Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1145 / 15
Cập nhật: 2017-07-24 16:16:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Tôi Đã Tìm Được Mẹ Rồi. Nhưng Hơi Muộn. Em Gái Thất Lạc
a năm sau…
Bây giờ, tôi và Khoa đã được mười bốn tuổi. Hiện tại, dần dần tôi đã thấy chán nản rồi. Chả là cái cuộc sống và kết quả cứ mãi như thế. Ngày ngày, tôi và Khoa sáng dậy bắt ba khía rồi đem ra chợ ba khía, bán luôn cả tranh, cả chữ. Chiều chiều thì lại dán tờ rơi. Chúng tôi làm như vậy suốt hai, ba năm liền nhưng chẳng có kết quả gì. Vẫn không ai đến kiểm tra xem là tôi có phải con họ không. Chả một ai cả. Tôi quyết định quay về nhà ba Tôn Ngù, mẹ Tư Nhật để tìm hiểu thêm thông tin. Về đến nơi, mẹ Tư Nhật đã chạy vội ra cổng đón chúng tôi. Mẹ dắt chúng tôi vào phòng và bảo:
- Trân, con tìm được bố mẹ chưa?
- Chưa ạ. Mấy năm nay rồi con vẫn chưa tìm được. Hôm nay con đến đây để hỏi xem ba mẹ có còn thông tin gì nữa không ạ?
Ba mẹ tôi ngồi một hồi lâu. Có vẻ như họ đang cố gấng nhớ lại thông tin mà họ biết. Ba tôi chợt reo lên:
- A! Chiếc dây chuyền.
- Đúng rồi. Thông tin duy nhất còn lại là nó. - Mẹ tôi đồng tình với ba Tôn Ngù.
- Còn tờ giấy chuyển tài sản nữa. - Ba tôi vui mừng VÌ nhớ thêm được.
- Đúng rồi. Là nó. Nhưng ông cất nó ở đâu có nhớ không? - Mẹ tôi hỏi ba nuôi tôi.
- Ừ nhỉ. Nó ở đâu ta? Cũng đã ba năm rồi nên tôi cũng không nhớ rõ lắm. - Ba tôi cố gắng nhớ lại.
- Vậy ba có nhớ cái mặt dây chuyền thế nào không ạ? - Tôi hỏi ba nuôi.
- Để xem nào. Cái mặt dây chuyền đó con đã từng đeo rồi đấy. Cái dây chuyền mà con đeo lúc con sang nhà ông bá hộ Lợi Trường. Con có nhớ không?
- Dạ, có ạ.
- Đằng sau mặt dây chuyền đó có khắc tên thật của con. Tên thật của con không phải là Huyền Trân đâu. Hình như tên con là…
- Ngọc Hân phải không ạ? - Tôi nhanh nhảu đáp.
- Đúng rồi. Nhưng sao con biết được vậy?
- Lúc con bỏ đi và đào cây của con lên, con đã thấy cái hộp của ba cất ở đó.
- Đúng rồi. Ta đi đào thôi. - Ba tôi phấn khởi.
Tôi, ba Tôn Ngù và Ngọc Khoa đi vào mảnh vườn thân quen của tôi. Mẹ Tư Nhật thì vào lấy hai cái cuốc. Lúc mẹ đi ra, tôi chú ý đến cái cuốc. Có vẻ như nó chẳng thay đổi gì sau ba năm. Thân nó vẫn vậy. Vẫn thon thả, mộc mạc, giản dị với áo nâu. Trên thân nó còn y nguyên vết con mèo nghịch ngợm nhà hàng xóm cào. Chỉ có điều là cái lưỡi cuốc đã mòn đi theo năm tháng. Vậy là ba Tôn Ngù, mẹ Tư Nhật vẫn chưa thay chiếc cuốc này từ hồi tôi học lớp hai. Chẳng lẽ, ba mẹ lại nghèo đến múc đó. Chiếc cuốc đột nhiên biến khỏi tầm nhìn của tôi. Hóa ra ba Tôn Ngù và mẹ Từ Nhạt đã lấy hai chiếc cuốc đó, bổ từng nhát xuống đất tự bao giờ. Tôi lại gần ba mẹ. Chỉ trong chốc lát, cái hòm đã ló ra một chút. Từng nhát cuốc khỏe khoắn lại bổ xuống đất. Và lần này, tôi lại một lần nữ hình rõ hình dáng của chiếc hộp quý giá của ba tôi. Bây giờ, chiếc hộp này cũng vô cùng quý giá với tôi. Nó chứa đựng sự hy vọng tìm lại gia đình. Ba Tôn Ngù cúi xuống, nhấc chiếc hộp lên rồi bảo mọi người vào phòng khách. Vào phòng khách, ba tôi đặt chiếc hộp lên bàn và từ từ mở ra. Quả nhiên, bên trong đó có chiếc vòng cổ. Mẹ lấy chiếc vòng đó đeo vào cổ tôi. Ba tôi nhìn thấy tờ giấy trong hộp và mở ra đọc. Rồi ba nói với tôi:
- Đây là tờ giấy chuyển nhượng tài sản của mẹ con cho con. Ngày xưa, ba mẹ bắt con vì muốn lấy được số tài sản này của con. Bây giờ, ba trả lại nó cho con.
- Nhưng số tài sản của con bây giờ thì làm sao mà lấy được ạ. Con vẫn còn bị lạc gia đình mà.
- Yên tâm đi con gái. Có sợi dây chuyền này, con sẽ sớm gặp lại ba mẹ tôi.
- Con cảm ơn ba mẹ.
Tối đó, tôi và Ngọc Khoa đã ăn uống và ở lại đó, đến sáng hôm sau mới về. Sáng hôm sau về, tôi lại chụp ngay hình dây chuyền đó và đem đi photo để chiều dán cùng tờ rơi. Và sau đó, tôi và Ngọc Khoa lại tiếp tục cuộc sống hàng ngày. Cứ như vậy cho đến hết ngày hôm đó. Sang sáng hôm sau, tôi lại vô cùng ngạc nhiên khi có một bác đưa thư bảo thư của cô Ngọc Vạn gửi cho tôi. Tôi kí nhận thư và đem vào đọc cùng Ngọc Khoa. Bức thư đó như sau:
Năm Căn, ngày 19 tháng 12 năm 1963
Gửi Ngọc Hân yêu quý!
Ngọc Hân, đối với con, có lẽ cô chỉ như một người khách quý con và yêu những bức tranh đẹp của con. Nhưng cô thì lại coi con là con gái. Trước đây, cô cũng có một đứa con gái vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc, nó bị bắt khi con cô chào đời tròn một tháng. Cô đã tìm nó suốt mười bốn năm nay rồi. Rất tiếc, cô không tìm được một chút thông tin. Và hôm nay, khi cô quay trở về Việt Nam, trở về ngôi nhà thân yêu của cô thì cô đã nhìn thấy thông tin cháu dán tìm lại gia đình. Sau khi đọc xong thông tin, cô đã biết ngay cháu là con cô. Chắc là con còn giữ mặt dây chuyền khắc tên con chứ, con gái yêu. Đó chính là bằng chứng. Ngày xưa, bà nội con đã đeo chiếc dây chuyền đó vào cổ đứa cháu gái của mình vào một ngày trước khi con bị bắt cóc. Và lúc này, mẹ đã lập tức đi tìm con nhưng được tin con đã đi vắng. Mẹ hỏi mọi người thì biết tờ giấy này đã được dán suốt ba năm nay rồi, vào đúng cái ngày mẹ rời đi. Phải chi lúc đó mẹ ở lại đó chỉ một ngày nữa thôi thì mẹ đã không xa cách con đến bây giờ. Bây giờ, chắc con đã lớn lắm rồi. Mẹ rất muốn gặp lại con ngay bây giờ nhưng ông trời lại không cho mẹ cơ hội. Mẹ phải trở lại Thái Lan để cắt bỏ khối u ác tính. Nếu may mắn, mẹ sẽ quay trở lại với con. Nếu không, toàn bộ tài sản còn lại của mẹ ở Năm Căn sẽ là của con. Hãy sống một cuộc sống vui vẻ với người bạn tốt bụng của con. Và trong thời gian này, mẹ cũng nhờ con một điều. Con có một đứa em gái. Bữa trước, lúc mẹ vào rừng U Minh để kiếm con đã lạc em con ở đó. Mẹ đã thuê người tìm kiếm em con và khi tìm được em con thì phải thông báo ngay cho mẹ. Bây giờ, mẹ vẫn chưa có thông tin gì về em gái con. Bây giờ, mẹ nhờ con vì con thông thạo lối đi vùng Năm Căn này hơn họ. Bây giờ mẹ phải đi đây. Tạm biệt con gái. Mẹ yêu con!
Mẹ của con
Lưu Ngọc Vạn
Đó chính là nội dung bức thư cô Ngọc Vạn gửi cho tôi. Trong bức thư còn có một chiếc chìa khóa nữa. Nó được đựng cẩn thận trong cái ví con con. Trong ví có một mẩu giấy ghi: “ Bây giờ, con có thể trở về nhà. Đây là chìa khóa nhà mình, con ạ”. Ôi đúng rồi. Cái gia đình mà tôi đã chờ suốt bao nhiêu năm nay. Gia đình của tôi. Phải. Là gia đình của tôi. Nó không phải ai xa lạ mà chính là cô Ngọc Vạn. Nhưng tôi đã trở về nhà quá muộn màng. Mẹ tôi lại đã qua bên Thái mất rồi. Bây giờ, tôi lại lo một việc là tìm lại em gái tôi. Và có vẻ như, tôi lại phải trở về nhà ba mẹ nuôi tôi rồi. Nhưng trước đó, tôi phải ổn định lại cuộc sống ở đây đã. Tôi bảo Ngọc Khoa thu gọn toàn bộ hành lí của chúng tôi dọn đến nhà mẹ tôi ở. Thu xếp xong xuôi, trưa đó, sau khi ăn cơm, tôi và Ngọc Khoa lập tức quay lại nhà ba mẹ nuôi tôi. Lần này đi, chúng tôi mang theo tiền đi và khá nhiều quần áo vì tôi biết, lần này, chúng tôi sẽ ở lại đây lâu dài. Tôi mang theo tiền vì biết cuộc sống ba mẹ tôi vốn rất khó khăn, tôi không dám làm phiền họ. Tôi còn đem theo năm đồng và vài bộ quần áo để làm quà cảm ơn. Tôi và Ngọc Khoa ngủ suốt trưa đó vì chúng tôi không chèo thuyền nữa mà gọi thuyền máy đi cho nhanh vì bây giờ phải tìm em gái tôi là quan trọng hơn cả. Chúng tôi cứ đi mãi. Nhanh lắm. Không như mọi lần khác. Lần này, chúng tôi đi chỉ hết có một tiếng mà thôi. Tới nơi, tôi trả tiền thuyền và đi ngay về nhà ba Tôn Ngù, mẹ Tư Nhật. Vừa đến nhà, tôi đã chẳng thấy ba mẹ tôi đâu. Tôi bèn bảo Khoa ra ngoài ruộng. Quả tôi đoán không sai. Ba mẹ tôi vẫn đang làm việc ngoài đồng với hai chiếc cuốc đã mòn dần. Trông họ như cạn kiệt sức sống dưới cái thời tiết giá rét này. Tôi đi ra chỗ họ. Mẹ tôi bảo:
- Có chuyện gì vậy con gái?
- Con đến đây nhờ ba mẹ chút chuyện thôi. Ba mẹ vào trong thay quần áo ấm đi đã.
- Con cũng biết nhà ba mẹ nghèo mà. Làm gì có tiền mà mua áo ấm. Tiền nộp sưu kiếm còn không đủ nữa kìa. Làm sao ba mẹ dám mua quần áo ấm.
- Mẹ cứ yên tâm. Con đã mua vài bộ cho hai người rồi. Coi như là quà cảm ơn của con tới ba mẹ.
Mẹ tôi buông cái cuốc xuống, ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi. Ba Tôn Ngù tôi bảo:
- Cảm ơn con gái. Chúng ta về nhà thôi.
Lập tức, chúng tôi đi về nhà. Đợi ba mẹ thay quần áo xong, chúng tôi mới nói chuyện. Tôi kể cho ba mẹ nghe chuyện của tôi. Khi tôi bắt đầu kể thì một đứa bé chạy vào:
- Hai bác ơi, con đi chơi về rồi. Rồi nó chạy một mạch vào phòng khách, bảo mẹ nuôi tôi: “Bác nói con đi chơi về sẽ gặp mẹ con mà, mẹ con đâu rồi?”
Mẹ tôi còn chưa biết trả lời bé gái thế nào. Tôi đã ngạc nhiên hỏi mẹ:
- Mẹ, em bé này là con nhà ai thế?
- Mẹ cũng không biết nữa con gái. Hôm trước, ba mẹ vào rừng U Minh rồi gặp bé gái này đi lạc đang khóc inh ỏi nên ba mẹ đưa về. Ngay lúc con vừa về nên con không biết.
Tôi ngạc nhiên và nghĩ thầm: “Rừng U Minh. Có lẽ nào nó là em gái mình?”. Tôi gọi em bé lại và hỏi:
- Em tên là gì nào, em bé?
Đứa bé vẫn phụng phịu đòi mẹ mà không trả lời tôi. Tôi dành tìm cách dỗ nó:
- Ngoan nào, nói đi rồi chị cho kẹo nhé!
- Thật chứ? - Bé gái kia tròn to mắt nhìn tôi.
- Ừ. Thật. - Tôi lôi từ trong túi ra một gói kẹo.
Bé gái ấy giờ đổi hướng nhìn chằm chằm vào gói kẹo tôi đang cầm trên tay. Đứa trẻ nào chẳng vậy, cứ nhìn thấy kẹo là sướng tít mắt.
- Đây kẹo đây rồi. Bây giờ em nói tên của em đi rồi chị cho kẹo.
- Em tên là Lưu Ngọc Diệp.
Lưu Ngọc Diệp. Giống tên của tôi và mẹ quá. Phải chăng nó là em tôi? Giữ đúng lời hứa, tôi bốc ra một nắm kẹp đưa cho nó. Tôi hỏi tiếp:
- Thế bây giờ em có muốn một nắm kẹo nữa không nào?
- Có ạ.
- Vậy nói cho chị biết mẹ em là ai nào?
- Mẹ em là Lưu Ngọc Vạn ạ.
Trời. Nó là em gái tôi. Tôi tìm được nó rồi. Đứa em gái ruột thịt. Không chần chừ, tôi đưa cả gói kẹo cho nó và ôm nó vào lòng:
- Bây giờ em có muốn gặp mẹ không?
- Có. Mẹ…mẹ……gặp mẹ.
- Bây giờ mẹ em đang bận. Chị đưa em về nhà em trước nhé. Chị là chị gái của em đây. Chị là Lưu Ngọc Hân đấy. Mẹ có kể về chị với em không?
- Mẹ bảo em có chị Hân. Chị Hân bị lạc mẹ. Nhưng em chưa nhìn thấy chị Hân bao giờ. Mẹ bảo gặp người lạ nhận là người thân của mình thì phải tuyệt đối tránh xa, lại gần là bị bắt xa mẹ.
- Đúng rồi. Không được lại gần người lạ. Nhưng chị là Ngọc Hân, chị em đây mà.
- Mẹ bảo phải có dây chuyền giống em mới là chị của em vì dây chuyền của chị và em đều là hàng mẹ đặt làm riêng nên không ai có. - Vừa nói, tay nó chỉ vào cái dây chuyền nó đeo ở cổ.
Tôi tháo dây chuyền ở cổ mình ra, giơ ra trước mặt nó và bảo:
- Đây. Sợi dây chuyền đó đây. Chị là chị của em đúng không?
Ngọc Diệp cầm lấy sợi dây chuyền của tôi, cầm cả sợi dây chuyền của nó giơ ra so sánh. Nó kêu lên:
- Chị. Chị Hân. Về với mẹ.
Nó lại gần tôi, bấu lấy hai chân tôi. Ba mẹ nuôi tôi ngạc nhiên hỏi:
- Nó là em con à?
- Đúng vậy ạ. Con đã tìm được mẹ ruột rồi. Mẹ nói em con đã bị lạc và kêu con phụ mẹ đi tìm em con trong thời gian mẹ con ở Thái trị bệnh. Cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc em con.
- Có sao đâu con gái, ba mẹ còn đã làm nhiều việc không phải với con mà. Con tìm được gia đình là tốt rồi.
Tôi rút phong bì trong hành lí của tôi ra và nói với ba Tôn Ngù, mẹ Tư Nhật:
- Đây là năm đồng, con trả cho ba mẹ để cảm ơn.
- Không cần đâu con gái. Trước đây con đã đưa cho ba mẹ mười đồng rồi. Ba mẹ không nhận đâu.
- Ba mẹ nhận đi. Nếu ba mẹ không nhận, con sẽ không nhìn mặt ba mẹ nữa đâu. - Nói rồi, tôi nhát số tiền đó vào tay mẹ.
Ba mẹ xúc động, ôm chầm lấy tôi. Hai hàng nước mắt ba mẹ chảy dài, thấm ướt áo tôi. Tôi bảo:
- Vậy là ba mẹ nhận rồi đấy nhé!
- Được rồi con, bây giờ thì đi chơi nhé!
- Con đồng ý ạ.
Tôi và Ngọc Khoa dắt em tôi ra ngoài đợi ba mẹ khóa cửa nhà. Rồi cả nhà chúng tôi cùng lên xe ngựa. Trên đường đi, chúng tôi nói chuyện rôm rả. Toi hỏi ba mẹ:
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây ba mẹ?
- Bây giờ hả…ừm…ừm… Chúng ta sẽ ra một chỗ có nhiều chim chẳng kém gì sân chim Cà Mau đâu.
Điều này làm cả tôi, Ngọc Khoa và Ngọc Diệp - em gái tôi phải reo lên vì vui sướng:
- Ôi! Thích quá!
Chúng tôi đi một lát là tới ngay. Đây là một bãi cỏ vô cùng lớn. Ở đây cũng chẳng khác gì sân chim Cà Mau cả. Có rất nhiều loài chim ở đây. Hầu như những loài ở sân chim Năm Căn đều ở đây. Tôi hỏi ba:
- Ba ơi, làm sao làng ta lại có những giống chim này vậy?
- À, lúc con bỏ đi, người ta vốn đang có kế hoạch nuôi chim ở đây rồi. Mọi người phải đi tìm ở khắp các chợ để tìm mua những giống chim này đem về nuôi và phải khó lắm mới bẫy được một số loài ở Năm Căn. Chỗ này bây giờ chim không nhiều lắm nhưng sau này chúng đẻ thêm con thì sẽ có cả một đàn chim luôn đấy.
- Đợi đến sau này chắc đẹp lắm, ba nhỉ?
- Chắc chắn là vậy.
Chúng tôi chơi ở đây mãi. Chơi cho đến tận tối mới về ăn cơm. Ăn cơm xong, chúng tôi thu dọn mâm bát rồi đi ngủ. Phòng tôi hẹp lắm. Phải trải thêm cả một cái chiếu nhỏ xuống đất để nằm ngủ. Nhưng phòng càng nhỏ thì nằm càng ấm nên cũng không lo rét. Sáng hôm sau, ba mẹ tôi đi làm. Chúng tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa rồi rủ nhau đi chơi với đám trẻ trong làng. Gần trưa rồi, chúng tôi về nầu cơm đợi ba mẹ về và cũng thu dọn hành lí để ăn cơm xong còn về nhanh để báo tin cho mẹ tại vì vùng này không có điện thoại. Có chiếc duy nhất đã bị giặc bắn nát rồi. Vừa thu dọn đồ xong, ba mẹ tôi cũng về. Sau khi ăn cơm, tôi chào từ biệt ba mẹ và trở về nhà.
Trong suốt quãng đường về nhà, chúng tôi ngủ li bì. Đến nơi, tôi rút tiền ra trả tiền rồi dắt em tôi về nhà. Nhìn thấy ngôi nhà của mình, em tôi reo lớn:
- Về nhà rồi, về nhà rồi. Mẹ ơi, mẹ ơi.
Tôi bảo Ngọc Diệp:
- Mẹ đi vắng rồi, sẽ về với mình nhanh thôi, em yên tâm.
Tôi và Ngọc Khoa mở cửa nhà, dắt Ngọc Diệp vào trong. Nó chạy ngay vào phòng của nó trong khi tôi còn bỡ ngỡ về căn nhà mới này. Tôi và Khoa đã đi dạo một vòng quanh nhà. Cái vườn nhà tôi to lắm. Nó to gấp dăm ba lần cái vườn nhà mẹ Tư Nhật. Cây cối ở đây cũng nhiều vô kể. Những bông hoa tỏa hương thơm ngào ngạt, hòa quyện vào với nhau, khó mà nhận biết được là hoa nào vì chỉ cần ngửi thấy hương thơm ấy là đã bị mê muội, không còn đủ tỉnh táo để phân biệt nữa. Tôi lại gần cây Trắc Bách Diệp. Cây Trắc Bách Diệp khá nhỏ. Lá cây mọc đối, hình vẩy. Ơ! Nó có quả kìa. Quả nó hình trứng, màu xanh, nhỏ, mọc lẫn ở giữa lá. Ngay kế bên cây Trắc Bách Diệp là cây hoa Ngọc Hân. Cây Ngọc Hân cao chừng một mét rưỡi. Thân cây có lông hơi dính. Lá đính thẳng góc với thân, không có cuống, mép lá có răng thưa, có 4 cặp nhìn không rõ. Hoa cây Ngọc Hân mọc đơn độc, màu tím. Bên cạnh còn cây hoa Bách Hợp nữa kìa. Cây Bách Hợp gần giống hoa ly. Màu hoa ấy, không kiêu sa, không rực rỡ, tuy chỉ màu trắng tinh khôi nhưng lại khiến lòng người bâng khuâng, nhớ về điều gì đó xa xăm. Cây hoa có sáu cánh, chụm lại trông giống cái loa. Hoa Bách Hợp quả là một loài hoa tao nhã, mùi thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Giờ thì tôi đã biết mẹ yêu tôi và em tôi đến mức nào. Tên của chúng tôi đều là tên của các loài hoa tốt đẹp và thuần khiết cả. Nhưng tôi không biết cây hoa Bách Hợp có phải là tên ai không? Hay đơn thuần nó chỉ là một loài hoa được mẹ tôi trồng?
Rời khỏi khu vườn ngạt ngào hương hoa, tôi trở lại vào nhà. Nhà tôi có hai tầng. Các kiến trúc khá cổ. Tranh ảnh của mẹ tôi và em được vẽ và treo đầy trên tường. Còn một bức tranh nữa nhưng tôi chẳng hề biết đó là ai cả. Tôi đi quan sát các phòng, phòng nào cũng có đầy đủ tiện nghi. Tôi bước lên lầu. Tầng hai này là các phòng ngủ. Có tổng cộng là năm phòng. Các phòng đều có cách bố trí khác nhau, chắc là theo sở thích của từng người. Tôi bước vào phòng của Bách Diệp. Diệp đang ngồi nghịch mấy con búp bê, gấu bông. Tôi bước vào. Nó chạy vào ôm lấy chân tôi:
- Mẹ…mẹ..mẹ về chưa?
- Ngoan nào, mẹ đi công tác, chưa về ngay đâu. Em ngoan ở nhà chơi với chị nhé.
Và sau đó, chúng tôi sống cuộc sống mới mẻ hơn ở chính ngôi nhà của tôi. Và ngày nào, chúng tôi cũng đợi mẹ về.
Ch­¬ng 8. MÑ t«i trë vÒ. ¤i, ba T«n Ngï. Chóc mõng nhÐ, Ngäc Khoa!
§oµn tô cïng gia ®×nh.
Gần một tuần sau…
Sáng hôm nay trời đẹp lắm. Tôi bảo Ngọc Khoa dẫn Ngọc Diệp đi chơi. Khoa bảo:
- Nhưng chúng mình biết sẽ đi chơi ở đâu bây giờ?
- Đến sân chim đi. Ở đó đẹp lắm.
- Nhưng chẳng phải chỗ đó có chủ sao?
- Không sao đâu, chơi bên ngoài cũng được. Bây giờ thì chỗ đó là chỗ chơi tốt nhất rồi. Đợi ngày mốt có hội chợ ở gần bên kia sông. Đến lúc đó mình sẽ đi chơi thảo thích. Chỉ có điều là nước ở đó hơi sâu thôi. Chơi ở đó thì phải cẩn thận.
- Đây đúng là một ý kiến hay.
- Vậy thì bây giờ đi thay quần áo để đi chơi ngay thôi.
- Đi nào.
Tôi lên phòng Diệp, thay cho em bộ quần áo rồi tôi nhờ Ngọc Khoa dẫn em tôi ra ngoài và gọi đò trước trong lúc tôi đang thay quần áo. Vừa gọi được đò, tôi cũng vừa ra tới nơi. Đúng lúc đó, một người phụ nữ trùm khăn kín mặt bước từ trên đò xuống. Chúng tôi đang định bước lên đò thì người phụ nữ ấy nói:
- Các con.
Tôi ngó trước nhìn sau thì chỉ có chúng tôi ở đây. Phải chăng đó là mẹ tôi? Rồi người phụ nữ ấy từ từ cởi bỏ lớp khăn che mặt ra. Ôi! Mẹ, mẹ của tôi, mẹ ruột của tôi. Tôi và Ngọc Diệp chạy ra ôm chầm lấy mẹ. Mẹ Ngọc Vạn bảo:
- Các con, mẹ về rồi, mẹ sẽ không xa các con nữa. Chúng ta về nhà thôi. Các con đang định đi đâu đúng không?
- Dạ. Chúng con đang định đi ra sân chim.
- Vậy à. Để lần sau mẹ dẫn các con đi sau nhé. Giờ ta về nhà trước đã, được không?
- Dạ, được ạ. Con muốn nói chuyện với mẹ lâu lắm rồi.
Mẹ tôi đi ra đò. Trả tiền đò của bà và đưa thêm cho ba hào và nói rằng mẹ tôi đang rất vui nên đây là tiền thưởng cho chú lái đò. Rồi, mẹ đưa chúng tôi về nhà. Về nhà, điều đầu tiên tôi nói với mẹ là về Ngọc Khoa. Tôi kể cho mẹ nghe chuyện Khoa đã giúp tôi từ lúc tôi bị bắt cóc đến tận lúc gặp lại mẹ. Mẹ tôi khóc, cảm ơn Ngọc Khoa:
- Cảm ơn con, Ngọc Khoa. Cảm ơn vì con đã giúp Ngọc Hân.
- Không có gì đâu cô. Bạn bè thì phải giúp đỡ nhau những lúc gặp khó khăn, hoạn nạn mà.
Tôi lại kể tiếp về ba mẹ nuôi của tôi chính là kẻ bắt cóc tôi. Khi tôi mới nói họ là kẻ bắt cóc tôi, mẹ tôi tức giận:
- Đi. Theo mẹ. Chúng ta phải báo cảnh sát về chuyện này.
- Đừng, mẹ. Mẹ nghe con kể hết đã. - Tôi can mẹ tôi.
- Đúng là họ đẫ bắt cóc con, nhưng họ cũng đã biết hối hận và giúp con tìm lại mẹ rồi. Cả Ngọc Diệp cũng là được họ tìm thấy trong rừng U Minh. Sau đó họ đã đưa Diệp về chăm sóc. Lúc mẹ bảo con đi tìm em, con đã đến hỏi ý kiến ba mẹ nuôi và tìm được Diệp. Họ đã thay đổi rồi, mẹ ạ. Họ không còn xấu xa như trước nữa đâu.
- Được rồi, con gái, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi về nhà ba mẹ nuôi của con để cảm ơn họ nhé.
- Vâng ạ.
Một lần nữa, chúng tôi lại rời đi để về nhà ba Tôn Ngù, mẹ Tư nhật. Chỉ một tiếng, chúng tôi đã có mặt trước cổng nhà mẹ Tư Nhật. Nhưng không có ai ở nhà. Tôi bảo mẹ:
- Chắc họ đi ra đồng rồi mẹ ạ. Đồng ở cách đây không xa lắm, mẹ con mình đi chứ ạ?
- Ừ, đi thôi con.
Ra tới đồng, vẫn cái cảnh ngày nào. Ba mẹ gù lưng bổ từng nhát cuốc xuống ruộng. Thấy tôi, ba mẹ chạy ra:
- Trân, có chuyện gì vậy?
- Hôm nay, con và mẹ con đến để cảm ơn ba mẹ.
- Nhưng ba mẹ có làm gì đâu?
- Không phải là không có đâu ba mẹ. Mà là cực nhiều ý chứ ạ. Thôi, dù sao ba mẹ cũng không định mời con về nhà nói chuyện à? - Tôi đùa vui một chút với ba mẹ.
- Được chứ con, ta đi thôi.
Chúng tôi về nhà, ngồi vào phòng khách nói chuyện với nhau. Mẹ tôi bảo:
- Cảm ơn anh chị đã giúp đỡ cháu. Tôi muốn mời anh chị về nhà sống cùng chúng tôi được không?
- Tôi đã bắt cóc con của chị nên mẹ con chị mới phải chia cắt thế này. Làm sao tôi dám nhận lời.
- Thôi mà. Anh chị nhận lời đi cho tôi vui. Nếu không dù có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân vì không đền được ơn của anh chị đâu.
- Đừng. Chúng tôi đồng ý. Nhưng chị phải để cho chúng tôi làm mọi việc trong nhà thì chúng tôi mới đồng ý được.
- Được rồi. Tôi đồng ý. Anh chị sắp xếp hành lí đi rồi chúng ta đi luôn.
- Được.
- Vậy tôi ra ngoài đi dạo một chút nhé.
- Vâng. Chị cứ tự nhiên.
- Thôi, tôi xin phép đi ạ. Hân con dẫn mẹ đi nhé!
- Được ạ. Cho cả Diệp và Khoa đi luôn mẹ nhé!
- Ừ. Đi luôn đi. Trời đẹp thế này không ra ngoài thì phí lắm.
Tôi cũng chẳng ngờ chuyến đi chơi này lại có chuyện như vậy xảy ra. Chuyện là: “Tôi dắt mẹ tôi đi dạo gần nhà. Sau đó, chúng tôi đi ăn đá bào ở cổng làng. Mặc dù trời lạnh nhưng chúng tôi vẫn ăn nhiều lắm. Mỗi đứa chúng tôi ăn những hai cây đá bào. Ngon tuyệt cú mèo. Sau khi thưởng thức đồ ăn và cảnh đẹp thiên nhiên thì chúng tôi quay trở về. Nhưng nào ngờ, đứng trước cổng nhà mẹ Tư Nhật, có hai tên lính Pháp say mềm đang lại gần. Tôi cố gắng tránh xa chúng thật xa. Cả mẹ, em tôi và Ngọc Khoa cũng vậy. Nhưng ngứa ngáy tay chân thế nào, chúng lại rút khẩu súng trường ra, chĩa vào đầu mẹ tôi, cười khúc khích. Chúng nói bằng cái giọng điệu hống hách:
- Gặp tao mà không chào à? Mày chuẩn bị đi chầu Diêm Vương đi.
Khi tụi Pháp nói thế, tôi sợ lắm. Tay hắn từ từ bóp cò súng. Tôi thầm cầu nguyện ông trời: “Nam mô a di đà phật. Đừng để cho mẹ con chết. Mẹ con con chỉ mới đoàn tụ được chưa bao lâu mà”. Tên giặc đã gần như bóp hẳn cò súng, hắn vẫn từ từ để bắn. Dường như, hắn thích vẻ mặt sợ hãi của chúng tôi nên khoái chí lắm. Đúng lúc đó, ba Tôn Ngù đi ra. Ba đã thấy được cái cảnh thằng Pháp chĩa súng vào đầu mẹ tôi. Hắn dần lùi ra xa để ngắm bắn cũng như muốn khoe tài bắn súng của mình. Đoàng... Đoàng…Đoàng. Ba tiếng súng vang lên liên hồi. Lúc đó, chúng tôi nhắm tịt mắt lại. Sau đó, chúng tôi mới dám mở mắt ra để nhìn mẹ Ngọc Vạn. Ôi! Nhưng mà… nhưng mà… người bị bắn không phải mẹ tôi - Ngọc Vạn mà là một người khác. Cái người máu chảy be bét, thấm đượm cả chiếc áo trắng thành một màu đỏ tươi. Đó là… là ba nuôi tôi - ba Tôn Ngù. Tôi nhìn ba tôi rồi nhìn hai tên lính Pháp còn nhe răng ra cười bằng một sự căm hận, tức giận đến tột cùng. Tôi gọi lớn mẹ Tư Nhật:
- Mẹ Tư Nhật ơi, có chuyện lớn rồi. Ba Tôn Ngù đã… - Tôi muốn nói mà cổ cứ nghẹ lại, không nói được nữa.
Nghe giọng tôi, mẹ Tư Nhật cũng nhanh chóng chạy ra. Vừa ra đến cửa, mẹ đã ngã khuỵu xuống, tôi phải chạy ra đỡ mẹ dậy. Mẹ Tư Nhật quá sốc trước cái chết của ba nuôi tôi. Mẹ đứng dậy, ôm ba Tôn Ngù mà khóc. Sau đó, mẹ ngất luôn tại đó. Tôi dìu mẹ vào phòng nghỉ. Lại cho ngửi dầu gió cho mau tỉnh. Rồi sau đó, tôi đi ra luôn ngoài sân. Mẹ tôi đã gọi điện thoại chuẩn bị tang lễ. Rồi mẹ gọi điện thoại gọi người mang quan tài đến lập tức và kêu bác sĩ đưa tôi vào bênh viện. Chỉ trong chốc lát, cái vui lại trở thành bi kịch. Ôi! Ba Tôn ngù vì cứu mẹ tôi mà đã hy sinh. Tôi và mọi người trở vào trong thăm mẹ Tư Nhật. Mẹ cũng đã tỉnh lại rồi. Lúc tỉnh dậy mẹ liên tục kêu ba tôi: “Chồng tôi, chồng tôi đâu, chồng tôi đâu rồi” rồi bà khóc nấc lên thành tiếng. Nghe mẹ Tư Nhật nói như vậy, cả bốn người chúng tôi cũng òa khóc theo. Cái vui sướng vì sắp được sống cùng ba mẹ nuôi dưới cùng một mái nhà thì giờ lại thành bi kịch thảm thương. Đến lúc mẹ tôi đã định thần lại, tôi và mẹ đã kể lại mọi chuyện cho mẹ Tư Nhật nghe. Nghe xong, mẹ Tư Nhật bảo:
- Sao mọi người lại khóc? Chồng tôi đã hy sinh để cứu được một mạng người còn cả tương lai ở phía trước mà. Chắc mọi người cũng không biết rằng chồng tôi bị bênh lao phổi, không sống được lâu nữa. Tôi biết sẽ có ngày chồng tôi sẽ ra đi, nhưng tôi không ngờ chồng tôi lại đi một cách anh dũng thế này. Phải đáng tự hào chứ mọi người. Chồng tôi đâu, tôi muốn gặp chồng tôi một lát.
Nghe giọng nói cứng cáp của mẹ, tôi vừa mừng vừa lo. Tôi biết, cái thái độ cử chỉ ấy chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Tôi biết, bên trong suy nghĩ và trái tim của mẹ, mẹ cảm thấy đau như thế nào. Vết đau này gấp hàng trăm nghìn lần vết đạn ba Tôn Ngù bị giặc bắn. Và cuối cùng, mẹ cũng đã gặp được ba nuôi tôi trong lễ tang đầy nước mắt ấy. Và sau đám tang, mẹ tôi vẫn tỏ ra cứng rắn như vậy mãi nhưng bà vẫn luôn đau lòng vì sự ra đi của chồng.
Hai ngày sau…
Bây giờ, sự ra đi của ba nuôi tôi đã dần dần chìm xuống. Mẹ Tư Nhật có vẻ khá hơn rồi. Bà đã nói chuyện và quên dần đi cái chết thảm thương ấy. Và cuối, chúng tôi và mẹ Tư Nhật đã trở về nhà chúng tôi. Và để xua tan đi không khí u ám trong gia đình, chúng tôi đã đi dự một lễ hội. Chúng tôi ai nấy đều mặc đồ thật đẹp và đeo những gì mình quý nhất. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi Ngọc Khoa đeo chiếc vòng tay có tên Ngọc Anh. Tôi hỏi nó:
- Ngọc Anh là ai vậy?
- Là mình đó. Tên thật của mình vốn là Trần Ngọc Anh mà. Chả là mình đổi tên thôi. - Ngọc Khoa đáp tôi.
- Thế nào cũng được. Nhưng bây giờ phải đi dự lễ hội đã.
Mẹ tôi gọi một anh đánh xe ngựa chở chúng tôi đi đến lễ hội. Lễ hội ở đây vô cùng hoành tráng. Có chọi gà, kéo co, cưỡi ngựa, đu quay,… Tất cả mấy trò này vui lắm. Nhưng tôi thích nhất là trò té nước ở gần mép sông. Tôi xin phép mẹ rủ Khoa ra đó chơi cùng tôi. Mẹ dặn tôi phải cẩn thận và đồng ý cho tôi đi. Tôi và Khoa chơi vui lắm. Nước từ dưới sông múc lên tạt vào chúng tôi ướt nhẹp. tóc tai thì bù xù, rũ rượi hết cả. Tôi tự nhủ may mà mình còn ở Nam. Chứ ở Bắc thì trời lạnh lắm, nào có ấm bằng ở đây thì làm sao chơi té nước được. Đang chơi vui thì Ngọc Khoa trượt chân, té xuống sông. Lúc đó, mẹ Tư Nhật đã nhìn thấy và đã chạy ra, cúi xuống và nắm được tay Khoa. Tôi phụ mẹ Tư Nhật kéo Khoa lên. Đang lúc kéo, tự nhiên mẹ Tư Nhật dừng lại, nhìn chằm chằm vào tay của Khoa rồi lại tiếp tục kéo lên. Lúc đó, tôi thầm nghĩ: “Cái gì vậy nhỉ?”. Và hóa ra mẹ Tư Nhật đã nhận ra được một điều. Lúc lôi được Khoa lên, mẹ tôi đã hỏi Khoa:
- Có làm sao không con?
- Dạ, con không sao ạ. Bác không cần lo quá đâu. Cháu cảm ơn vì bác đã cứu cháu.
- Nói cho bác nghe, cái vòng tay này cháu lấy ở đâu?
- Vòng tay nào ạ? Ý bác là chiếc vòng tay thêu chữ Ngọc Anh?
- Đúng vậy. Cháu lấy nó ở đâu?
- Nó là của cháu. Từ lúc sinh ra, cháu đã đeo nó rồi.
- Mặt bàn chân cháu hẳn có vết sẹo hình trái tim?
- Đúng vậy, nhưng sao bác biết được?
- Cháu… cháu là con bác. Con gái của mẹ.
- Bác nói gì vậy cháu không hiểu?
- Trước đây, mẹ đã từng có con và bị lạc mất. Trước lúc mẹ lạc con, mẹ đã làm cho con một chiếc vòng tay này. Và hồi bé, do một chị hàng xóm sang nhà mình chơi đã vô tình để lại vết sẹo trái tim ở chân con.
- Mẹ là mẹ con thật sao?
- Đúng vậy, con gái.
Tôi thấy vui mừng cho Ngọc Khoa. Cuối cùng nó đã tìm lại được gia đình. Để chắc chắn hơn, mẹ tôi đã đưa mẹ Tư Nhật và Ngọc Khoa đi xét nghiệm và kết quả là đúng như chúng tôi nghĩ, Ngọc Khoa là con mẹ Tư Nhật. Tôi chúc mừng Khoa vì đã tìm được mẹ và cả về chuyện chúng tôi thành chị em. Tôi là chị, còn Ngọc Khoa là em tôi. Và một ngày, khi cả nhà đang tụ tập nói chuyện thì một anh thanh niên bước vào nhà tôi, chào mẹ Vạn:
- Con chào mẹ. Công việc ở bên Thái của con ổn cả rồi. Đâu là em gái con Ngọc Hân, hả mẹ?
Mẹ dắt tay tôi ra trước mặt anh thanh niên nọ và nói:
- Em gái con đây. Sao, đúng như mẹ nói, giống con chứ?
- Vâng, giống lắm.
Rồi mẹ Vạn quay sang nói với tôi:
- Đây là anh trai con, Bách Hợp. Anh chính là bác sĩ đã cắt bỏ khối u cho mẹ. Chào anh đi con.
- Dạ, em chào anh.
- Ngoan lắm, em gái. Chào em.
Sau đó chúng tôi trò chuyện râm ran vui vẻ và tôi cũng mong rằng, tiếng cười này sẽ kéo dài mãi mãi sẽ dài đến vô tận.
Vậy là bây giờ đã ổn cả rồi. Mọi chuyện đau khổ đã chấm dứt và bắt đầu bằng những câu chuyện mới. Bây giờ tôi sống vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc bên mẹ ruột, hạnh phúc bên mẹ nuôi. Hạnh phúc với anh trai, hạnh phúc với em gái và cũng là bạn thân, bạn tri kỷ. Và cuối cùng hạnh phúc với em gái ruột của tôi - Ngọc Diệp. Giờ đây, tôi đã hoàn toàn hạnh phúc. Hạnh phúc giữa gia đình thân yêu của tôi. Hạnh phúc mãi mãi…
--- Hết ---
Tuổi Thơ Cay Đắng Tuổi Thơ Cay Đắng - Nguyễn Thùy Dương Tuổi Thơ Cay Đắng