Số lần đọc/download: 4249 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7 -
Đ
ại diện sứ quán VN là một phụ nữ trạc bốn mươi, đại diện chính quyền thành phố là vụ trưởng Jang, cha nuôi Seung Gun. Theo họ có cả bố, mẹ và em gái anh vừa từ Trung Quốc về và một lò phóng viên báo chí, cả phóng viên VN thường trú tại Seoul.
Họ đứng đầy cả căn phòng, trên tay hầu hết đều có hoa tươi, những túi quà. Tất cả họ đều tràn ngập lòng khâm phục quý mến người đàn bà đang nằm kia. Bà chẳng những dũng cảm, còn có một tấm lòng nhân ái bao la. Họ không hẹn nhau đứng nghiêm trang trước bà.
Vụ trưởng Jang đứng thẳng, cúi đầu chào thật sâu rồi đặt lên tay bà bó hoa đẹp rực rỡ, giỏ quà tặng đầy trái cây, rồi ra hiệu cho người thông dịch viên. Ông nói:
- Thưa bà Trần kính mến! Tôi thay mặt chính phủ và nhân dân nước tôi đến viếng thăm bà, tỏ lòng kính phục và biết ơn sâu sắc đối với bà, vì đã xả thân cứu mạng một công dân Hàn Quốc, một công dân danh dự, niềm kiêu hãnh, tự hào của chúng tôi. Thay mặt chính phủ và nhân dân Hàn Quốc, tôi chúc bà mau chóng bình phục để viếng thăm đất nước chúng tôi với tư cách là công dân danh dự. Mong bà yên tâm điều trị, mọi phí tổn, nhà nước chúng tôi hoàn toàn đảm nhận. Rất cảm ơn bà.
Vụ trưởng Jang cúi chào, Nam Trúc thay mẹ chào trả, nhìn mẹ nói:
- Mẹ nói gì với ngài vụ trưởng không?
- Không - Bà Nam Bình đáp cộc lốc, lạnh như tiền.
Nam Trúc kinh ngạc lẫn chút lo lắng nhìn mẹ. Mẹ làm sao vậy kìa?
Đại diện sứ quán VN bước hơi gấp lên hai bước. Bà đã đọc rõ lý lịch bà Nam Bình và ngay khi nhìn vào ánh mắt người đồng hương, bà biết có điều không ổn. Ánh mắt bà Bình trơ trơ, lạnh lẽo, thấp thoáng căm ghét, hận thù. Người đàn bà nhân hậu, dũng cảm này, không hề chào hỏi theo phép lịch sự tối thiểu, chỉ quét ánh mắt thâm sâu, bén ngót lên từng người đối diện và đang cố dằn một cử chỉ khiếm nhã là... ném bó hoa lẫn quà tặng của ông vụ trưởng ra ngoài.
- Chị Bình! - Bà đại diện sứ quán gọi hơi lớn, thu hút sự chú ý ở bà Bình về phía mình - Tôi là Trầm, trợ lý cho đại sứ ta, tại Hàn Quốc. Tôi đến thăm sức khỏe chị.
Ánh mắt bà Bình dịu lại. Bà Trầm tiến sát, cúi hôn, ôm ghì lấy bà Bình, thì thầm rất nhanh:
- Chị Bình! Tôi rất hiểu nỗi lòng chị với sự cảm thông sâu sắc. Nhưng mong chị hãy bình tĩnh, sáng suốt, đừng làm điều gì gây tổn thương cho sự bang giao hai nước đang tiến triễn tốt đẹp. Chị Bình! Chúng ta không xây dựng tương lai bằng quá khứ hận thù. Hãy khoan dung và tha thứ, coi như tôi, người đồng hương, đồng cảnh ngộ với chị, xin chị đấy.
Bà Trầm rời ra, đôi tay vẫn nắm chặt tay bà Bình, nhìn chăm vào bà, mắt đẫm ướt đợi chờ. Bà Bình thẫn thờ, bất giác gật đầu đáp:
- Vâng! Những lời ấy bà từng nghe chồng nói trước giờ vĩnh biệt.
Bà Trầm thở ra, đứng thẳng lên, quay lại đối diện với mọi người nói vẻ xúc động, tay vẫn nắm chặt một tay bà Bình.
- Thưa ngài Vụ trưởng. Thưa quý vị! Tôi không nén nổi xúc động khi gặp một người đồng hương trong hoàn cảnh đặc biệt này. Giờ bà Nam Bình sẽ có lời nói với quý vị.
Bà bóp nhẹ tay bà Bình, nhìn bà gật đầu khuyến khích. Tất cả mọi cử chỉ họ đều lọt vào mắt Tae Soo, Seung Gun và Nam Trúc với trực giác không bình thường. Cả ba toàn tâm ý đặt hết lên bà Nam Bình và mong cuộc hội kiến lớn lao này diễn ra tốt đẹp. Chính vì thế, một cử động một ánh mắt ở bà đều khiến họ để tâm và nhìn ra điều không ổn. Cả ba đều lo sợ. Ánh mắt và cử chỉ bà Bình đầy uất hận, ghìm nén. May sao, bà đại diện sứ quán hình như hiểu được, Seung Gun run lên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh. Tae Soo nghĩ đến một bí mật cần khám phá. Nam Trúc cúi xuống bên mẹ.
Bà Nam Bình run lên với cõi lòng bão táp, đầy hận thù thống khổ. "Sự bang giao hai nước đang tiến triển tốt đẹp"... "Chúng ta xây dựng lại đất nước không bằng quá khứ hận thù". "Tường ơi! Em phải làm sao?".
Rừng người im phăng phắc đợi chờ... Hàng mấy chục micro đưa lên phía trước. Bà Bình nhìn qua Nam Trúc nhìn xuống đôi tay mình được con và bà Trầm nắm chặt. Bà hít một hơi sâu, cất tiếng:
- Rất cảm ơn ngày Vụ trưởng, bà đại diện sứ quán, thân nhân cậu Kim và đại diện các báo đã có lòng viếng thăm. Hiện nay sức khỏe tôi đã ổn, mong rằng trong thời gian sớm nhất, với sự chăm sóc tận tình của những nhà chuyên môn, tôi sẽ bình phục, sớm quay về VN. Một lần nữa cảm ơn quý vị.
Những micro nhanh nhẹn chỉa tới, nhưng bà Bình khoát tay:
- Tôi không có lời gì để nói xin lỗi quý vị.
Bố mẹ Seung Gun tiến sát tới. Hơn hai tuần qua, họ sống trong tâm trạng bất an. Mẹ Seung Gun và con gái từ Trung Quốc hay tin bay về, đã nhiều lần vào bệnh viện thăm nhưng Seung Gun cương quyết không để gặp khi thấy cái lắc đầu của Nam Trúc. Giờ nhìn tận mặt người phụ nữ VN cam tâm chịu chết để cho con mình sống, họ quá xúc động, bước tới, đưa tay như muốn ôm lấy bà Bình, đồng kêu lên:
- Thưa bà! Chúng tôi biết làm gì để bà hiểu lòng biết ơn sâu sắc của gia đình chúng tôi trước sự hy sinh cao đẹp của bà? Bà đã cứu Seung Gun, con trai chúng tôi, coi như bà đã sinh nở ra một lần nữa.
Người thông dịch nói nhanh cho bà Bình hiểu. Bà nhìn lướt họ cố dấu niềm căm ghét, nói qua quýt.
- Không có gì.
Bố Seung Gun đẩy anh đến trước bà, hai bố con cúi đầu thật thấp rồi nhìn thẳng bà, ông bố nói:
- Từ nay con trai tôi sẽ là con trai bà. Mong bà nhận nơi đây lòng biết ơn sâu sắc của nó, của gia đình tôi.
Mắt bà Bình nhìn thẳng hai bố con, đây cũng là cuộc gặp chính thức của bà Bình và Seung Gun sau tai nạn. Hơn hai tuần qua, bên bờ sống chết, thật ra, anh luôn ở gần bên bà nhưng bà không một lần thấy. Bà chỉ thấy con gái mình, thấy người chồng đã khuất, trong mê tỉnh và trong những cơn đau dài.
Giờ bà nhìn rõ Seung Gun, nhớ lại đêm hôm ấy. Điều gì khiến bà lao tới đỡ nhát dao cho gã con trai này? Chính bà không hiểu nổi, bà nhớ ánh mắt gã sau chiếc kính trắng nhìn sững bà, khiến bà có cảm giác bị nhìn nên chậm chân quay lại. Tầm mắt gã con trai sụp xuống, nhưng bà kịp thấy nó ánh lên vẻ vui mừng xúc động. Tại sao? Bà không kịp suy nghĩ... Và rồi ánh thép lóe lên ngay tầm mắt bà. Bà còn kịp thấy ánh mắt gã nhìn bà như muốn biểu lộ niềm thương mến... Bà lao ra chắn ngang trước gã... Bà nghe một cái gì cắt ngang ngực bén ngót... Bà không kịp có cảm giác đau đớn. Và rồi như có hàng trăm ánh thép vung lên với tiếng cười man rợ.. tiếng gào rú đầy thú vật. Bà lăn xả, lăn xả đến cái chết mong cứu được người mình yêu thương nhất.
- Tôi không hề có ý nghĩ xả thân cứu cậu, tôi... - Bà nín bặt khi bị bóp chặt tay và ánh mắt bà Trầm lo lắng. Bà thấy Nam Trúc bối rối, thấy những người đối diện nhìn bà kinh ngạc, cả Vụ trưởng Jang..
- Xin lỗi, tôi rất mệt - Bà nhắm mắt lại.
Bà Trầm đưa mắt cho Nam Trúc, cô bước lên, nói bằng tiếng Anh:
- Thưa ngài Vụ trưởng. Thưa bà đại diện. Thưa ông bà Kim. Thưa quý vị. Thay mặt mẹ tôi, tôi chân thành cảm ơn quý vị đã có lòng viếng thăm. Xin hãy coi đây như là chuyện bình thường, là cách cư xử giữa người và người đầy tình nhân ái. Hiện mẹ tôi rất mệt, mong quý vị bỏ lỗi. Xin cảm ơn.
Ông Vụ trưởng nói vài lời cảm ơn và từ biệt. Bà Trầm nói với Nam Trúc lúc ra về:
- Hãy đến sứ quán gặp dì, dì có vài điều cần nói.
- Vâng! Cô đáp qua quýt cho xong.
Tất cả trở nên im vắng như thường lệ. Cánh cửa phòng khép lại với bốn con người mỗi người một ý nghĩ. Nam Trúc dịu dàng cúi xuống bên mẹ hỏi:
- Nếu mệt, mẹ đâu cần nói nhiều, để rồi không biết mình nói gì hả mẹ?
- Mẹ biết mình nói gì, con ạ - Bà như tự nói với mình.
Nam Trúc bâng khuâng. Ban nãy, cô thấy mọi điều, chỉ không nghe bà đại diện sứ quán nói gì. Cô biết mẹ có chuyện dấu cô, nhưng trong thời điểm này, cô không muốn tìm hiểu. Quan trọng nhất vẫn là sức khỏe mẹ. Đợi mẹ bình phục đã.
Cô áp tay mẹ lên ngực mình, tha thiết:
- Mẹ ơi! Nếu có đau buồn, cũng nên để gió cuốn đi. Mẹ có biết đối với con, mẹ quan trọng dường nào? Nên mẹ hãy cố gắng để mau đi lại được mẹ nhé. Bằng không, con ở đây luôn với mẹ. Gác việc học lại thôi. Còn nữa, bác Sơn và Khoa đòi qua thăm mẹ đó.
Nghe con dọa bỏ học, bà Bình giật mình, lật đật nói:
- Mẹ đỡ nhiều rồi và đừng có đem chuyện học ra dọa mẹ - Bà lại nhắm mắt - Thật tình, mẹ muốn ngủ một giấc, cho mẹ một viên an thần đi con. Còn chuyện bác Sơn, con biết rồi, họ không thể sang đây.
Cho đến khi thấy mẹ thở đều, Nam Trúc mới rời đi và cô sực thấy Seung Gun vẫn đứng cúi đầu ở góc sát phòng khách. Cô đi lại trước anh, ngập ngừng:
- Ông Kim! Xin lỗi ông, nếu mẹ tôi có gì không phải. Bà trãi qua cú sốc từ khi bố tôi qua đời, nên thường cư xử thất thường. Nhưng mong ông hãy tin rằng, dù không phải ông, dù là bất cứ ai, mẹ tôi cũng sẽ làm như thế, bằng cả tấm lòng không toan tính.
- Vâng, tôi hiểu - Anh ngẩng lên và cô bàng hoàng khi thấy sau lớp kính trắng, đôi mắt buồn của anh đẫm lệ.
- Ông Kim!
- Xin cô hãy gọi tôi là Seung Gun - Anh ngoảnh đi rồi quay lại đã ráo khô nước mắt - Tôi thấu hiểu điều mẹ cô đã làm cho tôi, chỉ là tôi không biết làm cách nào để chia xẻ, để gánh lấy nỗi đau trong lòng bà, nỗi đau thể xác, mong trả được một phần ơn nghĩa thâm sâu.
Nam Trúc ngẩn ra. Hình như anh ta cũng như mình, cảm nhận được ở mẹ có điều gì rất đau khổ muốn che dấu. Cô buột miệng
- Ông thật tinh tế. Nhưng xin ông đừng bận tâm gì. Ông đã rất tốt với mẹ con tôi.
- Không bao giờ là đủ. Bố tôi nói từ nay tôi có thêm người mẹ. Người mẹ VN cao quý - Anh nhìn cô, ánh mắt buồn buồn như có vạn lời muốn nói - Nam Trúc!
Anh gọi tên cô rõ ràng, khiến cô ngỡ ngàng ngẩn ra nhìn anh. Nhưng rồi anh không nói gì, nhẹ nhàng bước đi, khuất sau cánh cửa. "Từ nay, tôi có thêm người mẹ. Người mẹ VN cao quý". Mình có mơ không? Không, anh ấy nói bằng vẻ mặt trang nghiêm kiên định. Ôi trời! Nghĩa là sao?
oOo
Seung Gun đứng mãi ở cửa sổ phòng của vệ sĩ. Anh nhìn ra bầu trời, nhìn xuống đường phố mà không hề thấy gì ngoài ánh mắt người đàn bà. Cả lòng Seung Gun đầy đớn đau khắc khoải. Anh nghĩ đến sự uất nhục trong anh ba năm trước khi nhìn thấy những hình ảnh dã man ở phòng tư liệu kinh đô điện ảnh. Anh nhớ tới cuốn phim mới coi ba tuần trước, anh liên tưởng đến hiện tại... Anh muốn gào khóc, muốn đập phá... Trời ơi! Vì sao anh không tạo ra, nhưng vẫn mãi dằn vặt không thể nào quên. Quốc nhục, nên nào ai muốn khơi lại. Còn bà ấy, nhất định đang rất căm thù. Bà ấy hẳn đã đau khổ rất nhiều năm và những kẻ gây nên đau khổ cho bà chẳng xa lạ gì.
- Seung Gun!
Anh ngoảnh lại thờ ơ:
- Cậu đi đâu mình tìm mãi.
Tae Soo cười nhạt:
- Mình vẫn ở đó, khi cậu nói chuyện với Nam Trúc, lạ là cả hai không thấy mình.
- Thật ư? - Seung Gun lại nhìn ra bầu trời.
- Có một điều mình muốn nói với cậu...
- Điều gì?
- Mình muốn biết bí mật của bà Nam Bình ấy.
- Bí mật? Cậu muốn nói đến bí mật gì? Seung Gun giật mình.
- Thôi đi, cậu hay bất cứ ai ban nãy đều thấy. Sở dĩ bà ấy không cho nổ tung chỉ vì người đại diện sứ quán kịp thời ngăn lại.
Tae Soo ngừng lời, vẻ tư lự đắn đo rồi nói tiếp:
- Thật ra không có gì có thể ngăn cản bà ta trừ khi chính bà tự ngăn cản mình. Đất nước của những con người ấy tồn tại mãi bằng chính lương tri, và sẽ lớn mạnh.
- Phải. cho dù còn bao nhiêu khó khăn, gian khổ - Seung Gun nhìn lên bầu trời Seoul dịu nắng, ray rứt nói.
Đôi bạn đứng bên nhau im lă.ng. Cho đến khi hoàng hôn nhuốm cả bầu trời, Tae Soo hỏi bạn:
- Cậu nghĩ gì nào, khi nghe bà ta nói không hề có ý nghĩ xả thân cứu cậu?
- Điều ấy chứng tỏ con tim bà không hề biết toan tính trước hiểm nguy kẻ khác. Bà ấy hành động theo bản năng. Và như thế, có nghĩa là mãi mãi, mình không thể đền trả ơn nghĩa sâu nặng này.
Seung Gun nhắm nghiền mắt, gục đầu lên đôi tay tựa vào khung cửa. "Không thể nào, bằng bất cứ giá nào, bởi sinh mạng là lớn nhất ".
Tae Soo gật đầu nhè nhẹ lòng miên man nghĩ về chuyện mình sẽ và phải làm. Nhất định anh làm được.
oOo
Những người lính mặt thường phục trông khá mỏi mệt nhưng lại càng năng động hơn trước hàng loạt thông tin thâu lượm được. Họ ngồi quanh bàn họp, trao đổi ý kiến, mổ sẽ trước mọi vấn đề, chờ cấp trên đến.
Viên sĩ quan cao cấp nhất bước vào, vẫn trong bộ vest thẳng nếp, nhanh nhẹn ngồi xuống, yêu cầu trao số liệu có được. Gã đàn ông ngồi kế đó mở tập hồ sơ nói ngắn gọn, tay luôn vò lên mái tóc rối bù.
- Theo chân dung vẽ từ phòng kỹ thuật đưa qua, ta có một mục tiêu đó là một cựu chiến binh từng tham chiến tại VN, ở lực lượng biệt kích Mỹ, tên Im Jung Ho, năm nươi tuổi, không còn thân nhân, hoặc có mà ta chưa truy ra. Y ở VN chỉ hai năm, sau đó từ chối hành quân bờ bắc biên giới bị kỷ luật, sau đó phạm tội hành hung người có vũ khí, bị tước quân tịch kêu án tù ba năm, nhưng mãi đến năm 1980 mới ra tù vì tội đánh người. Năm 1983, y mới có được việc làm ổn định, một chân bảo vệ rừng, rồi lại bị tòa kết án bốn năm tội phá rừng, tội lạm dụng tình dục với nữ công nhân trồng rừng. Năm 1990, y lại ra tù, hết thời gian quản chế hai năm, y lại gây án, lần này là dùng lưỡi lê đâm chết một nhà doanh nghiệp lỗi lạc từ Mỹ về, ngài Bae Kwon Tack, rồi điên loạn luôn, hiện đang nằm ở viện tâm thần Yong San, nhưng điều đáng chú ý là phu nhân Bae Kwon Tack, cùng lớn lên với Bae, tính rất tỉnh táo, lạnh lùng lại độc ác, hung dữ, chính vì y, gia đình Bae phải cho con sang nước ngoài làm ăn. Và y đóng kịch rất giỏi, không hề có biểu hiện thần kinh nào trừ sự ganh ghét luôn biết che dấu với Kwon Tack mà nguyên nhân từ bà. Bà đã luôn bị Jung Ho quấy rối từ khi từ chối lời tỏ tình của hắn, nhận lời lấy Bae, nhưng lời bà nói không thay đổi được quyết định cuối cùng của tòa án, vì bác sĩ pháp y chứng nhận y tâm thần nặng.
Cô gái cuối bàn lên tiếng:
- Hôm qua tôi bay đến viện tâm thần ở tỉnh Yong Saon xác minh, người ta cho biết hai tháng trước, Im đã chết vì sự cố điện, tuy nhiên hồ sơ khai tử khá mập mờ.
- Cho thẩm tra kỹ lại rồi báo cáo. Còn gì nữa?
Một sĩ quan trẻ có dáng vẻ thư sinh đưa tay.
- Tổ sĩ quan thực tập, truy cập được một đối tượng có hình thức giống hình vẽ. Đó là Chung Te Chu, 42 tuổi, nghề nghiệp là võ sĩ quyền anh, thuận cả hai tay, từng ở trong quân ngũ. Y bị truất quyền thi đấu vĩnh viễn vì tính qua hung hãn, thường đánh chết đối thủ phạm luật. Hiện ở.. một mình, vợ con đã bỏ đi.
- Cho thẩm tra và theo dõi đối tượng. Còn gì không?
Cô gái tóc dài uể oải đưa tay:
- Tất cả mọi đối tượng đang theo dõi chưa có hành động nào cho thấy có hành vi phạm tội. Tôi đề nghị cho thẩm tra lần nữa để loại trừ bớt, thu gọn phạm vi điều tra.
Mọi người quanh bàn đồng gật đầu tán thành ý kiến. Bằng chuyên môn học hỏi, bằng kinh nghiệm nghề nghiệp lẫn giác quan tinh nhạy đặc biệt của người điều tra án, họ thường ít khi phán đoán sai lầm. Đứng trước một nghi phạm, họ "ngửi" được ngay, không nhiều thì ít.
Tóm lại, mọi ý kiến xong, viên thanh tra đứng lên ra lệnh chiếu các đoạn phim điều tra, theo dõi cùng xem. Cho đến đầu giờ chiếu mới duyệt xong, loại trừ các đối tượng nghi vấn.
Viên thanh tra nhìn từng đồng sự dưới quyền, nói quả quyết:
- Bằng bất cứ giá nào, phải tóm được tên tội phạm trước khi bà Trần hoàn toàn bình phục, quay về VN. Đây không chỉ là một vụ án, mà còn thuộc về trọng án, liên quan đến quốc thể lẫn mối bang giao hai nước, mong các đồng nghiệp tận sức.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp:
- Riêng về bà Trần, lý lịch có phần đặc biệt, liên quan đến cựu binh Hàn thời ở VN và dư luận trong ngoài nước, đang theo dõi rất sát. Hiện tại, sau khi tiếp đại diện hai nước, bà Trần sốc mạnh, may mà đại diện VN ngăn chặn điều đáng tiếc kịp thời. Hiện cấp trên đang rất lo lắng, ra lệnh ta phải hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, để cuộc bầu cử tổng thống năm tới không ảnh hưởng gì.
Cô tóc dài buột miệng:
- Thế còn Kim Seung Gun?
Viên sĩ quan trẻ pha trò cho mọi người đỡ căng thẳng:
- Cô chỉ quan tâm mỗi Kim Seung Gun, không thấy báo đăng anh ta rất khắng khít với cô con gái bà Trần à?
- Vớ vẩn, anh ấy chỉ làm bổn phận mình - Cô tóc dài khẳng định.
Bấy giờ người đàn ông dáng vẻ bình thường mới hé môi:
- Công việc bảo vệ ông Kim không có gì vất vả. Cũng không nhìn thấy kẻ tình nghi nào lảng vảng. Về bà Trần chưa có gì.
Viên thanh tra rời bàn, dấu hiệu kết thúc buổi họp.
- Tiếp tục đi các đồng nghiệp. Chào!
oOo
Tiếng thét ghê rợn xé màn đêm khiến tất cả bừng tỉnh. Seung Gun và Tae Soo lao ra phòng bệnh, những vệ sĩ tung cửa vào, chuông cấp cứu reo vang, những chiếc áo trắng chạy rầm rập.
Và rồi tất cả chết lặng trước cảnh tượng không tưởng. Nam Trúc như hóa đá đứng nhìn mẹ trong cơn ác mộng nào đó, đang lăn lộn, vật vã, gào rú, van xin, miệng sủi bọt mép, mắt trợn đến rách cả mí. Đôi tay bà đưa lên bám víu, như khẩn cầu và rồi thét lên điên dại... "Á! Á!"
Seung Gun hét lên:
- Trúc ơi!
Nam Trúc bây giờ mới nhào tới ôm chặt mẹ, nước mắt tuôn dầm, luôn miệng dỗ dành, trấn an và gọi mãi bà tha thiết:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con đây, con đây mà. Mẹ tỉnh lại đi, con cầu xin mẹ. Nam Trúc và cha luôn bên mẹ đây, không ai có thể làm hại mẹ nửa đâu, hãy tin con.
Người mẹ dịu dần rồi ngừng la hét, hai tay ôm chặt con gái, rúc sâu vào lòng cô như muốn tìm nơi ẩn náo bình yên. Nhìn bà nửa thân dưới bó bột bất động, vẫn run bần bật theo tiếng nức nở thật nát cả lòng. Vị bác sĩ bước tới nói với Nam Trúc.
- Cho phép chúng tôi được chăm sóc bà.
Cô ôm chặt mẹ, lắc đầu, nói trong nức nở:
- Hãy để chúng tôi yên. Qua rồi, sắp qua rồi.
Không một ai rời khỏi phòng bệnh, chỉ lùi xa, đứng lặng, tịch không tiếng động nhỏ, trừ lời thì thào của Nam Trúc dỗ mẹ. Seung Gun nhợt nhạt bên cạnh Tae Soo khép kín thâm trầm đăm đăm ánh mắt theo dõi từng cử động nhỏ ở bà Nam Bình.
Và rồi cơ thể bà buông thõng trong tay Nam Trúc, không còn co giật rúm ró, rồi Nam Trúc nhẹ nhàng đỡ mẹ nằm xuống, vuốt lại tóc tai cho bà. Cô ngoảnh lên nhìn khẽ nói:
- Xin lỗi mọi người. Mẹ tôi qua cơn rồi, chắc ngủ yên tới sáng.
Người bác sĩ hỏi cô:
- Bà bị như thế này bao lâu rồi?
Cô nhìn ông im lặng. Biết nói sao? Có lẽ rất lâu rồi mà cô không hề biết. Hai mươi sáu năm làm người, cô chưa từng hiểu gì về quá khứ mẹ cha cho đến hôm nay.
- Sự hợp tác ở cô có thể giúp nhiều cho chúng tôi trong việc điều trị. Ông bác sĩ kiên nhẫn nói.
Cô vuốt mặt, thẫn thờ:
- Tôi nghĩ, sự thương tổn trong lòng mẹ tôi không gì chữa được. Xin lỗi bác sĩ, ta sẽ nói chuyện này vào dịp khác.
- Thôi được, hẹn gặp lại cô.
Tất cả rời đi, còn mỗi Tae Soo và Seung Gun. Cô không nhìn họ, chỉ nói:
- Tôi không dám rời mẹ tôi. Xin cho thau nước ấm và khăn.
Seung Gun bước đi, Tae Soo lại gần bà Nam Bình khi Nam Trúc đi đến tủ lấy áo để thay. Anh thấy bà nhợt nhạt với cả người đẫm ướt mồ hôi, xót xa hỏi:
- Mẹ cô thường bị vậy sao?
Cô im lặng. Seung Gun bưng thau nước ra, cô bắt đầu vắt khăn nhúng nước ấm lau cho mẹ, xong thay áo. Cô làm rất tinh tế, nhẹ nhàng nên bà mẹ vẫ ngủ thiếp trong mỏi mệt.
Đồng hồ chỉ một giờ sáng. Cả ba người quanh người bệnh, mỗi người trong lòng đều ngổn ngang tâm sự. Nhìn Nam Trúc ôm đầu như hóa đá bên mẹ, Seung Gun không chịu nổi, anh bật dậy lao ra khỏi phòng, cứ thế lang thang trên những hành lang bệnh viện, hai rồi đến bốn vệ sĩ bám sát theo anh im lìm như chiếc bóng.
Bên trong phòng bệnh, gặp cái nhìn Nam Trúc như hỏi về thái độ của bạn. Tae Soo so vai nói:
- Anh ta chưa bao giờ như vậy, luôn luôn tự chủ đầy nghị lực.
- Vậy anh ấy gặp phải chuyện gì à?
Tae Soo nhìn sững Nam Trúc. Cô gái này luôn khiến anh ngạc nhiên, tò mò. Ở cô như có đến ba bốn con người vậy. Đôi khi cô cư xử lịch lãm, từng trãi, đôi khi lại rất lạnh nhạt, vô tình. Cô rất yếu đuối và nhỏ bé trước mẹ mình, nhưng với bất cứ ai cô cứng rắn và quyết đoán. Cô rất trí thức, đầy hiểu biết ở lĩnh vực xã hội, thế nhưng hoàn toàn không hiểu gì hoặc không muốn hiểu những gì trong tâm hồn người khác dù chỉ là đại khái.
Thấy Tae Soo ngây ra nhìn mình, Nam Trúc khó chịu. Cô không thích bị nhìn kiểu ấy và lần đầu tiên cô nhớ đến sự có mặt của con người này. Anh ta là ai? Cô nhìn thẳng lại anh, hỏi:
- Ông chưa trả lời tôi và giờ thêm một câu hỏi nữa. Ông là ai vậy?
Dường như cô ấy bắt đầu "nhìn thấy" mọi sự kiện và những gì diễn ra quanh cô. Cô gái này với ta luôn là một bí mật. Tae Soo bật tiếng cười nhỏ, đứng lên nghiêng đầu.
- Vậy ta chính thức làm quen nhé. Tôi là Cha Tae Soo, bạn và trợ lý của Kim Seung Gun. Còn về câu hỏi kia, thật sự cô không biết vì sao anh ấy bỏ chạy à?
- Ông chẳng bảo anh ấy luôn tự chủ, nghị lực sao?
- Phải. Và chỉ đánh mất đức tính đó trước mẹ con cô - Tae Soo nghiêng đầu hỏi ngược lại khi thấy vẻ mặt cô bối rối khó tả - Cô nghĩ thử xem, bây giờ mới một giờ sáng, Seung Gun đang ở đây, vậy có chuyện gì khiến anh ta phải chạy trốn nhỉ?
Nam Trúc đưa tay xoa vầng trán kêu lên nho nhỏ, vẫn gặp cái nhìn Tae Soo chằm chằm, cô buột miệng:
- Xin lỗi, trong thời gian này, ngoài mẹ tôi ra, thật không muốn nghĩ tới chuyện gì nữa. Hai mươi sáu năm làm người, tôi chưa hề lo được gì, chia xẻ được gì với bố mẹ tôi. Mãi tới hôm nay...
Cô không thể nói được nữa, đưa tay lên vẽ bất lực, đau khổ. Nhưng rồi cô lại nói tiếp về Seung Gun với thoáng bứt rứt.
- Bạn anh rất tốt. Anh ấy đã làm quá những gì thuộc về trách nhiệm và lương tâm của mình. Anh ấy không cần phải ái ngại cho mẹ con tôi.
Tae Soo lắc đầu nguầy nguậy, vẻ không hiểu nổi.
- Xem ra cô vẫn không hiểu, hay có lẽ cô chưa từng hiểu - Anh vung tay - Trời ạ! Tôi biết nói sao với cô đây nhỉ? Tóm lại là, một người như Seung Gun... À, cô biết, từ năm 12 tuổi, khi là một cậu ấm nhà giàu, chỉ qua một đêm trở thành nghèo khổ, cơ cực, cậu bé Seung Gun 12 tuổi ấy, vẫn không hề đánh mất sự tự chủ vốn có, không hề.
Nam Trúc nhìn xuống đôi tay mình rồi đứng dậy đi ra hướng phòng khách. Cô đẩy cửa chắn để hai phòng nhìn thấy nhau rồi đến ngồi ở sofa. Tae Soo bước theo, ngồi đối diện, nói:
- Tôi nghĩ, tốt nhất cô nên ngủ một giấc. Tôi sẽ trông chừng mẹ cô.
- Tôi vừa nghĩ rằng hai sáu năm cuộc đời tôi là một giấc ngủ rồi. Đã đến lúc tôi thức dậy làm điều gì đó.
Tae Soo có chút ngập ngừng rồi hỏi:
- Hình như cô không biết gì về quá khứ và bệnh tình mẹ cô?
- Đúng vậy! Nam Trúc cười cay đắng - Ông có tưởng nổi, tôi biết đến bố mẹ mình có quá khứ, từng là nạn nhân chiến tranh mới đây thôi, khi đọc những bài báo ông đem tới.
- Nghĩa là họ có lý do để dấu cô?
Nam Trúc nhợt nhạt nụ cười, thốt:
- Còn lý do nào ngoài sự hy sinh hoàn toàn cho tôi. Bố mẹ tôi luôn cho tôi nhìn thấy bình yên, hạnh phúc trong mái nhà đầy tình yêu thương. Và cứ thế, tôi lớn dần lên, tôi học tập, tôi vui chơi... tôi... xa dần bố mẹ tôi - Cô nghẹn ngào - Bố mẹ tôi luôn nói... tôi là niềm...
Cô nín bặt, vụt chuyển qua vẻ bình thản, nhìn Tae Soo nói:
- Xin lỗi, tôi lan man quá. Tóm lại, tôi thật đáng trách.
Tae Soo lắc đầu:
- Sao cô lại tự trách mình chứ? Cô không ý thức gì về bản thân sao? Thật ra, cô là một người con gái tuyệt vời, nếu không Seung... À! Nơi đây, ai nấy đều khâm phục và quý trọng cô và bố mẹ cô đã làm đúng như không muốn quá khứ mình lấy mất sự hồn nhiên trong sáng của con gái mình, bố mẹ cô coi hạnh phúc, niềm vui của cô là của chính họ.
Nam Trúc im lặng, nhìn mãi đôi bàn tay mình. Phải, đó là sự thật, nhưng bản thân cô khi đã biết, lại muốn biết tận cùng. Cô chỉ còn có mẹ, với cô không gì trên đời có thể sánh bằng mẹ, kể cả học vị tiến sĩ của cô. Cô muốn chia xẻ, được gánh vác tất cả nỗi đau thay mẹ từ nay cho đến hết cuộc đời.
- Cô có định hỏi mẹ cô không?
Sao anh tò mò vậy nhỉ? Nghĩ thầm và không định trả lời, Nam Trúc lảng chuyện:
- Ra bạn ông rất nổi tiếng.
Tae Soo không dấu được cái nhìn soi mói.
- Chắc cô có nhiều thứ không biết, đâu mỗi chuyện nhà.
Nam Trúc thẳng thắn:
- Tôi thích sự tuyệt đối và cố gắng để có được. Điện ảnh không phải là mối quan tâm hàng đầu của tôi, mà là nhu cầu giải trí tất yếu, nhưng tôi vẫn chỉ xem những phim đã được chọn lọc, có giá trị lịch sử, có tầm vóc nghệ thuật. Tôi rất ít thời gian rảnh.
- Thế về những con người làm nên phim? Những diễn viên, đạo diễn...?
- Tôi không quan tâm đến cuộc đời riêng của bất kỳ ai. Với tôi, tài năng chính là nghề nghiệp của họ. Tôi cũng có nghề nghiệp của tôi. Và cuộc sống thật sự đâu chỉ ở những thước phim trên màn ảnh.
Tae Soo im lặng một lúc rồi mỉm cười. Nam Trúc so vai. Sao anh ta cười nhỉ? Mặc, nhưng Tae Soo lại nói:
- Có ai nói cô rất kiêu hãnh?
- Tôi không biết khiêm tốn, nhưng luôn biết rõ mình. Còn kiêu hãnh ư? Có gì sai khi tôi tự tin và kiêu hãnh?
Ánh mắt Tae Soo rực lên niềm thích thú, anh buột miệng:
- Trời đất! Tôi ngoài sự thán phục cô ở thời gian qua, giờ lại thấy thích cô thật sự.
Cô xua tay, thẳng thắn:
- Làm ơn, nếu ông nghĩ rằng đã hiểu rõ tôi.
- Không. Ta làm bạn nhau đi, tôi thật ra rất... khá đấy.
Cô lắc đầu đứng lên:
- Xin lỗi, tôi làm bạn với ai đều phải hiểu rõ về họ.
- Cô sẽ hiểu rõ, rất rõ trong một ngày gần đây - Tae Soo đứng lên theo, đi tới bên cô - Ta còn gặp nhau cả thời gian dài đấy.
- Ông muốn nói... cho tới khi mẹ tôi hoàn toàn bình phục à? - Cô hỏi, vẻ ngạc nhiên, lòng nghĩ đến Seung Gun với bao câu hỏi trong đầu.
Tae Soo nhìn đồng hồ, rồi nhìn cô gật đầu:
- Giờ tôi bảo Seung Gun vào với cô. Còn tôi đi thu xếp chỗ ở cho mẹ cô. Tôi sẽ về sớm thôi.
- Ông đi bây giờ à? - Cô buột miệng - Người ta chưa bắt được tên tội phạm, nó có thể tấn công ông.
Tae Soo rùn vai bật cười:
- Tôi không phải là người nổi tiếng như Kim Seung Gun, cô lo gì?
Anh biến mất ở sau cánh cửa, ít phút sau Seung Gun bước vào, vẻ mặt khép kín trầm mặc. Đứng trước cô, anh cúi đầu nói:
- Cô nên ngủ một lát, tôi sẽ thay cô chăm nom bà nhà.
Và cũng lần đầu tiên cô muốn nhìn kỹ một người khác giới trực diện. Đầu tiên là đôi ánh mắt gặp nhau thẳng thắn. Mắt cô mở lớn, bình thản, mắt anh sau lớp kính trắng có vẻ buồn buồn khiến người đối diện nao lòng. Không chớp mắt, họ chịu đựng cái nhìn của nhau đầy kiên nhẫn.
Ở anh là mái tóc hơi dài rất hợp với gương mặt điển trai mang nhiều nét lãng mạn. Mái tóc luôn rối bời theo cách để tự nhiên, giờ càng rối, rũ che vầng trán. "Có lẽ vì gió đêm", cô thầm nghĩ, mắt gặp bờ môi anh mím lại ghìm câu hỏi chực thốt ra. Cô sực nhớ như in nụ cười anh hé mở vào ngày mẹ cô tỉnh lại. Một nụ cười làm sáng bừng cả gương mặt, đẹp lạ lùng.
Ở cô là đôi mắt to dưới rèm mi thưa với cái nhìn trong sáng, thẳng thắn. Bằng cái nhìn này, không một ai dám nói lời không thật với cô ấy. Anh thầm nghĩ, nhớ dáng cô cao vời, tha thướt trong tà áo dài màu tím chiều nào. Anh đã chạy theo cô như sự kiếm tìm định mệnh, để rồi gặp cô trong hoàn cảnh chẳng ngờ. Seung Gun chua xót nhớ đến ánh mắt người mẹ rực căm thù, sắc bén như lưỡi dao, nhớ đến tháng ngày qua của anh thật buồn bã, u ám...
- Ông Cha vừa bảo tôi đi thu xếp chỗ ở nào đó, ông có thể...
- Vâng, thưa cô. Bệnh viện lúc nào cũng sẳn sàng để lo cho bà Trần, nhưng tôi thấy như thế không tốt lắm cho tinh thần bà trong thời gian điều dưỡng. Hiện tôi có một nhà nghĩ trên đảo nhỏ cách Seoul không xa, tiện nghi đầy đủ, môi trường thiên nhiên trong sạch. Nơi cô và bà đến ở tạm. Tôi cũng được quyền mời bác sĩ và các điều dưỡng để chăm lo sức khỏe cho bà Trần.
Nam Trúc nhìn sững Seung Gun. Ra anh ta còn rất giàu. Danh tiếng, tài năng, giàu có và rất hấp dẫn, đã là tất cả trong con người này. Cô không biết mình đang rời bỏ nguyên tắc sống của mình, buột miệng hỏi:
- Ông khiến tôi tò mò quá, tôi đang nghĩ, nếu cho là nghĩa vụ thì ông đã làm quá nghĩa vụ mình. Còn nếu nói về lương tâm...
- Thưa cô - Seung Gun cắt ngang điều cô muốn nói, chìa cả chồng báo nãy giờ ôm trên tay - Ngoài tất cả điều cô nói, còn những nguyên nhân sâu xa hơn, tôi mong có dịp tỏ bày cùng cô. Đây là báo hôm nay, tất cả đăng tải về buổi tiếp kiến giữa chính quyền và mẹ cô chiều qua, tôi đã cho dịch qua tiếng Anh.
Nam Trúc nhận chồng báo, bối rối bởi con người này luôn gây bất ngờ cho cô. Seung Gun cúi chào lùi ra cửa, cô còn mãi nhìn theo.
oOo
Đồng loạt gần ba mươi tờ báo đăng tin đầy đủ về buổi gặp mặt, thế nhưng chỉ mỗi tờ nhật báo Seoul Ngày Nay là viết chính xác từng ly, kèm theo một bài dạng thuật sự với dòng tít lớn "Trái tim cao thượng và ánh mắt hận thù?"
Tác giả bài báo ấy tên "Người quan sát", viết rất sắc bén bằng cách nhìn trung thực và sâu sắc. Ông ta nói về nguyên nhân, hoàn cảnh đưa bà Trần Nam Bình đến Hàn Quốc, về tiểu sử bà như là một bí mật đối với cô con gái, qua nét bối rối ngạc nhiên ở cô khi nhìn thấy từ mẹ vẻ căm thù cố dấu. Rồi ông đặt ra giả thuyết, phải chăng bí mật đời bà Trần Nam Bình có liên quan đến một người Hàn Quốc, gắn liền với tiểu sử là nạn nhân chiến tranh?
Dường như rất quả quyết nhưng tác giả cũng rất dè dặt, thận trọng, khi muốn lần giở lại quá khứ. Có lẽ bởi ông ta chưa có bằng chứng trong tay. Ở cuối bài báo ông viết: "Người đàn bà cao thượng ấy đã nói rằng không hề có ý nghĩ xả thân cứu Kim Seung Gun của chúng ta, có lẽ trong tất cả những lời bà nói, đây là lời chân thật nhất. Nhưng điều đó càng minh chứng rõ, trái tim bà với bản năng nhân ái đã không tuân theo lý trí để cứ lăn xả vào đỡ những nhát dao cho người không hề quen biết, dù có thể đánh đổi bằng cái chết. Thưa độc giả! Viết đến đây tôi thật quá xúc động và tự hỏi, nếu muốn một lập luận tôi đưa ra đúng thì chúng ta phải làm thế nào để trả lại công bằng cho cả cuộc đời một con người mà ở bà, bằng tấm lòng nhân hậu, quên mình, đã gạt bỏ được hận thù bằng bao năm tháng trong khoảnh khắc sống chết?
Ơn Chúa, nếu có Chúa trên trời minh chứng rằng tôi mong mình lầm, nhưng khi viết đến những dòng cuối cùng này, trong đầu tôi lại hiện ra đôi mắt ấy, đôi mắt ẩn chứa nỗi bi thương ghìm nén tột cùng với lửa căm thù rừng rực... Bà ấy nhìn tôi, nhìn chúng ta, nhìn cả người bà đã xả thân cứu lấy bằng cái nhìn phán xét...
Cô đưa tay chống đỡ vầng trán, nhắm mắt một thoáng. Người viết bài này đáng sợ ở chỗ ông ta cực kỳ tinh tế và nhạy cảm. Chỉ với nửa giờ của cuộc viếng thăm, ông ta đã nhìn thấy nhiều điều mà bao năm qua cô không nhìn thấy được. Ông ta là ai trong số những phóng viên vây kín căn phòng vào chiều qua? Chắc rằng tuổi đời, tuổi nghề đã cho ông cái nhìn thấu suốt, hoặc giả, ông thuộc vào thế hệ trước, thế hệ từng biết đến chiến tranh, từng tham dự vào.
- Cô không sao chứ? - Seung Gun lo lắng hỏi.
Cô ngẩng lên:
- Ông đọc rồi phải không? - Thấy anh gật đầu, cô hỏi tiếp - Có phải bài viết về tính nhân bản dân tộc ở báo này tuần trước cũng ông ấy viết không?
- Có lẽ. Cô không thích ông ấy viết tiếp ư?
- Ông quen ông ta không?
- Tôi không biết những nhà báo, nhưng nếu cô cần điều gì...
Cô lắc đầu:
- Không, tôi sực nhớ mẹ tôi không đọc được và điều tôi cần là thời gian từ nay cho đến cuộc giãi phẫu tới - Cô tư lự nhìn ra bầu trời còn trong đêm tối - Một chút nữa, bình minh sẽ làm sáng cả mặt đất, còn tôi muốn tự mình làm sáng tỏ bao bí mật trong đời mẹ tôi.
Seung Gun ngập ngừng:
- Tới sáu giờ sáng, mọi người dân Seoul biết tin tức họ... chắc rằng sẽ phá vỡ yên tĩnh ở đây.
Nam Trúc đứng lên quyết định nhanh:
- Tôi muốn gặp bác sĩ điều trị.
- Chúng ta đi thôi - Anh nhanh nhẹn bước ra mở cửa.
Nửa giờ sau, hầu hết mọi thủ tục giấy tờ hoàn tất. Người bác sĩ điều trị nói với Nam Trúc.
- Anh Kim Seung Gun đã yêu cầu chúng tôi cử bác sĩ và điều dưỡng đến nhà nghĩ chăm sóc bà Trần, ngoài ra, giáo sư Park đích thân theo dõi cho tới khi làm phẫu thuật, cô yên tâm nhé. Hiện tại, vết thương đã hoàn toàn bình phục, chỉ còn vấn đề sức khỏe và tinh thần.
Nam Trúc nói cảm ơn rồi hỏi Seung Gun.
- Chúng ta đi bằng cách nào để đừng đánh động những người hâm mộ ông.
Seung Gun chợt bối rối, nghe nóng mặt. Anh đam mê nghề nghiệp bằng cả cuộc đời mình và khán giả, người hâm mộ là một nửa trong anh. Nếu không có họ, anh còn lại gì? Họ là lực đẩy bất tận của diễn viên ngôi sao Kim Seung Gun. Anh luôn mang ơn họ, cảm kích họ, vì điều đó. Còn cô lại hoàn toàn dửng dưng với chút ngạc nhiên vẻ không hiểu nổi. Phải chăng nghề nghiệp anh sẽ tạo ra khoảng cách trong tương lai gần giữa anh và cô? Seung Gun đáp:
- Chúng ta rời đây bằng trực thăng của bố nuôi tôi. Tôi đã gọi cho Tae Soo, anh ấy đợi ở đó và cho biết mọi thứ sẳn sàng.
Cô sửng sốt. Ra anh ấy đã thu xếp trước mọi việc.
- Bệnh viện có cả bãi đáp trực thăng à?
- Phải. Thượng tầng có bãi đáp cho trực thăng cấp cứu lên thẳng, hiện trực thăng của ta đang chờ sẳn - Anh nhìn đồng hồ - Bây giờ là năm giờ hai mươi, trong vòng ba mươi phút nữa, chúng ta bay được rồi.
Cả ba về lại phòng bệnh. Bà Bình vừa thức giấc, nhìn cô hỏi:
- Có chuyện gì con khẩn trương vậy?
- Không có gì đâu mẹ. Là do có trực thăng chuẩn bị đưa mẹ đến chỗ an dưỡng, con nghĩ nên đi luôn khỏi chờ đến ngày mai - Cô nói ngắn gọn, biết mẹ đồng ý bởi bà sợ bệnh viện.
- Khu an dưỡng à? - Bà hỏi con, nhìn xuống phần dưới bó bột cứng đơ - Mẹ nghĩ nếu ta về nhà thì hay quá.
Nam Trúc thẳng thắng trao đổi với mẹ:
- Có ba điều không thể. Một là sức khỏe mẹ, hai là ca phẫu thuật sau cần một nhà chuyên môn giỏi. Ở ta cũng có nhưng nơi đây họ đã theo dõi bệnh án mẹ từ đầu đến giờ, để họ mổ luôn là tốt nhất. Ba là về tài chính. Nếu tự lo chi phí, ta phải tốn kém rất nhiều, mà mình không còn tiền từ sau khi bố mất, lại chưa thể rút tiền từ công ty. Hơn nữa, ở đây chính quyền thành phô" chịu toàn bộ chi phí, coi như một nghĩa cử đẹp vì mẹ đã cứu Kim Seung Gun, vì mẹ hiện là công dân danh dự của Seoul.
- Mẹ không muốn - Bà Bình phản ứng ngay, vẻ bất ngờ giận dữ.
Nam Trúc lờ đi:
- Mẹ! Sức khỏe quan trọng nhất. Đợi khi mẹ bình phục, mọi chuyện đều giải quyết được.
Biết con nói đúng, bà Bình im lặng.
Seung Gun và viên bác sĩ theo dõi diễn biến, thấy rõ bà Bình phản ứng nhưng rồi đồng ý thì thở phào. Đến mấy y tá, điều dưỡng đi vào, trong mười phút đã đưa bà Bình vào xe đẩy. Hai vệ sĩ xách đồ đạc, tiến ra trước. Bên ngoài cả chục vệ sĩ trai gái bám theo cho tới khi đẩy bà Bình vào thang máy.
Đây là lần đầu tiên bà Bình nhìn thấy cảnh này. Những nam nữ thanh niên rắn rỏi, nhanh nhẹn đi bảo vệ quanh bà trong sự im lặng hầu như tuyệt đối, đến bước chân họ cũng không gây ra tiếng động nào.
- Chuyện này là sao con? - Bà hỏi con gái.
Nam Trúc nhìn Kim Seung Gun. Cô chưa nói gì với mẹ ngoài điều bà biết sau khi tỉnh lại, Kim Seung Gun là diễn viên điện ảnh. Cô giải thích:
- Cảnh sát chưa bắt được tên tội phạm, nên Seung Gun lo cho sự an toàn... của mẹ. Vụ trưởng Jang đã phái vệ sĩ tới.
Nam Trúc nhìn xuống đôi tay mình đang nắm tay mẹ. Chẳng hiểu sao cô thấy lúng túng, và nói không rõ ràng điều nào. Thang máy dừng lại, mở ra. Bà Bình được đưa vào chiếc trực thăng đang đậu ở giữa bãi đáp, Seung Gun, Nam Trúc vào theo với viên bác sĩ. Cửa đóng sập. Nhóm vệ sĩ tản ra sau khi xem xét quanh máy bay cẩn thận và đứng hàng ngang đồng cúi chào khi trực thăng cất cánh.
Seung Gun thở phào nói với Nam Trúc:
- Tôi nhẹ cả người. Bây giờ không còn ai có thể quấy rầy bà và cô.
- Thế còn sự an toàn của ông?
Seung Gun nhìn bà Bình vẻ xúc động đáp:
- Tôi ở một nơi tuyệt đối an toàn, hầu như không ai biết tới. Cô và bà chắc sẽ thích vì sự yên tĩnh.
Bà Bình thấy hai người nói chuyện, bực hỏi:
- Con và cậu ta nói gì vậy? Tại sao cậu ta cứ theo mình mãi?
Nam Trúc nghĩ nên nói rõ với mẹ, cô đáp:
- Seung Gun rất cảm kích mẹ, anh ấy từ lúc mẹ bị thương đến giờ, bỏ hết mọi công việc, một bước không rời, để lo cho mẹ. Hiện ta đang đến nhà nghỉ của ấy ấy, nằm trên một hòn đảo nhỏ, khị hậu nơi đó rất tốt cho sức khỏe của mẹ và cũng rất yên tĩnh.
Cách nói của con gái khiến bà Nam Bình giật mình mơ hồ lo âu. Hai mươi sáu tuổi, Nam Trúc vẫn chưa một lần quan tâm đến tình cảm riêng tư, những khi về nhà, nghe bố mẹ hỏi, cô thường cười, lắc đầu nói: "Cũng có nhiều gã theo đuổi nhưng con không rung động được", "anh ấy" của con cho đến giờ con chưa hình dung ra phải là người như thế nào bố mẹ ạ".
Và Nam Trúc cũng chưa có người bạn nào để cô gọi bằng anh, đi làm, cô gọi đồng nghiệp bằng họ tên, đi học cô gọi bạn bè cũng bằng họ tên. Đây là lần đầu tiên bà nghe con gái gọi một người con trai bằng "anh ấy" với vẻ dịu dàng thân thiết.
Seung Gun nhìn cách hai mẹ con nói chuyện đoán biết họ nói gì. Anh hỏi Nam Trúc:
- Có phải mẹ cô không bằng lòng điều gì? Xin cô cứ nói.
Cô lắc đầu:
- Không. Mẹ tôi hơi thắc mắc... - Suy nghĩ ít phút cô nói - Seung Gun! Chúng tôi còn phiền ông lâu dài, nên muốn giữa ông và mẹ tôi có sự cảm thông ban đầu. Nếu ông muốn nói gì với bà, tôi sẽ giúp.
Anh lặng thinh. Cho tới giờ, anh chưa hề nói với bà câu nào về nghĩa ơn, bà cũng chỉ nói độc một câu "Tôi không hề có ý nghĩ xã thân cứu cậu". Bà rõ ràng không muốn nhìn thấy anh, đừng nói gì trò chuyện, còn anh không muốn bà khó chịu nhưng trong lòng có bao điều muốn tỏ cùng bà. Seung Gun thở ra nói nhỏ:
- Nếu mẹ cô không muốn thì đừng làm bà khó xử.
- Sớm muộn gì vẫn phải đối diện với nhau, mẹ tôi là người hiểu lý lẽ.
Cô hỏi mẹ dịu dàng:
- Seung Gun muốn thưa chuyện với mẹ, mẹ đồng ý nhé!
- Mẹ chẳng còn gì nói nữa. Điều cần nói mẹ nói xong rồi.
Nói thế, nhưng tầm mắt bà hút vào Seung Gun. Anh ngồi sóng đôi với Nam Trúc, có vẻ gầy đi nhiều so với đêm hôm ấy, nhưng trông thật ưa nhìn qua nét buồn sâu lắng. Lòng bà Nam Bình nhói lên cảm giác ước ao, ganh tỵ "Họ thật phước phần có đứa con khỏe đẹp". Cậu ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Trong chửng chạc, nghiêm trang thật xứng với.. " Ôi, anh ơi! Em điên mất rồi. Nghĩ gì bậy bạ quá đi mất, Nam Trúc nhà mình làm sao có thể...?"
- Mẹ! Nếu phải nói lời công bằng, con muốn nói, sự hy sinh quên mình của mẹ không uổng phí. Kim Seung Gun, anh ấy nhân phẩm hơn người, mẹ chẳng từng nói muốn có thêm đứa con trai sao? Và bố mẹ anh ấy đã nói mẹ là người mẹ thứ hai.
Mặt bà Nam Bình tái nhợt.
- Không bao giờ đâu.
Nam Trúc thở hắt:
- Thôi được, nhưng mẹ nên để anh ấy chào hỏi đôi câu mẹ ạ.
Nhìn con gầy rạc, vẻ buồn bả, bà Bình đành gật đầu, nói:
- Nhưng không được nói sai lời mẹ đấy!
Cô tươi nét mặt:
- Vâng, nhưng mẹ đừng nói gì quá đáng nhé!
- Được rồi - Bà nhìn Seung Gun, gượng nhếch môi cười.
Nam Trúc gật đầu với anh, nói:
- Mẹ tôi vui lòng chuyện trò với ông.
Seung Gun nhìn thẳng bà Nam Bình, tha thiết và giản dị nói:
- Nếu quay ngược được thời gian, cháu mong chính mình bị đâm chớ không nên là bác. Cháu rất ân hận và biết nói lời cảm ơn với bác thật vô nghĩa, tầm thường, bởi sinh mạng mỗi con người chỉ có một mà thôi. Cháu chỉ mong rằng những ngày đợi hồi phục trong mái nhà của cháu, bác không lo nghĩ, bận tâm điều gì để lần giải phẩu tới, thành công trọn vẹn. Có như thế Nam Trúc mới được yên tâm về bác.
Nam Trúc dịch xong, bà Nam Bình hỏi ngay:
- Thế cậu cũng ở đó với mẹ con tôi sao?
- Vâng, thêm người bạn, một bác sĩ và hai điều dưỡng. Cuối mỗi tuần, giáo sư Park sẽ đến khám lại.
Bà Nam Bình nhắm mắt:
- Rất cảm ơn cậu đã hết lòng giúp đỡ, lo lắng.
Seung Gun cúi đầu:
- Cháu không dám!
Tiếng người phi công vang lên:
- Bảy phút nữa hạ cánh thưa ông Kim.
- Rõ rồi - Anh đáp ngắn gọn.
Hòn đảo nhỏ hiện ra ngay tầm mắt, xanh thẳm màu lá giữa biển trời bao la. Hải âu chao lượn từng đàn soi bóng trên mặt nước, trên đảo, từng đàn chim bay tán loạn trên trời cao.
Rồi bờ biển hiện rõ dần với dăm chục nóc nhà thưa thớt xây dựng kiên cố. Vài ba thuyền và ca nô, tàu biển dập dềnh trên sóng, vài ngư dân và trẻ nhỏ che mắt nhìn lên.
Bầu trời hừng sáng một màu hồng, chiếc trực thăng lượn một vòng lướt trên những ngọn cây rồi hạ dần xuống khoảng đất trống có người đứng chờ. Là Tae Soo.
Năm phút sau, bà Nam Bình được đẩy ra khỏi trực trăng. Tae Soo cúi chào bà, nghiêm trang nói:
- Chào mừng bà đến ốc đảo Diệp Điểu Hoa! Cháu là Cha Tae Soo.
Phải nói là cả hai mẹ con lặng người trước vẻ đẹp ngôi nhà lẫn cảnh vật chung quanh. Họ đi trên con đường đất tự nhiên có màu pha đỏ nhưng rất bằng phẳng, trên đầu là những bóng cây, vòm lá giao nhau che ánh nắng mặt trời, chỉ để chiếu từng tia xuyên qua kẽ lá tạo thành những đóa hoa sáng vàng lung linh nhảy nhót.
Khi qua khoảng trời rộng thênh thang được quy hoạch vuông vức cho ngôi nhà lẫn một sân hoa như trải thảm, họ đi dưới mái vòm của lá, thỉnh thoảng có nhiều bậc thang xuống, xuyên ngang sân hoa, họ đánh động lũ chim, đồng loạt chúng bay lên từ những bụi hoa, từ những cây táo trĩu trái, từ những bóng cây rợp mát một góc trời, kêu ríu rít loạn xạ, tạo thành một biển âm thanh thánh thót xao động.
- Trời ơi! Như mơ vậy - Bà Bình không nín được phải thốt lên.
Nam Trúc cũng gần như nín thở trước cảnh đẹp như tranh này. Thật ra, thời gian du học Nam Trúc có điều kiện du lịch nhiều nước. Cứ hè đến, cô làm việc kiếm tiền khoảng hai tháng, còn một tháng nghỉ ngơi cho mùa học tới bằng du lịch. Qua nhiều nước nhiều nơi, không ít nơi đầy cảnh đẹp thiên nhiên kỳ vĩ, hoặc cái đẹp do bàn tay con người tạo nên, khiến Nam Trúc chiêm ngưỡng say mê. Nhưng ở nơi đây, trong hoàn cảnh hiện tại, cái đẹp, cái tinh sạch, tĩnh lặng của núi rừng, của biển, của hoa lá, cây trái, chim muông khiến cô xúc động đến ngẩn ngơ bồi hồi.
Cô dừng tay đẩy xe, cúi nhìn mẹ, hỏi:
- Mẹ muốn ở đây ngắm một lát không?
Không ngăn được cảm xúc trước cảnh vật, bà Bình gật đầu. Nam Trúc vui mừng quay sang Seung Gun.
- Mẹ tôi nói nơi đây đẹp quá, muốn ngắm nhìn một lát.
Cả anh và Tae Soo đều rạng rỡ, đồng hé cười gật đầu. Nụ cười hai thanh niên khiến tim Nam Trúc xao động. Cả hai đều có nụ cười quyến rũ, còn là bạn nhau thật xứng quá.
Đẩy xe vào hiên nhà, chọn nơi có tầm nhìn bao quát, bật khóa cho bánh xe đứng yên, Seung Gun quay cần ở đầu xe cho một phần xe đẩy dựng lên, đở bà Bình ngồi dậy xong, anh nói:
- Cô ở đây với bác, tôi vào xem lại bên trong.
Anh, Tae Soo, viên bác sĩ biến mất sau cánh cửa gỗ sồ, to như những tấm bình phong ghép lại.
Bà Bình hút mắt ra cảnh vật phía trước, miệng thốt.
- Cậu ta giàu không tưởng phải không?
Nam Trúc nắm tay mẹ dịu dàng:
- Nghe nói anh ấy là một diễn viên sáng chói khắp châu Á. Ngoài tài năng còn rất nghị lực, chí khí...
- Nhân phẩm xuất chúng, lại quá điển trai, đúng không? Mẹ thấy con khá quan tâm đến cậu ta.
Cô phủ nhận ngay, nhìn thẳng vào mặt mẹ.
- Sự quan tâm này đều vì mẹ, chỉ có thế. Mẹ đã cứu người ta bằng tính mạng mình. Người ta đang tìm đủ mọi cách báo đáp và con muốn cho người ta cơ hội.
- Mẹ hy vọng đúng như con nói. Mẹ muốn đọc báo hằng ngày, muốn đi dạo khắp nơi với con.
- Vâng, đợi cắt phần bột bó ở phía trên mẹ sẽ ngồi được xe lăn, lúc ấy tha hồ đi dạo. Còn về khoản báo chí con sẽ nói với Seung Gun. Riêng hôm nay đã có báo rồi, con đọc lúc ba giờ sáng.
Cô nói mắt dò phản ứng mẹ. Bà Bình nói:
- Đọc ngay mẹ nghe, nhất định có bài viết về cuộc thăm viếng mẹ hôm qua. Để xem phóng viên Đại Hàn thuộc tầm nào.
- Con nghĩ mình sẽ đọc nó sau bữa ăn sáng, trong phòng.
- Không, đọc ngay đi - Sực nhớ, bà ngớ ra hỏi - Sao con đọc được, phải nhờ người ta chứ?
- Được mẹ ạ, Seung Gun đã dịch sang tiếng Anh cho con.
Cô rút tờ báo từ túi quần, bắt đầu lần lượt cả mấy bài, vừa đọc vừa thầm quan sát thái độ mẹ. Quả nhiên mỗi bài viết "Trái tim cao thượng và ánh mắt hận thù" của "Người quan sát" đã khiến mẹ cô ngồi sững lặng người.
Yên lặng khá lâu, Nam Trúc dịu dàng áp tay mẹ lên ngực mình, nói:
- Mẹ! Cho đến hôm nay, con mới biết, mình là đứa con vô tình, bất hiếu, chưa bao giờ quan tâm đến mẹ. Nhưng tại sao hả mẹ? Sao con không được quyền chia xẻ với bố mẹ những bí mật, những khổ đau như đã từng chia sẽ bao hạnh phúc. Phải chăng vì bố mẹ luôn để con đứng ngoài cuộc?
- Con đừng nghĩ bậy - Bà Bình ngắt ngang - Nếu có điều gì bố mẹ không nói, là vì muốn con sung sướng, hạnh phúc.
Mặt bà co rúm trong nỗi đau trỗi dậy, rồi trở lại vẻ bình thản:
- Bố mẹ luôn tâm niệm, mình đã có được báu vật vô giá là con, Nam Trúc. Trên đời này không thứ gì, không bất cứ thứ nào có thể so sánh được với con trong lòng bố mẹ, bởi con chính là hơi thở, sự sống của bố mẹ. Vậy thì lý do gì bố mẹ phải khiến con đau khổ bởi quá khứ mình chứ?
Nhìn con cúi mặt buồn bã, người mẹ tái tê.
Trong bà, mọi cảnh vật đẹp đẽ kia không còn tồn tại, bà vuốt ve lên tóc, lên má con, thủ thỉ:
- Tất cả là quá khứ rồi. Con đừng buồn nữa. Hãy nhớ xem, bao năm qua, gia đình ta hạnh phúc thế nào khi có con?
Phải, cô đã có những tháng năm dài ấm êm hạnh phúc. Cô nhớ như in mỗi khi bố mẹ cười vang nhà, rất sung sướng khi cô có trong nhà. Khi cô đi học xa, thứ tốn nhất là tiền điện thoại, bởi mỗi khi cô gọi về, bố mẹ mừng không tả, cười nói oang oang đến bể máy. Lúc nhận học bổng Master ở nước ngoài, điều đầu tiên mẹ yêu cầu và bố đồng ý ngay lập tức là sắm vi tính xịn trong nhà và nối mạng để hàng ngày mail, chat cùng cô.
Cô còn nhớ lúc chuẩn bị thi đại học, bố cô hỏi cô thi ngành nào. Cô nói thi Sinh hóa, bố hơi bâng khuâng vì muốn giao công ty để cô trọn quyền kinh doanh sau này, nhưng rồi tán đồng ngay. Bố lúc ấy ôm cô trong tay nhìn lên núi cao, nhìn xuống biển rộng, nói:
- Suy cho cùng, trăm năm một kiếp người khi về với đất co mang theo được gì? Thật ra bố cũng không thích kinh doanh, nhưng vì cuộc sống phải dấn thân thôi. Và sở dĩ thành công là vì khi một con người từng đi qua những tháng năm dài trong cõi chết rồi thoát ra được, thì không còn gì với họ là khó khăn. Con chọn khoa học thật ra là ngành đất nước đang cần. Hãy hứa với bố học thật giỏi.
Cô đã hứa và giữ tròn lời hứa, bởi cô yêu quý bố biết bao và biết rằng với bố mẹ, cô là tất cả.
Mắt Nam Trúc cay xè, cô ghìm nước mắt chực dâng tràn. Bố ơi! Con xin lỗi, vì đã cố hết sức để chôn sâu nỗi đau khổ, nhớ thương bố vào tận đáy lòng. Con không thể làm khác vì con cần mẹ mà mẹ thì chỉ muốn đi theo bố đến cõi vĩnh hằng. Bây giờ đây, con lại càng không dám nhớ về bố, con muốn toàn tâm ý lo cho mẹ và muốn làm sáng tỏ quá khứ mẹ luôn che dấu. Chắc có lẽ bố muốn hỏi tại sao, có cần không? Con xin thưa, rất cần. Quá khứ như một ung nhọt trong tim mẹ, luôn gây những cơn đau bất tận dài hết cả đời người. Làm quá khứ sáng tỏ, coi như là cắt sạch ung nhọt để mẹ không còn những cơn đau khi đối diện với nó, để mẹ được thanh thản với năm tháng êm đềm bên con, thưa bố.
Cô ngoảnh lại bình thản nhìn mẹ:
- Nhưng chẳng phải mẹ đang muốn phơi bày quá khứ tại đây?
Bà Bình gật đầu:
- Phải, mẹ muốn. Không là phơi bày mà nó như một món nợ đến lúc mẹ đòi, đó là quy luật vay trả. Bởi giữa người với người, giữa sống và chết, có một thứ luôn luôn tỏa sáng mới có thể duy trì mọi sinh tồn...
- Công lý! - Nam Trúc run lên.
- Phải, công lý, sản phẩm của lương tri, thứ không gì trên thế gian làm mất đi hoặc tàn lụi, lu mờ. Không có công lý, con người không thể phát triển hay tồn tại - Bà Bình nói đanh thép.
- Nhưng rồi mẹ... vẫn không đòi - Cô vặn hỏi ngập ngừng, hồi hộp.
Vẻ tức giận lẫn bứt rứt hiện rõ lên gương mặt xanh xao của người mẹ.
Hai tay bà cung chặt, môi mím lại như ghìm nén, rất lâu bà nói:
- Mẹ chưa đòi. Chưa đòi thôi con ạ. Mẹ đang chờ đến thời điểm thuận lợi, thích hợp - Giọng bà hổn hển, nặng nề - Thôi đi, mẹ thấy ngộp thở quá, mẹ... rất mệt.
Nam Trúc hốt hoảng gọi thất thanh:
- Seung Gun! Anh Seung Gun!
Tae Soo gần như hiện ra tức thời sau cô, kế đó là Seung Gun và viên bác sĩ. Tae Soo mặt kín bưng nói một tràng, giọng gấp gáp, người bác sĩ đặt ống nghe vào ngực bà Bình, khám xong chích ngay vào tay bà mũi thuốc rồi nói với Nam Trúc:
- Mẹ cô vừa bị kích động gì đó rất lớn. Bà cần tuyệt đối nghỉ ngơi và thoải mái tinh thần, cô hiểu chứ?
Không đợi cô đáp, ông nói với Seung Gun:
- Chúng ta đưa bà ấy vào trong đã. Thế bao giờ xe đưa điều dưỡng viên và dụng cụ y tế đến nơi?
- Họ sắp đến nơi - Anh đáp nhanh - Tae Soo, cậu ra đón đi.
Sau đó cả ba nhanh nhẹn đẩy xe đưa bà Bình về phòng. Bà đã đỡ hơn, hé mắt nói.
- Tôi không sao, cảm ơn bác sĩ.
Ông ta khám lại, thở phào:
- Ổn rồi!
Nam Trúc bấy giờ run run nắm tay mẹ nói như van:
- Mẹ ơi! Hãy hứa khỏe mạnh cùng về nhà với con. Con xin mẹ.
Cô bật khóc trong sợ hãi, nỗi sợ hãi mông lung giờ rõ nét. Mẹ chẳng còn tha thiết gì chuyện sống chết, bất chấp cả cô, mẹ chỉ nghĩ đến hận thù.
Bà Nam Bình nhìn con rơi nước mắt, lòng rối bời. Nó có bao giờ khóc. Nó luôn tươi cười, mạnh mẽ và độc lập. Ta đã làm gì thế? Khiến con dở sống dở chết thế này?
Bà đưa tay ghì con gái vào lòng, miên man dỗ dành:
- Mẹ hứa với con, mẹ hứa mà. Con đừng khóc nữa.
oOo
Đến ba hôm sau, sức khỏe bà Bình khá lên nhiều. Mọi người quanh bà ai vào việc nấy và xem ra khá rảnh rang khi bệnh nhân trở nên ôn hòa dễ chịu, hồi phục nhanh.
Điều khiến Nam Trúc bứt rứt là sự chu đáo cực kỳ của Seung Gun. Anh lo cho hai mẹ con không để chút sơ sót, đến ăn uống cũng mời được đầu bếp nấu rành món ăn Việt Nam nấu riêng cho hợp khẩu vị họ. Anh để mắt tới bất cứ việc nhỏ lớn liên quan với cả hai, nhưng rất hạn chế trong việc tiếp xúc, như sợ bà Bình khó chịu.
Sáng nay, một sáng tinh sương, khi vạn vật còn mơ màng ngái ngủ, Nam Trúc rời nhà lần theo con đường đất lang thang một mình. Đêm qua, đến khoảng hai giờ khuya, mẹ cô lại gặp ác mộng, bà vật vã, kêu khóc, rên rĩ van cầu ai đó thảm thiết, rồi bà gào rú thật rùng rợn, gọi tên cha cô, nguyền rủa bọn dã man cho đến khi sùi cả bọt mép, rồi ngất lịm trong lòng cô.
Bây giờ mẹ ngủ yên. Đã quen rồi, cô biết, đến trưa nửa ngày mẹ mới thức giấc và cô có khoảng thời gian khá lâu để vận động cơ thể lẫn suy nghĩ. Nam Trúc thong dong đi mãi. Xuyên qua vài đám sương mù bay la đà, hướng dần ra biển. Trên đường đi, cô lướt qua bãi cỏ rộng nơi đáp trực thăng, qua sân bóng rổ và những mái đình nho nhỏ như một chỗ cho ai đó tạm dừng chân giây lát.
Cô chợt nghe tiếng bước chân đạp trên cành cây khô, vụt đứng lại nghiêng tai nghe ngóng. Ai lên giờ này nhỉ? Seung Gun nói đảo Diệp Điểu Hoa nối tới đất liền, nhưng hầu như không ai lên đảo ngoài số chuyên viên ở khu thử nghiệm cây trồng.
Lại tiếng cành khô gãy giòn, cô nhìn quanh hỏi:
- Ai đó?
- Tôi đây, Trúc - Tiếng Seung Gun rất gần, anh hiện ra ngay lối rẽ nhỏ - Tôi thấy cô một mình xuống núi, nên hơi lo.
Cô im lặng sóng bước bên anh, một lúc hỏi:
- Ông không ngủ được sao?
Anh gật đầu định nói, chợt thấy cô so vai vẻ lạnh, liền đứng lại, cởi áo khoác, choàng kín cô nói:
- Sáng sớm sương xuống, lẫn khí đá tiết ra nên rất lạnh.
Chiếc áo còn ấm hơi anh phủ kín người cô, khiến cô ngây ngất, choáng đến vài giây mới định tỉnh. Cho tay vào hai túi, cô khép kín hai vạt, chầm chậm bước tiếp.
Cứ thế, cả hai đi bên nhau không nói lời nào, cho tới khi ra khỏi đảo, vượt chiếc cầu đến bờ biển, cô ngoảnh lại nhìn ốc đảo chìm trong sương mù, hỏi anh:
- Diệp Điểu Hoa là tài sản của ông à?
Anh lắc đầu.
- Diệp Điểu Hoa là vườn ươm thử nghiệm các loài cây quý của quốc gia, nhưng mười năm trước dự án này bỏ dở vì các thử nghiệm thất bại, chính phủ cắt kinh phí đầu tư. Qua cha nuôi tôi, cách đây ba năm, lúc ấy tôi còn ở Cali, đã nhận tài trợ khoản tiền này với điều kiện, được xây một ngôi nhà nghỉ ở đó và cấm khách vãng lai.
- Làm thế nào cấm họ được?
Seung Gun chỉ tấm biển lớn cắm gần đó, nói:
"Rừng ươm giống quốc gia. Cấm vào". Vả lại chẳng ai có cơ hội vào, vì khi về hay đi là tôi quay cầu cắt đường. Hệ thống điều khiển nằm trên đảo, tôi chỉ cần gọi cho người điều khiển bằng mật mã. Họ cũng là những người trồng cây thử nghiệm.
Cô ngắm anh qua bầu trời còn mờ sương.
- Chắc rằng có người nói ông biết hưởng thụ, còn tôi lại nghĩ ông muốn góp phần thiết thực cho đất nước mình.
Seung Gun quơ tay vẻ bối rối, vụt xoay người bước đi. Vì sao em dễ dàng thấu hiểu tôi đến như vậy? Em khiến tôi luôn phát hiện ở em điều mới mẻ và tôi thấy hạnh phúc lẫn đau khổ vì điều đó, em biết hay không?
Chân anh dẫm lên từng con sóng nhỏ lăn tăn tràn bờ, đôi dép da theo mỗi bước chân anh đi, hất tung nước biển lên ống quần kaki trắng. Cô đứng nhìn theo anh, một lúc bước tới, ngồi ở tảng đá dưới chân cầu nhìn ra khơi xa còn mịt mù sương. Gió thổi tung mái tóc, cô đưa tay giữ lại, để hồn chìm vào suy tư.
Anh trở lại, ngắm nhìn cô bằng ánh mắt buồn muôn thuở của anh, chợt hỏi:
- Cô đang nghĩ gì?
Cô không dấu anh ý nghĩ mình:
- Tôi nghĩ tới số phận mỗi con người. Tôi không tin vào số phận, nhưng hình như tôi đang thay đổi cách nghĩ.
- Vì mẹ cô với bí mật đời bà ư? - Anh ngồi xuống bờ cát đối diện cô.
Cô thả cho gió thổi tung mái tóc, tư lự nói:
- Phải. Và cả vì ông. Cứ như tôi vừa có cuộc đời khác, không còn bình yên êm ả, nhưng thà như thế còn hơn. Tôi thích đối mặt với mọi sự thật, dù sự thật ấy tàn nhẫn đến bao nhiêu.
Trái tim anh rúng động. "Và cả vì ông", ở trong mức độ nào hỡi em? Chắc rằng rất nhỏ, nhưng dù sao... Anh vụt hé cười, nói điều cô không ngờ:
- Tôi năm nay ba mươi tuổi, cha mẹ còn đủ, có một em gái cô thấy rồi, và chưa có bạn gái. Cô có thể gọi tôi bằng tên được không?
Cô nóng mặt, cười gượng hỏi quanh:
- Có phải ông Seung Gun muốn kê khai lý lịch với tôi?
Anh gật đầu. - Có một điều không mấy ai hiểu là tôi thật sự thích nghề nghiệp mình, chớ không vì hào quang của nó hay vì tự hào về.. bản thân. Và vì vậy, khán giả, người ái mộ là một phần cuộc sống tôi không thể khác.
- Vì sao ông nói với tôi điều ấy?
Anh nhìn cô đăm đăm:
- Vì tôi thấy... ở em sự ngạc nhiên về tôi trong cuộc sống, đúng không?
Cô trốn ánh mắt anh, tim đập loạn bởi cách gọi anh vừa thốt ra, duy không từ chối sự thật.
- Phải, tôi.. có lẽ chưa từng tiếp xúc với giới làm nghệ thuật, họ dệt lên bao điều không tưởng và sống trong hào quang ấy. Tôi lại hoàn toàn thực tế và muốn sống cuộc đời riêng mình.
- Đó là một trong hai lý do để tôi sống ở Diệp Điểu Hoa. Tôi muốn cho em thấy con người thật của tôi, xa rời hào quang danh vọng.
- Được bao nhiêu? - Cô buột miệng rồi lấy làm tiếc vì đã thốt ra, bèn khỏa lấp - Thật ra tôi hiểu rõ ngôi sao nào cũng thế. Chỉ là... tôi luôn đứng cách xa họ, còn với ông...
- Hoàn cảnh bắt phải gần - Anh nối lời cô - Nhưng em không hận tôi chứ?
Cô lắc đầu nghĩ đến những gì trải qua và tương lai trước mặt.
- Không hề, Seung Gun. Tôi chỉ lo cho mẹ tôi và nhớ lời bà đại diện sứ quán nói rằng muốn gặp riêng tôi.
- Bao giờ?
- Bà không nói, nghĩa là càng sớm càng tốt.
- Nếu em muốn đi bây giờ.
- Không. Ngày mai hoặc lâu hơn.
Cô đứng lên đi dọc bờ cát, gió thổi tung mái tóc cô, vương cả lên mặt anh lúc cùng cô sóng bước. Qua hơi biển mặn, qua cái lạnh tinh sương, anh vẫn cảm nhận được hương tóc cô có mùi hoa cỏ dại.
- Ông có thể nói tôi nghe về... công việc của mình không?
- Chỉ công việc thì chẳng có gì đáng nói. Em không quan tâm đến thứ công việc ấy mà.
Nam Trúc thoáng bối rối. Mình có làm "người ta" tổn thương không nhỉ? Cô nhìn trộm anh rối hướng tầm mắt ra xa.
- Ông bảo công việc là một phần cuộc sống của ông mà.
Anh dấu nụ cười.
- Nếu vậy phải bắt đầu từ... năm tôi mười hai tuổi. Nhưng mà em cũng sẽ nói về mình cho tôi nghe chứ?
Cô lặng thinh. Anh không nói gì, bước chân chậm lại anh kể cô nghe khá ngắn gọn về mình.
- Năm tôi 12 tuổi, bố tôi làm ăn thất bại, cảnh nhà từ cuộc sống đầy đủ, trở nên nghèo cực thiếu thốn. Tôi là con trai và là con cả trong gia đình, nên trách nhiệm đương nhiên muốn gánh vác. Học hết trung học, tôi lao ngay vào đời kiếm sống, làm phụ việc ở phim trường. Tôi đã nói em biết, tôi yêu điện ảnh và muốn hòa nhập vào nó, nên rất kiên trì dù công việc nặng nhọc vất vả, chỉ mong mình có cơ hội. Nhưng mãi đến mấy năm sau, cơ hội mới đến. Điều may mắn là ngay cơ hội đầu tiên, tôi đã thành công.
- Tôi nghĩ, ông thật sự có tài năng hơn là may mắn.
- Tiếp theo đó luôn là những thành công, gia đình tôi khá lên dần, cha tôi trở lại thương trường nhờ kinh nghiệm cũ nên đã vững vàng hơn, còn tôi bắt đầu nghĩ đến ước mơ lớn nhất đời mình.
Cô dừng chân ngoảnh lại vội vàng cùng lúc anh dấn thêm một bước, họ gần như chạm vào nhau và môi anh ngay tầm vầng trán cô. Cô hốt hoảng, ngước lên, anh thẩn thờ nhìn xuống, đôi ánh mắt hút vào nhau, trống ngực đập hối hả chưa từng. Chưa bao giờ anh nghe hương tóc và hương con gái gợi ước ao đến vậy, nhẹ nhàng, trinh nguyên thoang thoảng mùi thiên nhiên đất trời, nàng đó, trong tầm tay anh.
Chưa bao giờ cô gần người đàn ông nào như vậy, đến nghe trọn hơi thở và tiếng đập từ con tim anh. Cả người anh toát ra làn hơi ấm nồng dù gió biển rít từng cơn lạnh buốt. Anh còn gói cô trong chiếc áo mang hơi ấm mình và... cả người cô căng ra cảm giác... thèm vòng tay anh.
Cô rùng mình, cố trấn tĩnh bằng cách nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, từ từ lùi bước. Nhưng anh đã đặt tay mình lên vai cô, tha thiết:
- Hãy đứng yên như thế, Trúc. Tôi muốn nói em nghe hoài bão mình với sự gần gũi thế này, để mỗi mình em biết. Tôi không muốn dù là biển rộng, núi cao, dù gió mây đi về chen vào nghe trộm điều tôi tâm sự với em.
Cô gượng cười, đầu óc rối bời. Sao ta không rời nổi bàn tay anh ấy vậy? Có đến hàng trăm bàn tay bị ta gạt không một giây suy nghĩ kia mà.Trúc ơi! Tỉnh lại đi, tìm chút cứng rắn vốn có. Hãy cho mình có thời gian nhìn lại lòng mình chứ? Hãy nhớ, mình đang ở thời điểm khó khăn nhất, nên thứ cần thiết chính là sự sáng suốt, tự chủ...
Môi cô khô ráo, miệng đặc quánh nước bọt, khó khăn nói:
- Nhưng tôi... Seung Gun! Ta chưa phải... bạn bè...
Anh cảm nhận trong cô vùng dậy sự phản kháng và thấu hiểu tại sao.
Anh rụt tay lùi lại, quay nhìn ra biển, dìm sâu mọi cảm xúc.
- Xin lỗi em. Nhưng em có muốn nghe tôi nói?
- Có chứ - Cô hấp tấp - Và tôi hy vọng thời gian giúp mình hiểu anh hơn.
Tiếng "anh" cô vụt thốt ra khiến cô tự mình đỏ mặt, còn anh như vui hơn qua cách ngoảnh nửa mặt nhìn cô, cười thật tươi:
- Phải thế chứ. Tôi thấy được gần em thêm một chút rồi đấy.
Anh lại cười nhìn ra khơi xa đang le lói vừng hồng tựa màu trên má cô lúc nãy, cất lời tâm sự.
- Thật ra mơ ước tôi là nghề đạo diễn. Tôi muốn dựng những thước phim có giá trị nghệ thuật tầm cỡ, chính mình lưu giữ và tái tạo mọi thời khắc lịch sử trên thế giới, để lớp người kế tục, chỉ cần nhìn vào đó, hiểu được quá khứ vinh quang hay ô nhục, biết con đường nào sai, đúng để đi.
- Nghe người ta nói anh sang Mỹ nhiều năm, khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, chắc liên quan đến mơ ước này.
- Lúc ấy tôi thất bại trong một bộ phim thì đúng hơn. Nhưng không phải vì thế mà chẳng qua trùng thời điểm. Tôi quyết sang Mỹ để hoàn thành giấc mơ đầu tiên bao năm bỏ dở, là tấm bằng đại học. Tôi chọn Mỹ vì ở đó có trung tâm điện ảnh lớn, để chuẩn bị cho mơ ước ngày sau không gì tốt hơn là được đào tạo. Và tôi đã hoàn thành việc trang bị kiến thức cho mình. Tiếc rằng...
- Điều gì? - Cô ngạc nhiên.
- Tôi không được gặp em bên ấy. Tại sao thế nhỉ?
Cô bật cười:
- Cali rộng lớn như vậy, hằng hà thành phố lớn nhỏ. Hơn nữa, tôi học khác ngành nghề, thật khó gặp nhau. Nhưng dù có, chắc gì tôi "thấy" anh hoặc anh "thấy" tôi.
Anh buột miệng:
- Tôi thấy! Tôi chẳng đã thấy và chạy tìm em ở trung tâm bách hóa Seoul đó sao? Hôm ấy em mặc áo dài màu tím.
Cô sững sốt, ngẩn ra nhìn anh.
- Tại sao?
Anh làm thinh vì chưa thể nói tại sao.
- Tại sao? - Cô hỏi vặn lần nữa.
- Điều này có nguyên nhân sâu xa. Tôi sẽ nói với em vào thời điểm thích hợp. Được chứ?
Cô nhìn sâu vào mắt anh và rồi gật đầu, quay đi.
Vừng dương lóe dần ở chân trời. Cả hai đồng nghĩ đến ánh dương quang rực rỡ mình đón nhận sau bao ngày u ám.
Cô cất tiếng nói:
- Thật ra những gì về tôi, anh đã đọc hết trên báo chí. Chỉ có vài điều họ chưa biết vì nó thuộc về giá trị tinh thần của tôi. Tỉ dụ như tôi đi sinh hóa vì đất nước đang cần ngành này trong tương lai và tôi sẽ chuyên về nghiên cứu, giảng dạy. Về vật chất, tôi vốn lười biếng, không thích... - Cô ngập ngừng ngoảnh lại hỏi anh - Anh không cười nếu tôi nói thật chứ?
Anh nghiêm trang gật đầu. Cô thở ra nhè nhẹ, thố lộ:
- Về điều này, tôi và anh hoàn toàn trái ngược. Anh từng khá giả rồi trở nên nghèo khó, nên biết rõ giá trị đồng tiền. Chắc hiện tại anh đang rất giàu có, và tìm mọi cách để được giàu hơn.
Anh làm cử chỉ phản đối nhưng cô không nhìn thấy, nói tiếp:
- Còn tôi thật sự nhà không giàu có, chỉ là chưa từng thiếu thốn. Bố mẹ tôi thường nói, làm ra đồng tiền minh chính không dễ dàng, nên chi tiêu phải biết cần kiệm, đúng mực, không hoang phí. Thế nhưng ở tôi rất lạ là tôi không thích làm giàu, chẳng quan tâm đến tiền bao nhiêu. Học nước ngoài mấy năm, khi thiếu tiền tôi đi làm, đủ tiêu rồi tôi không làm nữa, chỉ thích đi chơi, ung dung tự tại.
- Em đi chơi những đâu?
- Rất nhiều nơi, hầu như khắp nước Mỹ và châu Âu. Tôi luôn thấy vui vẻ, hạnh phúc vì hiểu biết nhiều về văn hóa, nghệ thuật từng xứ sở mình đi qua. Còn thời gian rảnh ngắn ngủi thì tôi đến các trung tâm xã hội làm việc giúp trẻ em, người già.
Nét mặt cô trở nên buồn lặng, thở ra nói:
- Cho đến hôm nay, tôi mới thật sự biết đến đau buồn, biết mình vô tâm, hời hợt thế nào. Vậy mà bố tôi luôn khen tôi thừa thông minh, nghị lực.
- Và còn là người con gái Việt Nam tuyệt vời.
Thấy cô lắc đầu phủ nhận, anh nói:
- Em chẳng nói với Tae Soo, em không biết khiêm tốn nhưng luôn biết rõ mình sao? Sự tự tin và kiêu hãnh về bản thân em vứt đâu rồi?
- Tae Soo kể với anh về tôi à? - Cô có sắc giận.
- Anh bạn tôi muốn tôi biết cách xử sự với em đúng mực. Anh ta bảo không muốn em có ấn tượng xấu về thanh niên Hàn Quốc.
Anh ngôì xổm xuống ngắm những chú còng chạy trên cát rồi ngẩng mặt lên hỏi.
- Thế không còn gì để em kể tôi nghe nữa sao?
Trong dáng vẻ ấy, anh đẹp lạ lùng khiến cô xao xuyến. Anh là người đàn ông có quá nhiều hấp lực đối với cô và cô mơ hồ lo sợ. Nam Trúc, mạnh mẽ lên, hãy thoát ra... vì mẹ nữa...
- Còn chứ, tôi có rất nhiều bạn bè, thích tự do không gì ràng buộc và cho tới hôm nay tôi biết mình thuộc về mẹ. Tôi sẽ sống với mẹ tôi cho đến hết cuộc đời.
- Kìa! - Cô vụt reo lên, chỉ tay về hướng vầng dương vừa ló dạng nói nhanh - Bình minh rạng chân trời.
Phải, từng tia sáng vàng rực lấp lánh ló lên từ mặt biển mênh mông, quả cầu đỏ ối nhô lên chầm chậm biến mặt nước ngả màu rực rỡ. Bình minh trên biển đẹp mê hồn giữa im vắng, sương mai tan dần, trông rõ từng đàn hải âu bay lượn vờn sóng nước. Và rồi nhiều cánh hải âu bay vút lên như đâm thẳng vào sắc lửa mặt trời.
Xa xa những thuyền đánh cá hiện ra dần.
Cho đến khi mặt trời rời biển cả lên cao, họ không nói gì với nhau nữa. Những thuyền đánh cá cập bờ, đám trẻ độ mươi đứa chạy ra. Chúng không chạy về chỗ thuyền cá mà đâm bổ về phía hai người, reo hò mừng rỡ.
Chúng vây họ, ríu rít nói cười, đôi tay bẩn đầy cát cứ sờ lên anh và cô. Anh xoa đầu chúng, ngồi bệt xuống nền cát biển ướt trò chuyện vui vẻ. Một lúc ngẩng lên, kể cô nghe bọn trẻ nói gì. Sau đó anh chơi trò đuổi bắt, hồn nhiên rủ cô chơi, cô đồng ý, anh hớn hở chia phe. Rốt cuộc phe cô thua thê thảm.
Rồi những người đi biển lại gần anh, cúi chào cả hai lễ phép, nói một hồi, cười toe toét, còn anh liếc cô vẻ ngượng, lắc đầu lia lịa. Khi họ chào ra về đã phải cầm theo hai con cá rõ to của ngư dân cương quyết tặng. Đến cầu quay, cô hỏi anh:
- Họ nói gì mà anh lắc đầu vậy?
Anh không chịu nói. Nói làm sao được khi họ khen anh có cô người yêu xinh đẹp, hỏi anh chừng nào cưới và chúc họ mau cưới sớm vì... mùa đông rất lạnh.