It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
Ông Bách do dự và đứng tần ngần khá lâu trước căn nhà có chiếc xích đu nhỏ đặt trước thềm. Là một người đàn ông đứng tuổi, bỗng dưng đến ngôi nhà trọ của bốn cô gái liệu có nên không? Người ngay thẳng đôi khi cũng gặp phải những tình huống bất trắc lắm. Ông Bách vô cùng phân vân. Bỗng... cánh cửa nhà xịch mở. Bóng một cô gái đi ra.
- Cô ơi!
- Dạ, ông hỏi Chi?
Minh Diễm nhíu mày nhìn ông khách sang trọng. Cô nhớ mang máng mình đã gặp ở đâu, nhưng có lẽ bất ngờ và đột ngột khiến cô chưa kịp nhớ ra.
- Tôi muốn hỏi Trung Thu, cô ấy có ở nhà không?
Diễm cảnh giác:
- Ông tìm Trung Thu? Ông là gì của nó? Nhưng Trung Thu không có ở nhà đâu.
- Cháu à... - Ông Bách bỗng dịu giọng Trung Thu đi đâu hả cháu? Bác muốn gặp Trung Thu có tí chuyện... cháu làm ơn...
Hổng hiểu sao Minh Diễm lại nhẹ dạ hay vì cô gấp gáp đến giờ hẹn với Thành, nên đáp rất trơn:
- Trung Thu đi dạy thêm rồi bác ạ.
Ông Bách hơi bất ngờ, hỏi lớn:
- Hả! Đi dạy kèm à?
Thấy cô gái nhìn ra đường có vẻ long ngóng, ông Bách không biết cô ta đang chờ Trung Thu về hay gấp vì chuyện gì, nên hỏi nhanh:
- Bao giờ Trung Thu về hả cháu?
- Trung Thu hay có thói quen đi dạo biển buổi chiều tà lắm, chẳng biết bữa nay nó có ngoại lệ hay không nữa.
Ông Bách vui vẻ:
- Thôi, cám ơn cháu!
Ông khách lạ đi rồi, Thành đến, thế là Minh Diễm quên ngay đến việc thắc mắc ông ấy là ai và kiếm Trung Thu để làm gì?
Trung Thu ngồi bó gối, chiếc túi xách rời khỏi vai cô nằm bên cạnh. Trung Thu không hiểu vì sao mình lại "mê" biển như vậy? Nhất là mỗi buổi chiều được ngắm nhìn biển chìm trong màu đỏ ối của hoàng hôn thật là đẹp làm sao và một mình thì cô chỉ đi dạo biển vào buổi chiều, còn nếu như muốn ra biển buổi tối thì phải có Thiệu Quân. Trung Thu vẫn còn nhớ đến sự việc buổi hôm nào... Giá như lúc ấy Thiệu Quân không đến kịp... Trung Thu bỗng rùng mình khi nhớ lại...
- Xin lỗi... tôi có thể...
Trung Thu giật bắn cả người, cô chưa kịp quay lại sau lưng, nhưng trong lòng đã hết cả hồn:
- "Trời ơi, cô đã tránh buổi tối và nhất là lại không dám chọn những chỗ vắng vẻ rồi kia mà? Lạy trời không phải gặp những tên say xỉn...
- Trung Thu? Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?
Ai mà biết mình nhỉ? Điều này khiến Trung Thu đỡ lo hơn...Cô đứng lên và quay phắt lại:
- Ông... bác... bác là ai? Tại sao lại tìm tôi?
Tay chỉ vào một quán giảl khát, ông Bách lịch sự:
- Trước tiên, bác xin phép được mời cháu. Chúng ta vào quán giải khát, bác có chút việc muốn hỏi cháu.
Trung Thu ngần ngừ, cô không biết nên tính thế nào? Một cô gái và một người đàn ông trong quán nước liệu có nên không? Nhưng một người đàn ông và một cô gái trên bờ biển thì sẽ chẳng nên chút nào...Dù sao quán đông người vẫn hơn. Nghĩ vậy nên Trung Thu không từ chối cô nhỏ giọng:
- Dạ! Nhưng xin ông hãy nói mau mau.
Nhưng ông Bách đã không nói mau. Bởi vì đối diện lâu với Trung Thu ông lại cảm thấy ở cô bé này có một cái gì đó rất quen. Hôm cùng gia đình Thiệu Quân đi ăn ở nhà hàng Trúc Nguyên, rồi Yến Linh sinh sự với Trung Thu lúc đó cũng có một cái gì thoáng qua trong ông, nhưng ông đã không để tâm. Còn bây giờ, sao ông lại như thấy một cái gì đó trong quá khứ của mình thì phải.
- Xin lỗI! Tại sao ông lại không nói gì hết vậy?
Nghe Trung Thu lên tiếng giục, ông Bách khẽ giật mình:
- Ơ...à...
- Thứ nhất, ông là ai? Tôi thật sự không quen biết ông. Thứ hai là ông tìm tôi vì lý do gì?
Ông Bách chậm rãi:
- Trung Thu! Cháu cứ gọi ta là bác Bách. - Tiếng ông nghe hơi nặng quá.
Bây giờ thì Trung Thu đã nhận ra người đàn ông. Cô trách cho trí nhớ của mình thật đoảng, thật kém. Ông ấy là ba của Tố Tâm và cô đã chạm trán với nhau ở nhà hàng Trúc Nguyên hôm nào...
Lòng Trung Thu bỗng nhiên nghi ngại, cô thắng thắn:
- Cháu nhớ bác là ai rồi, nhưng chẳng lẽ bác gặp cháu vì chuyện cháu và...
Ông Bách gật ngay:
- Đúng! Ý định của bác lúc đầu là vì chuyện cháu và Thiệu Quân. Nhưng bây giờ gặp cháu bác lại hỏi một chuyện khác.
Trung Thu ngạc nhiên:
- Chuyện khác gì cơ?
- Bác hơi tò mò một chút... cháu quê ở đâu vậy?
- Cháu ở Cái Bè!
Ông Bách nhíu mày. Bởi vì cái tên này chẳng có ấn tượng gì với ông.
Trung Thu hỏi ngay:
- có phải bác nhận ra cháu vì cháu giống với ai đó quen với bác phải không?
- Trung Thu! Cháu khá thông minh.
Cô cười:
- Chuyện này bình thường thôi bác ạ. Bác không cần phải khen vậy đâu.
Giọng ông Bách hơi chùng xuống:
- Chẳng những cháu giống một người mà lại có nét của hai người... Trung Quâv và Mỹ Hoài...
Mắt Trung Thu ngời sáng reo vui:
- Vâng. Đó là ba mẹ cháu và ai cũng bảo cháu giống cả ba lẫn mẹ.
Mắt ông căng thẳng đến cao độ, quá khứ cứ như cuốn phim quay về khiến ông vừa tức tối, bực bội, khó chịu lẫn cam chịu, nhẫn nhịn. Ông chấp nhận sự thua cuộc, thua cuộc hơn hai mươi năm nay rồi... Bằng giọng đều đều, ông Bách đã đưa Trung Thu đi về vùng hồi ức của ông mà trong đó có ba của cô và mẹ của cô, người mà ông Bách đã có lúc hận thù...
Kết thúc câu chuyện, ông Bách lại nói hết sức chân thành:
- Ngày xưa, bác đã cố tranh giành với Trung Quân, vẫn không có được Mỹ Hoài, và hôm nay thì lịch sữ vẫn lặp lại, Tố Tâm con gái bác đã cố tranh giành nhưng không có được Thiệu Quân...
Trung Thu buột miệng:
- Bác! Bác có ghét cháu không?
Ông Bách cười cười:
- Trước khi đến đây thì có, còn bây giờ thì không.
Trung Thu nhanh nhảu:
- Vì mẹ cháu ư?
Ông Bách gật đầu:
- Đúng! Vì cháu là con của Mỹ Hoài.
Giọng ông hóm hỉnh:
- Nói đùa vậy thôi, bác đâu phải là người không biết suy xét... Chuyện tình yêu muôn đời vẫn khó đoán và đầy bí ẩn cả cháu ạ. Tóm lại, bác rất vui và đã gặp cháu hôm nay.
Ông Bách tạm biệt Trung Thu. Ông tức tối về Sài Gòn, nhưng tâm trạng ông bây giờ không căng thẳng những điều suy tính nữa, chả là khi gặp cô gái đã cướp trên tay tình yêu của con ông thì ông đã nghĩ đến bao nhiêu điều kiện để đưa ra...
Trong khi đó...
- Í chết! Anh chở em đến chỗ Trung Thu ngay, Thành ơi!
Đang ngồi trong quán ăn, Diễm bỗng la lên:
- Khẽ chứ em!
- Em quên! Nhưng mà không được, phải đi ngay anh Thành ơi.
- Chuyện gì vậy?
- Trung Thu gặp nguy rồi.
- Hả? Cái gì?
Diễm có vẻ tức tối, cô lấy tay đập lên đầu mình tự trách:
- Sao em ngu quá! Đến giờ này mới nhớ ra.
- Có chuyện gì vậy Diễm? Em bình tĩnh đi.
Diễm lại vỗ trán reo:
- Nghĩ ra rồi! Anh, anh mau gọi điện cho Thiệu Quân bảo anh đổi chỗ bãi biển với Trung Thu nhanh lên...Em với anh sẽ tới sau, rồi em sẽ cho anh nghe.
Thành không biết chuyện gì, nhưng thấy Diễm khẩn trương, anh chiều theo ngay...
Trên đường đi, cô kể liền một mạch những điều về người đàn ông ban chiều khiến Thành cũng hồi hộp theo...và cũng không ít lời trách móc bởi sự không cảnh giác của cô.
Ông Bách đi rồi, Trung Thu lại trở ra biển ngồi, cậu chuyện ông Bách kể khiến cô thấy lòng ngậm ngùi, bâng khuâng thế nào đó...
Thiệu Quân xuất hiện, anh hớt hải chụp vai cô:
- Thu à! Em có làm sao không?
- Anh... anh nói gì lạ vậy?
- Em không sao thật chứ? Em không có gặp chuyện gì à?
Trung Thu ngạc nhiên:
- Anh cho em là em gặp chuyện à? - Cô cười cười - Hay anh lại nghĩ rằng em gặp quỷ râu xanh nữa chăng?
Thiện Quân nắm tay Trung Thu khẽ đặt lên ngực mình:
- Em xem trái tim anh đập liên hồi nãy giờ nó muốn vỡ tung ra vì lo sợ nè.
- Em không hiểu!
- Thì anh cũng không hiểu chuyện gì...Nghe Thành gọi điện bảo anh ra bờ biển ngay để cứu em thì anh đã hết hồn...
Phát hiện ra Thành và Diễm đang đến, Thiệu Quân so vai:
- Kìa, họ đến rồi đó, xem cả hai bày trò gì đây?
Cũng như Thiệu Quân, Diễm chưa kịp để Thành ngừng xe hắn đã ào nhảy xuống, suýt nữa đã té nhào rồi. Diễm lặp lại câu hỏi giống Thiệu Quân:
- Thu à! Mày có làm sao không?
- Làm sao là làm sao?
- Là... là hổng có bị hăm he, đe dọa gì hết chứ?
- Mày nói rõ hơn coi Diễm?
- Có ai tìm mày không? Là... là vừa rồi mày có gặp ông ta không? Ông Bách đó...
Thiệu Quân nhìn Trung Thu trân trối.
- Bác Bách tìm em à?
Trung Thu gật mạnh. Diễm đã la lên:
- Cũng tại tao. Tao thật là ngốc, tự dưng lại chỉ cho ông ấy ra đây.
Trung Thu cười:
- Nhưng tại sao mọi người có vẻ lo lắng như vậy? Đúng, bác Bách và em đã trò chuyện rất cởi mở, vui vẻ.
Diễm bỗng cười khì:
- Thế mà tao chỉ sợ "hổ cha vì hổ con sẽ làm tất cả". Tao sợ ông ấy cho người rình rập để hãm hại mày...
Trung Thu rùng mình:
- Nghĩ gì ghê vậy Diễm?
Thiện Quân trầm ngâm. Thành khều khều Diễm:
- Có anh Quân bên cạnh Trung Thu rồi...tụi mình thừa rồi đó nha em.
Diễm tự nhiên:
- Anh mới là cục thịt dư...
- Ừ! Nhưng em thì lại rất cần thịt dư này.
- Xí! Hổng dám cần đâu!
- Là em nói nha...
Diễm nhéo Thành một cái đau điếng, khiến Thành phải cầu cứu Thiệu Quân:
- Anh xem, Diễm lúc nào cũng ăn hiếp em. Cái này gọi là:
"yêu thì phải chấp nhận thương đau" đúng hôn anh?
Diễm và Thành vô tư rượt đuổi nhau như là trẻ con. Bãi cát dài in những dấu chân của họ....
Thiện Quận trong lòng vẫn còn phân vân về chuyện ông Bách. Anh không sao hiểu nổi bác ấy lại tìm Trung Thu mà không cần biết điều đó có nên không?
Nhưng xem ra cuộc gặp gỡ vừa rồi giữa Bác Bách và Trung Thu chẳng có gì có thể gọi là gay go cả. Bằng chứng là trên gương mặt của Trung Thu không hề lưu lại vết tích của một sự căng thẳng hay khó chịu. Thiệu Quân đưa mắt nhìn ra biển, theo ánh nhìn mà Trung Thu đang tập trung vào đó.
- Sao anh không hỏi em bác Bách đã nói những gì?
Giọng Thiệu Quân nhẹ tênh:
Điều quan trọng là anh thấy em không bị kích động vì cuộc gặp gỡ đó là tốt rồi! Còn bác ấy nói gì với em có thể đó là điều riêng tư, nghe cũng chẳng sao.
Trung Thu nhoẻn cười:
- Anh khôn thấy mồ? Nói kiểu đó thì sao mà người ta không nói anh nghe được chứ.
Thiệu Quân dìu Trung Thu đến ngồi bên một ghềnh đá, gió thổi bay mái tóc Thu, mái tóc mềm mượt như từng sợi tơ đang mênh mông ôm khuôn mặt của Thiệu Quân. Lợi thế của con gái có thể là ở mái tóc này đây. Thiệu Quân nghĩ như vậy vì bản thân anh cũng thích những cô gái có mái tóc óng mượt hơn là những mái tóc xù, xoăn, bấm duỗi model, hay là những kiểu tóc ngắn của nam giới.
- Bác Bách và gia đình anh hẳn là chỗ thâm tình ghê lắm.
Thiệu Quân xác nhận:
- Ba anh nói gia đình anh được đứng vững trên chốn thương trường đến hôm nay cũng là nhờ ở bác ấy...Nhưng nếu vì chuyện đó để buộc chặt anh với Tố Tâm thì hoàn toàn không thể.
- Sao anh không nhìn vấn đề ở một khía cạnh khác.
- Em nói vậy là sao hở Thu?
Trung Thu chắc giọng:
- Biết đâu Tố Tâm yêu anh thật, chị ấy không hề vì chuyện ơn nghĩa của hai gia đình.
Thiệu Quân lắc nhẹ:
- Điều ấy cũng chẳng quan trọng gì, khi với Tố Tâm, anh không hề rung động của một tình yêu đôi lứa.
- Nhưng chị ấy xứng với anh hơn.
Thiệu Quân nhìn Trung Thu trân trân:
- Không lẽ em đã hứa điều gì với bác Bách? Bác ấy đặt điều kiện hay yêu cầu em điều gì vậy Thu?
- Thiệu Quân! Anh nghĩ gì vậy?
- Anh chỉ thấy lo khi bỗng dưng em đề cập đến Tố Tâm.
Giọng Tố Tâm nghèn nghẹn:
- Anh có biết bác Bách là ai không? Là "đối thủ" một thời với ba em đó!
Có lẽ cũng như Trung Thu, Thiệu Quân đã vô cùng ngạc nhiên khi biết điều đó:
- Là thiệt sao?
- Vâng! Chính bác Bách đã nhận ra em có nét giống cả ba và mẹ của em.
Thiệu Quân hỏi:
- Mẹ em chắc phải là người phụ nữ đẹp và đặc biệt đến "say lòng ngườI", nên cho dù thời gian đã qua đi lâu rồi mà bác ấy vẫn còn cất giữ hình bóng trong tim.
- Anh nói bậy! Bác ấy đã có gia đình, có một cuộc sống mới, một hạnh phúc tốt đẹp, thì cất giữ hình ảnh mẹ em làm gì chứ, trong khi ngày xưa mẹ em đã không hề nghĩ đến bác.
Trung Thu nhẹ giọng:
- Lúc nãy bác còn nói với em rằng, ngày xưa bác thua cuộc người đàn ông tên Trung Quân...Còn bây giờ con gái bác lại cũng thua vì một người đàn ông cũng mang tên Quân.
Thiệu Quân đùa:
- Ừ, vì quân tử nhất ngôn mà. Nói một lời phải chắc, và yêu một người cũng phải chăc chắn, duy nhất...
- Chà! Anh có vẻ tự phụ nhỉ?
- Vì anh là một người đàn ông tốt thật sự.
- Phải không?
- Chính xác!
- Bao nhiêu phần trăm đây? Năm mươi hay bảy mươi?
Thiệu Quân cười:
- Đàn ông trên năm mươi phần trăm đã là hoàn hảo rồi em ạ!
Trung Thu tròn xoe mắt kêu lên:
- Cái gì! Chỉ mới năm mươi phần trăm mà anh cho hoàn hảo à?
- Em làm gì phán ứng dữ dội vậy?
Trung Thu cong môi:
- Quan điểm của em:
Tình yêu phải tuyệt đối Trong tình yêu, con gái thường rất ích kỷ anh ạ.
Thiệu Quân nheo mắt cười:
- Chẳng riêng gì con gái, đàn ông cũng ích kỷ lắm đó nghe!
Trung Thu hồn nhiên nhận xét:
- Như vậy trong tình yêu:
Ích kỷ là một yếu tố thiết thực, là một chuyện nên làm, và em cho đó là một hành động dễ thương anh có đồng ý với em không?
- Cụ thể theo anh lả điều gì nào?
Thiệu Quân đáp tỉnh:
- Ghen?
Trung Thu cười giòn:
- Là anh nói đó nha. Sau này em có ghen, anh không được cho là em dữ đấy nhé!
- Nhưng nếu ghen kiểu Hoạn Tllư thì chết anh quá.
Trung Thu nhướng mày:
- Tất cả phụ nữ đều là "Hoạn Thư".
- Ôi, lạy chúa!
Thiệu Quân vờ kêu lên. Trung Thu trề môi trêu ghẹo. Nhưng Thiệu Quân đã lợi dụng bờ môi trề dài ra nũng nịu đó mà đặt lên một nụ hôn, khiến Trung Thu không kịp phản ứng. Cô chỉ biết chống trả yếu đuối bằng cách đánh nhẹ lên ngực anh. Bây giờ họ chỉ có biết "biển và tình yêu" mà thôi.
Biển đang ru tình yêu nồng nàn của họ....
Tố Tâm ngồi nhìn trân trối bức chân dung của mình đã được phóng to treo trong phòng. Đẹp, đẹp đến nỗi chính Tố Tâm còn tiếc rằng mình đã không tham dự những cuộc thi hoa hậu toàn quốc nữa kìa!
Nhưng... vậy mà Tố Tâm vẫn thua, thua một đứa con gái tầm thường đơn giản như Trung Thu là sao? Chỉ một cái tên thôi, Tố Tâm thoạt nghe đã thấy sến:
Đỗ Hoài Trung Thu, nghe đã thấy sặc mùi tình tự, sặc mùi kỷ niệm rồi.
Vậy mà những kỷ niệm trong vùng quá khứ ấy lại có cả ba của nàng nữa chứ.
Thật là oái oăm làm sao!
- Tố Tâm à! Xuống ăn cơm đi con!
Tiếng của bà Bách bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Tâm. Cô ngang ngạnh:
- Con không ăn?
- Con vẫn còn giận ba con à? Mẹ cũng đang muốn no vì tức đây, nhưng con không thể nhốt mình trong phòng hoài vậy có hiểu không.
Tố Tâm bước nhẹ xuống mở ổ khóa, bà Bách bước vào, khuôn mặt bà sa sầm xuống:
- Mẹ thật không ngờ ba con lại thiên lệch về con nhỏ đó.
- Mẹ có hận bà ấy không?
Bà Bách thật tình:
- Hoàn toàn không con ạ! Bởi vì khi mẹ với ba con gặp nhau thì mẹ biết ba con đã dành cho mẹ một tình yêu thật sự.
Tố Tâm nhếch môi:
- Làm sao mẹ biết được, khi lúc ấy ba con đang thất tình, thất vọng, mà mẹ chỉ là chiếc phao để ba bám víu.
Trán bà Bách nhăn lại, có một cái gì đó thăm thẳm trong mắt bà. Bà Bách khẽ giọng:
- Suy cho cùng, ba con mới là chiếc phao là mẹ may mắn vớt được.
Tố Tâm lấy làm lạ lẫm:
- Nghĩa là sao hả mẹ?
- À, thôi, đi ăn cơm... con không phải là đứa ngốc khi dùng chiến thuật "tuyệt thực" nhé!
Bị đánh vào tâm lý, Tố Tâm tự ái ngay, nàng long mắt lên.
- Con gái của mẹ chẳng ngốc đâu mẹ ơi!
Bà Bách hơi lo:
- Con định làm gì?
- Tạm thời con chưa nghĩ ra, nhưng con nhất quyết không thua con nhỏ đó.
Thiệu Quân phải là của con.
Bà Bách cùng con gái xuống lầu, nhưng tâm trạng lại chứa đầy những ý nghĩ khác nhau. Chính bà cũng không muốn nhìn con gái thất bại trong chốn trường tình.
Yến Linh cùng Vũ Duy đến tìm Thiệu Quân vừa lúc anh và Trung Thu đi ra ngoài.
Thiệu Quân vui vẻ đề nghị:
- Bây giờ thì anh bận, hẹn đãi hai đứa buổi ăn tối nay vậy.
Yến Linh vô tư, nên không nhìn thấy cử chỉ của Vũ Duy khi nhận ra người con gái bên cạnh Thiệu Quân là Trung Thu. Đã vậy, khi họ đi rồi, Yến Linh còn thao thao kể về những thành kiến của cô trước đây với Trung Thu, kèm một câu kết luận:
- Thật ra, em cũng không thích cô ta trở thành chị dâu của mình đâu. Em cảm thấy hợp gu với Tố Tâm hơn...
Vũ Duy không quan tâm câu chuyện không quan tâm đến điều Yến Linh thích hay không thích, mà Vũ Duy đang bất ngờ vì cuộc hạnh ngộ, và có lẽ Vũ Duy đang choáng ngộp bởi vẻ đẹp hoang sơ mà cuốn hút của Trung Thu. Mặc dù Trung Thu đã tảng lờ, đã tỏ ra lạnh nhạt dửng dưng như mới biết Vũ Duy lần đầu.
- Anh Quân rất cưng chiều em. Anh nhớ phải chứng tỏ thiện ý đối với em...
nếu không coi chừng bị ảnh "loạI" đó nghe.
Vũ Duy làm thinh, Yến Linh hờn măt:
- Kìa, anh không nghe em nói gì sao?
Vũ Duy giả lả:
- Nghe... nghe...
- Giờ mình đi đâu hả anh?
- Tùy em!
Yến Linh chợt nhớ cô hỏi:
- Tố Tâm, anh đã gặp một lần rồi đó, anh có nhớ không?
Vũ Duy ơ hờ:
- Chỉ mang máng!
Yến Linh nói như tiếc rẻ:
- Giá như giờ này có Tố Tâm ở đây, giá như anh Quân với chị Tâm một cặp đi chơi sẽ vui hết sẩy.
- Thế còn cô bạn gái của anh Quân?
- Cô ấy chả có biết những thú vui chơi của giới thượng lưu đâu. Anh Quân chẳng bao giờ dám đưa cô ta vào vũ trường... vì sẽ bị giẫm làm hư đôi giày...
Câu nói Yến Linh nghe có vẻ khinh miệt và xem thường Trung Thu, Vũ Duy có thể đoán khoảng cách giữa Trung Thu và gia đình ông Thiệu Minh. Vũ Duy mỉm cười một cách nham hiểm, tuy hồi đó anh chê Trung Thu là một con nhỏ cù lần, quê mùa nhưng anh đã thất bại khi có ý định sàm sỡ, để rồi khi anh quyết định chấp nhận cuộc hôn nhân theo lời của ba, chủ ý là sẽ hành tội giày vò Trung Thu cho thỏa mãn tự ái của thằng đàn ông mà thôi. Nhưng không ngờ Trung Thu đã bỏ đi trước. Vũ Duy không có thời gian hay cũng không có gì để nghĩ ngợi bận tâm đến con nhỏ lọ lem đó. Không ngờ bây giờ Trung Thu xuất hiện làm Vũ Duy choáng váng đến như vậy. Có được sô điện thoại của Tố Tâm, Vũ Duy trở về khách sạn đã gọi ngay cho cô:
- Xin chào người đẹp!
Hình như Tố Tâm hoàn toàn không nhận ra người gọi điện thoại cho mình.
Vũ Duy Vũ Duy đây! Không nhận ra thật à?
Tố Tâm ngạc nhiên:
- Chào... "ông hoàng" của những hộp đêm.
- Thôi mà Tố Tâm! Tôi làm sao bằng cô được. Nhưng mà coi bộ dạo này ẩn danh hay sao mà tôi không tìm được vậy?
Tố Tâm bực dọc:
- Bây giờ thì tìm được rồi... và chắc là phải vì một điều gì đấy có đúng không?
Vũ Duy cười khả ố:
- Rất khá! Tâm ra Vũng Tàu ngay nhé!
Tố Tâm ngạc nhiên:
- Anh đang ở Vũng Tàu?
- Chứ tưởng tôi vẫn còn bên trời Âu sao?
- Chuyện gì?
- Dĩ nhiên là chuyện tình yêu, chuyện tình tay ba của Tâm.
Tố Tâm vẫn giả vờ:
- Tôi không hiểu!
- Không hiểu hay muốn để thua một con nhỏ thấp hèn đó? không giật Thiệu Quân lại à?
- Anh biết gì?
- Chẳng biết gì hết!
Tố Tâm khô giọng:
- Nghe cách nói của anh tôi cũng biết "anh và con nhỏ đó có vấn đề rồi" nên anh mới mượn tay tôi. Nhưng được tôi sẽ hợp tác với anh người hùng ạ!
Vũ Duy nhếch môi, trông gượng mặt anh rất điểu cáng.
- Được! Vậy thì Bye nhé!
Vũ Duy gác máy điện thoại, để nguyên giày vớ anh ngả người ttên giường nệm. Máy lạnh trong phòng vẵn chạy với công suốt mạnh nhưng Vũ Duy có cảm giác dễ chịu chút nào. Đôi mắt Duy ánh lên những tia ngầu đỏ, quay hàm bạnh ra anh đang nghĩ đến cách trả thù dành cho Trung Thu.
Ngồi bên Thiệu Quân, Trung Thu như người mất hồn. Người ta nói quả đất tròn không sai, nhưng bây giờ cô chỉ mong cho nó méo mó đi, cho nó đừng xoay tròn, đừng cho cô gặp lại tên Vũ Duy khốn nạn đó. Trung Thu bịt chặt hai tai lại, nhưng cô vẫn còn nghe văng vẳng giọng cười khả ố, đôi mắt đầy dục vọng và nhất là câu nói trắng trợn rất là bỉ ổi:
"Ông già muốn tôi lấy cô, chuyện đó sẽ không đời nào có đâu...Nhưng có điều tôi sẽ suy nghĩ lại nếu như bữa nay cô thử làm vợ của tôi! Thứ nhất, tôi muốn xem cô có phải là đóa hoa còn tinh khiết không hay cũng chỉ là một đóa trà mi mà bao con bướm con ong đã tỏ đường đi lối về. Thứ hai là...".
- Thật là khủng khiếp!
Trung Thu bỗng dưng nhắm nghiền mắt, thần thờ và lo sợ.... may là hôm ấy cô đã can đảm tự vệ và cô cũng đã thể với lòng nếu bị Vũ Duy làm nhục, cô sẽ cắn lưỡi chết ngay. Nhưng có lẽ ông trời đã thương nên cô mới thoát. Vậy mà bây giờ trớ trêu làm sao cho cô gặp Vũ Duy tình huống này...
- Em sao vậy Trung Thu?
Thiệu Quân nhẹ nhàng hỏi bên tai cô. Trung Thu lúng túng:
- Không có gì... à, em hơi bị chóng mặt.
Đưa tay khẽ nắm bàn tay người yêu, Thiệu Quân lo lắng:
- Sao em lạnh ngắt vậy? Em bệnh hả Thu?
- Không có gì đâu, anh đừng hốt hoảng.
- Mặt em mới là hốt họảng kìa! Cứ như là em đang gặp chuyện gì khủng khiếp lắm vậy?
Trung Thu khỏa lấp:
- Có lẽ tại đói! Em có tỉnh đói xấu lắm...chỉ cần ăn một chút xíu gì đó vào là em tươi tỉnh ngay.
Thiệu Quân ấm giọng:
- Vậy mà làm anh hết hồn, anh hỏi mà em cứ ngồi làm thinh...
- Anh hỏi gì?
Thiệu Quân vô tình:
- Em thấy cậu ta thế nào?
- Hả! Cậu nào?
- Thì Vũ Duy, bạn trai của Yến Linh đó!
Một lần nữa Trung Thu biến sắc, nhưng cô kịp trấn tĩnh lại:
Em không có nhận xét. Hơn nữa, lúc nãy em cũng không để ý đến.
Thiệu Quân cười:
- Em mà để ý đến cậu ta thì không yên với anh đâu đó nha. Em chỉ được "để ý" đến một mình anh thôi, hiểu không cưng? Mà thôi, anh cũng mặc kệ Yến Linh, nó chọn thế nào tùy nó, bởi vì nó đã tuyên bố với anh, anh đừng đụng vào chuyện nó thì nó cũng không xía mũi vào chuyện anh và em. Anh đã OK rồi!
Trung Thu bần thần cả người. Liệu Vũ Duy có làm ngơ như hai người chưa hề quen biết không vậy? Và Trung Thu có nên kể cho Thiệu Quân biết về chuyện cô và Vũ Duy không? Trung Thu thấy rối rắm và hoang mang vô cùng.
Còn Thiệu Quân thì cứ ngỡ Trung Thu đang đói nên anh nhanh chóng đưa cô đến quán ăn.
Tố Tâm ra Vũng Tàu, nhưng cô không tìm Vũ Duy ngay, cô muốn tự tay mình bắn mũi tên và mũi tên này sẽ phải chết không phải là một mà là hai con nhạn "Tlung Thu và Vũ Duy".
Với cặp mắt kính thời trang che gần hết cả gương mặt, Tố Tâm theo chân đôi tình nhân Vũ Duy và Yến Linh từ khách sạn ra đến bãi tắm. Yến Linh cũng đã thay bộ đồ tắm cực kỳ bốc lửa, còn Vũ Duy cũng độc trên người chiếc quần "bơi" để lộ một thân thể đàn ông cường tráng mạnh mẽ. Họ xuống nước khá lâu. Yến Linh không biết có phải vì mê biển, mê những đợt sóng miên man vỗ về hay đang mê vì cơn sóng tình của đôi bàn tay Vũ Duy ve vuốt lên thân thể mà nàng vẫn không chịu rời biển để lên bờ.
Vũ Duy bỏ mặc Yến Linh hờn dỗi, anh lên bờ và nằm ngửa dài trên bãi cát.
Tố Tâm quan sát ở một góc độ rất gần và cô đã nhanh tay bấm mấy "pô" hình Vũ Duy với nhiều tư thế. Đắc ý, Tố Tâm cười một mình và cô cũng rời khỏi bãi biển khi thấy Yến Linh hồn nhiên lên bờ và lấy cát nghịch khắp lên người Vũ Duy, để rồi sau đó cả hai lại cùng xuống biển lần nữa.
Đi làm về, Trung Thu để nguyên đồ, cô chuồi xuống giường ngay, khác với bình thường bởi vì cô có thói quen phải thay đồ mát mặc ở trong nhà cho thoải mái. Diễm chưa kịp nêu câu hỏi thắc mắc thì đã nghe Lệ mách:
- Nè, nè! Hai bữa nay lúc tao đi làm về tao có trông thấy một anh chàng lảng vảng ở gần cổng nhà tụi mình, hổng biết chàng muốn trồng cây si nàng nào đây.
Trung Thu gật bắn người. Người ta nói có tịch lục rịch "có tịch giật mình".
chẳng sai! Không hiểu sao vừa nghe, Trung Thu đã đoán ngay là Vu Duy.
Trong lòng Trung Thu nghe rối bời bời...
Diễm láu táu hỏi ngay:
- Tướng tá thế nào hả "Lệ đá"? Mày thấy có "bảnh tỏn" hơn ông Thành của tao không?
- Dĩ nhiên là hơn rồi! Nhưng mà có điều, "không thể trông mặt mà bắt hình dong" được.
Nghe Lệ nói, Trung Thu muốn thốt lên rằng:
"Phải đó! Hắn là một người rất đê tiện".
Nhưng Trung Thu đã không thể nói ra điều gì trong lúc này. Nàng đang suy nghĩ không biết phải làm sao để có thể bình thản đối diện với hắn trong những ngày sắp tới đây. Lúc đó, bất chợt chiếc di động của Thu lại reo. Với tay lấy túi xách, Trung Thu chưa kịp lấy điện thoại ra nghe thì Diễm đã cười với một câu khẳng định:
- Hóa ra anh chị vừa giận dỗi nhau! Chắc là anh Quân sẽ năn ni mày đó "sầu" ạ! Mau tươi lên đi, đừng có ủ rũ như "tàu chuối khô" nữa.
Thu không đáp, cô lắng lặng áp chiếc máy lên lỗ tai mà quên để ý đến dãy số hiện lên là của ai.
- Alô... Thu nghe đây!
- Chào em! Không ngạc nhiên chứ?
Thu định tắt máy nhưng bên kia đã...
- Nè, đừng hoảng sợ vậy chứ! Trái đất quả là tròn vo em nhỉ?
Trung Thu mím môi:
- Chuyện quả đất tròn méo tôi chẳng quan tâm.
- Dĩ nhiên! Vì chuyện em phải để tâm là là chuyện vợ chồng chúng mình phải không?
- Nói tầm bậy!
- Em đừng có phản ứng lớn như vậy...Em không sợ các cô bạn của mình thắc mắc sao?
Trung Thu nhíu mày. Quả nhiên Vũ Duy đã theo dõi rình rập cô rồi. Trong lúc cô còn ngần ngừ thì Vũ Duy đã cao giọng:
- Nếu em không muốn mọi người biết đến quan hệ trước đây của chúng ta thì lập tức em phải ra chỗ này gặp anh. Em tới cho... anh đợi.
- Nè... nè... Alô... Alô...
Vũ Duy đã buông máy. Trung Thu tái cả mặt, cô không hiểu Vũ Duy lại muốn gì trong khi hắn đang quen một cô gái xinh đẹp, giàu có như Yến Linh đây rồi, hắn còn muốn gì nữa chứ?
- Sao Thu, hổng chịu huề à?
Nghe hỏi bất chợt, Trung Thu ngạc nhiên:
- Hả! Huề cái gì?
- Trời đất? Mày làm gì ngớ ngẩn vậy hở? Huề với anh Quân chầng lẽ có anh nào khác sao?
Trung Thu chợt gắt:
- Làm ơn để tao yên!
- Ơ hay! Con nhỏ này! - Diễm nhún vai, lè lười nhìn Lệ.
Lệ pha trò:
- Hỡi thế gian, tình là gì, mà người ta yêu nhau lại giận hờn, cãi cọ, lại năn nỉ... và bắn gắt thật là vô lý!
Diễm vỗ tay:
- Hảo... hảo... Thật là "hảo hảo"!
Trung Thu gượng cười mà lòng dạ rối beng.
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt