Số lần đọc/download: 760 / 3
Cập nhật: 2017-08-09 10:22:33 +0700
Chương 6
A
n mình trong đám khách khứa dự tiệc, Finn McMissile bí mật quét hình ảnh từng chiếc máy quay WGP qua máy tính. Đến giờ, vẫn chưa có cái nào được hiển thị PHÙ HỢP với chiếc máy quay trên giàn khoan.
Một chiếc xe thể thao bóng bẩy tách khỏi đám đông đậu bên cạnh Finn và đảo mắt nhìn quanh. Sau đó cô cúi xuống và thì thầm mật mã, “Một chiếc Volkswagen Karmann Ghia không có bộ tản nhiệt.”
Finn gần như không di chuyển, thì thầm đáp lại mật mã, “Đó là bởi nó được làm mát bằng không khí.”
Hai đặc vụ nhanh chóng trao đổi mật mã để xác nhận tại bữa tiệc này. Sau đó, họ chuyển nhanh sang màn chào hỏi âm thầm.
“Tôi là đặc vụ Shiftwell. Holley Shiftwell từ Sở chỉ huy Tokyo,” cô ta nói. “Tôi có tin từ London.” Holley vừa tốt nghiệp Học viện Điệp viên, là lính mới trong thế giới tình báo. Không phải đặc vụ chuyên hành động như Finn, cô là kỹ thuật viên chuyên phán đoán, kiểm tra và phân tích dữ liệu.
“Không phải ở đây,” Finn nói, hướng Holly về phía chiếc thang máy bằng kính. Khi cửa đóng lại, anh nói vẻ thoải mái hơn. “Phòng thí nghiệm đã phân tích bức ảnh tôi gửi chưa? Họ có thêm thông tin gì về chiếc máy quay đó không?”
“Nó hoàn toàn bình thường, tôi e là vậy,” Đặc vụ Shiftwell cộc cằn trả lời. “Họ nói lần sau anh chụp cận cảnh hơn thì tốt.”
Finn nổi giận. “Một điệp viên giỏi sẽ lấy những gì có thể và biến mất trước khi bị giết.”
Cô nàng điệp viên trẻ trông khá bối rối. “Vâng, thưa ngài. Tất nhiên rồi.” Rồi cô nói tiếp, “một đặc vụ Mỹ đã được cài vào giàn khoan đó dưới một vỏ bọc ngụy trang kín đáo. Anh ta có thể chụp ảnh tên đứng đầu đang điều khiển toàn bộ tổ chức đó.”
“Điều này có thể giải quyết được mọi việc.” Finn lẩm bẩm.
“Anh bạn người Mỹ đó sẽ có mặt ở đây tối nay để đưa nó cho anh.” Holley nói thêm. “Anh ta sẽ ra hiệu với anh khi sẵn sàng.”
Ding! Cửa thang máy bật mở.
Finn hài lòng với tin tức của Holley. “Bất kể người trong bức ảnh là ai thì hắn cũng phải là một tay lớn mặt,” anh bình tĩnh nhận định. “Hắn ta có hàng trăm gã tay chân làm việc dưới quyền, bao gồm cả Giáo sư Z.”
Holley cũng biết gã Giáo sư này. “Một trong những nhà chế tạo vũ khí nguy hiểm nhất thế giới,” cô thì thào. “Còn điều này nữa trước khi tôi đi: Giếng dầu đó ư? Hóa ra đó là nơi có trữ lượng dầu lớn nhất thế giới.”
Finn trầm tư trong chốc lát. “Nó lớn hơn tôi…” Anh khựng lại khi trông thấy hai chiếc Gremlin và một chiếc Pacer đang di chuyển trong đám đông – đám tay chân của Giáo sư Z! Finn ngay lập tức nhận ra chúng đã từng xuất hiện ở giàn khoan. Anh cúi xuống, nấp sau một chiếc mũ lễ nghi Nhật Bản. Anh biết giờ thì mình không thể liên lạc được với tay đặc vụ Mỹ mà không bị nhận diện.
“Chuyện gì vậy?” Holley hỏi.
“Kế hoạch mới,” Finn vội vàng trả lời. “Cô sẽ đi gặp tay người Mỹ.”
o O o
Mater tiếp tục vui vẻ dạo quanh bữa tiệc. Cậu thực sự cảm thấy như ở nhà khi được ở trong một khung cảnh mới quyến rũ như thế này.
Thẩn thơ tới quầy sushi, cậu hăm hở nhìn chằm chằm vào bàn tiệc trước mặt.
“Tia Chớp chắc đói ngấu rồi,” cậu lo lắng tự nhủ. Sau đó quay ra hỏi đầu bếp, “Này, anh có gì thứ gì miễn phí không?”
Mater để ý tới món wasabi xanh cay nồng. “Kem vị quả hồ trăn thì thế nào?”
“Không, không, là wasabi,” đầu bếp sửa lại.
Nhưng Mater không hiểu. Cậu vẫn nghĩ đó là kem!
Cậu lại chỉ vào đống wasabi. “Trông ngon đấy! Có lẽ tôi nên ăn thử một miếng xem thế nào.”
Đầu bếp gật đầu và đưa một miếng nhỏ wasabi về phía Mater. “Ôi, làm ơn, một miếng nhỏ nữa đi,” Mater đề nghị. Tay đầu bếp trợn tròn mắt khi Mater đòi thêm mỗi lúc một nhiều hơn.
“Xin chia buồn,” tay đầu bếp nói bằng tiếng Nhật khi Mater cuối cùng cũng hòa vào đám đông với một tô lớn sốt xanh cay nóng.
Trong lúc khách khứa đang tận hưởng bữa tiệc, ngài Miles Axlerod giới thiệu Số 95, Lightning McQueen. Cả căn phòng rộn lên tiếng hò reo.
“Anh cùng với đội của mình đã đem sự xuất sắc và chuyên nghiệp tới cuộc thi này,” ngài Miles đang say sưa nói thì một tiếng hét inh tai nhức óc cắt ngang. Đó là Mater, đang lao vòng quanh với đôi mắt đỏ ngầu.
Mater phóng thẳng về phía thác nước đằng sau Tia Chớp và Axlerod – và bổ nhào vào đó.
“Đã quá!” Chàng xe kéo rú lên khi lưới tản nhiệt được làm mát.
Ngài Miles Axlerod choáng váng. Còn Tia Chớp thì co rúm lại. Cậu có thể trông thấy Mater đang thu hút sự chú ý của mọi người một cách cực kỳ lố bịch. Tất cả những chiếc xe có mặt đều phá lên cười.
“Dù có làm gì, các bạn cũng đừng ăn kem vị quả hồ trăn miễn phí! Nó đã đổi vị rồi!” Mater hét lên. Cậu vẫn đang vầy nước bắn tung tóe và thở hổn hển. Món wasabi xanh-cay-nóng đó còn tệ hơn cả một bộ tản nhiệt bị quá nhiệt! Tia Chớp quay sang Axlerod và cố gắng nói lời xin lỗi. “Tôi có thể giải thích, ngài Miles,” cậu nói trong khi giới thiệu Mater. “Cậu ấy, ừm, là người khá thú vị đấy.”
“Tôi thấy rồi,” Axlerod nói, nhìn xuống mặt sàn giữa bọn họ.
Tia Chớp cũng đưa mắt nhìn xuống, và trông thấy một vũng dầu. Mater đã bị chảy dầu!
“Mater!” Tia Chớp thì thầm khi đẩy cậu ta sang một bên. “Cậu phải kiềm chế chứ. Xem cậu đã làm gì này!”
Mater bối rối và xấu hổ. “Nhưng tớ chưa bao giờ chảy dầu cả.” Cậu thành thật nói với Tia Chớp.
Tia Chớp chỉ biết lắc đầu. “Cậu nên đi lau người ngay đi!”
Mater vội quay xe rẽ đám đông. “Cho qua nào! Phòng vệ sinh ở đâu nhỉ?”