Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:10 +0700
Chương VI. Mối Tình Của Lê Diệp
K
hi ấy Lê Diệp cũng cười.
Khác với bạn nối khố phải nẳm trong khám Chí Hòa, Lê Diệp được thảnh thơi trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Trước đây, «đầy đủ tiện nghi» đối với chàng «sếu vườn» khô khan của Sở Mật vụ chỉ có nghĩa là một cái giường đủ dài và đủ cứng, một cửa sổ mở ra vườn có gió khoảng khoát, và một buồng tắm bên cạnh có nước chảy khá mạnh. Chỉ có thế thôi, chớ chàng khôngg đòi hỏi những tấm nệm bông hoặc cao su mút, hoặc tốt nhất là nệm lông tơ, thật dày, thật êm để phục vụ cái lưng như Văn Bình. Lê Diệp sống cuộc đời chừng mực nên về tuổi tác và thời gian hoạt động nghề nghiệp xấp xỉ với Văn Bình mà xương sống còn tốt nguyên, nằm ngủ hàng tuần trên giường gỗ vẫn khỏe ru...
Tuy là bạn thân, Văn Bình và Lê Diệp lại là hai thái cực. Văn Bình mê sự cầu kỳ, Lê Diệp lại thích sự giản dị. Văn Bình không ngủ nổi trong phòng thiếu máy điều hòa khí hậu (mà phải là loại máy tối tân, động cơ chạy êm ái) trong khi chàng sếu vườn lại gắn bớ với nề nếp cổ xưa, ban đêm lau bộ ván gỗ bằng khăn ướt rồi cởi trần ngả lưng lên trên.
Lê Diệp cũng không cần tắm nước nóng nước lạnh luôn một lúc như Văn Bình, chàng sống quen ở xứ lạnh nên tứ thời chỉ tắm nước lạnh. Xà-bông nào cùng tốt đối với chàng, nhưng Văn Bình chỉ dùng xà-bông thơm, thứ thượng hảo hạng chế tạo tại Ba Lê.
Tuy nhiên, điều khác biệt nhất giữa 2 người là ẩm thực, Văn Bình khoái rượu huýt-ky còn Lê Diệp ghét huýt-ky. Chàng không ghét riêng huýt- ky mà là ghét chung mọi thứ rượu, từ rượu mùi đến rượu mạnh, thậm chí la-ve hộp của Mỹ không có chất rượu cũng bị chàng liệt vào hàng cấm kị. Chàng chỉ thích uống một món: côca côla hoặc xá xị. Nói đến Văn Bình, người ta không quên được thuốc lá Salem thơm mùi bạc hà, nhưng nói đến Lê Diệp thì danh từ «thuốc lá» đã trở thành một sự vô nghĩa. Vì chàng không hút thuốc lá. Nếu cần phì phèo chàng hút xì-gà. Hút xi-gà nhưng lại có cái tật không thích mua mặc dầu hút toàn thứ ngon. Dầu sao thái cực ẩm thực cũng chưa nổi bật bằng thái cực đàn bà, vì trong khi Văn Bình yêu đàn bà ghê gớm thì Lê Diệp lại ghét đàn bà ghê gớm. Những người chưa quen thân đều ngờ Lê Diệp mắc bệnh đồng tính luyến ái. Bằng chứng cụ thể là không những chàng ghét đàn bà, chàng lại yêu Văn Bình tha thiết, yéu còn hơn con trai yêu con gái đẹp nữa.
Trên thực tế, Lê Diệp đã sống những năm niên thiếu tại hải cảng Hăm-bua, thiên đường đồng tính luyến ái trên địa cầu. Chàng xuất ngoại từ hồi còn ẵm ngửa, tại sao chàng chưa rõ, chàng chỉ biết là định mạng khắt khe đã bắt chàng mồ côi cả cha lẫn mẹ quá sớm, rồi được cho không một giáo sĩ người Đức làm con nuôi.
Lê Diệp chưa hề được thấy mặt song thân; sau này chàng nghe thuật lại là cha chàng đã thiệt mạng vì nghề nghiệp trong khi chàng còn nằm trong bụng mẹ, và sau khi chàng chào đời một thời gian ngắn thì đến lượt mẹ chàng từ trần về bệnh tim. Song thân chàng đều là nghệ sĩ, mẹ chàng chuyên về múa nhảy, còn cha chàng chuyên về phóng dao và biểu diễn đu bay. Đêm ấy, trong rạp xiếc, cha chàng từ đu bay này bay qua đu khác trên không trung để dính chùm với một nữ nghệ sĩ khác thi bị hụt tay và ngã nháo xuống đất. Lệ thường, khi diễn trò đu bay người ta giăng lưới bên dưới để đề phòng tai nạn. Trong nhiều năm, phụ thân Lê Diệp vẫn biễu diễn đu bay hàng đêm, và hàng đêm nền đất đều có lưới hửng, và tai nạn chưa hề xảy ra nên trò đu bay trở nên nhàm chán, các nghệ sĩ quá tự tin, bắt buộc ban giám đốc phải nghĩ ra những trò nguy hiểm mới.
Số khán giả mỗi đêm mỗi bớt khiến cho phụ thân Lê Diệp phải đề nghị tháo gỡ lưới che. Nếu mẹ chàng không có mang 7 tháng, phải nằm nghỉ ở nhà trọ, mà phải có mặt tại rạp xiếc để biểu diễn nhào lộn thẫm mỹ như thường tệ thì cha chàng còn sống. Vì chắc chắn mẹ chàng đã không cho gỡ lưới.
Trong khi khán giả nghẹt thở nhìn lên không trung thì người mặc đồ chẽn đen trượt tay té xuống dất. Phụ thân Lê Diệp bị gãy xương sống và vỡ sọ tắt thở không kịp trối. Hài nhi Lê Diệp bị đẻ non tháng sau cơn tai biến thê thảm. Rồi mẹ Lê Diệp mang bạo bệnh từ trần.
Anh chị em trong gánh xiếc chung tiền để lo cho người bạc mạng mồ yên mả đẹp, và bé Lê Diệp được một nữ nghệ sĩ phóng dao đưa về đoàn nuôi. Mang giòng máo phóng dao của cha, lại được mục kích mỗi đêm nghệ thuật phóng dao, Lê Diệp đã trở thành kỳ tài phóng dao từ thuở bé. Tuy vậy, chàng không hiểu hết tình tiết tại sao chàng phải lìa mẹ nuôi từ năm lên 6 để về sống với một giáo sĩ Tin Lành người Đức, rồi theo giáo sĩ này về Đức. Chàng không có dịp tìm hiểu quá khứ vì giáo sĩ cha nuôi của chàng đã vội từ trần. Đến khi biết suy xét, Lê Diệp lục lọi hồ sơ giấy tờ do vị giáo sĩ để lại mới tìm thấy một lá thư, và là thư này chỉ kể lại sơ sài tông tích của Lê Diệp.
Tên thật của chàng không phải là Lê Diệp, tuy họ của chàng là Lê. Vị giáo sĩ Đức mang tên Ziev, mà Ziev đọc theo tiếng Việt là Diệp, ông сố Diệp. Để nhớ ơn vị giáo sĩ chàng giữ nguyên tên Diệp.
Cố Diệp chết rồi, thiếu niên Lê Diệp sống cuộc đời giang hồ trên đất Đức. Trong những năm tàn phá đau thương của Thế chiến thứ hai, Lê Diệp kiếm ăn bằng tài phóng dao bá phát bá trúng trong các gánh xiếc lưu động. Nước Đức của nhà độc tài quốc xã Hít-Le là vườn ươm hạt giống đồng tính luyến ái, nghĩa là căn bệnh sinh lý đàn ông yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà. Hít-Le có thời mắc bệnh này, thống chế Gơ-Rinh tư lệnh không quân cũng chỉ khoái ngủ với bọn sĩ quan phi công trẻ măng, và có lần tư lệnh đoàn Thanh niên Áo nâu Roehm, thân cận với Hít-Le, bị bắt quả tang đang làm tình trong phòng kín với một... gã con trai. (Những chuyện này có thật)
Chiến tranh ghê gớm đã giết hàng triệu đàn ông, đàn bà, vấn đề nhu cầu sinh lý bị hạn chế, tâm thần những kẻ sống sót lại bị lung lạc bởi bom đạn và đói rét nên bệnh đồng tính luyến ái đã lan tràn như sóng biển. Bởi vậy Lê Diệp đã bị xô đẩy vào vòng đồng tính luyến ái.
Chàng «đóng đô» tại cảng Hăm-bua, và phóng dao múa vui trong khu St. Pauli, khu yên hoa có nhiều gái chơi nhất, và cũng là nơi có nhiều kẻ mắc bệnh đồng tính luyến ái nhất.
Lê Diệp sống bất thường như vậy cho đến ngày gặp ông Hoàng và theo chân ông hồi hương.
Chàng trở thành vệ sĩ ruột thịt của ông Hoàng. Chàng hội đủ điều kiện cần thiết để được ở gần ông tổng giám đốc Mật vụ: về võ thuật chảng đã đạt tới trình độ siêu quần bạt chúng, riêng mòn phóng dao lá liễu của chàng cũng đủ loại trừ những đối phương dám bén mảng đến gần chớ chưa nói đến phép atémi và các bí quyền khác nữa; về gánh nặng gia đình chàng còn nhe hơn cả Văn Bình, chàng sống lẻ loi, không bà con thân thích, lại không có người yêu «bé bỏng», không có con rơi nên có thể theo sát ông tổng giám đốc 24 giờ trên 24.
Ông Hoàng và Văn Bình không lạ gì chứng bệnh đồng tính luyến ái của Lê Diệp nhưng không để ý tới mặc dầu trong những ngày đầu tiên ở nước nhà Lê Diệp vẫn lén lút tìm kiếm thú riêng bệnh hoạn. Thái độ lặng thinh của ông Hoàng rất dễ hiểu: theo sự tiến bộ của nền văn minh, đồng tính luyến ái không còn bị coi là cấm điều kinh tởm nữa, nhiều quốc gia trên thế giới đã công khai hoặc mặc nhiên chấp nhận; điệp báo lại là ngành hoạt động làm thần kinh căng thẳng, xáo trộn, kết quả là tỉ lệ nhân viên đồng tính luyến ái trong các tổ chức lớn như CIA, GRU, MI-6 đến 30, 40 %; mặt khác, ông Hoàng tin rằng cuộc sống bận rộn, gay cấn, không có thời giờ nhàn rỗi sớm muộn sẽ giúp chàng «Sếu vườn» Lê Diệp khỏi bệnh.
Và Lê Diệp đã khỏi bệnh.
Điều ông Hoàng không ngờ là Lê Diệp đã khỏi bệnh quá nhanh chóng và dột ngột. Trước kia, chàng ghét đàn bà bao nhiêu thì giờ đây chàng lại yêu đàn bà bấy nhiêu. Sự đam mê của Lê Diệp đã khiến ông tổng giám đốc phải buột miệng:
- Hừ… cứ để hắn tiếp tục mang hệnh đồng tính luyến ái mà hơn…
Ông Hoàng phàn nàn rất đúng, vì từ ngày biết yêu thật sự chàng «sếu vườn» đã phung phí khá nhiều thời giờ và năng lực vàng ngọc. Chàng không còn đóng đô thường trực ngày đêm bên cạnh văn phòng tổng giám đốc nữa. Cái ghế bố cũ kỹ kê ở căn phòng nhỏ phía sau văn phòng tổng giám đốc thường được dùng làm giường ngủ ban đêm của Lê Diệp đã được gập lại thành bó, và dựng lỏng chỏng dưới chân tường, đàn kiến kéo nhau đến làm tổ đen sì mà Lê Diệp chẳng thèm để mắt tới. Vì lẽ giản dị chàng không khoái nằm một bên ông Hoàng nữa. Chàng ăn nhằm «đũa» của Văn Bình nên bắt đầu khoái nệm mút êm ái, khoái máy điều hòa khí hậu tối tân, khoái những tấm thân thần Vệ nữ bốc lửa ái tình...
Dĩ nhiên so với Văn Bình thì Lê Diệp mới chỉ là đàn em bạng bét về khoản... yêu cuồng sống vội. Lê Diệp lại khác Văn Bình ở điểm chỉ yêu một cô gái. Và yêu một cách chung thủy. Chung thủy đến độ biến thành... cù lần, cái bệnh cù lần của những ông già bụng bự còn thèm chơi trống bỏi măng tơ.
Định mạng... thất đức đã sui khiến người tình (thứ nhất) của Lê Diệp mang cái tên định mạng là Chung Thủy.
Đêm giáp Tết Nguyên Đán năm ấy Lê Diệp đang trốn ông tổng giám đốc. nói là vang mình sốt mẩy để xin về phòng riêng nghỉ khỏe, kỳ thật là lén lút đến hẹn với Chung Thủy. Người xưa có lý khi nói tìng tinh yêu là... con voi khổng lồ và kẻ si tình là... cái thúng nhỏ xíu, lấy thúng úp voi khác nào mời thiên hạ nhìn ngắm voi. Ông Hoàng không nói gì khi được báo cáo là Lê Diệp tằng tịu với Chung Thủy. Lê Diệp cũng đoán biết ông Hoàng muốn chàng tằng tịu để kéo tình báo Sở vào bẫy, vậy mà trong cơn kề môi áp má chàng lại quên phứt.
Chung Thủy thuê một căn phòng khá lộng lẫy gần cao ốc Tax trên đại lộ Nguyễn Huệ. Lê Diệp đến với nàng từ chập tối. Cửa phòng đóng lại. Lê Diệp không còn nhớ mình là Lê Diệp nữa. Vì Chung Thủy là hiện thân của bùa mê thuốc lú.
Sắc đẹp giai nhân cũng như món ăn, mỗi người có cái khoái riêng. Người thích đẹp hiền lành, kẻ yêu đẹp dữ dội. Đối với Văn Bình, giai nhân phải là đồng nghĩa của hỏa diệm sơn, còn Lê Diệp lại nghĩ khác. Nhiều năm mắc bệnh đồng tính luyến ái đã biến đổi quan niệm tình yêu của chàng. Chàng gần giống thầy tu gần nửa đời người giam hãm trong chủng viện, chỉ quen với nước da xanh mét và thân hình gầy gò, đến khi cổi áo trở tại cuộc sống rồn rập thì quan niệm tình yêu cũng nhuốm màu gầy gò và xanh mét.
Khuôn mặt của Chung Thủy khá đều đặn, miệng, mũi, cằm đều ở trên mức trung bình mặc dầu nàng không hề nhờ đến lưỡi dao giải phẫu thẩm mỹ; nhưng nhìn chung nàng khó thể được liệt vào danh sách đàn bà đẹp ở Sài gòn.
Lý do thứ nhất: nàng quá mảnh mai. Nàng cao lêu nghêu. Lê Diệp nổi danh «sếu vườn» vậy mà đi bên nàng chỉ hơn nàng một ngón tay, nếu nàng bỏ giép thấp để diện giầy cao gót, nếu nàng thay kiểu tóc bẹp bằng mốt tóc bồng thì chắc chắn Lê Diệp lùn thua.
Lý do thứ hai: da nàng trắng bệch như vừa ở bệnh viện ra vì bệnh lao phổi. Cầm tav nàng, Lê Diệp có thể đếm được có bao nhiêu mạch máu li ti. Thân thể nàng thẳng đuột từ trên xuống dưới, không có một chỗ gờ, bộ ngực lép kẹp còn hơn cả bộ ngực lép kẹp nhất thế giới của minh tinh điện ảnh Audrey Hepburn, đùi nàng dài, dài lê thè, khiến đàn ông có cảm tưởng là nàng sinh ra thiếu bụng và ngực mà chỉ có cặp giò...
Thật ra chính vì cặp giò này mà Chung Thủy thành hiện thân của bùa mê thuốc lú. Phương ngôn có câu “gầy thầy cơm”, người gầy thường ăn cơm nhiều. kinh điển ân ái Kama Sutra lại xác nhận đàn bà gầy là đàn bà quán quân yêu đương, cặp đùi của Chung Thủy thuộc loại dài quá khổ, dài quá khổ nên tiềm lực yêu đương cũng gia tăng quá khổ.
Phòng nàng chỉ gồm cái giường rộng lót nệm dầy hai tấc, ngoài ra không có đồ đạc nào khác. Bàn đêm hoặc ghế thấp lè tè cũng không có. Vì đây là phòng ngủ, nhưng ít ra phòng ngủ thông thường của thiên hạ cũng phải có một vài cái ghế để ngồi.
Nàng chỉ kê một cái giường độc nhất với một mục đích rõ rệt. Đó là đã vào phòng là không được ngồi. Cho nên Lê Diệp nằm dài trên giường là chuyện dĩ nhiên. Khi ấy, trời không còn sớm nữa, cuộc hẹn hò được khai mạc từ khi hoàng hôn xuống nên dầu có sức lực võ sĩ Lê Diệp cũng đã mệt nhoài. Chung Thủy nằm quay mặt vào tường. Nàng đang ngủ, Lê Diệp vẫn còn thức.
Chàng mỉm miệng cười nhè nhẹ. Tại sao cười, chàng cũng không biết. Có lẽ chàng vừa nhớ đến bộ mặt nghệt đặc của «anh cả» Triệu Dung hồi chiều khi chàng nhăn nhó, nói dối là áp huyết quà thấp nên nhức đầu như búa bỗ.
Nhưng nụ cười chỉ nở được nửa chừng rồi tắt ngúm. Triệu Dung không phải thằng ngu. Mọi lần, khi nghe chàng kêu đau, Triệu Dung thường gọi điện thoại ngay cho y sĩ riêng của Sở đến chẩn mạch cho bạn. Song lần này Triệu Dung lại phớt tỉnh. Họ Triệu đặt bàn tay lên vai chàng, và hỏi:
- Anh mệt ư?
Chàng gật đầu, mặt nhăn nhỏ thêm:
- Vâng. Có lẽ áp huyết đã xuống dưới 9.
Kỳ thật áp huyết của chàng vẫn ở mức 11 trên 7. Nhưng chàng phải lấy cớ bệnh hoạn để chuồn. Chàng thở dài với Triệu Dung:
- Ông cụ đang họp, không biết đến mấy giờ mới xong. Hồi nãy, ông cụ viết giấy ra, dặn tôi ngồi chờ.
Triệu Dung khoát tay:
- Chẳng sao, để tôi trình lại với ông cụ. Anh cứ về nghỉ cho khỏe.
Triệu Dung là người được ông Hoàng kén chọn để thay thế làm tổng giám đốc. Dung rất chín chắn và chu đáo. Dung không thể phớt tỉnh khi nghe tin Lê Diệp nhuốm bệnh. Theo nội lệ, nhân viên cao cấp rời Sở một thời gian ngắn, nhất là ban đêm, phải ghi lại địa chỉ liên lạc. Lê Diệp cố tình quên song Triệu Dung không thể quên. Vậy mà Dung vẫn thản nhiên tiễn bạn ra thang máy. Giờ đây, nằm trong căn phòng kín đáo, bẻn cạnh người đẹp, Lê Diệp mới nhận thấy sự đần độn của mình. Chàng thường chê Văn Bình đần độn mỗi khi hưởng lạc, không ngờ đến lượt chàng, chàng còn đần độn hơn Văn Bình chục lần.
Té ra Triệu Dung đã biết hết. Triệu Dung biết, tất ông Hoàng phải biết.
Và không lẽ Quốc tế Tình báo Sở không biết.
Không khí trong phòng mát hơn cả không khí Đà Lạt mà Lê Diệp lại toát bồ hôi đầm đìa. Nếu Tình báo Sở đánh hơi thấy kế hoạch của ông Hoàng, tính mạng Văn Bình có thể bị đe dọa nghiêm trọng. Nghĩ đoạn, Lê Diệp chống tay ngồi dậy trên nệm cao su. Dư vị những giày phút truy hoan thần tiên từng làm thể xác và tâm thần chàng lâng lâng đã nhòa nhạt. Chàng nhìn cái lưng trắng xanh và cặp đùi dài song song của Chung Thủy phơi trần dưới ánh đèn ống không còn cảm thấy rung động mãnh liệt nữa.
Lê Diệp bắt đầu lo sợ.
Chàng đụng vào vai Chung Thủy. Nàng vẫn ngủ say. Nàng gầy như que tăm nhưng da thịt nàng lại chứa chất luồng điện hấp dẫn kỳ lạ. Thật vậy, khi nàng mặc áo quần đầy đủ, nàng không thua tăm là bao, nhưng đến khi nàng cởi bỏ hết - như hiện thời lồ lộ trước mắt Lê Diệp - thì chàng mới nhận thấy thịt nàng rắn chắc, bắp đùi và cánh tay nàng có những múi thịt rắn chắc không kém nữ lực sĩ ném đĩa thế vận.
Ruột gan sôi lên sùng sục Lê Diệp muốn ôm chầm lấy Chung Thủy, tiếp tục cuộc vui ngừng cách đây nửa giờ. Song chàng cố nuốt nước bọt, và tự chế thèm khát xác thịt. Vì chàng sực nhớ đến bổn phận.
Chàng cất tiếng gọi nho nhỏ:
- Em Thủy ơi?
Nàng nằm yên, không trả lời. Lê Diệp gọi tên nàng lần nữa, nàng vẫn quay lưng lại phía chàng, tiếng ngáy tròn trịa vẫn nổi lên liên tục. Lê Diệp tần ngần một phút, đoạn dí đầu ngón tay trỏ vào mê-huyệt ở đầu xương sống. Chàng đánh atémi rất nhẹ nhàng, Chung Thủy rướn lưng lên rồi nằm duỗi ra. Nàng sẽ mê man từ 15 đến 30 phút, và sau khi tỉnh dậy nàng sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.
Tiếng ngáy của Chung Thủy nổi lên to hơn, chứng tỏ nàng đã hoàn toàn bất tỉnh.
Lê Diệp nhìn đảo quanh phòng trước khi nhảy xuống giường. Chàng khoác áo ngủ vào mình vạch mi mắt Chung Thủy ra xem rồi bước sang phòng bên. Chàng đi qua máy điện thoại mà không dừng lại. Chàng biết rằng máy điện thoại trong phòng nàng khó thể an toàn.
Ra đến cửa, chàng ghé tai nghe ngóng. Văn Bình nổi danh thính tai, chàng còn thính hơn.
Thính tai là một trong các điều kiện cần thiết của nghề điệp báo hành động. Sở dĩ vành tai của chàng nhậy cảm hơn vành tai của Văn Bình là vì từ hồi niên thiếu chàng đã sử dụng vành tai vào mục đích kiếm sống.
Tài phóng dao của chàng từng làm hàng triệu khán giả trên thế giới nghẹt thở. Không giống các nghệ sĩ phóng dao khác, phóng từng ngọn dao một, và trước khi phóng phải nghỉ ngơi vài ba phút, Lê Diệp phóng luôn một hơi 12 lưỡi liễu dao. Dầu phóng từ xa hay phóng gần chàng cũng trúng đích dễ dàng. Một cô gái tuyệt đẹp, da trắng như trứng gá bóc, y phục trên người chỉ vẻn vẹn hai miếng vải đen nhỏ xíu, được đứng sát vào một tấm ván dầy dựng thẳng, cách Lê Diệp 5 mét. Trong vòng 60 giây đồng hồ, chàng ném ra 12 ngọn dao lá liễu vây quanh thân thể mỹ nhân, ngọn nào cũng ngập nửa lưỡi, và chỉ cách da thịt nửa đốt ngón tay út.
Môn biểu diễn ruột của chàng là phóng dao với hai mắt bị bịt kín bằng nhung đen. Chàng phóng ngọn dao thứ nhất để làm cữ. Cô gái khỏa thân đứng làm bia thì thầm cho chàng biết vị trí của ngọn dao này. Nàng chỉ cần nói nó cách góc trên của tấm ván bao nhiêu phân tây là Lê Diệp có thể tính toán để phóng không sai một li.
Để tăng thêm phần nghẹt thở, cô gái phải tạo rа cảm tưởng là Lê Diệp phóng dao bằng linh tính. Nàng phải học phương pháp nói trong miệng, không cần mấp máy. Và chàng phải học phương pháp nghe đặc biệt. Nhờ vậy, vành tai của Lê Diệp càng ngày càng thính, nhiều đêm thanh vắng chỉ một chiếc lá vàng rụng sau hè chàng cũng nghe tiếng.
Lê Diệp điềm tĩnh mở cửa ra hành lang. Chàng điềm tĩnh vì đã biết rõ không có ai trong cu-loa. Ngay cả trên các bậc thang xi-măng từ lầu trên dẫn xuống và từ lầu dưới dẫn lên cũng không có ai. Thính giác của chàng đã cho phép chàng quả quyết như vậy.
Chàng rón rén bước qua hành lang, áp mình vào cửa phòng đối diện. Phòng này là trụ sở của một công ty khai quan thuế, chỉ làm việc ban ngày. Chàng mở vào dễ dàng mặc dầu nhân viên công ty đã cẩn thận khóa hai nấc với hai ổ khóa kiên cố. Tài mở khóa của Lê Diệp chỉ thua Văn Bình mà thôi, nhưng dầu thua chàng cũng vẫn có thể chế ngự những ổ khóa bướng bỉnh nhất trong vòng một hai phút đồng hồ.
Chàng cầm ống điện thoại lên nghe. Điện thoại này ăn thông với tổng đài của buyn-đinh. Chàng tin tưởng là đối phương không chiếu cố đến dây nói của văn phòng khai quan thuế.
Nghe nữ tổng đài viên nói «tôi nghe đây», Lê Diệp ra lệnh bằng giọng Nghệ An nặng chình chịch, giọng nói không phải của chàng:
- Yêu cầu cô cho tôi số tự động.
Chàng muốn hừ lên một tiếng bực bội vì cô gái tổng đài hỏi lại:
- Ông muốn số mấy?
Té ra nàng là người Huế. Văn Binh thường ca tụng giai nhân sông Hương núi Ngự. Nghe giọng nói thánh tha thánh thót, đàn ông có trái tim xi-măng cũng phải rạt rào. Đặc điểm của phụ nữ Thần Kinh là dầu thân hình lép kẹp, dầu khuôn mặt chỉ ở mức trung bình, họ vẫn lôi cuốn được đàn ông. Theo lời Văn Bình, nguyên nhân của sự lôi cuốn này là con gái Huế được tạo hóa phú cho một ma lực ái tình.
Tuy vậy, giọng nói quyến rũ của người đẹp tổng đài không khỏa lấp được sự bực bội của Lê Diệp. Chàng thính tai nên không có thiện cảm với người điếc. Chàng lại có cảm tưởng là cô gái điện thoại giả vờ điếc để kéo dài câu chuyện. Gần như là thông lệ, nữ tổng đài viên thường kém nhan sắc nên sống trong cảnh chăn đơn gối chiếc, hoặc có đôi chút nhan sắc thì bị quất ngựa truy phong, cuộc đời luôn luôn buồn thiu. Bởi vậy, họ thèm trò truyện, thèm nghịch ngợm, thèm hò hẹn hơn ai hết.
Chàng bèn thét vào ống nói:
- Số tự động.
Cô gái thét lại, giọng Huế êm đềm trở nên chanh chua:
- Số tự động đang bận.
Lê Diệp thở dài:
- Bận hả? Vâng. Tôi xin chờ.
- Yêu cầu ông gác máy.
- Chừng nào thì tôi có số tự động?
- Tôi không biết.
- Trời ơi, không lẽ đường dây của cô bị bận suốt đêm nay.
- Ông đoán đúng. Đường điện thoại của tôi sẽ bị bận suốt đêm nay, hoặc ít ra là trong thời gian ông có mặt trong buyn-đinh.
- Cô nên đúng đắn hơn nữa. Nếu không tôi sẽ khiếu nại với ông quản đốc buyn-đinh.
- Cái đó là quyền của ông. Nhưng tôi e rằng ông đã lạm quyền.
- Lạm quyền. Tôi là phụ tá của ông giám đốc công ty khai thuế quan. Tôi không có quyền khiếu nại ư?
- Không. Vì ông đã mạo nhận danh nghĩa. Xin báo ông biết, ông giám đốc công ty khai thuế quan không có nhân viên phụ tá.
Lê Diệp giật mình thon thót. Giá chàng đừng bốc đồng, đừng ỷ eo cô gái tổng đài thì mặt nạ của chàng không bị lật xuống. Chàng chỉ còn một cách, la hét thật lớn, và mắng như tát nước vào mặt người đẹp. Song người đẹp cố đô vẫn điềm đạm nghe chàng nổi cơn thịnh nộ, đến khi chàng bắt đầu đấu dịu nàng mới thỏ thẻ:
- Thưa ông, lần sau nếu ông mạo nhận ai ông nên điều tra trước nhé! Vì lần này thật xui cho ông, giám đốc công ty khai thuế quan là người thân của tôi.
- Cô nói láo.
- Ông hãy đọc giòng chữ đỏ trên bảng đồng gắn ngoài cửa xem tôi nói láo hay không? Giám đốc công ty khai quan thuế Đồng Tâm không những quen thân với tôi, ông ta không phải là… đực rựa nữa.
- Nghĩa là đàn bà?
- Dĩ nhiên. Cũng như cô Chung Thủy của ông vậy.
Lê Diệр bật nhảy người như xe hơi lọt vào ổ gà. Điều này chứng tỏ cô gái tổng đài là nhân viên của...
Giác quan thứ sáu сủа chàng bừng dậy. Cháng nhận thấy trong giọng Huế của cô gái tổng đài một cái gì giả tạo, cũng giả tạo như giọng Nghệ An của chàng. Chàng bèn tuôn một hơi:
- Tôi chịu thua cô. Tôi biết cô là bạn, giọng nói của cô cũng rất quen, song tôi chưa khám phá ra cô là ai.
- Riêng tôi, tôi đã biệt ông là ai.
- Lê Diệp đây, Lê Diệp xin đầu hàng vô điều kiện.
Tiếng cười khanh khách nổi lên. Từ đầu dây điện thoại vẳng lại một giọng phụ nữ Bắc trong trẻo, thân mật nhưng đượm vẻ ngạo nghễ. Lê Diệp, thở dài lần nữa, song lần này để trút bỏ gánh nặng, đang đè xuống vai chàng:
- Tưởng ai, té ra cô Thu Thu.
Thu Thu là trưởng ban Biệt vụ, nữ điệp viên tài sắc song toàn, viên ngọc quý của Sở Mật vụ, Thu Thu tiếp tục cười ròn rã:
- Anh tưởng lấy vải thưa che mắt thánh được ư?
Lê Diệp năn nỉ:
- Tôi biết dại rồi. Ông Hoàng dặn cô theo dõi tôi phải không?
- Phải. Đêm nay chắc anh vui lắm.
- Cô đừng riễu cợt tôi nữa. Tôi định gọi về Sở, báo cáo với ông cụ rằng đối phương đã phăng ra vai trò đích thật của tôi. Xin cô tìm cách bảo vệ an toàn cho Văn Bình.
- Cám ơn anh.
- Ông Hoàng đã biết hết phải không?
- Chỉ có anh là còn mê muội thôi. Giờ này Văn Bình sắp sửa vượt khám Chí Hòa.
- Liệu đối phương có bố trí giết Văn Bình không?
- Không.
- Vậy họ sẽ giết tôi?
- Đó là cái chắc.
- Trời ơi, cô đừng ỡm ờ nữa. Tôi van cô, tôi lạy cô. Họ giết tôi, tôi không cần. Tôi chỉ sợ cho...
- Cho người đẹp Chung Thủy... Ái chà, anh dám hy sinh tính mạng cho đàn bà ư?
- Hẳn cô đã rõ địch giết tôi chẳng dễ nào. Nhưng nếu địch muốn giết nàng địch có thể thànb công như trở bàn tay. Dầu sao nàng cũng vô tội.
- Anh bắt đầu bắt chước Văn Bình rồi đấy. Tại sao trước kia mỗi khi Văn Bình bênh vực phái yếu anh lại công kích thậm tệ?
- Trước kia khác, bày giờ khác.
- Vì bây giờ anh biết yêu. Anh đã thấy mãnh lực của tình yêu chưa?
- Thấy rồi. Cô cứ tiếp tục rềnh rang như thế này Chung Thủy chết mất.
- Anh yên tâm. Trong khám Chí Hòa, Văn Bình đã hứa với anh là sẽ tìm cách cứu nàng. Tội trạng của nàng khá nặng, nên ông Hoàng phải đích thân cứu xét. Hình phạt tương xứng đối với nàng là một viên đạn vào gáy rồi quăng xác xuống sông Cửu Long, hoặc nhân nhượng hơn là đưa ra tòa lãnh án cấm cố chung thân hoặc 20 năm lưu đầy Côn Đảo.
- Vậy thì tôi chết mất!
- Tôi đã bảo yên tâm mà anh cứ nhảy lên như con choai choai. Từ nay đã chừa chưa? Người xưa có câu thơ «ái tình là đóa hồng gai, đố ai mắc phải chẳng rơi lệ sầu», khôn ngoan như anh, xi măng cốt sắt như anh mà bị sập bẫy kể cũng lạ...
- Tôi thành thật lạy chị.
Từ địa vị “cô”, Thu Thu được tôn lên làm đàn chị. Kể ra về niên kỷ, hai người suýt soát nhau. Lê Diệp lớn hơn Thu Thu 3, 4 tuổi. Đó là căn cứ vào sự nhận xét của ông Hoàng, vì không ai biết được tuổi thật của Thu Thu. Hầu hết giai nhân trên trái đất đều chung căn bệnh nan y, bệnh giấu tuổi. Ông tổng giám đốc Mật Vụ hiểu rõ căn bệnh bất trị này nên không bắt buộc nữ nhân viên phải khai tuổi. Trong đơn xin gia nhập Sở, nơi khoản «ngày, tháng, năm và nơi sinh», nữ ứng viên có thể chỉ ghi nơi sinh, và được phép bỏ trống số tuổi.
Tính theo tuồi đời, Thu Thu không còn trẻ nữa. Nhưng nhìn nét mặt, và thân hình, nàng vẫn trẻ, trẻ như cô gái 23, 24. Những khi nàng yêu, hoặc sử dụng mưu lược và quyền cước, người ta mới biết nàng đã quá tuổi 30 với rất nhiều kinh nghiệm. Trong những măm hoạt động chung dưới quyền ông Hoàng, Lê Diệp coi Thu Thu và các nữ đồng nghiệp Biệt vụ như em. Chưa bao giờ chàng gọi họ là «chị». Và đây có lẽ là lần đầu…
Thu Thu cười ròn trong máy điện thoại:
- Không dám, tôi chỉ đáng tuổi em út của anh thôi. Nếu muốn, anh hãy lạy Văn Bình, vì nhờ Văn Bình hết lời khẩn khoản, ông Hoàng mới thỏa thuận gạt Chung Thủy ra ngoài điệp vụ. Anh biết tại sao nàng lại nặng tội như vậy không?
- Quen nàng đã lâu, tôi nhận thấy nàng rất hiền lành...
- Ấy, hiền lảnh lụt lịt một chín một mười... Chung Thủy của anh rất hiền lành nếu nàng không dúng tay trước đây vào một vụ đánh cuớp nhà băng.
- Ối chao!
- Cướp nhà băng là chuyện ít khi xảy ra ở xứ mình, vậy mà Chung Thủy lại giữ nhiệm vụ đầu đảng mới ghê gớm chứ! Đúng ra, nàng không hẳn là chúa đảng, nàng chỉ là nhân tình của gã chúa đảng. Nàng lái xe chờ hắn bên ngoài, ăn hàng xoug tên cướp chạy ra, sửa soạn trèo lên xe thì bị cảnh sát nã súng. Hắn trúng đạn vào chân, té xuống và bắn trả, khiến một cảnh sát viên bị tử thương. Nàng kéo hắn vào trong xe và lái chạy. Dọc dường, tên chúa đảng còn hạ thêm hai nhân viên an ninh khác nữa.
- Họ cũng bị bắn chết?
- Không, nhưng cả hai đều bị thương nặng.
- Nghĩa là Chung Thủy mang tội đồng lõa cố sát.
- Phải. Nàng chở nhân tình chúa đảng cướp về giấu trong một khu trại nhỏ gần Thủ Đức. Nhưng mấy ngày sau công an đã phăng ra, nửa đêm họ vây kín khu trại. Tuy bị thương, tên chúa đảng vẫn cầm cự được đến gần sáng. Vả lại, hắn ráng chống đỡ để tạo điều kiện cho Chung Thủy thoát khỏi vòng vây. Đến rạng đông, nhân viên công lực ập vào thì tên chúa đảng đã chết, và Chung Thủy biến mất. Chung Thủy lánh mặt một thời gian rồi thay họ đổi tên, thay đổi luôn diện mạo bằng giải phẫu thẩm mỹ trước khi quay lại cuộc sống dạ lạc.
- Chị nói vậy nghĩa là trước kia nàng không đẹp?
- Vâng, thân thể nàng đã được giải phẫu gần hết. Riêng mặt nàng đã trải qua 5 cuộc giải phẫu. Sửa sống mũi cho cao, mổ mắt để một mí thành hai mí, khâu một mũi trên má trái để thành má lúm đồng tiền, cấy da gần tai để che một vết thẹo dài và sau cùng là trồng lại hàm răng dưới không được ngay ngắn...
- Té ra nàng là người đẹp... giả?
- Ôi chao, anh là đàn ông có khác, anh đừng quên rằng đàn bà ngày nay phần đông đều... giả như Chung Thủy. Mũi giả, răng giả, núm đồng tiền giả còn là khá, ngực giả và mông giả mới khổ. Nhưng anh nên tin tôi, Chung Thủy của anh không có ngực giả và mông giả đâu...
Lê Diệp thẹn chín cả người. Chàng là đực rựa có nhiều tuổi đời mà lại ưa thẹn vu vơ như con gái đôi tám chưa ra khỏi phòng the. Có lẽ đó là hệ lụy của bệnh đồng tính luyến ái. Bản tính ưa thẹn vu vơ ấy hoàn toàn trái ngược với cốt cách của Văn Bình. Văn Bình giống diễn viên sân khấu thượng thặng, trò truyện với phụ nữ thượng lưu, trí thức, quý phái đã có những cử chỉ và ngôn ngữ làm họ kính phục và mê say, nhưng khi trò truyện với phụ nữ... bụi đời chàng cũng vẫn thao thao bất tuyệt. Văn Bình có thể bàn tán một cách tỉnh bơ về ngực giả, mông giả với các nữ đồng nghiệp trong ban Biệt Vụ, nhưng Lê Diệp thì không. Chàng không thể như Văn Bình chỉ liếc qua một cô gái đẹp là biết được nàng dùng xú-chiêng số 85, 90 hay 95. Hơn một lần chàng đã bực mình vì thái độ hầu như sỗ sàng của bạn. Văn Bình sỗ sàng đến mức chỉ gọi tên bạn gái bằng số xú-chiêng. Beo xú-chiêng rộng 80 phân tây, chàng gọi là «người đẹp 80», Văn Bỉnh chỉ chiếu cố đến loại giai nhân vòng ngực từ 90 trở lên, từ 80 trở xuống thì chàng liệt vào «đồ bỏ».
Lần Văn Bình làm chàng khó chịu nhất đã xảy ra nửa năm trước nhân một cuộc tán gẫu về kỹ thuât chế tạo mặt nạ bằng chất nhựa dẻo porotherme. Nhờ porotherine, giới gián điệp quốc tế đã có thể thay đổi diện mạo nhanh chóng và dễ dàng. Hôm ấy có mặt một toán nữ nhân viên Biệt vụ. Chẳng hiểu phép lạ nào đã khiến Văn Bình đi từ mặt nạ cao su porothermc sang... đệm mông và đệm vú cao su. Văn Bình nói rằng khi trở về già chàng sẽ phát động một cuộc cách mạng về kỹ nghệ làm đồ giả. Chàng khoe khoang là hàng trăm triệu đàn bà con gái trên thế giới sẽ biết ơn chàng đời đời kiếp kiếp vì độn cao-su của chàng không cứng đét như độn cao su hiện dụng. Nghe Văn Bình khoe khoang đặc tính kỳ lạ của độn cao su porotherme, toàn Biệt vụ vây chặt lấy chàng đòi biết bí quyết cho bằng được, phần vì hâm mộ danh tài Z.28, phần vì muốn trả thù thói hay quên của Văn Bình nên đạo nữ binh nghịch ngợm đã ùa lại, xé áo quần chàng ra để làm kỷ niệm. Trong nháy mắt, Văn Bình suýt trở thành ông A-đam. Lê Diệp đỏ mặt phải nhảy vào cứu bạn. Tưởng bạn biết ơn, không ngờ bạn lại nhăn nhó:
- Ai bảo anh xía vào việc riêng của tôi?
Văn Bình không thích ai xía vào «việc riêng» của mình nhưng lại thích xía vào “việc riêng” của thiên hạ. Nhất là «việc riêng» của Lê Diệp.
Cách đây 18 tháng (Lê Diệp nhớ rõ từng tháng, từng ngày không hơn, không kém ngày nào). Lê Diệp được ông tổng giám đốc cử thay Triệu Dung tạm quyền chủ tịch ủy ban tuyền chọn nữ ứng viên cho ban Biệt vụ.
Công cuộc tuyển chọn nhân viên đã được khoa học hóa đến mức tối đa, phần lớn nhiệm vụ xét định khả năng và điều kiện được giao cho óc điện tử IBM. Có Triệu Dung, Văn Bình nể vì không dám bàn hươu, tán vượn, mặc dầu là phụ tá quan trọng trong ủy ban. Nhưng khi Triệu Dung lâm bệnh, Văn Bình làm mưa làm gió với Lê Diệp, và đùng đùng thay đổi hàng loạt thể thức tuyển chọn.
Lần ấy Lê Diệp đã bị một mẻ nên thân.
Văn Bình ra lệnh cho các ứng viên tập trung tại trụ sở đúng 8 giờ tối; chàng không cho thi viết hoặc thi vấn đáp, thi trắc nghiệm như thường lệ, trái lại chàng cho mở một cái «bum» thật lớn, ăn uống toàn cao lương mỹ vị, rồi khiêu vũ tưng bừng đến gần sáng. Dạ hội giải táo thì ai nấy đều no nứt bụng, cô nào là thần tửu cũng say bí tỉ, đó là chưa kề đến hai tai bị điếc vì nghe kích động nhạc và cặp giò mỏi muốn long hết đinh ốc sau nhiều giờ đồng hồ nhảy nhót như điên...
Cả bọn mới chợp mắt được một lát thì Văn Binh cho đánh thức dậy, và không cho rửa mặt, đánh răng, tức tốc kêu từng cô lên trình diện. Từng cô từng cô sắp hàng một bước qua ghế Văn Bình, há miệng thét lên một tiếng lớn. Toán ứng viên gồm 50 giai nhân; sau cuộc thi hét này Văn Bình ngang nhiên đánh hỏng non nửa.
Chưa đủ, chàng còn cho phép 28 cô còn lại về phòng và sửa soạn trong 10 phút, quần áo chỉnh tề để chấm nhan sắc. Đàn bà dự thi sắc đẹp thường sửa soạn hàng giờ còn quá ít, đôi khi chỉ bới chải cái đầu cũng mất một buổi sáng, huống hồ Văn Bình cho có 10 phút, thời gian vừa xoắn để mặc áo dài, đánh răng và thoa tí son môi. Nhưng sau khi 28 nữ ứng viên đến trình diện trong những bộ áo quần tha thướt, lòe loẹt, chàng lại không chấm nhan sắc mà bắt họ chạy đua.
Vâng, họ phải xuống tầng hầm của trụ sở công ty Điện tử, nơi Sở Mật vụ đặt tổng hành doanh, và được dùng làm «sân vận động» cho nhân viên. 28 giai nhân phải giữ nguyên áo quần mà chạy 50 vòng sân vận động. Trong khi các giai nhân chạy bở hơi tai, thỗn thà thỗn thện, Văn Bình trầm ngâm hút thuốc lá, mắt sáng rực quan sát từng người. Thường lệ, sân vận động dưới hầm cũng như toàn thể buyn-đinh, được điều hòa khí bậu. Ngày hay đêm, mùa nóng hay mùa lạnh, khí hậu luôn luôn mát rợi. Không hiểu sao sáng hôm ấy khí hậu dưới hầm lại nóng bức lạ lùng. Sau này Lê Diệp mới biết Văn Bình dụng tâm đóng máy lạnh mà chỉ mở máy quạt khiến khí hậu trở nên oi ả.
Thi chạy vừa xong, Văn Bình đánh hỏng tuột luôn 20 nữ ứng viên. Nghĩa là chỉ có 8 giai nhân trong tổng số 50 được chấp nhận làm khóa sinh của lớp huấn luyện nữ nhân viên tập sự ban Biệt vụ. Dưới sự điều khiển của Triệu Dung, cuộc thi kéo dài trong hai ngày liền. Còn dưới sự điền khiển quái gở của Văn Bình cuộc thi chỉ diễn ra một đêm và nửa buổi sáng.
Các giai nhân bị loại bỏ cùng đầu đơn khiếu nại lên ông tổng giám đốc. Sự phản đối của họ đã được nhiều giám thị - trong số có Lê Diệp - cho là rất chính đáng.
Ông Hoàng nhóm họp các cộng sự viên lại để giải quyết, và Văn Bình được phép trình bày lý do đánh hỏng một cách độc đoán và khôi hài. Ai cũng nghĩ là Văn Bình mắc bệnh khùng; trên thực tế, sau nhiều điệp vụ thập phần hiểm nghèo trong vùng địch, chàng còn sống sót trở về, tính tình chàng bỗng đổi khác, chuyên gia y học của Sở kết luận là thần kinh chàng đã bị thương tổn nặng nề.
Nhưng lý do chàng đưa ra tại buổi họp đã chứng minh hùng hồn rằng chàng vẫn sáng suốt như mọi người, và có lẽ còn sáng suốt hơn cả các đồng nghiệp tự nhận là sáng suốt nữa. Theo lời chàng, sở dĩ có cuộc ăn uống bê tha từ khuya đến sáng là để trắc nghiệm khả năng chịu đựng; ứng viên Biệt vụ phải có sắc đẹp đã đành, họ còn phải giỏi uống rựợu, giỏi khiêu vũ, và giỏi thức đêm nữa. Sắc đẹp đàn bà thường do son phấn và nước hoa nhân tạo mà ra, sắc đẹp phiến diện này sẽ thành vô ích trong nghề điệp báo hành động, vì nữ điệp viên hành động cần có sắc đẹp thiên phú, khả dĩ quyến rũ được những đối thủ có trái tim bằng sắt.
Một trong các đặc điểm của sắc đẹp thiên phú là khi thức giấc buổi sáng đàn bà phải có hơi miệng thơm tho. Không đánh răng, không xúc miệng, không ngậm kẹo cao su bạc hà mà miệng vẫn thơm tho thì mới được gọi là giai nhân. Trong số 22 cô bị đánh hỏng trong đợt đầu thì 10 cô còn say chếnh choáng, và 12 cô có... cái miệng không lấy gì làm thơm tho. Văn Bình bắt các ứng viên đi qua mặt chàng há miệng hét lớn là để… ngửi miệng họ.
Chàng bắt nữ ứng viên chạy đua dưới trời nóng cũng có mục đích rõ rệt. Thứ nhất, trong khi cử động mạnh, nhất là khi chạy nhanh, cơ thể phải rung theo, nếu đeo đồ... giả thì bộ ngực giai nhân phải cứng ngắc như được đúc trong bê-tông.. Do đó, chỉ cần quan sát vài ba phút là Văn Bình có thể biết chắc cô nào dùng cao-su, cô nào có báu vật Trời ban. Mục đích thứ hai: trời nóng mà chạy đua tốc độ, nữ ứng viên phải đổ bồ bôi, và nơi thườngxuất hãn nhiều nhất là nách. Đàn ông kị nhất đàn bà hôi nách. Nữ điệp viên hôi nách khó thể lôi cuốn đối thủ nam giới.. Và kết quả là 20 giai nhân bị loại bỏ vì... xài đồ giả và mắc bệnh hôi nách.
Thoạt đầu, Lê Diệp dự định phản đối mạnh mẽ những hành động ngông ngược của Văn Bình. Nhưng sau khi nghe bạn giải thích rành rẽ chàng đành ngậm miệng. Văn Bình đánh hỏng rất đúng. Máy điện tử chấm thi theo những thể thức khác song cũng giống kết quả của Văn Bình. Bằng chứng là sau đó ông Hoàng đã chuyển 50 hồ sơ nữ ứng viên cho óc I.B.M. và máy này xác nhận 8 cô đậu và 42 cô hỏng, ông Hoàng công nhận lối chấm thi của Văn Bình thiếu đúng đắn, song lại giản dị, khoa học, và chính xác. Và lối chấm thi bằng ăn no, uống rượu túy lúy, khiêu vũ mỏi chân, trình diện buổi sáng không xúc miệng, mặc áo quần dầy cộm đề chạy đua... đã được ông tổng giám đốc chấp thuận làm khuôn vàng thước ngọc cho ban giám khảo.
- Anh Lê Diệp! Tôi cắt dây nói nhé?
Giọng Thu Thu lanh lanh trong điện thoại. Trong gần một phút đồng hồ, Lê Diệp đã rơi vào tình trạng nửa mê, nửa tỉnh.
- Anh Lê Diệp! Chào anh nhé!
Lê Diệp hoảng hốt kêu lớn trong máy nói:
- Chị Thu Thu ơi, khổ quá, tôi có chuyện quan trọng cần thố lộ với chị...
Thu Thu cười:
- Hiểu rồi, anh muốn tâm sự rằng anh yêu nàng tha thiết, yêu nàng thành thật, yêu nàng đến độ có thể lóc thịt, đổ máu vì nàng, và аnh yêu cầu tôi cứu nàng khỏi bị bọn Tư Lì, Năm Ngọt thủ tiêu chứ gì?
- Thưa chị vâng.
- Tôi xin cố gắng giúp anh. Anh có đồng hồ nơi cườm tay không?
- Có.
- Đồng hồ anh hiện mấy giờ?
- Đồng hồ tôi lấy đúng giờ đài bá âm BBC. Hiện là 2 giờ 28 phút.
- Cám ơn anh. Đúng 2g 35p, tôi sẽ có mặt ở cầu thang.
Thu Thu cắt điện đàm. Tứ bề chìm vào tĩnh mịch. Đồng hồ Lê Diệp đeo ở cổ tay thuộc loại Ro-lét tự dộng. Tiếng kêu của nó rất nhỏ song chàng vẫn nghe rõ như tiếng kêu của đồng hồ quả lắc treo tường. Binh boong... binh boong. Thời gian bỗng nhiên chùn lại, và kim giây đồng hồ dường như không chịu chạy nữa.
Lê Diệp cảm thấy nóng ruột lạ lùng. Thanh âm vô hình vẫn tiếp tục reo vang trong óc chàng, binh boong, binh boong...
Binh boong, binh boong...