm cười. Có lẽ nàng nhớ đến bắp thịt răn chắc của tôi đêm ấy trên giường êm ái tại thị trấn Nữu ước. Quả nàng là con yêu tinh, mặt nàng mới tái mét đã trở lại hồng hào như tô phẩm hường, mắt nàng vẫn ướt, môi nàng vẫn cong, ngực nàng vẫn đú đởn.
Tôi lột y phục của gã nhân viên KGB đội mũ phớt, mặc đại vào người. Nếu gã phó giám đốc không lấm máu bê bết tôi đã mượn tạm quần áo của hắn vì hàng nỉ tốt hơn, cách may lại khéo hơn. Trong chốc lát, tôi đã biến thành « cớm » Sô viết. Có một điều là bất cứ ở đâu và bất cứ thời nào, nhân viên an ninh mặc thường phục đều có những đặc điểm dễ nhận ra. Nếu là trời lạnh thì họ phải mặc áo bành tô rộng và dài, đội mũ phớt xùm xụp, tay luôn luôn đút túi. Trời nắng họ mặc sơ mi bỏ ngoài quần, nơi lưng nổi lên cồm cộm. Không kể sáng hay tối, họ đều rủ nhau đeo kiếng mát, loại kiếng đen sì như phết mực tàu. Loại « cớm » có học không phục sức một cách lập dị song trong cử chỉ của họ vẫn phảng phất sự lập dị. Lối đi đứng của họ thường ngổ ngáo, hoặc rụt rè. Khi cười, họ ráng mở toang miệng để tỏ vẻ hồn nhiên, thành thật, hoặc ngậm chặt hai môi như sợ hé ra thì vi trùng cùi sẽ bay vào cuống họng …
Đội lốt « cớm », tôi khệnh khạng bước ra ngoài hành lang. Lôlô reo lên:
-Trời, giống quá, giống quá!
Nàng phải là con người mắc bệnh hay quên kinh niên nên mới có thể vô tư vô lự như thế khi những nguy hiểm bậc nhất đang đè nặng trên vai nàng. Mật vụ Sô viết đông như kiến cỏ, họ có thể xuất hiện trong phút chốc vậy mà nàng vẫn dửng dưng như không. Không những nàng nhìn tôi một cách đĩ thõa, nàng còn cười một cách đĩ thõa hơn nữa.
Faben bước xuống cầu thang trước tiên. Lôlô cố ý đi chậm lại để phà hơi thở vào mặt tôi, song tôi đã tránh sang bên. Nàng bèn phóng cho tôi một luồng nhỡn tuyến hờn giận như muốn hăm dọa:
-Coi chừng, anh không thoát khỏi tay tôi đâu!
Đèn bên dưới đã tắt gần hết. Đêm khuya, khách sạn tắt đèn là chuyện thông thường nhưng tôi nhận thấy phía sau bức màn sắt sự tiết kiệm đã thành sự biển lận. Một lữ quán rộng rãi như lữ quán Quốc gia mà từ trên lầu xuống từng dưới chỉ có vẻn vẹn một bóng đèn 25 nến. Vâng, tôi không dám nói ngoa. 25 nến là tôi rộng lượng, chứ thật ra chỉ độ 15 nến là cùng. Quầy tiếp tân cũng có một bóng đèn, lớn hơn và sáng hơn, nhưng tối đa là 40 nến. Diện tích bên dưới đang bị bóng đêm xâm chiếm là 200 mét vuông, cho nên đèn điện 100 nến chỉ tương đương với một cây đèn cầy nhỏ bằng cái bút chì đặt trong phòng ngủ.
Dưới cầu thang không có ai. Sau quầy tiếp tân, tôi chỉ thấy một gã đàn ông đầu hói. Hắn đang gục xuống cuốn sổ vãng lai.
DDi trước, Faben khựng người vì một tủ gương bằng xương bằng thịt vừa nghênh ngang từ cửa chính khách sạn bước vào. Chắc hắn là một trong hai tên vệ sĩ của viên phó giám đốc KGB Mạc tư khoa. Hắn cũng đứng lại và hất hàm hỏi Faben:
-Đồng chí phó giám đốc đâu?
Tôi đã trả lời giùm Faben, nhưng không trả lời bằng ngôn ngữ mà là bằng một atémi vào màng tang hắn. Tôi ra đòn hơi mạnh nên hắn ngã khuỵu xuống đất. Hắn chết quá êm ái, không biết tại sao mà chết. Lôlô rú lên:
-Ôi chao, anh giết hắn rồi!
Tôi muốn vả vào miệng nàng một cái. Tuy lịch sự với phái yếu, tôi vẫn muốn đánh nàng vì nàng đã đóng trò đạo đức trơ trẽn và vụng về. Vì tôi biết là nếu giết ai, chắc chắn nàng sẽ không dùng atémi như tôi mà dùng dao nhọn mổ bụng, lôi hết ruột gan ra. Trong trường hợp tôi là nạn nhân, nàng còn có thể băm vằm thân thể tôi để làm ba tê cho bẹt giê ăn nữa. Nàng là hiện thân của quỷ Sa tăng.
Faben riu ríu theo tôi ra cửa. Nhân viên an ninh Sô viết đã lủi đi đâu hết chỉ còn trơ lại tên vệ sĩ thứ nhì của viên phó giám đốc KGB. Hắn đang phì phèo thuốc lá dưới tam cấp, ngoảnh bưng về phía tôi. Tôi định nhẹ tay vì đêm nay đã giết quá nhiều, tôi không muốn tiếp tục giết KGB vì sẽ làm KGB lâm vào tình trạng hao hụt nhân viên một cách vô ích.
Nhưng hắn lại bất thần xây lại. Tự hắn đã rước lấy tai họa. Miễn cưỡng tôi phải tặng hắn một cái đá móc vào tim. Mũi giày tôi không gắn lưỡi dao nhọn như tài tử chính của phim truyền hình Jim West nhưng cũng đủ phá gẫy xương sườn nạn nhân làm trái tim dẹp lép. Cũng như bạn hắn, hắn lăn nhào xuống vỉa hè.
Chiếc xe hơi đen của viên phó giám đốc đang nằm chềnh ềnh dưới một cây cổ thụ cành lá rườm rà. Đó là xe 2-603 do xí nghiệp quốc doanh Tatra của Tiệp khắc chế tạo. Kiểu 2-603 là kiểu xe độc nhất trên thế giới, động cơ 8 xy lanh lắp phía sau, mát máy bằng không khí. Nó dài hơn 5 thước, và cao hơn cả xe Rolls. Hình thù của nó chẳng có nét nào đáng yêu, thoạt trông người ta tưởng lầm là xe Buick Hoa Kỳ chế tạo sau thế chiến thứ hai mặc dầu nó được hãng Tatra sản xuất sau khi loại xe Buick cổ lỗ sĩ này bị vứt vào nghĩa địa xe hơi.
Tôi vốn ghét xe hơi cộng sản. Chẳng phải vì tôi là nhân viên điệp báo của ông Hoàng. Là chuyên viên, tôi chỉ chiếu cố đến khía cạnh kỹ thuật. Tôi lại mê xe hơi nên khía cạnh kỹ thuật lại càng quan trọng hơn đối với tôi. Xe Tatra, cũng như mọi xe khác ở phía sau bức màn sắt, chỉ được cái to con, cồng kềnh, nặng nề. Nếu đem dùng để húc tắc xi con cóc ở Sàigòn thì tuyệt vì càng nó không thua càng xe Mỹ, vỏ tôn nó cứng kinh khủng. Nhưng nếu để hưởng gió mát trên xa lộ thì hoàn toàn bất lực vì nó chạy rề rề như xe đám ma, vô phúc tài xế ấn lút ga xăng nó sẽ phóng luôn xuống ruộng. Hơn một lần tôi hút chết vì xe Tatra. Trên tốc độ 100 cây số một giờ, vô lăng của nó mất hẳn tính cách nghiêm trang, cứ muốn chạy ra khỏi lộ trình, bốn thắng lại toàn bằng bố, mà thắng bố là loại thắng tồi nhất trong kỹ nghệ sản xuất xe hơi hiện nay. Tiệp khắc là đàn anh chế tạo xe hơi nhưng lại là em út về kỹ thuật an toàn nên tôi không thể có cảm tình với các loại xe hơi cộng sản.
Tôi chậm rãi bước lại trước cửa xe Tatra 2-603. Tài xế đang dựa đầu vào băng, mùi thuốc lá khét lẹt từ trong xe bay ra. Hắn không nhìn thấy tôi. Tôi đập vào vai hắn mới choàng dậy, giọng hốt hoảng:
-Em đây, thưa đồng chí!
Có lẽ hắn cho tôi là « đồng chí » phó giám đốc của hắn. Tôi đối đáp lại bằng ngón tay cái và ngón tay trỏ ấn mạnh vào xương quai xanh như thể gọng kềm. Trên vai có mê huyệt, võ Nhật gọi là mê huyệt đô kô, nằm ở khớp xương vai và xương cánh tay, hễ bị điểm trúng là toàn thân bủn rủn, và ngã nhào xuống bất tỉnh. Tên tài xế chỉ hự một tiếng nhỏ rồi vập mặt vào vô lăng. Tôi xô hắn sang bên rồi trèo lên. Faben và Lôlô lục tục trèo lên theo. Phía sau trống rỗng nhưng Lôlô lại thích ngồi phía trước. Nàng vội vã tranh chỗ như hành khách xe đò thời đaị thế chiến thứ hai. Tôi biết ngay lý do hấp tấp của nàng. Nàng chỉ muốn được cọ má kề vai với tôi mặc dầu có chồng hờ Faben một bên. Có vẻ nàng bất cần. Tôi rùng mình. Faben là anh chồng mắc bệnh đại ghen. Đường từ Mạc tư khoa qua Tây Âu còn xa hàng ngàn cây số, tôi chỉ sợ đổ máu…
Lôlô thét lên:
-Öi chao, ma …
Nàng chuyên dùng tiếng « ôi chao », vui cũng « ôi chao » mà buồn cũng « ôi chao». Cái đống bầy nhầy vừa bị nàng dẫm lên, và gọi là « ma » thật ra là thi thể nóng hổi của tên tài xế xấu số. Sau khi bị tôi đánh vỡ khớp xương vai, hắn chưa mê man hẳn, cánh tay còn cử động. Miệng hắn há lớn toan kêu cứu thì đế giày nhọn của người đẹp đã xoáy vào yếu hầu. Lôlô không phải là núi thịt nhưng sức lực nạn nhân đã kiệt quệ nên hắn bị đè chết tức khắc.
Tôi quát um:
-Ma đâu? Tên tài xế đấy!
Nàng càu nhàu:
-Anh lại giết người?
Tôi nhún vai không thèm trả lời. Ngay khi ấy nàng quay ra gây sự với Faben:
-Ôi chao, anh chận em bẹp dí … Anh rúc lên đây làm gì … xuống băng sau rộng rãi hơn không?
Quên cả hoàn cảnh nguy khốn, Faben nổi ghen:
-Còn em, em rúc lên đây làm gì?
Lôlô quắc mắt:
-Hừ … ghen, ghen, ghen … chết đến đít vẫn còn thích ghen.
Faben nghiến răng kèn kẹt:
-Anh tưởng em chừa rồi, ngờ đâu em vẫn tính nào tật nấy.
Tôi nổi máu anh hùng rơm muốn trả lời thay cho người đẹp Lôlô:
-Hừ … chừa sao được, ông già xấu trai! Ông xấu đến nỗi chỉ có Chung vô Diệm may ra mới yêu nổi ông. Mặt mũi tôi đẹp, thân hình tôi đẹp, tôi chịu làm vợ hờ của ông là quá lắm rồi, họa là điên cuồng tôi mới trung thành với ông. Đặt vào địa vị tôi, ông có muốn vọt lên băng trước ngồi chung với Bêra không?
Nhưng Lôlô không trả lời. Nàng ngồi yên. Dưới sàn xe, tên tài xế của KGB nằm ngửa, nghe hàm răng trắng nhởn và cặp mắt ốc nhồi nhìn nàng. Tôi chờ Faben xập cửa rồi gài số 2, đạp lút chân ga. Tôi quen lái xe đua nên gài số 2, và vận dụng hết mã lực trong phút đầu tiên. Chiếc Tatra béo ụt ịt này không phải là xe đua thành thử ra động cơ chỉ rẹt rẹt mấy tiếng động rồi câm bặt, bình xăng bị ngộp.
Những ai từng chơi xe không thể không biết qua nỗi khổ của bình xăng ngộp. Nóng ruột muốn đi ngay, người ta xả thật nhiều « ga » khi cho máy nổ, kết quả là xăng lên ồng ộc làm ướt bu di, nghẹt các ống, xe đành phải nằm ụ vài ba phút mới chạy được. Lăn lộn hàng chục năm trong nghề xe đua, tôi chưa bao giờ làm bình xăng ngộp vì đó là lỗi lầm ấu trĩ và tối kỵ. Tối kỵ cũng như ngày mồng một Tết đánh mạt chược, ván mở đầu mà phỗng đôi bạch vậy …
Mọi trường huấn luyện điệp báo sơ cấp từ đông sang tây, GRU cũng như CIA, đều giành ít nhất 10 giờ đồng hồ trong mỗi khóa để dậy phương pháp xử dụng xe hơi an toàn. Một phần ba của chương trình này gồm những bài học lý thuyết và thực tập hầu giúp điệp viên lái xe cách nào khỏi bị đối phương rượt bắt. Huấn luyện viên thường căn dặn khóa sinh tỉ mỉ về cách cho máy nổ thật lẹ mà bình xăng không ngộp. Vì trong khi cần tranh thủ từng giây, từng phút đồng hồ quý báu mà phải khoanh tay trước vô lăng chờ xăng rút xuống mới được phép khởi hành thì … chiếc mơ nốt sáng loáng đã xập vào cườm tay hoặc một viên kẹo đồng 9 li đã xuyên qua da thịt.
Lôlô cuống quýt hỏi dồn:
-Xe hư à anh?
Tôi gật đầu:
-Phải, xe hư.
Nàng nhìn dáo dác:
-Bây giờ làm sao hả anh?
Faben nhếch mép, giọng khinh bỉ:
-Còn làm gì nữa? Bình xăng ngộp, phải đợi một lát nữa mới « đề » trở lại được.
Tôi nhìn kiếng chiếu hậu. Trước cửa lữ quán Quốc gia, quanh cảnh vẫn vắng tanh và buồn thiu. Có lẽ quang cảnh Sàigòn giờ giới nghiêm ban đêm cũng chỉ vắng tanh và buồn thiu đến thế là cùng. Trời khá lạnh nên nhân viên an ninh Sô viết đã rúc vào trong phòng, quây quần bên lò sưởi. Đó là nhân viên cấp dưới, còn nhân viên cấp trên thì đã nằm gọn trong mền len, giữa hơi ấm của lò sưởi điện nhân tạo và hơi ấm của lò sưởi điện thiên nhiên.
Bất giác tôi nhớ lại những đêm lạnh ở thủ đô « Hòn ngọc Viễn Đông ». Sàigòn là xứ nóng, song nhiều khi lại lạnh ra trò. Nhiều đêm trời lạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng là mùa đông Hà nội. Những đêm ấy bọn thanh niên chưa vợ như tôi bỗng run rét ngoài sức tưởng tượng. Tôi không thể nằm một mình, đắp chăn thì lạnh, mà vặn lò sưởi điện thì nóng chảy bồ hôi. Những đêm ấy chúng tôi chỉ có thể chiến đấu lại hơi đại hàn bằng cách tìm một lò sưởi đặc biệt. Thật vậy, tạo hóa đã phú cho đàn bà một phép màu độc nhất vô nhị. Khi nóng, da thịt họ tiết ra chất mát, khi lạnh, da thịt họ tiết ra chất ấm, hoặc một chất ôn nhu, không nóng, không lạnh.
Trời lạnh như thế này được trở lại khách sạn, đóng chặt cửa phòng, trèo lên giường với giai nhân thì tuyệt. Dường như Lôlô cũng đọc được ý nghĩ của tôi nên nàng nheo một bên mắt. Song tôi không dám nheo mắt trả lời, phần vì Faben ngồi lù lù sau lưng, phần khác vì một vật đen sì vừa hiện trên kiếng chiếu hậu.
Vật đen này là một chiếc Tatra, cũng thuộc loại 2-603, và cũng đen sì như chiếc Tatra của viên phó giám đốc KGB Mạc tư khoa. Đến trước cửa khách sạn, nó đậu lại. Hai gã đàn ông mặc sắc phục cảnh sát ôm súng tiểu liên nhảy xuống. Họ chạy vào bên trong. Trừ phi họ cận thị hơn ông Hoàng chục lần họ mới không nhìn thấy hai cái xác khác nữa. Nếu bình xăng xe Tatra của tôi tiếp tục làm reo, tôi phải lội bộ. Nhưng may thay, động cơ cất tiếng nổ tròn trịa. Thật vậy, ngày thường động cơ xe Tatra kêu lép ba lép bép song đêm nay nó lại thốt lên tiếng hát ròn tan…
Tôi vừa giật xe ra khỏi lề đường thì tài xế xe 2603 phía sau cũng bóp còi inh ỏi. Đối với Sàigòn là thành phố có nhiều tiếng ồn nhất nhì châu Á mà nhiều người nghe kèn xe bóp ban đêm từng hồi cũng phải giật mình, huống hồ Mạc tư khoa là thành phố vô địch im lặng.
Pin, pin, pin …
Pin, pin, pin, pin, pin, pin …
Tôi cứ gia tăng tốc độ, bất chắp tiếng kèn giục dã. Nhưng chiếc 2-603 cảnh sát đã tìm cách vượt lên. Đuổi bắt nhau bằng xe hơi ở Mạc tư khoa là một cuộc phiêu lưu vô cùng thú vị ( miễn hồ nhà chức trách cho phép …! ) vì mặt đường đã rộng lại vắng teo, không có lấy một con bẹt giê chạy rông chứ đừng nói tới con người nữa. Tuy vậy, tôi không cảm thấy thú vị chút nào. Vì chạy đua bằng con rùa cơ khí 2-603 này thà chạy đua bằng cặp giò sướng hơn. Vả lại, giác quan thứ sáu của tôi bảo thầm tôi rằng chạy đua vô ích ( đọc những trang cuối của cuốn hồi ký tiểu thuyết này, bạn đọc sẽ hoàn toàn đồng ý với tôi, nhưng tôi xin thành thật yêu cầu bạn đọc cưỡng lại tính tò mò và cứ tiếp tục đọc từng trang, từng trang … ) nên tôi chỉ đạp ga xăng đến mức 60 cây số một giờ.
Lôlô thét vào tai tôi:
-Nhanh nữa, nhanh nữa, anh ơi Xe hơi đang chạy phía sau là của KGB.
Tôi hỏi Faben:
-Có đúng không ông?
Faben đáp không ra hơi:
-Đúúúng …
Tôi thở dài:
-Động cơ của họ khỏe hơn nhiều, chắc không chạy thoát đâu. Bởi vậy, tôi …
Tôi không có thời giờ nói hết vì chiếc Tatra cảnh sát vừa qua mặt, tài xế vẫn tiếp tục rú kèn. Tôi lái vội vào đường hẻm gần lữ quán. Hẻm này cũng tối thui. Hoạt động gián điệp ở Liên sô khó mà dễ vì ban đêm có rất ít đèn. Cách đây ba, bốn năm, một điệp viên CIA bị thộp cổ ở gần điện Cẩm Linh, nghĩa là ở khu vực được canh phòng vô cùng cẩn mật, vậy mà vẫn trốn thoát nổi vì ngay sát điện Cẩm Linh có một khu vực tối thui, thừa cơ xe cây rề rề chạy qua đã nhảy vào hẻm.
Thành tích này vẫn chưa kỳ lạ bằng thành tích của một nhân viên giao liên MI-6, một thời gian sau ngày thủ tướng Kút Sếp bị cất chức. Y cũng bị bắt và vùng chạy. Bị đuổi theo ráo riết, y xông bừa vào một chung cư. Chẳng may cho y, chung cư này là của nhân viên cap cấp KGB, nghĩa là y đã dại dột chui đầu vào rọ. Chung cư này chỉ có một lối ra vào độc nhất. Công an bèn chặn cứng lại rồi yêu cầu từng gia đình lục soát các phòng trong phạm vi của mình. Sau một giờ đồng hồ lục soát, không ai khám phá ra nơi ẩn núp của gã giao liên MI-6. Công an yêu cầu lục soát lần thứ hai, nhưng cũng như lần đầu, vô ích vẫn hoàn vô ích.
Cực chẳng đã, công an phải đích thân lục soát. Nhưng cũng chẳng tìm thấy. Các ông bự KGB có nhà trong chung cư không tiếc lời mắng nhiếc họ cho rằng công an trông gà hóa cuốc, không lý do một tay sai của địch lọt vào chung cư gồm toàn gia đình mật vụ mà trốn thoát, trừ phi hắn có pháp thuật biến thành chim …
Công an đành tổ chức lục soát ở các chung cư kế cận, và cũng xôi hỏng bỏng không. Ngày thứ tư, công an vừa kết thúc công cuộc tìm kiếm thì gã giao liên MI-6 đàng hoàng từ chung cư KGB đi ra, thản nhiên gõ gót giày trên vỉa hè. Khi hắn trở về Luân Đôn và báo cáo lên ông tổng giám đốc, sự thật mới được hé lộ. Thì ra trong suốt ba ngày, và ba đêm hắn nằm trong phòng ngủ và trên giường ngủ của một … bà thiếu tá KGB. Mật vụ KGB gồm nhiều nữ nhân viên, phần đông phục vụ tại các cơ quan trung ương, chuyên về hành chính, hậu cần. Trong phút liều mạng, gã giao liên MI-6 ào vào phòng người đẹp. Vâng, bà thiếu tá KGB còn trẻ, khá đẹp, chồng bà là một cụ thiếu tướng gần lục tuần. Xuân xanh bà mới trên 30, bà lại là mỹ nhân nẩy nở, và sung sức. Ông chồng ờ nhà mà bà còn lạnh lẽo, thèm khát như điên, huống hồ ông chồng thiếu tướng lại đi vắng hơi lâu.
Thằng cha MI-6 kém bà thiếu tá đúng 7 tuổi, thân hình hắn vừa cao lại vừa to ngang, mặt mũi hắn lại mũm mĩm như đứa trẻ trong áp phích quảng cáo của các công ty sữa bột. Vì vậy gặp hắn, bà thiếu tá quên hết. Hắn làm cho bà đê mê nên khi công an vào phòng, bà hùng hổ mắng như tát nước vào mặt. Rốt cuộc, không chú công an nào dám vào phòng bà trong khi gã đẹp trai MI-6 cuộn tròn trên giường, áo quần vứt lung tung dưới đất.
Điệp viên được đàn bà che chở trong phòng ngủ là thường. Trong đại chiến thứ hai, hàng chục vụ tương tự đã xảy ra, nhưng đến khi gã đẹp trai MI-6 thoát nạn, các tổng hành doanh điệp báo Tây phương mới biết họ đã xét đoán sai lầm phản ứng của phụ nữ Sô viết. Họ tưởng phụ nữ Sô viết khó khăn, họ không ngờ rằng phụ nữ Sô viết còn đa tình hơn phụ nữ Tây phương nhiều lần. Từ đấy, kinh nghiệm của gã đẹp trai MI-6 được phổ biến bí mật trong giới điệp viên. Sau một cuộc hội thảo với ông tổng giám đốc MI-6, ông Hoàng đã thuật lại giai thoại này cho tôi nghe. Nguyên Hương đang ngồi bỗng vùng vằng đứng dậy. Ông Hoàng hỏi lý do nàng giận thì nàng đáp:
-Thưa ông, tôi nghĩ rằng hậu quả của buổi mạn đàm này rất tai hại. Trong hàng triệu người đàn bà ở Liên sô, may ra mới có một người như bà thiếu tá KGB. Văn Bình thích nhất những chuyện gì bào chữa cho tính bê tha. Nghe lời ông, Văn Bình sẽ làm ẩu, rồi …
Mọi người đều phá lên cười.
Xe hơi vừa lọt vào đường hẻm, tôi sực nghĩ đến gã đẹp trai tốt phước MI-6 nên cũng phá lên cười. Ngồi bên, Lôlô nắm cánh tay tôi, giọng kinh ngạc:
-Anh cười em hả?
Tôi bừng tỉnh mộng:
-Không.
Chiếc Tatra của cảnh sát đang nghiến thắng ken két phía sau tôi. Nếu thắng không ăn, tài xế đã húc vào cốp xe tôi. Tôi cố tình đậu lại gấp để gây tai nạn, nhân tiện thừa lúc nhốn nháo quạt cho bọn cảnh sát ngu xuẩn một loạt atémi. Nhưng hai tên cầm súng đã tông cửa xuống đường trước tôi. Nghĩa là trên xe có ba tên. Tôi triệt hạ hai tên cầm súng thì tên thứ ba sẽ tặng tôi một băng đạn tiểu liên. Dầu hắn bắn tồi, trong số 30 viên đạn 9 li thế nào cũng có một viên chui vào người tôi. Vì vậy tôi phải thận trọng.
Tôi quay lại dặn Faben:
-Ông cố giữ hai thằng kia lại. Tôi cần làm thịt thằng tài xế trước. Nhớ đấy, nếu chúng nghi ngờ mà lảy cò thì khốn.
Hai tên cầm súng xi la xi lô ngoài cửa xe. Faben xô cửa bước ra. Trong khi ấy, tôi đã tiến lại chiếc Tatra đậu dính phía sau. Tên tài xế ló đầu ra, chưa kịp hỏi thì tôi đã luồn tay vào. Xương yết hầu của hắn bị tôi bóp bẹp dí như trái chuối lũn. Bị đánh đòn chết bất thình lình, hắn vẫn ngồi yên, không cựa quậy để kháng cự cũng như không kêu được nửa tiếng.
Tôi vòng ra đầu xe phía trước. Hai khẩu tiểu liên chặn tôi lại:
-Thẻ hành sự của đồng chí thiếu tá đâu?
À ra Faben đã phong chức thiếu tá KGB cho tôi để kéo dài thời giờ. Tôi ưỡn ngực đáp « thẻ đây, hai đồng chí đợi một phút » và cho tay vào túi. Nhưng tôi chỉ rút ra cái quẹt máy và tống vào quai hàm tên đứng bên trái. Tôi cần loại hắn trước tiên vì hắn đứng cách tôi một thước, nếu hắn lảy cò, đạn có thể xuyên qua người tôi. Hắn ngã lộn ra phía sau, khẩu súng rớt xuống đường kêu cộp một tiếng khô khan. Trước khi hắn ngã, tôi đã đánh ngã tên đứng bên phải bằng bàn chân. Tôi dằn cạnh giày vào xương ống quyển của hắn. Hắn nằm dài trên đất, thần trí mê man mà không kịp hiểu tại sao.
Tôi cúi xuống dựng hắn ngồi dậy, xốc lên vai rồi lao thật mạnh vào mặt bạn hắn. Hai khối thịt tổng cộng 160 kí lô, chưa kể quần áo, đụng nhau kêu bốp. Mặt mày nát bấy, cả hai đều táng mạng trong chớp mắt. Gián điệp hành động vốn là nghề giết người, tuy vậy đêm ấy tôi đã giết người quá nhiều.
Tôi phủi tay trèo lên xe.
Đường hẻm chạy sâu vào bên trong độ trăm thước thì quẹo. Chiếc cam nhông lù lù ở khuỷu hẻm. Chắc là cam nhông của cô gái KGB, cộng sự viên thân tín của Kira. Tôi mở đèn cốt, nháy tắt hai lần như vậy tuy Kira không dặn tôi nháy đèn.
Xe cam nhông nháy đèn trả lời. Tài xế chỉ nháy mỗi một lần. Kể ra tôi liều thật. Hẻm này ở sau lưng khách sạn Quốc gia, nghĩa là ở trong phạm vi canh phòng chặt chẽ của công an mật vụ. Mở đèn xe hơi đã là chuyện bất thường, nháy đèn luôn hai lần còn là chuyện bất thường hơn nữa. Nếu có một tên cớm nào phất phơ quanh đây là kế hoạch thoát thân của tôi sẽ bị bại lộ.
Vâng, tôi liều thật. Nhưng là liều một cách tính toán. Khi nào đọc hết cuốn truyện này, độc giả thân mến sẽ thấy tôi liều có lý.
Cô gái KGB chờ tôi trên xe cam nhông. Đó là một loại cam nhông thông dụng ở Liên sô, động cơ Vônga 14 mã lực. Gắn vào xe du lịch, 14 mã lực này chỉ được tốc độ mỗi giờ tối đa là 135 cây số mặc dầu lòng máy gần 2500 phân khối, nghĩa là bằng lòng máy xe Métxêđét Tây Đức 2500 ( thú thật, đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao hai xe lòng máy tương đương mà Métxêđét phóng suýt soát 190 cây số giờ ). Giàn cam nhông này cao lêu nghêu, bít bùng và dài bằng xe chuyên chở chung Vôngagen nên tốc độ tối đa từ 135 bị tuột xuống 90 hoặc 100 cây số giờ là cùng. Nhìn xe cam nhông nằm chềnh ềnh, tôi thở dài ảo não. Trốn khỏi Liên sô, vượt qua bức màn sắt sang Tây phương trên con rùa 100 cây số giờ này thì biết năm nào mới đến nơi? Đó là chưa nói đến hàng lô trở ngại sẽ gặp dọc đường … Mật vụ KGB chỉ cần cho nhân viên lái xe máy dầu 50 phân khối đuổi theo cũng có thể chặn lại dễ dàng, chẳng phải huy động đến xe ZIL ngốn đường như gió cuốn hoặc máy bay trực thăng bay lượn trên trời nữa.
Nhưng sự thật phũ phàng đã hiện ra trước mắt. Tình báo Tây Đức phối hợp với tình báo Hoa Kỳ không thiếu tiền bạc và phương tiện nhưng chỉ có thể cung cấp cho tôi một con rùa cơ khí.
Cô gái KGB mở cửa cho tôi trèo lên vì nền xe hơi cao. Nàng nói tiếng Anh trơn tru với Faben:
-Mời ông bà trèo lối sau. Bên trong có đầy đủ tiện nghi. Ông bà yên tâm, chúng tôi đã lo liệu chu đáo.
Sau khi nghe cửa sau đóng lại, tôi mới nhảy lên cạnh
cô gái KGB. Tôi chưa kịp chào thì nàng đã nhanh nhẩu chào trước, giọng ngon như tẩm mật ong rừng:
-Nhân viên Intourist - KGB trân trọng chào anh.
Hừ, nàng bắt đầu kêu tôi bằng "anh"… Tôi xiết bàn tay búp măng của nàng:
-Cô có thể cho tôi biết tên được không?
-Anh đòi biết tên em làm gì? Vì trong lúc này còn có nhiều việc quan trọng hơn nhiều, phải không anh?
Một chặng đường dài giằng dặc đã được vượt qua: nàng xưng "em" với tôi. Nhưng coi chừng, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, nàng có thể cho tôi ăn atémi nếu tôi đốt cháy giai đoạn. Tôi bèn gật đầu:
-Phải. Việc Kira bị nạn chẳng hạn.
Nàng sửngg sốt:
-Kira nào?
Tôi cũng sửng sốt:
-Vậy cô không phải là cộng sự viên của Kira?
-Không.
-Ai phái cô lái xe đến đây chờ tôi?
-B.52.
-Đàn ông hay đàn bà?
-Không biết. Màng lưới phản gián ở đây rất chặt chẽ nên nhân viên hành động thường không được gặp mặt cấp chỉ huy. Cấp chỉ huy trực tiếp của tiểu tổ mà em là thành phần được gọi là B.52. Theo lệnh B.52, em phải đoạt một xe chở hàng của Intourist, đến đợi suốt đêm trong hẻm sau lưng khách sạn Quốc gia. Theo lệnh B.52, em phải hộ tống anh và hai chiến hữu đến vùng biên cảnh Liên sô. Theo lệnh B.52, em phải …
Tôi ngắt lời nàng bằng một tiếng cười ngắn. Thật ra tôi đã cố dằn, nếu không đã phá lên cười sằng sặc. B.52. B.52… là tên pháo đài bay của Mỹ khét tiếng ở chiến trường Nam Việt. Nó lơ lửng trên tầng cao, thả hàng trăm tấn bom xuống đất, người bên dưới không nghe tiếng máy của nó, đến khi bom nổ ầm ầm mới biết là bị oanh tạc. Kira quả là con người hài hước, cũng như phi cơ khổng lồ B.52 chơi trò du kích không gian, Kira đã chơi trò du kích nghề nghiệp với tôi. Nàng hẹn tôi tại Mạc tư khoa, nhưng đến phút chót lại biến mất. Nàng không định rút lui với tôi nhưng đến phút chót lại hẹn rút lui.
Tôi cười vì nhận thấy bí danh của Kira có vẻ trào lộng, nhưng cũng vì tôi nhớ lại một chuyện xảy ra cách đây 7, 8 năm. Hồi ấy, tôi đang du hí ở Luân Đôn và bắt bồ với một cô gái có thân hình vĩ đại của võ sĩ đô vật Nhật bản. Tôi không biết tên nàng, tình cờ một đêm đi lang thang trong xóm yên hoa gần Sôhô, nàng phóng xe nhanh như tên bắn suýt cán phải tôi. Nếu tôi không nhanh mắt, và nhanh chân nhảy lên lề đường thì đã ăn bánh xe của nàng. Nàng xuống xe hỏi han và xin lỗi. Trời nhiều sương lạnh, nàng mời tôi ngồi chung xe lái về lữ quán. Thế rồi thay vì về phòng trọ của tôi, tôi lại về thẳng phòng ngủ của nàng và ở lại luôn cả đêm. Té ra nàng là một giai nhân làm nghề kiểu mẫu quần áo tắm. Những đêm lạnh, ví tiền lép kẹp, nàng có thói quen lái xe đi tìm … bò lạc đàn ông. Tuy vậy, nàng là con nhà đứng đắn, không phải con điếm. Có thể gọi nàng là điếm, song là điếm thượng lưu, "nhảy dù ".Tôi không có đồng xu teng nào trong túi vì ông Hoàng (đúng ra Nguyên Hương, kẻ thù đáng … yêu và cũng đáng sợ của tôi ) quên gửi chi phiếu. Giai nhân không đòi tiền, sáng hôm sau còn tặng tôi tiền về xe nữa. Tôi hỏi tên thì nàng đáp:
-Em nặng 90 kí, vòng ngực 107 phân, chồng thứ nhất của em lại là sĩ quan phi công nên tụi bạn gọi đùa em là B.52.
Quả đất tròn … lịch sử là sự tái diễn không ngừng … không hiểu vô tình hay hữu ý, Kira lại lấy bí danh B.52. Tôi đang cười thì cô gái KGB đập mạnh vào vai:
-Chừng nào trốn khỏi Liên sô hãy cười cũng chưa muộn. Anh đã lên đường chưa?
Cô gái KGB vừa sửa lưng tôi. Giọng nàng thánh thót nên tôi muốn được trò chuyện với nàng mãi. Vòng ngực 100, vòng co 60 ấy mà ôm gọn trong tay thì tuyệt. Giá được ôm nàng rồi ăn đạn của mật vụ Sô viết tôi cũng không tiếc đời nữa.
Nàng nhắc lại câu hỏi làm tôi choàng tỉnh:
-Chưa, vì còn phải đợi B.52.
Nàng nhìn vào đêm tối, thở dài:
-Chắc B.52 đã bị bắt.
-Tại sao cô biết?
-Em đoán như vậy. Theo quy ước đã định, sau khi em đậu xe ở đây, em phải gọi điện thoại vô tuyến cho B.52, và B.52 sẽ cho thêm chỉ thị mới. Nhưng B.52 không lên tiếng. Em đã thử tần số cấp cứu. Và tần số này cũng im lặng. Điều này có nghĩa là B.52 đã gặp trở ngại bất khả kháng.
Tôi tra chìa khóa công tắc:
-Cô không sợ bị lộ ư?
Cô gái KGB lắc đầu:
-Anh đừng lo. Vì sau khi anh nổ máy, em sẽ đeo mặt nạ. Mặt nạ này trông như thật. Vả lại, em là nhân viên có cổ cánh tại cơ quan Intourist. Một vài cấp bộ chỉ huy KGB sẵn sàng che chở cho em.
Thấy tôi nhìn nàng bằng con mắt soi mói, nàng đẩy tôi ra:
-Anh đã hiểu lầm em. Em không mua sự an toàn bằng hy sinh thể xác đâu, mà là bằng tình yêu thật sự. Vị hôn phu của em hiện giữ một chức vụ nòng cốt trong trung ương KGB. Nhưng thôi, em đến đây không phải để thổ lộ tâm tình với anh. Anh cứ lái thẳng ra ngoại ô. Giờ này chắc lệnh báo động chưa được ban hành. Công an Sô viết thường chậm như rùa trước khi đặt rào cản ở các trục giao thông chính vào thành phố. Họ phải gọi giây nói cho hàng chục cơ quan và ông lớn, rồi sau đó còn phải ký văn thư, còn nhiều thủ tục rườm rà nữa … Anh biết tại sao họ chậm như rùa không? Vì ai cũng sợ trách nhiệm trút lên đầu mình nên không dám nhận lãnh. Nhân viên báo cáo lên chủ sự, chủ sự báo cáo lên chánh sở, chánh sở báo cáo lên giám đốc. Trời lại khuya, các đồng chí bự cỡ chánh sở và giám đốc đang ngủ trong phòng sưởi ấm. Bọn đàn em không dám đến quấy rối. Vì vậy em có thể bảm đảm chắc chắn với anh rằng chúng mình sẽ yên ổn đêm nay. Nhưng bắt đầu từ ngày mai …
Tôi mở ô cửa ăn thông ra phía sau xe hơi. Qua ánh sáng táp lô mờ mờ, tôi thấy Faben và Lôlô ngồi đối diện nhau. Lẽ ra trong hoàn cảnh này họ phải dính chặt lấy nhau. Dường như cả hai đều đang đắm mình trong suy nghĩ. Họ suy nghĩ gì, chỉ có Trời biết.
Tôi gài số, đạp ga xăng, dứt cam nhông ra khỏi lề. Xe chồm lên, vọt ra giữa đường làm tôi hoảng hồn. Tôi đã lầm lẫn khi tưởng rằng chiếc cam nhông gắn động cơ Vônga chỉ là con rùa, chạy lạch bạch mỗi giờ được trên dưới trăm cây số. Căn cứ vào trớn xe, tôi biết động cơ cam nhông thuộc loại lớn nhất Liên sô, nghĩa là xoàng ra cũng phải là động cơ ZIL IIIG, 34 mã lực, khả dĩ kéo cam nhông tới tốc độ 180 cây số giờ.
Đọc được tư tưởng của tôi, cô gái KGB cười nửa miệng:
-Hừ … anh còn chê em nữa không?
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Nào tôi dám chê cô gì đâu?
Nàng nguýt một cái dài lê thê:
-Hừ … anh giấu em sao được? Cách đây 2 phút, anh chê em là không biết chọn xe tốt. Trước khi lên đường, em đã đắn đo kỹ càng. Thường lệ, xe chở hàng của Intourist đều mang động cơ Vônga, riêng những xe giành cho cán bộ KGB trong Intourist mới được gắn động cơ đặc biệt.
-Cô tài thật. Động cơ ZIL IIIG phải không?
-Cũng không. Động cơ này được gọi là chạy nhanh nhất Liên sô, nhưng so sánh với xe Mỹ thì vẫn chưa thấm tháp. Nè, anh mở rộng vành tai mà nghe, chiếc Vônga tầm thường anh đang lái đã được gắn động cơ 41 mã lực của công ty Ford Hoa Kỳ. Các xy lanh lại được Shelby xoáy rộng nên tốc độ của nó lên tới 230 cây số giờ. Anh đã yên tâm chưa? Với sức nhanh 230 cây số giờ, anh sẽ cho toàn thể xe hơi Sô viết ăn bụi. Dọc đường, nếu sợ thì chỉ sợ trực thăng mà thôi.
Lòng tôi bỗng trở nên nhẹ nhõm như vừa cất được gánh nặng. Xe cam nhông lướt trên đường nhựa, hùng hổ như xe đua. Thật vậy, tốc độ 230 cây số giờ là tốc độ ghê gớm, trên thế giới chỉ thua thấn mã Ferrari. Cô gái KGB đã lo liệu chu đáo, vậy mà tôi đã nghi oan cho nàng.
Trong chốc lát, chúng tôi đã ra đến ngoại ô. Từ trung tâm Mạc tư khoa ra đến ngoại ô, tôi không bị vọng gác nào chặn lại. Xe cộ rất thưa thớt, dường như người Nga không ra khỏi nhà ban đêm. Thỉnh thoảng tôi mới gặp một chiếc díp hoặc một quân xa nặng nề chạy rì rì trên con đường đen sì rộng gấp ba xa lộ Biên hòa.
Cô gái KGB cất tiếng hỏi:
-Anh định theo lộ trình nào?
Tôi quay lại nhìn nàng:
-Tôi cũng không biết nữa. Vả lại, người hướng đạo là cô, tôi chỉ có nhiệm vụ điều khiển vô lăng.
-Tại sao B.52 lại dặn chúng mình lái theo đường số 3?
Lẽ ra tôi phải hỏi lại "đường số 3 là đường nào ",tôi lại lặng thinh. Tôi chắt lưỡi nhè nhẹ rồi gật đầu:
-Ừ, thì dùng đường số 3.
Điệp viên Tây phương trốn khỏi Liên sô bằng nhiều đường khác nhau. Phát xuất từ Mạc tư khoa, họ có thể chọn các hướng bắc, nam hoặc tây chứ không thể đi về phía đông vì là trở vào nội địa hàng ngàn cây số đến vùng băng lạnh Tây bá lợi á. Đường về phía nam dẫn đến Hắc Hải, đến Thổ nhĩ kỳ hoặc biển Cát piên, đến Ba tư. Tuy nhiên, lộ trình này quá xa, những hơn hai ngàn cây số đường thẳng nên chỉ được xử dụng trong trường hợp đặc biệt. Theo chỗ tôi biết, điệp viên Mỹ thường dùng con đường này vì tổ chức giao liên của họ ờ nam bộ Liên sô được coi là khá kiên cố và hữu hiệu.
Đường lên phía bắc ngắn nhất và dễ nhất miễn hồ có đủ phương tiện vượt qua Etôni, một tiểu quốc chư hầu Liên sô, rồi vượt qua biển Ban tích vào Phần lan hay Thụy điển. Điệp viên Anh quốc thường đi từ Mạc tư khoa lên đến thành phố Lêningờrát, lén ra biển, xuống tàu chạy qua Phần lan cách đó trăm cây số, hoặc đi sâu lên phía bắc nữa, men theo hồ Lađôga để lọt vào đất liền Phần lan.
Con đường phía bắc được canh phòng cẩn mật. Tuy nhiên, từ đaị chiến thứ hai đến nay điệp viên Tây phương đã đi về ngon lành. Mãi đến khi bức tường ngăn đôi thị trấn Bá linh được xây cất, phản gián Sô viết mới chặn nghẹt con đường phía bắc nhờ áp dụng biện pháp kiểm soát tinh vi, và phần nào cũng nhờ sự phản thùng của các điệp viên Tây phương.
Con đường phía tây cũng dài hai ngàn cây số nhưng tương đối dễ thoát thân hơn vì dọc lộ trình không có thành phố lớn, toàn là đồng ruộng, đồi núi, lại xuyên qua ba quốc gia chư hầu Ba lan, Tiệp khắc và Đông Đức. Mặt khác, con đường này lại gồm hàng chuc con đường nhỏ khác, từ Mạc tư khoa chạy sang phía tây, binh sĩ và công an Sô viết chỉ có thể trấn giữ những trục giao thông quan trọng.
Trên hai ngàn cây số này, tình báo Tây phương đã đặt được nhiều trạm tiếp tế. Phản gián Sô viết cố gắng khám phá nhưng chẳng đi tới đâu. Mỗi cơ quan như CIA, MI-6, tình báo Tây Đức đều có đường riêng. Sở Mật vụ của ông Hoàng cũng lập được một đường riêng.
Con đường số 3 mà Kira nói là con đường nào?
Tôi nghĩ mãi không ra. Ngồi bên cô gái KGB chăm chú nhìn con đường nhựa thẳng băng mở dài ra phía trước. Ban đêm ở Liên sô thật là tĩnh mịch. Không gặp xe, gặp người đã đành, tôi lại không nghe cả tiếng côn trùng rỉ rả, hoặc tiếng chó sủa trăng suông nữa. Dường như chủ nghĩa cộng sản đã làm côn trùng câm họng. Tôi không nghe tiếng chó sủa mà không hiểu tại sao. Có người bạn trong MI-6 nói đùa rằng chó hết sủa vì trên thực tế dân Nga đã đánh đụng hết sạch. Tôi chưa nghe nói đến việc dân Nga khoái "nai đồng quê "nhưng người bạn ấy đã bảo đảm với tôi rằng món "mộc tồn" dân Nga còn giỏi hơn người Bắc ở nước Việt thân yêu của tôi nữa.
Cô gái KGB hỏi tôi:
-Anh có qua Minsk không?
Minsk là thị trấn bản lề dọc lộ trình từ Mạc tư khoa qua phía tây. Bất cứ đường xuất nhập nào cũng phải chạy qua thành phố Minsk. Không hiểu sao khi ấy tôi lại nhớ quay quắt Sàigòn. Giờ Sàigòn hơn giờ Mạc tư khoa 4 tiếng, giờ này ở Sàigòn đã gần sáng. Tôi yêu Sàigòn ban đêm song lại ưa Sàigòn gần sáng. Những khi được nghỉ xả hơi, không bị ông Hoàng quấy nhiễu hoặc các nữ đồng nghiệp ranh mãnh và đa tình trong ban Biệt vụ rình rập, tôi thường du hí suốt đêm. 3, 4 giờ sáng mới lò dò về phòng. Giờ ấy tắm nước nóng, dội nước lạnh thì tuyệt. Thật vậy, đó là thời khắc thanh khiết nhất trong ngày nên nước được trong và thơm. Không khí cũng trong và thơm không kém. Tắm xong lên giường ngủ, thú thật trong đời ít có khoái lạc nào bằng. Vì giấc ngủ xâm chiếm cơ thể một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như giấc ngủ hài nhi nằm trong nôi do mẹ đưa đẩy…
3, 4 giờ sáng cũng là thời khắc thần tiên nếu tôi không du hí trong trà đình, tửu quán mà chỉ làm bạn với nệm mút và bốn bức tường kín đáo. Vì đó là lúc lòng nam nữ bồi hồi và rung cảm nhiều nhất. Tình yêu trái gái lúc 3, 4 giờ sáng thường nồng nàn, say sưa hơn bất cứ giờ nào khác.
Sau lưng tôi thành phố Mạc tư khoa đã khuất hẳn trong màn đêm dầy đặc. Mạc tư khoa buồn như trấu cắn, với 5 triệu dân đã mất hết nụ cười giữa một ngàn đường phố họp thành 25 quận trên một diện tích mênh mông trên 35 triệu mét vuông. Nhưng Mạc tư khoa lại có những thú vị không nơi nào có, ấy là gần 80 nhà tắm công cộng. Tại Sàigòn, tắm vào lúc gần sáng là một thú vị khác thường. Tại Mạc tư khoa không có thú vị bằng tắm trong những ngày lạnh giá, hàn thử biểu tuột dưới không độ mà nước hồ tắm công cộng vẫn ấm, mà hơn 10 ngàn trai gái được bơi lội bên nhau… Chuyến đi này, tôi dự tính giành một buổi chiều tắm no nê tại hồ tắm Kropotkinskaia, nhưng …
Cô gái KGB thúc cùi trỏ vào ngực tôi:
-Trạm gác! Giảm bớt tốc độ!
Xe hơi đang phóng gần 150 cây số một giờ. Tôi đạp nhẹ vào bàn thắng, mũi xe nằm rạp xuống cắn chặt lấy mặt đường một cách ngoan ngoãn. Kẻ ráp bố thắng của chiếc cam nhông nặng nề này phải là một chuyên viên an ninh xe hơi. Thắng đĩa của xe đua Porsche khét tiếng nhất hoàn vũ cũng chỉ có thể hữu hiệu như thế này là cùng …
Đồng hồ tốc độ chỉ 50 cây số, tôi hỏi cô gái KGB:
-Có đậu lại không?
Nàng đáp:
-Phải đậu lại, rồi tùy cơ ứng biến.
-Cô có đủ giấy tờ di chuyển chớ?
-Có đủ. Em hơi lấy làm lạ. Con đường này tuần nào em cũng lái qua hai lần ban đêm, nhưng chưa lần nào em bị lính chặn lại.
-Nghĩa là lệnh truy tầm đã được ban hành?
-Có thể. Song em không tin. Em không tin là họ phản ứng nhậm lẹ như vậy.
Tôi thắng xe ngay trước vọng gác. Đó là một vọng gác bằng gỗ sơn đỏ, nằm lỏng chỏng bên đường, đối diện cây rào cản sơn trắng vắt vẻo ngang đường. Một tên lính đội mũ sắt, bồng súng tiểu liên đang đứng xoạc chân, dáng điệu hách dịch ở đầu cây rào cản vừa được hạ xuống. Trước vọng gác chỉ có một ngọn đèn điện vàng ệch, không đủ sức xua đuổi màn đêm. Tứ phía hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng xe hơi chạy ngược chiều hoặc từ phía sau phóng tới.
Bên trong vọng gác tôi thấy hai tên lính gác đứng lố nhố. Với ba khối thịt vụng về và chậm chạp này, tôi chỉ cần nửa phút rượt quyền là giải quyết êm thắm. Tôi đã có cách làm chúng trở thành khúc gỗ bất động trước khi chúng lên đạn vào nòng cò súng.
Nhưng tôi đã thất vọng ngay vì bọn gác không gồm ba tên mà là hơn một tiểu đội. Trong chớp mắt, như tuân theo một mạng lệnh vô hình, chúng từ bóng tối xông ra, tên nào tên nấy đều nai nịt gọn ghẽ, súng ống cầm tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí chứng tỏ chúng sẵn sàng nhả đạn. Tôi đếm được cả thảy 6 tiểu liên cùng chĩa vào xe cam nhông. Trong khoảng cách 5 thước, chỉ một khẩu tiểu liên cũng đủ làm tiêu tan mưu đồ chuyển bại thành thắng, huống hồ chúng có những 6 khẩu súng. Nghĩa là tôi chưa kịp cục cựa thì hơn 300 viên đạn 9 li sẽ bay ào ra một loạt. Trừ phi da thịt tôi bằng thép chiến xa tôi mới có hy vọng thoát chết.
Lôlô đập nhẹ vào ô kính ngăn đôi xe hơi. Cô gái KGB chõ miệng quát:
-Cứ ngồi yên đừng lên tiếng.
Tên lính đứng cạnh rào cản xốc lại khẩu súng, bắt đầu khệnh khạng tiến lại đầu cam nhông. Nga là xứ lạnh nên bọn lính phần nhiều to con, xoàng ra cũng nặng hơn tôi cả chục kí. Tôi vốn thích đọ tài với đối phương bị thịt vì quật ngã những tên gày còm làm tôi cảm thấy ngứa ngáy tay chân. Tên lính đang bước tới có tròng mắt xanh biếc của người miền bắc, đôi vai và cái ngực lớn như cái tủ lạnh 220 lít.
Cô gái KGB vẫn nói đều đều vào tai tôi, giọng nàng bình tĩnh một cách lạ lùng:
-Anh đừng tỏ thái độ gì cả, chìa khóa để nguyên trong công tắc, chớ vội rút ra. Tốt hơn là anh vẫn gài số để khi động dụng có thể phóng qua rào cản. Em sẽ xuống xe, vào trạm gác trình giấy tờ cho bọn lính. Nếu em quay ra, miệng mỉm cười, nghĩa là mọi việc được trôi chảy. Nhược bằng anh nghe tiếng em kêu thét, tức là cơ mưu đã bại lộ, anh hãy xả hết ga, phóng thẳng. Thị trấn Minsk chỉ còn cách đây 150 cây số mà thôi. Nếu …
Nàng không có thời giờ nói hết vì tên lính đã đến ngang cửa xe. Hắn thò đầu nhìn vào tôi và cô gái KGB. Hắn nhìn cô gái KGB lâu hơn, và bằng cặp mắt khác. Tôi biết là từ lâu hắn chưa được ôm đàn bà. Tìm đàn bà đẹp ở Liên sô cũng khó như tìm đường cong 95, 60, 95 ở Sàigòn, thủ đô quốc tế của đồ giả bằng cao su mút vậy…
Giọng hắn ồm ồm:
-Đi đâu giờ này?
Tôi nghiêng vai ra ngoài, đáp bằng giọng nửa đùa nửa thật:
-Đi chơi Tây bá lợi á.
Con đường này dẫn sang Tây phương, không thể đến Tây bá lợi á ở phía cực đông lãnh thổ Sô viết. Vả lại, trời lạnh như cắt ruột, không ai lại điên cuồng đi Tây bá lợi á, nơi sông đóng thành đá, hàn thử biểu xuống từ 35 đến 55 dưới không độ. Tây bá lợi á là nơi có nhiều trại giam. Ở Liên sô, người ta thường nói đùa đi Tây bá lợi á là đi tù khổ sai.
Trò chơi ngôn ngữ của tôi làm tên lính cũng như cô gái KGB sửng sốt. Tuy nhiên, sự sửng sốt của tên lính được pha trộn tức giận trong khi cô gái có vẻ lo lắng. Tên lính hạ mũi súng xuống, có lẽ để bắt tôi xuống xe song cô gái KGB đã nhảy xuống trước và nói bằng giọng kẻ cả:
-Tôi là sĩ quan KGB. Ai cho phép các chú chặn xe tôi?
Danh từ KGB như nọc ong độc châm vào mông đít khiến tên lính đứng khựng người, thái độ đang vênh vang bỗng trở nên vô cùng khiêm tốn. Cô gái KGB tiếp theo một hơi:
-Cấp chỉ huy của chú đâu? Đưa tôi vào gặp ngay. Lần sau không được hỗn xược nữa nghe!
Trên thực tế, tên lính chưa hề có cử chỉ hoặc ngôn ngữ hỗn xược. Hắn giữ trạm kiểm soát xa lộ, hắn có bổn phận và quyền hạn chặn mọi xe cộ lại. Chẳng qua nàng mắng hắn hỗn xược vì nàng là sĩ quan KGB. Thế mới biết làm nhân viên KGB ở Liên sô sướng thật! Thiếu úy KGB có thể tát tai đại úy Hồng quân hoặc bắt cấp tá Hồng quân bỏ tù. Chẳng bù với tôi, tôi đường đường là đại tá đeo 3 hoa mai bạc như ai mà lái xe ở ngã tư Sàigòn trót dại vượt qua đèn đỏ để rượt theo người đẹp cũng bị cảnh sát công lộ thổi còi kêu lại, ấn giấy tờ phạt màu trắng vào tay và rút luôn bằng lái xe để cảnh cáo:
-Luật là luật, tôi kính trọng cấp bậc của ông, song vì an ninh chung, và đặc biệt là an ninh riêng của chính ông, tôi miễn cưỡng phải biên phạt ông và rút bằng lái của ông. Sáng mai xin mời ông ra ty cảnh sát công lộ để lấy bằng lái về.
Ông cảnh sát áo trắng nói với tôi như vậy. Tôi suýt cười rộ lên khi nghe đoạn « an ninh riêng của chính ông ». Nếu y biết tôi là Văn Bình, y sẽ không đá động tới chữ « an ninh riêng », vì từ nhiều năm nay « an ninh riêng » là điều tôi không được quyền và được có thời giờ nghĩ đến. Nếu y biết tôi từng đoạt nhiều giải thưởng đua xe hơi quốc tế, lái 150, 200 cây số một giờ là chuyện cơm bữa, có lẽ y sẽ bỏ qua cho tôi. Khổ thân tôi, trên giấy tờ mang trong mình tên tôi lại không phải Tống Văn Bình, mật số Z.28, mà là ghi một cái tên vớ vẩn nào đó.
Trời nhá nhem tối, đèn đường chưa bật nên ông cảnh sát của tôi phải vận hết nhỡn tuyến mà vẫn không đọc được tên tôi và số bằng lái xe. Y bèn ngẩng đầu lên, giọng lịch sự:
-Thưa, đại tá tên gì?
Những giấy tờ này do Nguyên Hương đưa cho tôi. Lệ thường, Sở có hàng chục căn cước khác nhau, dán ảnh tôi, mang các chi tiết tướng mạo của tôi để tôi tùy nghi xử dụng. Sở dĩ tôi cần thay đổi giấy tờ thường xuyên là vì đối phương luôn luôn bám sát, rình rập sơ hở để làm thịt. Hôm ấy chẳng hiểu ai cho tôi ăn bùa mê thuốc lú mà tôi bỏ xấp giấy tờ vào túi, quên đọc lại. Vì vậy, tôi không biết tên tôi là gì, chớ đừng hỏi tôi số bằng lái là bao nhiêu, và địa chỉ hiện tại của tôi ở đâu nữa.
Nếu tôi đáp « phiền ông xem trong giấy tờ » thì cũng chẳng sao, đằng này tôi lại nín thinh. Thú htật, tôi không hề bối rối, tôi cũng không dám khinh miệt, chung quy vì một giai nhân mặc mini duýp vừa uốn éo bước qua mặt tôi. Chao ôi, loại mini duýp còn ngắn hơn loại ngắn nhất do Mary Quant, nữ tổ sư mini duýp sáng chế ra nữa. Xiêm càng ngắn, đùi càng lộ ra. Nàng lại có cặp giò ngon hơn thất trân, bát bửu ngàn lần nên mắt tôi, tai tôi đều hướng về phía nàng.
Ông cảnh sát của tôi ngó tôi bằng luồng nhỡn tuyến ngờ vực. Không khéo tôi là đại tá « nhảy dù » cũng nên! Thời buổi loạn ly này, gian phi hoặc quân khủng bố đeo lon ẩu là thường… Vâng, tôi vốn là đại tá « nhảy dù », nghĩa là không tốt nghiệp Đà lạt hoặc Thủ đức rồi từ từ leo từ úy lên tá mà chỉ là sĩ quan đồng hóa, nhưng theo thượng cấp thì tuy tôi không đánh trận cũng không đến nỗi bất xứng, xuyên qua bao phen vào sinh ra tử, bao thành tích và hàng trăm triệu đô la tôi mang về cho sở Mật vụ. Niềm ngờ vực với viên cảnh sát bỗng gia tăng, y bèn huýt còi gọi một anh bạn quân cảnh đang đứng bên kia đường lại, đồng thời y rút súng ra lăm lăm cầm tay. Tôi hỏi lý do thì y nghiêm giọng:
-Yêu cầu ông đứng yên. Chờ quân cảnh lại kiểm soát giấy tờ rồi ông mới được ra đi thong thả.
Tôi đành đứng yên chờ hồi sau phân giải. Giấy tờ của tôi là giấy tờ thật trăm phần trăm nhưng vì tôi không biết tên tôi, không biết tôi đang phục vụ tại đơn vị nào nên chắc chắn tôi sẽ bị mời về bóp, và chắc chắn tôi sẽ làm bạn với muỗi rệp ít nhất một đêm. Tôi nói « một đêm » vì sau khi tôi cho họ biết một số điện thoại để họ gọi tới, họ sẽ tiếp xúc với Nguyên Hương, nữ bí thư của ông tổng giám đốc nghe tin tôi bị kẹt sẽ lấy làm khoan khóai ( vì nàng mắc bệnh ghen kinh khủng, nàng chỉ cầu Trời khấn Phật cho tôi nằm xà lim mỗi đêm cho tôi bớt la cà các nơi trà đình, tửu quán … ) và nàng sẽ kiếm cớ kéo dài thời giờ để đầy đọa tôi trước khi lên tiếng bảo lãnh.
May cho tôi xuất hành nhằm giờ hỉ thần nên đêm ấy tôi không phải về ngủ bót vì gã quân cảnh le te chạy tới, và khi nhìn thấy tôi, y rú lên:
-Trời ơi, đại tá Z.28, đại tá làm gì ở đây?
Té ra y là một trong các cựu vệ sĩ của ông Hoàng. Vì chuyện gia đình, y phải rời Sở. Y rất mến tôi vì tôi truyền cho y vài món võ nghệ ruột. Nghe gã quân cảnh kêu tá hỏa, viên cảnh sát đực người ra và hỏi:
-Vậy ông này là đại tá?
Gã quân cảnh cười đáp:
-Dĩ nhiên, như anh là cảnh sát mà tôi là quân cảnh vậy. Và không những đại tá, ông còn là đại tá Z.28.
Gã cảnh sát chồm lên:
-Có phải ông là Z.28 trong các bộ truyện gián điệp của Người Thứ Tám không?
Y nắm chặt ve áo tôi làm tôi muốn hụt hơi. Tôi bèn cười gượng:
-Thằng cha Người Thứ Tám này viết xạo. Sự thật không ly kỳ như được miêu tả trong tiểu thuyết đâu.
Y ôm chầm lấy tôi, hôn thục mạng vào má vào tóc như thể là nhân tình trẻ xa vắng hàng năm mới tái ngộ. Giọng y rền thét:
-Chu cha, vậy mà tôi không biết. Vợ tôi, các con tôi, bạn bè tôi và cả tôi nữa đều khoái theo dõi những hoạt động của ông. Tôi nghe nói ông là thần tửu, uống bao nhiêu cũng không say. Tôi là con sâu rượu từ xưa đến nay, chưa ai đốn ngã được tôi nên buồn ghê. Nếu được hầu rượu ông thì vinh hạnh cho tôi biết mấy.
Gã quân cảnh cười khì:
-Hừ, mày định múa rìu qua mắt thợ phải không? Không thắng nổi ông Z.28 đâu, đừng tí toe mà phải trả tiền rượu ốm đòn.
Tôi cười theo:
-Được. Nhà ông ở đâu, tôi xin đến tận nơi.
Bản thân tôi là đến uống với y rồi chịu thua y. Nhưng y đã cảnh cáo:
-Xin nói trước là cuộc đấu tửu phải được diễn ra hoàn toàn công bằng. Nếu ông nhường nhịn, tôi sẽ không dự.
Bạn y xì một tiếng rồi nói:
-Thôi, tao can mày. Ông Z.28 phạm luật giao thông phải không? Bây giờ mày đã quen biết ông Z.28, mày còn đợi gì mà không bỏ qua đi?
Viên cảnh sát lắc đầu:
-Pháp bất vị thân, tao chỉ có thể miễn rút bằng lái, còn khoản phạt thì vẫn giữ nguyên. Ông Z.28 phạm hai lỗi nặng, thứ nhất đèn đã đỏ từ khuya còn vượt qua ngã tư, thứ hai không giữ lề phải mà còn choán hết lề trái. Tuy nhiên, trong tao có hai con người cả thảy, con người cảnh sát bắt tao áp dụng luật nghiêm chỉnh, còn con người hâm mộ Z.28 bắt tao phải xuất tiền túi ra nộp phạt. Cũng chẳng bao nhiêu, tao nghèo thật đấy nhưng cũng đủ 400 đồng để nộp phạt.
Tôi vội rút ví lấy tiền. Viên cảnh sát đỏ mặt:
-Ông làm vậy là khinh tôi. Trong đời tôi kị nhất là bị khinh. Nếu ông còn …
Tôi ngắt lời y trong khi bỏ ví vào túi:
-Xin lỗi bạn.
Y vui vẻ tiễn tôi ra xe. Trước khi từ biệt, y còn ân cần dặn tôi:
-Ông coi chừng đấy, nhân viên công lộ có mặt khắp nơi, nếu ông tiếp tục bất chấp đèn đỏ thì tiền phạt một đêm sẽ bằng lương tháng của ông.
Tôi chỉ mỉm cười không nói. Có lẽ y nghĩ rằng tôi lãnh lương tháng như mọi viên chức. Y không thể biết rằng tôi có thể nộp phạt mỗi giây đồng hồ một vụ mà vẫn đủ tiền. Vả lại, tôi không sợ nộp phạt vì Nguyên Hương sẽ đóng tiền giùm tôi. Tôi chỉ sợ nàng xỏ ngọt, gọi điện thoại cho người ta cho tôi nằm bót. Và không riêng Nguyên Hương, hầu hết nữ nhân viên trong ban Biệt vụ, cũng như rất nhiều người đẹp ở thủ đô Sàigòn đều muốn tôi ngồi tù. Ngồi tù vì tội gì, chắc bạn dọc đã biết.
Không hiểu sao câu chuyện rí rỏm xảy ra tại một trục đèn giao thông đêm ấy lại được hồi sinh trong trí nhớ của tôi. Thì ra tên lính đang đứng gần xe cam nhông có khuôn mặt hao hao khuôn mặt của gã cảnh sát chặn tôi toan phạt ở Sàigòn. Tuy hắn cao hơn, to hơn người bạn cảnh sát công lộ của tôi, hắn vẫn không làm tôi quên được dĩ vãng vì mắt hắn, mũi hắn, và nhất là miệng hắn, chao ôi, giống quá! Vì vậy tôi không muốn giết hắn. Cho dẫu tình thế bắt buộc, tôi cũng tìm cách tha hắn.
Cô gái KGB theo chân tên lính vào vọng gác. Tốp lính trí súng tiểu liên thành vòng tròn chung quanh cam nhông. Tuy ở xa, tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng nói của cô gái KGB. Chưa bước qua cửa trạm canh, nàng đã nổ lên như sấm sét:
-Anh chỉ huy ở đây phải không? Các anh không biết tôi là thiếu tá KGB ư?
Tôi mỉm cười một mình. Đàn bà có khác. Người nào cũng tự coi mình là cái rốn vũ trụ. Làm cách nào bọn lính quèn gần Minsk biết được nàng là thiếu tá mật vụ? Tôi cười vì thái độ hách xì xằng của nàng nhưng cũng vì vừa phăng ra một bí mật. Đeo lon sĩ quan KGB là việc khó, đeo được lon thiếu tá còn khó gấp bội. Trên lãnh thổ Sô viết, con số nữ thiếu tá KGB chỉ vẻn vẹn trên dưới một trăm gồm toàn con ông cháu cha hoặc sĩ quan chuyên nghiệp có nhiều cấp bằng khá cao. Tuy nàng không thú nhận, tôi đã có thể biết tại sao nàng là thiếu tá. Chỉ riêng vòng ngực vĩ đại của nàng cũng đủ để đại tướng KGB chóa mắt mà ký nghị định phong cấp tá cho nàng, phương chi vòng bụng và vòng mông của nàng lại bốc lửa không thua vòng ngực là bao.
Cô gái nổi cơn thịnh nộ trong mấy phút. Thoạt đầu nàng nói một mình, sau đến tên thiếu úy chỉ huy vọng gác. Nàng dí tấm chứng minh thư vào mắt, hắn vội chụm chân vào nhau kêu cộp một tiếng, chào nàng cung kính theo quân cách. Rồi hắn ngoan ngoãn tiễn nàng ra tận xe. Nàng trèo lên, cả tốp lính đều đứng nghiêm, cây rào cản được rút lên, tôi xả hết ga phóng như điên vào đêm tối.
Nàng dựa đầu vào vai tôi, hơi miệngvà hơi tóc thơm tho của nàng làm tôi ngây ngất. Tôi tỉ tê hỏi:
-Có thật cô là thiếu tá KGB không?
Nàng nhoẻn cái miệng thật xinh:
-Thật trăm phần trăm. Em là thiếu tá KGB biệt phái qua cơ quan Intourist.
-Thiếu tá thật sự hay là …
-Ồ, tốt nghiệp khóa huấn luyện quân sự đàng hoàng… Nhưng thôi anh tò mò quá, em không thích.
Gió thổi tóc nàng vào lỗ mũ tôi, làm tôi nhột nhạt. Tôi bỗng nảy ra ý định dừng xe lại. Con đường tối om, hai bên toàn cây thẳng tắp, quang cảnh thật thích hợp với tình yêu. Phía sau hàng cây lấp lánh hàng ngàn ngôi sao. Nằm trên bờ ruộng khô nhìn lên nền trời mượt như nhung điểm những hạt kim cương óng ánh như thế này thì bất hủ. Nằm lẻ loi một mình cũng đủ thú vị, phương chi còn có giai nhân bên cạnh.
Nghĩ vậy, tôi giảm bớt ga xăng.
Nhưng nàng bỗng choàng dậy, miệng rú lên như bị rắn độc cắn:
-Trời ơi!
Tôi đạp chân vào bàn thắng. Nàng vội thét lớn:
-Không được. Đừng thắng lại.
-Tại sao?
-Anh nhìn kiếng chiếu hậu sẽ biết.
Không đợi nàng yêu cầu, tôi cũng đã thấy rõ. Phàm lái xe, chỉ có tài xế tồi mới không dùng kiếng chiếu hậu. Vả lại, nếu nó không cần thiết, người ta đặt ra nó làm gì? Lái xe trên đất địch mà thiếu kiếng chiếu hậu thì chết. Bởi vậy, ngay từ khi rời thủ đô Mạc tư khoa, tôi đã theo dõi kiếng chiếu hậu một cách siêng năng.
Trời đen như mực tàu song mắt tôi có thể nhìn xuyên qua màn tối nên nhất cử nhất động đều được thu hình đầy đủ. Trước khi cô gái KGB lên tiếng báo động, tôi đã thấy nhiều bóng đen đang chuyển động nhanh như tên bắn phía sau.
Tôi giả vờ làm theo lời nàng rồi lắc đầu:
-Lạ thật, tôi chẳng thấy gì cả.
Nàng gắt:
-Hừ … mắt anh nhìn gái sao rõ thế! Hai cái bóng xe bình bịch phóng hết tốc độ phía sau anh không thấy ư?
Tôi ú ớ:
-Ừ nhỉ!
Nàng thúc giục:
-Vậy anh còn rềnh rang gì nữa? Phóng lên, phóng nhanh lên, nếu không chết cả nút.
-Cô sợ ư?
-Hừ, chết đến nơi còn không sợ … Bọn lính cưỡi mô tô rượt theo đấy. Và lần này họ không cho chúng mình trốn thoát nữa đâu.
Tôi cười ha hả, ấn lút ga xăng.
Cuộc săn người bắt đầu.