Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 7 - Công Chúa Bé
G
ấu đen vất xác Kim Thúy lên chiếc salon dài trong phòng làm việc của Phái viên. Tên Phái viên hất hàm:
- Nó uống nhiều không?
Mắt Gấu đen đỏ ngầu, rươm rướm:
- Một ngụm!
Phái viên chế giễu gã:
- Mày cũng đa sầu đa cảm dữ há! Nó không chết đâu, chỉ mê man vài giờ thôi! Nếu mày còn dễ chảy nước mắt như cải lương thì tao cho mày về hưu nghe chưa. Qua hệ thống caméra theo dõi tao thấy thằng Hoàng Tử Bé và con nhỏ này bắt liên lạc với nhau, quả là bất lợi cho chúng ta. Bọn bạn nó cũng sắp lần ra chỗ này. Tốt nhất mày lấy xe của tao đưa con nhỏ này lên nhà nghỉ trên cao nguyên. Mày phải giữ nó cẩn thận, nó có quan hệ tới sinh mạng của mày đấy! Thôi, đi mau đi!
Gấu đen tỏ ra mừng rỡ khi được tiếp tục phận sự canh giữ Kim Thúy. Hắn lại xốc Kim Thúy lên vai, bước thẳng ra cửa.
o O o
Ở hội chợ phần mềm, người mua, kẻ bán đông nghìn nghịt, cố gắng lắm bọn Thông bác học mới chen chân được vào phía các gian hàng. Tiếng âm nhạc, tiếng động của các trò chơi và vô số âm thanh khác phát ra từ hàng trăm chiếc máy tính cố mở lớn hết cỡ để thu hút sự chú ý của khách hàng tạo ra một thứ tạp âm hỗn độn, vui tươi. Màn hình các máy tính đang cố gắng phô diễn các chương trình ứng dụng, dạy học... Bọn Thông bác học chen lấn để nhìn vào từng gian hàng một, chúng cố gắng theo dõi trong số hàng ngàn người tham quan xem có thấy gã Phái viên Hoàng Tử Bé không, nhưng sự thất vọng càng lúc càng to lớn hơn.
Chúng lọt ra được một khoảng trống hiếm hoi trong khuôn viên hội chợ. Thông bác học đề nghị:
- Thằng nào có tiền mua chai nước ngọt uống!
Hải khòm, Minh móm dòm nhau. Quả thật mua mấy chai nước ngọt thì chúng dư sức, nhưng tội tình gì phải bỏ tiền ra trong lúc mà Thông bác học mới là thằng phải ga-lăng Tú Anh kia chứ! Tú Anh thong dong đưa tay vào túi rồi chìa tiền cho ba thằng con trai kẹo kéo:
- Đây, ai mua giùm đi!
Thông bác học cố gắng củng cố vị trí đầu lĩnh, gã hất hàm về phía Hải khòm:
- Mua đi mày! Bốn chai!
Hải khòm nhục nhã cầm nắm tiền, hắn lại giúi vào tay Minh móm:
- Bốn chai! Nhớ lấy ống hút!
Tới Minh móm thì đã là “tận cùng bằng số” rồi, hắn đành cắn răng chen lấn vào quầy giải khát. Lát sau, Minh móm quay lại với bốn chai nước ngọt ướp lạnh và cái thân hình ướt đẫm mồ hôi. Cả đám vồ lấy hút say sưa thứ nước ngọt lịm mát lạnh như thể chúng vừa đi qua sa mạc Sahara.
Từ một chiếc loa ở gian hàng gần đó bỗng vang lên lời mời gọi:
“Kính mời quý khách đến ngay gian hàng của công ty chúng tôi để cùng tham dự một trò chơi mới nhất, một trò chơi được ra đời để thay thế trò Hoàng Tử Bé rất độc đáo trước đây. Mời các bạn trẻ đến ngay để cùng tham dự trò giải trí tuyệt vời mang tên Công Chúa Bé, một trò chơi vừa xuất xưởng cách đây ba mươi giây!”.
Cả đám Thông bác học, Hải khòm, Minh móm, Tú Anh suýt chút nữa làm rớt bốn chai nước ngọt. Minh móm nói, miệng vẫn ngậm cái ống hút:
- Ê! Công Chúa Bé kìa chúng mày!
Bốn đứa lập tức tao đến quầy giải khát, trả chai nước, lại vấp tục chen chân tới gian hàng vừa rao quảng cáo. Trước hàng chục màn hình máy tính của gian hàng, phải có đến hàng trăm “quý khách” trẻ măng đang cố vươn đầu rướn cổ để nhìn “Công Chúa Bé”. Ba thằng: Thông bác học, Hải khòm, Minh móm tự động chia ra kèm cặp Tú Anh vào giữa cái cỗ máy ủi nhân tạo, chúng mặc bao nhiêu lời chửi rủa, cố sấn vào sát bên màn hình.
Trên màn hình, dòng chữ “Little Princess” rực rỡ màu sắc đang nhảy nhót. Cô gái đẹp đứng trong quầy cố nói lớn để giới thiệu:
-... Lần đầu tiên, một trò giải trí hội đủ các phẩm chất tuyệt vời nhất của multimedia tức truyền thông đa phương tiện. Chúng ta sẽ chìm đắm trong một thế giới ảo, ở đó các tình huống cực kỳ căng thẳng xảy ra cho Công Chúa Bé giống như xảy ra cho chính chúng ta. Lần đầu tiên, nhân vật và phông cảnh trong một trò giải trí không phải là các hình vẽ mà là người thật, cảnh thật rất sống động. Cô công chúa nhỏ bé xinh đẹp sẽ dẫn chúng ta vào một thế giới huyễn hoặc của những tinh cầu xa xôi, đến với các thế giới con người ngoài trái đất... Bây giờ mời quý khách bắt đầu dự vào trò chơi giải trí hiện đại nhất, một phần mềm cao cấp lần đầu tiên sản xuất ở Việt Nam, do chính người Việt Nam thực hiện.
Dòng chữ “Little Princess” vụt biến mất và trên màn hình xuất hiện chân dung một cô công chúa nhỏ xinh đẹp. Cả bốn cái miệng của bọn Thông bác học đều há hốc kêu lên:
- Kim Thúy!
Minh móm mấp máy môi:
- Kim Thúy, trời ơi, đẹp quá!
Tú Anh thò tay véo vào hông Minh móm một cái đau điếng làm tắt cái đài quảng cáo Kim Thúy. Trên màn hình là một Kim Thúy thật, sống động, đi đứng nói năng vui vẻ để hướng dẫn mọi người vào trò chơi.
Tú Anh nói với Hải khòm:
- Nó được làm công chúa sướng vậy mà bọn mình còn cực khổ đi tìm nó làm gì?
Cô gái đẹp đứng trong quầy lại tiếp tục giới thiệu:
- Quý khách đang xem nhũng hình ảnh được tạo ra bởi hiệu quả rất đặc biệt của computer. Cô công chúa này không có thật trên đời, nhưng lại là những phần hợp lại của những con người thật. Ở đây người soạn phần mềm chỉ thiết kế lại để cho ra một con người hoàn chỉnh chứ không sử dụng cọ vẽ..
Trên màn hình, công chúa Kim Thúy đang ngước đôi mắt tuyệt đẹp nhìn lên bầu trời thăm thẳm lấp lánh sao đêm. Chợt từ bầu trời đen, những tia sáng nhì nhằng hiện lên mỗi lúc một rõ dần, những tia sáng lạnh ngắt bỗng chốc trói riết lấy công chúa Kim Thúy, nhấc cô bay lên, từ từ mất hút trong những vì sao. Ngay lúc ấy toàn bộ hàng trăm màn hình trong khu hội chợ bỗng tắt tối thui. Nhiều tiếng hô lớn:
- Cúp điện!
Cảnh nhốn nháo diễn ra tức khắc, nhưng nửa giây sau, mọi người biết rằng không phải mất điện vì đèn đuốc trong khu vực vẫn sáng trưng. Những người phụ trách các gian hàng bỗng nhất loạt la lên:
- Virus! Mạng hội chợ nhiễm virus rồi!
Màn hình trước mặt đám Thông bác học, sau khi tối đen giây lát đã hiện lên dòng chữ “Lover: Kim Thúy đang chờ các bạn. Hãy đến giúp tôi. Tên Phái viên đang ở đây. Không biết địa chí của Phái viên. Cứu tôi với! Lover...”.
Thông bác học hét lên:
- Kim Thúy viết virus cầu cứu kìa!
Hải khòm vội thò tay bịt miệng Thông bác học:
- Mày muốn người ta bắt tụi mình vì có liên quan tới kẻ viết virus hả? Im ngay!
o O o
Tên Phái viên bỏ ống nghe xuống, tức tối điên cuồng:
- Thật là khốn nạn! - Gã quát tên nhân viên đang run rẩy đứng trước bàn làm việc: - Tại sao chúng mày để con virus lọt ra ngoài? Tao đã viết chương trình quét con virus này và căn dặn chúng mày phải diệt hết virus trên các đĩa rồi mà! Thật là một lũ ăn hại. Sau Hoàng Tử Bé bây giờ đến Công Chúa Bé cũng bị nhiễm virus thì còn gì thanh danh cái xưởng phần mềm của tao nữa, hả?
Tên nhân viên khúm núm:
- Thưa ngài Phái viên. Trước khi phát hiện mạng máy ở xưởng bị virus “Lover”, ngoài hội chợ họ thúc hối dữ quá, chúng tôi đã chuyển ra ngoài ấy một bộ “Công Chúa Bé” duy nhất, đến khi diệt virus chúng tôi lại quên mất bộ đĩa ngoài hội chợ! Là quản đốc, tôi xin chịu nhận kỷ luật!
Tên Phái viên gầm lên:
- Kỷ luật mày hả? Được rồi, nhưng bây giờ gấp lắm, chưa bàn chuyện đó. Mày lập túc cho người tới diệt virus ở mạng hội chợ ngay! Phải làm sao để không ai biết rằng cái con “Lover” quái quỷ đó là từ đĩa “Công Chúa Bé” chui ra, hiểu chưa? Đi đi!
Tên quản đốc lấm lét bước ra. Tên Phái viên lẩm bẩm chửi bới một hồi. Hắn lại bốc máy điện thoại lên, bấm số:
- Gấu đen hả? Con nhỏ ra sao? Khỏe hả? Tao giao mày nhiệm vụ mới rất thú vị đây! Báo với nó rằng con virus quỷ quái của nó đã làm tao mệt lắm rồi, mày đưa nó vào phòng kín dưới tầng hầm, xẻo một vành tai của nó để cảnh cáo. Mày cất cái tai đó, sau này báo cáo cho tao biết, không được xơi mất nghe chưa! Làm đi, không hỏi han lôi thôi. Này, mùa này trên đó ra sao? Mát mẻ hử? Ừ, cứ ở đó chăn dắt con nhỏ cho cẩn thận, ít hôm tao lên nghỉ vài bữa, mệt với lũ ngốc ở xưởng phần mềm lắm rồi. Thôi!
Gã vất ông nghe lên máy, lim dim đôi mắt và chợt nhếch mép cười. Trong đầu gã hiện ra một vòng dây chuyền được làm bằng những vành tai của Kim Thúy và bọn Thông bác học. Hắn tin rằng đeo sợi dây chuyền độc nhất vô nhị đó còn hên hơn là đeo răng nanh heo rừng!