Số lần đọc/download: 1283 / 12
Cập nhật: 2015-11-24 19:40:00 +0700
Chương 7
S
ắp đầu hạ, không khí oi ả sáng tháng năm, nhưng vẫn như cũ mang theo hơi lạnh, hằng năm vào thời điểm này cũng là mùa hôn lễ bận rộn nhất, cho dù có nhiều đôi mới hợp bát tự quyết định kết hôn, chẳng qua những cô gái ao ước trở thành cô dâu tháng sáu cũng không phải ít, cho nên công ty cố vấn hôn lễ từ cao đến thấp tất cả đều bận rộn không thể tách ra được.
Sáng sớm “Hoa Dạng” như chuẩn bị đánh giặc, hôm nay có ba lễ cưới quy mô trung bình, thư ký cùng với cô dâu đã bàn bạc rõ ràng, Khương Hiểu Nguyên buổi tối hôn lễ mới có thể xuất hiện, nhưng những sắp xếp trước hôn lễ là không thể thiếu.
Khương Hiểu Nguyên từng cái xác nhận với thư ký một lần cuối, mới cúp điện thoại, liền thấy Giai Giai nhìn mình mập mờ.
Cô bị nhìn cả người không được tự nhiên. “Chuyện gì?”
Giai Giai cười ha hả, chỉ vị trí xương quai xanh của cô. “Quả dâu tây?”
Cô ngẩn ra. “Cái gì?”
Giai Giai thần thông quảng đại lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi. “Này.”
Khương Hiểu Nguyên nhận lấy gương, soi soi, mới phát hiện trên cổ mình có một dấu vết màu hồng. Cô cau mày, buổi sáng lúc rửa mặt không thấy a. “Chắc là dị ứng…”
Giai Giai cười to. “Chị hai, em là cao thủ tình yêu, sẽ không ngốc nghếch ngay cả dấu hôn cũng không biết?”
Khương Hiểu Nguyên đột nhiên nhớ đến “kiss goodbye” buổi sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng hồng…
Người đàn ông kia là lạ, có lúc nghiêm túc như tượng không nói không cười, có lúc nhiệt tình không thể tưởng tượng được.
Buổi sáng lúc ăn sáng, bởi vì đêm qua vừa mới kích tình, cô ngương phải đối mặt với anh, liền làm tổ ở phòng khách vừa coi HBO vừa ăn sáng, vừa lúc TV phát lại phim “Australia”, đến đoạn Jackman diễn cảnh hôn môi Nicole, đẹp như bức tranh, cô không kiềm được khen Jackman thật đẹp trai, không nghĩ tới người đàn ông trong nhà cô nghe được cô khen ngợi, lúc hai người ra cửa, lại đem ôm cô vào ngực, vui vẻ hôn môi cô, cúi đầu đặt một nụ hôn ở cổ cô…
“Chuyện anh đã làm với em cũng không phải chỉ là hôn mà thôi.”
“Ác.”
“Sẽ không kém hơn Jackman chứ?”
Sau đó cô ngây người ngốc nghếch đứng bất động, xấu hổ đến một chữ cũng không nói được. Cho nên, người đàn ông này đang ghen?
Thật là, vợ chồng lâu ngày, còn ăn dấm của một ngôi sao điện ảnh cái gì…
Giai Giai thật vui mừng khi thấy vẻ thẹn thùng trên mặt cô, chị hai như phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu a, đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng.
“Cho nên 'tiểu tam' đã là quá khứ?”
Khương Hiểu Nguyên thở dài. “Chị không biết, chị chỉ biết quan hệ của bọn họ trong quá khứ, cũng biết Đổng Tú Thanh đang làm ở văn phòng luật của anh ấy, nhưng cũng không có bằng chứng khác nữa.”
Cô không quên lời nói hôm đó của Đổng Tú Thanh, cô rất rõ Đổng Tú Thanh nghĩ gì khi nói những câu đó, tình huống bây giờ rất đơn giản, tất cả đều nhìn thái độ vai nam chính. Nếu Tử Ngôn biểu hiện đúng mực thân phận một học trưởng cùng sự quan tâm với cô, vậy thì không có gì đáng nói…
Chẳng qua là, đàn ông đều không biết rõ khổ sở, lòng dạ người phụ nữ có lớn như thế nào, cũng không thể sau lưng bọn họ “đơn thuần quan tâm” người phụ nữ khác?
Khương Hiểu Nguên đột nhiên cảm thấy buồn bực. “Công việc.” Cô phải làm việc, không thể tiếp tục nghĩ về chủ đề đáng ghét này nữa.
Công việc kéo dài bận rộn, cô vội vàng cùng khách hàng hẹn trao đổi những hạng mục công việc đồng thời ký hợp đồng, không quên đi bệnh viện xem đứa bé mới chào đời một chút, hơn nữa cũng vì Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân chuẩn bị một kế hoạch khác. Đây là lời hứa của cô, làm cho Lâm phu nhân một hôn lễ lãng mạn xinh đẹp.
Lâm tiên sinh cảm động đến rơi nước mắt đàn ông. “Cảm ơn cô, Khương tiểu thư, Hồng Hồng nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cô dự định đem hội trường vĩnh biệt Lâm phu nhân, dùng lụa trắng cùng hồng mân côi bố trí, trước khi làm lễ tưởng niệm cùng cúng tổ tiên, Lâm tiên sinh mặc áo đuôi tôm màu đen cưới Lâm phu nhân làm vợ.
Khương Hiểu Nguyên giơ tay lau nước nơi khóe mắt. “Ừ, Lâm phu nhân nhất định sẽ thích.”
Em bé vẫn còn trong trong phòng hộ sinh, nhưng tình trạng rất tốt, có mẹ che chở, cô biết bé nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên.
Nói lời tạm biệt với Lâm tiên sinh, Khương Hiểu Nguyên chuẩn bị rời bệnh viện, ở đại sảnh lầu một cô thấy một hình ảnh không thể ngờ.
Đổng Tú Thanh dựa sát vào Tống Tử Ngôn, trên khuỷu tay quấn băng gạc, vẻ mặt tái nhợt, người đàn ông thấp giọng trấn an sự hoảng sợ của cô ta, cô chưa từng thấy tình cảm dịu dàng đó.
Thì ra đại luật sư Tống cũng có một mặt dịu dàng như vậy? Cô cứ tưởng anh là tảng đá, chỉ thỉnh thoảng nói chút chuyện cười lạnh làm cô tức chết mà thôi…
Lúc này người vợ lớn như cô phải làm như thế nào? Về nhà rồi tính? Nhưng người đàn ông này sao có thể thừa nhận chuyện tốt mình đã làm? Hay là xoay người rời đi để cho hình ảnh ngọt ngào như mật đó hành hạ chính mình? Người phụ nữ khác thì có thể, nhưng cô là Khương Hiểu Nguyên, cô tuyệt đối sẽ không để mình uất ức như vậy.
“Thật trùng hợp?”
Cô tiến lên, vẻ mặt của bọn họ không quá kinh ngạc, nhưng cũng không có né tránh, Đổng Tú Thanh còn yếu đuối dựa vào ông xã người khác.
“Khương tiểu thư…” Đổng Tú Thanh dịu dàng nói.
Khương Hiểu Nguyên không để ý cô ta, chú ý của cô tất cả đặt trên người đàn ông cao lớn này, anh là ông xã của cô, ôm thắt lưng người phụ nữ khác cũng không áy náy, quả nhiên là đàn ông trong đàn ông. Hoặc là nói, việc anh hẹn hò bên ngoài gặp phải bà xã, cũng không đáng để giấu giếm?
Cô ngửa đầu, nhìn thẳng anh. “Tiểu Vương nói anh đang họp.”
Tống Tử Ngôn cũng không phải là không thèm để ý, chẳng qua là lúc này, anh theo thói quen coi Tú Thanh đang bị thương là việc quan trọng hơn, Tú Thanh bị tủ tài liệu ngã trúng nên bị thương.
“Em có tìm anh?”
“Đúng vậy a, muốn hỏi anh bữa tối muốn ăn cái gì, nhưng xem ra, anh buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.”
“Em có thể gọi điện thoại di động cho anh.”
Khương Hiểu Nguyên lấy điện thoại di động ra, tỏ rõ “đã gọi điện thoại”. “Có, nhưng anh không nghe.”
Cô lạnh lùng nhìn tất cả. “Học muội của anh thế nào?”
“Bị tủ ngã trúng bị thương.”
“Nếu như vết thương tới trước một chút, người không biết còn tưởng cô ấy cắt cổ tay.”
“Học trưởng…”
Tú Thanh sợ hãi.
“Hiểu Nguyên.”
Người đàn ông lên tiếng ngăn lại.
A, vợ lớn quả nhiên đều là thú dữ.
“Nói đùa, chẳng qua là cô gàn đây đẹp hơn nhiều.”
Khương Hiểu Nguyên kéo kéo khóe miệng, hai cánh tay khoanh lại, mới phát hiện mình run rẩy không ngừng.
“Ông xã, lần sau mang học muội tới bệnh viện thì cứ việc nói thật, 'đi họp' cái cớ không tốt này không thể dùng mãi đi?”
Vẻ mặt Tống Tử Ngôn rất khó coi. Có lẽ là bối rối? Mỗi lần lấy cớ này cô liền bắt được.
“Khương tiểu thư, học trưởng đối với tôi rất tốt.”
“Tống phu nhân.”
“Tôi không có thói quen đó.”
Đúng vậy a, cô cũng không có thói quen nhìn người phụ nữ khác dựa vào người ông xã cô còn chết không buông tay!
Lúc này, miệng vàng đại luật sư Tống lên tiếng. “Anh chỉ đơn thuần đưa cô ấy đến bệnh viện. em đừng nghĩ quá phức tạp.”
Đúng vậy a, quan tâm đơn thuần!
“A, em biết anh đối tốt với cô ấy, có mắt cũng nhìn ra được, nhưng trước mặt bà xã ôm người phụ nữ khác cũng thật đường hoàng.”
“Cho nên em gi vọng anh buông Tú Thanh ra?”
Khương Hiểu Nguyên giơ hai tay lên đầu hàng, gượng cười. “Không dám không dám, người bị thương là lớn nhất.” Cô giả vờ xem đồng hồ. “Em còn có chuyện, không làm phiền hai người.”
Cô không đi không được, bởi vì nếu còn không đi, cô sợ mình tủi thân đến rơi nước mắt sẽ để lộ đau lòng cùng quan tâm.
Tống Tử Ngôn nhìn thân hình duyên dáng của cô rời đi, anh thấy trong mắt cô bị tổn thương, vì vậy trong nháy mắt, anh muốn đuổi theo kéo cô lại, nói cho cô biết…
Chẳng qua là… Anh có thể nói cho Hiểu Nguyên cái gì? Bảo đảm hôn nhân của họ sẽ bình thường, giống như trước đây? Quỷ thật, anh ngay cả tình cảm của mình cũng không rõ ràng…
“Tử Ngôn?”
Tống Tử Ngôn ảo nảo hít sâu, thu hồi tầm mắt, nói với Tú Thanh. “Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.”
“Được.” Đổng Tú Thanh mềm mại gật đầu.
Hai người xoay người rời đi, Khương Hiểu Nguyên đúng lúc quay đầu lại, hình ảnh trước mắt thật sự đánh bại cô, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt cuối cùng chảy xuống.
Cô nhớ Đổng Tú Thanh từng nói…
“Trong thế giới tình yêu, người không được yêu mới là “người thứ ba”, đối với tôi mà nói, hoặc là đối với học trưởng mà nói, cô mới là 'người thứ ba'.”
Giữa hai người họ đã sớm không có chỗ cho bất kỳ ai, đúng như Đổng Tú Thanh nói, cô mới là người gây trở ngại cho bọn họ, người thứ ba, giấy kết hôn coi là cái gì? Danh phận lại coi là cái gì? Trong lòng người đàn ông kia không yêu cô, xem như anh hôn cô, muốn cô, lại nảy sinh kích tình cũng tốt, cũng chỉ là nhu cầu sinh lý, trong lòng anh không có cô.
Trong cuộc hôn nhân không đâu vào đâu này, cô không được gì cả, lại đánh mất trái tim mình, thật buồn cười. Cô đi coi mắt rồi gả cho một người xa lạ, mỗi ngày sống cùng nhau, sự tự tin cùng sức hấp dẫn của anh lôi cuốn cô, nhưng anh không thương cô, đây chính là tình huống bi thảm trước mắt của cô…
Trong hợp đồng trước khi cưới có nói, nếu một trong hai bên tìm được tình yêu đích thực, có thể thỏa thuận ly hôn, cô muốn kết thúc cuộc hôn nhân hiện tại để giải thoát cho mình, hay cứ chờ Tống Tử Ngôn ngả bài, hiện thực đã nói cho cô biết, anh không cần cuộc hôn nhân này?
“Khương tiểu thư?”
Khương Hiểu Nguyên lau nước mắt, xoay người đối diện với Lâm tiên sinh. “Lâm tiên sinh.”
Lâm tiên sinh tất nhiên nhìn thấy đôi mắt rưng rưng nước mắt của cô, nhưng cũng không tiện nói gì.
“Phòng hộ sinh vừa vặn đang mở, tôi nghĩ Khương tiểu thư còn chưa nhìn thấy con gái hồng hào của tôi, cô có muốn nhìn một chút không?”
Khương Hiểu Nguyên khe khẽ nở nụ cười. “Thật tốt quá, tôi dĩ nhiên muốn nhìn!”
Đứa bé chưa đủ tháng vốn so với những đứa trẻ khác nhỏ gầy hơn, cơ thể nho nhỏ được nối với nhiều ống dây, từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể, nhưng đứa nhỏ không khó không nháo, ngoan ngoãn nhận sự sắp xếp của ông trời, sinh mạng của bé là do mẹ bé đã hi sinh bản thân mới giữ được…
Xúc động làm Khương Hiểu Nguyên lần nữa rơi nước mắt.
Cô nghĩ đến cha mẹ đã mất từ lâu của mình, nghĩ đến ba mẹ cũng giống như Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân, che chở chăm sóc con mình, người thân của cô chỉ có chú cùng thím, mặc dù bọn họ coi cô như con gái ruột, nhưng cô vẫn luôn nhớ ba mẹ mình…
Không lâu nữa, hoặc nếu cô cùng Tống Tử Ngôn kết thúc cuộc hôn nhân buồn cười này, mà theo cá tính của mình, cô không muốn kết hôn lần nữa, như vậy, cô có thể giữ lại cho mình cái gì?
Thật mỉa mai. Sau khi kết hôn, cô cứ tưởng Tống Tử Ngôn sẽ thay thế ba mẹ làm người thân quan trọng nhất của cô!
Cô còn lại cái gì?
Chính mình?
Cô không muốn chỉ một mình.
Nhìn đứa trẻ vừa yếu ớt vừa kiên cường sống, Khương Hiểu Nguyên nhìn bụng mình bằng phẳng…
Cô nảy sinh một ý.
Buổi tối sau khi lễ cưới kết thúc, những nhân viên “Hoa Dạng” cùng nhau đến quán rượu nhỏ thường đi uống rượu thư giãn.
Uống mấy ly rượu nhỏ, Khương Hiểu Nguyên chuyện buồn chẳng những không tiêu tan, ngược lại bùng nổ.
“Những người bạn nhỏ này, nói cho chị, đàn ông đều thích mấy em gái non nớt hay là chín chắn, trưởng thành?” Cô hỏi.
A Kiệt giống như đứa em trai, đối với cô không hề che dấu.