Số lần đọc/download: 2273 / 39
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:10 +0700
Chương 7
T
rời tối sớm trong thời gian này của năm và Mason đang chờ Delia Street trở về, ông đi ra phía cửa sổ của văn phòng và nhìn xuống đoàn xe cộ đang chen chúc, ầm ĩ chạy qua lại ở dưới đường.
Một lúc sau Mason đi ra phòng ngoài xem Gertie, cô tổng đài viên, còn ở đó không. Cô đã về nhà. Căn phòng tối mò.
Lâu lâu ông lại nhìn đồng hồ, nôn nóng chờ đợi Delia Street quay về. Ông biết thời gian đang qua nhanh trong khi ông chưa biết có nên chấp nhận hay từ chối sự hòa giải của Irene Keith.
Đến quá 6 giờ Delia Street mới trở về văn phòng.
- Trời, kẹt xe quá, anh! Delia Street nói - Tôi đã phải vật lộn mãi mới về đây được.
- Tôi sợ cô gặp phiền phức rồi chứ, Evelyn Bagby thế nào?
- Dĩ nhiên là cô ta cuống cả lên về vụ Steve Merrill. Tôi đoán là cô ta cần tiền kinh khủng. Cô ta ám chỉ rằng chỉ cần một phần tiền của Merrill trả cũng đã như một cái phao cứu sống cô ta rồi.
- Irene Keith mới tới - Mason nói - cô để một ngàn đô-la lại để dàn xếp và cô ta mang giày da cá sấu.
- Ồ! Ồ! - Delia Street có tỏ ra ngạc nhiên.
- Tấm séc ở trên bàn của tôi kìa, hãy coi xem đằng sau viết gì.
Della Street lật đọc phía sau tấm séc.
- Như thế này là cũng ra gì lắm chứ!
- Chúng ta còn thời gian đến 10 giờ 30 tối nay để chấp nhận hoặc từ chối nó - Mason nói - cô ta cho số điện thoại và nói cô ta sẽ chờ.
- Cô ta dễ thương chứ! - Delia Street nói.
- Nếu được vậy thì đã tốt - chúng ta đang lâm vào cảnh khó khăn đấy. Tôi đoán chừng là một ngàn đô-la đó đối với Evelyn Bagby to như một kho thóc, nếu tôi nói với cô ta, tôi chắc cô ta sẽ bảo tôi chấp nhận vụ dàn xếp này và đừng thả mồi bắt bóng. Nếu tôi không nói với cô ta về số tiền này và giả sử chúng ta không thể có đủ bằng chứng để tiến hành một vụ án tốt, ngõ hầu có một vụ dàn xếp tốt hơn thì tôi sẽ phải móc một ngàn đô-la tiền túi ra để bồi thường cho Evelyn Bagby.
- Sao vậy?
- Vì tôi đã tự ý từ chối một đề nghị thỏa hiệp mà không thông báo cho thân chủ biết.
- Nếu vậy có nghĩa là anh phải nói với cô ấy.
- Tôi cho là như vậy.
- Anh muốn tôi gọi điện cho cô ta không?
- Không - Mason nói - tôi đang nghĩ... tiếng gì vậy, Delia?
- Có ai đang gọi đến qua tổng đài ngoài kia. - Delia Street nói - Để tôi xem là ai?
- Tốt lắm, như vậy chúng ta sẽ có thêm việc làm.
Delia Street đi ra phòng ngoài, cắm phích vào tổng đài và Mason nghe cô ta nói:
- Chào, văn phòng luật sư Perry Mason đây.
Một lát sau Delia Street quay vội về văn phòng nói:
- Evelyn đấy, cô ta đang bị kích động khủng khiếp, và cho biết cần phải nói chuyện với anh ngay về một điều gì đó có tầm quan trong sống còn.
- Nối đường dầy vào điện thoại của tôi, Delia. - Và ông cầm điện thoại lên.
Delia Street chạy vội vào phòng ngoài để nối đường dây
- Tốt hơn là cô cùng nghe - Mason nói với theo - coi xem cô ta nói gì và ghi chép...
- OK - Cô nói lớn và cắm phích nối.
- Chào - Mason nói.
- Ồ! Ông Mason - Evelyn Bagby nói lớn, giọng run lên vì kích động - có một việc đã xảy ra, tôi không biết làm gì... tôi
- Được rồi - Mason trấn an - hãy nói cho tôi biết việc gì đó.
- Tôi ra ngoài mua đổi ngày hôm nay và...
- Phải, tôi biết!
- Tôi quay về và cô Street đã ở đây và...
- Phải, phải, tôi biết, vào vấn đề đi.
- Được, tôi muốn ông hiểu rõ nó đã xảy ra như thế nào. Tôi có ít quần áo mới vừa mua về nên tôi muốn tắm trước khi mặc chúng, khi ngó vào cái ngăn tủ com-mốt tôi thấy một vật.
Mason ngắt ngang với giọng nghi ngờ.
- Cô muốn nói thêm một số nữ trang đã bị đánh cắp nữa phải không?
- Không, không, ông Mason. Tôi sẽ nói đây
- Cô đã thấy cái gì?
- Một khẩu súng!
- Một khẩu súng?
- Phải!
- Nó được để ở đâu?
- Nhét ở giữa đống quần áo tôi đã xếp và để trong ngăn tủ.
- Có thể nào nó đã ở đấy khi cô để đồ của cô vào.
- Không thể nào! Có thể chắc chắn là nó đã được để vào đó khi tôi đi ra phố mua đồ.
- Bây giờ nó đâu? - Mason hỏi.
- Nó ở đây, trong sách tay của tôi... tôi đang nói chuyện điện thoại với ông ở trên lầu.
- Hãy lấy nó ra coi - Mason nói - cho tôi biết nó loại gì, nó có nạp đạn không? Đã được bắn viên nào chưa?
- Xong rồi, ông Mason. Đó là một khẩu Colt. Nó rất nhẹ, và được nạp đầy đạn, nòng cỡ 38. Nó có một cái nòng rất ngắn, cỡ 5 phân. Đây là loại các sĩ quan hay mang. Có sáu viên đạn trong trục lăn.
- Nó có mới được bắn không? - Mason nói - Cô có thể ngửi và...
- Không! Tôi đã ngửi nòng, có mùi dầu nhớt.
- Cô có xe ở đó không? - Mason nói - Cô có thể mang nó tới...
- Tôi nghĩ tôi khó có thể đem nó tới văn phòng cho ông và rồi quay về đây kịp để làm việc lúc 8 giờ. Có lẽ tôi sẽ để nó ở đâu đó cho ông.
- Điều này rất quan trọng - Mason nói - ra khỏi đấy ngay. Nhảy vào xe của cô và lái ngay tới Hollywood, có một nhà hàng tên Joshua Tree Cafe ở số 6.538 Pemberton Drive, Joe Padena có thể sẽ nói cho cô biết làm sao để đến đó. Đến nơi hãy hỏi Mike, người bồi bàn. Hắn biết tôi, hắn sẽ chỉ bàn cho cô. Delia Street và tôi khởi hành ngay và sẽ tới đó sau cô một lúc thôi. Đi ngay đi.
- Được - Evelny nói - còn gì nữa không?
- Còn - Mason nói - trước khi ra đi, ngó kỹ phòng của cô xem còn có gì được nhét vào nữa không.
Mason đặt điện thoại xuống.
Delia gọi từ phòng ngoài.
- Cần tôi gọi cho Mike ở Joshua Tree không?
- Gọi đi. - Mason nói.
- OK, tôi gọi ngay đây.
Mason gấp tấm séc một ngàn đô-la lại, bỏ vào bóp, với tay cầm lấy mũ và áo bành-tô, cầm luôn áo choàng cho Della Street rồi đứng chờ cô từ phòng tổng đài quay lại.
- OK - Mason nói - Mặc cái này vào.
- Thời tiết ra sao Delia?
- Hình như muốn mưa, trời tối đen như mực, mây dầy đặc và gió nam thổi, có thể mưa bất cứ lúc nào, không khí ẩm ướt và nặng nề.
- Được rồi, ta đi. Chúng ta sẽ gặp Evelyn tại Joshua Tree Cafe.
Della Street sửa lại mũ của cô ta, Mason tắt đèn trong phòng và họ đi ra hành lang, tạt qua văn phòng của Paul Drake, Masonl nói nhanh với anh ta vài điều.
Mason khéo léo lái chiếc xe của mình luồn lách, trong dòng xe cộ trên đường.
- Cô ta sẽ tới trước chúng ta? - Delia Street nói.
- Chắc chắn như vậy.
- Anh nghĩ sao về khẩu súng?
- Cô ta gọi cho Merrill lần đầu, cô đã bị gài vào vụ trộm nữ trang, cô ta gọi cho hắn lần thứ hai và... cô ta tìm thấy một khẩu súng... trong khi đó cô ta đi ra ngoài suốt buổi trưa.
- Trời! Anh thật là đa nghi!
- Một luật sư được huấn luyện để nhìn các sự kiện với một hoài nghi tốt và đúng.
- Nhưng cô ta nói là khẩu súng chưa được bắn phát nào...
Delia Street nhìn luật sư với một ánh mắt sắc bén và cô thả mình trong im lặng. Mason tập trung tinh thần để lái xe.
Người gác cửa của nhà hàng Joshua Tree Cafe đón chào hai người.
- Chào ông Mason, chào cô Street. Trời có vẻ muốn mưa đêm nay.
- Đúng vậy. - Mason nói.
- Quý vị tới ăn tối?
- Phải!
Mason bước vào nhà hàng và Mike người bồi bàn quen thuộc chay tới.
- Có một thiếu phụ trẻ đang đợi tôi phải không, Mike cô ta tóc đỏ.
Người bồi bàn liếc nhanh nhìn Delia Street rồi quay lại Mason lắc đầu:
- Quỷ thật! Cô ta phải tới đây rồi chứ. Tôi... à cô ta tới kìa - có cái bàn nào tốt ở góc phòng cho ba người ngồi không, Mike?
Della Street chạy ra gặp Evelyn Bagby.
- Cô không tìm thấy gì khác nữa chứ?
Evelyn Bagby lắc đầu.
- Chúng tôi nghĩ cô sẽ tới đây trước tụi tôi.
- Tôi... tôi gặp phải một chuyện.
Delia Street dẫn cô ta tới Mason, và Mike đưa họ tới một bàn ở góc phòng.
- Della và tôi rất khoái cốc-tay Bacardi. Cô thế nào? - Mason nói với Bagby.
- Tôi cũng thích lắm - Cô nói - có thể cho tôi một ly cối không?
- Ba ly cối - Mason nói - trời sắp mưa - chúng ta phải làm cho ấm đã.
Delia Street làm một cử chỉ đầu hàng.
- Tôi thôi nhé. - Cô nói.
Mason nhìn Evelyn Bagby soi mói.
- Có gì không tốt à?
Cô cười với vẻ kích động.
- Khẩu súng đâu?
- Trong túi xách của tôi!
- Cô chắc nó chưa bắn phát nào chứ?
- Bây giờ thì rồi - Cô nói và chống tay vào cằm - tôi đang run như tàu lá. Tôi... tôi tưởng tôi khá cứng rắn, nhưng bây giờ thì không chắc thế, tôi không biết tôi có chịu đựng nổi không đây.
- Bình tĩnh đi! Có gì nghiêm trọng vậy?
- Đủ thứ hết. Có thể chờ tôi một chút được không? Tôi sẽ nói rõ hơn sau khi uống ly cốc-tay Bacardi.
Mason nói gay gắt:
- Những chi tiết thì có thể đợi, nhưng tôi muốn biết một cách tổng quát cái gì đã xảy ra và tôi muốn biết ngay tức khác, chúng ta có thể không còn nhiều thời gian nữa.
- Tôi đã bị cướp chặn đường.
- Và cô đã nổ súng?
Cô ta gật đầu.
Một thời gian im lặng trôi qua. Rõ ràng là cô ta đang cố trấn tĩnh để có thể nói rõ sự việc đã xảy ra.
- Tôi chưa bao giờ bị một cú sốc như vậy ở trong đời - Cô nói - Có người muốn giết tôi. Tôi nói bị cướp đường nhưng tôi nghĩ đó là một vụ mưu sát nhằm vào tôi.
- Chờ một chút - Mason nói - trấn tĩnh lại. Ai làm điều đó, cô có thấy anh ta không?
- Tôi không thể nói được, mặt hắn đã được bịt kín, hắn đã cố giết tôi, hắn đã cố húc xe tôi ra khỏi mặt đường.
- Vì vậy đã khiến cô mất nhiều thời gian?
Cô ta gật đầu nói:
- Tôi cho là như vậy, tôi cũng tìm kiếm trong phòng của tôi nữa.
- Có thấy gì thêm không?
Cô ta lắc đầu.
- Và sau đó?
- Tôi nhảy lên cái xe cà tàng của tôi và phóng xuống con đường dốc và... tôi sẽ nói cho ông trong một phút nữa. Hãy để cho tôi lấy lại hơi thở một chút đã.
Mason và Delia Street liếc nhìn nhau. Người bồi bàn đem ra ba ly cối cốc-tay Bacardi.
- Cô thích ăn bít-tết không? Mason quay sang hỏi Evelyn.
- Tôi không ăn ở đây đâu - Cô nói - Tôi sẽ quay trở lên quán và ăn một món nhẹ sau đó tôi sẽ ăn tối khi nghỉ việc. Ông thấy là tôi đi làm có được nuôi ăn nữa mà.
- Cô sẽ không trở về với bụng trống rỗng đâu, cô có thể ăn bít-tết không?
- Lúc nào tôi cũng có thể ăn một miếng bít-tết.
- Chín vừa?
Cô gật đầu.
Mason nói với người bồi:
- Ba bít-tết, chín vừa, khoai tây chiên, nhiều bơ và ớt sừng trâu... một chai rượu vang đỏ. Cuối cùng là cà lê.
Người bồi gật đầu quay đi.
- Nào, chúng ta nâng ly. - Mason nói.
Cả ba đều nâng ly lên cụng. Mason để ý thấy tay cầm ly rượu của Evelyn Bagby run lên, cô ta phải lấy các ngón tay của bàn tay trái chặn cái ly lại.
- Đưa xem khẩu súng nào. - Mason nói.
Evelyn Bagby lục sắc tay lấy ra khẩu súng, đưa cho Mason qua gầm bàn.
- Ồ! Ồ! - Mason nói khi lấy tay ước tính trọng lượng khẩu súng.
- Cái gì vậy? - Delia Street hỏi.
- Đây là một kiểu súng mới bằng hợp kim nhôm - Mason nói - Nó là khẩu Colt Cabra, nó chỉ nặng có 538 gr. Nó có khả năng bắt rất nhanh. Đây là khẩu trong mơ, có số súng không?
- Tôi không để ý.
Mason nghiêng khẩu súng để có thể đọc thấy những con số ở trên súng.
- Hãy ghi lấy số này, Delia - số 17447 - LW - Mason nói.
Delia Street ghi số vào sổ tay.
- Khẩu súng này mới được sản xuất chưa được bao lâu. Ai đã mua nó mới đây... Della. - Mason nói.
- Gì vậy anh?
- Hãy gọi ngay cho Paul Drake trước khi anh ấy đi ra ngoài ăn tối. Cho anh ấy số súng. Nói anh ấy hãy điều tra ngay xuất xứ của khẩu súng. Tôi nghĩ chúng ta có thể kiếm ra ai đã mua nó. Cũng có thể nó là một khẩu súng bị đánh cắp, nhưng ít nhất chúng ta cũng phải điều tra ra nó đã được bán bao giờ và ở đâu.
- Liệu chúng ta có thể điều tra ngay vào ban đêm như thế này à? - Evelyn Bagby hỏi khi Delia Street đi ra gọi điện thoại.
- Cũng có thể lắm - Mason nói - Khi bán một khẩu súng người bán hàng sẽ lập ba mẫu in trên đó có số súng, tên và địa chỉ người mua và nhiều thứ khác nữa, một bản sẽ được gởi cho cảnh sát trưởng, tôi nghĩ Paul có thể hành động ngay vì khẩu súng mới được bán ra không lâu.
Mason hất trục lăn ra nhìn vào những viên đạn hỏi:
- Đã bắn hai phát?
- Đúng vậy.
- Cô nói cho tôi biết ngay bay giờ chứ?
- Nếu tôi hỏi xin thêm một ly nữa liệu có bị đánh giá là “bợm” không? - Evelyn Bagby nói.
- Nó không có vẻ “bợm” lắm, nhưng nó thật là không thận trọng.
- Tại sao?
- Tôi muốn biết câu chuyện của cô trước khi tôi có thể quyết định cô còn uống được bao nhiêu rượu nữa.
- Tôi thực không đói, tôi có thể uống thêm chén rượu để lấy lại tinh thần chứ?
- Hãy nói chuyện đó đi - Mason nói - và chúng ta sẽ tính đến uống rượu sau.
- Thôi được, sau khi điện thoại cho ông, tôi ở lại đó độ 5 phút để kiểm tra phòng của tôi, tôi không tìm thấy một dấu vết nào hoặc một thứ gì đã được gài ở đấy... Chúng ta có thể nói về chuyện gì khác trong vài phút để chờ cho ly rượu vừa rồi ngấm có được không?
Hai người nhìn Delia Street quay lại sau khi gọi điện thoại xong.
- Gặp Paul không? - Mason nói.
- Có, tôi đã cho anh ấy số súng và anh ta đã cho người đi điều tra ngay.
- Anh ấy có tin gì thêm ở Riverside không?
- Hình như không!
- Tôi có đề nghị cho sự dàn xếp về vụ án của cô, Evelyn. - Quay sang Evelyn Bagby, Mason nói.
- Bao nhiêu?
- Đề nghị của Irene Keith đấy. Cô ta đề nghị một ngàn đô-la đổi lại mọi khiếu tố chống cô ta.
- Một... ngàn.. đô-la?
- Phải!
- Thù lao của ông là bao nhiêu?
- Của tôi khoảng năm mươi đô-la - Mason nói - Tôi đề nghị hai trăm đô-la cho thù lao của Neely. Như vậy cô còn bảy trăm năm chục đô-la.
- Điều này không công bằng đối với ông. Ông đã làm mọi chuyện, tất cả...
- Neey đã bào chữa cho cô ở tòa. - Mason ngắt lời.
- Tôi đã bị kết tội rồi nếu không có ông. Tôi nghĩ ông và Neely nên chia đều phần đền bù này.
Mason đưa tay móc túi áo lấy đưa cho Evelyn Bagby tấm séc.
- Ông không thể biết được số tiền này đối với tôi lúc này là cần thiết thế nào, ông Mason.
- Cô chưa lãnh được nó mà - Mason nói - hãy lật lại đằng sau tấm séc và đọc đi.
Cô lật lại tấm séc và đọc.
- Điều này có ảnh hưởng gì đến sự tố giác của tôi chống lại Steve Merrill không?
Mason lắc đầu.
- Được, như vậy thì tốt - Cô nói - Tôi không muốn Gladdon hay Merrill thoát khỏi móc câu của tôi. Khi hắn gọi và gởi lời nhắn tin, tôi biết hắn đang lo sợ, hắn đang ở một vị trí dễ bị nguy hiểm nhất. Hắn không muốn bị bắt trong lúc này, hắn cũng không muốn sự lừa đảo tiền bạc của hắn trở thành công khai.
- Tôi không nghĩ cô sẽ nhận tấm séc này, Evelyn.
- Tại sao không?
- Tôi nghĩ chúng ta có thể kiếm thêm hơn nữa.
Cô ta lắc đầu và nói:
- Số tiền này quá có ý nghĩa đối với tôi bây giờ, làm sao có thể từ chối được.
Mason bỏ tấm séc lại vào ví.
- Ông muốn tôi ký nó chứ? - Cô ta hỏi.
- Không cần thiết - Mason nói - Chỉ cần tôi ký nhận là đủ rồi. Điều này đưa tôi vào vị trí một luật sư của cô để bảo đảm cho sự thỏa thuận. Thường thì tôi cũng muốn cô cùng ký. Nhưng bây giờ tôi không muốn ai ký cho đến những phút chót trước 10 giờ 30 tối nay. Tôi muốn chờ đến thời hạn cuối cùng.
- Tại sao?
- Có điều gì đó có thể xảy ra. - Mason nhìn Evelyn Bagby một cách sắc bén nói.
- Việc gì khác có thể xảy ra.
Mason cười nói.
- Chúng ta đang có nhiều việc phải làm trong cùng một lúc. Tất cả mọi việc đều có thể lật ngược lại. Hãy nói cho tôi về vụ bị cướp đường đi.
- Như tôi đã nói với ông, tôi nhảy vào chiếc xe cà tàng của tôi và mở máy phóng thẳng xuống con đường đồi tắt mà ông đã chỉ cho tôi. Tôi chạy chưa xa lắm, vừa mới quẹo khỏi con đường Mulholland Drivet thì tôi để ý có một xe đang chạy phía sau tôi, ngọn đèn pha phản chiếu qua kính chiếu hậu đã làm tôi khó chịu, tôi chậm xe lại, chạy sát lề đường và hạ kính chiếu hậu bên trái xuống lấy tay ra hiệu cho chiếc xe vượt qua. Thay vì vượt qua, hắn lại tiến tới chạy song song với tôi và bất thình lình quẹo mạnh muốn ép xe tôi ra khỏi con đường.
- Lúc đó cô làm gì? - Mason hỏi.
- Tôi đạp mạnh chân ga và vọt tới trước... cám ơn trời... lúc ấy tôi lại có đủ lanh trí để làm như vậy. Tôi có đủ thời gian để quay sang nhìn hắn trong chớp mắt và điều tôi nhìn thấy đã làm tôi tê cóng người.
- Cồ đã nhìn thấy gì? - Mason nói.
- Tôi nhìn thấy hắn chùm kín đầu bằng một cái bao vải hoặc cái áo gối, được khoét hai lỗ chỗ hai con mắt và được giữ lại bằng một sợi dây, một sợi ruy-băng hay một sợi cao su, tôi không rõ lắm. Tôi chỉ nhìn thấy hắn trong một chớp mắt và chỉ có vậy thôi. Mỗi lần tôi nghĩ tới, tôi muốn nổi gai ốc vì sợ hãi.
- Sau đó thế nào?
- Sau đó tôi phóng nhanh xuống con đường đồi núi đó và hắn đuổi theo tôi. May mắn làm sao, lúc đó tôi nhớ tới khẩu súng. Tôi móc súng ra và ngay lúc đó hắn đã tiếp tới chạy song song với tôi, hắn phóng như điên và lần này tôi chắc hắn sẽ cố gắng ép đẩy tôi ra khỏi con đường, tôi vội chĩa súng qua cửa và bóp cò bắn nhanh hai phát.
- Lúc đó cô lái xe bằng một tay?
- Đúng vậy! Tôi lái xe bằng tay mặt, tay trái cầm súng đưa ra thật xa cố để cho hắn thấy tôi có súng, tôi đã hướng súng đại khái về phía xe của hắn và bóp cò hai lần.
- Và điều gì đã xảy ra?
- Và đã có hiệu quả - Cô nói - Ngay khi hắn biết tôi có súng, hắn mất hết háo hức đuổi theo tôi.
- Hắn thắng xe lại?
- Hắn đạp thắng quá mạnh làm chiếc xe lao đao trơn trượt trên đường, hai ngọn đèn trước chiếu qua chiếu lại và cuối cùng như lùi lại thật xa.
- Và cô tiếp tục chạy tới.
- Tôi tiếp tục chạy tới, tôi vất khẩu súng sang ghế bên cạnh, hai tay nắm chặt tay lái, tôi phóng tới như điên và quẹo những cua mà không giảm tốc lực.
- Cô không nghĩ hắn tiếp tục đuổi theo cô à?
- Tôi biết hắn không đuổi theo, vì qua kính chiếu hậu tôi không còn thấy ánh đèn nữa.
- Tốt lắm - Mason nói - Cô đã làm hắn sợ và bỏ ý định. Tuy nhiên... có thể có điều không tốt lắm.
- Ông muốn nói gì?
- Cô có một khẩu súng ai đó đã nhét vào ngăn kéo của cô và bây giờ nó đã được bắn ra hai phát - Mason nói - Nếu sau này cô được gọi để giải thích điều này thì chỉ có mình cô làm chứng cho điều đó. Điều này không tốt lắm đâu. Tôi nghĩ chúng ta phải báo cho quận trưởng biết sự việc đã xảy ra, Delia, xin lỗi tránh cho tôi ra một chút được không? Tôi nghĩ tốt nhất tôi là người phải gọi điện thoại.
Delia Street né ra khỏi ghế nệm để Mason có thể đi ra.
Ông đi ra chỗ để điện thoại, quay số văn phòng quận trưởng và nói:
- Đây là luật sư Perry Mason, tôi đang ở nhà hàng Joshua Tree Cafe. Tôi có một thân chủ đang ngồi với tôi, cô ta đã gặp phiền phức trên đường núi đằng sau Hollywood. Có người đã muốn chặn cướp cô ta, hắn đã muốn ép cô bắn ra khỏi đường hoặc ép cô vào lề đường buộc cô phải dừng lại. Rất may là cô ta có một khẩu súng mang theo mình, cô ta đã bắn hai phát để làm cho tên cướp sợ và bỏ đi. Ông có điều tra thêm về vụ này không?
- Ông nghĩ rằng không à? - Người trả lời điện thoại nói - Tôi sẽ cho vài phụ tá của tôi đến gặp ông trong khoảng mười hoặc mười lăm phút nữa. Chúng ta đã gặp nhiều phiền toái trên con đường núi này. Có rất nhiều vụ hãm hiếp đã xảy ra mà chúng tôi không muốn cho báo chí biết vì muốn giữ bí mật cho nạn nhân. Đây có lẽ là vụ chót mà chúng tôi đang theo dõi. Ông nói cô ta đã bắn hai phát súng hả?
- Chỉ là những phát súng đe dọa - Mason nói - Những phát bắn bừa, nhưng...
- Tôi có thể cá với anh hai tuần lễ lương bổng của tôi nếu cô ta đã có thời gian để ngắm và bắn trúng hắn - Người đàn ông nói - thì cái tên làm việc này chỉ là một diễn viên tôi. Bây giờ tôi có thể gặp anh ở đâu, ông Mason?
- Ở nhà hàng Joshua Tree Cafe. Hãy hỏi người quản lý.
- Tốt, tôi sẽ cho người tới ngay, trong vòng mười lăm phút, lâu lắm là hai mươi phút.
- Được chúng tôi chờ. - Mason nói.
Mason đặt điện thoại xuống và quay lại bàn. Người bồi bàn đang đem đồ ăn tới.
- Bây giờ chúng ta phải hiểu như thế này - Mason nói - Evelyn Bagly đang mang tới khẩu súng theo lời yêu cầu của tôi. Cô đã đi xuống con đường tối tăm đó. Tôi đã đề nghị cô ta mang theo khẩu súng đó. Nếu ai muốn nghĩ tôi đã cho cô khẩu súng thì cũng được đối với tôi. Ngay từ bây giờ chúng ta không bàn về khẩu súng và tại sao cô đã bất ngờ tìm thấy nó. Hiểu chứ?
- Ông muốn nói là các sĩ quan hỏi cung tôi? - Evelyn Bagby hỏi.
Mason gật đầu.
- Họ sẽ tới đây trong khoảng mười lăm hoặc hai chục phút nữa. Không có điều gì gay go đâu. Hình như họ đã nhiều lần gặp các phiền phức trên những con đường vắng vẻ này, một vài vụ như vậy đã xảy ra và họ rất muốn biết được những tin tức để họ có thể tóm được thủ phạm. Họ sẽ muốn cô mô tả cho họ về chiếc xe hoặc một vài điều gì khác mà cô ghi nhận được và có thể họ sẽ muốn cô chỉ cho họ đúng chỗ mà cô đã bị tấn công.
- Trời! Tôi không thể nói với họ một điều gì về cái xe cả. - Evelyn Bagby nói.
- Nhưng ít ra cô cũng biết nó là một chiếc xe mui trần hay mui kín chứ, nó là một chiếc xe bình thường hay...
- Ồ phải nó là một chiếc xe trung bình, loại xe giá vừa phải, một chiếc xe mui kín, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói với họ.
- Còn người lái xe. Cô có thể nhận dạng hắn không?
- Không, tôi không thể, có túi hoặc cái áo gối, hoặc cái gì đó hắn đã dùng để trùm kín đầu xuống đến ngang vai làm cho tôi không thể tả dạng hắn được. Hắn mặc một áo khoác ngoài. Cái túi hoặc cái áo gối đã được giữ chắc lại bằng một dải băng màu tối có thể là bằng cao su hoặc một sợi ruy-băng.
- Được, tốt lắm - Mason nói - Đừng lo nghĩ nữa.
- Ồ không sao, tôi sẽ qua khỏi thôi. Tôi đã trải qua nhiều điều còn xấu hơn thế này nữa, nhưng tôi chỉ hơi run thôi và... tôi hy vọng họ sẽ tới chỗ xảy ra sự việc và tôi sẽ chỉ rõ chọ họ. Điều này cũng cho tôi dịp được hộ tống trở về quán. Ông Mason, tôi nghĩ từ nay tôi sẽ sử dụng con đường dài nhưng an toàn hơn, không bao giờ sử dụng con đường tắt này nữa.
- Tôi không trách cô đâu - Mason nói - kể thì cũng khá nguy hiểm thật. Theo những gì họ mới nói qua điện thoại thì đã có nhiều phiền phức rồi. Thôi, hãy quên tất cả những điều này đi, chúng ta hãy lo ăn đã.
- Ông Mason, nếu tôi không có dịp nói với ông nữa, ông sẽ chấp nhận đề nghị cho sẽ dàn xếp chứ?
- Tạm thời cứ để như thế này đi - Mason nói - chúng ta hãy; chờ đến phút chót hãy hay.
- Chúng ta có thể chờ đến phút chót, ông Mason, nhưng đừng chờ quá lâu, số tiền này đối với tôi rất quan trọng.
- Cô đã cạn túi sao?
- Tôi đang tuyệt vọng vì không tiền.
- Còn về Steve Merrill, hay Staunton Vester Gladden thì sao?
- Tôi nghĩ tôi đã làm cho hắn phải lo sợ. Nhưng tôi sợ hắn cũng chẳng có bao giờ nổi tiếng... chỉ là diễn viên hạng thứ...
- Nhưng dĩ nhiên hắn đang cố gắng tống tiền Helene Chaney. Hắn có thể kiếm được một ít ở đấy.
- Nếu như vậy tôi có quyền lấy phần của tôi.
Mason nói.
- Tôi thấy hắn tự giới thiệu là Steve Merrill. Tôi tự hỏi hắn có dùng tên họ của hắn là Vester để làm tên đệm không? Cô có biết gì về điều này không?
- Tôi không biết gì về hắn cả. Tôi muốn nói những điều tôi biết về hắn đều là giả cả. Tất cả những điều hắn khoe khoang về mình đều là tầm bậy.
- Lúc đó tôi chỉ là một cố gái còn trẻ dại. Dĩ nhiên là tôi tin tưởng hắn có thể chỉ dạy dần cho tôi, hắn có thể nói cho tôi biết điều gì không đúng, hắn phải cầm tay tôi như thế nào, tôi phải nhìn với ánh mắt làm sao, phải diễn tả bằng giọng nói thế nào, và... Tôi đã nghĩ hắn thực tuyệt diệu! - Cô cười chua xót.
- Thôi chúng ta ăn đi - Mason nói - Hãy quên những điều không mấy thích thú đi.
Được vài phút họ ăn trong im lặng, Evelyn Bagby rõ ràng vẫn còn bồn chồn, Delia Street thì ngó cô ta suy nghĩ, chỉ có Mason là có vẻ đang thưởng thức món ăn ngon.
Mike, người bồi, dẫn một người tới bàn, trông ông ta có vẻ cần cù của một nhân viên thống kê hơn là một phó quận trưởng.
- Chào tất cả - Người đàn ông nói - tôi là Ferron ở văn phòng quận trưởng đến. - Ông ta móc túi đưa ra một cái thẻ có ghi chức vụ là phó quận trưởng.
- Hãy ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi - Mason nói - Tôi có thể kêu món gì cho ông?
- Không, cảm ơn. Tôi đang làm phận sự. Vấn đề là chặn cướp giữa đường như thế nào?
- Tôi là Perry Mason - Luật sư nói vừa đứng dậy bắt tay - Đây là cô Street, thư ký của tôi và đây là cô Evelyn Bagby, thân chủ của tôi.
- Tôi đã thấy ông ở tòa án vài lần, ông Mason. Tôi rất mừng được gặp cô, cô Street. Vụ chặn cướp đường như thế nào?
- Cô Evelyn Bagby đã bị chặn cướp giữa đường. - Mason nói.
Người phó quận trưởng gật đầu, hỏi.
- Ở đâu? - Và rút ra một cuốn sổ tay.
- Cô Bagby - Mason nói - vừa mới bắt đầu làm việc tại quán Crownerest Tavern. Ông biết chỗ đó chứ?
Ông phó quận trưởng gật đầu.
- Cô ta đang đi xuống con đường ở phía sau, con đường dốc mà.
- Tôi biết!
- Con đường ít người sử dụng và cô ta đang lái xuống...
- Lúc mấy giờ?
- Lúc đó mấy giờ, Evelyn?
- Tôi không có đồng hồ, nhưng tôi có thể nói vào khoảng bốn mươi phút trước đây.
- Điều gì đã xảy ra? - Ferron hỏi và nhìn thẳng vào cô ta.
- Cô ta hơi bị khủng hoảng - Mason tiếp lời - Tôi nghĩ tôi có thể cho một hình ảnh rõ ràng về điều này. Có ai đó đã muổn ép xe cô ta bắn ra khỏi con đường và hắn đã gần thành công.
- Điều gì đã cản hắn lại.
- Cô Bagby đã bắn hai phát. - Mason nói.
- Bắn hai phát bằng gì?
- Bằng khẩu súng cô mang theo!
- Cô mang một khẩu súng hả? - Ông phó quận hỏi Evelyn Bagby một cách gay gắt.
- Bình thường thì không - Mason nói - nhưng bây giờ thì có, thực ra cô Bagby đã mang khẩu súng này theo yêu cầu của tôi.
- Cô không có giấy phép mang súng phải không? Cô Bagby?
- Ồ! Trời ơi! - Mason phản đối - Thế này là thế nào? Chúng tôi gọi để báo cáo về một vụ cướp đường, có thể là một vụ mưu sát và ông bắt đầu bằng cách muốn đặt nạn nhân vào vị trí bị cáo. Thôi bỏ đi. Hãy ngừng vụ báo cáo lại. Cứ nói là nạn nhân từ chối báo cáo.
- Tôi phải báo cáo những sự kiện. Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ thôi mà.
- Thôi được, cô ta có một khẩu súng. Cô mang theo do yêu cầu của tôi. Tôi có lý do đặc biệt để yêu cầu cô mang nó theo. Và theo lời khuyên của tôi, cô ta sẽ không trả lời thêm câu hỏi nào về khẩu súng.
- Bây giờ ông có muốn biết về vụ cướp đường không?
- Lẽ dĩ nhiên là muốn. Vì vậy mà tôi, đã phải phóng lẹ tới đây. Chúng tôi rất quan tâm đến những vụ cướp đường trên những con lộ tối tăm ở phía trên Hollywood. Đã có những tội ác xảy ra ở đó. Cô Bagby, nếu cô đã bắn hai phát chĩa vào hắn, tôi hy vọng cô bắn trúng hắn chứ.
- Ồ! Không đâu - Evelyn nói - Tôi chỉ bắn bừa cốt ý làm cho hắn sợ, để không tấn công nữa.
- Cô Bagby này, đây là điều quan trọng cô có thể tả cho tôi về cái xe và người lái chiếc xe đó?
Evelyn Bagby nói:
- Đó là một chiếc xe mui kín, tôi nghĩ nó còn khá tốt, nó còn bóng loáng. Xe được mở đèn pha nên đã phản chiếu qua kính chiếu hậu và kính trước làm lóa mắt tôi. Tôi muốn nó vượt qua nên đã mở kính cửa bên đưa tay ra hiệu cho nó qua.
Ferron gật đầu.
- Và - Evelyn Bagby nói tiếp - hắn tiến thật nhanh đến đàng sau xe tôi. Tôi thắng bớt xe lại, hắn vẫn sử dụng đèn pha. Hắn chạy ngang xe tôi và bất thình lình hắn bẻ quặt tay lái muốn ép hất tôi ra khỏi con đường.
- Lúc đó cô làm gì?
- Nếu tôi vẫn còn thắng xe lại thì hắn đã đẩy tôi ra khỏi lề đường rồi. Lúc đó tôi vội đạp lút ga vọt lên phía trước và tôi nghĩ đã làm hắn chưng hửng, tôi quay sang định la hắn, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hắn tôi lạnh toát người. Tôi biết rõ là hắn muốn đẩy tôi ra khỏi con đường.
- Cô thấy hắn như thế nào? - Ferron hỏi.
- Hắn trùm một bao đựng bột hoặc một áo gối vào đầu, được cắt thủng hai cái lỗ cho hai con mắt. Cái túi này được giữ lại bằng hai dải ruy-băng một dây cao su cột quanh trán. Thật là một hình ảnh đáng ghê sợ làm cho tôi nổi gai ốc.
- Rồi cô làm gì sau đó?
- Tôi đạp lút ga và gần như không suy nghĩ tôi với lấy khẩu súng và...
- Cô lấy ở đâu ra khẩu súng?
- Ở trong túi xách của tôi. Trên cái ghế ngay cạnh tôi.
- Và sau đó cô làm gì?
- Tôi đưa súng sang tay trái và tôi bắn bừa một phát qua cửa xe, tôi nghĩ phát đạn thẳng góc với mặt đường và thật nhanh tôi quay súng một chút ra sau và bắn một phát tiếp theo.
- Cô bắn vào hắn?
- Trời ơi! Không. Tôi không ngắm vào hắn, phát thứ nhất tôi bắn bừa và phát thứ hai tôi chĩa súng xuống muốn bắn vào... không vào cái gì đặc biệt cả, nhưng tôi đoán khoảng ngang với hai ngọn đèn trước. Nó đã trúng một cái gì đó làm phát ra tiếng kêu như trúng vào kim khí hay cục đá.
Ferron lắc đầu.
- Chúng tôi đã có nhiều chứng cớ về một tên gây tội ác đồi bại với phụ nữ trên những con đường vắng vẻ này và...
- Với mặt được che kín bằng những cái túi? - Mason nói.
- Không - Ferron nói - đây lại là một góc độ mới. Phần lớn tên này không có đeo mặt nạ, hắn là một tên ác ôn, liều mạng, dữ tợn có lẽ ông đã đọc báo về điều này rồi, nhưng phần lớn không được đăng báo, những cô gái bị hắn tấn công không muốn được đưa lên báo và chúng tôi đã giữ kín một số sự việc này.
Mason lấy khẩu súng ở trong túi xách của Evelyn Bagby ra và hỏi:
- Ông có muốn coi qua khẩu súng không?
- Không - Ferron nói - Điều này không có gì... Sao? Đó là khẩu súng bằng hợp kim nhôm kiểu mới phải không?
- Đúng đó. - Mason nói.
- Một khẩu súng nhỏ thật tuyệt. - Ferron với tay cầm lấy cân nhắc thử.
- Khẩu súng này - Mason nói - đã được Evelyn Bagby mang theo chỉ dẫn của tôi.
- Được, tốt hơn hết là chúng ta nên lên tới con đường đó - Ferron nói - có một phần trăm may mắn là hắn còn luẩn quẩn ở đâu đó. Có thể cô đã làm cho hắn sợ hãi và hắn sẽ không ló ra trong cả tuần lễ. Điều gì đã xảy ra sau khi cô bắn, cô Bagby?
- Hắn đạp mạnh thắng. Hắn phải đạp thắng thật mạnh vì tôi đã thấy những ngọn đèn trước đảo qua đảo lại và chiếc xe bị trơn trượt.
- Và sau đó?
- Sau đó tôi quẹo một cái cua và... một lúc khá lâu sau đó tôi không thấy ánh đèn nào phía sau cả.
- Khá lắm! Cô thực đã làm hắn sợ hãi.
- Hắn thường chọn lựa tấn công những phụ nữ không có khả năng chống cự. Họ sẽ mềm như bún trong tay hắn. Nếu hắn ta đúng là tên mà tôi nghĩ, tôi nghĩ có một ngày tôi sẽ tóm cổ được hắn.
- Tôi hy vọng - Mason nói - chúng ta sẽ làm việc này một cách kín đáo không lộ ra ngoài.
- Ồ chắc chắn - Ferron nói với Mason - Thực ra những sự việc như thế này không được báo chí lưu ý tới lắm. Nhưng ông cũng đừng lo lắng, chúng tôi để vấn đề này trong một báo cáo mật.
- Tôi mong rằng ông sẽ làm như vậy.
- Ông có định lên đó bây giờ không? - Mason nói.
- Ồ chắc chứ. Chúng tôi sẽ lên ngay - chúng tôi mong rằng cô Bagby sẽ đi cùng chúng tôi và chỉ cho chúng tôi đúng chỗ đã xảy ra sự việc và dĩ nhiên là nó nằm trong phạm vi của thành phố nên chúng tôi phải báo cáo lên thành phố và để cảnh sát thành phố lo vụ này, tuy nhiên chúng tôi biết rõ những vụ việc xảy ra trên con đường vắng vẻ này, nên chúng tôi sẽ sát cánh làm việc cùng cảnh sát thành phố.
- Ông thấy đó, rình mò là nhiệm vụ đặc thù của chúng tôi. Tôi và cộng sự của tôi đã nhiều đêm đi tuần tra những con đường này và hy vọng một ngày nào đó chúng tôi sẽ tóm cổ được một tên trong bọn này khi hắn đang hành động.
Mason ra dấu cho người bồi, cộng thêm 20% tiền boa cho tấm séc và ký tên.
- Thôi, chúng ta đi đi - Ông nói - Ông có người cộng sự hả, Ferron?
- Phải, ở ngoài!
- Nào - Mason nói - cô Bagby và tôi đều có xe. Tôi và ông có thể đi xe với cô Bagby. Cộng sự của ông lái xe của ông và cô Delia lái xe của tôi, như vậy ông có thể dễ dàng hỏi thêm những điều ông cần biết trong khi chúng ta đi lên con đường núi đó.
Mason cầm lấy khẩu súng, hất trục lăn ra ngoài cho thấy hai vỏ đạn và bốn viên đạn.
Ferron hình như không mấy quan tâm đến khẩu súng.
- Cô thật là can đảm và bình tĩnh, cô Bagby - Ferron nói - Tôi mong muốn có thêm một ít phụ nữ như cô, họ có đủ sáng suốt và lanh trí để bóp cò đúng lúc.
Mason cầm khẩu súng và bỏ vào tói áo của ông.
Ferron đứng dậy, nói.
- Thôi, xong cả rồi chứ, chúng ta đi thôi!