Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 5 - Chiếc Điện Thoại Nhựa Bakelit Màu Đen
N
estor kiểm tra xem bọn trẻ đã đi xa chưa rồi bỏ cái xe cút kít ở giữa sân đi vào nhà phụ. Ông cẩn thận khóa trái cửa lại, hạ rèm cửa sổ xuống và tiến lại gần chiếc điện thoại bằng nhựa bakelit màu đen. Ông có một nỗi sợ thần thánh đối với đồ vật đó. Nhìn chung, ông ghét tất cả những đồ vật nối với một cái dây và cái dây đó lại chui xuống chỗ nào trong lòng đất mà chẳng ai biết.
Dù sao cũng đến lúc phải gọi điện. Tình hình đang có nguy cơ trở nên xấu đi. Thời gian càng trôi, ông càng có cảm giác mình đang mắc sai lầm. Một sai lầm không thể vãn hồi.
Sau khi nghe câu chuyện của Jason và Rick, hiểu ra mụ phù thủy Oblivia đã thó được chiếc bản đồ như thế nào, ông lại càng không thể loại khỏi đầu ý nghĩ đó.
Có nhiều chi tiết ông không thấy thuyết phục trong lời kể của bọn trẻ. Ví dụ, tại sao tấm bản đồ không còn ở đúng chỗ của nó? Ai đã dịch chuyển Căn phòng không tồn tại? Và tại sao lối đi vào Cánh cửa Thời gian bị một bức tường chặn lại?
Chẳng ai cảnh báo với ông điều đó.
Ông không hề biết.
Chỉ có một câu trả lời duy nhất, dĩ nhiên là ả Oblivia.
Nhưng nghe Jason và Rick kể lại, có vẻ chính Oblivia cũng bối rối khi mụ phát hiện ra hốc Bốn Chiếc Gậy trống trơn. Vậy là sao nhỉ?
Vậy là mọi thứ đều không ổn. Có điều gì đó đã thay đổi. Và chẳng ai báo cho ông biết.
“Ta sẽ gọi điện,” ông nói lớn tiếng, “cứ như để xin phép ai đó đang ở cùng ông trong căn nhà phụ.”
Ông chạm vào chiếc điện thoại, do dự không biết nên đứng hay ngồi. Những ngón tay như có kiến bò, cuối cùng ông cầm lấy ống nghe và bấm số.
“Công ty chuyển nhà Homer & Homer xin nghe,” giọng một cô thư ký trả lời.
“Chào cô! Tôi muốn nói chuyện với ông chủ.”
“Ông chủ không có ở đây thưa ông. Lúc này ông ấy đang bận ở trong một...”
“Cô nói giúp với ông ấy có anh trai gọi đến.”
“Xin ông chờ một lát...,” cô thư ký đầu hàng.
Sau vài phút ống nghe phát mấy bản nhạc khó chịu, ông Homer trả lời điện thoại.
“Chào anh trai.”
“Chào. Không còn cách nào khác để qua mặt cô thư ký của chú à?”
“Cô ấy phải lọc giúp tôi những kẻ thích làm phiền. Anh nói đi. À không. Tôi nói trước: ông bà Covenant đang giận lắm. Nếu chúng ta cứ thế này họ sẽ không thuê nữa và tìm đến công ty chuyển nhà khác đấy.”
“Thế thì chú đừng như thế nữa. Nhưng hãy giữ họ ở Luân Đôn thêm cả ngày mai nữa nhé.”
“Không biết tôi có lo liệu được không...”
“Tôi sẽ trả thêm cho chú 300 bảng Anh.”
“Thống nhất vậy nhé.”
“Nếu chú thấy họ muốn quay về, hãy gọi cho tôi nhé, chú hiểu chứ?”
“Hiểu rồi. Anh là sếp mà.”
“Và cũng đừng gọi tôi như vậy.”
“Tùy ý anh, anh trai.”
“Thôi ngay cái kiểu xưng hô nực cười đó đi!”
Nestor dập máy thẳng thừng. Người ở đầu máy bên kia thấy khó chịu, nhưng cũng đủ tinh ranh để hiểu không nên đặt quá nhiều câu hỏi phiền phức. Xét cho cùng, làm gì có ai đi trả tiền cho một công ty chuyển nhà để khiến công việc chuyển nhà diễn ra càng chậm càng tốt đâu?
Nestor đi một vòng quanh căn phòng, sau đó trở lại đương đầu lần nữa với chiếc điện thoại, ông nhấc nó lên và bắt đầu bấm số. Ông nhớ rõ mồn một. Dù cho bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Điện thoại đổ chuông rất dài.
“Không ai nghe máy...,” ông lão làm vườn vừa lẩm bẩm vừa gõ gõ tay lên mặt bàn.
Ông vén rèm nhìn ra ngoài, rồi lại buông rèm xuống.
Đúng lúc ông chuẩn bị gác máy thì một giọng đàn ông trầm ấm trả lời ông từ phía đầu dây bên kia.
“A lô, ai gọi vậy?”
“Chào anh, Leonard.” Nestor vừa nói vừa đổi chân trụ liên tục vì căng thẳng.
Người ở đầu máy bên kia giữ im lặng một lúc.
“Lâu rồi tôi chưa liên lạc.” Ông lão làm vườn nói tiếp.
“Tôi cũng chỉ biết nói như vậy”. Leonard Minaxo, người gác ngọn hải đăng ở Kilmore Cove trả lời. “Vậy cơn gió nào khiến ông lại làm việc đó?”
“Những chiếc chìa khóa đã hoạt động trở lại.”
Lại một lần nữa, một khoảng lặng dài.
“Bao nhiêu chiếc?”
“Bốn cộng thêm một. Có lẽ là thêm hai chiếc.”
“Ai đã lấy chúng ra?”
“Tôi không biết. Nhưng chúng đang ở Kilmore Cove.”
“Ai đang giữ chúng?”
“Ba đứa trẻ. Và ả trộm kia.”
“Vậy bọn trẻ đang ở đâu?”
“Chúng đang đi tìm hiểu chuyện đó...”