Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 41
Cập nhật: 2023-03-26 22:49:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ON TRỜI”
Đi một chuyến lên Địa khu.
Địa khu xa, địa khu lớn. Địa khu có nhà gác, đường nhựa, đèn đường, còn có xe bus chạy vòng quanh. Bởi báo cáo lớn sản lượng mẫu 15000 cân, Con Trời được thưởng, lên địa khu dự họp, đã phát hiện lễ đường của địa khu to gấp hai hội trường của huyện, hoa thưởng cũng to hơn hoa của huyện. Là hoa lụa. Hoa lụa tốt hơn hoa giấy.
Đi lên địa khu, đúng là náo thiên náo địa, luyện gang thép trên qui mô lớn. Trên địa khu càng khuyến khích luyện thép đại quy mô.
Ban đầu, khu chín mươi chín vốn không luyện thép. Cấp trên yêu cầu họ tập trung sức lực trồng tốt lúa mạch, tranh thủ giành sản lượng mẫu 15000 cân, còn yêu cầu ở nơi rộng lớn ấy trồng ruộng thực nghiệm sản lượng mẫu hai vạn cân, để thiên hạ rồng rồng rắn rắn kéo đến thăm quan,Nhưng bây giờ, cũng phải náo thiên náo địa, luyện gang thép đại qui mô.
Con Trời trở về không truyền bá việc luyện gang thép đại qui mô. Con Trời nói, cấp trên có yêu cầu, ngày nào tháng nào đó tất cả sẽ đi đến khu chín mươi mốt ngoài ba mươi dặm, xem diễn kịch, Đến ngày đó tháng đó đều đi cả. “Không đi được không?” Có người hỏi. “Được”. Con Trời nói, ai đi mỗi người được phát hai bông hoa hồng nhỏ, ai không đi trừ của người đó hai bông hoa. Tất cả đều đi. Sáng sớm ăn cơm, phát lương khô ăn trưa, đều đi về hướng tây. Tình yêu đi theo nỗi khổ, luôn luôn đi theo hướng chính tây. Đi được ba mươi dặm, khi mặt trời gần đến đỉnh đầu, khu dục tân đó thấp thoáng hiện ra trong nắng mặt trời. Cũng doanh trại ấy, cũng tường bao quanh ấy, cũng vùng đất trũng chua mặn khô trắng, cũng cánh ruộng tiểu mạch đất pha cát nổi trên mặt đất. Chỉ có khác là ở giữa cánh đồng trũng khô cằn trước khu doanh trại, dựng một sân khấu đất, bên sân khấu đất có hai lò luyện thép xây bằng gạch mộc và bùn, trông y hệt cái lò nung vôi ở làng quê, hay giống như lò gạch ngói ở đầu làng.
Trên sân khấu đất có hàng chữ “Xông thiên náo địa, đuổi Anh vượt Mỹ”. Hàng chữ trang trọng hoành tráng nổi bật trên tấm hoành đỏ. Tấm hoành đỏ treo trên cây cọc lều trước sân khấu, cọc lều vắt ngang trong nắng trời mùa đông. Nắng sáng loà, chiếu lên khu chín mươi mốt thành màu vàng kim. Mọi người nhuộm trong sắc vàng, có đến hàng trăm. Các khu dục tân chung quanh đều đến. Chín mươi tư, chín mươi lăm, chín mươi bảy, chín mươi tám, cộng với bản thân khu chín mươi mốt, lên đến hàng ngàn, một bãi rộng đen nghin nghịt, còn có cả nông dân ở các thôn trang lân cận, có người gìa trẻ nhỏ hơn một ngàn người ngồi dưới sân khấu. Mấy chiếc loa to kết thành chùm buộc trên cành cây. Cuộc họp bắt đầu. Mục thứ nhất, là nghi thức châm lửa lò luyện, mời cấp trên lên châm lửa. Pháo rạ nổ đoành đoành dòn giã, Trong tiếng nổ chất củi vào hai lò, rưới săng lên, cấp trên lên châm lửa, ùng ùng hai tiếng nổ, ngọn lửa vút lên không. Tiếng hoan hô và vỗ tay nổi lên như sấm dậy, kinh thiên động địa. Mục thứ hai là cấp trên đọc diễn văn. Mục thứ ba là xem diễn kịch. Vở kịch dài do Tổng bộ dàn dựng biểu diễn. Nội dung truyện kịch kể một phạm nhân là giáo sư có hận thù sâu sắc đối với công cuộc xây dựng nhà nước. Hôm ấy, trong khu báo lên sản lượng mẫu có thể đạt 800 cân, ông ta nói, sản lượng mẫu nhiều nhất có thể đến 180 cân, trong khi báo lên sản lượng mẫu 5000 cân, thì ông ta nói cả đời ông nghiên cứu nông nghiệp và cây giống, ngay đến nước Anh, nước Mỹ, nước Pháp, nước Đức, những nông trường tốt nhất cũng không thể đạt đến 8000 cân một mẫu. Kết quả trong khu đã đấu ông ta, cải tạo tư tưởng ông ta. Bắt ông ta thừa nhận một mẫu có thể sản xuất 8000 cân.Trong cuộc cải tạo này, phong trào luyện thép qui mô lớn bắt đầu.Thật lạ lùng nhìn lò luyện, không biết tại sao ông đã khóc một cách hết sức kỳ quặc khó hiểu. Ai cũng tưởng ông mệt, tỏ ra nhân đạo, cho ông về nghỉ, nhưng sau khi về, ông mượn cớ chạy trốn, bị một phạm nhân khác, giác ngộ, tích cực cải tạo, sắp sửa trở thành con người mới bắt trở lại, mới biết ông ta không chỉ là tên phản động thâm căn cố đế, mà còn có người anh em làm giáo sư ở Mỹ. Trên người ông ta, có bức thư của người anh em gửi về. Kịch kể chuyện được biên soạn và dàn dựng theo câu truyện có thật này. Kết thúc của vở kịch, ông giáo sư bên ngoài tỏ ra hối cải, nhận tội, nhưng vẫn ngấm ngầm viết thư cho người anh em của ông ta ở Mỹ vu cáo, nói xấu, hãm hại Nước cộng hoà. Nhưng những người cải tạo tốt, thừa biết ông ta ngoan cố và xảo trá, thề không tha ông ta, nhất định giải ông ta ra bãi hành hình.
Câu truyện này. Vở kịch này.
Trong màn kết, trong tiếng hoan hô của các phạm nhân tiến bộ, các diễn viên giải ông ta ra bãi hành hình. Bắt ông ta quì trước mép sân khấu, các diễn viên lấy súng dí vào gáy ông ta, hỏi mọi người ở dưới:
Bà con nói xem, xử lý ông ta thế nào?
Bên dưới đều reo hò ầm ĩ:
- Bắn chết ông ta, bắn chết ông ta!
Trên sân khấu hỏi to hơn:
- Bắn chết thật sao?
Bên dưới cười ồ. Hàng loạt nắm tay giơ vẫy cuồng nhiệt- Bắn chết ông ta thật đi, bắn chết ông ta thật đi!
Đoàng một tiếng, trong nòng súng sau gáy giáo sư phụt ra đám khói trắng. Ông ta đổ xuống như cục bột. Cứ tưởng là diễn kịch, nhưng lại thấy một vũng máu tươi chảy lênh láng trên sân khấu. Ông giáo sư bỏ trốn ngã gục, người dưới sân khấu toàn thân co giật như bị chuột rút, chân tay không duỗi ra được.
Không động đậy.
Vở kịch đã chấm dứt.
Dưới sân khấu yên tĩnh, giống như bên dưới vốn không có người.
Trên ba mươi dặm đường đất đi xem kịch trở về, cả khu chín mươi chín không ai nói một câu. Ngôi nhà xa xa, có khói bếp bữa chiều bay lên. Có thể nghe thấy tiếng khói trong mặt trời lặn, có cả tiếng bước chân lịch bịch, lạch bạch dẫm trên mặt đất, như con người lấy tay vỗ lên mặt đất trong mùa đông giá buốt. Mặt đất rộng dài trống vắng, xa vời vợi, tất cả tất cả âm thanh đếu hút vào bụng trái đất.
Con Trời nói:
- Diễn hay quá, bắn chết người, y như thật.
Mặt trời lặn ngay sau lưng. Ai nấy đều về nhà, đều bắt đầu luyện thép, ai luyện thưởng hoa, ai không luyện phạt hoa.
Tứ Thư Tứ Thư - Diêm Liên Khoa Tứ Thư