Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Chương 7
Bà Quỳnh đẩy cửa phòng Đạt. Căn phòng trống trơn. Lại đi nữa rồi. Bà đi lại bàn điện thoại gọi cho Tín Đạt. Mấy khóa. Có nghĩa Đạt đã đi đâu đó và sợ bà gọi nên khóa máy, có đáng giận không? Thằng con này chỉ biết vòi vĩnh, mà nó không hề hiểu những nỗi khổ tâm của bà.
Thở dài, bà ngồi xuống ghế. Bức ảnh gia đình đập vào mắt bà, lại làm cho tim bà đau nhói lên. Bà cầm khung ảnh. Bây giờ con đang ở đâu Nhật Phương?
Dĩ vãng hiện về, bao nhiêu năm vẫn cho bà cảm giác đớn đau, không chịu nổi người chồng vũ phu, bà đã dẫn Tín Đạt và bỏ Nhật Phương lại. Ngày đó Nhật Phương mới mười lăm, Tín Đạt mười hai.
Bà không thể mang hai đứa con đi cùng một lúc. Bây giờ Nhật Phương như thế nào rồi? Trở về chốn cũ, mọi thứ đều thay đổi. Mười năm là một quãng thời gian dài...
Cầm điện thoại lên bà quay số gọi cho ông Hoàng.
- Anh Hai! Có tin gì của Nhật Phương không, em sốt ruột quá.
- Anh chưa tìm được. Trở về chỗ cũ, anh nghe nói thằng Phương đã vào Sài Gòn khi ba nó mất.
Đã vào Sài Gòn! Đất rộng người đông, một cái gì về Nhật Phương, bà cũng không biết. Nhưng nếu gặp mặt, bà nhất định sẽ nhận ra. Làm sao để gặp mặt?
Chưa bao giờ bà thấy nhớ đứa con trai lớn đau đến quặn lòng như thế.
Biển đời mênh mông, chỉ còn biết trông vào một điều huyền diệu của đất trời, cho mẹ con gặp nhau.
- Thưa bà!
Người giúp việc cúi chào bà Quỳnh, bà bực dọc:
- Chị có thấy Tín Đạt nhà tôi đâu không?
- Dạ, lúc nãy cậu Ba về nhà lấy quần áo và nói là đi Sài Gòn sắm đồ cưới.
- Cái gì, nó đi Sài Gòn sắm đồ cưới?
- Dạ.
- Tại sao chị không nói cho tôi biết ngay?
Bà Quỳnh gắt um lên. Nhưng rồi nhận ra mình vô lý, bà lại thôi.
- Chị coi nhà, tôi đến công ty.
Đến công ty rồi, bà mới thấy mình sai khi quá nuông chiều Tín Đạt. Mục đích của Tín Đạt đâu phải kinh doanh, mà là muốn giúp Trà My. Còn bà không thể vô lý bỏ ra số tiền lớn rồi chẳng biết tới. Phải kinh doanh cho hiệu quả.
Một mình bà lái xe đích thân đi thăm vườn trà. Một rừng trà xanh mượt mà, công nhân đang hái trà chợt cho bà một cảm giác êm dịu thanh bình. Và muốn hay không, bà hiểu phải lùi thột bước nữa, là bằng lòng cho Đạt cưới Trà My.
Người quản lý trông thấy bà Quỳnh, vội đi theo:
- Bà đi thăm vườn trà? Trà đang có gía đấy bà.
- Vậy à!
- Vườn trà này, theo công nhân nói năm nay đạt năng suất cao là nhờ kỹ sư Nhật Phương.
- Nhật Phương! Một cái tên được bà chú ý.
- Kỹ sư Nhật Phương, trẻ hay già?
- Nghe nói năm nay hai sáu hai bảy gì đó.
- Sao lại nghe nói, anh không gặp à?
- Dạ không! Kỹ sư Phương đã về Sài Gòn từ hai tháng nay. Người đó trước đây vừa là tài xế cho Vạn Lộc để có chỗ ăn học, vừa nghiên cứu cây trồng.
Có khi nào đó là Nhật Phương, đứa con trai bà đang tìm? Bà Quỳnh hấp tấp ra về, gọi người trợ lý lên phòng:
- Anh làm ở công ty này đã mấy năm, hẳn là anh biết kỹ sư Nhật Phương?
- Dạ có biết, song kỹ sư Nhật Phương đã xin nghỉ việc.
- Anh xuống phòng lưu trữ hồ sơ bảo lấy hồ sơ lý lịch của kỹ sư Nhật Phương cho tôi.
- Dạ.
Không quá mười lăm phút, người trợ lý trở lại với hồ sơ lý lịch của Nhật Phương.
Phan Nhật Phương. Cái tên khiến cho bà Quỳnh run cả người. Con trai tôi đây mà. Mười năm mới gặp mặt, dù chỉ là tấm ảnh 3x4cm nhỏ, bà vẫn nhận ra đứa con bị bỏ rơi.
Nước mắt vòng quanh, bà ôm lấy mớ hồ sơ. Phương ơi! Mẹ đã tìm thấy con.
- Anh trợ lý! Anh cho dò hỏi bây giờ kỹ sư Phương này đang ở đâu. Hỏi ngay cho tôi.
- Dạ.
Không tìm thấy thì thôi, tìm thấy rồi lòng bà Quỳnh cứ như là có lửa đốt. Bà tất tả đến nhà ông Vạn Lộc.
- Nhật Phương từng ở đây có đúng không?
Ông Vạn Lộc đưa bà Quỳnh xuống khu nhà xe, phòng của Nhật Phương ở bây giờ là kho chứa dụng cụ làm vườn. Ông Vạn Lộc lạ lùng nhìn bà Quỳnh.
- Cậu ấy ở đây, bà muốn tìm thì muộn rồi, đã về Sài Gòn. Có lẽ Xuân Hoa nhà tôi biết Nhật Phương ở đâu.
Bà Quỳnh mừng rở:
- Vậy ông cho tôi gặp Xuân Hoa đi.
Nhưng cho đến Xuân Hoa cũng lắc đầu, héo hắt:
- Ngay đến con, anh ấy cũng không cho biết ở đâu.
Mới vừa nhuốm lên tia hy vọng, tuyệt vọng lại đến trong lòng bà Quỳnh. Sao ông trời cay nghiệt như thế, vừa biết tin về con trai, con lại như cánh vạc bay xa...
- Này!
Chánh Tâm đẩy ly bia về phía Nhật Phương:
- Ở Bảo Lộc, người chủ mới của công ty trà Bảo Nguyên đang tìm cậu đó.
Nhật Phương cau mày:
- Tìm tôi làm gì?
- Có lẽ họ muốn cậu làm việc cho họ.
Nhật Phương lắc đầu:
- Tôi không về Bảo Lộc nữa đâu.
Chánh Tâm trêu:
- Thất tình nên muốn bỏ Bảo Lộc đi luôn à?
- Có lẽ vậy. Bao nhiêu năm tôi về đó hy vọng qua ông cậu tìm thấy mẹ mình, nhưng có lẽ tôi không nên tìm nữa.
- Tại sao vậy?
Nhật Phương lắc đầu không nói. Nói ra cho đau lòng thôi, người con gái anh yêu sẽ là em dâu của anh. Thôi cũng nên mừng cho Trà My.
Chánh Tâm uống một ngụm bia rồi ngước nhìn Nhật Phương:
- Tôi không hiểu nổi cậu, có bao nhiêu tiền dành dụm trút hết ra cho người ta, tưởng là cậu sẽ giành lại Trà My, ai dè rút lui êm như một tên tướng bại trận.
- Trà My lấy Tín Đạt sẽ tốt hơn, còn mình có gì đâu. Thôi, uống đi!
Hai ly bia cụng vào nhau, cùng cạn ly, ánh mắt Nhật Phương xa xăm, chưa bao giờ anh nói với ai về gia thế của mình. Cũng như những ngày ở Bảo Lộc, chưa bao giờ anh đến nhà ông Hoàng để cậu cháu nhận ra nhau. Và Quân với anh là anh em cô cậu.
Nói làm gì, anh là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi. Khi bỏ ba anh đi, bà chỉ nghĩ là mang theo Tin Đạt. Còn anh, bà bỏ mặc cho người cha cờ bạc, suốt ngày say xỉn.
Những đòn roi vọt in trên thân thể anh thành những vết sẹo trên da và cả trong tâm hồn. Tâm hồn anh lạnh lẽo với tất cả vậy mà anh đã rung động trước một người con gái, một đóa Trà My trắng ngần.
Tất cả đã hết...
- Về thôi Nhật Phương, đừng uống nhiều nữa say đó.
- Ừ.
Nhật Phương gọi tính tiền rồi cùng ra về với Chánh Tâm.
- Cậu sẽ ở sài Gòn này hay đi đâu nữa Phương?
- Có lẽ sẽ lên Ban Mê Thuột.
- Lại đi xa như vậy à?
- Ừ. Ngày mai cậu có đến nhà không?
- Để xem.
- Vậy chia tay ở đây nghen.
Nhật Phương toan đi lấy xe, chợt anh khựng lại vì... đúng là trái đất nhỏ hẹp, anh không muốn gặp lại mà vẫn gặp:
Trà My cũng sửng sốt khi nhìn thấy Nhật Phương.
- Anh Phương!
Song Nhật Phương đã bỏ đi thẳng.
- Em gọi Nhật Phương chi vậy?
Đạt khó chịu:
- Em nói với anh là gặp anh ta, em sẽ xem như không quen mà.
- Em chỉ bất ngờ thôi.
Trà My bước theo Tín Đạt. Cô không ngờ lại gặp Nhật Phương ở đây, anh nhìn cô xa lạ, ánh mắt ấy sao khiến lòng cô tan nát:
Đã xa rồi một tình yêu. Cô mới chính là người phụ bạc anh, tham phú phụ bần, chắc anh khinh ghét cô cũng nên. Có bao giờ anh biết cô rút lui để anh đến với Xuân Hoa...
Vừa trông thấy Tín Đạt, bà Quỳnh vội nói ngay:
- Tín Đạt! Mẹ đã có tin của anh con.
Tín Đạt vui mừng:
- Vậy anh ấy đang ở đâu hả mẹ?
- Một năm trước, anh con ở đây làm việc cho ông Vạn Lộc. Tiếc là mẹ con mình vừa về đây, anh con lại bỏ nơi này mà đi. Hai ngày nay mẹ cho đi dò tin, ai cũng bảo đã về Sài Gòn.
- Mẹ nói anh của con từng ở đây và làm việc cho ba vợ của con, liệu Trà My có biết không?
- Mẹ nghĩ Trà My biét, vì Nhật Phương khi ở đây đã ở nhà ông Vạn Lộc.
Nhật Phương! Tín Đạt giặt bắn người.
- Mẹ nói Nhật Phương... Trời ơi? Tín Đạt sững người ra.
- Là Nhật Phương?
- Con đã gặp rồi phải không?
- Mẹ ơi...
Tín Đạt gieo người xuống ghế:
- Chắc không phải đâu mẹ, con nghĩ là không phải.
- Con nói gì mẹ không hiểu?
- Có một người tên Nhật Phương, con đã gặp, nhưng không thể nào con nghĩ đó là anh Hai con.
- Con nói cho rõ hơn có được không?
- Muốn biết mẹ hãy hỏi Trà My đi.
- Con hãy nhìn ảnh này. Ảnh này do Xuân Hoa đưa cho mẹ. Vừa nhìn ảnh là mẹ nhận ra ngay anh Hai con. Có phải con gặp Nhật Phương không?
Đạt cầm tấm ảnh. Không còn nghi ngờ gì nũa, đúng là Nhật Phương, anh em gặp mặt nhau mà không biết.
- Trà My, có đúng không?
Trà My đứng chết lặng không nói được lời nào. Nhật Phương, Tín Đạt là hai anh em, sao có thể tréo ngoe như vậy.
- Trà My! Con biết bây giờ Nhật Phương đang ở đâu không?
- Con...
- Con nói ngay đi!
- Tối qua con và anh Đạt gặp anh Phương ở Sài Gòn. Nhưng thật sự anh ấy ở chỗ nào, con không biết.
- Tại sao con không biết, khi con từng là bạn gái của Nhật Phương? Con đã vì Tín Đạt mà bỏ Nhật Phương, làm cho nó đau khổ bỏ Bảo Lộc đi. Con tậát ác độc quá Trà My.
Đạt khó chịu xen vào:
- Sao mẹ lại nói như vậy, Trà My ưng con vì cô ấy cảm động con đã quay về tìm. Hơn nữa...
Bà Quỳnh mai mỉa:
- Hơn nữa, lấy con thì công ty Bảo Nguyên và vườn trà vẫn là của nó, có đúng không?
- Mẹ không thể trách Trà My hay cho cô ấy thực dụng, bởi vì khi công ty Bảo Nguyên vì hỏa hoạn thành phá sản, anh Phương có giúp gì được cho Trà My đâu.
Bà Quỳnh nghẹn ngào:
- Bởi vì nó nghèo, khi ba con chết đi, nó tự làm nuôi thân. Ở Bảo Lộc hai năm vậy mà nó có tìm cậu con và nhận ông ấy đâu. Mẹ biết tính anh con, nó không bao giờ nhận những người đã từ chối nó.
Ánh mắt bà Quỳnh nhìn Trà My càng không thiện cảm hơn:
- Nếu như con không bỏ Nhật Phương, nó không bao giờ bỏ Bảo Lộc mà đi.
Ôi! Có miệng mà Trà My lại không thể giải thích được gì hết, cô cứ đứng chết lặng.
- Mẹ không cho phép con cưới Trà My, một kẻ không cỏ lòng chung thủy trong tình yêu thì không thể nào là một người vợ chung thủy được.
Tín Đạt kêu lên:
- Sao mẹ có thể kết luận như vậy được chứ. Mẹ đừng có quên con quen với Trà My từ mười năm trước, và vì Trà My con mới trở về.
- Vậy còn anh con, nó đáng thương khi bị con cướp đoạt tình yêu?
- Vậy tại sao anh ấy không yêu Xuân Hoa?
- Anh đừng vì em mà gây gổ với mẹ.
Trà Mi kéo Tín Đạt đi.
- Em nghĩ trong hoàn cảnh này, chúng ta nên hoãn đám cưới lại.
- Không được!
Giọng Tín Đạt bất mãn:
- Em yêu anh hay yêu anh Nhật Phương?
- Đừng bao giờ anh hỏi em câu hỏi như thế, một câu hỏi như vậy, anh không thấy là xúc phạm em sao?
Tín Đạt dịu lại:
- Anh xin lỗi. Nhưng nếu vì có anh Hai mà anh mất em, anh không muốn chút nào. Anh lặp lại là anh yêu em và luôn muốn có em.
Nước mắt rưng rưng, Trà Mi cúi đầu. Giá như đêm qua biết được, cô đã giữ Nhật Phương lại.
Nhật Phương, anh không thể nói là anh không biết cậu của anh, mẹ và em trai của mình, tại sao anh không nhận họ? Có phải là em lại vô tình góp phần vào vết thương mặc cảm thân phận của anh?