Số lần đọc/download: 1162 / 13
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Chương 7
L
iên không muốn nghĩ đến gì nữa.
Nàng chỉ cầu sống, sống quay cuồng, làm thế nào cho tâm trí nàng phải bận bịu bởi những việc không có nghĩa lý gì cả.
Nàng không ở yên ở nhà nàng được, nàng cảm thấy cần phải đi lang thang ngoài phố lẫn trong đám đông, để khỏi phát điên vì sợ.
Với một trăm bạc vừa rồi, Liên hy vọng sẽ mua được tự do trong vài ngày. Nàng quyết định ra phố. Nàng cũng cần phải đi đây đi đó, vả có làm thế mới khiến cho thái độ của nàng thành tự nhiên được.
Từ cổng chính, nàng nhắm mắt nhảy vào cái thác người ngoài phố.
Một khi mặt đường vang cồm cộp dưới gót xăng đan, và cái đám đông ồn ào rào rạt bao phủ lấy quanh mình. Liên bắt đầu đi, đi mải miết, đi rõ nhanh, đầu cúi gằm xuống đất, chỉ nơm nớp sợ lại gặp cái nhìn nguy hiểm của con đàn bà ôn vật.
Nếu nàng có bị theo nữa, nàng cũng không muốn biết rằng mình bị theo.
Ấy thế mà Liên vẫn thấy mình không thể nghĩ đến gì ngoài sự ấy và mỗi khi có ai nhỡ chạm phải nàng, Liên lại một phen rùng mình.
Một người đàn ông chào nàng.
Ngước mắt trông, Liên nhận ra đấy là một ông bạn cũ của gia đình nàng, một người đã đứng tuổi, dáng yểu nhưng phải cái hay nói. Liên vẫn có ý tránh ông ta bởi ông ta có cái tật hễ gặp ai cũng làm cho người ấy phải bực mình bởi những câu than ốm than đau, phần nhiều là tưởng tượng.
Hôm nay Liên hối hận vì đã chỉ đáp sơ sơ qua lời chào hỏi của ông ta. Đáng nhẽ nàng cố níu ông ta đi với mình, bởi làm như thế nàng có thể tránh được một sự gặp gỡ không nên có với con đàn bà khốn kiếp.
Liên do dự muốn lộn trở lại.
Bỗng nàng thấy như sau lưng nàng có ai đương cố tiến lên cho kịp.
Không nghĩ ngợi, Liên rảo bước tiến lên.
Nhưng, hình như nàng càng đi nhanh, người theo sau cũng bước nhanh thêm.
Tuy thế, Liên cứ dấn bước, mặc dầu nàng biết thế nào rồi cũng thua cuộc.
Hai vai nàng bắt đầu run.
Tiếng chân người theo đuổi mỗi lúc một gần.
Hai đầu gối Liên dần cứng lại.
Người theo nàng đã gần lắm, nàng biết rõ thế.
Một tiếng gọi, một tiếng gọi khẽ, thoạt đầu nàng không nhận ra nhưng nàng biết ngay không phải là tiếng kẻ kia.
Nàng quay phắt lại và thở dài như cất được gánh nặng.
Người ấy là Đàm!
Sắc mặt chàng tái xanh đầy vẻ bối rối và xúc động trước vẻ lúng túng của Liên.
Liên nhìn chàng có đến mấy giây đồng hồ bởi nàng không ngờ lại gặp Đàm.
Liên đã quên bẵng Đàm trong những ngày lo lắng vừa qua.
Nhưng bây giờ, chợt thấy bộ mặt nhợt nhạt và băn khoăn của chàng, sự căm tức vụt sôi nổi trong lòng thiếu phụ.
Cặp môi nàng run run không thốt ra được một tiếng.
Sự kích thích của nàng mạnh đến nỗi chính Đàm cũng đâm ấp úng:
- Liên, em làm sao thế?
Liên tỏ ý cầu khiến, Đàm vội nói thêm, van vỉ:
- Tôi có tội gì đâu!
Liên quắc mắt nhìn Đàm. Nàng cười khẩy và nói:
- Tội của ông ấy à? Không, không có tội gì hết! Ông tử tế lắm!
Đàm há miệng vì kinh ngạc và do thế, thái độ của chàng càng thêm tức cười:
- Nhưng này Liên... em!...
Thiếu phụ gắt:
- Thôi, xin ông. Ông chớ có lôi thôi. Ông đừng có đóng kịch nữa. Chắc hẳn cái con nhân tình của ông đương luẩn quất đâu đây để rồi lại quấy rối tôi phen nữa...
- Ai?... Nhưng mà ai mới được chứ?
Liên muốn đập ngay chàng trai trẻ một cái.
Bộ mặt mới vô duyên vô nghĩa làm sao!
Nàng đã nắm chặt lấy cán dù. Thực chưa bao giờ nàng thù ghét một người đàn ông bằng lúc này.
Đàm mỗi lúc một thêm bối rối:
- Nhưng em... Liên... Anh có làm gì em đâu?... Tự nhiên em không đến nữa... Ngày đêm anh mong mỏi... Đến hôm nay, anh chờ ở cổng nhà em, chờ suốt ngày, mong được nói với em một lời, dù chỉ được em nghe trong một phút...
- À, thế ra ông nữa... cả ông cũng rình tôi?
Sự căm tức khiến Liên cuồng nộ. Nàng tát được chàng trai trẻ một cái thì thích biết chừng nào. Nhưng nàng cố nén, chỉ nhìn chàng một cách ghê gớm, tự hỏi không biết có nên đem sự hờn giận phỉ nhổ lên mặt chàng.
Vụt cái, Liên quay gót đi thẳng vào đám đông.
Đàm đứng trơ ra một lúc.
Sau chàng bị đám đông xô đẩy, cuốn lôi như chiếc lá vàng trên dòng nước chảy...