Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Chương 7
A
nh Việt Dũng à, Việt Dũng.
Tiếng gọi dồn dập của Uyển Mi làm cho Việt Dũng cựa mình rồi mở mắt ra. Anh ngồi bật dậy, nhưng đầu óc choáng váng mông lung. Hình như hơn một buổi rồi anh cảm thấy cơ thể rã rời. Anh thèm uống một chút gì đó mà bước đi không nổi.
– Mở cửa giùm Uyển Mi đi!
Cố rời chỗ, Việt Dũng bật chốt, rồi trở lại giường ngã xuống nằm dài, Uyển Mi lo lắng:
– Hôm nay anh không đi làm sao?
– Tôi mệt lắm!
– Mẹ em bảo mang cho anh tô cháo thịt bầm nè.
Việt Dũng thấy chán nản cùng cực. Anh chẳng muốn ăn uống làm gì.
– Cô để đó đi! Cám ơn!
Anh kéo chăn trùm kín lại. Uyển Mi bối rối. Anh ấy bệnh thật rồi làm sao bây giờ? Cô bước lại gần anh, sờ trán thử. Chỉ hơi hầm hầm:
– Không được, anh cảm phải không? Để em đi mua thuốc cho anh uống.
Việt Dũng tung chăn ra, anh cố nhấc mình ra khỏi chiếc nệm êm ái. Và ngẩn người ra khi thấy đầu tóc bù xù của mình trong gương. Không thể để cô nàng cười mình được. Anh rũ nước vào mặt, vào đầu cho tỉnh táo. Trở ra anh ngạc nhiên khi thấy Uyển Mi đang sắp xếp lại tập sách bừa bộn trên bàn cho ngay ngắn:
– Thế nào có đỡ chưa anh?
Giọng ngọt ngào và thái độ quan tâm của Uyển Mi làm cho lòng anh dịu lại:
– Cô gặp tôi có chuyện gì?
– Em mang cháo đến cho anh. Cả buổi không thấy anh ra khỏi nhà mẹ lo lắng nên bảo em đến xem anh thế nào?
– Tôi không sao.
Uyển Mi ngạc nhiên vì giọng nói nhát gừng của anh. Hình như anh đang cố tránh né ánh mắt nhìn của cô. Ước gì anh hiểu lòng cô một chút cũng đủ cho cô vui rồi. Chút tự ái len nhẹ vào lòng, Uyển Mi hơi giận:
– Anh có biết cả đêm, em không ngủ chờ anh về không?
– Tại sao cô làm như vậy. Tôi đâu có hứa...
Lời nói vô tình như nhát dao cứa mạnh vào lòng tự ái của Uyển Mi. Tự nhiên anh bẫn tính với cô. Uyển Mi trố mắt nhìn anh:
– Anh ăn cháo đi rồi tôi về. Có phải anh giận cha mẹ mình rồi giận lan người khác không?
Việt Dũng thấy mình hơi vô lý liền hạ giọng:
– Tôi xin lỗi Uyển Mi. Tại tôi buồn quá...
– Anh buồn gì, mẹ con em hứa sẽ giúp anh mà. Có phải anh chưa dứt khoát được tư tưởng là cưới cô Lụa là gì đó hay ở lại thành phố này không?
Việt Dũng trầm giọng:
– Uyển Mi, Anh hồ đồ quá... nhưng em giúp anh không được đâu.
Uyển Mi cuối đầu:
– Được chứ nếu anh muốn!
Việt Dũng nhìn Uyển Mi. Tim anh lại xao động một nỗi niềm. Có lẽ cả tuần xa cách nỗi nhớ mông lung đè nén làm cho anh khổ tâm không nói ra lời, có nên thổ lộ tình cảm của mình chăng? Anh sợ Uyển Mi từ chối.
– Tất nhiên là anh muốn... nhưng điều này làm ảnh hưởng đến danh dự của em, sợ bác phiền lòng!
Uyển Mi sợ khi nói ra những bí mật thì cô không còn vô tư như trước nữa. Lúc ấy cô không dám tiếp xúc với anh, mọi cử chỉ đều ý tứ hơn:
– Sao lại ảnh hưởng đến danh dự của em? Ghê vậy!
Mỉm môi, Việt Dũng sợ mất một cô bạn, anh lắc đầu:
– Cũng không ghê gớm lắm đâu.
– Anh đã từng giúp em đạt được nhưng vinh quang mà em và mẹ mơ ước. Giúp anh, em không hề từ chối.
Nhìn Uyển Mi đăm đăm, Việt Dũng mừng thầm, anh đề nghị:
– Anh muốn nhờ em đóng giả người yêu của anh được không?
Uyển Mi ngạc nhiên:
– Đóng giả người yêu à?
– Ừ! Anh chỉ có ý này thôi. Đây là cách duy nhất để anh được ở lại thành phố giúp em, gặp em mỗi ngày.
Chớp nhẹ làn mi cong Uyển Mi xúc động trước cậu nói chân thành dường như gởi gắm tình cảm cho cô của anh. Cô thẹn thùng:
– Việc này để em hỏi mẹ xem.
Việt Dũng xua tay:
– Hay là em cứ xem như anh chưa nói ra. Để nhờ em anh đã trăn trở bao nhiêu ngày.
Uyển Mi hồn nhiên:
– Anh làm gì quan trọng hoá vấn đề như vậy? Chỉ đóng giả y như biểu diễn một vở kịch ở ngoài đời thôi mà.
Đôi mắt Việt Dũng bỗng buồn hiu:
– Em giúp anh thì chỉ kéo dài thời gian ra thêm, để từ từ anh tìm cách đối phó. Chứ bây giờ anh rối rắm lắm.
Uyển Mi nhéo mũi anh:
– Thôi ăn đi ông tướng đừng có buồn nữa. Em nhận lời đó.
– Hả? Em chịu làm người yêu của anh ư?
Uyển Mi phì cười:
– Thiếu rồi.
– Thiếu cái gì?
– Người yêu “giả”. Nhớ chưa?
– Ờ, anh nhớ. Chỉ giả thôi, anh không mong gì hơn.
– Đúng đó! Anh nói đóng giả rồi từ từ tìm người yêu thật phải không?
Việt Dũng vui hơn, anh đùa:
– Có lẽ phải như vậy nhưng lâu lắm em có chịu đóng vai này dài tập cho anh không?
– Có tuy nhiên còn tuỳ ở anh.
– Vậy ta ký hợp đồng dài hạn nha.
Uyển Mi bật cười:
– Tạm thời thôi. Em sợ nửa chừng anh tìm được cô nào vừa ý anh đòi xoá hợp đồng giữa chừng, bị bể mặt lắm. Hay là em có cô bạn thân cứ nhắc anh hoài, đòi giới thiệu với anh. Anh chịu không?
Việt Dũng lắc đầu:
– Bảo Hiền phải không? Em đưa cô ấy vào làm đổ bể công việc của anh mất.
Uyển Mi cảm thấy vui vui khi nhận vai diễn này. Cô muốn thử nghiệm tình cảm của mình hay muốn đi chơi xa? Một lần về quê anh thử xem.
Nghĩ ngợi, cô cười tủm tỉm một mình nhìn Việt Dũng ăn tô cháo sắp nguội không chớp mắt, cô thấy lòng mình lâng lâng một cảm giác mới lạ. Đóng giả người yêu của anh cũng thú vị thật.
Liếc thấy Uyển Mi cười, Việt Dũng nhột nhạt:
– Em không vui hả?
– Kể từ giờ phút này em sẽ thực tập chứ anh. Có khó lắm không?
Giọng Việt Dũng đùa đùa:
– Em cử thử đóng vai một cô gái chiều chuộng người yêu mình. Em phải lo lắng quan tâm anh trước mặt mọi người. Có như vậy họ mới tin. Anh nghĩ không khó nếu em nhập vai.
– Nhưng em chưa có người yêu mà!
– Chưa mới tập.
– Ờ há!
– Em cứ làm giống như lúc em bị thằn lằn đeo vào tay hoặc bị rắn lục vào tay vậy...
Cô nguýt anh thật dài:
– Anh dám chọc em hả. Em huỷ hợp đồng cho anh khóc bây giờ.
– Em nhận lời rồi đừng nuốt lời nha.
– Lời hứa gió bay mà.
– Thôi mà cô bé. Liệu bác có đồng ý việc này không?
Uyển Mi quả quyết:
– Mẹ em sẽ chiều ý em thôi, anh đừng có lo.
Việt Dũng cảm động, lắc đầu, miệng cười tủm tỉm:
– Cám ơn em nha Uyển Mi!
Anh đặt tay lên đôi vai cô một cách tự nhiên. Uyển Mi đỏ mặt, thẹn thùng cố đẩy anh ra, anh nhìn cô:
– Anh định diễn ngay bây giờ hả?
– Không có! Thật ra, anh định hỏi em việc này Uyển Mi ạ.
Cô đứng im nghe tim mình đập mạnh:
– Việc gì hả anh?
– Liệu em đóng vai người yêu của anh, Bách Viễn có giận em không?
Uyển Mi kéo tay anh ngồi xuống cạnh, cô cười khúc khích:
– Anh tưởng em và Bách Viễn là gì à. Ôi anh thiệt là...
Chừng phát hiện ra điều gì, cô ngưng cười nhìn anh đăm đăm. Việt Dũng bối rối quay đi:
– Anh đâu có biết Bách Viễn định chinh phục em. Hắn đeo đuổi em.
– Bách Viễn rất tốt với em nhưng em chưa nhận lời gì của anh ta cả anh yên tâm chưa?
Việt Dũng như vừa trút được gánh nặng bên lòng. Việc Uyển Mi hứa giúp, nhận lời anh làm anh vui mừng tột độ. Anh bỗng dang rộng hai cánh tay đón cô. Anh nhìn cô, cô nhìn anh và bất ngờ Uyển Mi bước đến ngả đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh thẹn thùng, nũng nịu. Việt Dũng chỉ dám ôm hờ cô trong lòng nói giọng thật đầm ấm:
– Em tốt với anh quá, biết lấy gì đền ơn em hả Uyển Mi?
Ngồi xe đò gần tiếng đồng hồ, Uyển Mi quá mệt mỏi đành tựa đầu vào vai anh chợp mắt một chút. Nhìn trộm đôi rèm mi khép kín của Uyển Mi, Việt Dũng cảm thấy cái gì đó kỳ lạ đang xâm chiếm hồn anh. Qua cầu Mỹ Thuận đẹp như bức tranh, anh khều nhẹ Uyển Mi:
– Em nhìn kìa Uyển Mi!
Cô giật mình ngơ ngác:
– Gì? Tới rồi hả anh?
– Không, cầu đẹp của nước ta.
– Ô! Đẹp thật. Đây là đâu hả anh?
– Giữa Tiền Giang và Vĩnh Long.
– Cảnh vật ở quê anh giống như vầy không?
Việt Dũng lắc đầu:
– Tất nhiên nó có cái chung của miệt vườn nhưng có cái riêng của Đồng Tháp đó.
– Em nghe nói Đồng Tháp Mười có nhiều sen.
– Ừ! Đồng Tháp đẹp nhất hoa sen. Đồng ruộng trũng nên phù hợp với loại cây quý giá này.
Mãi mê nghe anh giảng giải, Uyển Mi không quên quay lại nhìn cây cầu hùng vĩ mà cô chưa từng thấy bao giờ vẻ tiếc nuối.
– Đẹp quá hà!
– Mai mốt về nhà anh lấy xe đưa em đi chơi.
– Từ nhà anh ra đây xa không?
– Ba bốn chục cây.
Uyển Mi rụt cổ:
– Ôi chao ơi, xa quá!
Anh nhìn Uyển Mi đăm đăm làm cô nhột nhột:
– Anh nên nhớ chỉ là giả thôi nha. Làm gì nhìn như ngườì yêu đắm đuối với người yêu vậy?
Đưa mắt sang chỗ khác anh cười tủm tỉm:
– Nếu thật thì hay biết mấy. Nhưng anh chỉ ví dụ thôi, em đừng bận lòng nghe.
Uyển Mi nghe tâm hồn mình vang lên những âm điệu kỳ lạ. Chỉ có ở cạnh bên người con trai vừa quen vừa lạ cô mới có cảm giác ấy:
– Em bận lòng làm gì. Nếu không ai thèm nhận lời giúp anh.
– Anh biết em tốt với anh nên quý em vô cùng.
Cô nhăn mặt:
– Ai mượn anh nịnh em?
Chiếc xe bỗng chạy chậm lại, lắc lư theo nhịp như chiếc võng đưa khiến hành khách ngả nghiêng, lúc thì ập về phía trước. Uyển Mi vịn vào thành. Cô chúi nhủi đập đầu vào thành ghế phía trước. Chưa kịp hoàn hỗn đã ngã vào người Việt Dũng.
– Ôi cái gì thế anh?
– “Ổ voi” em ạ. Cứ tựa vào anh đi.
Bị sốc lên liên tục rồi ngã ngửa ra sau, Uyển Mi mặc cho Việt Dũng ôm chặt lấy vai cô, cô cảm thấy hoa mắt, đầu óc nghiêng ngả, nhức nhối. Cái cảm giác muốn nôn ra cả ruột gan:
– Trời! Sao nhiều “ổ voi” quá vậy. Em không chịu nổi rồi. Ụa!
Uyển Mi cố bịt chặt miệng. Cô cho mặt mình áp vào chiếc túi nilon mà Việt Dũng chìa ra. Nôn mửa xong cô thấy mình như chênh vênh sắp ngã.
Anh lo lắng:
– Có sao không Uyển Mi, cố vài cây số nữa qua khỏi đoạn đường hư này sẽ khỏi thôi.
Việt Dũng xức dầu vào vầng trán lạnh ngắt của Uyển Mi, bàn tay để hờ lên túi hành lý.
Cô như mất cả sự sống. Anh hoảng hồn nhớ lại lần cô suýt ngất vì sợ con rắn lục, điều ấy khiến anh lo lắng vô cùng. Cô nhắm mắt ngã vào ngực anh mềm nhũn đi. Lo lắng, anh vỗ nhè nhẹ vào má cô gọi:
– Uyển Mi em thế nào rồi?
– Em mệt lắm... cho em nghỉ một chút đi. Chắc em chết mất.
– Nè! Đừng có nói bậy nha!
– Anh có mỏi không khi cho em tựa thế này?
– Không, em nghỉ đi sẽ khoẻ hơn.
Ôm cô trong tay, anh đặt túi hành lý xuống chân rồi nhè nhẹ sửa lại dáng ngồi của Uyển Mi cho thoải mái. Anh sợ làm cô thức giấc.
Việt Dũng có cảm giác như quả tim mình đang theo nhịp trống hên hồi, nó lao xao rung động trước làn môi đỏ mọng giờ đang tím tái kia. Anh rất muốn nói với Uyển Mi những tình cảm đến bất ngờ này nhưng khi nhìn thấy cô hồn nhiên, vui tươi như cánh hoa sen hồng, anh hụt hẫng đau khổ, đè nén bao cảm xúc của mình cho lắng xuống.
Việt Dũng luôn có mặc cảm về tình yêu. Tự dưng anh không muốn cô bé buồn, bận tâm về anh. Anh muốn đem trái tim mình làm quà tặng cho cô bé, tuy nhiên anh nghĩ mình chưa hiểu mình hết thì làm sao hiểu được người khác. Uyển Mi có dành một chút xíu tình cảm nào cho anh không? Có lẽ là có.
Nhưng Uyển Mi chưa biết chút gì về anh. Thật khổ cho anh, anh vẫn bị sợi dây vô hình ràng buộc. Đáng ra anh phải cưới vợ cho xong. Tại sao anh lại không muốn? Vì anh nhớ thành phố, nhớ công việc hay nhớ ai ở nơi này? Chỉ có Uyển Mi! Và anh lại nhờ cô một việc chừng như không ai rảnh hơi mà giúp. Anh nhờ Uyển Mi, cô đã nhận lời làm người yêu của anh. Vì cớ gì? Có phải Uyển Mi đang giữ hình ảnh của anh trong tim mà chẳng nói ra không?
Uyển Mi nằm trong vòng tay anh cô tin tưởng anh, dù hai người chưa nói nhau lời nào. Tình yêu chỉ là trò đùa, họ đang diễn kịch, đóng giả. Cô bé Uyển Mi xinh đẹp có rèm mi cong vút, đôi mắt trong veo thích làm nũng với anh chắc chắn đã có cảm tình với anh rồi...
Qua đoạn đưừng gian truân, xe dừng lại trước con đường về nhà. Việt Dũng cười giục Uyển Mi:
– Tới rồi chúng ta xuống đi em.
Uyển Mi đâm ra lo lắng:
– Sao tự dưng em run quá anh Việt Dũng!
Cô níu lấy tay anh bước xuống xe. Mọi người nhìn cô gái xinh như hoa, người đẹp như người mẫu bên chàng trai trẻ, trông thật xứng đôi mà ngưỡng mộ.
– Em chưa hết mệt hả? Để anh dìu đi!
Chiếc xe đò chạy Uyển Mi vẫn chừa khoẻ, cô ngồi xuống vệ đường nôn tiếp. Tay vịn Uyển Mi, vai mang, tay kia xách túi hành lý và quà từ thành phố về tỉnh như một bà nội trợ đứng chờ cô. Lát sau, Uyển Mi đứng lên nhìn quanh.
Cánh đồng mênh mông tít tắp xa vời. Những thửa ruộng tiếp nước lóng lánh gợn sóng dưới ánh mặt trời. Cách một bờ ruộng và quốc lộ là những dãy nhà thấp thoáng sau mấy hàng cây thưa thớt.
– Đồng Tháp Mười đây sao? - Uyển Mi thấy choáng ngợp quá.
Cái nắng, cái gió của buổi chiều tà khiến Uyển Mi thấy dễ chịu. Cô mạnh dạn nắm cánh rắn chắc của Việt Dũng một cách thật tự nhiên và bước song hành bên anh:
– Ở đây trống trải qua!
Việt Dũng mang một cảm giác mới lạ khi cùng Uyển Mi bước trên con đường quê quen thuộc mấy chục năm trời. Hôm nay anh biết nó đẹp vô cùng. Tự nhiên anh hát nho nhỏ:
– Bằng lòng đi em về với quê anh, một dòng kênh một dòng nước xanh.
Uyển Mi thấy tâm hồn mình phơi phới yêu đời áp má vào cánh tay hát tiếp:
– Bằng lòng đi anh thưa má thưa ba... bằng lòng đi người yêu nhỏ bé...
Hai người nhìn nhau thật đầm thắm hạnh phúc, giây phút lãng mạn thoáng qua nhanh.
Uyển Mi đi chầm chậm bên anh. Đôi giày cao gót khó đi quá:
– Còn xa không anh?
– Chi vậy?
– Em lột giày.
– Ừ chút nữa đi. Lát nữa lội bùn em có sợ không?
– Hả? Lội bùn, không quen chắc té quá!
– Sao, sợ chưa, em có muốn lấy chồng Đồng Tháp không?
Việt Dũng đùa đùa. Uyển Mi cảm thấy ở cạnh anh thật ra rất bình yên nên bảo:
– Nếu có ai bằng lòng cưới thì em cũng dám chìu ý lắm!
– Không ngán à!
– Ngán chứ. Nhưng người ta bảo “thương nhau mấy núi cũng trèo. Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua” mà anh.
– Vậy thì em giỏi lắm. Chỉ sợ sau đợt thực tập “làm người yêu” này em chạy dài không dám ngoái đầu lại đó chứ.
Uyển Mi trở nên mạnh dạn:
– Làm gì phải sợ, khi đã thương nhau em nghĩ lúc ấy con người ta sẽ tự điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh môi trường. Tất cả vì tình yêu là trên hết.
Bật cười trước vẻ tự tin của cô, Việt Dũng trêu:
– Không ngờ cô người mẫu yếu đuối mảnh mai lại có một trái tim yêu mãnh liệt quá.
Anh khâm phục đó.
Nhìn anh, cô cười nhoẻn miệng phô hàm răng trắng đều xinh xắn:
– Lý thuyết suông đó anh bạn ạ. Còn tình yêu thì em chưa hân hạnh được biết và đang thực hành đây.
– Ồ! Em thật biết đùa. Xinh đẹp như em mà chẳng có ai yêu, thật khó tin.
Cô véo nhẹ cánh tay anh:
– Anh ở cạnh nhà em bấy lâu mà không biết em có người yêu hay không à?
Việt Dũng đáp tỉnh bơ:
– Ai để ý mà biết.
Uyển Mi liếc dài nhằng cả cây số, giọng ấm ức:
– Anh thèm để ý đến ai hả? Có việc gì cần mới nhờ người ta. Người đâu mà vô tâm.
Giúp anh thật uổng công.
Việt Dũng xốc lại cái ba lô. Uyển Mi chợt thấy từng giọt mồ hôi chạy dài trên má anh.
Cánh tay anh như bị trói bởi cô ôm chặt và những chiếc túi nặng trên tay.
Đúng là cô vô tâm. Vậy mà cô mắng anh, tủm tỉm cười Uyển Mi rút chiếc khăn tay ra, tự nhiên chậm những giọt mồ hôi trên má, trên trán anh làm Việt Dũng giật mình:
– Để em lau cho. Hay là đưa em xách phụ anh.
Gửi mùi thơm từ chiếc khăn tay và sự quan tâm của Uyển Mi dù thật hay giả, anh thấy sung sướng cả lòng. Anh nhếch môi cười, nụ cười mà cô rất thích, từng xao động trái tim cô:
– Em cứ tự nhiên đi. Anh quen rồi! Vả lại cực khổ mà có người thông cảm, yêu thương dù chết cũng cam lòng.
– Hừ! Thích nói bậy hả? Em không nghe đâu! Ai thèm yêu thương, quan tâm anh chứ?
– Đừng có hiểu lầm.
Việt Dũng đứng khựng lại:
– Em bảo hành động vừa rồi cũng là “thực tập” ư?
Đỏ mặt, thẹn thùng cô phụng phịu:
– Thì cứ xem là vậy đi anh kỳ ghê!
Con gái nói có là không, nói không là có. Bài hát ấy Việt Dũng từng không thích nhưng bây giờ hình như nó có ý nghĩa. Nói không yêu có thể là đã yêu, sắp yêu, nói giả vờ có thể là thật, và nói không yêu thương nhưng trong em, anh đọc được anh yêu thương ngút ngàn. Việt Dũng lại im lặng đi bên cô mà lòng suy nghĩ miên man.
Dù thật hay giả thì Uyển Mi cũng đang sống trong khoảnh khắc đầy ấp kỷ niệm bên anh. Những buồn, vui, tình cảm e ấp trong lòng được dịp tuôn trào ra. Được ở bên Uyển Mi, cô hết lòng đóng trọn vai mình giúp anh, Việt Dũng không mong gì hơn.
Biết đâu qua lần về quê này, mọi việc sẽ đổi thay bất ngờ. Trong lòng Việt Dũng lại trỗi lên bao niềm hy vọng mới. Làm thế nào để giữ được Uyển Mi bên anh? Tất cả hãy chờ vào thời gian mà thôi.
Ba mẹ ơi! Mau ra xem. Anh hai đưa chị hai về kìa.
Đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu ở trước sân, Việt Thanh chạy một hơi vào nhà kêu rối rít.
Ông bà Việt Thắng vội bước ra cửa nhìn:
– Việt Dũng về rồi! Có người yêu nó cũng đi theo. Cái thằng cũng giỏi.
– Hèn gì nó không chịu con Cẩm Lụa. Nhưng chúng ta phải xem ý tứ cô gái này mới được. Đâu phải cứ mang về ra mắt là tôi bằng lòng đâu ông. Cẩm Lụa có nết na, thuỳ mị.
Chê con người ta, không biết phải ăn nói thế nào.
Ông Việt Thắng khều vợ:
– Này nói nhỏ nhỏ, Việt Dũng vào tới đó bà.
Có tiếng anh vang vang phía trước:
– Việt Thanh ra mang đồ đạc vào nhà giúp anh đi.
Cô bé bím hai đuôi tóc nhỏ nhắn xinh đẹp và hồn nhiên chạy đến bên hai người. Đôi mắt cô bé dán vào người Uyển Mi kinh ngạc:
– Trời ơi! Em chào chị.
Uyển Mi mắc cỡ chớp hàng mi cong:
– Em là Việt Thanh phải không?
– Đúng rồi vậy là anh hai có nói với chị về em nên chị biết.
Uyển Mi gật đầu, đôi chân trắng gần dính đầy bùn đất. Đôi giày của cô nằm chung giày của Việt Dũng. Việt Thanh lắc đầu. Quay sang anh hai cô bé trách:
– Anh tệ ghê! Sao không nhắn em mang xuồng ra rước để chị ấy lội bùn không quen té xuống nước thì sao?
Việt Dũng nháy mắt:
– Thì anh ôm lên, có sao đâu. Về Đồng Tháp mà không lội bùn mới lạ. Mang đồ vào nhà đi để anh đưa chị Hai em đi rửa chân. Ủa mà ba má có nhà không Việt Thanh?
Nghe Việt Dũng nói Uyển Mi cứ hồi hộp lạ. Cô run lên cứ tưởng mình là người yêu của anh thật. Cô liếc anh nhẹ nhàng. Việt Dũng tự nhiên nắm tay cô dẫn đi ra nhà sau:
– Ba mẹ đâu cưng?
Uyển Mi thốt nhiên hỏi Việt Thanh. Nhìn cô em gái của anh, Uyển Mi có cảm tình ngay.
– Ba mẹ chờ anh chị trên nhà kìa!
Việt Thanh cứ tần ngần nhìn Uyển Mi, cái vẻ xinh đẹp của cô gái thành phố khác với cái xinh xắn của cô gái quê. Trông Uyển Mi đi như một người mẫu diễn trên sân khấu. Cô gọi Việt Dũng:
– Anh hai!
– Gì?
– Anh tuyệt thật đó. Chị ấy xinh đẹp, em ái mộ lắm.
– Con nhỏ này, nói chuyện gì đâu.
– Em khen anh tài thật. Vậy mà giấu kỹ không cho em biết nghen.
Vừa rửa chân, Việt Dũng vừa trả lời cô em gái:
– Không lẽ anh có người yêu lại đi đăng bảng quảng cáo rùm beng lên hả nhóc?
Uyển Mi phì cười. Thì ra Việt Dũng quen cách nói chuyện này vì anh có một cô em gái rất lí lắc, đáng yêu hay chọc phá anh trai. Xem ra gia đình Việt Dũng cũng vui thật.
– Sao chị không nói gì cả chị Hai?
Uyển Mi ú ớ khi bị cô em gọi là chị Hai ngọt lịm:
– Chị là Uyển Mi, em cứ gọi tên cho thân mật.
Thấy cô vẫn đứng tần ngần có vẻ không tự nhiên, Việt Dung đâm lo:
– Em rửa chân đi rồi vào nhà nghĩ để anh xối nước cho.
– Được để em làm mà anh.
– Đi bùn sợ chưa hả cô bé?
Nghe anh Hai nói vậy Việt Thanh trừng lên:
– Anh gọi chị ấy là cô bé, chỉ buồn cho mà xem.
Nhoẻn miệng cười Uyển Mi bảo:
– Không sao đâu, chị quen rồi em à.
Cả hai bước vào nhà, thấy ba me ngồi nghiêm chỉnh chờ, Việt Dũng hơi bối rối:
– Thưa ba mẹ con mới về. Đây là cô bạn của con từ thành phố về chơi đó ba mẹ.
– Thưa bác, cháu chào hai bác.
Ông Việt Thắng ngồi nghiêm trang nhìn Uyển Mi:
– À cháu mới đến. Đi vất vả quá phải không?
Uyển Mi đứng cúi đầu lễ phép:
– Dạ, không sao đâu a!
Bà Việt Thắng ngắm cô bé trước mặt. Một cô gái có vẻ mềm yếu rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, đôi môi như tô son. Hèn gì Vlệt Dũng chẳng mê sao được.
– Cháu quê ở đâu?
– Dạ ở tại Sài Gòn ạ.
– Ba mẹ nghề gì?
– Dạ, buôn bán ạ. Cháu chỉ còn mẹ, ba mất lâu rồi.
Uyển Mi đứng chịu trận. Hình như cô đang bị quan toà hỏi cung. Ông Việt Thắng chợt giật mình bảo:
– Ờ ngồi đi cháu, chúng ta cứ xem như người trong một nhà, đừng có khách sáo.
Việt Dũng nháy mắt khi cô liếc anh:
– Dạ, cháu đứng được rồi ạ.
Bà Việt Thắng tươi cười gật đầu. Bà hài lòng vì Uyển Mi rất là lễ phép:
– Hai đứa đi vào từ lúc nào?
– Dạ, cũng sớm mẹ ạ. Nhưng chờ xe lâu quá, cứ đi cứ dừng mãi cho nên...
– Đói bụng rồi phải không?
Việt Dũng định cứu bồ cho Uyển Mi. Thấy cô đứng mãi thật tội:
– Đói lắm rồi mẹ a, với lại Uyển Mi say xe bị tống ra ngoài cả. Cô ấy có lẽ mệt và đói lắm rồi.
Uyển Mi lắc đầu:
– Em chưa đói thật mà.
Bà Việt Thắng tươi cười:
– Tại con không báo trước bây giờ mẹ và Uyển Mi nấu cơm. Chiều nay đãi các con một buổi thịnh soạn mới được.
– Thôi mà mẹ, đơn giản đừng có bày biện thêm cực.
Việt Thanh xen vào:
– Mẹ muốn biết tài nấu nướng của chị Uyển Mi phải không?
Bà Việt Thắng trừng mắt:
– Con nói gì lạ vậy. Cô ấy là ngườì thành phố trên ấy thường dạy nấu ăn, hàng quán giăng giăng làm gì mà không khéo.
Uyển Mi hơi ngán bài học, bài thi thử thách thứ hai này. Cô nghĩ thầm ai muốn làm dâu nhà Việt Dũng đều phải qua vòng sơ tuyển thi tuyển, chọn lựa kỹ khó hơn cả kỳ thi siêu mẫu của cô vừa rồi. Bà Thắng muốn thử tài nấu nướng của cô chăng? Môn này cô rơi là cái chắc.
Thấy mẹ bày ra nấu nướngViệt Dũng rất lo. Anh thấy Uyển Mi rất mệt. Có lẽ cô cần nghỉ ngơi, vậy mà... Phen này anh hại cô tiểu thư đài các rồi. Việt Dũng bỗng thấy xót xa.
– Mẹ à, chúng con mệt lắm. Mẹ đừng có bày nhiều.
Bà Thắng nhìn con trai:
– Thì con cứ nghỉ ngơi. Mẹ làm cơm đãi con không được sao? Khách tới chẳng lẽ đạm bạc được à? Coi sao được.
– Nhưng...
– Con thật là kỳ lạ đó Việt Dũng. Mẹ nói con đừng có cãi.
Việt Dũng đành ngồi im nhìn Uyển Mi. Cô theo bà Thắng xuống bếp:
– Bác ạ, có việc gì cháu giúp.
Liếc nhìn bàn tay thon dài trắng muốt của cô, bà Thắng hiểu ngay làm gì cô gái này biết nấu nướng. Đa số các cô ở thành phố là như vậy. Bà đưa mắt nhìn Uyển Mi:
– Cháu cứ tự nhiên, đi chơi với Việt Thanh đi để bác làm. Mấy mươi năm bác phục dịch cho gia đình chồng, bác không có ngại.
– Thưa bác cháu sẽ phụ nấu cơm.
– Thôi được rồi, cháu ra ngoài kia nói chuyện cho vui đi.
Bà Thắng nói với Uyển Mi bằng giọng chân thành nhưng cô vẫn ngồi xuống bộ ván cạnh bà lặt những cọng rau muống tươi rói:
– Chuẩn bị nấu canh chua hở bác?
– Ừ! Canh chua cá lóc nấu bông điên điển. Cháu ăn món này chưa?
– Dạ thỉnh thoảng mẹ cháu có nấu ạ.
– Cháu làm nghề gì?
Nghe bà Thắng hỏi suýt chút nữa là cô nói thật. Nhớ lời dặn của Việt Dũng, Uyển Mi cảnh giác:
– Dạ cháu thiết kế thời trang ạ.
– Cùng nghề với Việt Dũng của bác phải không?
Uyển Mi gật đầu:
– Dạ, anh Việt Dũng thiết kế đẹp lắm bác ạ! Ảnh làm báo... đa tài.
– Ừ, bác muốn nó về quê ở với bác sống như người ta nhưng nó không bằng lòng, bác buồn hết sức. Cháu nói chắc Việt Dũng nghe lời, hay là cháu khuyên nó giúp bác đi.
Uyển Mi tỏ ra rất ngoan ngoãn lễ phép:
– Từ từ cháu sẽ khuyên ảnh. Việt Dũng rất có hiếu, hai bác được người con trai quí như vậy cháu nghĩ bác phải mừng chứ.
Bà Thắng lại ca cẩm chuyện khác:
– Cháu không biết cả hai tuần trước Việt Dũng kiên quyết cãi lời cha mẹ. Chúng tôi giận lắm.
Uyển Mi vờ không biết hỏi cắc cớ:
– Sao bác lại giận anh ấy?
– Vì nó không nghe lời cha mẹ quyết trở lại thành phố.
– Việc gì ạ?
– À, bác muốn cưới vợ cho Việt Dũng!
Vừa nói vừa cười bà Thắng kể cho cô nghe chuyện vừa qua của Việt Dũng:
– Bác đâu có biết nó có người yêu ở trên thành phố!
– Sao bác biết anh ấy có người yêu?
– Biết chứ cháu, con trai lớn lên bảo cưới vợ mà dùng dằng là có chuyện rồi.
– Sao ạ?
– Một là có người yêu hai là lỡ hứa hẹn với ai cho nên...
Uyển Mi cười tủm tỉm. Bà Thắng tiếp lời:
– Bác bảo nếu có người yêu mang về ngay thì mới hoãn việc đi hỏi vợ. Không ngờ Việt Dũng làm ngay. Cháu về cùng Việt Dũng bác bất ngờ lắm. Cái thằng lúc nào cũng kín như bưng cả.
Uyển Mi mím môi cười cười. Bao ý nghĩ buâng quơ chạy qua đầu. Cô và Việt Dũng có duyên chăng?
Dù vòng sơ tuyển, sơ khảo nay khó khăn nhưng cô đã vượt qua. Biết đâu cô chiếm được cảm tình của gia đình này. Cô buâng khuâng khó nghĩ, nếu họ chấp nhận cô thì sao.
Việt Dũng có yêu cô thật không? Tình cảm của anh dành cho cô rất chân thành, rất nhiều.
Có phải đó là sự mở đầu của tình yêu?
– Bao giờ cháu trở về thành phố?
– Ngày mai bác ạ.
Bà Thắng nhìn lên:
– Cháu phải ở lại chơi với bác một tuần mới được!
Uyển Mi giật thót tim nhưng cô cố nén:
– Tuỳ anh Việt Dũng, thưa bác.
Thấy cô lễ phép, bà Việt Thắng có cảm tình với cô. Chỉ mới bước đầu bà chưa hài lòng lắm nhất là ngắm những ngón tay búp măng suôn óng của Uyển Mi bà nghĩ một cô gái chưa từng lao động. Cưới vợ như vậy sau này Việt Dũng phải làm tôi tớ để nuôi cô thôi. Ý bà vẫn phân vân chưa cả quyết.