Số lần đọc/download: 2250 / 39
Cập nhật: 2018-02-01 09:48:04 +0700
Chương 7
N
hững tiết học của học kì II cứ ào ạt nối nhau qua, chẳng mấy chốc lại sắp đến Tết. Không khí của lớp học dãn ra, vẻ sôi nổi học tập của những buổi học đầu năm tạm tan dần trong nỗi háo hức chung của niềm vui đón Tết. Cả lớp bàn nhau tổ chức một buổi tất niên cuối cùng của đời học trò sao cho thật... nhớ đời.
Hằng vẫn “như thế nào ấy” trước mắt của Hạ, Hân, Hoa. Cô như không còn là người của nhóm 4H nữa. Ở lớp, cô ít trò chuyện với Hạ, cũng không chơi trò chuyền thư cho Hân và Hoa. Còn ngoài giờ học, cô lại đi chơi với nhóm Trinh, Ngôn nhiều hơn. Cô bỏ cả những giờ học riêng ở nhà với cô giáo vẫn thường đến dạy kèm. Cũng chẳng còn ai quan tâm chăm sóc đến việc học hành của cô. Từ sau biến cố xảy ra, mẹ cô vẫn không về. Lẽ ra ông Quang phải chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng thực tế đã diễn ra điều trái ngược lại: mối quan hệ cha con giữa hai người bỗng lợt lạt hẳn. Như khi một vở kịch đã hạ màn, các diễn viên vội chùi rửa lớp son phấn hóa trang để trở về sống với bộ mặt thật của mình. Nền móng đã rệu rã thì tòa lâu đài càng to lớn lại càng sụp đổ thảm thương. Hằng không còn theo xe của ba đến trường nữa - Trinh đã nhận đưa đón cô hằng ngày. Thậm chí, hai cha con hiếm khi ngồi ăn cơm với nhau. Từ lâu, ông Quang đã ít ăn cơm trưa ở nhà. Bữa cơm chiều chỉ là một hình thức để ông chứng tỏ sự êm ấm của gia đình. Giờ, cái gia đình ấy đã tan nát, thì chẳng còn gì có thể giữ chân ông nữa.
Có những đêm, không ngủ được, Hằng đứng tựa cửa sổ nhìn xuống đường, thấy ông Quang đi chơi về, bước xuống xe, lảo đảo đi vào nhà, cô gục mặt khóc. Cũng có lần cô chạy sang phòng ba, định nói chuyện cho ba đỡ buồn, nhưng ông Quang đã say mèm, để nguyên quần áo nằm vùi trên giường. Hằng đành nhẹ tay buông mùng cho ba, định để chiều mai sẽ tìm cớ bắt ba dẫn đi chơi như ngày nào. Nhưng ngay hôm sau, buổi sáng, thầy giáo môn Toán bận việc gia đình nghỉ đột xuất hai tiết cuối, không người thay, Hằng mệt mỏi về nhà và khi lên cầu thang, cô lại thấy ông Quang đang đưa một gái trẻ măng từ trong phòng của ông ra. Giờ thì Hằng không còn ngạc nhiên trước bất cứ chuyện gì nữa. Cô ngoảnh mặt đi, lặng lẽ bước vào phòng mình. Từ phút ấy, trong mắt Hằng hào quang của cả bố lẫn mẹ đều đã hoàn toàn tắt lịm.
Cuối cùng thì nhóm 4H, và rồi cả lớp, đều đã biết về sự đổ vỡ trong gia đình Hằng. Hạ, Hân, Hoa cùng một số bạn khác, liên tục đến nhà Hằng để tìm cách an ủi bạn. Họ rủ Hằng đi xem phim, đi bơi, đi picnic, thậm chí đề nghị tổ chức học bài chung với cô. Nhưng Hằng ít khi có mặt ở nhà quá, và đối xử với những bạn bè thân thiết trước đây xa cách, lợt lạt hẳn. Cô từ chối mọi lời rủ rê, còn nếu kẹt lắm thì chỉ tham gia cho có lệ. Cô nói thẳng với Hạ, tao đã khác trước rồi, không còn xứng đáng làm bạn với tụi bây nữa, tụi bây hãy khai trừ tao ra khỏi nhóm. Hạ theo năn nỉ, có gì mày cứ nói với tao, tại sao mày lại im lặng như vậy, tụi tao vẫn thương mày, quý mày. Mày theo tụi con Trinh, thằng Ngôn để làm gì? Con người của mày đâu phải như tụi nó. Mày tự hành hạ mình như vậy để làm gì? Hằng chỉ cười buồn, lắc đầu, không nói.
Có một tối, trên đường đi học sinh ngữ về, chính Hạ còn bắt gặp thầy Minh đang chở Hằng chạy ào ào băng qua ngã tư trước mặt. Điệu bộ của hai người cho Hạ thấy rõ ràng họ không còn là thầy trò của nhau nữa. Hạ vừa thương vừa tức cho bạn. Cô cũng thấy giận thầy Minh quá. Sáng sớm, cô vội vã đạp xe đến nhà Hân, rồi cả hai đi tìm Hoa. Mặt Hoa lập tức đỏ bừng khi vừa nghe Hạ kể lại:
- Thấy chưa, tao đã nói ông thầy Minh là dồ dỏm mà! Dám đi dụ dỗ con Hằng trong lúc nó đang có chuyện buồn. Vậy mà hôm trước còn kêu tao ra nói tụi em ráng an ủi Hằng, đừng để Hằng bị ảnh hưởng trong việc học tập! Đúng là đồ... dê!
- Thôi mày, dù sao ổng cũng là thầy mình. - Hân ngăn bạn.
- Thầy gì mà kì cục vậy? Vợ con tùm lum mà còn đi dê học trò!
- Nhưng đã có gì là chắc chắn như vậy đâu? Mình phải hỏi nhỏ Hằng chứ!
Hoa vẫn hung hăng:
- Tao chắc chắn như vậy rồi đó. Khỏi phải hỏi. Sáng nay tao sẽ tìm ổng, cho ổng một trận. Lộn xộn tao sẽ lên mét Ban giám hiệu, coi ai dám làm gì tao?
Hạ cười:
- Thì ai dám làm gì mày? Nhưng thôi, để tao gặp nhỏ Hằng đã. Nếu đúng là nó yêu thầy Minh thì khổ thật!
Cả ba cùng nhìn nhau, thở dài.
Điều Hạ không ngờ là Hằng nhận ngay rằng cô và thầy Minh đã yêu nhau.
- Ừ, tao và thầy Minh thương nhau rồi. Mày cũng thấy tao đang có chuyện buồn quá. Mà thầy Minh thương tao lắm.
Hạ ngồi thừ người, nhìn bạn. Mới trong một thời gian ngắn mà Hằng đã thay đổi quá nhiều. Cô vẫn đẹp, đẹp hơn trước nữa là khác, nhưng gương mặt bỗng già dặn hẳn. Gương mặt cô giờ đây còn có thêm nét lì lợm, bất cần đời đến chưa từng thấy. Cái tình yêu trái khoáy này sẽ cứu giúp cô vượt qua được nỗi buồn phiền của gia đình, hay sẽ dìm cô xuống sâu hơn trong vũng lầy mà cô đang sa vào?
- Nhưng rồi... vợ con thầy Minh?
- Minh nói từ từ Minh sẽ chia tay với cô ấy. Minh không còn yêu cô ấy nữa. Họ đang chịu đựng nhau. Nhân đạo nhất là hãy chia tay.
- Nhưng còn đứa nhỏ? Và từ từ có nghĩa là chừng nào?
- Ít nhất cũng phải hết năm học, để không còn ai chú ý đến nữa, vì lúc đó tao đã ra trường. Còn đứa nhỏ thì... - Hằng nhún vai. - Tao thấy chẳng thà dứt khoát như vậy còn hơn để nó phải sống kéo dài trong ảo tưởng gần hai chục năm như tao.
- Nhưng chẳng lẽ... mày yêu thầy Minh thật à?
- Tao cũng chẳng biết thế nào nữa... Hạ ơi, tao khổ lắm, mày biết không? Tao phải làm sao bây giờ?
Hai đứa đang ngồi trong một quán cà phê vắng ngắt, và lần đầu tiên trong suốt mấy tháng qua, Hằng ôm lấy bạn, khóc mùi. Hạ lấy khăn tay lau nước mắt cho Hằng, điệu bộ thì bình tĩnh mà lòng nghe rối bời. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trời ơi, sao mày yêu gì mà kì cục vậy Hằng? Còn đang đi học, lớp này là lớp quan trọng nhất mà. Tụi mình đã ngoéo tay, hẹn tất cả phải cùng vô được đại học, tốt nghiệp xong mới... muốn gì thì muốn mà. Ông ta lại đã có vợ con. Làm sao bây giờ?
- Theo tao, tốt nhất mày nên cắt đứt với ổng. Ổng còn trách nhiệm với vợ con. Ổng lại lớn hơn mày cả chục tuổi. Rồi mày còn phải đi học bốn, năm năm nữa. Ổng với mày có nhiều điểm khác nhau lắm. Tao tin đây chỉ là một thứ tình cảm bộc phát của ổng, không bền đâu.
Hằng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Hạ:
- Mày khuyên tao làm sao?
- Dẹp ổng đi. Không nói chuyên riêng; không đi chơi với ổng nữa. Nói thẳng với ổng là không thể tiếp tục nữa được.
Hằng chỉ mím môi, xót xa nhìn Hạ, lắc đầu. Khi Hạ đăm nhìn lại thì Hằng cúi mặt xuống. Bỗng Hạ hốt hoảng, chụp lấy tay bạn:
- Nói thật tao nghe đi, mày với ổng... có gì chưa?
Hằng đã toan thú thật tất cả với bạn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng đến tội nghiệp của Hạ, rồi nghĩ đến bao nhiêu hậu quả khác, Hằng nhẹ nhàng nhưng cương quyết rút tay mình ra:
- Không có gì đâu, mày đừng lo.
Hằng nói, nhưng ở đâu đó trong cô, ở một chỗ nào sâu thẳm nhất, lại chợt gợn lên cái cảm giác mê đắm của những lúc gần Minh, mà gần đây vẫn thỉnh thoảng diễn ra trong căn phòng riêng của cô, những lúc họ tin chắc ông Quang không thể có mặt ở nhà. Với chị Năm, Hằng bảo đó là người thầy mới của cô. Trước đây, Hằng vẫn học với cô giáo dạy kèm trong phòng riêng, nên chị Năm không hề thắc mắc. Công việc nhà túi bụi, cộng với việc từ lâu chị đã tập được thói quen không nên để ý đến những chuyện riêng của nhà chủ, đã khiến chị chẳng chút quan tâm đến ông thầy đầy vẻ đạo mạo ấy. Minh đến, và họ khóa cửa lại, xô vào nhau...
Hạ vẫn nhìn Hằng và linh cảm là bạn mình đã nói dối. “Chuyện ấy” có thể đã xảy ra lắm. Và nếu đúng vậy thì thật là một tai họa cho bạn, một tai họa quá lớn, không thể nào cứu vãn!
Cuộc bàn bạc sau đó giữa Hạ, Hân và Hoa đã đi đến quyết định: họ phải cấp tốc “làm việc” với thầy Minh, đề nghị thầy chấm dứt ngay việc quan hệ với Hằng, nếu không thì cả nhóm 4H sẽ phải tiến hành những biện pháp cứng rắn hơn. Hạ được phân công đi gặp thầy. Cô đã thức gần như trắng một đêm để nghĩ nên trình bày với thầy như thế nào.
Hôm sau, vào giờ tan học, Hạ đón thầy Minh ở ngay cổng trường.
- Thưa thầy, xin thầy cho em được gặp riêng khoảng mười lăm phút.
- Ngay bây giờ à? - Minh hỏi, thầm lo âu trước vẻ nghiêm trọng trên mặt Hạ. Từ lâu, anh vẫn ngại nhất cô học trò này, và lập tức, anh linh cảm Hạ sẽ sắp đặt vấn đề gì với mình. - Có việc gì gấp lắm sao?
- Dạ, theo em thấy thì cũng khá gấp.
- Được rồi, vậy thì mình quay vào phòng giáo viên đi.
- Dạ, em thấy vào đó không tiện lắm.
Minh càng mất bĩnh tĩnh hơn.
- Vậy à? Vậy... vào ghế đá trong sân trường được không?
- Dạ được.
Hai người trở vào sân trường. Mới đó mà khoảnh sân rộng đã thưa thớt, trống vắng hẳn. Đột nhiên, Hạ thấy buồn tê tái. Đời là một chuỗi hợp, tan. Rồi đây khoảnh sân này, ngôi trường này sẽ không bao giờ còn là của Hạ, của bạn bè lớp 12A2 này. Tất cả rồi sẽ lùi xa vào cõi dĩ vãng, cái còn lại ở mỗi người sẽ chỉ là những kỷ niệm. Sao Hằng lại chịu để cho mình bị lôi vào những chuyện mà mai mốt đây sẽ chỉ là những kỷ niệm buồn? Sao Hằng lại có thể thả trôi đời mình như vậy? Sự đổ vỡ của gia đình có thể gây những tác hại khủng khiếp như vậy sao? Hằng đã nói với mình là Hằng không chịu nổi khi ba và mẹ cùng đột nhiên buông rơi mặt nạ. Điều đó khủng khiếp đến mức nào? Và còn cái ông thầy đang đi bên cạnh mình nữa. Tại sao ông ta lại có thể làm được điều như thế? Sức mạnh của tình yêu à? Hay là sự mù quáng muôn đời cùa tình yêu? Mà có đúng là tình yêu không, hay chỉ là một sự lợi dụng? Nếu đúng là tình yêu thì có nên lên án không, hay lại tình yêu bao giờ cũng có cái lý riêng của nó?
Hai người cùng đi đến chiếc ghế xa nhất, ở tận góc sân trường
- Sao, có việc gì, em cứ nói. - Minh cố giữ giọng điềm tĩnh.
Hạ chọn phương án cuối cùng mà cô đã tính đến. Cô nói rõ ràng từng tiếng:
- Thưa thầy, Hằng đã nói thật hết với tụi em.
Những tiếng nói vang lên như những tiếng súng. Minh sững người nhận án. Cả hai cùng im lăng, không ai nhìn ai. Gió thổi một vài tấm giấy vụn bay lất phất trên sân. Những học sinh cuối cùng đang vội vã rời trường. Hạ thấy tim mình đau nhói khi chợt hiểu mình đã linh cảm đúng. Chắc chắn Hằng và Minh đã có với nhau những gì sâu đậm nhất của một tình yêu.
Giọng Hạ lại đều đều vang lên:
- Tụi em không hiểu thầy yêu Hằng như thế nào, nhưng tụi em cùng thấy điều đó không nên xảy ra, và... thật tội nghiệp cho Hằng. Chẳng lẽ thầy không thấy như thế? Có thể nó vì quá buồn tủi mà cần một niềm an ủi, nhưng tụi em không tin thầy chính là niềm an ủi đó, ngay cho dù thầy có chia tay được với cô, một điều mà tụi em không tin là có thể xảy ra. Vậy... thầy đến với Hằng là vì lý do gì?
Minh vẫn im lặng. Anh không suy nghĩ nên trả lời Hạ như thế nào, mà lại mải tính toán phải làm sao để thoát khỏi sự cố đổ bể này. Thoát khỏi với thương tích nhẹ nhất. Sao Hằng lại khờ dại thế nhỉ? Khai ra tất cả với đám bạn bè này để làm gì, Minh đã dặn bao nhiêu lần mà sao cô vẫn không nhớ. “Rồi sẽ đến lúc chúng ta mở hết lồng ngực hét to với mọi người rằng chúng ta đã yêu nhau từ một ngàn năm nay. Mọi người sẽ mở to mắt chứng kiến tình yêu có một không hai của chúng ta. Nhưng bây giờ... Anh xin em, hãy vì anh, vì em, và vì tương lai của hai đứa, gắng giữ kín giùm anh. Như anh vậy đó. Em không hiểu là anh đau khổ như thế nào sao, khi mình cứ phải lén lút như thế này, khi vào lớp sau một đêm nhớ em, vậy mà vẫn cứ không dám nhìn em lâu hơn ai khác một giây nào! Em thân yêu, hãy vì chính tình yêu của chúng ta...” Nhưng có đúng là Hằng đã khai thật hết không? Hay cô Hạ tinh quái này định bắt thóp mình? Dù sao, mình rất cần gặp Hằng ngay. Còn bây giờ, nên trả lời như thế nào nhỉ?
Theo thói quen của những lúc mải suy nghĩ, một bàn chân Minh cứ nhịp nhịp liên tục. Tự dưng Hạ thấy động tác đó thật lố bịch. Trong thâm tâm, cô cảm thấy không còn chút cảm tình nào với ông thầy chủ nhiệm đang ngồi bên cạnh. Những lời tiếp theo của cô cũng vì vậy mà cay độc hơn:
- Thường thì người ta đến với nhau vì một trong ba lý do: tình yêu, sự thương hại và... sự lợi dụng. Thầy sẽ không bao giờ thuyết phục được tụi em về lý do thứ nhất. Vì vậy, tụi em đề nghị thầy hãy buông tha cho Hằng, để Hằng yên ổn học cho xong năm nay và thi vào đại học. Giờ đây, nó rất cần sự yên ổn đó.
Minh thở dài. Anh quyết định thử tìm cách tấn công vào sự mềm yếu của các cô gái:
- Có thể các em chưa hiểu hết về mối quan hệ tế nhị giữa Hằng với thầy. Giờ đây bỗng dưng thầy trở thành chỗ dựa duy nhất của cô ấy về mặt tinh thần. Thầy cũng biết điều ấy thật không nên, nhưng thú thật là thầy không dám rút lui vào lúc này. Làm vậy, thầy không tin là Hằng sẽ được yên ổn, mà ngược lại, cô ấy sẽ bị suy sụp hoàn toàn. Và lúc ấy, không biết điều gì sẽ xảy ra nữa! Các em không thương Hằng sao?
Liếc mắt thấy Hạ ngồi thừ ra vì lo lắng cho bạn, Minh buông một câu kết luận:
- Trong chuyện này, thầy nào có vui sướng gì!
Nói như vậy, nhưng trong đầu Minh lại hiện ra những hình ảnh của Hằng trong căn phòng thiên đường của cô, những lúc chỉ có hai người với nhau. Thân thể Hằng thật tuyệt vời và cô hào phóng dâng hiến cho anh hầu như không chút tính toán. Chưa bao giờ Minh được tận hưởng đầy đủ như vậy, và, biết rõ gia thế của Hằng, anh đã thật lòng tính toán đến việc được chung sống với cô, thay cho một Cúc vừa đã quá tàn lại vừa không còn chút thế lực gia đình. Tối nay... Hình như ông Quang lại đã đi công tác xa. Anh sẽ đến tìm Hằng, để hỏi lại kĩ về những gì Hằng đã nói với nhóm bạn, và cũng để... Minh lim dim mắt, đê mê nghĩ tới chiếc giường nệm êm ái thơm mát mùi nước hoaBien-êtremà giờ đây đã trở thành quen thuộc với anh.
Hạ quay sang nhìn Minh và bắt gặp nét mặt kì lạ của anh lúc ấy, vẻ kì lạ thật khó diễn tả, nhưng điều chắc chắn mà Hạ nhận thấy là nét mặt ấy thật hoàn toàn trái ngược với tâm trạng lẽ ra Minh đang có qua câu nói vừa rồi của anh. Cô chợt hiểu ra tất cả những gì Minh vừa nói đều là giả dối, và người cô run lên vì một nỗi giận dữ bất ngờ. Hạ cố hết sức kiềm chế để nói cho rõ cái ý cuối cùng mà suýt nữa cô đã định không nói:
- Tụi em không cần biết mối quan hệ của thầy với Hằng là “tế nhị” như thế nào. Nếu thầy không chấm dứt ngay mối quan hệ đó, tụi em buộc lòng phải báo cáo với ban giám hiệu và chi bộ nhà trường. Thầy khỏi phải lo về hậu quả xảy ra cho Hằng, tất cả tụi em sẽ có mặt bên Hằng để giúp nó trong những ngày tới.
Minh đắng miệng nhìn Hạ. Cái cô học trò đáo để này hoàn toàn có thể làm điều đó, và khi ấy... Bao nhiêu chuyện phiền toái sẽ xảy ra. Bình tĩnh đi Minh - Minh tự nhủ - Phải thật bình tĩnh để thoát ra khỏi cơn rối rắm này. Mày là một thằng luôn vượt qua nghịch cảnh được kia mà!
Hạ ngạc nhiên khi nghe giọng Minh vẫn êm như ru:
- Được rồi, nếu các em đã muốn vậy và dám nhận trách nhiệm về những gì có thể xảy ra cho Hằng, thầy sẽ làm theo ý các em. Sao, vừa lòng chưa?
Minh nhếch mép cười, rồi đứng lên, bỏ đi. Hạ ngồi nhìn theo người thầy mà giờ đây đã mất hết sự kính trọng trong cô, thầm tự hỏi không hiểu tại sao ông ấy vẫn giữ được dáng đi ung dung, đĩnh đạc như vậy. Một con người mà trình độ giả dối đã đạt tới mức siêu đẳng, hay quả thật ông ta hoàn toàn thanh thản vì mối quan hệ “tế nhị” với Hằng thực chất là không có gì? Chưa có gì đáng lo? Không, Hạ không tin. Minh đã tỏ ra rất tự tin khi nói Hằng sẽ không chịu đựng nổi nếu bị ông ta cắt đứt mối quan hệ. Điều đó chứng tỏ những gì đã diễn ra giữa họ là rất sâu đậm. Hạ nhớ lại ánh mắt lẩn tránh của Hằng khi Hạ hỏi về chuyện này. Cô càng tin vào trực giác của mình hơn. Trời ơi, nếu như vậy...? Phải làm sao? Phải làm sao?
Buổi chiều, Hạ đạp xe chạy lại nhà Hằng. Chị Năm mở cổng cho Hạ nói Hằng còn ngủ trưa chưa dậy. Hạ bỗng sực nghĩ không biết chừng mình có thể hỏi thăm được đôi điều về thầy Minh và Hằng qua chị giúp việc rất hồn nhiên này Giữ giọng thật tự nhiên, cô hỏi:
- Hôm nay thầy Minh đến đây chưa chị?
Chị Năm vui vẻ:
- Phải ông thầy cao cao đi chiếc xe Suzuki đen không cô? Hôm nay chưa thấy ổng tới. À, mà hồi trưa này ổng có điện thoại cho cô Hằng.
Có thể là một cái hẹn để bàn bạc về cuộc nói chuyện buổi sáng giữa Hạ và thầy Minh - Hạ suy nghĩ thật nhanh.
- Thầy Minh thường đến đây vào ngày hai, tư, sáu phải không chị? - Hạ hỏi tiếp.
- Dạ hổng chừng. Ổng rảnh lúc nào là tới dạy cô Hằng lúc đó.
Hai người đã vào tới phòng khách. Hạ lại đưa ra một câu thăm dò nữa:
- Ổng dạy nhỏ Hằng học ở đây hay học trên lầu vậy chị?
Chị Năm vẫn vô tình:
- Dạ, học ở trên phòng của cổ chứ.
Bỗng dưng Hạ nghe bải hoải chân tay, không bước nổi nữa. Cô buông người ngồi xuống ghế, lặng nghe một nỗi buồn âm thầm ập đến. Thầy Minh chưa hề dạy kèm tại nhà cho ai, bởi cũng chẳng ai có yêu cầu học thêm về môn văn. Những gì đã xảy ra trong các giờ dạy kèm ấy ở căn phòng kín đáo của Hằng, trong căn nhà giờ thường xuyên vắng vẻ như chùa bà Đanh này? Rảnh lúc nào là tới dạy Hằng lúc đó? Chắc chắn đó cũng là những lúc mà ông Quang không có mặt trong nhà. Hằng ơi, sao mày lại đi buông đời mày như vậy?
Hạ thở ra một hơi dài và đặt một câu hỏi cuối:
- Bác trai có nhà không chị Năm?
- Dạ, ông đi tỉnh rồi. Ngày mai mới về.
Hạ đứng dậy, đi lên gõ cửa phòng Hằng. Cửa mở, và gương mặt Hằng ló ra, có vẻ ngạc nhiên khi nhận ra Hạ:
- Ủa, con quỷ! Vậy mà tưởng ai.
Trong cơn buồn giận bạn, Hạ buột miệng:
- Tưởng thầy Minh phải không?
Mặt Hằng tái hẳn. Cô lẳng lặng quay lưng đi về phía cửa sổ, đứng nhìn xuống đường. Hạ vẫn đứng ở ngưỡng cửa phòng, xót xa nhìn bạn. Lúc này Hằng ốm nhiều, và mái tóc để dài buông xõa rũ rượi sau lưng càng làm cô có một vẻ đẹp phiền muộn, man dại. Hằng mặc một chiếc áo thun lỡ không che giấu được chút nào bộ ngực tròn căng để trần bên trong, và chiếc quần jean cắt ngắn trên nửa đùi phô cặp chân thon dài tuyệt đẹp. Nếu người gõ cửa là Minh và ông ấy sẽ vào phòng? Chiếc giường nệm nhàu nát, với mền gối lộn xộn, bừa bãi... Hạ cảm thấy đắng ngắt trong miệng.
Hằng hỏi, mà không hề quay lại:
- Mày tới thăm tao, có việc gì không?
Hạ từ từ đi tới sau lưng Hằng, rồi không dằn được, cô ôm chầm lấy bạn:
- Hằng ơi, sao mày lại như vậy?
Hằng chỉ im lặng. Mãi một lúc sau, cô mới khẽ gỡ tay Hạ ra:
- Tao cũng không hiểu nổi tao nữa. Nhưng mày cũng đừng nên trách thầy Minh, tội nghiệp ổng. Có lẽ mọi chuyện là do tao.
- Không phải do mày! - Hạ kêu lên. - Ông ta là một người lợi dụng!
Hai đứa nhìn nhau. Mắt Hạ ngập ứ nỗi đau xót, còn mắt Hằng chìm trong tuyệt vọng. Hằng quay mặt đi và bước đến ngồi bên mép giường:
- Tại tao thôi. Tao buồn quá. Nói thiệt mày, tao đã muốn tự tử chết. - Cô gần như hét lên. - Má tao ngoại tình, mày biết không? Còn ba tao thì cũng chẳng ra gì! Tao. Tao...
Cô bưng mặt và khóc nức nở. Hạ đến ngồi bên bạn, nước mắt cô cũng bắt đầu chảy ra, tuôn dài trên má. Hằng quay sang, ôm chầm lấy bạn:
- Hạ ơi, tao phải làm sao bây giờ?
*
Minh vừa tắt máy xe và bước xuống dựng xe lên thì giật mình khi nghe tiếng chào sau lưng:
- Chào thầy.
Anh quay lại. Thiện và Long đang đứng nhìn anh bằng những ánh mắt lạnh lẽo. Minh cố trấn tĩnh:
- À, chào các em. Các em đến chơi với Hằng à?
- Không. Tụi em chờ đây để gặp thầy. - Thiện nói.
Minh tự trách mình đã không cẩn thận nhìn quanh trước khi dừng xe. Chắc là bọn này đã núp ở gốc cây nào đó gần đây. Nhưng anh vẫn gượng cười:
- Vậy à? Có chuyện gì vậy? Mình vào gặp Hằng luôn đi. Thầy cũng có tí việc muốn bàn với Hằng.
Cũng là Thiện với một giọng khô cứng, trong khi Long vẫn im lặng nhìn Minh:
- Em nghĩ là thầy chẳng có việc gì để bàn với Hằng ở phòng riêng cả. Tụi em muốn mời thầy qua quán cà phê bên kia đường để nói chuyện. Như vậy tiện hơn.
Có một uy lực gì đó trong giọng nói của Thiện làm Minh không thể làm gì khác hơn là đẩy xe theo Thiện và Long qua bên kia đường. Họ vào chiếc bàn mà Long và Thiện đã ngồi sẵn. Cũng “cái thằng con nhà công an” hỏi Minh:
- Thầy uống gì?
- Một ly đen thôi được rồi.
Cả ba người cùng im lặng một lúc thật lâu. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Minh hỏi:
- Sao? Hai em muốn gì?
Lần này thì Long nói:
- Hạ đã nói chuyện với thầy rồi. Còn tối nay thì tụi em chỉ tới đây để kiểm chứng một điều. Điều đó là đúng.
Quán tối, nên Long và Thiện không thể nhìn thấy nét mặt tái mét của Minh. Anh ấp úng:
- Các em nói gì lạ vậy? Tôi chỉ đến đây để...
Thiện không dằn được, cắt ngang lời Minh:
- Để làm gì? Thầy đừng đóng kịch nữa! Hãy để tụi em còn chút tôn trọng cuối cùng.
Minh liếm môi. Anh thấy mình chỉ còn một cách duy nhất. Bất chợt anh thở dài, gục xuống ôm lấy đầu:
- Thôi được rồi. Thầy và Hằng yêu nhau. Thầy khổ tâm lắm. Thầy không thể xa Hằng được. Gia đình thầy từ lâu đã là một cảnh đáng buồn.
Thiện nhướng mắt:
- Vậy à?
Minh nói miên man:
- Thầy biết mình rất tội lỗi. Bao nhiêu lần thầy đã quyết định dứt khoát, nhưng rồi... - Minh phác tay ra dấu bất lực. - Thậm chí thầy đã nghĩ đến chuyện xin chuyển công tác đi một quận khác. Cũng có thể thầy đành phải ly dị...
Long nói thật chậm rãi:
- Tụi em không muốn biết những điều đó. Tụi em chỉ cần biết là từ nay, thầy hãy buông tha cho Hằng. Nếu không, chắc thầy cũng biết điều gì sẽ xảy ra.
- Các em hăm dọa tôi à?
- Không. Nếu không vì nghĩ đến Hằng thì tụi em đã làm rồi, chứ không phải chỉ nói đâu.
Minh lên xe, ra về. Long và Thiện ngồi lại với nhau một lúc lâu bàn cách đối phó tiếp với Minh, vì cả hai cùng tin rằng Minh chưa dễ gì rút lui trong chuyện này. Thiện quyết định sẽ hỏi ý kiến và nhờ sự giúp đỡ của một ông cậu làm ở Sở Giáo dục. Cả hai cùng thấy họ phải có trách nhiệm nhiều hơn nữa trong cuộc đời Hằng. Bất chợt, Thiện ngẩng đầu lên nhìn Long:
- Nhưng rủi ổng yêu Hằng thiệt thì sao? Mình có cổ lổ sĩ quá không? Nên nhớ ổng còn là nhà thơ mà.
Long trầm ngâm:
- Yêu à? Yêu mà vậy à? Không, có gì đó ở ông này làm tao không tin. Mình cứ tiến hành quyết định của nhóm. Còn nếu họ yêu nhau thật, chuyện vô lý, thì rồi thời gian sẽ cho thấy. Đúng là tình yêu thì sẽ không gì có thể ngăn cản được. Vậy thôi.
Ra khỏi quán cà phê, Long và Thiện đi thẳng sang nhà Hằng, bấm chuông. Lúc ấy, Hằng vừa nghe điện thoại của Minh xong. Anh cho biết vì có việc đột xuất nên không thể tới nhà cô như đã hẹn được.
*
* *
Tình yêu hay những gì gần giống tình yêu thường như một cây kim trong túi áo, sớm muộn cũng có lúc trồi ra. Trong một tập thể, hiếm có mối quan hệ nam nữ nào có thể che giấu mãi được. Một lần, hiệu trưởng nghe loáng thoáng về chuyện Minh - Hằng, nhưng bà lắc đầu cho qua: “Chỉ là những lời đồn đãi nhảm nhí, trong hằng tỉ lời đồn đãi của một ngày. Không thể có chuyện ấy!”
Nhưng rồi trong giờ giải lao của một cuộc họp trên Sở, một cán bộ ở Sở kéo bà ra một góc:
- Ở chỗ chị có ông thầy nào tên Minh, dạy môn Văn lớp 12?
- Vâng, có.
- Ổng đã có gia đình rồi?
- Vâng.
- Tôi nghe dường như ổng có gì đó với một cô học trò. Lớp trưởng thì phải. Mong chị về kiểm tra lại. Nếu có hiện tượng, nhắc nhẹ ổng. Nếu mức độ phức tạp, chị ráng tìm cách giải quyết, đừng để lùm xùm ra, không hay.
- Vâng.
- Cần thì cứ chuyển trường cho ông ấy.
Hiệu trưởng mặt trắng bệch khi gặp riêng Minh trong phòng của bà. Bà là người luôn nói thẳng với cán bộ cấp dưới và nổi danh là một người nóng nảy, thiếu kềm chế trước những sai trái.
- Anh Minh, anh có gì với con Hằng lớp trưởng 12A2 vậy?
Tình huống này, Minh đã chuẩn bị sẵn. Từ sau lần gặp Thiện và Long, anh đã hạn chế hẳn và rất cẩn thận mỗi khi tìm gặp Hằng. Nhưng quả tình anh không thể dứt bỏ được nỗi đam mê tình yêu, thứ tình yêu thân xác làm mụ mẫm hết lý trí. Anh biết đám học trò của mình vẫn ráo riết âm thầm theo dõi và tìm đủ mọi cách kéo Hằng ra khỏi tay anh. Ngày nào chúng cũng kéo tới học chung với Hằng, nấu cơm cùng ăn, lôi Hằng đi chơi, đi sắm Tết... Trong những phút giây hiếm hoi gần nhau, Hằng vẫn nhiệt tình với Minh, gần như là một sự bù đắp vì tội nghiệp anh, và Minh cảm thấy như điên dại vì thứ hạnh phúc tội lỗi ngọt ngào anh chưa từng được nếm như thế này sắp sửa tuột khỏi tay mình. Rõ ràng anh đang yêu Hằng, trong tuyệt vọng.
Minh nói chậm rãi:
- Chị đã nghe những gì?
- Anh không cần biết điều đó. Tôi chỉ yêu cầu anh trả lời câu hỏi của tôi, thật chính xác.
- Chị có thể yên tâm là không có gì đáng cho chị phải lo.
- Tôi không đồng ý với câu trả lời này!
- Đây là chuyện riêng tư và tôi có thể tự giải quyết được, không để ảnh hưởng đến công việc và uy tín của nhà trường.
- Vậy mà đã ảnh hưởng rồi đấy! Thôi được rồi. Tôi xin nhắc anh nhớ, thời gian dự bị của anh chưa hết, và trường này, chừng nào tôi còn làm hiệu trưởng, đặc biệt không chấp nhận chuyện thầy giáo lăng nhăng với học trò đâu. Anh về suy nghĩ lại và có thái độ dứt khoát đi.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Minh thấy người hơi lảo đảo. Tình huống đã đến mức báo động, không phải chuyện đùa nữa. Phải chia tay với Hằng, thật tiếc. Hay là tạm chia tay, chờ mấy tháng nữa, xong niên học này? Lúc đó ai còn nói gì được? Và anh sẽ ráng tìm cách giải quyết chuyện nhà của anh. Không thể sống với Cúc được nữa, nhưng chia tay bằng cách nào? Cách nào êm đẹp và thuận lợi nhất?
Minh định viết thư cho Hằng, nhưng rồi lại thôi. Bút tích để lại chỉ thêm phiền phức. Tan giờ học, Minh ngang nhiên gọi Hằng lại đứng nói chuyện ở một góc sân trường:
- Hằng à, có lẽ mình phải tạm ngưng một thời gian. Tình hình khá nguy hiểm cho anh. Em ráng học cho qua năm này, rồi sau mình sẽ tính. Anh lúc nào cũng nghĩ tới em. Rồi sẽ không gì có thể chia cách mình. Em hiểu không?
Hằng nhìn Minh, nhưng anh né tránh cái nhìn ấy.
- Em hiểu.
- Cố gắng cho anh nhé?
- Dạ.
Hai người quay lưng đi về hai hướng. Hằng nghe rưng rưng buồn. Thật lòng cô chẳng còn biết dựa vào ai. Nhóm bạn hết sức thân thiết và trọn tình, nhưng Minh đã quá quen thuộc và trở thành một phần đời của cô rồi.