If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Một Chuyến Lặn Biển
ả bọn gặp ông Nestor ở bên ngoài. Ông lão làm vườn nhìn chằm chằm bọn chúng với ánh mắt ngờ vực và hỏi:
"Các cháu định đi đâu thế?"
Thực ra câu hỏi của ông là thừa. Bọn trẻ đều cầm theo mỗi đứa một cái khăn tắm và đã mặc sẵn đồ bơi trên người. Rick chắc là được Jason cho mượn đồ, vì có thể thấy rõ chiếc quần bơi hơi chật so với cậu. Không đợi bọn trẻ trả lời, ông Nestor dựng cái cuốc đang làm xuống đất và quát: "Các cháu đứng yên ở đó đi!"
"Nhưng mà ông à...!" Hai đứa trẻ song sinh gần như đồng thanh.
"Không được đi dù chỉ một bước! Về bất cứ hướng nào!" Ông lão vừa quát to vừa khập khiễng bước nhanh về phía căn nhà của mình.
Ông vào nhà và bước ra sau vài phút, tay cầm một mảnh vải. Trở lại chỗ bọn trẻ, ông đưa nó cho Rick. Đó là một bộ đồ bơi vừa hơn với cỡ của cậu.
"Cháu mặc cái này vào!" Ông khuyên cậu.
Rồi ông quay đi và tiếp tục tập trung vào công việc của mình. Julia, vốn không thích bị can thiệp đột ngột như vậy, phản kháng: "Nhưng ông không còn gì để nói với bọn cháu nữa à?"
Sau lưng cô bé, Rick đã thay xong bộ đồ bơi mới. "Ta nên nói gì với các cháu đây?"
Người làm vườn nhìn cô bé bằng nửa con mắt, giơ lên trước mặt mình một cây thu hải đường và lật đi lật lại nó giữa các ngón tay như thế đó là một viên đá quý vậy.
"Chẳng hạn như: 'Nhất là các cháu phải cẩn thận với những bậc thang dẫn xuống bến!', hay là: 'Nếu các cháu ăn xong rồi thì không có bơi lội gì trong vòng ba tiếng đâu đấy!'"
Ông nhìn Julia với một bên mày nhướng lên mỉa mai. "Đó là điều ta nên nói với các cháu ư?"
"Vâng thì... cháu tưởng..." Cô bé lắp bắp.
"Thôi được!" Ông làm luôn, đồng thời khoa chân múa tay loạn xạ "nhất là các cháu phải cẩn thận để không bị ngã ở cầu thang dẫn xuống bến và không được tắm sau khi ăn ít nhất ba tiếng. Còn bây giờ, các cháu vui lòng biến hết đi!"
Ông giơ cây thu hải đường về phía bọn trẻ và nói thêm:
"Ta muốn làm xong hết những thứ này trước khi trời mưa." "Nhưng trời đang nắng mà!" Jason buột miệng.
"Vậy thì yêu cầu thứ ba đây: nếu trời có dông, các cháu phải lên khỏi mặt nước ngay! Còn bây giờ thì đi đi, nhanh lên! Xuống ở chỗ kia kìa!
Ba đứa trẻ không để ông lão phải nhắc lại lần thứ hai.
"Chưa thấy một người lớn nào như vậy!" Julia vừa càu nhàu vừa thận trọng bước dọc theo các bậc thang dẫn xuống biển.
Phải bước rất cẩn thận vì đường xuống vách đá gần như dốc đứng: nó được hình thành từ các bậc thang được đẽo thẳng vào đá và xen kẽ thêm mấy cầu nối bằng gỗ hoặc kim loại mà dưới đó có thể nhìn thấy bọt biển cứ bồn chồn quanh quẩn giữa các mỏm đá. Đứng trên đỉnh vách đá, người ta cũng dễ cảm thấy bị chóng mặt bởi cảm giác như đang đi giữa không trung. Cần phải bước đi thật chậm, nắm chặt cả hai tay vào dây vịn bằng thừng, trong khi gió thổi tung mái tóc mang theo mùi thanh khiết của rong biển và cát ướt. Càng xuống thấp, ấn tượng về độ cao càng giảm dần đi. Nhưng các bậc thang cũng trở nên ẩm ướt và trơn hơn.
"Còn theo em, ông Nestor là một người cục cằn." Jason bình luận.
"Ông ấy nên quản chúng ta chặt hơn một chút, em có nghĩ thế không?" Julia khăng khăng. Dù gì thì chúng ta cũng chỉ là trẻ con, mà trẻ con thì rất có thể sẽ làm những điều ngốc nghếch...
"Có lẽ chỉ có chị mới thế thôi!"
Hai chị em cãi nhau chí chóe suốt quãng đường đi xuống. Rick đi sau chúng, thỉnh thoảng vẫn liếc lại phía sau, như đang cố bắt quả tang cái gì đó không thật rõ ràng. Cậu có cảm giác như đang bị theo dõi. Bỗng nhiên, trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ. Có lẽ cảm giác của cậu là do ông Nestor tốt bụng thực ra đang dõi theo cả bọn qua một chiếc ống nhòm.
Yên tâm bởi suy nghĩ đó, cậu tiếp tục đi theo Jason và Julia.
Cuối cùng thì cả ba cũng xuống tới một vũng nhỏ nằm biệt lập: một dải cát kẹt giữa hai mỏm đá nhô ra, khuất gió và những ánh mắt tò mò. Biệt thự Argo lơ lửng phía trên đầu chúng, ngập tràn trong ánh mặt trời. Những chú chim hải âu đang bay lượn quanh tổ, được làm trong các hốc đá, cất tiếng khàn khàn gọi nhau. Màu trắng bao phủ hoàn toàn cái góc thế giới ấy.
Julia là người đầu tiên bỏ khăn tắm lại bãi cát và lao mình xuống biển. Nước biển lạnh buốt nhưng lại làm khỏe người ra.
Cô bé biến mất dưới mặt nước rồi lại trồi lên cách đó mười mét.
"Lại đây đi!" Cô bé vừa reo lên vừa vén tóc ra phía sau. "Thật là tuyệt!"
Và cô bé nói đúng: đáy cát của vịnh lấn cả ra biển, tạo thành một dải thấp trải dài nhiều mét. Nước biển ở đây rất lặng nhờ sự che chắn của các mỏm đá nơi mà chốc chốc lại bị đám bọt biển và những dải cầu vồng li ti vây quanh. Âm thanh của những con sóng có gì đó thật diệu kỳ.
Rick cũng lặn xuống và vung những sải tay mạnh mẽ để thể hiện là mình có "cơ bắp và phổi". Và cũng làm ấm người lên đủ để không bị nổi da gà.
Jason, trái lại, vẫn khoanh tay đứng lại trên bờ, bị nước vỗ lên tới đầu gối, nhìn bộ dạng cậu có vẻ nhăn nhó.
"Nào, vận động đi, đồ nhát gan!" Julia hò em trong khi đang bơi bên cạnh Rick. "Nó lúc nào cũng như vậy, cô bé quay sang giải thích. Với nó, hoặc là nước phải ấm bốn mươi độ, hoặc là không."
Rick cười. Những giọt nước còn vương lại trên tóc Julia trông như những viên ngọc trai nhỏ.
"Trong trường hợp này, tớ thấy chỉ có một việc duy nhất để làm," cô bé lẩm bẩm.
Đứng trên bờ, Jason đột nhiên linh cảm có gì đó rất kinh khủng sắp xảy đến với mình. Cậu cố bỏ chạy nhưng rốt cuộc vẫn bị một làn nước lạnh ngắt tạt vào lưng, khiến cậu la lên thất thanh.
Trên đỉnh vách đá, ông Nestor mỉm cười: nghe tiếng la hét của Jason hòa lẫn tiếng cười của Julia và Rick, ông biết rằng cả ba đứa trẻ đã xuống đến bãi biển bình an vô sự. Thật tuyệt khi lại được nghe thấy tiếng bọn trẻ trong nhà. Có chúng là thêm việc. Giờ lại đáng để trông nom vườn tược và trồng những cây hoa đủ màu sắc, mà rồi thể nào cũng bị một đứa trong số chúng phá hoại bằng một cú sút bóng vụng về. Sẽ thật tuyệt biết bao khi thức dậy vào sớm mai và nghĩ đến ngày mới: những câu hỏi của chúng, sự tò mò của chúng. Và nếu chúng thực sự giỏi, thực sự được như ông hy vọng, thì chúng sẽ... ai mà biết được!
Giờ chỉ có âm thanh của những tiếng cười được gió thổi tới... và những tiếng cười đã là quá đủ với Biệt thự Argo.
"Chẳng còn gì tốt hơn thế này," ông vui mừng. "Chẳng còn gì có thể tốt hơn."
Và ông bình thản tiếp tục thọc những ngón tay xuống dưới lớp đất mát lạnh, cố tìm vị trí tốt nhất cho những chiếc rễ nhỏ bé của cây thu hải đường.
Không, ông không có cặp ống nhòm nào bên mình.
Một lát sau, Jason, Julia và Rick đã nằm sấp lên khăn tắm để phơi nắng, xếp hàng trước mặt chúng là những báu vật mà chúng đã khai quật lên từ cát: hai viên đá màu xanh da trời, năm viên đá cuội tròn xoe màu trắng, vô số những mảnh vỏ sò vỡ và một mẩu gỗ có gắn chốt sắt. Để lấy được cái đó, bọn trẻ đã phải bơi ra xa, tới tận vệt đá ngầm: ở đó, đáy biển sâu hơn và bắt đầu có dòng nước xiết.
Rick cho rằng là không nên ra xa hơn, và hai chị em sinh đôi đồng ý rằng cậu có lý. Dù sao, chúng cũng đã được tận hưởng một vùng nước hoàn toàn tĩnh lặng, nơi chúng có thể nghĩ ra tất cả mọi trò chơi. Jason tự hứa với bản thân rằng, lần tới, cậu sẽ mang theo một quả bóng.
Julia vẫn đang nằm dài tắm nắng, trong khi Rick và Jason đã đi thám hiểm các mỏm đá và nhờ thế đã sớm phát hiện ra một vùng biển nhỏ thứ hai, nơi hai đứa tìm thấy dấu vết của một cầu tàu nhỏ bằng gỗ còn lòng thòng vài sợi dây neo. Mặt sàn và vách ngăn hầu như đã bị mục nát, nhưng bến tàu đó dẫu sao cũng là bằng chứng cho việc xưa kia ông chủ cũ Ulysses đã từng neo thuyền.
Jason bắt đầu mơ mộng. Cùng với Rick, cậu quay lại báo tin cho Julia, lúc này chắc chắn đã phát chán với việc tắm nắng rồi.
Từ miệng Jason, chuyến phiêu lưu ở chỗ những mỏm đá và việc phát hiện ra cái cầu tàu còn bao hàm cả những ý nghĩa mang tính sử thi. Trong khi cậu đang cố thuyết phục chị gái mình rằng cậu đã đương đầu với một con bạch tuộc to gấp hai lần mình, thì Rick thấy có một giọt nước rơi xuống mặt.
Cậu ngẩng đầu lên, một đám mây đen đang kéo đến trên đầu cả bọn.
"Ông Nestor đã nói đúng, có vẻ là như vậy!" Cậu nhận xét. "Mưa đang kéo đến rồi kìa!" "Mình cũng dính một giọt rồi!" Julia thốt lên.
Jason ngừng trò mô phỏng trận chiến của mình với con bạch tuộc và ngước nhìn dãy dài các bậc thang dẫn lên trên.
"Chúng ta quay lên đó sao?" Cậu hỏi, đoạn nuốt nước miếng. "Tốt hơn là nên thế!" Julia và Rick quyết định.
Đặng chẳng đừng, Jason đành quấn cái khăn tắm đang còn ẩm quanh hông.
Mưa đã đuổi kịp chúng chỉ sau vài bước leo cầu thang, lạnh buốt như nước đá. Các bậc thang bỗng chốc trở nên trơn trượt. Jason chẳng mấy đã phát ngấy với cái trò leo cầu thang tưởng như vô tận dưới trời mưa, cậu chạy vụt đi.
"Hẹn gặp trên kia nhé!" Cậu gào lên giễu cợt.
Julia quay lại, cố tìm niềm an ủi trong ánh mắt điềm tĩnh của Rick, đang bước phía sau cô. Những lọn tóc hung đỏ dính bết trên trán cậu hệt như những dấu chấm hỏi, cậu nhún vai, như thể muốn nói: "Kệ cho nó chạy."
Đúng lúc ấy, cậu đứng khựng lại.
Phía trước chúng, Jason bị mất thăng bằng. Đúng lúc đó, trên trời nổ ra một tia sét dữ dội, phóng xuống biển như một cú đấm màu trắng.
"KHÔNG!" Julia hét lên. "JASON!"
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian