Nguyên tác: A Death Song
Số lần đọc/download: 1721 / 27
Cập nhật: 2015-07-22 16:13:23 +0700
Chương 7
L
ũ chúng tôi có cảm giác đang đứng trước một bức tường không còn lối đi.
Vanessa Rubino biến mất, Cherry biến mất và Jenna cũng vậy, đây là điều khiến chúng tôi lo lắng nhiều nhất, bởi nó khó giải thích nhất. Chúng tôi có nói chuyện với bác sĩ và biết ông chỉ ở trong căn hộ của Jenna một thời gian ngắn. Cô gái không muốn để ông khám kỹ mà cũng chẳng muốn nhận thứ thuốc an thần mà ông muốn cô uống. Tôi gọi điện cho bệnh viện nơi Bernie đang nằm, bởi tôi đoán rất có thể qua một sự tình cờ nào đó mà chúng tôi chưa tưởng tượng ra, cô đã biết điều gì xảy tới với người anh trai mình. Nhưng Jenna cũng không lộ diện kể cả trong nhà thương.
Trong hầm để xe không có chiếc Rabbit màu xanh của cô. Tôi rất muốn vào căn hộ để xem xét, nhưng không có quyền. Chúng tôi chẳng thể làm được gì cả. Vô cùng bực bội và lo lắng, hai chúng tôi quay trở lại văn phòng. Ở đó, cuối cùng tôi cũng có thời gian để xem xét những dữ liệu mà Phil đã tìm ra.
Một người quen chung, rất có thể là một tòng phạm chung của Bernie Beck và anh chàng Wilbur Staten đã bị giết. Chúng tôi quan tâm vì dù sao chăng nữa đây cũng là một điểm tựa.
Arturo Pezzoli, cứ đo theo tần suất mà gã ta đã là nhân chứng, là đối tượng bị tình nghi hoặc là một nhân vật đã tham gia trong một phương diện nào đó và được để cập tới trong các tập tài liệu, thì danh sách tiền án của gã là quá ngắn.
Gã chính là một kẻ rất khéo léo, tinh ranh. Rất có thể là một nhân vật ngoài rìa của mafia, kẻ được "các quý ông đáng kính" giơ cả hai tay ra che chở, bởi gã thỉnh thoảng lại làm việc cho bọn chúng. Trong cái nghề buôn bán với cuộc sống ban đêm mà Pezzoli tham gia cả ngày lẫn đêm từ bao nhiêu năm nay, người ta không bao giờ dừng được một bàn chân trên mặt đất nếu không về đồng lõa với Mafia. Và những kẻ nào làm được điều đó, sẽ nhận được một loạt những công việc béo bở, một loạt những công việc tương tự cái việc ban phát tiền giả.
Bức ảnh của Arturo Pezzoli chỉ ra một gã đàn ông gầy, đẹp trai, khuôn mặt đã hơi có vẻ tiêu điều vì trụy lạc với nét mặt góc cạnh, mái tóc uốn sóng bồng bềnh và hai con mắt thẫm màu sắc bén. Trong hai năm gần đây, máy tính không biết được thêm một dữ liệu nào về gã. Thế nhưng theo tất cả những gì mà chúng tôi được biết trong thời gian trước, chúng tôi hầu như tin chắc rằng gã vẫn còn giữ lòng chung thủy với khu vực làm ăn quen thuộc.
- Ta sẽ tìm được gã, - tôi gầm gừ khẽ và đập bàn tay lên tập hồ sơ. - Một kẻ như gã chắc chắn sẽ được thế giới đen biết rõ. Nếu chúng ta thăm hỏi mấy nguồn thông tin...
- Cái đó một mình mình làm cũng được, - Phil nói. - Mình đã gọi sẵn một vài cú điện thoại rồi. Về phần cậu phải quan tâm đến Jenna. Rồi cả Vanessa Rubino, cũng như Cherry nữa.
Bạn tôi có lý. Chỉ có điều dĩ nhiên nói thì dễ mà làm thì khó.
- Ta sẽ không tìm được Jenna nếu cô ấy không muốn lộ diện ra, - tôi nói.
- Đúng thế. Mà nhìn chung thì cô ấy cũng còn biết tự phòng vệ. Nhưng mà Vanessa Rubino...
- Người đàn bà đó quen thuộc thế giới đen như lòng bàn tay của mình, Phil "Tập lặn" chắc chắn là một trong những bài tập dễ dàng đối với cô ta.
- Cậu quên Cherry rồi. Thứ nhất chắc chắn con bé đó biết nhiều hơn về những gì mà nó đã nói với mình, thứ hai thì ít nhất nó cũng có thể đoán ra mẹ nó bây giờ đang ở đâu...
- Và thứ ba, nếu thật sự nó biết điều gì, thì nó cũng sẽ trở thành đối tượng bị đe dọa, - tôi tiếp theo - Sau chuyến ra đi "nổi tiếng" của nó ở đây, chắc chắn bây giờ nó phải trốn vào một chỗ nào đó. Thế nhưng cũng chắc chắn nó phải đi ngang qua đám Punker của nó. Rất có thể bọn trẻ con tóc tai sặc sỡ như lông công đó sẽ mở mồm ra nếu chúng nó hiểu rằng bọn mình chỉ muốn bảo vệ cho Cherry chứ không phải là muốn hành tội con bé.
- Đúng. Thế nhé, cậu đi tìm con bé, mình đi tìm Arturo Pezzoli .
Nghe rất đơn giản.
Chúng tôi đâu có biết, đây sẽ là một cuộc tìm kiếm đẩy cả hai chúng tôi vào những khó khăn quỷ ám.
o O o
Chiếc điện thoại ngân lên một hồi chuông nhè nhẹ.
Một hồi chuông du dương nhưng cũng khiến cho cả năm gã đàn ông đang ngồi trong căn đại sảnh u ám giật nảy mình lên, như thể một khẩu súng lục vừa nổ đạn trước mặt chúng.
Ted Castal và Larry Smith, hai tên đấm đá, đã lên tư tưởng chỉ cờ đợi những tin xấu kể từ khi xảy ra vụ trục trặc với tay phản bội Wilbur Staten. Gã tóc bạc đeo kính Julien Charenton thấy bực bội bởi những vụ việc này không cho gã yên ổn với công việc chuyên môn như trước. Arturo Pezzoli đơn giản là sợ ngấm ngầm. Nhiệm vụ mà sếp muốn ấn vào tay gã khiến lòng gã nôn nao. Giờ thì gã đưa tay vuốt mồ hôi trán, lòng hy vọng khấp khởi, bởi vì gã linh cảm rằng, rất có thể cú điện thoại này sẽ cứu gã khỏi vụ kia.
- Tôi đây, - Vernon Morgred lên tiếng với cái giọng cao, hầu như không có âm của gã.
Pezzoli nín thở. Morgred tựa người vào bàn làm việc và đưa ngón tay trỏ đẩy cặp kính thẫm màu cho ngay ngắn.
- Có, Bran, anh nghe đây, - gã nói. Và sau một hồi: - Em có chắc là cả hai đứa chúng nó tiêu đời rồi không?
Rõ là phía đằng kia đang đưa ra một câu trả lời tốt đẹp. Cái mặt đầy sẹo của Morgred nhăn thành một nụ cười giống quỷ Satan.
- Tốt, tốt lắm. Anh biết là anh nhờ cậy được vào em. - Gã lại ngưng một hồi nữa, thế rồi gã duỗi cái đầu nhỏ và trọc lóc của mình ra phía trước như một con chim ăn thịt. - Nghe này, Bran, anh còn một nhiệm vụ nữa cho em đây. Vừa có một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Chỉ trong vài từ ngữ, gã giải thích nhiệm vụ mới cho người bên kia đầu dây.
Ted Castal và Larry Smith tò mò lắng nghe. Julien Charenton, tay kỹ thuật gia và nhà khoa học, vẫn giữ nguyên bộ mặt chán chường. Arturo Pezzoli nhẹ nhõm phì hơi ra qua hai cánh mũi, bởi cái hiểm họa phải bẩn tay bằng công việc giết người giờ đây đã lướt qua mặt gã.
Việc sẽ dừng lại ở Brand Morgred.
Bran là người đàn ông thích hợp cho những việc như vậy. Đứa em trai của Vernon Morgred chỉ có thể dùng vào việc hủy diệt mà thôi. Gã có một nỗi đam mê quái gở khi giết chóc. Gã yêu thích tất cả các loại súng, dao, bom và tất cả các công cụ giết người khác. Bọn chúng đứa nào cũng sợ gã, kẻ nào gặp gã cũng muốn lẩn đi, kể cả những tay cận vệ dày dạn kinh nghiệm nhất. Thậm chí đến anh trai gã nhiều khi cũng thấy rờn rợn khi ở bên cạnh gã. Và lần nào Arturo Pezzoli cũng cảm nhận một nỗi nôn nao mạnh mẽ, một nỗi nôn nao đau đớn hầu như bằng cơ thể, một khi Bran có nhà, loay hoay ở đâu đó với những đồ chơi của gã và lẩm nhẩm hát bài ca khốn nạn đó, "Bài ca cái chết..."
Vernon Morgred nhẹ tay đặt máy.
- Mọi việc ổn cả, - gã bình tĩnh nói. - Bran sẽ giải quyết vụ đó. Tôi nghĩ là bây giờ chúng ta quay trở lại với công việc bình thường được rồi.
Ted Castal và Larry Smith cùng nhẹ nhõm thở ra.
Julien Charenton nhảy ra khỏi ghế bành, xoa hai tay vào nhau, hăm hở muốn làm việc.
Đối với Arturo Pezzoli, câu nói đó có nghĩa là gã lại được quay trở về với công việc bar rượu của gã, một bar rượu đóng vai trò quan trọng cho tổ chức vì là điểm tụ tập và phân phối. Gã đàn ông cảm thấy mình phải ngay lập tức có được một vài ngụm rượu, có lẽ cả một người đàn bà và một chầu bài bạc Poker, dứt khoát gã phải giải trí một chút cho nhẹ nhõm bớt đầu óc, và gã nhanh nhảu rời bỏ căn biệt thự cổ lỗ, âm u.
o O o
Phil biết giờ này vẫn còn quá sớm để đi thăm hỏi các tay do thám và nguồn thông tin. Phải vài tiếng đồng hồ nữa họ mới xuất hiện tại những quán rượu quen. Vì thế mà chàng sĩ quan đặc nhiệm đã quyết định làm công tác chuẩn bị qua điện thoại. Theo đúng khẩu hiệu nhắn tin cho những người có thể quen những người khác, những người này lại có thể quen một vài người nào đó có liên quan. Hai lần liền, cố gắng của Phil không kết quả.
Ở lần thứ ba, anh gọi tới một quán ăn nhanh gần sân vận động Grand Central. Chủ quán có tên là Joe Crock và được gọi là "Em Bé". Vì gương mặt tròn, hai con mắt màu xanh nhạt và cái miệng mũm mĩm, nũng nịu, anh ta trông thật giống một em bé khổng lồ. Đây là nơi Speedy một mắt, một tay "nguồn thông tin" bị chột mắt, thường đến ăn khẩu phần thức ăn trong ngày của anh ta. Vào mỗi buổi chiều sau khi anh ta vừa nâng thân người ra khỏi một lỗ ngủ nào đó trong các tầng hầm.
Cái dạ dày của Phil reo lên, báo cho anh biết bản thân anh cũng chưa nạp nhiều thức ăn trong ngày. Anh đặt một cái bánh Hamburger. "Joe Em Bé" nướng hai ổ bánh mì tròn, ném một tảng thịt đã rán sẵn vào trong lớp mỡ đang reo xèo xèo và rút ra một lá rau xà lách trông vẫn còn khá tươi. Thật cẩn thận như mọi khi, anh ta đưa mắt nhìn trước nhìn sau rồi mới ra vẻ bí mật cúi người về phía trước.
- Phố số 43, - anh ta thì thào. - Đường hầm Roquette Palace.
Roquette Palace là một tổ hợp năm rạp phim kề nhau và một đường hầm dài treo những tủ kính dán các tờ quảng cáo, có ưu điểm là được sưởi nóng. Dân lang thang vào đây trú lạnh thường bị người lính gác ném ra ngoài. Nhưng Speedy một mắt là một tay lang thang đặc biệt và rất cố gắng giữ gìn diện mạo. Mỗi ngày anh ta không chỉ ăn một chiếc bánh Hamburger của Joe Crock cùng toàn bộ những đống rau xà lách còn sót lại của buổi sáng, mà mỗi năm hai lần, anh ta còn góp nhặt vài dollar để mua quần áo, mặc dù ở cửa hàng bán đồ cũ, nhưng còn trông tàm tạm được. Thêm vào đó Speedy còn có thói quen giữ gìn dao cạo râu của mình như một tài sản vô giá và sử dụng thường xuyên nên giữ được vẻ khá sạch sẽ nơi bộ mặt.
Phil cảm ơn, ném một đống tiền xu lên trên chiếc đĩa bằng thủy tinh rồi đi về hướng phố 43.
Cơn mưa bên ngoài khiến cho nhiều người quan tâm đến những bảng quảng cáo trong đường hầm Roquette Palace hơn mọi ngày. Người lính gác đang hầm hừ đứng chống nạnh ở đầu phía tây của đường hầm trước một gã nghiện má hõm, quần jean rách rưới và áo Parka bẩn ghê hồn. Speedy một mắt đứng bên cạnh một khuôn cửa kính và quan sát với con mắt còn nguyên vẹn của mình những hoạt động của một gã trai mặc bộ đồ chiến đấu, đang dùng một khẩu Tommy-Gun mà có lẽ nó đã đưa rất nhiều loại người khác nhau từ miền sống về cõi chết. Phil bước đến gần nguồn thông tin của anh, gõ nhẹ nhẹ lên vai và giơ ngay đến trước mặt Speedy một mắt một cái bánh Sandwich thịt gà mà anh mang từ chỗ "Joe Em Bé".
Con mắt duy nhất của Speedy sáng lên. Người đàn ông này quả thật tin một cách nghiêm trang rằng, anh ta đang sống rất tử tế và rất quý trọng giữ gìn sức khỏe, nếu cứ mỗi ngày lại nhớ ăn một chút bên cạnh chai rượu. Có khi quan niệm đó cũng đúng, ít nhất là so sánh với những anh bạn của Speedy, những người hoàn toàn chỉ biết đến những món ăn lỏng.
- A, ông đặc nhiệm, - anh ta vừa chào vừa giơ tay tháo tấm giấy bọc bánh Sandwich. - Có chuyện gì thế?
- Arturo Pezzoli, - Phil nói ngắn.
Nguồn thông tin nhăn trán.
- Hừm. Nghe sao quen quen. Nhưng sao tôi không nhớ ra ngay.
Phil thò tay vào túi áo. Con mắt của Speedy lóe lên vẻ thèm thuồng. Thế nhưng anh chàng thất vọng thở dài khi thấy thay cho tiền, Phhil rút ra một tấm ảnh và giơ nó đến sát con mắt còn lại của Speedy.
- A ra gã này! - nguồn thông tin lẩm bẩm. - Dĩ nhiên rồi, tôi quen gã. Người ta gọi là Artie gà mái. Không biết tại sao. Rất có thể vì bọn đàn bà khẳng định rằng anh ta không phải là một con gà trống nghiêm chỉnh.
Speedy cười khúc khích. Phil lại đút tấm ảnh vào trong túi.
- Thế tôi tìm ở đâu ra con gà mái đó? - Anh hỏi.
- Hừm, hừm. Chà, cái này thì...
Lần này thì bàn tay chàng đặc nhiệm quả thật rút từ túi ra một tờ tiền. Những ngón tay nhanh lẹ của Speedy thoắt rút chiến lợi phẩm rồi bỏ nó vào trong một chiếc túi của làn áo bành tô không còn mới, nhưng trông chưa đến nỗi tệ.
- Cha, "Artie gà mái", - anh ta nhắc lại. - Trước đây gã là nhân vật khá nổi tiếng đấy. Từ một vài năm nay, hình như gã có vẻ im lặng hơn. Gã đã tán tỉnh, cưa cẩm được cả một bar rượu riêng cho mình, một bar rất sang trọng. Nhưng dường như bây giờ gã chỉ còn là giám đốc điều hành thôi, bởi có kẻ khác đã tóm lấy cái bar đó.
Nguồn thông tin chần chừ, thế rồi hình như bản thân anh ta cũng nhận ra rằng những tin tức mà anh ta vừa đưa ra chưa phải thuộc loại bí mật rung chuyển thế giới, xứng đáng với một món tiền thưởng như thế.
- Bar rượu "Cơn ác mộng" ở phố số 13, khu Đông, - cuối cùng anh ta phun ra. - Nếu mà tôi phải đưa ông tới đó, ông đặc nhiệm..."
- Cảm ơn, tôi sẽ tự tìm được đường đi.
- Nhưng tôi không nói năng gì cả đấy nhé, ông đặc nhiệm, rõ chưa?
- Không hề nói một từ nào hết. Chào nhé, Speedy.
Họ gật đầu nhẹ với nhau. Speedy một mắt lại chìm đắm vào chuyện ngắm nghía khuôn cửa quảng cáo, miệng và tay từ từ nhấm nháp chiếc bánh Sandwich. Phil cân nhắc, hình như anh đã nghe thấy cái tên "Cơn ác mộng" này từ đâu rồi, nhưng hiện thời anh chưa nhớ ra.